Tiêu đề: Như trên.
Tác giả: Mạn vũ lâm ca.
Thể loại: Ngắn, hài.
Pairing: KanZe.
Tình trạng: Xong.
Người edit: Toki.
Chào mọi người, ta là mèo, lúc mới chào đời
mẹ có đặt tên cho ta, nhưng đây đã là chuyện của ba tháng trước, ta sớm đã
quên, chỉ biết chủ nhân bây giờ hay gọi ta là “Xinh tươi”, ta thích cái tên này.
Mấy chị gái nhà bên thường hay vuốt đầu ta
nói "Xinh tươi đúng là một chú mèo hạnh phúc."
Hạnh phúc là vật gì vậy, ta không biết, cái
thứ này mẹ chưa từng dạy cho ta, nhưng dần dà, ta phát hiện mọi người đều nói ta
như thế, ta cũng dần ý thức được cái vật này thông qua cuộc sống của mình, biết
làm sao được, ta là một chú mèo thông minh mà.
Theo chủ nhân đã lâu, nhưng ta vẫn không biết
tên đầy đủ của chủ nhân, bởi vì chưa ai gọi cả họ tên chủ nhân ra cả, bọn họ đều
chỉ xưng hô với chủ nhân là "Zero"
Ta biết cái tên này vào sáng ngày thứ hai về
ở với chủ nhân, chủ nhân và một thanh niên khác thường đi tản bộ sáng sớm, bọn
họ lúc nào cũng mang ta theo.
Chúng ta đi đến trước mặt một chị gái, chị ấy
cuối xuống vuốt ve đầu ta nói "Xinh tươi đúng là một chú mèo có phước, Zero
nhất định là một cậu chủ tốt."
Đó là lần đầu tiên ta nghe đến tên của chủ
nhân.
Chị gái đầu tiên nói, “Xinh tươi có thể được
ăn cùng Zero, thật đúng là hạnh phúc”.
Nếu đã nói như vậy, hơn nữa xem dáng vẻ hào
hứng của chị ấy ta đây cũng thật thà kể lại, dù sao ta cũng không phải thứ mèo
keo kiệt.
Mỗi một lần người thanh niên bên cạnh chủ
nhân, a được rồi, chủ nhân luôn luôn gọi hắn là Kaname, lúc tức giận thì là
Kaname Kuran, vậy ta cũng gọi hắn là Kaname Kuran, ai kêu ta mỗi lần thấy hắn sẽ
khó ở, những lúc chủ nhân ở cùng hắn đều không chú ý gì đến ta, đừng nói ta tùy
hứng nha, ta chỉ là không thích cái tên kia thôi.
Ta biết Kaname Kuran đặc biệt quan tâm chủ
nhân, bởi vì mỗi lần đến giờ ăn hắn đều bê lên rất nhiều món mà chỉ nhìn sơ
cũng biết là rất ngon, sau đó trái dụ dỗ phải hăm dọa bắt chủ nhân phải ăn.
Chủ nhân bình thường có vẻ thờ ơ với đồ ăn
nhưng cuối cùng cũng bị kéo đến trước bàn ăn.
Ta ngoan ngoãn một bên chờ chủ nhân ăn
xong, vốn đồ ăn ngon không ít hơn nữa chủ nhân nhìn gầy như vậy, theo lý thường
hơn nửa trên bàn kia có thể thuộc về ta.
Nhưng thực tế lại không phải vậy.
Mỗi lần chủ nhân buông bộ đồ ăn muốn rời
bàn ta liền chuẩn bị lấy đà nhảy lên, nhưng cũng lúc đó Kaname Kuran sẽ bắt chủ
nhân ăn thêm một ít, chủ nhân cho dù không muốn cũng luôn đại bại trước những lời
ngon ngọt của hắn ta, mà mỗi lần như vậy đều ăn thêm không ít, giấc mộng về bữa
cơm ngon lành đã tan tành mây khói không nói, đến cuối cùng một bữa cơm cơ bản
cũng không có.
