13.
Đợt rồi bởi vì Zero phải ra nước ngoài công
tác, có người cũng mất cơ hội đến bệnh viện đón người tan ca. Ra khỏi phòng thiết
kế, Kaname nhìn đồng hồ, bây giờ đứng chờ vẫn còn khá sớm. Nhìn qua chiếc cốc
anh thích nhất kia, chợt nhớ đã lâu không đến quấy rầy lão già Kurosu một
chút, vì vậy liền đi thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng.
"Hứ, tại sao lại là cậu mà không phải
Zero chứ?" Kurosu sau khi nhìn thấy người gõ cửa là ai liền bực tức:
"Zero càng ngày càng hư, cũng không thèm đếm xỉa đến người già đơn côi lẻ
loi hiu quạnh không nơi nương tựa này..."
Kaname nhưng không mảy may bị dáng dấp
đùa giỡn lông bông của ông ta che mắt, khóe mắt thấy Kurosu một bên ra vẻ giãy nãy
khóc than oán hận một bên nhanh tay cất vật gì đó, nhưng rất tiếc tốc độ của
anh đã chiến thắng, một quyển sách dày, là album.
"Oa! Trả lại cho ta!" Kurosu
hoảng hốt bay qua: "Là bảo bối của ta mà!"
Dễ dàng tránh thoát cú nhào đó, tiện tay mở
ra, để xem: "Cho tôi mượn vài ngày." Lắc mình rời đi.
"..." Kaien nước mắt lưng
tròng nhìn cánh cửa trước mắt khép lại cái cạch, trân trối nghẹn họng, mình rốt
cuộc nợ ai cái gì? Tại sao ngồi ở nhà mà cũng gặp cướp cạn!
Zero không biết mấy ngày nay vì sao tâm
trạng Kaname tốt một cách lạ thường, hào quang rạng rỡ toả sáng làm cho dựng cả tóc gáy. Tỉ mỉ
ngẫm lại, Yuuki bình thường ghé qua cũng không làm anh ta cười đến rùng rợn như
vậy! Công việc thiết kế thành công vang dội? Đâu có thấy tờ tạp chí nghệ thuật
kia đề cập đến sự kiện kiến trúc nào liên quan đâu! Chẳng lẽ còn chuyện gì tốt
ngoài hai chuyện này sao?
Tình trạng này kéo dài vài ngày khiến
Zero ngày càng khó hiểu, một buổi tối cuối tuần, sau khi dùng cơm, rửa chén, nhân
lúc cậu đang cầm ly chocolate nóng chuẩn bị nhâm nhi thì Kaname bí bí mật mật
ngoắc cậu theo anh, hai người tiến đến bên chiếc tràng kỷ đặt cạnh cửa kính lớn
dẫn ra ban công. Miếng nệm lót trên tràng kỷ từ lâu đã được thay bằng chất liệu
cotton dày ấm áp khi sang mùa. Đó là do Zero dành riêng một buổi để chọn, bởi vì thể
chất Kaname đặc biệt dị ứng, gặp loại nệm độn lông vũ sẽ hắt xì liên tục, Zero
sợ anh không thoải mái. Không gian nho nhỏ, lại chứa thêm hai cơ thể thanh niên
trưởng thành, nhiệt độ chung quanh đột nhiên tăng vọt.
"Ah?" Zero bối rối mở to mắt
nhìn Kaname giống như dâng hiến bảo vật lấy ra một quyển album dày chen vào giữa
hai người.
"Em xem đi." Kaname hếch cằm ý
bảo Zero mở ra.
Một tay giữ tách, tay kia bắt đầu lật
album. Càng lật, khuôn mặt càng hồng.
"Thích không?" Kaname hạnh
phúc nhìn nét mặt của người kia, quàng tay kéo cậu vào lòng, cọ mặt lên mái tóc
bạc lành lạnh: "Khổ lắm mới cướp được từ tay Kurosu về đấy."
Cơ thể Zero cứng một chút ngay thời điểm
bị Kaname ôm sát vào lòng, sau khi thả lỏng lại dựa sát vào, trong tay vẫn chậm
rãi lật từng trang album. Bìa bên trái toàn bộ là ảnh chụp Zero khi còn bé, có
chụp riêng, có ảnh chụp chung với Ichiru; trong bìa bên phải, là Kaname, còn có
Yuuki. Từ nhỏ đến lớn, một trang lại một trang cứ như đang nhìn chính mình lớn
lên vậy.
