Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, March 5, 2017

Monday, February 27, 2017

[AkaiShiho Doujinshi] Dưới tán ô.

Tình cờ lượn pixiv thấy cái dou này cute quá thể đáng, có 3 trang thôi mà tình bể cmn bình.
Hàng chưa xin per đâu (ừa đó sau mấy lần bị từ chối bạn bỏ cuộc rồi) nhưng cũng mặt dày quăng cho cái link bản gốc + bạn au nè: http://www.pixiv.net/member_illust.php?mode=medium&illust_id=57727153
Có bị kiện cáo giè cũng tính sau, bạn đang hớn là bạn quất lun :))))




Và bạn nhận ra một điều là cái cp này không biết bao nhiêu tên cho vừa :)) làm kiếm hàng khổ quá. Cái này phải là SuAi mới đúng =)))))))

Tuesday, January 10, 2017

[Dou LxLight] Ký ức.

Ừm cái này làm xong lâu rồi mà chờ per nên mãi mới đăng. Mà thật ra per vẫn chưa có đâu ạ =))) bạn au đã off 2 năm có lẻ rồi, chỉ là mình vẫn chờ cho đúng thủ tục thôi, nếu một ngày đẹp trời bạn ấy onl và từ chời cho per thì... tính sau =)))))

Title: Ký ức.
Author: Ichigo (pixiv id: 3872871)
Pairing: LxLight
Dịch: :">
















END

Vậy đó, cái dou này cũng ngắn, vỏn vẹn vài chữ à, nếu bạn thấy không hay thì nó là lỗi của mình :"> Xin lỗi em chỉ là con chuyên trị ban A =)))))

Monday, January 9, 2017

[AkaiShiho] Nếu như yêu.

Tiêu đề: Nếu như yêu.
Tác giả: Sơn Nhai Tuyến - Nguồn: Tấn giang.
Pairing: Akai Shuichi x Shiho Miyano
Edit: Ha ha
Văn án:
Gặp nhau, chung sống, tựa vào nhau.
Giao lưu, kề cận, thắt thâm tình.
Lưu luyến, ly biệt, đặng tương tư,
Nợ tình, nợ duyên, có thể nào hội ngộ
Gặp lại nhìn nhau, tựa như còn gắn bó,
Buông tay lạc mất, quên được chăng…

Nếu khi xưa, chúng ta đừng bỏ lỡ…
Ái tình này, có khắc khoải tâm can...

Chap 1: Gặp nhau, chung sống, tựa vào nhau.

~ 1, Gặp nhau. ~
Lần đầu gặp nhau, cô mười bốn, anh hai mươi ba.
Tại một quán cà phê ven đường, chị cô ngượng ngùng bẽn lẽn giới thiệu, đây là Moroboshi Dai. Anh hơi mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Ánh nắng rạng rỡ khoác lên dáng người ngồi đằng kia một tầng hư ảo, cô chỉ nhìn đến mái tóc đen dài khẽ lay động phía sau. Thật giống một người.
Tôi là Miyano Shiho. Cô hờ hững đáp lại, tỏ ra không mấy hào hứng, với một sự lãnh tĩnh và mẫn cảm hoàn toàn không phù hợp với một cô bé mười bốn tuổi.
Anh vẫn chỉ mỉm cười, không hề bị sự thờ ơ của cô làm ảnh hưởng.
Rất vui được gặp em. Là một giọng nam thuần thục, chững chạc và tràn đầy tự tin.
Cô hơi sững sờ. Lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi vị của sự bình yên, từ một người gần như hoàn toàn xa lạ.
Cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một người qua đường, mà không phải là bạn trai của chị mình.
Shiho. Anh gọi cô như thế.
Vì chị đã ngỏ lời, nên anh ta cũng dọn vào căn hộ mà cha mẹ cô để lại, nơi mà cô đã từng một mình một người đối mặt với sự vắng vẻ tĩnh lặng suốt hai năm qua.
Dai-kun, phiền anh chăm sóc cho Shiho nhé! Trước lúc quay về Nhật Bản, chị đã dặn dò anh ta như vậy.
Cô ở lầu hai nghe được rất rõ ràng, trong lòng không khỏi cười khổ. Chẳng phải mình mới là chủ nhân thật sự của nơi này sao.
Nhưng cô nghe anh đáp lời, được. Anh đã đồng ý, vẫn là tông giọng trầm ổn thường thấy.
Khoảnh khắc đó cô thấy sao mà nực cười. Một sự chăm nom miễn cưỡng có thể duy trì được bao lâu? Sau khi kết thúc học trình hai năm nghiên cứu của mình, chẳng phải anh ta sẽ rời đi sao?
Ở đây cùng lắm chỉ là một điểm dừng chân của anh ta, đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình cô. Đơn độc, kiên cường đối mặt, vốn từ ngày cha mẹ cô mất đã như thế rồi.

