14.
Cục diện ba bên vốn đang giằng co, trong
nháy mắt bị phá vỡ, không đánh mà thắng, ngoại trừ vết thương bị Ichiru kề dao
ban nãy vẫn đang rỉ máu; Kaname Kuran từ nay về sau muốn hô phong hoán vũ dễ
như trở bàn tay, chỉ là, ngoại trừ ở nhà.
"Kain, là ai đem kế hoạch nói cho
Zero?" Hơi chút tức giận pha lẫn thất bại, Kaname lạnh lùng nhìn Seiren,
Hanabusa, Akatsuki hòa Ichijou đang đứng trước bàn. Zero lần này thực sự giận rồi,
một tuần nay đến liếc mắt cũng không thèm nhìn anh!
Sau khi Kaname giành được quyền lực từ tay
Rido, Hiou Shizuka liền đến tìm anh, hai người chỉ cần diễn kịch một chút, liền
khiến Sara Shirabuki bấy lâu luôn một mực âm thầm kế hoạch giật dây lòi đuôi. Tuy
nhiên, nói cho dễ hiểu, rủi ro không phải nhỏ. Sara Shirabuki nếu như thông
minh hơn chút, sẽ không dễ dàng sập bẫy như thế, chính mình cũng sẽ không có cơ
hội dương đông kích tây thành công triệt phá hang ổ của cô ta, trái lại sẽ cho người
đàn bà điên Hiou Shizuka kia cơ hội mấu chốt, cắn ngược lại là kỹ năng mà cô ta thành thạo nhất, bằng không Ichiru làm sao lại trung thành với cô ta đến vậy, cuối
cùng lại thành người yêu? Nói thật dễ nghe là vật họp theo loài, nói trắng ra
là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Nhưng nếu để thức ăn dâng lên tới tận miệng còn vụt
mất, thật là một sự lãng phí.
Tất cả đều theo đúng kế hoạch phát triển
hoàn hảo, ngoại trừ việc Zero tại giữa đường biết được liền quay về. Không chỉ để
cho cậu bác sĩ thấy anh sỉ vả thậm tệ em trai của mình, mà còn nghe được chuyện
đính hôn này nọ! Uổng công mình khổ tâm chịu đựng ‘tuần du lịch trăng mật’ hòng
dẫn dắt Zero rời đi!
"Là tớ và Aidou thương lượng kế hoạch
thì không cẩn thận bị Zero nghe được..."
"Thật không?"
"..." Đương nhiên không. Kain nghĩ, thẳng
thắn trong bụng không biết có được khoan dung hay không? Nhưng kế hoạch này thật
sự là hung hiểm, anh thế nào cũng không nỡ để Aidou một mình đến tổng hành dinh
của Shirabuki để chấp hành nhiệm vụ, mà bản thân lại theo Zero đi du ngoạn, dù
sao, Zero còn nợ mình một ân tình không phải sao?
Được rồi, nói đến đây, chúng ta hẳn là đã
rõ đi: Akatsuki Kain chính là người bị buộc phải giả dạng làm cậu pháp y dự bị mê
gái đồng nghiệp của Zero! Cũng chính là ‘Sento’ người đã giới thiệu cậu đến chỗ
Kaname! Khó trách Zero lại tự động định nghĩa anh là ‘con ông cháu cha’, thời
đại giờ có bệnh viện nào lại tốt đến mức rảnh không đi tuyển một người mặc áo
blouse tự chế vào để lêu lổng chơi không quanh bệnh viện chứ? Cũng có phải là hội
từ thiện hay dư tiền không có chỗ tiêu đâu!
Ván đã đóng thuyền, bây giờ có đem Kain lột
da rút gân đào xương hút tủy... Zero cũng biết rồi... bởi vậy Kaname đang rất
là ảo não, ảo não đến độ mệt mỏi vùi đầu vào xử lý sự vụ hậu cải tổ, ảo não đến
mất ăn mất ngủ vài ngày, dẫn đến dạo gần đây dạ dày cứ đánh trống biểu tình
không thôi.
