Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, August 11, 2024

Nguyệt lưu yên chử (hạ)

Nguyệt lưu yên chử (hạ)



          01


          Trăng khuyết vắt vẻo trên bầu trời, ngoài Triêu Vân Điện, Tiểu Yêu lặng lẽ ngồi ở cây Phượng Hoàng trăm năm tuổi xuất thần, những cánh hoa ửng đỏ rơi xuống không trung, rồi biến mất theo gió. Nàng không khỏi rùng mình, chậm rãi ôm chặt hai tay.


          Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau, Đồ Sơn Cảnh choàng một chiếc áo lên vai Tiểu Yêu rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.


          Không chỉ có Tiểu Yêu ngủ không được, chính hắn cũng không ngủ được. Sau cái chết của Phong Long, Thương Xuân bệ hạ chắc hẳn sẽ bằng mọi giá tấn công quân Thần Vinh. Một khi chiến tranh bắt đầu, không ai biết sẽ có bao nhiêu người đổ máu và hy sinh.


          "Tương Liễu từng nói với ta, đối với một người tướng quân, kết cục tốt nhất chính là tử trận sa trường. Thế nhưng, Cảnh, ta không rõ, lẽ nào hắn không có chút lưu luyến nào với thế gian này sao?" Tiểu Yêu siết chặt y phục, lẩm bẩm nói.


          Đồ Sơn Cảnh giơ tay lên nắm ngực mình, vừa nghe đến tên Tương Liễu, không hiểu sao trái tim hắn lại co thắt từng hồi đau đớn.


          Tiểu Yêu thấy hắn sắc mặt hắn thoáng cái trở nên tái nhợt, vội thấp giọng hỏi hắn làm sao vậy. Đồ Sơn Cảnh hít sâu hai hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ta không sao."


          Hắn phóng tầm mắt qua vô số lầu các trùng trùng điệp điệp, lại ngước nhìn vầng trăng khuyết phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Có lẽ có, nhưng trong lòng hắn, có một số lý tưởng, nhất định phải dùng sinh mệnh của mình để thủ vững."


          Triêu Vân Điện từ trong ra ngoài được bao phủ bởi một màu đỏ của hân hoan vui mừng, từng tốp thị nữ đang bận rộn thay rèm đỏ khắp nơi, thắp lên những ngọn hoa đăng đỏ.


          Đồ Sơn Cảnh mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng gần đây hắn thường xuyên có chút ngẩn ngơ, không biết vì sao, hắn luôn luôn nhớ đến thân ảnh màu trắng kia.


          Hắn cùng với Tương Liễu quen biết nhau đã trăm năm, hai bên qua lại với nhau tất nhiên cũng không ít. Hắn cung cấp lương thảo và quân nhu cho Thần Vinh quân, một phần là vì giao dịch với Tương Liễu, về phương diện khác là thật tâm kính nể khí phách của bọn họ.


          Không chỉ vậy, Tương Liễu còn nhiều lần cứu mạng Tiểu Yêu. Trong lòng Đồ Sơn Cảnh, từ lâu đã xem Tương Liễu là một tình địch đồng thời cũng là bằng hữu đáng giá tôn kính.


          "Hôm nay bão tố đến gần, ta lo lắng cho hắn, cũng là đương nhiên." Đồ Sơn Cảnh thoải mái chính mình.




          02


          Hỉ nhạc vang lên, một đôi bích nhân sóng vai nhau đi vào chính điện của Triêu Vân Điện, ba vị hoàng đế tôn quý nhất của Đại Hoang đã tề tựu trong điện, coi như là thế gian kỳ cảnh.


          Lão Tang cả người rạng rỡ vui sướng, bắt đầu xướng lễ.


          Bái thiên địa, hai người cùng nhau quay về hướng ngoài Triêu Vân Điện hành lễ.


          Bái tôn trưởng, cả hai xoay người hành lễ với ba vị đế vương, Thái Tôn và Thái Thượng đều giơ tay ý bảo hai người đứng lên, đến cả Thương Xuân cũng bày ra một nụ cười.