~ 2, Chung sống ~
Anh và cô học chung một trường Đại học, anh là sinh viên khoa hóa. Phát hiện này khiến cô cũng lấy làm ngạc nhiên.
Từ phòng thí nghiệm đi ra, trên con đường thật dài nơi khuôn viên trường, cô lúc nào cũng có thể bắt gặp dáng người cao gầy với mái tóc đen dài đặc trưng. Sau đó nghe anh nói. Cùng về nhé.
Con đường đó rất dài, sự im lặng của hai con người sóng vai mà đi kể ra cũng thật nặng nề. Cô không mảy may bất ngờ khi gặp phải anh thường xuyên, dù sao cũng chính anh ta đồng ý với chị cô kia mà. Hẳn là cố ý ở lại chờ cô đi.
Em không thích trò chuyện à. Anh cúi đầu bắt chuyện. Khi đó cô vẫn còn thấp hơn anh nhiều lắm.
Chuyện gì? Cô lạnh lùng hỏi lại. Hiển nhiên không hề cho rằng giữa bọn họ sẽ có chủ đề chung để nói, ngoại trừ học thuật. Thế nhưng cô lại không thích thảo luận những gì liên quan đến việc học, cô không muốn nó chiếm trọn cuộc sống của mình.
Chẳng hạn như, xu hướng thời trang của mùa xuân năm nay thì sao. Anh mỉm cười nhìn về phía cô, mái tóc đen dài như ánh lên những tia sáng kỳ dị dưới ánh tà dương.
Với anh? Những câu hỏi ngược của cô vẫn ngắn gọn cụt lủn, trong bụng nhưng thầm nghĩ liệu có nên về nhà giấu hết đống tạp chí thời trang của mình đi không.
Cái đó thì xin kiếu, nhưng anh tình nguyện cùng em thảo luận chúng ta nên trồng cây gì trong vườn. Dừng lại một chút, anh nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của cô, tiếp tục nói xong.
Mùa xuân, anh nghĩ mình nên trồng gì đó trong sân, nơi đó quạnh quẽ quá.
Vô cùng kinh ngạc là cảm xúc bò lên trên giữa hai hàng lông mày của cô. Quạnh quẽ, loại cảm giác này, chẳng phải đã làm bạn với cô bấy lâu.
Tùy anh. Một lúc lâu sau cô mới thấp giọng trả lời. Đâu đó trong tâm hồn băng giá, lặng lẽ ấm lên.
Anh quả thật trồng rất nhiều cây ươm trên phiến đất trống hoang vu đó. Những vệt nắng bâng khuâng đầu xuân phản chiếu qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, thiêu đốt đôi mắt từ xa vọng lại của cô.
Cô càng kinh ngạc khi thấy chính mình của một giây sau đó, rốt cuộc đã chịu xách từ trong nhà ra hơn nửa thùng nước cho anh. Khi đó hẵng còn là một đứa trẻ, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô mệt bở hơi tai.
Anh chạy đến bên tiếp nhận thùng nước từ tay cô, đồng thời mỉm cười. Trong nháy mắt, cô thấy ý kiến này thật ra cũng không đến nỗi nào.