"Anh bị nghiện nước sao?" Zero
thật không thể tiếp tục trơ mắt nhìn tiếp được nữa, đoạt lấy chiếc ly tình nhân
trong tay Kaname. Nhiều ngày nay không để mắt đến anh ta, trong đó có một ít
nhân tố là cố ý, cũng có đại bộ phận nguyên nhân là vì đống hỗn mang để lại sau
tiếp quản quá mức lộn xộn khiến Kaname bận đến mức chân còn không chạm đất, cậu
dù sao cũng là người ngoài không tiện tiếp cận, muốn nhìn Kaname đều chỉ nhìn được
mấy bóng lưng... Đương nhiên, đó chỉ là lơ đãng nhìn qua mà thôi!
Nhưng, gần nhất Kaname bỗng nhiên thích
uống nước, lúc nào cũng nghe tiếng nuốt ừng ực thật giống như phường chèo phối
âm.
"A? À, chẳng qua hơi tức...
Zero?" vốn đang cúi đầu nhìn văn kiện, nghe được câu hỏi mới đáp lại theo phản xạ, sau đó mới phát hiện là Zero, ánh mắt anh lập tức bừng lên!
"Tức ở đâu?" Zero cau một bên
mày.
"Chỗ xương ngực, như thể do ăn nhiều
quá vậy, dù sao cũng không có gì, đại khái là gần đây anh bận quá!" Kaname
không thích thấy Zero nhíu, kỳ thực những kết cấu giải phẫu và một ít kiến thức
chữa bệnh này anh có hiểu biết sơ, tinh thần gặp áp lực đôi khi gây ra rất nhiều
phiền phức! Tỷ như những khi Zero mất hứng, áp lực và phiền muộn của bản thân
cũng tăng vọt!
"..." Zero không nói gì.
Lại qua một đoạn thời gian, bận bịu của Kaname
cũng theo đó mà chấm dứt, ngược lại bệnh trạng có chút nặng thêm. Có đôi khi ngực
sẽ hơi đau, Kaname không bận tâm vỗ vỗ hoặc uống vào chút nước liền cảm thấy
khá lên. Nhưng khiến anh lưu ý chính là, Zero gần nhất rất hay gọi điện thoại, mà
lại toàn lén anh để gọi. Không muốn hỏi, không muốn nghĩ đến, nhưng vẫn rất rất
lưu ý!
Nằm ở sô pha, đầu Kaname kêu loạn lên. Đều
nói cô độc trong tự do, cái giá của tự do chính là phải một mình cô độc. Thế
nhưng kể từ lúc nhận thức Zero, sau lại đã từng một lần mất đi tin tức,
sau đó là yên lặng quan vọng, anh tự do, nhưng không hề cảm thấy cô độc ― có
Haruka và Juuri quan tâm, có Yuuki náo nhiệt quay quanh, còn có hồi ức cùng với
tin tức về Zero; hiện tại đã biết cái gì là cô độc, nhưng một chút cũng không tự
do ― sẽ kiềm chế
không được muốn hôn, muốn ôm Zero, không muốn để cậu có việc gạt chính mình,
không muốn để cậu mỉm cười với ai khác... Kaname cũng không tìm lại được hưng
khởi vẫy vùng ngày xưa, trái lại càng giống như dã thú bị quấn chặt đến không
thể nhúc nhích, nhưng vẫn ra sức giãy dụa...
"Zero..." Kaname nhắm mắt lại,
thì thầm gọi gọi đi ra, ít nhất cũng thoải mái một chút. Anh biết Zero quan
tâm anh, nhưng vẫn nhịn không được muốn càng nhiều, hơn cả người nhà, càng nhiều...
"Mặc quần áo, theo tôi đi."
