6.
Đã thành thói quen giờ giấc và sinh hoạt buổi
sáng, Zero hiện tại rất ít khi muộn. Mới sáng sớm mà bệnh viện đã rất tấp nập, cả
bác sĩ lẫn hộ sĩ đều tối tăm mặt mũi, Zero nhưng lại khá thong thả, phòng pháp
y không cần phải sáng nào cũng giao ban như phòng khám lâm sàng, nói chung đến
sau 9h cũng không tính là muộn.
Con gái thích ăn cái gì nhỉ? Chuẩn bị nhiều
đồ ngọt chút hẳn sẽ không sai đi, hình như siêu thị gần nhà hôm qua mới nhập bí
đỏ về, có thể làm một ít bánh ngọt, vừa bổ vừa không quá ngọt lại phù hợp với lễ
Haloween sắp đến nữa...
"Zero, đã lâu không gặp." Zero
đang phân tâm buổi tối nên ăn gì, bỗng nhiên bị một bóng người chặn lối đi.
Giương mắt nhìn lại, chết lặng tại chỗ.
"Ichi...ru..." Vẻ ấm áp trên
gương mặt Zero trở nên cứng ngắt, nhìn bản sao của chính mình trước mặt: "Em
tại sao lại ở chỗ này?"
"Đến xem anh trai yêu dấu, không thể sao?
Chúng ta là anh em sinh đôi mà, anh hẳn là nên cảm động mới đúng chứ?"
Ichiru cười, nắm chặt hai vạt áo gió, miễn cưỡng tựa vào tường hành lang.
"Em bị thương?" Sắc mặt Zero chuyển
từ lãnh đạm sang hoảng hốt, tái nhợt như thế, mùi máu tươi nồng như vậy, chứng tỏ vết
thương không nhẹ chút nào.
"Tiểu thương, đã không có việc gì, không
hổ là bệnh viện trung ương." Ichiru vẫn không hề để ý cười cười, dựa vào
tường nheo lại con mắt: "Anh không đi làm sao? Trễ giờ rồi kìa!"
Zero không tiếng động nhìn Ichiru, đi qua,
dáng dấp lãnh đạm như thế đứng ở nơi đó chỉ là gia quyến của bệnh nhân khóc
ngoài phòng cấp cứu.
"Ha ha..." Ichiru cười khẽ, thân
thể buông lỏng, chậm rãi trượt, như là muốn ngồi xuống.
"..." Còn không có tiếp xúc với
băng ghế lạnh lẽo, một đôi tay đã đỡ lấy cậu, mang theo độ ấm cơ thể đồng thời
cứng rắn khẩn trương, Ichiru mở mắt, thấy sắc mặt Zero so với cậu còn kém
hơn nhiều, vừa muốn cười nhạo vài câu chợt nghe Zero lạnh như băng quát cậu, giọng
nói rất nặng, có chút trì âm.
Hai chữ chân ngôn: "Câm miệng!"
...
"Zero, Ichiru ngày mai tỉnh lại sẽ
không có vấn đề gì, chờ chút nữa con cũng trở lại nghỉ ngơi đi." Kurosu vỗ
vai Zero, trải qua mấy giờ phẫu thuật với ông mà nói không hề gì, Zero tuy rằng
là bác sĩ pháp y, bình thường bôn ba bên ngoài cùng vài tiếng đồng hồ giải phẫu
cũng là chuyện thường, thể lực không là vấn đề lớn, nhưng hiện tại thần sắc
Zero lại làm ông rất lo lắng, từ lúc bước ra khỏi phòng cấp cứu đã như vậy.
"Vâng." Vẫn ngồi bên cạnh giường
bệnh nhìn người trên giường không hề động đậy, chỉ có lồng ngực nhẹ phập phồng.
"..." Kurosu ở phía sau nhìn
Zero, hai mái tóc tóc bạch kim, dây dưa cùng một chỗ vô cùng chói mắt. Lắc đầu
lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng theo dõi lại.
"Thế nào?" Kaname thoải mái ngồi
trong phòng Viện trưởng, thấy Kurosu vừa đẩy cửa bước vào liền mở miệng hỏi
ngay vấn đề anh băn khoăn nãy giờ.