~ 3, Tựa vào nhau ~
Với cô nhóc sắp bước sang tuổi mười lăm ấy, anh bó tay toàn tập.
Có lẽ, không thể tính là nhóc nữa. Anh thầm nghĩ. Trong đôi mắt màu xanh lục nhạt ấy, là một thiếu nữ đang lẳng lặng ngồi đọc tạp chí thời trang.
Sinh nhật vui vẻ. Anh hân hoan chúc mừng, hai tay bưng một ổ bánh gato đến trước mặt cô.
Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, anh đọc không ra những cảm xúc luân chuyển trên khuôn mặt ấy. Một áp lực vô hình lặng lẽ xiết chặt không gian, lúc đó anh thật đã băn khoăn không biết ngày đó có đúng là sinh nhật mười lăm tuổi của cô bé này không nữa.
Cảm ơn. Cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng đáp. Vươn tay mở hộp.
Em ước đi, có người nói điều ước sinh nhật rất dễ thành sự thật. Trước mắt anh là gương mặt còn vương nét non nớt, nhưng biểu hiện ra đã không còn chút gì của trẻ thơ.
Chỉ là một ít câu dỗ viễn vông. Cô cười khẽ, nhưng âm điệu vẫn đều đều không gợn sóng.
Thế nhưng, ấp ủ cho mình một mong muốn không phải vẫn tốt hơn sao? Anh phản bác, mái tóc đen dài dưới ánh nến toát lên sự kiên định.
Cho dù có đạt được hay không thì mang trong mình một hy vọng cũng là một loại hạnh phúc, cũng đơn giản như em ngồi đu quay vậy. Chính bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại nói với cô bé về câu chuyện phi thực tế vô nghĩa kia, đau xót khi nhìn thấy những biểu cảm không nên xuất hiện ở cái độ tuổi này. Trên người cô, phảng phất bóng dáng anh năm nào.
Đu quay? Cô kinh ngạc lặp lại, đôi ngươi ngước lên đối diện ánh nhìn của anh.
Tôi chưa từng chơi trò đó. Nghe đến đó thì, anh không tìm thấy sự tiếc nuối nơi mắt cô, cô nhưng nhìn thấy trong mắt anh sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.
Khi đó, anh mới biết được, cho dù mới mười lăm tuổi, cô đã sớm không như những thiếu nữ bình thường khác. Nhìn theo bóng lưng xoay người lên lầu, để lại ngọn nến chưa kịp thổi, anh lặng lẽ thở dài.
Một cô bé bướng bỉnh quật cường như thế, đúng là lần đầu mới thấy.
Tại ngã rẽ trên cầu thang, anh trông thấy, một vệt sáng chợt lóe lên nơi khóe mi đóng chặt.


Chap 2: Giao lưu, kề cận, thắt thâm tình.

~ 4, Giao lưu ~
Cô gái. Cô ở trong lòng anh bây giờ đã là một cô gái mới lớn, dùng một danh từ nằm giữa thiếu nữ và phụ nữ để hình dung.
Dưới trận tuyết mịn của đông năm ấy, anh dẫn theo cô đến khu vui chơi để ngồi đu quay.
Anh nắm chặt bàn tay phải nhỏ bé, cố gắng truyền hơi ấm từ mình sang mấy đầu ngón tay lạnh buốt ấy. Anh sải những bước chân rộng, tất cả những gì trong tầm mắt cô là mái tóc đen dài tung bay dưới màn trời màu tro bụi. Nhưng cô tuyệt nhiên không dừng lại, cứ theo sát anh, nguyên nhân ư, cô cũng không hiểu được.
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc mà anh nói muốn dẫn cô lên đu quay, tim cô lỡ nhịp.
Nguyện ước đu quay, cô từng nghe nói qua, nhưng không dám hy vọng xa vời. Thế nhưng anh nói, anh sẽ dẫn em đi chơi đu quay.
Hạnh phúc không phải là thứ để khát vọng, phải biết nắm bắt lấy nó.
Những bông tuyết lả tả rơi xung quanh, cô nhìn những khung cảnh cứ cách mình càng lúc càng xa. Cảm giác như trút mọi gánh nặng dâng lên trong lòng.
Anh sóng vai tựa bên cạnh cô, mười lăm tuổi, cô đã cao đến bờ vai anh. Thi thoảng lúc nhìn cô, anh đã không cần phải trắc trở cúi đầu xuống như trước kia.
Mái tóc ngắn màu trà bị xõa tung dưới cơn gió lạnh ban nãy. Trong cái không gian khép kín nho nhỏ này, những lọn tóc rối ấy vẫn bướng bỉnh không chịu vào nếp.
Khẽ cười, anh tiện tay chỉnh lại mái tóc cho cô, màu trà, tóc ngắn, không dài, nhưng đủ mượt.
Cô có thể nhận ra những lọn tóc này dần nghe lời, ngẩng đầu nhìn anh cười cười. Lại liếc qua mái tóc dài không mảy may chút nào của anh, bĩu môi.
Trai già có khác, tóc cứng như chổi. Một câu nói, anh bật cười thành tiếng.
Khoảng không gian ấm áp trong đu quay, như một cảng tránh gió.