"Mấy thứ này chắc đều do lão kia tự
biên tự diễn." Zero vuốt lên một tấm ảnh của hai anh em cậu chậm rãi nói:
"Tôi không nhớ là có những bức này." Cha mẹ cậu, khẳng định là không có
thời gian cũng như quan tâm để làm việc này.
Ngay bên cạnh mỗi bức hình, Kaname dùng nét
chữ trang nhã, ngay ngắn của mình tỉ mỉ miêu tả số tuổi của Zero, đầy tháng, một
trăm ngày, một tuổi, lúc chập chững...
"Ảnh của anh đến phiên em ghi."
Anh ôm sát cậu, chỉ vào từng bức trong trang bên phải rồi kể cho cậu nghe, tấm
này là anh, tấm kia là Yuuki lúc chào đời...
"Nói tóm lại, cùng một tuổi, anh
trưởng thành hơn rất nhiều so với em!" Kaname khá tự hào.
"Vâng vâng, ông cụ non!" Zero nhìn
sang một bên, lườm anh, chẳng khác nào liếc mắt đưa tình khiến trong lòng Kaname
lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán ― làm một con sói ăn chay thật là khổ!
"Đây là do cha mẹ anh kể lại à."
Zero thở dài thườn thượt. Chuyện này hẳn là rất bình thường, người một nhà quây
quần xem album cũ, cùng nhớ về những khoảnh khắc được ghi lại, rồi cất tiếng cười,
hòa thuận ấm cúng. Trong giọng nói là tràn đầy ước ao, cho dù đã cố tình bị khổ
chủ che giấu, Kaname đương nhiên hiểu.
"Ha ha..., Haruka và Juuri là hai
người cuồng chụp ảnh. Nhưng..." Nói đoạn, Kaname chìa tay lật thêm một
trang, nhẹ nhàng nói: "Sau này, chúng ta cũng có thể thường xuyên như vậy."
Trong trang đó, tấm đầu tiên chính là
gương mặt Zero lúc ngủ, bối cảnh trên chính chiếc tràng kỷ này vào một buổi chiều
tà, hai má đỏ bừng như đào mật mọng nước, tiếp theo là ảnh chụp nghiêng lúc cậu trong
nhà bếp, tấm thứ ba là đứng cạnh chiếc Polo...
"Anh ghi cho em, hay em tự mình ghi
đều được ^_^" Kaname chỉ vào những chỗ trống bên cạnh ảnh chụp: "Ok?"
"..." Im lặng một lát, Zero đánh
một cái tát lên mu bàn tay không chịu yên vị đang tới lui sờ soạng lên khắp
gương mặt cậu của Kaname: "Tôi không biến thái như anh, cuồng chụp ảnh!"
"Tôi mà chụp là phải đường đường
chính chính, còn phải chụp ảnh chung nhiều hơn."
Ngoài cửa sổ, giữa màn đêm tinh thuần, một
vài ánh sao phân tán, le lói dây dưa; trong phòng, hai bóng người quấn quýt, không
thể phân đôi.
...
Kaname ngày hôm nay lại một mình một người
trải qua cả ngày, bởi vì mấy hôm trước Zero kiểm tra sức khoẻ phát hiện huyết
áp thấp khiến Kurosu bạo phát bản năng làm mẹ nằng nặc đòi cậu phải làm một cuộc
kiểm tra chi tiết hơn, Yuuki lo lắng đi theo, sau khi gặp được Kurosu Kaien nói
chuyện hợp ý, liền kết nghĩa cha con. Kurosu bỗng nhiên có được một trai một
gái tinh thần hưng phấn, ngang nhiên trắng trợn cướp người ngay trước mũi anh với
danh nghĩa ‘chuyến dã ngoại kỷ niệm một tháng cha con gặp mặt’...
Vừa nghĩ tới đây đã muốn giết người diệt
khẩu dùng thập đại cực hình rút gân lột da hầu hạ Kurosu Kaien ― kỷ niệm một
tháng gặp mặt? Sao ông không huỵch toẹt ra là tuần trăng mật luôn đi! Kurosu
Kaien, làm một người bác sĩ thiên về khoa học kĩ thuật, kỹ năng ngôn ngữ của
ông có đúng là cao quá rồi không?