"Haizz..." Sáng giờ bận rộn nên
quên mất đang tiếp chuyện Kaname, Kurosu nhức đầu. Không nói chuyện, đem chính
mình ném vào sô pha mềm mại, xoa xoa hai mắt mới trả lời: "Vết thương của
Ichiru thật ra cũng chẳng có gì, chuyện cơm bữa..." Lần này là súng lục! Cũng
may cự ly bắn không phải rất gần, chỉ là đạn nằm ở vị trí hơi khó lấy ra, miệng
vết thương không nghiêm trọng lắm, bằng không nội cái thời gian cậu ta lết tới
bệnh viện cũng đủ cho máu ra sạch sẽ! Ngẫm lại trước đây từng gặp phải trường hợp
bị đạn xuyên qua cách ngay động mạch cổ chỉ 15mm, tính ra Ichiru còn may mắn
chán.
Kaname đưa qua một tách hồng trà vừa mới
pha, kéo bức mành nơi cửa sổ quan sát, đôi mắt thâm trầm giấu sau phần tóc trước
nhìn không ra tâm tình.
"Đúng là đau cả đầu..." Kurosu
tháo xuống kính mắt, nhìn Kaname: "Được rồi, cậu tới nơi này làm gì? Cũng
bị thương sao?"
...
Zero và Ichiru là sinh đôi, hai đứa trẻ béo
mập trắng tròn giống nhau như đúc khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên vui
thích, nhất là Ichiru cả ngày cứ gọi Zero ‘nii - chan nii - chan...’ càng làm
cho người ta muốn nựng, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều nước mắt lưng tròng quay
qua quay lại tìm anh mình, trông cứ như búp bê. Vì thế không ít lần Zero
bởi vì em mình mà gây chiến, hung hăng giống như một chú mèo hoang bảo vệ lãnh
thổ. Đương nhiên, người lớn cũng không giống như Zero, bọn họ sẽ không hiểu tại sao mấy vết thương lớn nhỏ trên người Zero hầu như không ngày nào là không có.
Mỗi lần bị thương, chỉ cần Ichiru dùng ngón
tay nho nhỏ mập mạp xoa xoa vài cái, chu cái miệng nhỏ nhắn thổi phù phù, những
vết thương trên người Zero thoáng cái liền không còn cảm giác đau đớn.
"Từ khi nào em mới là người
thường xuyên bị thương nhỉ?" Zero nhìn chằm chằm Ichiru đang mê man thì
thào. Toàn bộ cuộc giải phẫu Zero đều hỗ trợ, vết thương vừa sâu vừa dài trên người
Ichiru khiến cậu lo lắng, đôi tay không biết phẫu thuật bao nhiêu lần bây giờ đến
công tác trợ phẫu cũng đảm nhiệm được không được, run lẩy bẩy. Mỗi một lần cầm
máu cho Ichiru Zero đều có thể cảm thấy cơn run nơi cánh tay càng trầm trọng.
Hồi tưởng lại Ichiru lúc nhỏ, nhìn lại người tái
nhợt trên giường bệnh, thân thể Zero trở nên cứng như tảng đá, mười ngón tay buộc
chặt không động đậy.
...
Một trận gió lạnh thổi qua, kéo theo từng đợt
lá úa, không khí khô ẩm lành lạnh của những ngày cuối thu tuyệt đối không thể
khinh thường, nhất là vào ban đêm. Hô hấp của Zero bị cơn gió trước mặt kiềm
hãm, hai hàm răng siết vào nhau.
"Zero."
"Vâng?"
Sau khi phản xạ có điều kiện trả lời, Zero
vô cùng kinh ngạc tìm kiếm nơi phát ra giọng nói quen thuộc kia. Hình như là...
Kaname? Lúc này? Không thể nào...
Bệnh viện chính là bệnh viện, tuy nói lúc
nào cũng mang đến một cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh, nhưng sự thật nơi đây luôn tấp
nập người qua lại. Cũng may Kaname rất bắt mắt, chiều cao nổi bật, mái tóc nâu
ưu nhã, ánh mắt quen thuộc...
"Anh sao lại ở chỗ này?" Zero hơi
mở to mắt, bỗng nhiên ngẩn ra: "A, xin lỗi, tôi quên mất..."
"..." Kaname cười, vỗ lên thân xe
màu trắng bạc phía sau: "Vào xe rồi nói, trời trở lạnh rồi."
Nhiệt độ trong xe theo thời gian từ từ tăng
lên, ngoài cửa xe nhẹ nhàng nổi lên một tầng sương mờ, hai dãy đèn đường tạo
thành từng vạch bóng dài lần lượt lùi về sau, Kaname im lặng lái xe về nhà.
"Về Yuuki... Xin lỗi." Zero từ lúc
bước vào xe vẫn giữ nguyên tư thế tại ghế phụ lái, áy náy đánh vỡ sự yên lặng.
