Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Monday, August 6, 2012

Hương trà.


HƯƠNG TRÀ.

Tác giả: Mỹ nhân đuôi lông mày.
CP: KanZe

Ờ cái này edit lâu rồi, hồi đó hứng lên edit chơi thôi nên khá là sơ sài, bây giờ dọn máy mới thấy, nhưng thấy mỗi bản edit chứ không thấy raw nên beta bằng máy chém =) cũng chả định post lên nếu k có cái hội dìm hàng của cô bông bãi lập ra, nhờ ơn cô =) Nói chung đừng để cái tiêu đề thanh tao ở trên đánh lạc hướng, cigarette kiss đóóóóóóóóóó =)






     Học viện Kurosu tọa lạc giữa một sườn núi, nếu từ cánh cổng chính đã ngả màu của học viện đi dọc theo con đường mòn lát đá xuống chân núi, sẽ thấy một trấn nhỏ phồn hoa mà cổ kính, một thị trấn không mấy liên hệ với bên ngoài.

     Hôm nay là ngày đầu tiên Sakamoto Michiyo thay cha mình trông coi quán, chỉ hai tuần nữa thôi là cô sẽ tròn mười tám tuổi. Và vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của mình, cha cô sẽ đem cửa hàng này giao lại cho cô như là món quà dành cho cô con gái yêu quí của ông.

     Đến lúc đó, Michiyo sẽ chính thức trở thành bà chủ mới của cửa hàng tạp hóa vốn là nguồn thu nhập chính của gia đình này, đồng thời cũng là niềm tự hào của cha mẹ cô.

     Mở bung hai cánh cửa sổ trên tường hít một hơi thật sâu. Sắc trời ảm đạm, nguyên bản nên là một không gian thấm đượm sắc da cam hôm nay lại đầy dẫy từng vụ mây xám nghịt.

     Có lẽ nên dọn hàng trước khi mưa xuống, Michiyo thầm nghĩ. Thế là một tay chống lên khung cửa sổ gỗ, cô nhoài cả nửa người trên ra ngoài quan sát, nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định những người đi đường ngoài kia ngoại trừ vội vã tìm nơi trú mưa sẽ không ai có khả năng vào mua thứ gì, cô chậm rãi lùi vào trong, thuận tay kéo vào hai cánh cửa mới được bung ra trước đó không lâu.

     Đúng lúc này một bàn tay không nhẹ không nặng ngăn lại hai ván cửa sổ đang sắp hợp lại, nhẹ nhàng phát sinh một tiếng “Bộp”, nhưng mà từ góc nhìn của Michiyo thì chỉ thấy một bàn tay cực trắng, bốn ngón tay gầy gò mà thon dài ngăn ở ván cửa sổ.

     “Xin hỏi, có thuốc lá không?”

     Là giọng con trai! Michiyo vội vàng mở cửa sổ ra lần thứ hai.

     Sau đó, cô nhìn thấy một nam sinh rất đẹp trai. Sở hữu mái tóc ngắn màu bạch kim hiếm thấy cùng với một đôi mắt tím bạc.

     Cô nghĩ trong nháy mắt đó chính mình nhất định là ngắm đến ngây dại, khiến cho đối phương phải lặp lại một lần nữa.

     “Xin hỏi, thuốc lá, có không?”

     “A... A! Có, chờ một lát tôi vào lấy ngay.” vội vàng quay đầu chạy vào nhà, khẩn trương cầm lấy một hộp thuốc rồi lại chạy đến bên cửa sổ, lúc này Michiyo mới phát hiện cô không những quên hỏi vị khách kia muốn mua loại thuốc nào, mà còn đóng chặt khung cửa sổ trong khi miệng thì bảo người ta chờ!

     Trời ạ, mình đúng là quá kém!

     Phải một lần nữa mở cửa sổ, mới phát hiện, trong lúc cô quay vào trong lấy thuốc, ngoài kia hạt mưa đã giống như mấy hạt đậu chiên, nặng nề đánh xuống lề đường. Nhưng mà thiếu niên mua thuốc vẫn lẳng lặng đứng một bên, không hề có ý nép vào trong tránh mưa...

