Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, October 26, 2014

[Fic KZ] Khiếm khuyết hoàn hảo

Title: Khiếm khuyết hoàn hảo.
Link fic gốc: fanfiction.net
Author: Daark-night
Translator: Toki J. :">
Beta: Hana Miw
Disclaimer: Cả tác giả lẫn người dịch đều không sở hữu Vampire Knight…
Pairing: KanamexZero
Genre: Ờm...
Rating: Mild yaoi, tự xét cũng chả có gì nên PG-13 đi.
Summary:
Đây là kết quả khi Kaname không thể cưỡng lại tiếng gọi từ máu của Zero. Giữa máu, hận thù, bạo lực và dục vọng, là một ranh giới mỏng, rất mỏng.
Note: Ở trên là sum của tác giả, còn dưới là sum tự viết dựa trên cảm nhận về tác phẩm. Sẽ có 1 cái T/N nữa nhưng nhét xuống dưới chót cho khỏi tụt feel của mấy bạn ha :''>
Khi màn đêm buông xuống, vị vua tối thượng của bóng đêm phải đối mặt với sự thật rằng mình không-hoàn-hảo.
Chống cự, bạo lực, niềm kiêu hãnh, hay một thứ gì đó, thật khác...
Liệu ngài sẽ tiếp tục cự tuyệt, hay tìm cách lấp đầy sự thiếu hụt đó.
Và khiếm khuyết của ngài, liệu có tạo nên một sự hoàn hảo?
Permission: Đã xin.

Ờm *gãi mũi* fic này được dịch đã lâu nhưng k public vì chưa xin đc per, 1 phần vì chưa beta (thường thì m k cần beta nhưng riêng fic này vì sao khâu beta lại quan trọng đến vậy thì xem TN cuối fic :chumo:) Sau có rồi lại quên mất cái nơi này :'( thiệt tội lỗi. Thôi tóm lại là k có gì mới, cái fic này đc rải ở rất nhiều nơi rồi, giờ bê về thôi, hổng có gì sất =)))



-OoO-oOo-OoO-oOo-OoO-

Một bông… Rồi bông thứ hai… Những bông tuyết trắng muốt cứ thế dần rơi xuống…

Một âm thanh lặp đi lặp lại, tiếng thở dài thườn thượt lặng lẽ xâm chiếm cả căn phòng…

Kaname không thể tiếp tục hơn nữa. Ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào lớp tuyết đang tan chảy ngoài kia, anh lại nhớ về các sự kiện gần đây. Anh nhìn thấy sự chán ghét ánh lên rõ ràng trong mắt đối thủ của mình, Kiryuu Zero, cũng như sự quan tâm và lo lắng từ Yuuki. Anh cũng nghe thấy những âm thanh vang dội từ hơi thở của con dã thú đang lớn dần trong mình, tận sâu trong tâm trí anh giằng xé khi nhớ lại những hành động tàn nhẫn mà con thú khát máu đó đã thể hiện, và anh lại cảm thấy đau đớn.

Cổ họng khô khốc, nóng rát. Một giọt máu chậm rãi chảy ra từ vết thương. Một đầu lưỡi, một bờ môi tham lam luôn muốn bòn rút nhiều hơn từ con mồi của nó…

Kaname đang cương lên. Một nguồn nhiệt được sinh ra bởi hư vô gần như bao trùm căn phòng một cách bất thình lình. Nhịp thở của người vampire trở nên khó nhọc, trong khi anh cố gắng giữ bình tĩnh. Anh ghét nó như cảm giác thiếu dưỡng khí, ngột ngạt của những nụ hôn sâu ẩm ướt. Như mọi khi, là một người tự chủ, Kuran Kaname cố gắng chế ngự cảm xúc của mình, tựa vào cửa sổ một cách khá thô bạo khiến nó kháng nghị bằng một tiếng nứt giòn. Khẽ nguyền rủa khi cái lạnh lẽo của mặt gương chạm vào hơi ấm của cơ thể, nó khiến anh rùng mình.

Không thể tin là chỉ một vài suy nghĩ sượt qua về Zero Kiryuu và một vết cắn lại khiến anh rơi vào tình trạng này. Điều đó làm anh thấy mình không khác gì một con vật, đầy thú tính. Đôi khi nó thậm chí khiến anh phải dùng đến những hành động đáng xấu hổ để giảm bớt, tỷ như tự cắn mình để vượt qua cơn khát máu cực độ. Hương vị của hemoglobin tràn vào, khát vọng được nếm máu của người kia càng khiến cơ thể anh run lên dữ dội hơn và một tiếng rên rỉ mờ ám thoát ra khỏi đôi môi khép kín.