          Tân lang tân nương chấp thủ, Đồ Sơn Cảnh vươn tay, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tiểu Yêu. Đang định dựa theo Lão Tang nói ra thệ ngôn vĩnh viễn, bạch đầu giai lão.


          Ngoài cửa bỗng nhiên xao động lên, một con chim nhỏ sắp béo thành quả bóng vỗ cánh bay vào. Nó dường như bị thương, vô cùng cật lực bay vòng quanh Đồ Sơn Cảnh, líu ríu gọi liên tục, như đang nói điều gì đó rất khẩn cấp.


          "Con chim này từ đâu đến? Mau đuổi nó đi, đừng chậm trễ giờ lành." Ly Nhung Sưởng phất phất tay với lính canh ngoài cửa.


          Lính canh còn chưa kịp bước vào, đã thấy Tiểu Yêu cau mày thấp giọng nói: "Mao Cầu, là Mao Cầu, sao ngươi lại đến đây?"


          Ngọc bội bên hông Đồ Sơn Cảnh đột nhiên đứt dây, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.


          Hắn cúi đầu nhìn mảnh vỡ ngọc bội văng khắp nơi, tim đập liên hồi, lập tức buông tay Tiểu Yêu, đưa tay đón lấy Mao Cầu.


          Những người kế thừa huyết thống của Đồ Sơn tộc sẽ luôn có một năng lực rất khó tả, bọn họ có thể mơ hồ biết rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra. Năm xưa Tiểu Yêu tao ngộ ám sát tại rừng mai chính là loại cảm giác này, hiện tại cũng vậy


          "Tiểu Yêu." Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định, "Ta phải đi!"


          Tiểu Yêu gật đầu, cố gắng kiềm chế không nhìn Thương Xuân trên đài cao. Bọn họ không biết Mao Cầu, nhưng nàng lại vô cùng quen thuộc nó, Mao Cầu tìm đến Đồ Sơn Cảnh, khẳng định là Tương Liễu đã xảy ra chuyện gì đó.


          Nàng xoay người, hướng ba vị đế vương hành một lễ.


         "Ngoại gia, phụ vương, ca ca, ta và Cảnh có chuyện quan trọng phải giải quyết. Xem ra uống được rượu mừng của ta đúng là việc khó rồi, thực sự xin lỗi."


          Dứt lời, hai người mặc lễ phục bất chấp ánh mắt của mọi người xung quanh, đồng thời xoay người bước ra khỏi Triêu Vân Điện, tiếng quan khách bàn tán xôn xao vang lên, nhưng cả hai đều không quay đầu lại.




          03


          Đồ Sơn Cảnh triệu hồi tiên hạc, hai người leo lên lưng hạc, theo sự dẫn đường của Mao Cầu, bay về phía đông nam.


          Mao cầu bị thương rất nặng, Tiểu Yêu phối dược cho nó, cộng thêm Đồ Sơn Cảnh độ linh lực hai lần mới có thể giữ được mạng sống. Nhưng tu vi bị tổn hại quá lớn, e rằng nó sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại được thành Bạch Vũ Kim Quan Điêu uy phong lẫm lẫm ngày xưa nữa.


          Cạnh Đông Hải, sóng cuồng ập vào bờ, vỡ thành từng đống bọt tuyết. Mao Cầu run rẩy vươn cánh chỉ vào một khối đá cạnh bờ biển, sau đó rốt cuộc cạn kiệt sức lực mất đi ý thức.


          Một nam giao nhân đang đứng trên rạn đá, hắn ta quẫy cái đuôi cường tráng của mình, ánh mắt ngoan lệ cảnh giác nhìn xung quanh, nắm chắc cây ngư lao đen bóng sắc bén trong tay.


          Nhiều luồng khói đen lượn lờ bốc lên xung quanh rạn đá, thậm chí cả những con sóng cũng né tránh, đi vòng qua nó và chảy đi nơi khác.