Bỗng nhiên Zero hấp tấp chạy ào vào, gấp
gáp giục. Kaname lại càng hoảng sợ, mắt thấy sắc mặt cậu bác sĩ có chút tái nhợt, đây là có chuyện gì vậy.
Không hỏi ra được nguyên cớ, trái lại bị
Zero nhét vào xe, một đường phóng thẳng tới bệnh viện. Kaname trố mắt, vẻ mặt nghi
hoặc nhìn về phía Zero ― thật đúng là không nghĩ tới, vẫn luôn tuân thủ ‘quy định tham gia giao thông’ quán triệt tư tưởng thanh niên nghiêm túc như Zero lại có một ngày
mang chính mình làm anh hùng xa lộ!
Đang kinh ngạc không kịp phản ứng, một
đường bị Zero lôi kéo chạy vội, mãi đến lúc dừng lại, Kaname mới nhìn thấy tấm
bảng treo trước cửa phòng: "Phòng nội soi?"
"Tôi tìm Viện trưởng, nhờ ông ấy sắp
xếp chuyên gia khám giúp anh, cũng không nhất định là có chuyện, nhưng phải
khám mới an tâm được..." Zero hiếm thấy có chút mất bình tĩnh, nói một chặp
liền bắt đầu mất kiềm chế, ngày rất lạnh, nhưng thái dương cậu đều là mồ hôi hột.
Kaname nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay cũng rất lạnh, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Lần này trái lại đến lượt Kaname lôi kéo
cậu, ngồi xuống băng ghế chờ, nhẹ nhàng kéo cậu vào vòng tay anh, cách hai tầng
dày áo khoác, vẫn cảm thấy được từng đợt run lên của cơ thể trong lòng.
"Từ từ nói, không nóng nảy." Vỗ
vỗ lưng Zero, Kaname xoa dịu.
"Tôi hỏi rất nhiều người, ai cũng nói triệu
chứng của anh có chút... giống như thực quản bị... cái loại bệnh đó, cần phải
thực hiện chẩn đoán nội soi thực quản, hoặc tiến hành kiểm tra bệnh lý mới có kết
quả chính xác." Rất gian nan, Zero trong đầu vừa nghĩ tìm từ thế nào mới hợp
lý, vừa nghĩ làm sao để không lan truyền cảm giác bất an này cho Kaname.
Cậu mấy ngày này tra xét rất nhiều tư liệu,
Kaname có thói quen sinh hoạt tốt ―― không hút thuốc lá, rượu cũng không uống
nhiều lắm, lại đều là hồng rượu nhẹ; ngày ba bữa rất quy củ, đó là tại lúc mình
bắt đầu làm cơm, còn trước đó? Không rõ lắm; thích ăn nóng, nhưng cũng không phải
là nóng hầm hập mới ra lò! Lẽ nào trước đây Kaname rất thích ăn nóng? Hay là bị
thương? Hẳn là không phải do di truyền đi...
Nhìn ánh mắt Zero càng ngày càng hoảng
loạn, Kaname thở dài, cúi đầu hôn lên đôi môi quá sức nhợt nhạt kia. Lạnh lẽo,
trơn mềm, ngọt ngào, và hơn nữa, Zero cũng đáp lại! ^_^
Trong lúc quấn lấy, hai tay Zero càng ôm
chặt, hô hấp quyện vào nhau, khớp hàm hơi mở ra như một lời mời e thẹn, Kaname thẳng
thắn tiến vào thăm dò, dịu dàng cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ đang nhẹ run lên kia...
Đến khi dứt ra, Zero mặt ửng đó ghé vào hõm
vai Kaname thở dốc, bấy giờ anh cười ha ha nói: "Mấy ngày nay em tưởng anh
bị ung thư thực quản?"
