Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, August 4, 2024

Nguyệt lưu yên chử (trung)

 

Nguyệt lưu yên chử (trung)


 

            01

 

            Đường chân trời dần lóe lên những tia sáng bạc, thái dương ấm áp màu vỏ quýt từ từ nhô lên khỏi mặt nước, chỉ thoáng chốc, ánh vàng rực rỡ của bình minh nhảy múa lấp lánh trên mặt biển, đẹp đến say lòng người.

 

            Tương Liễu quay đầu nhìn về phía nam nhân đã chìm vào giấc ngủ trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Trời đã sáng, nhưng Đồ Sơn Cảnh mới thanh tỉnh chưa đầy hai canh giờ đã tiếp tục ngủ lại.

 

            Mao Cầu đứng sát bên mặt Đồ Sơn Cảnh, kêu lên hai tiếng đầy bất mãn, thấy người trên giường không hề phản ứng, nó dang đôi cánh nho nhỏ ra làm bộ muốn vỗ vào gương mặt của hắn. Cánh mới vừa mở đã bị Tương Liễu nhấc cả người lên, đặt lên vai mình,

 

            "Suỵt, đừng làm ồn, hắn cần nghỉ ngơi."

 

            Một người một chim vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng giao lưu,

 

            "Hồ ly muốn ăn mì tiểu mạch (*), nhưng lại không có bột mì. Nơi này hoang tàn vắng vẻ, mấy trăm dặm cũng không có chợ, ngươi phải đưa ta đi tìm."

 

            Mao Cầu líu ríu, như đang đưa ra ý kiến ​​gì đó, Tương Liễu nói: "Không, hắn không thích ăn tôm cua."

 

            Mao Cầu quay đầu đi, kiễng chân khoanh cánh ra vẻ hậm hực bất mãn, Tương Liễu nhướng mày, cười nói: "Bất quá, hồ ly đều thích ăn gà, chim và gà cũng không khác nhau là bao, hay là đổi sang mì thịt gà?"

 

            Mao Cầu lại kêu ba tiếng đầy ủy khuất.

 

            "Đúng vậy, chính là thiên vị hắn. Ngươi không biết tra ra hắn muốn ăn gì khó đến thế nào đâu."

 

            Tương Liễu mỉm cười đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài trời đã sáng bừng.

 

            Đã hơn một tháng kể từ khi Đồ Sơn Cảnh tỉnh lại, lúc đầu mỗi ngày hắn chỉ có thể thanh tỉnh nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này còn thường xuyên thổ huyết, chịu đựng đau nhức, tỉnh giấc còn không thoải mái bằng đi ngủ.

 

            Mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể thức dậy ba bốn canh giờ mỗi ngày, tuy rằng linh lực có thể duy trì sự sống cho hắn, nhưng Tương Liễu vẫn hy vọng hắn có thể ăn chút gì đó. Dù sao thân thể của hồ ly vẫn còn rất yếu, mà linh dược luôn đắt hơn nhiều so với ăn thức ăn.

 

            Cứ thế ăn cái gì liền trở thành một vấn đề lớn, nhìn Đồ Sơn Cảnh sau khi nôn ra máu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn muốn khom người nói, "Làm phiền ngươi, ta ăn gì cũng được." Tương Liễu dù có ý chí sắt đá đến đâu cũng không thể thực sự bắt hai con cá từ dưới biển tùy tiện nướng một chút rồi nhét cho hắn, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn hỏi:

 

            "Ngươi rốt cuộc thích ăn cái gì?"

 

            "Cánh gà, cổ vịt, rượu thanh mai…" Đồ Sơn Cảnh đáp nhưng thật ra rất trôi chảy, chỉ là nói xong liền lâm vào trầm tư, trên mặt ẩn hiện vẻ bi thương.

 

            Tương Liễu cười nhạo một tiếng, trực tiếp cắt ngang hồi ức của hắn: "Đồ Sơn Cảnh, ta hỏi chính là, ngươi, thích ăn cái gì? Chứ không phải Tiểu Yêu thích ăn cái gì. Ngươi không có món nào ưa thích sao?"