     “Cảm ơn.” Sau khi tiếp nhận hộp thuốc cậu ta cảm ơn lấy lệ, tùy ý móc ra vài tờ giấy bạc trong túi, không nhìn xem là bao nhiêu đặt lên bệ cửa.

     Michiyo ngơ ngác nhìn đối phương thu về bàn tay bị nước mưa tẩm ướt càng thêm trắng bệch, quên mất nên phản ứng như thế nào. Cô chỉ biết, mưa càng rơi càng nặng hạt.

     “Không cần thối lại.”

     Thiếu niên quay đầu đi thẳng vào màn mưa, bình thản như đi dạo dưới tiết trời xuân.

     Khi Michiyo giật mình tỉnh giấc khỏi trạng thái đờ ra, nhanh chóng chạy đến giật lại cửa chính. Cô nghĩ không nên để khách hàng rời đi như vậy, chí ít, cũng nên cho người ta mượn một cây dù...

     Nhưng mà, khi cô lần thứ hai muốn tìm kiếm mái đầu màu bạch kim hiếm thấy kia thì, ngoại trừ những dãy phố bị cơn mưa tầm tã phủ lên mình một màn sương trắng xóa ra thì không còn một bóng người nào. Cậu thiếu niên mảnh khảnh lạc loài khi nãy, hư ảo như một làn khói.

     Nhất định là rất cô đơn, trong ngày mưa như thế này, một mình một người ra ngoài, chỉ để mua một bao thuốc lá.




     Zero Kiryuu một mình bước trên con đường mòn đá, tiếng bước chân giẫm lên những vũng nước trên mặt đường hòa với tiếng mưa đánh vào chung quanh tạo ra một âm hưởng quen thuộc, đã phân không rõ màu xám của trời hay của mưa, bộ đồng phục trên người từ lâu đã ướt nhẹp, nhưng một điểm cũng không gây trở ngại mục tiêu phía trước của cậu, vô mục đích bước từng bước dưới cơn mưa xối xả. Không tránh cũng không trốn, hệt như đang tiếp thu một buổi lễ rửa tội.

     Người ta hay nói: Mưa, có thể tẩy thoát tất cả tội nghiệt.

     Nhưng mà Zero Kiryuu không tin thần linh, hoặc có thể nói, cậu từ lâu đã không còn tư cách tin tưởng.

     Đến cuối đường, gót chân đột ngột chuyển hướng, rảo bước tiến đến một lễ đường  bỏ hoang, lối vào bị cây tường vi phủ kín. Không gian không lớn nhưng tràn ngập mùi mốc đặc trưng ở những nơi hoang phế, đập vào mắt chính là bốn vách tường quanh năm bị hơi ẩm ăn mòn mà rêu xanh loang lổ, cùng với hai dãy ghế dài tuy mục nát nhưng vẫn ngăn nắp thẳng tắp. Không mảy may để ý đến những thứ này, Zero tùy ý tìm khắp ngõ ngách, bỏ qua cảm giác nặng nề khi đồng phục ướt dính sát vào thân, nghiêng người dựa vào một vách tường cũng ẩm ướt rêu mốc không kém, bắt tay vào bóc đi lớp bao bóng bên ngoài hộp thuốc, lập tức rút ra một điếu thuốc trắng, ngậm vào giữa đôi môi nhợt nhạt không kém điếu thuốc trên tay.

     Không phải nhãn hiệu quen dùng, nhưng mùi vị cũng không khác là bao. Những hoa văn màu xanh lục chạy quanh tại vị trí so le so với chính diện, buộc vòng quanh một dòng chữ đơn giản Bạc Hà.

     Liếc mắt qua nó, tiếp đến buông gói thuốc, từ trong túi quần rút ra một chiếc bật lửa cũng màu bạc, nắp bật được mở ra bằng một tiếng kim loại ma sát ‘cách’, bánh đá ngay lập tức thực hiện chức năng của nó, những tia lửa xẹt nổi bật giữa giáo đường nhỏ trống vắng như pháo bông trên bầu trời đêm, nhưng không có một ánh lửa nào hiện lên.

