Do tối qua có đứa khích xem ai lấp hố xong nhiều hơn nên sáng này bạn miệt mài đả tự =))))) vì phiên ngoại ngắn nên gộp 2 cái vô 1, và ờm do lâu quá không rờ tới nên file raw bạn dzụt đâu mất tiêu tìm hổng ra =))) đành phải ngồi chỉnh sửa chay dựa trên file QT, vậy nên có nhiều chỗ chắc là k đc đúng lắm, vào 1 ngày đẹp trời đẹp nết nào đó bạn sẽ sửa ha =)))))))
---------------------o0o---------------------
Phiên ngoại 1: Cuộc sống thế giới ngầm
của Kaname?
「... Ra mặt đi, ngươi không còn đường lui
đâu...」
「Đừng nhiều lời, ◎#¥%... %... , xông
lên! ... 」
「... Anh em, xử chúng nó...
」
Ôm trán ~~~ Kaname rốt cuộc chịu không nổi
mấy âm thanh hỗn tạp này! Bộp một tiếng khép lại quyển sách trong tay, thuận lợi kéo qua một Zero đang dựa vào sô pha dán mắt vào ti vi: “Sao lại bỗng
nhiên em lại thích xem loại phim này thế?” Gần đây trong TV toàn là sống mái với
nhau, súng đạn, lưỡi dao bay đầy trời, Kaname vô cùng kỳ quái ― sở thích này hình
như tới cũng hơi bị đột nhiên?
“Ai thích.” Zero thậm chí không thèm
dời mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Huh? Không thích? Vậy
tại sao lại tiêu tốn cả ngày vào nó? Chế độ cảnh giới của Kaname toàn bộ khai hỏa,
theo ánh mắt của người kia cũng nhìn qua, ngay đúng lúc câu chuyện đang đến đoạn
ca trào, áo khoác của nhân vật chính đang phần phật tung bay vô cùng anh dũng
giữa mưa bom bão đạn của kẻ thù...
Lẽ nào? Lẽ nào! Zero cũng là fanboy? ! Anh dở khóc dở cười nhìn cậu đến một cái liếc mắt đều lười dành cho mình ― những
thứ này đều là kỹ xảo đó? Mấy người trên điện ảnh đó dù có hóa trang thế nào
cũng đâu tinh anh, chân thực được như anh? Bọn họ bình thường chính là một đám õng ẹo ẻo lả! Cả ngày chỉ lo duy trì vóc dáng, chăm sóc da, tạo scandal...
“Chỉ là muốn lý giải một chút về công việc
của anh.” Tư duy trong óc Kaname không biết đã như lốc cuốn đến nơi nào, bỗng
nhiên nghe được Zero mở miệng: “Lão già kia từ lúc rút khỏi hắc đạo, em cũng bị
buộc phải theo.” Còn đem “Bloody Rose” yêu dấu của mình giấu đi nữa chứ.
Công việc của mình? Công việc của mình cùng
với mấy thứ điện ảnh ba xàm này thì liên quan gì? Kaname nhìn màn ảnh đã chuyển
đến phân đoạn chiến đấu trên giường, một tay che lại đôi mắt tím vừa la lên
không được xem, thầm mắng Cục kiểm duyệt điện ảnh làm việc qua loa tắc trách!
Oán giận lực lượng an ninh cảnh sát vô dụng ăn lương từ thuế của nhân dân mà
không càn quét nổi đám ô hợp này!
“Lẽ nào xã hội đen bây giờ không phải như
thế này sao?” Zero hiếu kỳ kéo bàn tay đang che nửa mặt mình xuống hỏi, tiếng rên rỉ khiêu gợi
thông qua dàn âm thanh vòm cứ quanh quẩn trong phòng nhưng thật ra không hề ảnh
hưởng đến trí tò mò của cậu.
“...” Kaname nhất thời không biết nên trả
lời thế nào. Đừng nói Zero là đem anh trở thành băng nhóm bụi đời đầu đường
xó chợ chứ...
“Mà nói mới nhớ, bộ phim này hình như
hơi cũ.” Zero an ủi nhìn người đã hóa đá bên cạnh: “Theo thói quen sinh hoạt
làm việc của anh, hiện tại những người này kỳ thực nhìn qua cũng diễn hơi quá.” Ngủ
sớm dậy sớm, gia giáo nghiêm ngặt, giáo dục hoàn hảo, cử chỉ ưu nhã, chưa từng thấy
Kaname nặng lời một tiếng, tuy rằng không cần mở miệng cũng đủ khiến người ta tức lộn
ruột, nghiến răng nghiến lợi... Ra vẻ càng ra dáng như một công
chức mẫu mực hơn so với cậu đâu! Cậu bác sĩ trên dưới quan sát, trước sau nghĩ lại.
“...” Khụ khụ, trên thực tế, Kaname tính
ra đúng là một ông trùm xã hội đen, nhưng hình như bị thiếu chuyên nghiệp?