"Yuuki rất lo lắng cho cậu, cứ nằng nặc
đòi đi cùng tôi." Kaname chuyên tâm nhìn đường, lẳng lặng nói: "Nhưng
muộn quá, đành phải đưa em ấy và Wakaba-san về trước."
"... Cảm ơn..." Zero rụt lui thân
thể một chút, nhỏ giọng nói.
"Câu này cậu nên tự mình nói với Yuuki..."
Kaname cười cười: "Hai anh em tôi chưa bao giờ sử dụng những từ mới lạ
này."
"... Đây là nói với anh." Không
ngẩng đầu, Zero lí nhí.
"..." Kaname không nói chuyện, quay
đầu xe vào gara, đợi cho động cơ tắt máy hẳn anh mới quay qua: "Xuống xe vào nhà,
tắm rửa trước đã."
...
Sau này nhớ lại, ngày đó rốt cuộc là lần đầu
tiên Kaname được ‘qua đêm’ trong phòng Zero, tuy rằng chỉ là nửa đêm, tuy rằng
chỉ có tiếng mà không có miếng ^_^ thế nhưng không thể phủ nhận đó là một bước
tiến vượt bậc trong giai đoạn trường kỳ kháng chiến của anh ^_^
Cũng là nhớ lại, nhưng thật lâu sau đó, hình
ảnh một Zero an tĩnh yếu đuối khó gặp cuộn lại trong lòng dưới ánh ban mai
của sáng hôm sau vẫn rõ ràng trong Kaname.
"Tôi và Yuuki cũng không phải anh em
ruột, chính xác mà nói chỉ là anh em họ." Kaname từ phía sau nhẹ nhàng ôm
lấy Zero, cơ thể trước ngực cho dù vừa tắm qua vòi sen nhưng vẫn có vẻ cứng ngắc.
"Haruka thu dưỡng con trai của anh ông -
Kuran Rido, cũng chính là tôi, Kuran Kaname." Chậm rãi tựa đầu để sát vào
đỉnh đầu Zero, Kaname hồi tưởng: "Sau lại, có Yuuki, hoạt bát dễ gần y như
Juuri vậy."
Mỗi một người sinh ra trong gia tộc Kuran đều
không được sống thoải mái, cả Kuran Haruka và Juuri cũng không tránh khỏi số phận
này. Tám tuổi Kaname đã không hề là một cậu bé như bao đứa trẻ khác, vòng xoáy
quyền lợi, tranh đấu, lợi dụng đã cuốn lấy anh. Trước khi Yuuki sinh ra, là tươi
cười của Juuri và bình đạm che chở của Haruka đem đến cho Kaname cảm giác thế
giới này còn tồn tại một gia đình; sau này Yuuki chào đời, hai vợ chồng họ
càng thêm bận bịu, nhưng nhờ vậy mà những lúc đoàn tụ hiếm hoi lại càng thêm ấm
áp, đáng quý.
Sau lại, không chỉ vì Haruka và Juuri, mà cũng
vì chính mình, Kaname lặng lẽ đưa Yuuki ra bên ngoài, xóa mọi dấu vết, một mình
lớn lên, thời gian đoàn viên chân chính xem như không còn.
Cũng may là Yuuki không hề bởi vì sinh hoạt tàn
khốc mà trở nên giống anh, thay vào đó cô lại có thiên hướng giống mẹ mình, vẫn
vui vẻ, hạnh phúc lớn lên.
"Giống như là tôi đã đoạt đi con gái của
Haruka và Juuri vậy." Kaname cười khẽ: "Nếu như hai người nghe được tôi
còn xưng hô với họ như vậy, khẳng định lại kêu to oán giận ‘cái gì mà Haruka với
chả Juuri hả! Phải gọi là cha mẹ mới đúng!’."
"..."
"Zero?" Kaname không biết chính
mình hồi tưởng bao lâu, nói nhiều ít, đến khi phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy
thân thể trong lòng ấm mềm, tiếng hít thở đều đều không còn nặng nề, chứng tỏ
người kia đã chìm vào giấc ngủ.
"Ha ha..." Nhẹ nhàng đẩy ra những
sợi tóc bạc vướng trên mi mắt, từng sợi nắng sớm từ phía chân trời bắt đầu vươn
lên, Kaname nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Zero."
...
Đợi đến khi Zero tỉnh lại thì đã là giữa
trưa, vừa mở mắt thì, âm thanh leng keng loảng xoảng cùng tiếng la hét của Yuuki
tại nhà bếp lập tức đánh bay cơn buồn ngủ của cậu.