     Hết xăng? Zero bất đắc dĩ nhăn mặt nhíu mày, đang muốn thử lại một lần thì đột nhiên một đôi tay vững vàng nắm lấy cằm cậu, dùng một lực không thể phản kháng nâng đầu cậu qua một bên, trong lúc Zero còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì một đầu thuốc đỏ hồng đã dán vào đầu điếu thuốc trên môi cậu. Đối phương rít một hơi, đầu thuốc kia càng thêm sáng cháy lên, kéo theo cả đầu thuốc của cậu.

     Tiếp theo đó, Zero Kiryuu mục kích được một màn hoàn toàn khiến cậu mất đi năng lực ngôn ngữ

     Vị ám dạ đế vương trong chiếc áo khoác dài quen thuộc, đang bị mùi thuốc lá của cậu làm sặc đến mức ngồi bệt xuống đất, ho đến kinh thiên động địa!!




       Cái cảnh gì đây?!

     “Anh... theo dõi tôi?” Zero Kiryuu giật giật đuôi lông mày, thật vất vả tại trong óc chọn được một câu hỏi. Mà đối phương hình như cũng ho xong, đứng lên phủi áo khinh bỉ trả lời cậu một câu. Đại thể ý tứ là, loại tư duy giản đơn ngu ngốc như cậu mà cần ta phải theo dõi sao? Từ lúc ra khỏi học viện ta hoàn toàn đường đường chính chính đi theo mà cũng không biết!

     Zero bị tức đến ngứa răng, hung hăng cắn chặt đầu lọc trong miệng.

     “A, đã lâu không gặp mồm miệng của Kuran – senpai cũng dẻo hơn nhiều nhỉ!”

     “Vậy sao?” Kaname dùng ngón trỏ gảy gảy điếu thuốc đen của mình, một vài tàn thuốc lả tả rơi xuống, cuối cùng bám vào lớp rêu xanh loang lổ trên nền nhà. Anh vừa nãy chính là dùng điếu thuốc này mồi lửa cho Zero.

     “Zero cũng không kém, cậu nhóc lúc nào cũng chực chờ ta hắt hơi là giương súng ngay đầu ta, hình như... cũng không quay về được nữa!”

     Luôn luôn chực chờ giương súng ngay đầu... cậu nhóc!!! Thôi thôi, được rồi. Zero thừa nhận cậu hiện tại hận không thể một viên bắn nát nụ cười châm chọc của Kaname Kuran, thế nhưng, có một việc không thể không nói.

     Đã thật lâu không chạm qua Bloody Rose. Thực sự, lâu lắm rồi...

     Không có biện pháp đem ý nghĩ biến thành hành động, Zero cũng chỉ có thể càng thêm ra sức cắn xuống đầu lọc thuốc lá vô tội nhịn!!

     Kaname Kuran trộm nhìn người thấp hơn đang dựa vào bức tường bên cạnh, rõ ràng là đang nén giận, có điểm nhịn không được muốn cười.

     Thật kỳ quái, anh rõ ràng đều không phải loại dễ phơi bày tâm tình trước mặt kẻ khác, nhưng không ngờ tại trước mặt người kia lại thoải mái mà nâng lên khóe miệng.

     Dù sao thì, cái vẻ giận dỗi này, rất khả ái.

     Tiếc thay ý cười trong đáy mắt của anh lại bị Zero xuyên tạc. Đối với cậu mà nói Kaname hiện tại quả thực đáng ăn đấm như tên Chủ tịch Hiệp hội thợ săn đương nhiệm. Được rồi, Hiệp hội thợ săn. Bloody Rose của cậu hiện tại hẳn là vẫn an ổn nằm ở nơi đó...