 

            Đồ Sơn Cảnh nhất thời sửng sốt khi bị hỏi, tựa hồ càng rơi vào nghi hoặc sâu hơn. Tương Liễu nhìn khuôn mặt mông lung ảm đạm của hắn, không hiểu sao có chút khó chịu, sao lại có người có thể trở nên như thế này chỉ vì yêu một ai đó chứ?

 

            Hồi lâu, lâu đến mức sự kiên trì của Tương Liễu gần như cạn kiệt, đối phương mới chậm rãi mở miệng: "Ta thích, thứ gì đó nhẹ một chút, cháo là được... đa tạ."

 

            "Cháo gì?" Tương Liễu lạnh lùng hỏi.

 

            "A?"

 

            "Ta hỏi ngươi thích ăn cháo gì."

 

            "…. Loại… có vị ngọt… " Đồ Sơn Cảnh nhãn thần né tránh.

 

            Đáp án này, tộc trưởng Đồ Sơn tộc, một trong tứ đại thế gia ở Trung Nguyên, Thanh Khâu công tử bày mưu nghĩ kế định đoạt chiến thắng xa nghìn dặm(**), sao lại có sở thích của một đứa trẻ như vậy...


            Tương Liễu cố nén cười, quay người đi vào trù phòng.

 

            Từ đó trở đi, những cuộc trò chuyện như vậy thường xuyên diễn ra, Tương Liễu dần dần nắm được sở thích của Đồ Sơn Cảnh, cháo, canh, các món nhẹ thanh đạm đều thích, thích nhất là đồ ngọt, có lần lén ăn hết toàn bộ số bánh hoa quế mà hắn mua về, no đến mức bỏ luôn bữa tối...

 

            Thích uống rượu, nếu có Tương Liễu ăn cùng, Đồ Sơn Cảnh sẽ giả vờ rót rượu cho hắn, sau đó cũng len lén rót cho mình một ly. Nhưng tửu lượng không tốt, phàm là không phải loại rượu ngọt nhẹ như rượu thanh mai rượu dâu, mà đổi thành liệt rượu như Thiêu Đao Tử, khả năng chỉ một chén là gục… Đừng hỏi Tương Liễu làm sao mà biết được…



 

            02

 

            Tương Liễu đương nhiên không có thời gian mỗi ngày đều đến hải đảo hoang vắng, Đồ Sơn Cảnh buồn chán ngồi trên giường, nhìn về phía biển rộng qua khung cửa sổ, đã nửa tháng rồi hắn không gặp Tương Liễu.

 

            Nữ giao nhân đang nằm nghỉ trên một rạng đá ngầm bên bờ, nam giao nhân bỗng nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe lên khuôn mặt của nữ giao nhân, bọn họ đều cười lớn, cánh tay cường tráng hữu lực của nam giao nhân ôm lấy nữ giao nhân giơ lên cao, ôm nàng bơi về phía chân trời.

 

            Đồ Sơn Cảnh yên lặng đóng cửa sổ lại, vào những ngày Tương Liễu không đến, là phu thê giao nhân chiếu cố hắn. Nói là chiếu cố, nhưng giao nhân và hắn ngôn ngữ bất thông, vô pháp giao lưu, Đồ Sơn Cảnh thường cảm thấy tịch mịch, đến thời gian tỉnh lại cũng ít đi.

 

            Không chỉ vậy, giao nhân không biết nấu ăn, cũng không thích lửa. Tuy rằng bọn họ sẽ mang đến những món ăn quý hiếm mỹ vị nơi biển khơi, nhưng Đồ Sơn Cảnh thực sự không thích nổi những món ăn lạnh lẽo vô vị đó, ăn cũng càng ngày càng ít.

 

            Hắn lắc đầu, chậm rãi nằm xuống nhắm mắt lại. Từ khi nào hắn lại bị Tương Liễu dưỡng đến kén ăn như vậy?

 

            Khi còn bé gia giáo nghiêm ngặt, chỉ cần gắp một món vượt quá năm lần, món ăn đó sau lại sẽ biến mất trên bàn ăn, nói một cách hoa mỹ là đề phòng hạ độc. Sau này bị Đồ Sơn Hầu giam cầm ba năm, ỷ vào thần tộc sẽ không chết đói, hắn cho Đồ Sơn Cảnh ăn nếu không phải dược vật thì chính là đồ ăn bị giẫm nát.

