11.
Chúng
ta lúc nào sẽ chết?
Ai
biết được!
Cho
đến lúc tương lai khổng lồ áp đảo quá khứ chất chồng
Khi
đó
Chúng
ta sẽ gặp lại nhau tại địa ngục
——————————————————————————————————
“Chủ
nhân”
Giọng
nói cung kính của Seiren vang lên từ phía sau, quân vương ngừng tay một chút, ý
bảo cô nói xong.
“Đối
phương đã phái quân đội đóng ở các thành phố.”
Quân
vương không nói chuyện, Seiren lập tức lại biến mất trong bóng đêm.
Sau
đó, thợ săn tóc bạc đẩy cửa đi vào.
Mùi
máu dần lan tỏa không gian
“Bị
thương?”
“Không việc gì!” Kiryuu khẽ hừ một tiếng,
“Vũ
khí của con người tiên tiến hơn xưa nhiều!”
Hắn
tự nhiên thả mình vào sô pha màu mận, giống như một con mèo thư thả.
“Bọn
họ mười mươi là đã nghiên cứu ra vũ khí để đối phó với chúng ta, tuy rằng uy lực
không lớn, nhưng cũng đủ để tiêu diệt những hạ đẳng như level D, E!”
“Đối
phó chúng ta? Hạ đẳng?”
Kaname
Kuran bỗng có hứng thú nâng cằm, nhìn chằm chằm người thợ săn xinh đẹp trước mắt,
vừa cười vừa nói:
“Lẽ
nào Kiryuu đã chấp nhận thân phận của mình sao? Quả đúng là khiến ta giật mình!”
Với sắc mặt như thường, hắn bình thản mở miệng
“Không
giống.”
“Cái
gì không giống?”
“Trước
đây và cả sau này ta luôn muốn bảo vệ, là những người vô tội không nhiễm
máu tanh, mà hiện tại…”
Kiryuu
mạnh ngẩng đầu, con ngươi lóe ra màu đỏ tươi say lòng người.
“…là
chiến tranh”
“Hai
tay dính đầy máu tanh, ai cũng không thể tha thứ —— tội nhân”
Tội
nhân?
Kaname
Kuran bỗng nhiên muốn quay về phía ánh trăng tinh hồng cười điên cuồng, hắn đưa
tay luồn vào mái tóc, lại giống như sực nhớ tới điều gì, bước nhanh tới sô pha,
một tay kéo qua thợ săn.
“Khát
máu.”
“A!
Bây giờ mới phát hiện?”
“Xin
lỗi, để cậu chờ lâu như vậy.”
Kiryuu
cười rộ lên, bắt đầu cắn xé cái cổ người nào đó.
Kaname
Kuran ôm thợ săn chậm rãi ngã xuống, thợ săn chìm vào lớp sô pha mềm mại đỏ sậm,
vẫn chăm chú ôm lấy bữa tối của mình.
Âm
thanh nhấm nuốt, cánh tay buột chặt lớp áo, còn có tiếng ma sát cùng sô pha...
——————————————————————————————————
Ta vẫn luôn chờ đợi một kẻ cô độc rồi lại đáng
buồn như mình, tựa như trên sân khấu màu đỏ tươi này chỉ còn lại một vũ công
duy nhất, tiếp từng nhịp nhảy, khát vọng vở kịch đạt được cao trào, lại khát vọng
hồi chuông chung kết, sau đó sức cùng lực kiệt ngã xuống, chứng kiến tận thế kéo tới, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Thời
khắc cuối cùng của thế giới nhất định sẽ là một mảnh đỏ tươi yêu dã, ta đi tới thời
khắc đó, cũng muốn có một người cùng nhau theo ta.
Cùng
nhau chứng kiến tuyệt vọng cuối.
Khát
vọng này
Ai
sẽ hiểu…
12.
“Thượng
nghị viện đã nhịn không nổi nữa sao? Đám cáo già này!”
Tú
Tá nhụt chí ném chính mình vào cái ghế, phía trước là một chồng nghị quyết “Xin
tiến công”.
“Làm
sao bây giờ! Đau đầu thật ~~~”
Cặp
mắt màu lam ánh lên cái bóng của người đối diện, cười khổ mong chờ.
Akimoto
trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, lặng im bất động như một bức điêu khắc.
Muốn
đánh sao? Đã bắt đầu rồi sao?
Ông
bắt đầu thấy kinh hoảng, cho dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh như vậy. Giả như bên vampire
không đồng ý, các thế lực bên trên sẽ lấy danh nghĩa tự vệ mà phát động chiến tranh. Thế
nhưng, nếu là ông cũng chưa chắc đã chấp nhận những điều ước đó?! Đó quả thực là
những ràng buộc cực kỳ bất công!
Làm
sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!
Các
nước đã bắt đầu triệu tập quân đội, Viện nghiên cứu khoa học thế giới đã bắt đầu
cho sản xuất hàng loạt những vũ khí đặc chế mới, để đối phó vampire.
Chiến
tranh hết sức căng thẳng.
Đã
không còn cách nào sao...
“ẦM”
Tiếng
bung cửa thương cảm kéo Akimoto khỏi trầm tư, một đám người mặc vest đen xuất hiện,
sau đó là ——
Một
trong những tai to mặt lớn của Thượng Nghị Viện.
“Takahiro-sama!”
Tú
tá mạnh đứng lên, gương mặt tràn đầy sẹo lồi của người được gọi là Takahiro không
chuyển hướng Tú Tá, chỉ là nghênh ngang ngồi vào vị trí Akimoto hay ngồi, khiến
chiếc ghế phát sinh những âm thanh bất mãn kháng nghị.
“Đám
vampire kia đồng ý hòa đàm chứ?”
“Ngài
nghĩ sao.”
Akimoto
ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
“Tôi
đã hướng nghị viên Hashi-sama báo cáo, bên kia không có lập tức đồng ý. Dù sao...”
“Không
có dù sao!” Takahiro không nhịn được cắt đứt.
“Việc
này quan hệ đến số phận của toàn nhân loại, chúng ta phải quét dọn tất cả nhân
tố uy hiếp! Hội đồng Nguyên thủ các quốc gia đã quyết định nội trong vòng 3
ngày, nếu không nhận được thư hàng của đám quái vật kia, liền khai chiến!!”
“Takahiro-sama!!”
Tú
Tá kinh ngạc đứng lên, Akimoto dùng ánh mắt cắt đứt hành động bất ngờ của ông
“Vậy
còn người dân? Bọn họ thì tính sao?”
Takahiro
đứng lên đi hướng cửa, đám vệ sĩ cung kính thay hắn mở cửa.
“Ngày
mai, tin tức này sẽ được phát trên tất cả các kênh truyền thông thế giới, sau
đó vũ khí sẽ bắt đầu được phân phát, nói chung…”
Ánh
mắt hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.
“…nhất
định phải bảo chứng an toàn cho loài người, ma cà rồng, đuổi-tận-giết-tuyệt!”
Tú
Tá nhụt chí ngã về phía sau, như vậy đại biểu cho nhiều năm đấu tranh của chủ
hòa phái đã thất bại, Akira móc ra một gói thuốc, bắt đầu lại lâm vào trầm tư.
Ngoài
cửa sổ, vài tiếng quạ đen xuyên thấu màn đêm.
——————————————————————————————————
Nên
đến, sớm muộn cũng sẽ đến...
~~~
0 comments:
Post a Comment