Ta luôn phiền muộn chủ nhân ăn nhiều như vậy
vì sao vóc người vẫn chẳng hề thay đổi tí nào, tuy rằng nguyên nhân ta không biết,
thế nhưng ta biết gần đây ta gầy đi không ít.
Dù sao việc cùng chủ nhân ăn cơm tổng thể mà
nói chính là chờ nửa ngày cuối cùng vẫn ăn không đủ no.
Mỗi khi gặm khúc xương cá không còn mấy thịt
trên đó thì ta lại nhớ đến lời khen của chị gái kia, sau đó ta nghĩ
Ta thật là hạnh phúc.
Chị gái thứ hai nói, Xinh tươi có thể tự do
ra vào phòng ngủ của Kaname Zero hơn nữa còn được chứng kiến việc đó thực sự là
rất hạnh phúc.
Ta không biết bọn họ nói ‘việc đó’ là chỉ
cái gì, nhưng ta biết chủ nhân và Kaname Kuran luôn có một việc mà khi làm bọn
họ sẽ đóng cửa lại.
Ta biết đóng cửa lại nghĩa là không muốn bị
người khác thấy, mà chị gái
thứ hai lại nói việc ta có thể nhìn thấy nhưng chị ấy
thì không, sau khi tổng hợp cơ sở ta suy ra rằng chị ấy chắc hẳn đang nói đến
chuyện phải đóng cửa mới làm được của chủ nhân.
Haizz, mẹ nói rất đúng, ta thật là thông
minh.
Thông thường bọn họ trước khi đóng cửa sẽ
đuổi ta ra ngoài, có đôi khi thậm chí là xách cổ ta ném ra, đau lắm, nhưng những
chuyện thất đức này đều là Kaname Kuran làm, vậy nên ta không trách chủ nhân,
ta chỉ không thích cái tên Kaname Kuran kia.
Có đôi khi bọn họ quên luôn sự có mặt của
ta, ta thấy Kaname Kuran trực tiếp đè chủ nhân trên giường và bắt đầu cởi hết
quần áo của chủ nhân, hắn làm cái chuyện vô văn hóa này ta có thể xem như không
thấy gì, thế nhưng này còn chưa đủ, hắn được đằng chân lân đằng đầu làm thêm
không ít việc vô đạo đức, tỷ như đem quần áo chủ nhân hay của hắn gì đó ném xuống
đất và vân vân.
Quần áo của hắn ta chả thèm quan tâm, quần
áo chủ nhân với ta cũng không vấn đề gì, thế nhưng việc hắn mỗi lần như vậy đều
ném trúng đầu ta ta không muốn nói cũng không được.
Theo thống kê chưa đầy đủ ít nhất cũng phải
hơn hai mươi lần ta bị đè bẹp dưới đống quần áo bị ném xuống kia, loay hoay thế
nào đều không thoát ra được, ta đành phải an phận chờ khoảng vài giờ sau mới được
cứu ra ngoài.
Ta lấy làm kỳ quái hắn đến một cái liếc mắt
cũng không có tại sao lại ném chuẩn như vậy, hơn nữa ta trốn tới đâu hắn ném tới
đó, có đôi khi ta hoài nghi hắn đều không phải vô ý.
Dần dần mỗi lần chuyện này xảy ra ta sẽ
thành thật nằm yên, dù sao cũng ra không được, khi đó ta đã nghĩ, có thể chứng
kiến việc đó của chủ nhân và Kaname Kuran…
Ta thật đúng là hạnh phúc.
Chị gái thứ ba nói, Xinh tươi có thể vừa được
Kaname ôm vừa được Zero ôm, quả thực rất hạnh phúc.
Chị ấy nói với một biểu cảm ước ao ngưỡng mộ,
nhưng ta không nghĩ như thế, có thể là ta nhìn lầm, cũng có thể do chị ấy không
được thông minh như ta chăng.
Nếu đã nói như vậy thì ta cũng có một chuyện
muốn tâm sự, các người đến nghe rồi phân xử giúp ta.