 

            Sau lại đi theo Tiểu Lục, trong nhà nhiều người lại không có bao nhiêu tiền, hắn lại muốn cho Tiểu Lục hài lòng, đương nhiên sẽ không chọn những món mà mình thích.

 

            Vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ kén ăn, thật không ngờ, rốt cuộc chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi như vậy đã dưỡng thành một thói quen xấu.

 

            "Tương Liễu, ngươi thực sự là hại người rất nặng." Hắn thì thào nói nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

            Đột nhiên trong nhà như có gió thổi, tỏa ra hương hoa.

 

            "Tuyệt thế công tử vang danh thiên hạ, thì ra cũng biết mắng người sau lưng." Một giọng nam thanh lãnh dẫn theo uể oải lười biếng cố ý kéo dài, Đồ Sơn Cảnh mở mắt ngồi dậy.

 

            Tương Liễu đang tựa vào cửa, vén mái tóc bạc bị gió thổi bay, hắn tùy ý đưa tay nghịch nghịch, sắc mặt tái nhợt hơn so với bình thường, ánh mắt mặc dù có tiếu ý nhưng không che lấp được sự mệt mỏi trong đó.

 

            "Cũng không phải nói bậy gì ngươi, chỉ là đang oán giận, tô lao mật quế (***) ngươi làm ngon như vậy, nhưng đã lâu rồi ta chưa được ăn."

 

            Tương Liễu bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên giường cầm cổ tay Đồ Sơn Cảnh, một luồng linh lực cường đại theo đó truyền vào.

 

            Mặc dù hắn không nói gì thêm, Đồ Sơn Cảnh vẫn cảm thấy trong lòng có chút trầm xuống. Linh lực của Tương Liễu mang theo một tia bi thương sâu sắc, nặng nề đến nỗi ngay cả linh lực cũng thấy cay đắng.

 

            Đồ Sơn Cảnh trở tay cầm lấy cổ tay Tương Liễu, xúc cảm có chút mát lạnh, thử thăm dò nhẹ giọng hỏi: "Thương Xuân xuất binh đánh Hồng Giang rồi sao?"

 

            Linh lực ngưng đọng trong chốc lát, lập tức lại tiếp tục chảy vào, ngón tay Tương Liễu nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Đồ Sơn Cảnh, trên người hắn vết thương trải rộng, ngay cả phần cổ tay nhỏ bé cũng có những vết gồ ghề chạy dài, chạm vào liền cảm thấy gập ghềnh.

 

            "Thanh Khâu công tử chân không ra khỏi cửa vẫn có thể biết rõ chuyện thiên hạ, thật bội phục."

 

            Đồ Sơn Cảnh rũ mắt xuống, "Ta không biết, chỉ là…"

 

            Hắn không nói hết lời, bởi vì điều hắn muốn nói đích thật có chút ái muội.

 

            Ta không biết chuyện trong thiên hạ, chỉ là vừa hay có thể đoán được ngươi đang nghĩ gì.

 

            "Ta mang theo rượu tới, sau này e rằng bề bộn nhiều việc, không thể thường xuyên đến xem ngươi. Chúng ta uống một chén đi, xem như vì ta tiễn biệt."

 

            Dứt lời Tương Liễu vung tay lên, trên bàn nhỏ xuất hiện bảy tám bầu rượu, vài đĩa đồ ăn nhẹ thanh đạm tinh xảo, bánh ngọt, cùng một chén tô lao trắng noãn tưới đầy mật hoa quế.

 

            Mí mắt nóng hổi, cổ họng như bị nhét vào một cục bông vải, Đồ Sơn Cảnh cố sức nhắm mắt lại rồi lại mở ra, thanh âm nhu hòa mang theo chút khàn khàn:

 

            "Được, hôm nay chúng ta, nhất túy phương hưu."



 

            03

 

            Rượu hoa quế trong veo ngọt dịu, hòa quyện hương thơm giữa gạo nếp và hoa quế, Tương Liễu và Đồ Sơn Cảnh một chén lại một chén, rất nhanh đã uống xong một bầu.