          Hai người nhảy xuống khỏi tiên hạc, chạy nhanh về phía rạn đá. Con ngươi của giao nhân nheo lại thành một đường thẳng đứng, lập tức trừng lại đây, cái miệng đầy máu há to, răng nanh lộ ra, vẻ mặt hung dữ đáng sợ.


          Tiểu Yêu giật mình lùi lại một bước, suýt té ngã. Đồ Sơn Cảnh nghiêng người che trước mặt nàng, vừa định sử dụng mê thuật thì giao nhân kia dường như đã nhận ra người đến là ai, hắn trầm tĩnh lại, buông ngư lao, ngữ khí khẩn trương nói gì đó với Đồ Sơn Cảnh.


          Đồ Sơn Cảnh đương nhiên không hiểu nhân ngư ngữ, nhưng cách giao tiếp này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như họ đã từng giao tiếp bằng cách ông nói gà bà nói vịt này hàng trăm lần trước đây rồi.


          Đồ Sơn Cảnh gật đầu với hắn, ra hiệu cho Tiểu Yêu đừng tới gần. Chính mình thì cẩn thận đến gần rạn đá, ánh vào mi mắt đầu tiên là một đôi giày trắng dính đầy máu và bụi.


          Đồ Sơn Cảnh hô hấp cứng lại, người từ trước đến nay chưa từng dính một chút bụi trần trong ấn tượng của hắn đang nằm sau những rạn đá. Y phục tuyết trắng đã bị máu và khói lửa nhuộm màu đến mức không thể phân biệt được màu sắc ban đầu, tóc bạc như mây cũng xõa tung lộn xộn, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ cũng là dính đầy máu bẩn.


          Thế nhân làm sao có thể tin được yêu vương cường đại của biển cả, Cửu Mệnh Tương Liễu lúc này lại nằm ở đây trong tình trạng chật vật như vậy, nếu không phải còn có có từng luồng khí đen đang bay lơ lửng xung quanh, Đồ Sơn Cảnh quả thực không thể tin là hắn còn sống.


          Hắn lao về phía trước, không quan tâm đến việc những luồng khí đen kia chính là kịch độc, đặt tay lên ngực Tương Liễu, bất chấp hậu quả truyền linh lực vào người hắn. Đồ Sơn Cảnh giống như đang lạnh vô cùng, toàn thân đều bất giác run lên.


          Tương Liễu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, không nghĩ tới khi hấp hối còn có thể cảm thấy được một luồng linh lực quen thuộc, hắn cật lực mở hai mắt.


          "Là ngươi." hắn muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Đồ Sơn Cảnh, nhưng tay hắn dường như không chịu nghe lời, làm thế nào cũng không nhấc lên được, "Không phải đã bảo ngươi quên ta, cùng Tiểu Yêu, thành hôn."


          "Ngươi đừng nói, tiết kiệm chút khí lực." Đồ Sơn Cảnh cầm lấy bàn tay tràn đầy vết máu khô cạn của hắn, nghẹn ngào nói. Tay kia vẫn đang liên tục truyền linh lực vào trong cơ thể Tương Liễu.


          Đồ Sơn Cảnh xác thực không nhớ chuyện gì đã xảy ra giữa họ, cũng thiếu chút nữa đã thành hôn với Tiểu Yêu.


          Nhưng trên miếng ngọc bội bị vỡ kia vốn có chứa Khôi Lỗi Thuật do chính tay hắn hạ, dùng ngọc tổ truyền của gia tộc để thiết hạ Khôi Lỗi Thuật đỡ một mạng cho một người khi khẩn cấp, có thể thấy được người này quan trọng như thế nào trong lòng hắn, lúc thấy ngọc vỡ trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được gì đó.


          Khoảnh khắc nhìn thấy Tương Liễu cả người đẫm máu, hơi thở mong manh nằm trên đá, tất cả những ký ức bị phủ đầy bụi như thủy triều dũng mãnh xông vào tâm trí hắn.