     Nói đến Bloody Rose, loại vũ khí công kích tầm xa cổ xưa được làm từ bạc tối nguyên chất. Giữa một rừng đủ loại tinh anh thợ săn có thể tìm được một người giúp nó phát huy hết đầy đủ uy lực như vậy quả thật xưa nay hiếm. Ở đây, nếu Zero Kiryuu đơn thuần chỉ là một hậu duệ thợ săn được cả gia tộc Kiryuu thừa nhận che chở thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì, nhưng cậu không phải.

     Cậu hiện tại, cùng lắm chỉ là một con quái vật giết chóc đồng loại lại bị đồng nghiệp truy sát mà thôi.

     Mười năm sau khi Hiệu trưởng Kurosu qua đời, nơi chốn của Zero như một phiến băng mỏng. Hiệp hội Thợ săn mà Kaname luôn có ý đồ muốn thay máu từng nhiều lần tới gõ cửa đòi thu lại Bloody Rose. Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu không xứng.

     Một tên level D nguy hiểm tà ác căn bản không xứng với món vũ khí mà bất kỳ thợ săn nào cũng ao ước.

     Tùy theo tiếng hít thở của hai người, từng làn khói thuốc chạy theo khí quản vào phổi. Rõ ràng là không quan tâm đến độc tố gì đó, nhưng quanh quẩn tại phế đường lại có cảm giác trầm trọng khó có thể hô hấp.

     “Hoàn hồn!”

     Đột nhiên một tiếng nói kéo cậu về với tình huống hiện tại, cổ áo bị một lực không kiêng nể chụp lấy. Zero nghĩ hai chân của mình lúc này cũng rời khỏi mặt đất rồi.

     “Cái…! ... Ê... Anh lại lên cơn gì nữa đây Kaname Kuran!”

     “Ta? Điên!? Rõ ràng ai mới là kẻ bắt đầu dại ra, phát đờ ra rồi còn làm một vẻ như sắp khóc đến nơi, ai biết trong cái đầu óc bã đậu của cậu lại nghĩ lung tung cái gì.” Hàm ý ngay trên mặt chữ, dùng cách này tuy rất mất hình tượng nhưng lại rất hữu hiệu.

     Thôi... quên đi. Kaname liếc mắt nhìn điếu thuốc cháy dở của Zero vì động tác bất ngờ của anh mà rơi trên mặt đất, đơn giản ném luôn điếu thuốc của mình. Đưa tay chỉ lên phía trần nhà của giáo đường cũ, ý bảo gác chuông trên mái nhà.

     “Không biết trên đó thế nào?”

     Nói xong liền cúi đầu nhìn thấy Zero mang vẻ mặt ‘anh giả ngu sao’ nhìn mình. Hiện tại lên trên đó khẳng định lại bị một trận thấm lạnh!

     Thế nhưng Kaname không quan tâm, nếu đế vương đã cố tình phớt lờ, vậy nghĩa là bạn cho dù có để ý cũng phải theo vương không quan tâm. Thế là thừa lúc Zero mải mê khinh bỉ anh không thương tiếc, Kaname một tay vòng quanh eo Zero kéo cậu về phía mình, xốc tại trước ngực giống như một đứa trẻ một tay khoá búp bê. Đương nhiên, anh không hề quên con búp bê trong lòng này cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu ngồi yên.

     “Khốn nạn, anh buông tay cho tôi!!” Cảm giác không an toàn khi hai chân lơ lửng giữa không trung buộc Zero phải quay lại nắm lấy thắt lưng của Kaname, mái tóc bạc xẹt vài vòng cung trong không khí, tiện tay đập vài cái lên tấm lưng rộng của anh, dùng lực đủ để kẻ khác bán thân bất toại! Có điều Kaname hình như đã sớm dự đoán được điều này, không để con búp bê kia kịp tẩm quất cho mình xong đã nhanh chóng nhéo một cái ngay eo cậu. Zero cả người run run, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực dựa vào trong lòng Kaname trừng mắt.

     Chết tiệt, cậu sợ nhột!!