Trong giây phút đó, Kaname ghét bản thân kinh khủng. Anh có thể cảm thấy đôi mắt mình đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, điều này được xác nhận khi anh kinh hãi nhìn vào bóng của mình in trên kính cửa sổ. Bàn tay bóp chặt cổ họng khi anh cố gắng không thoát ra ngoài, không phẫn nộ, không cắn mình một lần nữa. Và nếu ai đó lỡ bắt gặp những tia sáng yếu ớt từ vết cắn đang dần lành lại trên tay anh? Nếu ai đó đến không đúng lúc? Nếu… nếu ai đó thấy anh làm điều đó, Kaname không dám tưởng tượng. Hơn cả niềm tự hào. Anh càng trở nên yếu đuối, quá rõ ràng, và điều này xúc phạm đến lòng tự tôn của anh.

Kaname quan sát hình ảnh phản chiếu mờ sẫm với sự phẫn nộ ngày càng đặc hơn trong đôi mắt, đói khát và bị khuất phục trước tiếng gọi của thứ chất lỏng màu đỏ hấp dẫn. Tuyết, cảnh vật, mặt trăng… tất cả đều trở nên vô hình kể từ khi anh bước vào cuộc chiến chống lại chính mình. Chúng ẩn náu, ngụy trang một cách đáng kinh ngạc…

Một tiếng gầm khác của con dã thú lại vang dội trong Kaname. Quá nhiều. Quá nhiều dục vọng, quá nhiều phiền toái cho một vài kí ức rời rạc. Mong muốn thoát khỏi chiếc bóng của mình trỗi dậy, thêm một sỉ nhục mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Nhưng giờ thì có…

Di chuyển từ cửa sổ đến cửa phòng gần như ngay lập tức. Giá như Kaname Kuran có chút thời gian để suy nghĩ về việc giữ hình tượng, ít nhất bây giờ đó không phải là một trong những mối quan tâm của anh. Đặt tay lên nắm cửa, và ý thức hơn bao giờ hết rằng không nên hành động theo ý chí của một cơ thể khát máu. Nhưng bất kể tâm trí anh có mạnh mẽ và chi phối đến thế nào, nó cũng không kiềm hãm được khao khát đặt môi vào nếm hương vị của dòng máu trên cổ Zero. Cám dỗ… đặc biệt… và vô giá.

Bàn tay người thuần chủng run lên trên tay nắm cửa trong khi cố gắng kiềm chế ham muốn của mình một lần nữa.

Không thể. 

Không thể không tiếp thu, không đối mặt với nó. Buông tay khỏi nắm cửa và để hàm răng sắc nhọn đào vào cẳng tay vốn đã chịu rất nhiều vết cắn trên đó. Vị máu của chính mình khiến Kaname trở lại với dòng suy nghĩ ban nãy, vẫn tham lam ngấu nghiến. Anh đánh mạnh vào bức tường với cánh tay lành lặn còn lại, trong khi tay kia vẫn yên vị trong hàm răng, hít một hơi thật sâu.

Ngọn lửa hung bạo, ham muốn không được thỏa mãn đều tạm thời hạ nhiệt, cho vị vua Kuran một cơ hội cuối cùng để bình tĩnh lại. Anh không biết mình đã để bao nhiêu tiếng rên rỉ thoát ra ngoài, chỉ hy vọng rằng không có ai nghe được.

Zero. Anh phải đến chỗ cậu ta, để cắn. Mà không cần lo lắng về việc được phép hay không, chỉ cần chiến đấu theo cách của mình để có được thứ chất lỏng mùi kim loại đã đẩy anh vào tình trạng này. Mặc kệ những gì kẻ khác muốn, tháo bỏ chiếc mặt nạ của mình một vài lần, kể cả điều đó có làm anh thấy mình dễ bị tổn thương và gục ngã.

Kaname đưa tay lên trán, cuối cùng anh cũng đã giải phóng cho cánh tay khốn khổ và cố gắng dẹp loạn suy nghĩ rối nhằng của mình.