          Tương Liễu cứu hắn từ đáy biển, chữa lành vết thương và chiếu cố hắn từng bữa ăn. Bọn họ ngồi đối diện nhau trong một căn nhà nhỏ trên đảo hoang, cùng ăn, uống rượu và trò chuyện, còn có nụ hôn vương mùi hoa quế đêm đó, cả ánh mắt dịu dàng lưu luyến của Tương Liễu ngày bọn họ chia lìa.


          Từng chút từng chút đều là tình thâm nghĩa trọng, hắn sao có thể nói quên liền quên, ngoảnh mặt đi qua những ngày tháng hạnh phúc theo lời Tương Liễu chứ?


        "Cảnh, vô dụng thôi…" Tương Liễu lắc đầu, linh lực truyền vào trong cơ thể tàn dại của hắn chẳng khác gì trâu đất xuống biển, cho dù Đồ Sơn Cảnh, Mao Cầu, giao nhân đều liều mạng muốn cứu hắn, hắn rất rõ ràng sinh mệnh của mình đã đến hồi kết.


          "Trước khi chết còn có thể gặp lại ngươi một lần, ta, ta đã rất hài lòng..."


          Tương Liễu nhìn Đồ Sơn Cảnh thật sâu, như muốn ghi nhớ diện mạo của hắn.


          Tia sáng cuối cùng trong đôi mắt gần đóng của hắn đột nhiên vụt tắt, đầu hắn vô lực lệch sang một bên. Đồ Sơn Cảnh cả người run lên, bàn tay Tương Liễu rơi xuống đất.


          "Không!" Đồ Sơn Cảnh lắc đầu gầm lên, đột nhiên hai mắt kiên định, dùng tay thay đao đâm vào trái tim Tương Liễu, thoáng chốc, tiên huyết bắn lên!





          04


          Tiểu Yêu dẫn một vị hắc y nam tử vào đình viện, mùi hương trong veo của hoa quế liền xông vào mũi nàng, giữa đình viện sừng sững một cây quế cao vút đến tận trời xanh, chỉ cần nhìn vào bề ngoài cũng đoán được đây chắc hẳn là một cổ mộc trăm tuổi.


          Mùi hương này thực sự đáng để bọn họ nghỉ chân quan vọng, nhưng điều thu hút sự chú ý hơn cả chính là niên thiếu đang ngủ say trên cây.


          Ánh dương quang len lỏi qua những nhành hoa tán lá dày đặc, thả xuống những vệt sáng tối lên gương mặt thiếu niên. Hắn khoanh tay gối lên sau đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, mái tóc trắng buộc cao thành đuôi ngựa nhẹ nhàng chập chờn trong gió


          Một con chim béo như quả bóng đang ngủ ngon lành trên ngực hắn, một người một chim đều có những cánh hoa vàng mềm mại nhỏ nhắn rơi lả tả trên người, quả thật là một mỹ cảnh hiếm thấy, tĩnh lặng và đẹp đẽ.


          "Sao lại ngủ ở đây chứ?" Tiểu Yêu đến bên gốc cây, trong giọng nói đều là tiếu ý.


          Thiếu niên tóc trắng lười biếng mở một mắt ra, "Yêu, Tiểu Yêu tới."


          "Không biết lớn nhỏ." Tiểu Yêu lầm bầm một câu, nhưng không hề có ý trách cứ, "Cảnh đâu?"


          Niên thiếu vừa nghe thấy cái tên này liền lập tức xoay người nhảy xuống, chống nạnh ngăn cản hai người:


          "Buổi sáng đã tới không ít người, ai cũng tìm hắn nói chuyện, thật không hiểu bọn họ có chuyện đại sự gì mà nhất quyết phải nói cho xong. Vừa mới ngủ được một lát, các ngươi cũng đừng làm phiền hắn."


          Hắc y nam tử tiến lên một bước, hắn dù mang một thân y phục đen nhưng trông không hề nặng nề, ngược lại bất nhiễm bụi trần, như một vị tiên nhân được phong tuyết tạc nên.


          "Ta tới không phải để tìm Đồ Sơn Cảnh, ta tới đây để tìm ngươi. Hai trăm năm không gặp, bạn cũ vẫn khỏe?"