 

            Vẻ u buồn trên gương mặt Tương Liễu lúc này mới tiêu tán vài phần, hắn cầm một bầu rượu khác, rót cho Đồ Sơn Cảnh một chén, chính mình trực tiếp giơ bầu rượu lên, "Chén này kính ngươi, nhiều năm qua, nếu không có ngươi cung cấp lương thảo và quân nhu cho Thần Vinh quân, chúng ta cũng không kiên trì được đến hôm nay."

 

            Dứt lời, bầu rượu chén rượu chạm vào nhau, Đồ Sơn Cảnh uống hết rượu trong chén của mình, Tương Liễu lại trực tiếp dùng bầu rượu, phóng khoáng ngửa đầu tóc mai bay lên, cổ họng cuộn lên xuống, đã uống cạn sạch một bầu.

 

            Thấy hắn như vậy, trong lòng Đồ Sơn Cảnh cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, liền học đối phương cầm bầu rượu lên, nhưng vừa mở nắp đã bị Tương Liễu ngăn lại,

 

            "Ngươi không thể dùng cái này."

 

            Đồ Sơn Cảnh sửng sốt, bất giác nhíu mi, "Vì sao?"

 

            "Bởi vì nếu ngươi say, ta còn phải thu dọn cho ngươi."

 

            Hai má Đồ Sơn Cảnh lúc này đã bị bao phủ bởi hai rặng mây đỏ, nhưng vẫn cố chấp nắm bầu rượu không buông, Tương Liễu không thể làm gì khác hơn là đưa cho hắn một cái bát to hơn chút,

 

            "Ngoan, dùng cái này đi."

 

            Hắn lúc này mới nghe lời buông bầu rượu, cầm lấy bát và tự rót đầy cho mình, "Tương Liễu, ngươi ta quen biết lâu năm, mặc dù ái hận tình cừu cũng có không ít mâu thuẫn, nhưng ta là thật lòng bội phục khí phách trung lương của ngươi, chén này ta kính ngươi."

 

            Nói xong cũng giống như lúc nãy, cùng Tương Liễu chạm cốc. Chỉ là hắn vốn quen với lễ nghi phép tắc, không thể như người khác ngửa đầu uống cạn một hơi, đành phải chia ra uống từng ngụm một.

 

            Tương Liễu nhìn hắn hai tay ôm bát, nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, hai má phồng lên lại xẹp xuống, dáng vẻ cuống quýt lại không chịu ngừng, phải cố lắm hắn mới không cười thành tiếng, Đồ Sơn Cảnh không giống hồ ly, mà như là một chú sóc nhỏ hơn.

 

            Đồ Sơn Cảnh không biết người kia che mặt đang ho hay sặc cái gì, rốt cuộc uống hết một bát. Hắn lại học theo Tương Liễu, dùng tay áo khảng khái lau miệng, lật úp bát lại đặt lên bàn, ý bảo chính mình đã uống cạn rồi.

 

            Lại ngước lên thì, một đôi mắt đào đã giăng đầy sương mù, mở to nhìn về phía Tương Liễu, giống như đang đợi hắn khích lệ.

 

            Lần này thì Tương Liễu thực sự nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng, tại sao trước đây hắn không nhận ra Thanh Khâu công tử lại khả ái như thế.

 

            Đồ Sơn Cảnh thấy hắn cười đến sảng khoái, trong lòng không giải thích được. Chống bàn nhỏ đứng lên, nghiêng đầu đi đến trước mặt Tương Liễu, "Ngươi cười cái gì?"

 

            Bị bất ngờ không kịp phản ứng, chóp mũi Tương Liễu suýt chạm vào môi Đồ Sơn Cảnh.

 

            Gần quá, gần đến mức Tương Liễu có thể nhìn rõ, sắc hồng trên má Đồ Sơn Cảnh lúc này đã lan đến tận hai gò má, kiều diễm ướt át. Cặp mắt hơi nheo lại vì men rượu, hư ảo quyến rũ.

 

            Đôi môi hơi hé mở, đỏ mọng trơn bóng, hãy còn vương giọt rượu ngọt ngào, như là một đóa hoa hồng đầy sương trong veo giữa đêm đen, đang mời gọi người khác nếm thử.

 

            Cổ họng khẽ động trong vô thức, Tương Liễu như bị ma xui quỷ khiến ngửa đầu lên.