     Người nào đó rơi vào tình huống cực lực không cam lòng ngẩng đầu oán hận vừa trừng vừa liếc kẻ chủ mưu, nhưng phát hiện trên mặt đối phương không ngoài sở liệu đến một điểm biến hóa cũng không có, ra vẻ đạo mạo thản nhiên hệt như mình vừa ban ơn cho người ta vậy.

     Zero không rõ, vì cái gì người này có thể một giây trước đối với mình làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này, giây tiếp theo nhưng lại dửng dưng như một người ngoài cuộc?

     Có thể là vì lòng dạ anh ta quá sâu, chính mình tung hoành suốt đời cũng không thể lường được, lại có thể kỳ thực người này rất đơn giản, chỉ là không muốn giao trái tim mình ra cho người khác thấy mà thôi?

     Bị Kaname ôm, men theo từng nấc thang đá u ám thả đầy rêu xanh tiến đến gác chuông của giáo đường. Zero nghĩ bản thân giống như bị giam trong một chiếc hộp tối, ngay phía trước là một cánh cửa mờ ảo tản ra những viền sáng chật hẹp, một sự cứu thục xa vời...

     Zero trước đây cũng từng nghĩ đến, rốt cuộc cái gì là cứu thục?

     Đối mặt là điên cuồng ma quỷ, sau lưng là những đồng sự đã từng cho rằng có thể kề vai sát cánh..., kỳ thực cậu đã từng cầu nguyện qua, ở những lúc chiến đấu thập tử nhất sinh, hay những khi một mình gặm nhấm thời gian trôi qua, bất chấp cái gì gọi là nhu nhược mà mở miệng thì thào: ai tới cứu cứu ta? Đáng tiếc, hiện thực nói cho Zero, người có thể tin được chỉ có chính mình. Cứu thục, thế giới có biết bao nhiêu người hy vọng cái điều xa vời này? Chỉ là, được cứu rồi thì thế nào? Ở trước mặt cậu, chỉ có một sự cứu rỗi, đó chính là đi đến cùng con đường mà cậu đã chọn.

     Trong lúc Zero lại chìm vào suy tư của mình, hai người đã đi ra nơi trú ẩn, nháy mắt liền bị nước mưa dội vào tứ phía. Ngoại trừ cảm giác ẩm thấp khó chịu khi chất liệu vải lạnh lẽo bám dính vào da ra thì không còn gì đáng chú ý.

     “Này, cậu biết không Zero? Mùa mưa, là mùa cho những linh hồn tìm về.”

     “... ...”

     “... Kaname Kuran, đầu anh bị vô nước rồi sao.”

     Không có hứng thú theo người kia tiếp tục công việc ngắm mưa buồn chán này, giãy một cái thoát ly vòng tay của Kaname, căm giận xoay người quay lại con đường khi nãy. Phía sau tạm thời chỉ còn âm thanh của  mưa rơi, tưởng tên điên kia hẳn là không theo kịp, bước chân Zero vô thức chậm lại.

     Lại phát bệnh gì nữa, mưa rơi thì có cái khỉ gì đẹp? Không thể hiểu nổi! Zero phiền toái vò loạn mái tóc ướt dán vào gương mặt, vô thức quay đầu lại, phát hiện Kaname Kuran đã đứng ở cửa, đôi mắt đỏ thâm trầm nhìn chính mình, bên trong có gì đó như lưu chuyển... Zero đoán có thể chỉ là nước mưa, rồi lại... ra vẻ không quan tâm.

     Kaname lẳng lặng nhìn thứ ánh sáng duy nhất hiện hữu trong mắt anh giữa hành lang tối om này, dáng người cao gầy thon gọn của đối phương toả ra một kiểu cách khát vọng rồi lại không cho đến gần. Khó có thể tưởng tượng, một trăm năm trước, người thiếu niên mảnh khảnh này là có bao nhiêu dũng khí cùng hận ý mới có thể cùng cao tầng của cả vampire và hunter đối địch.