         Niên thiếu nghi hoặc một lúc, lập tức cười nói: "Đương nhiên là vô cùng tốt, bất quá ta cũng không nhớ những chuyện trước kia."


          "Nếu ta nói ta có biện pháp giúp ngươi trọng tố chân thân, khôi phục ký ức. Mặc dù không bằng phong thái Cửu Đầu Xà của ngươi năm đó, nhưng vẫn so với bất nhân bất quỷ, bất tiên bất yêu như ngươi bây giờ mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cũng có khả năng sẽ hồn phi phách tán, vậy ngươi có muốn thử một lần không?"


          "Quý khách đăng môn, không có từ xa tiếp đón." Một giọng nam có chút suy yếu vang lên, nam tử cao gầy trong y phục trắng thanh nhã đứng trước đại sảnh, trường thân ngọc lập, phong tư thanh dật, chỉ là thân hình hắn khá đơn bạc, sắc mặt nhợt nhạt không khó để nhìn ra thân đang mang bệnh. Người như vầng trăng sáng, trong trẻo nhưng mông lung.


          Thiếu niên nhướng mày, bước nhanh đến bên cạnh nam tử, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn, "Cảnh, sao không khoác thêm y phục vào, ngươi mới vừa tỉnh ngủ trong sân gió lại lớn."


          Đồ Sơn Cảnh trấn an vỗ vỗ tay thiếu niên, dùng tay ra hiệu mời Tiểu Yêu và hắc y nam tử vào nhà.


          Mọi người vào trong sảnh ngồi xuống, Tiểu Yêu giới thiệu với niên thiếu: "Đây là Tệ Quân, là bằng hữu của mẫu thân ta. Hắn theo Vương Mẫu đời trước tu hành đã mấy trăm năm, vẫn ở tại Ngọc Sơn, là tri giao hảo hữu với ngươi trước đây."


          Niên thiếu gật đầu, có chút khẩn trương hỏi: "Ngươi thực sự có thể giúp ta trọng tố chân thân, khôi phục ký ức?"


          Tệ Quân trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Năm xưa ngươi gặp chuyện không may, Tiểu Yêu và Đồ Sơn Cảnh truyền tin cho ta, từ lúc đó chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị, hôm nay thời cơ cũng tới rồi. Bất quá kết cục nếu thất bại ta cũng đã nói cho ngươi, ngươi cần cân nhắc thật kỹ."


          "Tệ Quân đường xa mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi hai ngày rồi để hắn quyết định sau?" Đồ Sơn Cảnh lần lượt rót một tách trà cho Tệ Quân và Tiểu Yêu, lại nhìn về phía niên thiếu, "Đi xem thử khách phòng đã chuẩn bị xong chưa?"


          Niên thiếu nghe vậy gật đầu, đứng dậy rời khỏi sảnh chính.


          "Ngươi liên tục ngắt lời ta, còn cố ý cho hắn ra ngoài, chẳng lẽ là không muốn để Tương Liễu trước đây trở về?"


          Tệ Quân vốn là là hồ yêu, cửu vĩ hồ lại là vương giả của hồ tộc, trước đây hắn chỉ cần nhìn thấy Đồ Sơn Cảnh sẽ theo bản năng thần phục.


          Chỉ là Đồ Sơn Cảnh hiện tại, không có thân phận tôn quý, lại không còn cửu vĩ, linh lực cũng rất yếu ớt, cho nên hắn cũng không mấy kính nể Đồ Sơn Cảnh.


          Đồ Sơn Cảnh thần sắc có chút ảm đạm: "Không phải, ta hiểu quyền lựa chọn nằm trong tay hài tử đó. Nhưng trong lòng ta thực sự bất an, thứ nhất là rủi ro quá lớn, thứ hai ta sợ…"


          "Sợ Tương Liễu trước đây một lòng muốn chết tại sa trường, ngươi nhưng khiến hắn bất nhân bất quỷ, bất tiên bất yêu sống tạm bợ hai trăm năm, ngươi sợ hắn sẽ oán hận ngươi?"