Kaname lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi thiên phú cùng đạo đức của chính mình...
Phiên ngoại 2: Rốt cuộc đã 'ăn' hay chưa?
Vào một ngày, hai vợ chồng Haruka Juuri
sau khi du ngoạn năm châu bốn bể chán chê bỗng nhiên đến thăm hai đứa con Kaname
và Yuuki, không nhớ lần cuối cùng thấy hai người là năm nào nữa, Yuuki hào hứng.
Lôi kéo cả người cha nuôi mới nhận không lâu Kurosu, cô bạn tốt Sayori, đến nhà
của Kaname Zero náo loạn tròn hai ngày.
Sau lại, tình huống chuyển biến xấu,
Hanabusa, Akatsuki, Ichijou, Shiki cộng thêm Seiren đều gia nhập vào bữa tiệc gặp
mặt điên khùng này, Kaname cảm giác có lẽ đại họa 2012 cũng không kinh hoàng
như mấy ngày gần đây.
Zero nhưng thật ra rất vui vẻ, bận tới bận
lui lo chuẩn bị đồ ăn không nói, còn rất ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi thăm
ân cần của cha mẹ anh, lại trông vô cùng cảm động.
Nhưng trong mắt Kaname, ân cần ở chỗ nào
chứ, toàn bộ có thể tóm gọn lại trong ba chữ ‘tra hộ khẩu’, còn kém hỏi mộ phần
tổ tiên bên nhà Kiryuu có mấy cục đá, mấy ngọn cỏ nữa là đủ! Kaname yêu thương nhìn
Zero nhà anh ― lẽ nào dẫn vợ ra mắt cha mẹ chồng đều phải phí sức lao thân như
thế sao? Dưới mi mắt cậu đã xuất hiện hai cái bóng xanh thâm! Sớm biết vậy có
chết cũng không nói cho bọn họ, Kaname bi phẫn cảm thán.
Dù sao nhìn nhìn lại vẻ mặt bừng sáng ấm
áp như một đứa trẻ của Zero lúc bị Haruka Juuri một trái một phải kẹp ở giữa hỏi
han, Kaname lại mềm lòng, trời đất bao la, Zero vui vẻ là lớn nhất.
Lại ầm ĩ một ngày đêm, Zero của anh trong
bữa tối có cùng Juuri uống chút rượu vang, lúc cả nhà đang nói chuyện phiếm thì
có chút mềm nhũn chuếnh choáng, Kaname săn sóc kéo cậu dựa vào vai, nhẹ nhàng hỏi:
“Mệt sao? Về phòng nghỉ ngơi trước nhé?” Nói xong, còn xem như chỗ không người hôn
lên vầng trán trắng nõn của Zero, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó cắn răng
―― Kaname - sama, anh còn có thể nào buồn nôn/tự nhiên như chốn không người hơn
được nữa không!
“Uhm, mệt, đau đầu.” Zero uống vào một
chút rượu liền trở nên khá thành thật, nhắm mắt mềm tựa ở trong lòng Kaname, âm cuối
nhàn nhạt như một cọng lông tơ rơi vào tai, khiến ai đó nghe xong một trận ngứa
ngáy trong lòng.
Vài tiếng nuốt nước bọt vang lên, hai nhân vật chính
trái lại không chú ý lắm. Anh ôm lấy Zero tiến về phòng ngủ: “Được rồi, vậy nghỉ
ngơi, ngủ rồi sẽ hết đau...” Nhẹ nhàng dỗ dành đưa cậu vào phòng, hoàn toàn
không để tâm đến những đường nhìn nóng bỏng đang hướng về phía mình lúc này.
“Khụ khụ...” Haruka là người đầu tiên
hoàn hồn, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn ông mới mở miệng: “Cái kia, là ta
bị ảo giác đúng không nhỉ, hai đứa này, ngủ riêng á?” Then chốt là ánh mắt hồn
nhiên của Kaname, dù có chính nhân quân tử đến mấy thì ánh mắt cũng không thể ngây thơ đến vậy được! Haizz, thế giới này...
(◎o◎) đây chính là một
sự kiện rất rất quan trọng! Mọi người sợ hãi than...
“Không có khả năng!” Câu khẳng định chắc
nịch đó không biết là ai rống lên đầu tiên, sau đó rất nhiều cái đầu hưởng ứng
gật lên gật xuống ― ừ, không có khả năng! Tục ngữ nói, không sợ kẻ gian thăm nhà,
chỉ sợ kẻ trộm nghĩ về. Zero thế nhưng bị Kaname tương tư gần hai chục năm chứ
ít gì!
“Vậy còn, ai trên ai dưới?” Nhìn câu
hỏi vừa nãy vừa ra đã biết không còn câu trả lời nào hơn, Haruka lại tặc lưỡi hỏi
tiếp. Tuy rằng cũng hiểu được không có gì phải bàn cãi, nhưng vẫn không nhịn được
buột miệng, túi tiền của lão già này mấy hôm nay bị đám trẻ các ngươi đào đến sắp
lủng luôn rồi!