     Cậu dừng bước, cậu suy nghĩ, cậu quay đầu, cậu đang nhìn chính mình... từng giọt nước chạy theo phần tóc ướt lòa xòa trước trán nhỏ xuống, xẹt qua gương mặt, mơn trớn cần cổ kiên nghị, cuối cùng biến mất nơi xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi gần như trong suốt, những đường cong đơn thuần mà ưu mỹ buộc vòng quanh một trái tim quật cường.

     Mấy tháng trước Kaname dùng máu nói với cậu câu ta yêu em, đáng tiếc lúc đó người được tỏ tình lại không hề cảm kích. Tùy tiện đem câu tỏ tình của anh vất ở sau đầu, cho rằng lại là một trò đùa dai, hoặc lẽ... cậu cho rằng mình là ham của lạ nên mới cù nhây dây dưa như vậy? Ờ thì, được rồi Kaname thừa nhận người đối diện quả thực rất đẹp. Thế nhưng người đẹp anh thấy còn nhiều gấp mấy lần so với số tuổi của cậu ta! Bề ngoài vốn đã là tài sản cố hữu của vampire, muốn không đẹp còn khó hơn lên trời.

     Nhưng, thế thì tại vì sao?

     Zero không mang vẻ đẹp được thần thánh hóa như trong tranh, cũng sẽ không nói những lời êm tai, chỉ số thông minh không tồi, tuy nhiên về mặt tình cảm lại trì độn quá mức tưởng tượng.

     Dù sao đơn thuần cũng là một đức tính tốt, Kaname nhún vai. Ngoài miệng nói “Ta muốn giết ngươi” thì trong ngực nhất định chỉ có một suy nghĩ như thế. Không hề giống cái đám người trong xã hội này, một giây trước nhu nhược cúi người là để một giây sau có thể cắn đứt cái cổ của mình! Hơn nữa, Zero lại còn rất thiện lương, luôn luôn ôm một thứ thương hại trong lòng mà dưới con mắt của hầu hết mọi người lại là một điều rất buồn cười, thương hại cho sự tồn tại của vampire.

     Hơi cúi đầu cười cười, anh hẳn là nên tán dương một chút tinh thần dám nghĩ dám làm không cần hồi báo này nhỉ? Thế giới này nguyên bản mạnh được yếu thua, không phải từ ngàn xưa đã như vậy rồi sao?

     ... ... ...

     “Kaname Kuran, anh cười trông mắc ói quá.”

     Chậc, vừa nãy lại nghĩ cái gì chứ!? Còn có, ai nói anh mắc ói!!

     Nhưng mà khi ngước mắt thì phát hiện người khởi xướng câu vừa rồi đã cất bước đi nhanh, rất có tư thế ‘cấm kẻ đi theo’.

     Tôi chán ghét anh, ờ, bóng lưng cậu rõ ràng là nói như thế.

     Nhưng Kaname ngay từ đầu đã chẳng ngó ngàng tới, nhấc chân một đường đi theo nơi Zero đi khuất. Kỳ thực anh cũng đâu tìm được điều gì ở Zero khiến anh động tâm, cho dù câu ‘ta yêu em’ hoàn toàn không phải lời nói dối. Có điều là... giày vừa bước xuống bậc tam cấp cuối cùng, hơi nghiêng người liền thấy được bóng lưng quen thuộc của người kia. Trong lồng ngực hình như lại có gì đó đang cổ động, một bước lại một bước đến gần, cảm giác không đau không ngứa nói không rõ nhưng không hiểu sao lại khiến anh thỏa mãn đến kì lạ. Kaname Kuran không rõ đây có phải thứ người ta hay gọi là ‘yêu’ nhưng anh đã không muốn cùng thiếu niên trước mắt này xa nhau thêm một trăm năm nào nữa.

     Không bao giờ nữa.

     Chỉ tội đối phương hiển nhiên không biết ‘nội tâm đau khổ’ của Kaname, Zero Kiryuu hiện chỉ muốn nhanh lên một chút quay về trường học, cậu không phải là học sinh bình thường nhưng không có nghĩa là sẽ không bị ghi sổ, là Sao Đỏ phụ trách tác phong và kỷ luật lại đứng đầu sổ phạm quy của nhà trường thì thật là chó gặm.