Bình tĩnh. Bình tĩnh… Ngươi không được quỳ xuống trước mặt Zero… Ngươi sẽ không làm thế… Ngươi không cần máu của cậu ta… Ngươi không thể là một kẻ hèn mọn như vậy… Kaname… 

Mặc dù cố gắng theo hướng tích cực, người thuần chủng vẫn không thể xua đuổi những ý nghĩ nhuốm màu mâu thuẫn ra khỏi tâm trí. Muốn nhìn thấy, muốn cắn, muốn cảm thấy tốt hơn. Muốn được tận hưởng cảm giác chiến thắng toàn diện khi làn da nhợt nhạt của Zero run lên từng đợt bên dưới anh. Muốn cảm nhận bàn tay cậu cào cấu lưng anh khi bị răng nanh cắm sâu vào cổ… Muốn nghe cậu rên rỉ tên anh khi mọi thứ đi xa hơn, bởi vì anh đã từ chối dừng lại…

Tóm lại là, quá nhiều ham muốn để có thể kiểm soát. Kaname xoay người, không còn nỗ lực để ngăn chặn bất cứ điều gì nữa. Anh mặc một chiếc áo khoác dài tay để che đi vết thương, hít một hơi thật sâu và rời khỏi phòng. Đêm đã khá khuya và một vài ma cà rồng vẫn đang nhan nhản ngoài kia. Việc át mùi máu của Kuran-senpai khỏi những sinh vật bóng tối gần như là vô vọng, và anh buộc phải nói dối, một lần nữa.

- Kaname-sama… Anh bị thương? – Ruka ngập ngừng hỏi, không che giấu việc cô ngửi thấy hương thơm ngọt ngào từ máu của Kaname.

- Chỉ là một vết xước. - Không đủ để giết chết con thú trong ta, anh thở hắt ra với tông giọng trung tính thường thấy của mình, trước khi băng qua không gian rộng lớn của phòng khách với những sải chân dài.

Bên ngoài, cái lạnh không ngần ngại cắt da cắt thịt, và Kaname biết ơn vì điều đó. Nó giúp anh tập trung vào đích đến hơn là những dục niệm trong mình. Người thuần chủng thà rằng chỉ là một trạng thái của tâm lí chứ không phải bản năng của một vampire khiến anh lần thứ hai hướng đến Ký túc xá Mặt trời, phòng của Zero.

Tại sao không là lần thứ nhất, không phải quá đơn giản sao? Kaname bước qua bậc thềm mà không gặp một trở ngại nào. Đây không phải là lần đầu tiên anh bước vào đây, và với anh, chắc chắn sẽ không là lần cuối cùng. Anh thở dài, hối hận khi bỏ lại một buổi tối yên bình để dấn thân vào một nhiệm vụ được thử thách bởi kẻ thù của mình. Cố gắng không suy nghĩ về bất cứ điều gì trong quá trình đi đến nơi mà anh không hề muốn có mặt tại đó, nói cách khác, ngay trước cửa phòng người thợ săn. Lần đầu tiên trong cuộc đời ma cà rồng của mình, Kaname không biết nên hành động như thế nào. Im lặng đi vào, hay gõ cửa và chờ đợi một sự va đập ngay trán…

Thử cân nhắc, anh chọn tránh phương án thứ hai và quay nắm cửa trong sự im lặng tuyệt đối. Không âm thanh nào được phát ra từ phía bên kia của cánh cửa, vật trở ngại duy nhất khiến anh giữ khoảng cách với Zero, với khát vọng về máu.

Không có dấu hiệu của sự phản kháng nào xuất hiện, và người thuần chủng nhanh chóng rơi vào một không gian tối om. Anh bước đến cạnh chiếc giường trống trơn – Kiryuu-kun. – Quay đầu quan sát phần còn lại của căn phòng để chắc rằng không ai ở đây… Tiếp tục bước chậm, rời xa cánh cửa hơn. Càng lúc anh càng thấy thoải mái, mùi của Zero đang vờn quanh mũi…

Ngay chính giữa căn phòng, mùi hương này càng trọn vẹn.

Một tiếng “click” vang lên và Kuran Kaname bây giờ có thể cảm thấy áp lực của sự nguy hiểm khi vũ khí của Zero chĩa vào xương bả vai của mình. Anh dễ dàng đoán được biểu cảm trên mặt cậu thiếu niên đằng sau, căng thẳng, cau mày, ẩn sau màn tóc bạc rũ xuống. Gần như rùng mình, nhưng anh đã khống chế nó ngay lập tức, tư tự bị cắt đứt bởi giọng nói cay độc đầy đe dọa của người kia.

- Muộn thế này anh còn làm gì ở đây, Kuran-senpai?

Rất may mắn cho người vampire khi cậu sao Đỏ không gọi thẳng tên anh, anh không chắc liệu mình sẽ cầm cự được bao lâu với tông giọng đó của Zero. Tiếng gọi trong máu ngày càng mãnh liệt, sục sôi với cổ họng rát rạt và từng đợt nhộn nhạo trong dạ dày.