Thân hình khó khăn lắm mới mềm ra được trong
lòng trong nháy mắt lại cứng ngắc, Zero siết chặt vòng tay ôm thắt lưng Kaname,
sự bất an không chút nào che giấu khiến Kaname cười thậm chí càng hài lòng hơn ―
nếu như không có hiểu lầm này, chính anh cũng không biết phải thế nào mới có thể
vượt qua cuộc chiến tranh lạnh này đâu ^_^
"Đang lo lắng cho anh?" Nhẹ
nhàng ngậm vành tai Zero, Kaname hỏi.
Zero ngày hôm nay đặc biệt hợp tác, gật
đầu, mái tóc bạc mềm mại bị áo khoác của Kaname ngăn trở, lòa xòa ra xung quanh.
"Vậy, Zero, thương anh sao?" Ai
cần biết làm như vậy có chăng hơi quá đục nước béo cò không, Kaname nghĩ, có được
chữ ký bán mình của đương sự rồi tính sau!
Zero càng rúc sâu vào lòng anh hơn,
không buông lỏng vòng tay vẫn đang gắt gao buột chặt trên người Kaname...
"Anh cũng rất thương em ^_^" Kaname hạnh phúc hôn nhẹ lỗ tai Zero, thoả mãn nhìn tuyết trắng nhiễm
hồng, ngực nhưng tại bồn chồn ― haizz! Xem ra, nội soi hôm nay là nhất định phải
làm... Kaname phức tạp ôm chặt Zero. Kỳ thực anh cũng có ý định khám tổng quát
một lần, chỉ là không biết đối mặt như thế nào, nên một mực lảng tránh mà thôi.
"Hai thằng nhóc, âu yếm xong chưa?
Xong thì vào, không rảnh!" Yagari Toga bỗng nhiên rất không trực quan thức
thời xông đến quát, mở miệng một chữ ‘xong’ ngậm miệng một chữ ‘không rảnh’ khiến
hai người bỗng thấy lạnh người!
"Ông chính là ‘chuyên gia’?" Cơ miệng Kaname co giật nhìn Yagari trong chiếc áo blouse, bỗng nhiên cảm thấy sau
cánh cửa ‘phòng nội soi’ kia quỷ khí dày đặc... Hôm nay mình tỉnh ngủ chưa ấy
nhỉ?
Sau một hồi trấn an, Kaname vô lực nằm
vào trên giường, Zero đứng một bên bận rộn lấy nước và thuốc men. Chịu đựng từng
đợt đau âm ỉ truyền từ thực quản, ngẫm lại những gì Yagari Toga nói trước khi
lên bàn, âm thầm nghiến răng.
「Tên nhóc, quan hệ của cậu với đứa học
trò kia ta đã sớm nhìn ra. Lần này nếu ung thư thì tốt, nếu như bất hạnh không
phải là ung thư, nghe cho rõ đây ― nếu như cậu dám làm Zero và lão già kia khổ
sở, ta sẽ cho cậu hối hận vì mình không mắc ung thư đấy!」
Không đề cập đến chính mình làm sao dám
làm người kia buồn, Zero là bảo bối của anh được chứ! Nhưng Kurosu lão đầu kia thế
nào cũng trộn vào được? Còn có cái gì ‘ung thư thì tốt’, có ông mới ung thư!
Y đức để ở đâu!
"Kaname, uống thuốc trước đã."
Zero con mắt sưng đỏ, khá lo lắng nhắc nhở anh: "Nội soi dù sao cũng là kiểm
tra bên trong, đau là bình thường, may mắn chỉ là viêm thực quản hồi lưu."
Kaname càng tức, Yagari lão lang băm kia
rõ ràng lấy việc công báo thù riêng, thấy anh bị buộc vào trên bàn không thể ngọ
nguậy, liền dùng sức thô bạo di chuyển ống soi! Có bị thương cũng là nhờ ơn ông
ta!
"Gần đây anh ăn uống rất bất thường."
Zero nhìn Kaname nuốt viên thuốc, đưa qua cốc nước.
