5.
Những ngày đầu tiên trôi qua cũng không hề dễ
dàng, đối với cả hai người.
Một người là sáng đi chín chiều về năm.
Zero sớm đã tập thành thói quen với cái lộ trình đi làm này, đùng một cái muốn cậu
rời giường sớm nửa tiếng đồng hồ để bắt kịp tuyến xe bus khiến cậu khổ não, đồng
hồ báo thức một tiếng lại một tiếng cứ inh ỏi, mí mắt vẫn dính chặt không mở ra
được, lại nghĩ đến cái phòng làm việc không có lấy một người bình thường kia...
càng thêm không có động cơ rời giường...
Một người là theo nghề tự do thời gian siêu
co dãn. Kaname lại càng không quen mới sáng sớm đã nghe tiếng reng như vậy
trong nhà mình, tuy rằng lý trí luôn bảo rằng đó là ‘mật ngữ ở chung’ nhưng cơn
buồn ngủ vẫn là chạy sạch sẽ, anh lại không có thói quen biến thái trừng mắt nằm
giữa giường, không thể làm gì khác hơn là đứng lên nhìn Zero mộng du rửa mặt, ngồi
nướng mông đợi lò nướng bánh nhảy cái ‘cạch’ ^_^ sau đó chờ lúc gian nhà khôi phục vắng vẻ mới
loạng choạng trở lại giường...
Màn giằng co của hai người diễn ra khoảng hơn nửa tháng như
vậy, bởi một trận cảm mạo của Zero mà cuối cùng cũng khép lại.
Kỳ thực sức đề kháng của Zero rất tốt, công
lao chủ yếu thuộc về Kurosu Viện trưởng. Từ lúc nuôi dưỡng Zero đến giờ, Kurosu
cứ khăng khăng đứa trẻ này trời sinh thể chất yếu đuối, một hai bắt chuyên gia
dinh dưỡng của bệnh viện phải lên một chế độ ăn uống đầy đủ dưỡng chất, đem
thân thể Zero huấn luyện chẳng khác gì chuẩn bị đi thi đấu vật, vậy nên trên cơ
bản chỉ cần ăn đủ no ngủ đủ giấc sẽ không gặp phải bệnh gì. Đương nhiên, đây đều
là trước khi Zero dọn ra ở riêng.
Dạo gần đây chuyện có thể phá hủy giấc ngủ của
Zero đếm không xuể, thế cho nên ngồi trên xe bus lắc qua lắc lại thế nào mà
ngủ quên mất, mãi đến bến cuối khi bị nhân viên thu vé gọi đứng dậy xuống xe mới
phát hiện tay chân lạnh lẽo, lạnh thấu lưng.
Kaname đang rất buồn bực, cả buổi chiều ngồi
chờ một người đáng lý ra đã tan tầm nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu thì nhận được một
cuộc gọi lạ, alo qua alo lại nửa ngày mới hiểu được là bà cụ cho thuê nhà cũ của
Zero, thì ra trong lúc đầu óc quay cuồng cậu đã đi về nhà trọ trước đây của
mình! Nhanh chóng phóng xe đến nơi thì người kia đã mơ mơ màng màng đi vào giấc
ngủ.
...
Dù gì cũng là làm việc trong bệnh viện sao
lại không chú ý đến sức khỏe thế này? Qua thật lâu sau, Kaname mỗi
khi nhắc đến chuyện này ngực vẫn nhớ như in cảm giác dị thường khi đó.
...
Vì vậy, công cuộc ‘rèn luyện nề nếp sinh hoạt
chung’ của Kaname chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, phải điều chỉnh đồng hồ sinh học
của mình. Cũng may Kaname là thiên tài, trải qua mấy đêm không chợp mắt cùng mấy
ngày vô cùng khốn đốn, anh đã có thể đúng 6h sáng mỗi ngày tự động rời giường,
đồng thời tinh thần rất minh mẫn. Đương nhiên, hành động hành xác này đã được bồi thường bằng việc có thể quấy rầy Zero mỗi ngày.