     Cậu không hề băn khoăn lại một lần tiến vào màn mưa, cũng không để ý phía sau vừa “Bụp” một tiếng đã thấy cánh tay của Kaname sượt qua vai cậu dừng lại thẳng tắp, và điều khiến Zero chính thức phát khùng lên là...

     “Dùng ô đi.” Cho người đang khựng lại run lên phía trước một đáp án, Kaname dùng khuỷu tay đẩy đẩy sau lưng thúc giục cậu nhanh lên. Câu “Shit!” mà Zero Kiryuu muốn chửi cũng kiềm hãm nghẹn lại trong cổ họng.

     Mẹ kiếp, chắc chắn là cố tình!!!




     Sáng sớm ngày mai.

     Sakamoto Michiyo mở cửa hàng, dưới ánh nắng chan hòa của bình minh vươn vai làm vài động tác thể dục, hít sâu cái không khí tươi mát sau cơn mưa, nhất thời nghĩ cả người tràn ngập hăng hái.

     Ngày hôm nay cũng phải buôn bán cho thật tốt! Nỗ lực lên! Yên lặng cổ vũ chính mình, Michiyo xoay người trở vào trong định sắp xếp hàng hóa một chút.

     “Xin hỏi có ai không?”

     “A, có!” Cô vội vàng đi ra nghênh tiếp vị khách hàng đầu tiên, ánh mặt trời đánh vào mái tóc vàng óng của đối phương, bỗng nhiên nghĩ nụ cười của anh ta vừa ấm áp vừa chói mắt.

     “Xin hỏi anh cần gì ạ?” Michiyo theo thói quen đón khách bằng một nụ cười mỉm.

     “A, thật ra, là như vậy.” Vừa nói thanh niên tóc vàng vừa mở chiếc vali đang xách trên tay, bên trong là rất nhiều hộp nhỏ được sắp xếp ngăn nắp...

     “Thuốc lá!”

     “Không sai, là thuốc lá. Hơn nữa loại thuốc này cô chỉ được bán cho một người, giá cả tùy ý, chỉ cần không quá mắc là được.”

     Gì đây? Michiyo có điểm ngẩn người, cô lại gần xem xét những hộp thuốc màu đen trước mặt, những hoa văn cầu kỳ được kết bởi những đường tơ vàng uốn lượn đè lên nhau đem đến một cảm giác thanh tao, mạnh mẽ rồi lại hấp dẫn. Vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, so với những loại thuốc lá được bán đầy rẫy ở các cửa hàng tạp hóa dọc hai bên đường thật đúng là một trời một vực.

     “Vậy...”

     “Cậu ấy là nam sinh của học viện Kurosu.” thanh niên tóc vàng cười tủm tỉm “17 18 tuổi gì đó, à... đại khái... cao khoảng bằng này.” Thanh niên đưa tay lên đo ngang lông mày “Đúng rồi! Mắt cậu ấy màu tím nhẹ, tóc thì màu bạch kim, tôi nghĩ hẳn là rất dễ nhận ra.”

     Michiyo sửng sốt, theo lời miêu tả trong đầu hiện lên một thiếu niên tái nhợt rồi lại cao ngạo.

     Thanh niên trước khi đi có nhắn với cô, tên anh là Ichijou, khi nào hết thuốc anh sẽ lại đến.

     Michiyo mở vali thuốc ra, quan sát nó thêm một lần nữa.

     Hộp thuốc màu đen chủ đạo, mặt trên là đường hoa văn được kết từ loại sợi hợp kim vàng óng, chúng tách ra rồi lại đan vào, tinh tế tạo nên một nhãn hiệu

     “Hương trà “

     ──────────────────────────────────

     “Này, cậu biết không Zero? Mùa mưa, là mùa cho những linh hồn tìm về...”

     END 

0 comments:

Post a Comment