Lúc nghe kết quả không phải là loại bệnh
đó, Zero thở dài một hơi uất nghẹn mấy ngày qua. Nhưng đến khi nghe Yagari nói
thực quản bị viêm là do ăn uống không điều độ cộng thêm áp lực tinh thần quá lớn,
buổi tối axit dạ dày trào ngược nên tạo thành, ngực có chút đau xót.
"Sau này tôi sẽ đến phòng làm việc
gọi anh ăn..." Zero còn chưa kịp nhận lại cốc nước, đã bị Kaname nắm lấy
bàn tay, một chút không chú ý đã bị ngã nhào vào trong lòng anh.
"Cái gì là ‘đến phòng làm việc gọi’?
Hả?" Kaname rất nghiện, nghiện hương vị ngọt nhuyễn, non mềm trên đôi môi
kia: "Hai ta bây giờ là người một nhà, đừng nói khách sáo với anh như thế
được không, Zero?"
Dọc theo môi, Kaname càng phát nghiện
hôn một đường xuống phía dưới. Đường cong trên chiếc cổ mảnh mai, từ bên phải đến
bên trái, hình xăm màu đen bám vào phần cổ trắng nõn đang đỏ ửng lên ngay lập tức
đốt cháy cặp mắt đỏ sậm thâm tình của Kaname, thân thể khát cầu cùng tinh thần
hấp dẫn khiến anh muốn ngừng mà không được.
"Là anh... gạt em trước..."
Không biết là không quen với việc tiếp xúc thân mật như vậy, hoặc vì lý do gì, câu
nói của Zero đứt quãng hai lần. Tuy nhiên, lại không hề phản kháng. Cậu cũng là
đàn ông, hơn nữa từng trải qua sinh tử, cậu không yếu đuối, không cần được bảo
hộ dưới cánh chim, cái cậu muốn chính là hai người sóng vai, đi qua mưa gió, đi
qua nhân sinh mà thôi.
"Gạt?" Kaname ngây cả người
"Đừng ngụy biện, cùng lão già kia hùa
nhau đánh lừa em..." Zero nỗ lực nhớ lại cơn tức giận khi được Akatsuki
báo cho biết kế hoạch của Kaname ― xem cậu là cái gì? Bình hoa? Người qua đường?
Pháp y không chữa bệnh, thì có thể không xem nhân viên khám nghiệm tử thi như
bác sĩ sao!
"Zero ~~~" Kaname bỗng nhiên cảm
thấy một cơn đói chưa từng thấy, anh không thể cũng không muốn nghe câu nói kế
tiếp của Zero, biến thành một thân bạch tuộc chăm chú quấn quít lấy người trong vòng
tay của mình, một lần lại một lần gọi tên cậu, mắt thấy chỗ nào liền hôn xuống
chỗ đấy! Đây là bảo bối của anh mà, tư chất kiêu ngạo cùng quật cường đều chói
mắt như vậy... Thật đúng là đau đầu, điều đó không phải có nghĩa là sau này
trong cuộc sống bất luận kế hoạch gì đều phải càng thêm chu toàn mới được sao! Dù
sao, công cuộc tẩy trắng gia tộc thực sự đang phát triển theo hướng càng ngày
càng an toàn ^_^
Thật đúng là vất vả đâu ^_^ nhưng chỉ cần
ngẫm lại, Kaname liền thấy hạnh phúc lâng lâng, nhiệt huyết dâng trào...
Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là
mèo ăn cá, là chó ăn thịt, là Ultraman đối đầu quái vật, là Kaname tự do nhưng
sẽ không bao giờ thấy cô đơn ^_^
End?
Hô, còn 4 cái phiên ngoại nữa thôi T__T
đợi mãi... cuối cùng cũng đc đọc tiếp ♥
ReplyDeletelâu r ko thấy có thêm fic nào zậy ?? p. biến đâu mất tiêu r !!! m muốn đọc tiếp "Cách" ~~~~~ *crying*
ReplyDelete