"Quả nhiên tận hưởng khí trời sáng sớm
mới là lạc thú." Sau khi trở nên yêu thích không khí nhẹ nhàng khoan khoái sớm mai này, Kaname khá là xúc động.
Tiếp đó là vấn đề ăn sáng. Tay nghề của
Zero rất tốt, đây là Kaname tự mình thể nghiệm, thế nhưng tuyệt đối không thể ngu
ngốc mà trông chờ được ăn bữa sáng của Zero. Bởi vì bạn tuyệt đối sẽ không hy vọng
nhìn thấy một người đánh răng rửa mặt đều nhắm mắt lại sẽ bước vào bếp động tay
động chân với gas và dầu mỡ, không biết nấu ăn không có nghĩa là không biết mấy
thứ đó có bao nhiêu nguy hiểm ― ngẫm lại thật đúng là khiêu chiến dây thần
kinh.
Đương nhiên, đàn ông xa nhà bếp, quá trình lớn
lên của Kaname ngoại trừ giao tiếp với cơm nước trên bàn ăn, nhà bếp đối với
Kaname tựa như đất liền đối với người cá. Sau vài ngày ráng nuốt bánh mì bánh
kem, tràng dạ dày nhiều năm bị bỏ đói bữa sáng của Kaname bắt đầu kháng nghị,
thế nhưng nhìn những dụng cụ làm bếp đầy đủ hình dạng kia xong… khẳng định là
làm không được, chỉ có thể đi mua. Vì vậy, suy tính một hồi, quyết định dậy sớm
hơn nửa giờ, Kaname lái xe ra ngoại vi khu biệt thự tạt vào quán nào đó bên đường
mua đồ ăn sáng. Thế nhưng món điểm tâm nóng hầm hập cũng không giúp anh cảm thấy
ngon lành chỗ nào. Nguyên nhân? Rolls-Royce Phantom đi mua bánh quẩy sữa đậu
nành khẳng định sẽ phải chịu vô số đường nhìn bắn tới, việc ấy Kaname cũng đã
chuẩn bị tâm lý; nhưng về nhà lại tiếp tục chịu đựng ánh mắt vô cùng kì thị của
Zero, lạc quan đến mấy cũng không còn muốn ăn.
Nỗ lực sẽ được hồi đáp. Ngày thứ hai,
Kaname vừa rời giường liền nghe thấy âm thanh phát ra nơi nhà bếp, chạy tới mới
phát hiện là Zero đang làm điểm tâm. Một nồi cháo đơn giản, nhiệt khí lượn lờ, một
mùi hương ấm áp vô thức phả vào mặt. Khí trời mát mẻ đầu thu hóa thành hơi nước
mông lung quanh nhà ăn, hơi mỏng bám vào mặt tường thủy tinh, mà bên trong, có một
người vì mình đang làm bữa sáng...
"Thì ra nhà bếp là một nơi tốt đẹp như
vậy..." Kaname lần đầu tiên đối với việc coi trọng nhà bếp trong phong
cách thiết kế phòng ốc Trung Hoa cảm thấy chí lí.
Xong điểm tâm là đến vấn đề lộ trình. Nếu mọi
chuyện sinh hoạt chung đều giải quyết ổn thỏa, làm tài xế càng dễ như trở bàn
tay. Nhưng Zero ít khi lên tiếng lần này lại phản ứng kịch liệt ― cậu tuyệt đối
sẽ không để Rolls-Royce Phantom chở đi làm! Kaname đau khổ nguyên một ngày đêm, chiếc xe yêu thích của anh lại có thể bị bài xích đến mức này sao!
"Đầu óc anh bị vô nước hay bên trong chỉ
có bã đậu hả?!" Zero rốt cục không thể nhịn được nữa, tĩnh mạch đều nổi
lên dưới lớp da trắng, tay nắm chặt hận không thể xông lên bóp cổ người kia
― lại là vấn đề về xe! Hôm qua cũng là vấn đề xe! Hôm kia hôm kia nữa hôm kia
nữa nữa cũng là vấn đề xe! Rốt cuộc anh ta không hiểu chỗ nào chứ? Gặp quỷ! Zero
bị hai từ ‘xe’ và ‘vấn đề’ làm váng cả đầu...