"Kurosu - san nói Ichiru đã tỉnh, nghỉ
ngơi vài ngày sẽ không thành vấn đề." Kaname mỉm cười, rất là ưu nhã, nếu
như bỏ qua lớp bột mì phủ trên người cùng bộ dáng chật vật của anh lúc này.
"Uhm,... tôi biết rồi." Zero vừa
định nói ‘cảm ơn’, chỉ là nửa đường liền sửa lại. Kỳ thực, ngày hôm qua lúc bước
ra khỏi cánh cổng bệnh viện, Zero cũng đã biết Ichiru không có việc gì.
"Mặt khác, ông ấy còn nói..."
Kaname cười: "Cậu, ‘được’ nghỉ phép hai tuần, cưỡng chế."
"... Hả?" Zero nhất thời không tiêu
hóa kịp, lăng lăng tại chỗ.
"Ăn, Zero!" thanh âm vui tươi của
Yuuki kéo cậu về hiện tại: "Tớ mời riêng Sayori đến để làm chè táo đỏ hạt
sen cho cậu đó, bổ máu!" Yuuki giống như dâng hiến vật quý lôi kéo Zero đến
trước bàn ăn, cô gái sau lưng Yuuki Zero từng gặp qua, là nữ cảnh sát khi đó
cùng Yuuki đến làm tư pháp giám định.
"Mấy bác trong Cục bảo là nên làm cháo
gạo kê, nước đường mật, trứng gà luộc mới bổ sung năng lượng được, nhưng Sayori
nói món này mới tốt, nói cậu nhất định cũng thích ăn..." Yuuki mỗi khi hưng
phấn lên đều nói liền một mạch, không dứt.
"..." Zero đổ mồ hôi đầy đầu, nước
đường mật, cháo kê, trứng gà luộc? Những thứ đó đều không phải dành cho phụ nữ
mang thai sao?
"Rốt cuộc cậu nói với người ta tôi bị
bệnh gì thế?" Zero thực sự nhịn không được, bóp trán cắt đứt mạch thao
thao bất tuyệt của Yuuki. Cậu chỉ là truyền chút máu cho Ichiru mà thôi! Vì sao
lại xuất hiện những món ăn đề cử lạ lùng này? Còn có, cô cảnh sát Wakaba kia cười
kiểu gì quái dị vậy?
Cháo rất ngon, hương vị đậm đà thấm tháp,
trọng tâm câu chuyện càng phong phú, làm cho tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, Yuuki ầm ĩ và Sayori điềm đạm lại đẩy Zero và Kaname ra khỏi
nhà, nhận hết công việc thu dọn.
"Nii - chan mau dẫn Zero ra bên ngoài
phơi nắng phơi nắng, hai người đừng ở đây chỉ tổ vướng chân vướng tay!"
"Yuuki, nói đến vướng bận, hôm nay cậu
làm bể bao nhiêu cái dĩa rồi?" Sayori cười khẽ đâm chọt phía sau Yuuki, khiến
tất cả mọi người buồn cười.
...
"Ichiru là em trai sinh đôi của tôi."
Chậm rãi đi dưới nắng nhạt cuối thu, Zero dán mắt vào con đường phủ đầy lá
vàng lạo rạo dưới chân, bỗng nhiên nói: "Nhưng tôi không được mạnh mẽ như
anh, cũng chỉ dám lưu lại hồi ức."
"Zero?" Kaname dừng lại, nhìn
Zero từng bước chậm rãi đi ở phía trước.
"Tôi không thể sử dụng dao mổ, hiện tại
tôi chỉ có thể giải phẫu cho xác chết." Zero vô cùng kinh ngạc nhìn bàn
tay Kaname chợt nắm lấy tay mình, trên mặt mang theo vẻ thân thiết thấu hiểu, nắm
lại bàn tay vững chãi, Zero cúi đầu tự giễu: "Nói không chừng sau này đến
xác chết cũng mổ không xong."
"Vậy cậu có thể thay tôi gọt bút chì, tôi
ghét nhất là gọt bút chì, nhưng đó lại là khâu rất quan trọng trong công việc thiết kế!" Kaname cười thản nhiên đan mười ngón tay vào nhau.
"Anh đúng là đồ công tử bột, đến gọt
bút chì mà cũng thuê người làm." Trên gương mặt tái nhợt của Zero nhiễm một
tầng mỏng đỏ ửng: "Không sợ cái phòng làm việc nhỏ tí của mình phá sản sao."
~~~
iu trết đi đc. ý ♥
ReplyDeleteĐáng yêu đến chết.
ReplyDelete