- Ta…

Kaname chậm rãi quay lại, tách mình ra khỏi họng súng trong khi cố gắng không quan tâm đến nó. Khi đắm mình trong ánh nhìn xám-tím của Zero, anh hoàn toàn mất lòng tin vào sự tự chủ của bản thân.

- Zero… Zero-kun…

Như mọi lần Zero vẫn không dời mắt khỏi những cử động dù nhỏ nhất của người thuần chủng, trong khi tự thân anh đang cố gắng hạn chế đến mức tối đa vẻ nguy hiểm của mình. Tuy nhiên cũng không phải vì thù hận hay sợ hãi; đôi mắt của Kaname gần như đã chuyển sang màu đỏ tươi và rực sáng giữa đêm tối. Anh quét ánh nhìn quanh căn phòng trước khi quay lại đối diện với cậu.

Cách xưng hô của người vampire khiến Zero nâng cảnh giới lên mức cao nhất, cả đôi mắt đói khát của anh ta nữa. Người thợ săn không thể ngăn mình lùi lại một bước bởi sinh vật đáng sợ trước mặt.

- Trả lời… ma cà rồng! Cậu rít lên giận dữ.

Thiếu niên tóc bạc nhíu mày một cách đề phòng khi người đối diện nhấc tay về phía cậu. Tuy nhiên cử động đó khựng lại và Kaname giải thích rằng đó chỉ là một thói quen bất cẩn, người vampire, thậm chí trong tình trạng khát máu và chỉ muốn được ngấu nghiến cái cổ của Zero, vẫn tìm thấy lý trí để cắn mình. Nhưng lúc này thì ngược lại, không được thỏa mãn bằng việc chỉ đơn thuần là hút máu, anh gần như đã xé rách da mình một trong cơn thịnh nộ và không kiểm soát được năng lượng. Khuỵu mạnh xuống trên một gối, nhưng nó cũng không giúp ích trong việc dừng hành động tổn thương bản thân lại được. Zero đương nhiên không cảm thấy gì ngoài khó chịu khi đứng trước kẻ mà cậu vô cùng ghét này. Lúc Kaname hoàn toàn tháo bỏ lớp mặt nạ của mình, chỉ còn vài tia bất chấp sót lại trong mắt anh, Zero nhận ra mình không thể để mọi thứ cứ diễn ra như vậy. Thận trọng tiếp cận một Kaname đang rên rỉ bằng cách ngồi xuống trước mặt anh. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai người thuần chủng, quệt đi một giọt máu từ bờ môi hoàn mỹ của anh. Zero không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, nhưng không thể ngăn chặn nó. Kaname cúi gằm, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Những tiếng hổn hển từ hơi thở khó khăn của anh tràn ngập căn phòng đủ để Zero đoán ra căn nguyên mọi chuyện.

Cậu đặt ngón tay cái vào miệng và cắn xuống. Sau đó từ từ đưa vết thường đến bên miệng Kaname, không mất một giây và anh hoàn toàn bị chinh phục. Nhanh chóng liếm giọt máu, sau đó choàng lấy vai cậu và kéo mạnh về phía mình.

Mất cân bằng, Zero quỵ xuống trong khi Kaname ngồi hẳn trên mặt đất. Để có được tư thế thuận tiện hơn cho bước tiếp theo, thậm chí anh còn kéo cậu ngồi hẳn lên chân mình, Zero bắt đầu giãy dụa phản đối. Kaname theo đó đưa tiếp một tay lên nâng cằm cậu, trong khi tay kia vẫn quàng quanh vai cậu, điều đó càng khiến cậu thợ săn sợ hãi hơn bao giờ hết.

Zero, tuy nhiên, đã dừng mọi hoạt động phản kháng khi cậu cảm thấy chiếc lưỡi của kẻ thù nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng như tuyết nơi cổ và thậm chí đã phải ghìm lại một tiếng rên thất vọng khi Kaname dừng lại. Các vệt nước mà lưỡi người vampire để lại hầu như không có thời gian để khô khi anh lập tức chôn răng nanh vào cổ cậu. Cơn đau khiến Zero nhăn mặt, nhưng kế tiếp, nó dường như đã bốc hơi bằng một cách kỳ lạ nào đó khi Kaname kìm lại dục vọng bất kham của mình. Cậu siết chặt lấy Kuran, bám chắc vào anh. Như thể chỉ cần nơi lỏng một chút là sẽ bị rớt khỏi một vách núi chông chênh. Zero ngừng dòng tư lự khi Kaname cắn mạnh một lần nữa, và thậm chí còn đau hơn. Do dự một chút giữa ngăn chặn hay đồng ý, nâng cao tay mình để sau gáy của Kuran, minh chứng cho sự mềm lòng tại thời điểm này.