          Tệ Quân thanh âm lạnh lùng đi thẳng vào vấn đề, nhất châm kiến huyết.


          Bàn tay cầm chén trà của Đồ Sơn Cảnh hơi run lên vì dùng quá nhiều lực, sắc mặt vốn đã tái nhợt của hắn dường như lại càng trắng đi vài phần.





          05


          Cửu vĩ hồ là sinh vật thông thạo về biến ảo nhất trên thế gian, đuôi của chúng là nơi linh khí hội tụ. Dùng đuôi cửu vĩ hồ làm thành hình nhân, dù cho Phục Hy đại đế tái sinh cũng không phân biệt được thật giả.


          Đây là điều mà trong tộc hồ ly đều biết, nhưng bọn họ không biết rằng, trong Khôi Lỗi Thuật còn có cấm thuật, đuôi của cửu vĩ hồ còn có thể bắt giữ hồn phách của người khác và biến chúng thành hình nhân.


          Năm đó ngay khoảnh khắc Tương Liễu chết đi, Đồ Sơn Cảnh đâm xuyên qua trái tim hắn, dùng máu trong tim làm vật dẫn, dẫn độ ba hồn bảy vía, đồng thời chặt đứt một cái đuôi của chính mình tạo ra thân thể hình nhân, chính là niên thiếu tóc bạc hôm nay.


          Cấm thuật này, yêu cầu về thời gian, vật liệu và linh lực của người thi triển đều cực kỳ nghiêm ngặt, Đồ Sơn Cảnh cũng không chắc liệu có thể thành công hay không, chỉ có thể xem như liều mạng thử một lần.


          Kết quả cũng không tính là thành công, "Tương Liễu" do hắn chế tạo ra mặc dù tướng mạo không khác gì so với Tương Liễu nguyên bản, nhưng không hề mang theo ký ức nào của Tương Liễu trước đây, mà trông càng như là một niên thiếu hồ tộc bình thường.


         Hơn nữa, bởi vì nguyên thân của niên thiếu vốn là đuôi của Đồ Sơn Cảnh, hắn từ nay về sau không thể ly khai Đồ Sơn Cảnh, chỉ có thể dựa vào Khôi Lỗi Thuật của hắn sống qua ngày.


          Mà Đồ Sơn Cảnh, vốn đã bị Đồ Sơn Hầu chặt đứt bảy đuôi, năm đó lại tự mình chặt một đuôi cưỡng chế thi triển cấm thuật, trăm năm qua không ngừng dùng linh lực duy trì Khôi Lỗi Thuật, bản thân hắn từ lâu cũng đã như ngọn đèn sắp hết dầu.


          Tệ Quân không lưu tình tiếp tục, "Ngươi đã bao giờ nghĩ đến, một ngày linh lực của ngươi cạn kiệt, khôi lỗi hoàn hình, hồn phách ly thể, tất cả mọi việc ngươi làm, bất quá chỉ là một lần giãy dụa, nỗ lực một cách vô ích."


          "Choang" một tiếng, chén trà trong tay Đồ Sơn Cảnh rốt cuộc bị bóp nát, nước trà nóng hổi pha lẫn với máu chảy xuôi xuống, người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên tóc bạc không biết từ đâu đột nhiên lao ra, nắm lấy tay hắn.


          Niên thiếu vẻ mặt nghiêm túc, ngưng tụ linh lực trong tay trị thương cho hắn, khi vết thương đã khép lại mới thở dài một hơi, đồng thời rút khăn tay trong ngực ra lau cho hắn.


          Tệ Quân cảm thấy có chút không thích hợp, liếc sang bên cạnh, Tiểu Yêu vẫn đang ngồi ngay ngắn uống trà như thể đã không còn xa lạ với việc này.


          Niên thiếu thu hồi khăn tay, một tay nắm lấy tay Đồ Sơn Cảnh, dường như đang nói một chuyện không thể nào bình thường hơn:


          "Ta đồng ý thử một lần, bất luận sinh tử."




          06


          "Cảnh, ngươi có thể đừng đi qua đi lại nữa được không?" Tiểu Yêu vẫy tay với Đồ Sơn Cảnh, "Lại đây, ta bắt mạch cho ngươi."