Ta nhớ kỹ lần đầu tiên chủ nhân gọi đích
danh tên họ Kaname Kuran ra hình như có hơi tức giận, lúc đó ta đang ngồi dưới
đất đùa giỡn với bạn len đỏ, chợt nghe thấy chủ nhân vỗ vỗ tay gọi ta "Bảo
bối đến đây ta ôm một cái."
Ta thấy chủ nhân tình cảm như vậy
kìm lòng không đặng nhào tới, nào ai biết lúc ta còn bay tại không trung đã bị một
bàn tay ghê tởm cản lại, ngẩng đầu nhìn, thì ra lại là tên Kaname Kuran phá
hỏng chuyện tốt nhà ta.
Hình như lúc đó mắt hắn đổi màu, ta giật
mình nhìn thấy đôi mắt hắn mang màu chả khác bạn len chỏng chơ dưới đất kia là
bao, ai mà biết hắn ta cũng nắng mưa thất thường vậy.
Vốn là đang dọa người, ai ngờ giây tiếp
theo hắn liền nở nụ cười giống hệt chủ nhân khi nãy, được rồi ta thừa nhận đó
là lần đầu tiên ta nhìn hắn đều ngây người, hắn nói "Không được, Xinh
tươi, qua bên này, để ta ôm ngươi."
Không biết lúc đó suy nghĩ gì mà ta lại nhảy
lên người Kaname Kuran, đương nhiên, kết quả không khác là bao, duy nhất không giống
chính là lần này ta lại bị chính chủ nhân ngăn cản.
Sau đó ta ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ,
bọn họ đều nhìn ta mỉm cười, đều bảo ta đến chỗ bọn họ, nhưng các ngươi không
biết đâu, nụ cười của họ bây giờ giống như là tiếu lý tàng đao, tình thế bây giờ
nếu ta có chọn ai thì tối nay cũng sẽ có món thịt Xinh tươi kho tàu cho xem.
Lúc đó ta đã nghĩ nếu có thể phân thân thì
tốt rồi, ta chia làm hai mỗi con chạy về phía một người, nếu lúc nãy ta cùng bé
mèo ta thầm mến ở nhà bên ra ngoài hẹn hò thì tốt rồi, ta đây hiện tại sẽ không
chật vật như vậy.
Nhưng ta biết dù có hối hận thế nào cũng đã
muộn, do dự nửa ngày cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên theo ai, rốt cuộc ta cắn
răng có chết cũng phải ngẩng cao đầu, vì vậy ta giậm chân thẳng thắn quay về
trên mặt đất ngủ ngon lành không thèm để ý tới bọn họ.
Kết quả ta nghe được tiếng bước chân càng
ngày càng gần, sau đó bị bọn họ song song túm lên, cuối cùng đồng thanh nói ta
thế này:
"Xinh tươi ngươi dám không để ý tới
ta? Ngày hôm nay buổi tối cắt phần ăn!"
Nói xong bọn họ nhìn nhau vài giây rồi cùng
lúc nở nụ cười, rồi lại nói chuyện như chẳng có màn cãi nhau nào cả, ta vốn cho
rằng nhờ có ta bọn họ mới hòa giải nên bọn họ nhất định sẽ thưởng cho ta.
Nhưng ta không nghĩ tới hình dạng tội nghiệp
của ta bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn liền ném ta vào một ngôi nhà nhỏ, ngay
sau đó cánh cửa thiên đường bị đóng lại cái “cạch”.
Trốn ở trong phòng nhỏ tối như mực ta mới sực
nhớ mình còn chưa ăn cơm, hai người bọn họ phỏng chừng sớm đã quên việc cho ta
ăn tối, ai kêu ta là Xinh tươi thông minh đâu, nhịn một ngày cũng chả chết ai.
Ta vẫn hạnh phúc chán.
Chị gái thứ tư nói, Xinh tươi vừa được tắm
cùng Zero vừa được tắm cùng Kaname, thật sự là rất hạnh phúc.
Xác thực chủ nhân và Kaname Kuran đều đã từng
giúp ta tắm, nhưng hai lần đó đều là những ký ức đặc biệt khắc sâu hoàn toàn bất
đồng với những gì kể trên.