Thợ săn tóc bạc biết mình nên dập tắt, tiêu diệt những âm thanh nhấm nuốt, thở dài và gầm gừ nhỏ phát ra từ con thú bên cạnh mãi mãi…

Những âm thanh đó khiến cậu rùng mình và trong cơn khiếp sợ nhất, cảm thấy răng nanh của người vampire càng khép chặt hơn nữa. Zero cắn môi dưới trong khi nhích ra khỏi Kaname với cặp răng nanh của anh vẫn còn trong cổ. Cố gắng để di chuyển chậm nhất có thể, nếu không một động thái sai lầm có thể khiến vết thương toạc ra hay tệ hơn, kết liễu mạng sống của cậu… Nhưng Kaname, người không muốn thêm bất kỳ khoảng cách nào với Zero, càng siết chặt vòng tay hơn, cho đến khi thiếu niên tóc bạc bắt đầu khó thở.

- K. .. Kuran…

Tiêu cự của Zero càng lúc càng hẹp dần, cậu có thể cảm thấy tay mình sau gáy Kaname đang trượt dần xuống… không. Vampire…

Nhắm mắt từ từ, máu chảy từ từ… Zero bây giờ đã hoàn toàn dựa hẳn vào Kaname Kuran… Cuối cùng, chờ đợi tử vong…

- Ka… name… dừng lại…

Kaname…

Nghe tên mình, người vampire bừng tỉnh để rồi nhận ra điều anh vừa làm với Zero. Anh không hề có ý định làm tổn thương hay giết cậu ta… Không đúng. Trên thực tế, anh càng muốn nhiều hơn. Và sẵn sàng chấp nhận đổ máu, chỉ cần được lưu giữ hương vị đó cho đến giây cuối cùng…

Nhưng không phải bằng cách này… đơn giản là không phải.

Kaname buông ra Zero, người ngay lập tức ngã xuống sàn và nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy máu của anh. Nhưng chỉ một khoảnh khắc trước khi cậu kịp lấy lại thăng bằng. Hai chàng trai bây giờ đang trong tư thế mặt đối mặt, mà người cao hơn đang nhìn kẻ thù của mình với ánh mắt lấp đầy bởi sự khó hiểu. Cậu level D không biết phải làm gì, ý nghĩ chờ đợi một phản ứng từ Kaname xẹt qua nhanh hơn cậu tưởng. Anh gạt đi vẻ bàng hoàng trên gương mặt trước khi tiếp cận từ từ và ngồi xổm trước mặt cậu như Zero đã thực hiện trước đó. Họ chăm chú nhìn vào mắt nhau một vài lần trước khi một trong hai làm ra cử động.

Zero nhìn theo từng động tác của Kaname, như thể cuộc đua của những chiếc kim đồng hồ đã bị quay chậm lại. Cậu nhìn Kaname vươn tay, và má cậu hứng trọn cơn nghiền nát từ lòng bàn tay anh. Một cơn nóng ran chạy qua má, quệt tay lên vết thương, phẫn nộ.

- Cậu thậm chí còn ngu ngốc hơn ta nghĩ… Kuran Kaname thì thầm, bằng chất giọng khinh miệt và chán ghét.

Zero bật ra một tiếng gầm gừ giận dữ trong khi tìm kiếm một sự đáp trả đủ gay gắt để đóng miệng Kuran lại. Tuy nhiên, không phải cơn đau từ cái tát thứ hai xuyên qua cả mu bàn tay vào má khiến Zero khựng lại, mà là cậu quả thật không có gì để nói…

Có lẽ cậu quả đúng là một kẻ ngu dốt? Đến độ đã cho một tên vampire – và cụ thể hơn là kẻ cậu ghét nhất – hút máu mình, dán chặt vào anh ta và rên rỉ trong ham muốn được bao phủ cơ thể. Hơn nữa, cơn choáng váng ban nãy của Zero vẫn chưa biến mất, nó khiến cậu mất nhiều thời gian và gặp khó khăn hơn trong việc ăn miếng trả miếng với Kaname.

Kaname đứng dậy, lau vết máu còn dính lại trên bàn tay sau khi anh dùng nó để chùi miệng và cằm. Anh ném một cái nhìn về phía Zero trong khoảnh khắc trước khi bắt đầu quay đi, không muốn dây dưa gì thêm.

