Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Thursday, December 20, 2012

Kẻ múa đơn [Part 5]


     9.

     Sau khi nghị luận đầy áp lực kết thúc, hắn không nói lời nào xoay người trở về phòng, khi cửa phòng sắp đóng lại thì bị một cổ lực lượng ngăn trở, sau đó là vị quân vương tóc nâu sậm bước vào.


     Kiryuu không thèm nhìn, trực tiếp ngồi vào bên giường.

     “Không nói gì với Yuuki sao? Cô ấy có vẻ bị chấn động.”

     Thợ săn tóc bạc nhàn nhạt nói, ngón tay lướt qua ra giường mềm mại.

     “Không cần.”

     Kaname Kuran tựa vào khung cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng.

     “Yuuki đã không còn là một đứa bé, đều trưởng thành rồi.”

     Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới cái gì trêu tức cười rộ lên.

     “Kế hoạch tiến công Hiệp hội là do đích thân Yuuki vạch ra! Nói vậy lẽ nào Kiryuu - kun không biết?”

     Thân thể thợ săn thoáng chốc cứng ngắc.

     “Hiệp hội hình như giết chết một thiếu nữ tên là Wakaba Sayori.”

     Khi nói vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên.

     Kiryuu mạnh quay đầu lại, hung hăng nhìn hắn.

     Kaname Kuran ly khai cửa sổ sát đất, từng bước một hướng hắn tới gần, Kiryuu vẫn không hề động.

     Ánh trăng bò vào căn phòng dừng lại ở một góc rất tốt, vừa vặn khiến nửa khuôn mặt Kaname Kuran được giấu vào bóng đêm, mê hoặc lòng người.

     Sau đó, hắn hơi gập lại thắt lưng, kéo lên khóe miệng, nâng niu một lọn tóc bạc, Kiryuu vẫn như cũ không nhúc nhích.

     “Ta hiện tại muốn làm, chính là phá vỡ thế giới này.”

     Thanh âm của quân vương có chút khàn khàn, nhưng gợi cảm

     “Ta vẫn luôn tìm một người theo ta.”

     “Cùng nhau rơi xuống.”

     ————————————————————————————————--—

     Đây là chiến tranh



     Sẽ có máu chảy thành sông, một khi đã bắt đầu tất nhiên sẽ lấy tử vong làm chung cuộc.



     Như vậy,



     Rất thích hợp hai chúng ta.



     Thuần chủng quân vương cuối cùng và



     Thợ săn cuối cùng.

     ——————————————————————————————————

     Akimoto đờ ra nhìn báo cáo trên bàn.

     Viện nghiên cứu đã thành công trong việc phân tích thành phần bụi cát, vài chục năm nghiên cứu rốt cục đã có kết quả.

     Quả thực tựa như phát hiện giống nòi mới!

     Ngẩng mặt ép chặt mình vào sô pha, không biết nên nói gì.

     Chuyện ma cà rồng tồn tại hiện chưa được công bố, vẫn được xem là cơ mật quốc gia.

     Đương nhiên, nếu như công khai ra bên ngoài, sẽ tạo thành khủng hoảng, hơn nữa thế giới nào cũng không thiếu kẻ cực đoan, quả thực sẽ giống như chó điên loạn cắn người.

     Thật phiền phức!

     Ông thở dài.

     Hoà đàm thư đại khái đã tới tay đối phương rồi? Trận chiến giữa mãnh thú và con mồi này sẽ thế nào, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy tất cả cứ như một trò chơi vậy.

     Ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, bầu trời nghênh đón tảng sáng, ánh bình minh xinh đẹp như cũ soi rọi bóng đêm.

     Chỉ là, thế giới này

     Đã không còn là thế giới mà ông biết.

     10.

     Bàn gỗ khắc hoa văn đẹp đẽ quý giá, gian phòng cách điệu một màu đỏ ám, người thanh niên với mái tóc vàng óng cười tủm tỉm ngồi trên chiếc ghế chế tác tinh mỹ, chén rượu trong tay đong đưa qua lại.

     Trước mặt là một người khác, phong thái rất đứng đắn, nghiêm túc, nhưng có điểm bất lực.

     Sau lưng người nọ là một dàn áo đen, vệ sĩ, đại khái vậy! Bên người còn có một thanh niên đeo kính cận, dáng vẻ có chút khẩn trương, vẫn liên tục đỡ kính mắt.

     Hanabusa ngồi ở bộ salon phía sau, đôi mắt hồ lam tỏa ra sát khí lạnh lùng, Rima Touhya dựa vào cửa sổ sát đất híp mắt nhìn về phía viễn phương, cuối cùng là Akatsuki Kain dựa vào cửa chính.

     Bầu không khí đầy rẫy áp lực...

     Rốt cục, người quý tộc tóc vàng óng lên tiếng

     “Lần đầu gặp mặt, tôi, Ichijou Takuma, là phụ trách chính đại diện cho xã hội vampire trong cuộc thương lượng này, rất hân hạnh được gặp ngài.”

     Nụ cười hòa nhã vô cùng công thức hoá, máy móc.

     Người trước mắt cũng vươn tay xã giao.

     “Akimoto Akira, đại diện cho xã hội loài người.”

     ——————————————————————————————————

     “Ngươi nhưng thật ra rất nhàn nhã nhỉ.”

     Kiryuu nhìn kẻ trước mắt cứ lảng vảng tại phòng mình không đi, châm chọc nhếch miệng, tựa ở cửa.

     “Ta không cần phải đi, chung quy cũng không thể trốn khỏi họng súng của cậu không phải sao?”