"Nhưng cậu chưa nêu được lý do vì sao?"
Kaname rất vô tội chớp mắt mấy cái, hai tròng mắt ám đỏ bắt chước vẻ ngây thơ ngập
nước của Yuuki, khiến Zero càng thêm nổi trận lôi đình.
"Câm miệng!" một câu nói của
Zero đã thành công dẹp hết tạp âm.
Cuối cùng, căn cứ vào đủ loại nhân tố nói
không ra, kể không rõ, cả hai đều nhất trí vì một nền kinh tế thịnh vượng, chung
tiền mua một chiếc Polo bạc. Về phần vì sao một thiếu gia không thiếu xe lại
không cần đi làm mỗi ngày như Kaname lại đồng ý mua một chiếc xe chung, Kaname
vui vẻ đáp:
"Nếu muốn làm một kiến trúc sư giỏi, đầu
tiên phải biết nỗ lực."
"Ờm..." Giữa kiến trúc thiết kế và mua
xe có quan hệ nhân quả sao? Zero trên cơ bản có nghe mà không hiểu.
Nhưng tuyệt chiêu từ nhỏ đã được Kurosu truyền thụ ‘gặp phải chuyện không hiểu
vật không biết không cần phải hỏi, giả bộ; cảnh giới tối cao của giả bộ, giả điếc!’
lúc này phát huy đầy đủ công hiệu.
"Không ngờ mua xe thôi mà phải trải
qua nhiều bước như vậy!" Sau khi vất vả ứng phó với chiếc lưỡi không xương
của cô nhân viên hướng dẫn xong thể xác và tinh thần đều mệt, Kaname ngã vào sô
pha cảm khái, anh trước đây mua xe cũng không phiền phức như thế, thích là được.
"..." Ngược lại, Zero không thèm
để ý đến những việc ấy, nhưng trong bụng lại không ngừng oán thầm: là ai bắt
người ta phải ‘thiện chí đáp lại nụ cười của nhân viên bán hàng’ khiến cậu mệt
mỏi rã rời? Hiện tại biết mệt mỏi?
"Ha ha..." Ghé vào sô pha nhìn
Zero vì xe mới mà vội tới vội lui, Kaname cười hài lòng ― cô nhân viên bán hàng
kia tuy rất phiền, nhưng anh thích ánh mắt cô ấy nhìn Zero, ngạc nhiên, không
ngờ, ước ao, chúc phúc... ^_^
…
"Nii - chan, anh gần đây tâm tình tốt
thật nhỉ!" Yuuki cảm thấy mỹ mãn liếm liếm đầu ngón tay vừa quệt trộm vào
đồ ăn, cười hì hì nhìn Kaname đang chăm chú dọn bàn ăn.
"Đương nhiên." con ngươi đỏ sậm của
Kaname không giấu được vẻ hạnh phúc ấm áp, pha chút không khiêm tốn trả lời.
"Chậc chậc, mắt sau của anh dài hơn mắt
trước rồi kìa!" Yuuki một chút cũng không khoa trương, cho dù từ lúc bước
vào chưa một lần thấy Kaname chăm chú nhìn vào Zero, nhưng một người chậm tiêu
như cô cũng cảm giác được sự quan tâm của anh mình dành cho cậu, là xuất phát từ
tình cảm nội tâm, lẳng lặng mà mãnh liệt tràn ra.
"Zero, ngày hôm nay có món Tempura tôm
sao?" Gẩy gẩy cục mụn mới nổi trên mặt, Yuuki quay Kaname làm một mặt quỷ,
chạy vào nhà bếp.
"Ừ, cũng sắp chín rồi, nếu cậu đói thì
món súp Miso bên kia xong rồi đấy." Zero vui vẻ nhìn Yuuki cười, khiến cô
xấu hổ gãi đầu cười hề hề chạy đi.