- Anh định đi đâu với cái bộ dáng đó? Cậu lên tiếng.

Người vampire quay đầu, trở lại với dáng vẻ ngạo nghễ và huyền bí như mọi khi.

- Ta nghĩ nó khá là rõ ràng… Ký túc xá Mặt trăng.

Zero bật dậy lao đến người kia trong tích tắc, với ý định tặng cho anh ta một nắm đấm vào mặt. Mà không ngờ rằng cả sức mạnh lẫn tốc độ trong động tác của cậu đã bị giảm đáng kể bởi lượng máu vừa mất đi. Nhưng Zero nhận ra điều này quá muộn, Kaname nhanh chóng né mình, lợi dụng đà của thiếu niên để nhấn cậu lại trên tường một cách dễ dàng. Zero ngẩng đầu lên, chìm mình trong đôi mắt đen ánh lên sự tức giận và mệt mỏi, có kẻ cần phải được dạy dỗ lại.

- Cút!

- Kiryuu…

- Ra đây là cái thân xác và dòng máu thuần chủng mà ngươi luôn tự hào sao… ta khinh…

Móng tay Kaname co lại càng mạnh bạo và Zero có thể cảm thấy cơn đau bắt đầu ập đến thông qua chiếc áo sơ mi vấy máu của mình.

- Ngươi cũng chẳng khác gì những tên E khác.

- Câm miệng… Kuran gằn giọng, trong cơn thịnh nộ điên cuồng.

- Ngay cả linh hồn bị máu và ham muốn thuần hóa của lũ level E… cũng không xấu xí và đáng ghê tởm bằng một góc của ngươi. Kuran. Kaname.

Và Kaname tặng cậu một cái tát nữa, chắc chắn rằng người thợ săn không thể giãy khỏi sự kìm cặp của anh trong khi vẫn bảo toàn khoảng cách giữa cả hai. Thiếu niên tóc bạc đã không nói thêm lời nào nữa sau sự sỉ nhục này, nhưng vẫn với đôi mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào anh. Zero biết rằng ngoài kia tuyết vẫn chưa ngừng rơi, và mặc dù cửa sổ phòng đã được khép kín, hơn ai hết cậu tin rằng nhiệt độ ngoài kia thậm chí còn ấm hơn trái tim của con ma cà rồng đang đe dọa mình đây.

- Tại sao?

Câu hỏi của người thuần chủng vang lên với sự khó chịu như bên bờ vực tan vỡ. Một chút bối rối pha lẫn trong cả sự tức giận, lạnh giá như những ngọn gió mùa đông. Kiryuu dứt đường nhìn khỏi cửa sổ và chuyển nó đến sàn nhà, mà cụ thể là hai bàn chân cậu.

- Tại sao, Kiryuu-kun, chỉ là một Hunter, một level D như cậu… lại dám đi xa đến mức này?

Kaname nhìn xuống vệt máu nhuộm đỏ cổ áo và tay áo người thợ săn với vẻ ghê tởm và chán ghét. Zero cũng theo mắt anh nhìn lại, ngay lập tức nhận thức được tình hình lúc này. Và cậu nguyền rủa mình đúng là một thằng ngốc… ngớ ngẩn, vì bản thân lại chấp nhận thay vì chống cự. Vì cậu cảm nhận được nỗi đau xen kẽ với niềm vui trong lúc bị cắn. Nhưng trên tất cả, cậu cảm thông với tầm nhìn đỏ rực khi nhìn thấy máu chảy ra từ cổ người khác… Và Zero lại cảm thấy kinh hãi, mệt nhoài. Vẻ xanh xao tái nhợt càng khiến cho những giọt máu rỉ ra từ vết thương của cậu càng thêm chói mắt.

Zero nhắm mắt trong khi lắng nghe câu nói khó hiểu và hiếm khi được bật ra từ miệng Kuran Kaname. Sau đó, ý thức của cậu Sao Đỏ bị kéo về bởi hành động chậm rãi, run rẩy chạm vào cậu của người kia. Anh khẽ nâng cằm cậu, để đôi đồng tử bị nung đỏ của mình chìm vào đôi mắt đang mở to trong bất ngờ của Zero.