 

            Chỉ là chạm nhẹ một cái, đôi môi Đồ Sơn Cảnh ấm áp mềm mại, hương hoa lôi cuốn, nó còn mềm hơn so với nữ tử bình thường, mềm đến mức chỉ muốn làm hắn tan vỡ.

 

            Người đứng đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đột nhiên chân lảo đảo cả người ngã xuống, Tương Liễu nhanh chóng đỡ lấy hắn.

 

            Người thì đã say, ngoài miệng nhưng vẫn cậy mạnh, hắn cọ vào vai Tương Liễu, thấp giọng lầm bầm "Tương Liễu, uống" "Nhất túy phương hưu"…

 

            Tương Liễu lắc đầu tự giễu, rung động trong lòng còn chưa kịp lắng xuống, liền bế ngang hắn lên, xoay người đi đến bên giường..

 

            Lưu ly oánh quang thanh trúc bình, túy ngọa đào hồng mỹ nhân tháp.(***)

 

            Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đồ Sơn Cảnh, đầu ngón tay khẽ miết lên đôi môi kia. Trước đó hắn từng một lần cảm nhận được đôi môi này, hôm nay chính mình hôn lên thì ra là xúc cảm này, như bị tẩm độc lại như ngâm vào mật, khiến hắn tâm dương khó nhịn.

 

            Những bông hoa trước mái hiên đều đã nở rộ, từng làn hương thơm nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi.

 

            Hắn cũng say rồi sao, nếu không tại sao lại muốn hôn người kia như vậy.

 

            Tương Liễu nghiêng người về phía trước cúi đầu, trong mắt mang theo nhu tình chưa từng có.

 

            Trong căn phòng tối đột nhiên ánh lên một luồng ánh sáng trắng, theo sau là một loạt sấm sét.

 

            Tương Liễu bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp như vừa choàng dậy từ một giấc mộng lớn, hắn loạng choạng liên tục lui về sau, cho đến khi đụng phải tấm bình phong bằng trúc xanh phía sau.

 

            Hắn đây là đang làm gì? Đồ Sơn Cảnh là một nam nhân, lại là tình địch của hắn, nhưng hắn lại nghĩ…

 

            Muốn hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn làm bẩn hắn….

 

            Tiếng mưa bên ngoài dần vang lên, xen lẫn tiếng sóng biển cuộn trào xô bờ, ánh sáng trong mắt hắn cuối cùng cũng phai nhạt đi, hắn chán nản quay người, loạng choạng rời khỏi nhà.

 

 

 

 

            Mưa to liên tục hơn nửa tháng, biển trời xa xa dâng trào từng đợt sóng cuộn, mùi tanh mặn của nước biển theo không khí ẩm ướt tràn vào nhà.

 

            Đồ Sơn Cảnh cuộn mình trên tháp, dùng chăn quấn chặt người, toàn thân run rẩy liên tục.

 

            Vết thương cũ của hắn nhiều lắm, mỗi khi đến ngày mưa luôn đặc biệt khó khăn, cơn đau giống như một đàn sâu nhỏ bò lên khắp người không chừa chỗ nào, chui vào trong da thịt xương cốt gặm nhấm cắn xé, khiến hắn thống khổ.

 

            Hắn chỉ có thể cắn ngón tay, cố gắng chịu đựng. Hắn sợ nếu giao nhân phu thê nghe được sẽ lo lắng cho hắn, hơn nữa như vậy sẽ khiến hắn trông rất yếu đuối.

 

            Nếu có Tương Liễu ở đây thì tốt rồi, người kia nhất định sẽ không để hắn chịu khổ như thế. Ở trước mặt Tương Liễu, hắn không cần giả vờ ăn cái gì cũng được, cũng không cần phải khách sáo hữu lễ, có thể thất thố có thể say rượu.

 

            Có thể chỉ làm chính hắn.

 

            Hắn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên môi, trên đôi môi mềm mại chỉ còn vị đắng, không còn mùi hương quế ngọt ngào đêm đó.

 

            Đúng vậy, hắn uống say, rất nhiều ký ức mơ mơ hồ hồ, nhưng lại nhớ kỹ thứ đáng lẽ cần quên đi nhất.