Nói đến cũng thật là ăn ý, việc Yuuki nhanh
chóng đem Zero trở thành người nhà không nói, nhưng dường như đến Zero cũng không mấy
khó chịu, mặc dù khi biết Kaname là anh trai của Yuuki miệng cậu không đóng được
trong vài giây.
Bởi vì Yuuki và Kaname không sống cùng nhau,
sau vài lần Zero mời cô đến nhà ăn, Yuuki liền đem nơi này biến thành căn tin của
mình. Kaname cũng thương cô em gái này, chuyện trước đây chính mình cũng không
còn cách nào khác, hiện tại nếu có thể anh em sum họp vậy cũng tốt. Yuuki đến
ăn cùng lắm tăng thêm một đôi đũa, nhưng lại có thể giúp bầu không khí giữa anh
với Zero hòa hợp hơn rất nhiều, chuyện phố lớn ngõ nhỏ đều biết cùng tính thích
phóng đại sự việc giúp Yuuki nói chuyện sinh động như thật, làm người nghe thôi
cũng thấy hứng thú.
"... Nii - chan, em khẳng định đó nhất
định là một người rất đẹp!" Yuuki quơ quơ miếng Tempura há miệng nói,
Kaname và Zero chỉ cười cười vừa ăn vừa nghe, cái gì ‘ăn không nói, ngủ không hở
miệng’ gia giáo lễ nghi, đều chỉ là ruồi muỗi.
"Đáng tiếc em đi chậm, chỉ thấy mỗi bóng
lưng, hình như là bị phát hiện!"
Kaname hơi nhíu mày, Yuuki lớn lên bên
ngoài gia tộc, chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, lạc quan, ngây thơ, thiện lương, nhưng
sự nhạy cảm di truyền trong máu Kaname rất lý giải ― người con gái Yuuki nói
kia, khẳng định không đơn giản.
"Sayori nói, lần trước có hai tên đánh
nhau cứ như phim xã hội đen, đặc sắc hiếm có! Đáng tiếc hôm đó không phải ca em
trực ~~~ "
"Yuuki, cậu hình như là cảnh sát đi."
Zero thực sự nhịn không được, gắp một lát Sashimi cho vào miệng lên tiếng:
"Cái bộ dáng e sợ thế giới không có khủng bố này là sao hả..."
"Ê hê hê, thói quen thói quen thôi
^_^" Yuuki trưng ra nụ cười gãi đầu quen thuộc, Zero không nói gì nữa,
hoài nghi người như vậy rốt cuộc nên làm cảnh sát hay làm đàn chị giang hồ thích
hợp hơn?
Bữa cơm vẫn diễn ra trong không khí đầm ấm như
vậy, sau khi tiễn Yuuki về, Kaname giúp Zero tráng nước lau khô bát đĩa.
"Ngày mai Yuuki nói muốn mời đồng nghiệp
đến chơi." hiện tại Kaname đã rất thông thuận những công việc trợ thủ này,
người ta nói quyết tâm là giáo viên giỏi nhất còn gì. Kaname vốn là thiên tài, hơn
nữa bây giờ anh lại rất thích nhà bếp, nhất là khí có ai đó ở trong ^_^
"Vậy để tôi về sớm một chút đi siêu thị
mua chút đồ về nấu." Zero nhẹ nhàng cười cười, chuyển qua cho Kaname
chiếc đĩa cuối cùng, nước lạnh làm ửng đỏ mấy ngón tay tinh tế, thon dài:
"Đứa trẻ không chịu lớn kia sẽ không lại đang dự mưu cái gì đi."
"Ha ha, ai biết được." Kaname cười
khẽ tiếp nhận đĩa, nơi hai đầu ngón tay chạm nhau cảm giác có chút mát lạnh.
"Mời người khác đến ăn lại không nói
trước món gì để còn chuẩn bị, đúng là đãng trí."
"Vừa đúng lúc, ngày mai tôi có việc phải
đến phòng làm việc, chiều về tiện đường chúng ta cùng đi siêu thị đi."
Kaname nhìn Zero, đưa qua khăn lau.
~~~
0 comments:
Post a Comment