- Đây là những gì anh đã gây ra cho tôi…

Cậu level E tương lai vuốt ve bàn tay của Kaname, sau đó để đôi môi của mình thực hiện một hành động trái ngược với suy nghĩ trong cậu. Và nếu như người thuần chủng đòi hỏi một lời giải thích thỏa đáng cho tất cả những việc này – đó là kết quả bởi sự tra tấn đồng thời của dục vọng và thương tổn. Nụ hôn thô bạo bất ngờ kéo đến cùng với một tiếng rên bối rối, nhưng anh không hề muốn nó kết thúc. Tay Kaname trượt từ cằm xuống cổ Zero, người hầu như đang nuốt lấy môi dưới của anh. Hơi giật lại khoảng cách giữa hai người để có thể phân tích những gì người thợ săn đã làm. Nhưng Zero không còn tâm trí cho bất kỳ cuộc nói chuyện hay cho người kia thời gian để làm việc đó. Cậu rướn người liếm đi giọt máu cao quý chảy ra từ môi của người vampire, sau đó rất nhẹ nhàng di chuyển lưỡi của mình đến cằm, trượt yêu thương xuống cổ họng…

Kaname ngả đầu ra sau, cho phép Zero dễ dàng hơn trong việc tiếp cận với máu của anh, đồng nghĩa với thừa nhận rằng mình muốn được cắn bởi một level D. Đặt một tay lên hông và tay kia ở trước ngực Kuran, Zero ép sát cơ thể vào với anh trước khi đặt xuống cổ anh một nụ hôn mềm mại và đắm say.

Không ai trong hai người là không nhận thức được về hành động của mình lúc này, nhưng nó không đủ ngăn cản họ tận hưởng giây phút quan trọng này. Kaname nhắm mắt lại, để cho mình bị choáng ngợp bởi ham muốn, chờ đợi một cuộc gần như là tấn công khi người hunter cắn xuống.

Nhưng, cũng như thứ bản năng mãnh liệt bị chôn dấu vào tận cùng của từng vampire, phần người càng rối rắm thì phần bản năng càng trỗi dậy. Kaname muốn thả nó, và anh đang làm điều đó một cách vô thức. Luồn tay vào trong lớp áo cậu thợ săn trẻ, làm cậu rùng mình trong khao khát và dục vọng… Nhưng anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Rồi Kaname chợt nhận ra tình trạng của mình lúc này khi mà anh để hàm răng bén nhọn đó càng nhấn nhá mạnh hơn nơi cổ mình và anh có thể cảm nhận má cậu đang đỏ bừng ngay cả khi hai người đang ở trong bóng tối…

- Uống đi… – Kaname yêu cầu bằng một giọng nói trầm đục… – Cắn ta… Zero…

Kaname từ từ để cậu thợ săn vốn đang bị dằn xé bởi cơn đói, dục vọng và máu, chìm đắm vào dòng máu cao quý đầy mời gọi trước mắt cậu… để cậu khẽ liếm lên phần da nơi đó, để cậu cắm ngập nanh mình vào nơi đó, để chính anh thỏa mãn lắng nghe tiếng cậu rên rỉ tên mình qua khẽ răng, qua hơi thở. Chủ tịch khối đêm kéo người thiếu niên đang trầm mê vào vết cắn kìa tiến dần cho đến khi cả hai chạm vào thành giường của cậu. Người thuần chủng khéo léo để cậu khóa mình ngồi trên đùi anh. Zero mông lung phối hợp theo toàn bộ quá trình. Cậu quàng tay qua đầu Kaname, áp thân vào người anh và cố gắng tiếp xúc với làn da mát lạnh đó. Kaname nhếch môi, một tay anh xiết vào vòng eo dẻo dai của người trong lòng, một tay khác không nhanh không chậm luồn qua áo cậu, vuốt ve sống lưng duyên dáng. Zero rùng mình, khẽ xoay eo, không biết rằng tất cả hành động lúc này của mình đang mời gọi con thú đang tóm chặt lấy cậu trong móng vuốt của nó.

- Đủ rồi đó…

Quý ngài Kuran thì thầm bên tai cậu, tay phải xiết mạnh, khiến Zero bất mãn phải rời nguồn thức ăn của mình. Cậu trai tóc bạch kim cau có đem đôi con ngươi màu tím đang dần bình tĩnh lại nhìn vào đôi mắt màu đỏ nâu rực rỡ trước mắt mình, chỉ thấy ý cười đang ngập tràn. Zero muốn cho tên khốn vô duyên tự ý vào phòng mình nào đó ăn một phát đấm, nhưng nắm đấm chưa kịp ra, bờ môi anh đã áp lên môi cậu, cứ thế, suy nghĩ của cậu bị cuốn đi sạch bách vào thứ hương hoa hồng nồng nàn đó.