Việc này kể ra cũng dài, vậy nên tự các người
đi xem sẽ tốt hơn, hơn nữa nãy giờ nói nhiều như thế ta cũng khát nước rồi, các
người cứ xem thoải mái, ta đi giải khát chút.
Màn ảnh quay về lúc Kaname tắm cho Xinh
tươi --------------
"Lại đây Xinh tươi, hôm nay ta sẽ tắm
cho ngươi."
Lúc hiểu rõ ý định của Kaname, Xinh tươi
nhanh chóng phốc lên bệ cửa sổ, thiên tính của mèo là sợ nước, vậy nên đây cũng
là tương đối thường tình.
Xinh tươi đắc ý nhảy ra khỏi cửa nhưng lại
phát hiện mình sai rồi, Kaname chỉ cần nhíu nhíu hai tròng mắt chợt lóe, sau đó
một lực vô hình liền lôi chú mèo tội nghiệp lơ lửng vào tận trong phòng, lực
kia rất lớn, Xinh tươi luôn tận lực tránh nó những vẫn không thành.
Lúc cả hai đã vào đến phòng tắm cánh cửa liền
đóng lại, Xinh tươi chỉ có thể dựa vào cánh cửa mở to đôi mắt hãi hùng nhìn về
phía Kaname đang điều chỉnh nước nơi vòi sen, bất lực cào cào lên cánh cửa vô tội.
"Đừng đem cánh cửa đó đổi lấy đồ ăn
hôm nay của ngươi." Kaname vẫn đang chăm chú chỉnh nước ấm, không hề quay
đầu lại nói.
Móng vuốt Xinh tươi trượt dần xuống phía dưới,
cuối cùng cuộn thành một cục nằm ở cạnh cửa đợi làm thịt.
"Meo meo~~" a nước lạnh quá còn
có ta sợ nước a a a
Kaname nhanh chóng đem Xinh tươi đặt vào bồn
tắm chà xà phòng.
"Meo meo~~" cứu mạng ai cứu mạng
Kaname Kuran ta sẽ không tha thứ ngươi
Vẫn tiếp tục kì kì cọ cọ cho Xinh tươi.
"Meo meo oa. ."
. . .
Màn ảnh quay về lúc Zero tắm cho Xinh tươi
------------------------
"Kaname, bế Xinh tươi lại đây, đến lúc
tắm cho nó rồi."
Không đầy vài giây sau đó Xinh tươi đã nằm
gọn trên tay Kaname, anh vừa trao Xinh tươi cho Zero vừa nhắc "Cẩn thận một chút, Xinh
tươi lúc tắm rất thích cào đấy."
"Biết rồi." Zero cười cười, nói
xong liền ôm Xinh tươi vào phòng tắm.
Xinh tươi vốn cho rằng Zero sẽ nhẹ nhàng
hơn một tí, nhưng không ngờ kỳ thực Kaname so với chủ nhân của mình còn nhân đạo
chán.
"Tự giác vào ngồi trong bồn
đi, nếu không đừng trách ta không nhẹ tay."
Xinh tươi cho rằng Zero chỉ là hù dọa, vì
thế không thèm để những lời đó vào tai, cứ chạy qua chạy lại trong phòng tắm
hòng kiếm chỗ thoát thân.
Nhưng đột nhiên bị túm đuôi kéo về phía sau
khoảng chừng một thước, Xinh tươi cảm giác Zero đặt mình nằm ngửa trên mặt đất,
sau đó dùng mấy ngón tay cào cào lên bụng nó.
"Meo meo meo meo! ! ~~" cứu mạng không
muốn không muốn ta sợ nhột ta ngồi là được chứ gì dừng tay dừng tay đi…
Nhìn Xinh tươi lảo đảo ngồi xuống bồn, Zero
thoả mãn cười cười xoay người sang chỗ khác chỉnh nước, thế nhưng chỉ trong chớp
mắt, lúc cậu hài lòng với độ ấm của nước quay người lại thì phát hiện bồn nước trống
không.
Zero nhìn chung quanh thì phát hiện Xinh
tươi đang rón rén về phía cửa, sau đó không chút do dự cậu liền vặn nút điều chỉnh nhiệt
độ về mức thấp nhất.