Nghiến răng căm hận sỉ vả một trận xong Kaname
lại cười cười ― trên thực tế Zero đâu có muốn đi, nhất là lại cùng một lão già
tính tình trẻ nít cù nhây như Kurosu ― nhìn khuôn mặt tối sầm lại là đủ hiểu
^_^
"Kaname Kuran, ngươi thả lỏng hơi
quá rồi nhỉ?" Bỗng nhiên, một vật thể mỏng cứng lạnh như băng dán tại bên
gáy Kaname. Mùi tanh lạnh của máu mang theo cảm giác đau đớn xông vào da, chỉ cần
hít thở, cổ họng liền xuất hiện một vệt dài đỏ sẫm, sạch sẽ lưu loát, chỉnh tề
chuẩn xác.
"Đây chính là con dao làm Zero bị
thương, lấy mạng cha mẹ của ngươi?" Kaname đến mí mắt cũng không thèm động,
công khai biểu thị sự ghê tởm đối với người tới: "Dùng tông giọng của Zero
để nói chuyện, thực sự rất đáng ghét."
"Kaname, cần gì phải khó xử một đứa
trẻ chứ?" Hiou Shizuka không đợi Ichiru làm ra hành động, thoải mái từ
ngoài bước vào, ngồi xuống đối diện Kaname, thuận tiện dùng ánh mắt trấn an
Ichiru, ý bảo cậu rút lui.
"Đứa trẻ?" Kaname giễu cợt một
tiếng: "Cũng chỉ có loại phụ nữ thần kinh như chị mới có được cái phúc này."
Kaname cười tao nhã, như thể những lời sỉ nhục mới từ miệng anh bạo ra là do người
khác nói vậy.
"Đừng tàn nhẫn thế, dù sao cũng là
anh em sinh đôi với Zero nhà cậu." Sắc mặt Hiou Shizuka khẽ biến
"Anh em? Chị không nhắc khéo tôi
quên, nếu như không nhờ cậu em này, Zero chắc cũng không bị tổn thương sâu như
vậy." Kaname lúc này mới giương mắt quan sát một chút Ichiru đang đứng ở
phía sau anh.
Trái ngược với mái tóc ngắn gọn gàng của
Zero, phần tóc dài ngang vai của Ichiru được buộc lại sau cổ bằng một sợi dây
màu đỏ, vóc dáng và các nét trên gương mặt giống nhau như đúc, nhưng lại khiến
anh cảm thấy bệnh hoạn.
"Sắc mặt hồng hào, động tác cũng xem
như nhanh nhẹn, nhưng lại mắc chứng tự kỷ xém chút rút hết máu của anh trai
mình, ngươi sống xem ra cũng thoải mái nhỉ." Kaname lạnh lùng quan sát
Ichiru. Không thèm giấu giếm sự khinh thường và rẻ rúng trong đôi mắt.
Thấy Ichiru trừng mắt muốn mở miệng, anh
khoát tay ngăn lại: "Đừng để ta nghe được giọng nói của ngươi, làm một con
chó điên, ngươi chỉ cần nghe lời chủ nhân hoặc kẻ thù là đủ."
"Cũng đừng nói với ta là Zero cướp
đi sức khỏe, tình thương và sự quan tâm của cha mẹ, lấn át tài năng của ngươi,
suy nghĩ của ngươi về Zero tất cả đều là khinh nhờn, nhưng sự tồn tại của ngươi
lại rất quan trọng đối với cậu ấy, vì vậy yên tâm, ta sẽ không động đến
ngươi."
"Mà chị, Hiou Shizuka..."
Kaname quay đầu: "Không có đám chó dại kia, không ngờ chị cũng bạo gan đến
đây?"
"Là tôi đưa chị ấy đến, đương nhiên
chị ấy sẽ có mặt ở đây." Người phụ nữ tóc bạch kim không nói chuyện, nhưng
thật ra bên cánh cửa lại vang lên một giọng nữ khác, xinh đẹp kiều diễm, thanh
lịch nhã nhặn, theo sau lại là Ichijou Takuma.
"Oh? Sara Shirabuki, nhà của tôi từ
khi nào đến lượt cô muốn ai vào thì người đó được vào?" Kaname trái lại cười
cợt, nhìn người vừa đến thong thả vào nhà.