Zero thở hổn hển, mặc Kaname đè mình xuống phía dưới, mắt ngập hơi nước. Cậu sao đỏ còn chưa ý thức được việc tên khốn nào đó đã bắt đầu cởi từng nút một trên chiếc áo ngủ của mình hay việc hắn vẫn im lặng quan sát từng hành động của cậu nãy giờ. Cho tới khi toàn ngực và bụng cậu hoàn toàn lộ ra trong không khí, Zero rùng mình vụng về đáp lại nụ hôn mà Kaname đặt lên một lần nữa, để cho lưỡi của họ lần đầu tiên được gặp nhau…

Kaname đã hi vọng mình sẽ thuận lợi không mang tính bỉ ổi mà ăn sạch con nhà người ta, cho đến lúc anh gặp phải phản kháng của Zero khi đang cố lột chiếc quần dài để tiến tới vùng cấm đang nóng bừng của cậu. Tất cả là tại ánh mặt trời chết tiệt kia, xuất hiện quá đúng lúc.

- Anh phải v…

Zero nheo mắt, vội vàng đẩy Kaname ra, cố gắng kéo bản thân ra khỏi cơn nóng đến từ thân dưới.

Kaname híp mắt, đem ngón tay đang đẩy tay anh ra đưa lên miệng mình liếm mút lấy. Không quên lạm dụng chút sức mạnh kéo kín cánh rèm lại. “Này thì sáng này” Kaname làu bàu.

- “Tối” rồi, còn về được đâu?!

Mặt Zero đỏ lên như trái cà chua. Đáng yêu quá.

- Anh… Mẹ kiếp, tôi còn phải đi học,… á cái tay, con mẹ nó, anh để tay anh… ở đâu đó.

Kaname mặc kệ, đem tay kia vươn vào nốt chiếc quần nhỏ màu đen, bắt đầu gãi nhẹ đánh thức dục vọng của cậu trai tóc bạch kim, miệng không quên giả ngây giả dại.

- Em chăm tới lớp từ khi nào vậy?

Kaname khiêu khích, tiếng thở dốc của Zero là quá đủ để anh chắc chắn rằng Zero sẽ không thoát khỏi anh “đêm” nay.

- Hãy làm chuyện cần làm vào buổi tối Zero-kun à.

Lần này Zero im bặt, chỉ để lại tiếng thở nặng nề, mồ hôi túa ra, hương hóc môn nam tính ngập ngụa trong phòng. Kaname liếm môi, đặt tay lên đôi mắt đã tự động đóng lại của cậu. Từng sợi mi cong veo run rẩy.

- Cho dù em có ghét điều này đi chăng nữa, Zero… ta yêu cách em bị ảnh hưởng bởi ta.

Kaname tán tỉnh bằng một thanh điệu êm dịu và bí ẩn.

Gió nhẹ nhàng xua bớt thứ mùi hóc môn nồng nặc, để cho ánh sáng lén lút xâm nhập vào căn phòng, Kaname nheo mắt thoát ra một tiếng gầm gừ khó chịu nhẹ. Anh cúi xuống nhìn Zero đang cuộn tròn trong ngực mình. Từ cổ tới quai xanh tới bắp tay, không nơi nào là thiếu vết tím đang chậm rãi lành lại. Thứ ánh sáng ấm áp đó vụng trộm chạm lên da cậu khiến cậu bất giác co lại vào sâu trong lòng anh hơn, môi bàu làu gì đó không rõ. Quý ngài thuần chủng nhếch mép.

“Cạnh”

Cánh cửa sổ đóng lại, gió ngừng lùa, nắng ngừng chiếu.

Kaname cuộn Zero lại một lần nữa, rồi áp mũi anh lên mái tóc cậu. Thứ đã là của Kaname Kuran thì không ai có thể cướp đi. Người thanh niên mang mái tóc đen khẽ cười rồi nhắm mắt lại.


—FIN—
T/N: Huhu và đây là giây phút mong đợi, thật ra cái này là ZeKan đó, ứ phải KanZe đâu, kiểu bạn au đề pairing là Kaname Zero, nhưng cách sử dụng từ ngữ nó gợi cho mình 1 cảm giác rất là ZeKan, và đến đoạn ya thì… các bạn cứ tưởng tượng hình ảnh mình mồm chữ A hàm dưới chạm đất mắt chữ O kiểu wtf ấy :''( mình và beta phải dịch thoát hết mức (nhiều chỗ chém bay cả nghĩa gốc luôn) để lái nó về hướng KanZe mà không bị sai nghĩa, cơ mà sức người có hạn nên là.... nhiều chỗ nó vẫn bị sượng sượng, thông cảm ha *gãi đầu* ọ ọ
__________________

0 comments:

Post a Comment