     Kaname Kuran bình thản liếc người thợ săn, sau đó tự nhiên ngã người chôn xuống nệm giường mềm mại, không có ý định tiếp tục câu chuyện.

     Trầm mặc hồi lâu, Kiryuu dự định đóng cửa rời đi, lúc ánh mắt quét qua giường, Kaname Kuran đột nhiên mở miệng

     “Kiryuu, cậu cho rằng cái gì gọi là yếu đuối?”

     “Có ý gì?”

     “Vậy đổi cách nói khác.”

     Kaname Kuran rời khỏi giường, đứng ở nơi ánh trăng cùng bóng đêm đan vào nhau.

     “Vì sao, cậu phải bảo vệ con người.”

     Kiryuu hầu như không chút suy nghĩ

     “Trước mặt vampire các ngươi, bọn họ luôn luôn gặp nguy hiểm. Đương nhiên sẽ bị...”

     Thợ săn mạnh dừng lại, sau đó ngẩng đầu.

     Dưới ánh trăng, khóe miệng Kuran như ẩn như hiện nở nụ cười.

     “A! Thì ra là thế...”

     Âm điệu mờ ảo

     “Vì yếu đuối, quả là một lý do chính đáng để nhận được sự bảo vệ! Thế nhưng...”

     Kaname Kuran bỗng nhiên tới gần Kiryuu, dùng ánh mắt dị thường sắc bén chưa từng có nhìn chằm chằm thợ săn tóc bạc.

     “Hy vọng Kiryuu - kun trong tương lai không lâu sau, vẫn như cũ thủ vững lập trường bênh vực kẻ yếu của chính mình.”

     ——————————————————————————————————

     Hanabusa càng là nhẫn nại, cảm giác càng thêm phẫn nộ.

     Hắn ngẩng đầu liếc mắt Ichijou, tên kia vẫn đang cười tủm tỉm, đúng là bệnh nghề nghiệp .

     Đối phương vẫn đang cùng Ichijou thảo luận về những điều lệ “Hoà đàm”.

     Điều lệ?! Hanabusa trong lòng hung hăng khinh bỉ đối phương, đó rõ ràng là điều luật áp chế vampire!! Hiệp ước không bình đẳng!!!

     Vampire của cậu chưa lúc nào bị đãi ngộ quá như vậy? Khinh nhau quá đáng!

     Toàn bộ gian nhà đều bắt đầu đóng băng lại

     “A! A!”

     Đang toàn tâm toàn ý xem xét dự thảo Akimoto đột nhiên la hoảng lên, mạnh đứng dậy, kinh khủng nhìn ống tay áo mình bắt đầu đông lại nứt ra.

     “…”

     Dàn áo đen phía sau cấp tốc móc súng ra, vẻ mặt vô cảm chĩa vào những ‘sinh vật’ trong phòng.

     “Hanabusa!”

     “Hyoji!”

     Song phương cùng lúc lên tiếng, kịp thời ngăn lại tràng chiến gần như chắc chắn mười mươi này.

     “A! Xin lỗi.”

     Cười nhìn về phía đại diện của nhân loại “Là bên chúng tôi lỗ mãng.”

     “Không sao.” Akimoto cũng ôn hòa đáp lời.

     “Chúng tôi cũng không nên hở chút là rút vũ khí ra như vậy.”

     Trọng tâm nhấn vào hai chữ “vũ khí”.

     “Vậy tiếp tục ban nãy...

     Cười tủm tỉm chống hai tay tại trên bàn, về phía trước nghiêng thân.

     Không ổn! Hanabusa rõ hơn ai hết, Ichijou mỗi lần bày ra kiểu cười này…

     “Nói trắng ra chúng ta không tán thành những điều ước của phía nhân loại.”

     Độ cung nơi khóe miệng lại tăng thêm vài phần.

     “Cho dù là hoà đàm, chúng ta cũng nên thành lập trên cơ sở bình đẳng, dòng máu vampire cao quý không thể tiếp thu những đãi ngộ ràng buộc như vậy, ngài vừa đưa ra các loại điều ước khiến chúng ta không thể tin tưởng cái gọi là thành ý của con người.”

     “ ..... .”

     Akimoto im lặng nhìn thẳng vào người vampire, thở dài.     

     “Chúng tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn.”

     Ông nói rất bình tĩnh, không mang theo một tia nhún nhường.

     “Sếp!”

     Là thanh niên tên Hyoji sốt ruột đứng lên, Akimoto chậm rãi nhìn lại, trong đôi mắt thật sâu chiếu ra dáng vẻ của cậu, Hyoji cúi đầu, một hồi lâu mới yên phận ngồi xuống.

     Ông lần thứ hai dời đường nhìn về hướng Ichijou.

     “Đây là chuyện không còn cách nào, chúng tôi muốn bảo chứng an toàn, với tư cách, là bên yếu hơn.”

     Nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên trước mặt, đôi mắt ông thủy chung rất bình tĩnh, lời nói cũng rất đạm nhiên, không e dè chỉ ra yếu tố chính yếu ở đây.

     Bên yếu hơn.

     Như thế dễ dàng thừa nhận sao... Thật đúng là, vô dụng...

     “Xin phép được truyền đạt lại những yêu cầu này đối với người đứng đầu bên chúng ta.”

     Hòa hoãn cho có lệ.

     “Như vậy thật quá tốt.”, Akimoto bình thản đứng dậy, cầm lấy áo vest phía sau.

     “Tạm biệt”

~~~

0 comments:

Post a Comment