"Xinh tươi, nếu ngươi biết nghe lời một chút thì đã được tắm nước nóng rồi." nói xong liền đem vòi hoa sen
nhắm thẳng vào lưng chú mèo tội nghiệp trên mặt đất.
"Meo meo ô ngao. . . !!!" Oa oa
nước lạnh cứu mạng mau dừng lại ta xin hứa sẽ nghe lời mà ô ô mẹ ơi.
Kaname đang đọc sách trong thư phòng cạnh
phòng tắm, tiếng kêu không giống với khi anh tắm cho Xinh tươi, trong phòng tắm
chỉ truyền đến hai tiếng thê liệt thảm thiết rồi tắt lịm, tiếp đó ngoại trừ
tiếng nước chảy ra không còn âm thanh gì nữa.
Không lâu sau Zero với vẻ mặt hài lòng phủi
phủi tay áo đi ra phòng tắm, đi theo phía sau là Xinh tươi tuy rằng được tắm rất
sạch sẽ, nhưng rõ ràng trông thần hồn phách tán như vừa bước ra từ cửa
địa ngục.
Màn ảnh quay về lúc kết thúc = =
Khụ khụ, ta đã về đây thế nào rồi, camera
ghi chuẩn chứ, biết thế nào là bi thảm cuộc đời ta rồi chứ.
Sau hai lần tra tấn đó... Ta hiện tại nhớ
tới mới nghĩ ra…
Ta thật sự là rất hạnh phúc.
Tuy rằng từ nhỏ mẹ không dạy qua ‘hạnh phúc’
nghĩa gì, hơn nữa ta hiện tại cũng không rõ lắm khái niệm về nó, thế nhưng chỉ
cần suy nghĩ một chút bộ não thô ráp của ta cũng định hình được về ‘hạnh
phúc’, bắt đầu từ từ lý giải ý nghĩa thực sự của nó.
... Ít nhất ... Ta hiện tại đã biết, ‘hạnh
phúc’ chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Nếu như dùng những thứ mà mẹ đã dạy ta mà
nói, ta nghĩ ‘hạnh phúc’ cùng ‘bi thảm’ hẳn là không sai biệt lắm.
Sống cùng chủ nhân và Kaname Kuran một thời
gian dài, càng ngày càng nhiều người nói ta rất hạnh phúc, ta nghe đến phát
chán, chỉ có điều ta cuối cùng cũng nhận ra mình thật là hạnh phúc.
Dù sao từ này đại khái nghĩa là như thế này:
Trong nhà có rất nhiều đồ ăn, ta nhưng chỉ
có thể nhìn không thể ăn, nói không chừng còn có thể đói bụng.
Đi dạo trong nhà còn có thể gặp vật thể bay
không xác định ập xuống đầu, hơn nữa thời gian gặp nạn không xác định và có thể
kéo dài hàng giờ đồng hồ.
Người khác cãi nhau nhưng thiệt thòi chính
là ta.
Có sợ nước cũng phải cắn răng không được hé
môi dù chỉ ‘meo’ một tiếng.
Thấy chưa, các ngươi hẳn là cũng hiểu đi.
Thì ra…
Hạnh phúc là như vậy...
★FIN★
Xin lỗi mọi người vì lâu rồi mới có bài mới TT^TT nhưng ta thật sự là lười quá, chả muốn làm gì hết TT^TT.
Có em nhớ ss nè. =))
ReplyDeleteMãi mới thấy ss trở lại. Cái này...pink cực kì. Tuy sẽ có nhiều thiệt thòi, nhưng em vẫn muốn làm một mèo như em xinh tươi ấy cơ =))
Có em nhớ ss nè. =))
ReplyDeleteMãi mới thấy ss trở lại. Cái này...pink cực kì. Tuy sẽ có nhiều thiệt thòi, nhưng em vẫn muốn làm một mèo như em xinh tươi ấy cơ =))
Có tôi k nhớ cô mà chỉ nhớ nợ của cô nè =)))
ReplyDelete