 

            Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động ầm ĩ, Đồ Sơn Cảnh chịu đựng toàn thân đau nhức chật vật đứng dậy. Giao nhân đang đỡ Tương Liễu, loạng choạng vào cửa.

 

            Cửu Mệnh Tương Liễu ngạo nghễ như sương như tuyết, bạch y tóc bạc, không vướng bụi trần. Nhưng lúc này trước ngực, bên môi hắn đều là vết máu gai mắt, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị trọng thương.

 

            Đồ Sơn Cảnh nhanh chóng tiến tới đỡ hắn, không ngờ lại bị đối phương vung tay đẩy ra, Tương Liễu tự mình chật vật ngồi xuống cạnh bàn.

 

            Giao nhân truyền linh lực cho hắn, Đồ Sơn Cảnh cũng muốn giúp, lại bị ánh mắt của hắn làm cho chôn chân tại chỗ.

 

            Đôi mắt đỏ rực tràn đầy uy hiếp, lộ ra vẻ hung dữ. Như thể Đồ Sơn Cảnh chỉ cần cử động một chút sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống vậy.

 

            Hồi lâu, sắc mặt của hắn mới dần ổn định, khoát tay ý bảo giao nhân lui xuống.

 

            "Sao lại bị thương nặng như vậy?" Đồ Sơn Cảnh hỏi.

 

            Tương Liễu lau đi vết máu bên miệng, hờ hững đáp: "Chẳng phải các ngươi đều muốn ta giải cổ sao? Hôm nay, cổ rốt cuộc giải xong, từ nay về sau, ta và Tây Lăng Cửu Dao không còn quan hệ gì nữa."

 

            "Ngươi…"

 

            Đồ Sơn Cảnh phẩy tay một cái, một vài bóng rắn cuộn tròn đột nhiên xuất hiện sau lưng Tương Liễu, mờ ảo như sương khói bay lên.

 

            Tương Liễu cau mày đứng dậy: "Hiển Ảnh Thuật của Đồ Sơn tộc là dùng như vậy sao? Ta không nhìn đuôi của ngươi, ngươi vì sao lại phải nhìn thực thân của ta?"

 

            Đồ Sơn Cảnh rũ mắt đứng đó, cảm xúc ngổn ngang nảy lên trong lòng, cổ của Tiểu Yêu được giải trừ hắn đương nhiên hài lòng, nhưng phải trong hoàn cảnh nào Cửu Mệnh Tương Liễu mới có thể vất bỏ hai cái mạng để giải cổ?

 

            Hắn trong lòng minh bạch, rồi lại không muốn minh bạch.

 

            "Được rồi, đừng ủy mị nữa. Cổ giải rồi, Đồ Sơn tộc trưởng, à đúng rồi, ngươi hiện tại không còn là tộc trưởng nữa, cuối cùng ngươi cũng có thể yên tâm trở về bên Tây Lăng Cửu Dao. Ly Nhung Sưởng đang ở gần đây, ngươi chỉ cần lênh đênh trên biển hai ngày là có thể gặp hắn." Tương Liễu chắp tay sau lưng, không nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đồ Sơn Cảnh.

 

            Đồ Sơn Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tay áo Tương Liễu, một tia sáng vàng nhỏ xíu như đầu kim chạy dọc lên theo ống tay áo hắn, trong nháy mắt liền biến mất.

 

            "Tương Liễu, ta biết ngươi không thể bỏ mặc Hồng Giang tướng quân, chỉ là. . ." Đồ Sơn Cảnh nhìn chằm chằm Tương Liễu, từng ký ức giữa bọn họ cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

 

            Có giằng co, có minh trào ám phúng, có tương cứu, có rất nhiều sáng chiều cùng nhau ngồi ăn, có rượu, còn có nụ hôn mang theo hương quế thơm…

 

            Tầm nhìn của hắn dần trở nên mơ hồ, đã nhìn không rõ khuôn mặt của Tương Liễu nữa, "Chỉ là... Ngươi đừng chết, có được không."