Sara Shirabuki bật cười, tiện tay cầm lên
chiếc cốc bên cạnh bàn, ý bảo Ichijou Takuma đi lấy nước: "Đừng lạnh lùng
với tôi thế, dù sao hai ta cũng là vợ chồng sắp cưới không phải sao."
Đôi mắt Kaname tối sầm lại, nhìn chằm chằm
vào chiếc cốc trên tay Ichijou, từ xa, lại gần, "Là đã từng, Shirabuki tiểu
thư mới xuất ngoại được vài ngày mà quốc ngữ đã kém như vậy sao."
Sara Shirabuki nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc
ghế mây cạnh cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể mảnh mai như tỏa ra một vầng
sáng yếu ớt, cô mỉm cười tiếp nhận cốc nước Ichijou đưa qua, hít vào hơi nóng bốc
lên: "Hôn sự của chúng ta, đối với hai bên gia đình đều tuyệt đối là có lợi
mà hoàn toàn vô hại, Kaname, cuộc giao dịch này không đến lượt tôi dạy cho anh
nên tính toán thiệt hơn như thế nào chứ."
"Có lợi nghĩa là cho phép cô tùy tiện
xộc vào nhà của tôi giống như vào chỗ không người, vô hại chính là cô thông đồng
với đám chó điên lấy dao kề cổ buộc tôi nói chuyện phiếm với cô?"
"Ha ha, anh đã thức thời như thế, xem
ra đề nghị của tôi hẳn là không thành vấn đề." Sara Shirabuki cười ngọt, kề
sát đôi môi đỏ mọng vào cốc nước...
"Zero, nếu không chịu đi ra, ly của
em sẽ bị người ta làm dơ đấy." Kaname bỗng nhiên cười hài lòng, cả tiếng
nói, khiến tất cả những ai có mặt tại đây đều sửng sốt, kể cả Sara Shirabuki, bị
một bóng người vút qua giật đi cốc nước trong tay cũng không phản ứng.
"Vất đi." Zero oán hận nhìn
chằm chằm vào nụ cười mắc ói của Kaname, sau đó trấn an nhìn một chút sang Ichiru,
quay đầu lại tiếp tục hung hăng trừng ― chết tiệt, ai cho anh quở trách Ichiru như
vậy! Không đến lượt anh!
Đúng là ngày càng đáng yêu ^_^ đó là cặp
ly đôi mà anh đặc biệt mua cho Zero và chính mình, Zero lúc đó còn không phản
ứng, giả bộ không biết nữa chứ ^_^
Kaname vẫn ung dung ngồi trước giá vẽ, không hề bận tâm đến xoay chuyển tình thế ― Seiren, Hanabusa, Akatsuki
cùng với Senri Shiki cách một bức tường đã đem đống tay chân cận vệ của
Shirabuki vo thành một đống ngoài phòng, dự định giao cho xe rác chở đi; Ichiru
có chút áy náy nhìn Zero, vành mắt đã có chút hồng, ngập nước; Hiou Shizuka trái
lại thở phào nhẹ nhõm, nhích lại gần bên Kaname.
"Kaname, anh!" Nụ cười của Sara
Shirabuki trong nháy mắt trở nên cứng ngắt, lập tức đứng dậy, nhìn về Ichijou
Takuma phía sau, như là muốn bổ tới cắn nát gương mặt tươi cười trước mắt.
"Takuma, cậu chích vắc xin phòng
chó dại rồi chứ?" Kaname vẫy tay về phía anh: "Virus dại này lại lan
truyền theo đường hô hấp sao, nhanh như vậy đã khiến Shirabuki tiểu thư nhiễm bệnh?"
"Shirabuki-san, Ichijou Takuma từ
lâu đã không còn là quân cờ của ông nội nữa rồi, Takuma và Kaname-sama, là chủ
tớ, là bạn bè." Takuma nhỏ nhẹ khom lưng.
"Ha ha..." Kaname hơi liếc mắt
sang những người bên, nhìn Shiki đang ngẩn ngơ không hiểu gì cả ― Takuma, cậu tự
lo đi!
---tbc---
ê hê hê, hê hê hê *gãi đầu* gomen ne.
quăng nốt hàng đi cô gái : _ ;
ReplyDeleteđang nghe mùi máu thì lại hết rồi, ko có tí sát thủ nào thật sao ty =)))))
ReplyDeletecái fic xã hội đen yên bình nhất mọi thời đại đó ty, hết gòi =))))
ReplyDelete