          "Ta không sao."


          "Lại đây!"


          Đồ Sơn Cảnh lúc này mới đi tới cạnh tháp ngồi xuống, vươn tay ra, Tiểu Yêu dùng ngón tay bắt mạch cho hắn.


          Hồi lâu, nàng thu tay về với vẻ mặt ưu phiền, "Còn tệ hơn so với năm đó nữa. Nếu từ nay về sau không dùng đến linh lực nữa, cho dù dựa vào nguồn tài phú bằng cả một vương quốc cộng lại của Đồ Sơn tộc, e cũng không quá trăm năm."


          Đồ Sơn Cảnh rũ mắt xuống nở một nụ cười nhẹ, "So ra vẫn tốt hơn ta nghĩ."


          Tiểu Yêu thở dài, trong mắt từ từ đong đầy nước mắt: "Đồ Sơn Cảnh, chúng ta hủy hôn thôi, ta cũng không cần một quỷ trượng phu đoản mệnh."


          Đồ Sơn Cảnh đứng dậy, khuôn mặt chăm chú khom người tạ lễ với Tiểu Yêu, "Là Đồ Sơn Cảnh có lỗi với Tây Lăng Cửu Dao."


          "Ngươi chẳng có gì phải xin lỗi ta cả, giữa chúng ta chung quy là thiếu một chút duyên phận mà thôi. Tương Liễu gặp nạn, nếu là ta ta cũng sẽ tận lực cứu hắn, nhưng không ngờ vì cứu hắn mà thân mang trọng bệnh hết lần này tới lần khác lại là ngươi. Ta ngươi trăm năm không gặp, ngươi nhưng thật ra thản nhiên, đến mức kể tất cả mọi chuyện giữa ngươi và hắn cho ta nghe. Sau lại ta vẫn là nhịn không được đến thăm hắn, còn trêu ghẹo hắn gọi ta cô cô. Chỉ là không ngờ khi ta gặp ngươi thì, rốt cuộc cũng không hận ngươi. Hôm nay mọi chuyện ta đều đã thông suốt, Thương Xuân, ngươi, Tương Liễu, các ngươi đều rất trọng yếu, chỉ cần các ngươi đều an ổn là được rồi. Sở dĩ, ngươi cũng phải chiếu cố chính mình cho tốt."


          "Hắn chính là một kẻ xấu xa, đời này không thể tự lo cho mình, nhiều năm như vậy ngươi vẫn không rõ sao?" Một giọng nói châm chọc lại lười biếng bỗng nhiên vang lên, Đồ Sơn Cảnh và Tiểu Yêu đồng loạt nhìn về phía cửa.


          Vẫn là bạch y niên thiếu kia, tướng mạo không hề thay đổi, nhưng lại có chút gì đó đã trở nên không giống.


          Bọn họ đều biết, Tương Liễu cuối cùng đã trở về.


          Tiểu Yêu ngay lập tức rưng rưng nước mắt, "Tệ Quân hành động thật nhanh, ta còn cho rằng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể trọng tố chân thân."


          Tệ Quân mang theo khuôn mặt có chút mệt mỏi, vào cửa đi tới bên cạnh bàn, đầu tiên là tự rót cho mình một chén trà,


          "Chân thân ta tạo cho hắn đã được ngâm trong Dao Trì gần trăm năm, nhanh chỗ nào. Chỉ là cái tên này thực sự quá lỗ mãng, mới vừa khôi phục ký ức, công lực cũng mới chỉ khôi phục ba phần đã bỏ chạy ra đây."





          07


          Tương Liễu không đáp lại Tệ Quân, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Đồ Sơn Cảnh. Hắn giơ tay lên, trong tay nắm một chiếc đuôi hồ ly lông xù, "Không có ta bên cạnh, ngươi chiếu cố chính mình thành như vậy sao?"


          Đồ Sơn Cảnh vẻ mặt ngơ ngác, không khóc cũng không cười.