 

            Tương Liễu cuối thở dài, vẻ hung dữ mà hắn ngụy trang ra bị nghiền nát thành bột vụn dưới ngón tay Đồ Sơn Cảnh. Hắn đưa tay lau nước mắt cho đối phương, liếm liếm ngón tay,

 

            "Người thích ăn đồ ngọt, nước mắt sao lại đắng như vậy?"

 

            Đồ Sơn Cảnh lúc này mới phát hiện thì ra mình đang rơi lệ, từng giọt nước mắt lớn như giãy khỏi xiềng xích mà tuôn ra khỏi viền mắt, như những vì sao rơi xuống trần gian.

 

            Tương Liễu vẫn đang cười, hắn không ngờ lần gặp mặt cuối cùng của hai người, hắn còn có thể thu được nhiều nước mắt của người này như vậy.

 

            Giữa hai người họ, chung quy là chính mình nợ hắn càng nhiều.

 

            Hắn ôm lấy Đồ Sơn Cảnh đang khóc vào lòng, đưa tay vuốt ve lên xuống dọc theo lưng đối phương, ánh lửa lượn lờ quanh người hai người. Đồ Sơn Cảnh đã khóc đến gần như nức nở, hắn không nhận ra cơn đau nhức toàn thân giờ đã dịu đi rất nhiều.

 

            Tương Liễu quay đầu, ghé môi vào tai Đồ Sơn Cảnh:

 

            "Sau này phải lợi hại một chút, không được đụng chuyện gì cũng khóc; phải tử tế với bản thân mình hơn, đừng cố chịu đau còn muốn chữa thương cho người khác; không được tùy ý yêu một người đến mức đánh mất chính mình như vậy nữa."

 

            Trong mắt là ôn nhu lưu luyến, hoàn toàn khác hẳn với Tương Liễu duy ngã độc tôn của ngày thường.

 

            Dứt lời, bàn tay đặt sau gáy Đồ Sơn Cảnh đột nhiên phát lực. Người trong lòng chưa kịp nói lời nào thân thể đã trực tiếp mềm xuống. Tương Liễu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của hắn, ôm rất chặt, chặt đến mức tưởng chừng muốn nhét đối phương vào thân thể của chính mình.

 

            Tiếng mưa rơi ngoài khơi dần dần ngừng lại, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

 

            Tương Liễu lúc này mới như hạ quyết tâm mở mắt ra, trong tay lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng sờ sau gáy Đồ Sơn Cảnh, vô cùng gian nan nói ra từng câu từng chữ:

 

            "Ngươi sẽ quên là ta cứu ngươi, đã quên tất cả mọi chuyện mấy ngày qua, chỉ nhớ rõ chính mình bò ra khỏi đáy biển. Ngươi phải trở về bên cạnh Tây Lăng Cửu Dao, cùng nàng... cùng nàng thành hôn, bên nhau mãi mãi, không bao giờ lìa xa.

 

            "Cảnh… Xin lỗi..."


----------------------------------------



(*)Nguyên văn là 素面, mình tra thì có 2 nghĩa, 1 là "mì chay", 2 là "mì sợi làm từ bột tiểu mạch", mình ko chắc nghĩa nào mới đúng nên dùng "mì tiểu mạch", dù sao thì hồ ly chắc ko ăn chay đâu hả 👀

(**) Nguyên gốc “Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại” (Sử ký Tư Mã Thiên – Cao Tổ bản Kỷ). Chỉ người có hùng tài đại lược chỉ ngồi ở một chỗ làm ra quyết định chính xác thì sẽ định đoạt được thắng lợi trên chiến trường xa ngàn dặm.

(***) Cũng không biết là món gì, search thử thì tô lao là một món từ sữa và rượu, có vẻ giống rượu nhưỡng (search gg hình ảnh 酒酿 cho dễ hình dung), tô lao mật quế chắc cho ra chén xong rưới sốt mật quế lên

(****) là 2 câu thơ được trích từ:

Khinh bích vân yên tử tô song
Thúy la đào sắc yên sa trướng
Lưu ly huỳnh quang thanh trúc bình,
Túy ngọa đào hồng mỹ nhân tháp

Ko biết cụ thể là bài thơ nào, m chỉ tìm đc 4 câu này, ý chỉ hình ảnh một mỹ nhân say rượu nằm nghỉ trên mỹ nhân tháp

0 comments:

Post a Comment