Chỉ là ngoài ý muốn, đánh cuộc cuối cùng
lại trở thành thế ba chân, nội dung chính là câu đầu tiên ban nãy!
“Sayori, cậu mang theo nhiều tiền như vậy
sao?” Yuuki rất lo lắng nhìn Wakaba Sayori, cô ấy là người duy nhất cược
Kaname-nii chưa xơi được miếng nào, hơn nữa tiền cược rất lớn, cũng đủ khiến những
người ở đây yên lặng hít một hơi!
Nếu như không phải mọi người đều biết
Wakaba Sayori và Kaname là hai kẻ có xác suất cùng xuất hiện thấp nhất ở đây, chắc
chắn sẽ nhịn không được hoài nghi cô gái đang mỉm cười hiền hòa kia có tay
trong ― vẻ mặt đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung: tất thắng!
.
..
...
..
.
Kaname tận lực đóng cửa phòng một cách
nhẹ nhàng, xuống lầu vào phòng khách liền thấy một đám người đang dùng một loại
ánh mắt kỳ dị quan sát anh, sửng sốt: “Ủa, vẫn còn đây hết sao.”
Oạch! Mọi người rất muốn trực tiếp ngả
xuống đất hay dập đầu vô đâu đó chết luôn cũng được, vốn biết hai người anh anh
em em kia đã sớm xem bọn họ như người vô hình, không thức thời, nhưng cũng không cần đến nỗi như vậy chứ, đến không khí cũng không bằng nữa! Thế nhưng, đánh cuộc là
bằng tiền chứ không phải bằng không khí, cắn răng một cái, Hanabusa bị đẩy đi
ra.
“Ku… Kuran sama, cái này cho anh...”
Hanabusa run rẩy lấy ra một túi nhỏ, bên trong chính là vật phẩm ở thể lỏng dạng
cô đặc không thể thiếu của phòng the, chỉ là, để đạt được mục đích, nhãn hiệu đã
bị bóc tẩy sạch sẽ.
“Hmm?” Kaname không lưu ý, lấy ra lật
qua lật lại, nhìn, lại bỏ vào trong, cười khéo: “Đây là cái gì?”
Thình thịch, mọi người trái tim co rút
nhanh như chui qua khe hẹp, hỏi thôi cũng đủ đáng sợ rồi!
“Hai người bình thường không dùng sao?”
Ichijou Takuma cũng bị lôi ra đỡ đạn, vẫn chưa từ bỏ ý định gặng hỏi ― đánh chết
anh cũng không tin sếp sòng kiêm bạn nối khố của mình sẽ nai tơ như thế, chẳng lẽ còn muốn vào
nhà thờ làm nghi thức trao nhẫn, mời gia đình họ hàng hai bên rồi mới được làm
sao?!
“Cần chứ.” Câu trả lời khiến mọi người thở
phào nhẹ nhõm, đồng loạt nhìn qua Sayori ― này cô gái, tháng sau chuẩn bị hút
khí trời mà sống đi nha!
“Nhưng chưa từng thấy qua loại kem cạo
râu này, sản phẩm mới? Sao lại không nhãn mác gì thế?” Kaname có chút hoài nghi
ngẫm lại, không lưu ý tiếp tục nói.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn thấy những
đồng tiền xương máu của mình mọc đôi cánh thiên thần, bay về phía viễn phương,
sau đó bị một ác quỷ tên là Wakaba Sayori ăn tươi nuốt sống vào bụng...
Có khi nào, bọn họ khẩu vị nặng không sử
dụng? Mọi người chưa từ bỏ ý định, nhưng một câu nói từ Sayori đã đem bọn họ đá
vào địa ngục: Loại đàn ông cưng vợ như Kaname, mọi người cho rằng có khả năng
sao?
Tóm lại trả tiền đi!
Quả nhiên đồng tiền đi trước là đồng tiền
khôn. Một đám già trẻ mới nãy còn nằm dài ngoài phòng khách quyết tâm phấn đấu
ăn nhờ ở đậu vài ngày không nói không rằng quay lưng đi, không một lần quay đầu lại... Bị tổn thương con
tim, chúng thôn dân sờ sờ túi tiền xẹp lép của mình, hứng thú rã rời, như người
mất hồn về đến nhà.
Không ai thấy Wakaba Sayori đang an ủi
Yuuki cười liếc mắt Kaname Kuran, cũng không ai chú ý đến người đang tiễn khách đáp
lễ bằng một ánh mắt quỷ quyệt không kém, đương nhiên càng không ai có thể thấy trong
phòng ngủ, dưới cổ áo pijama của người đang say sưa ngủ, từ xương quai xanh xuống phía dưới là chi chít những vết đỏ hồng mờ ám...”
----End Phiên Ngoại 1 + 2----
1 câu thôi, TẠI SAO KHÔNG CÓ H LOL
ReplyDeleteVì có H bạn sẽ không (biết) làm =)
Delete