          Hắn xem thiếu niên tóc bạc như là con cháu, chăm sóc chu đáo. Đôi khi hắn cảm thấy hai trăm năm qua chẳng khác gì những tháng ngày bên bờ biển năm xưa.


          Chỉ là hắn thường xuyên phải thi triển chút phép thuật, truyền linh lực cho niên thiếu.


          Hắn luôn tự nhủ rằng Tương Liễu chưa từng rời xa hắn, hắn cũng không hề nhớ người kia nhiều lắm.


          Nhưng hôm nay, khi đối phương thật sự đã trở về, hắn mới nhận ra trái tim mình đang đau đớn, đau đến mức hắn không thể tin được người trước mặt thực sự tồn tại, đến mức hắn không còn sức lực để chạm vào người kia.


          Tương Liễu vẫn đang trách Đồ Sơn Cảnh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hai tay nhưng ôm chặt hắn vào lòng, đặt từng nụ hôn vào giữa trán, lông mi, gò má, khóe môi của hắn.


          Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn khác, rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống một nụ hôn mà như đang trấn an, xoa dịu, mang theo vô tận yêu thương.


          Không biết từ lúc nào, bọn họ là hai người duy nhất còn lại trong phòng, Đồ Sơn Cảnh bị ôm hôn không biết bao lâu mới tỉnh táo lại. Hai tai cùng với khóe mắt đỏ bừng, thậm chí còn không thể hô hấp bình thường.


          Nhưng Tương Liễu vẫn không buông hắn ra, tóc bạc cùng tóc đen đan xen nhau rơi vào tháp, Tương Liễu áp trên người hắn hỏi:


          "Cảnh, hiện tại đã tin là ta đã trở về sao?"


          Đồ Sơn Cảnh nửa câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ hoe cắn môi, một đôi mắt đào ngấn lệ nhìn hắn một cách đáng thương.


          Tương Liễu vung tay lên, nến đỏ bị dập tắt, rèm xanh rũ xuống, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.





          08


          Đồ Sơn phủ đệ, Tương Liễu và Tệ Quân cùng bước ra khỏi đại môn.


          "Ta đi trước, người ngoài không được phép vào Ngọc Sơn, ta chỉ có thể dựng cho hai ngươi một căn nhà trúc dưới chân núi." Tệ Quân giơ tay ngăn cản Tương Liễu tiễn hắn ra ngoài, "Chỉ có điều, hắn không giống ngươi. Hắn chặt đuôi, lại sử dụng cấm thuật quá nhiều, từ lâu đã tổn hại đến nguyên thần, ta cũng không chắc trị được."


          Tương Liễu khẽ gật đầu: "Đa tạ, nhà trúc cũng rất tốt, thích hợp với chân của hắn. Cho dù trị không hết chúng ta vẫn còn trăm năm, phu thê nhân tộc bình thường cũng bất quá gần nhau trăm năm."


          Tệ Quân gật đầu, Liệt Dương đang đứng đợi hắn ngoài cửa, hắn không quay đầu lại đi về phía Liệt Dương.


          Tương Liễu xoay người đi về trong viện, đã thấy Đồ Sơn Cảnh khoác bạch y đứng dưới tàng cây quế, "Khách nhân phải đi, ta nên tiễn hắn."


          "Ta thấy ngươi ngủ rất say, không nỡ gọi ngươi dậy." Tương Liễu dừng trước mặt hắn, giơ tay gỡ lấy cánh hoa nhỏ màu vàng trên đầu hắn ra.


          "Chẳng phải đều tại ngươi..." Đồ Sơn Cảnh quay mặt đi, hai gò má đỏ ửng, "Ngươi cùng Tệ Quân nói chuyện gì vậy? Ta thấy các ngươi đứng đó rất lâu."


          "Ta nói, đời này kiếp này, ta và Đồ Sơn Cảnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia lìa nữa."


          Tương Liễu vuốt ve một bên má Đồ Sơn Cảnh, dưới tán cây quế thơm ngát, hôn lên môi hắn.




-----END-----

0 comments:

Post a Comment