~ 5, Kề cận ~
Hắn đã xuất hiện, anh liếc mắt nhìn lúc đi ngang qua chiếc Porsche đen.
Gin. Anh âm thầm đọc ra cái tên đó, bình tĩnh mở cửa.
Người trong phòng hơi sửng sốt, là cô, không phải gã đàn ông có mái tóc dài màu vàng.
Shiho. Anh gọi tên cô, nhận được một cái nhìn kỳ lạ từ gã.
Hắn là ai? Giọng nói u ám, hỏi chính là cô.
Cô nhìn anh với vẻ mặt phức tạp pha lẫn hỗn loạn, cuối cùng chậm rãi nói một câu, Moroboshi Dai, nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa hóa cùng trường.
Lúc đó, khóe miệng của Gin nổi lên một nụ cười thỏa mãn. Nhưng cô cảm giác được cơn ớn lạnh vô cớ chạy dọc sống lưng. Cuộc đối thoại với anh vờn quanh tâm trí cô.
Tôi không phải người bình thường.
Tôi biết.
Đó không phải là nơi muốn đi là đi được.
Tôi hiểu. Thế nhưng, tôi sẽ đưa hai người rời khỏi đó.
Shiho, tôi muốn đưa bọn em đi, em, và cả chị em. Tối hôm đó, cô vì những lời đó mà cảm động. Nhưng lúc này đây, cô hoài nghi quyết định của chính mình liệu có chính xác.
Thế nhưng, cô không có đường lui. Bọn họ, cũng không còn đường lui.

~ 6, Thắt thâm tình ~
Căn nhà lớn nơi nước Mỹ xa xôi, chung quy đúng là một điểm dừng chân của anh. Mà với cô, nó cũng thành điểm cuối cùng.
Năm đó họ rời đi cùng nhau, cô mới tròn mười sáu, anh hai mươi lăm.
Anh, Rye, cô, Sherry.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên cách gọi Shiho. Trên gương mặt lạnh lùng thường trực lộ ra một tia mỉm cười, dành cho anh, nhưng không nói gì.
Rye? Anh rể? Moroboshi? Dai-kun? Từng danh xưng xẹt qua bộ não của cô, nhưng cô nhận ra mình không tìm được cho anh một cái tên phù hợp.
Anh, không hề giống Gin chút nào. Cô thản nhiên nhìn hai gã đàn ông tóc dài bên cạnh, tự khẳng định với bản thân như vậy.
Hai năm, cô thậm chí không tìm được một xưng hô thích hợp để gọi anh. Quãng thời gian lặng lẽ trượt qua những khe hở ấm áp giữa bàn tay, chẳng lẽ nhanh như vậy sao?
Có vẻ nhanh thật, cây ăn quả hai người trồng trong sân còn chưa kịp kết quả, cảm giác an tâm thi thoảng mọc lên trong lòng, cô còn chưa kịp biết đó là gì, bọn họ đã phải ra đi.
Rời đi, quay lại. Nhật bản, nghiên cứu dang dở của cô, tương lai mờ mịt của anh.
Rời đi, cuộc sống ảm đạm của hai chị em cô, lời hứa chưa hoàn thành của anh.
Hy vọng Nhật bản có đu quay. Cô cuối cùng cũng trả lời anh, đổi lại là một nụ cười thấu hiểu. Nhưng không biết vì sao, cô không thể ngừng run rẩy.
Một cảm giác lo sợ thâm nhập cốt tủy xâm chiếm tâm trí cô.
Hoảng loạn quay đầu, bóng lưng xa dần của Gin chậm rãi bị kéo dài. Mái tóc dài ánh màu hoàng kim kia, cũng tung bay trong gió, nhưng khiến cô lạnh thấu xương.
Gin. Đến lúc đi rồi.


Chap 3: Lưu luyến, ly biệt, đặng tương tư

~ 7, Lưu luyến ~
Một năm dài bao lâu?
365 ngày, 8760 giờ. Đây là đáp án cô dành cho anh, khi hai người còn đang tại bờ bên kia của Thái Bình Dương.
Không lâu lắm, không dài, nhưng đủ cho cô chậm rãi dàn xếp tâm trạng của mình.
Rời khỏi, đó kỳ thực là một giấc mơ xa xỉ, trong mộng, có nụ cười mỉa mai của Gin, mái tóc dài đen mặc mờ ảo như muốn tan đi, đan xen với nụ cười mông lung của chị. Chị. Trong bóng đêm cô vuốt ve gương mặt bừng sáng của người con gái trên bức ảnh, nước mắt rơi lặng thinh.
Cô không hy vọng xa vời về việc rời bỏ tổ chức, sở dĩ cô muốn anh có thể lưu lại. Cô không muốn mình chỉ là một điểm giao thoa trên sinh mệnh của anh.
Vậy nên ngày đó trước mặt Gin, cô vì anh mà bạo gan nói dối. Anh cuối cùng, ở lại. Ở lại bên cô.
Thế nhưng vì sao, cô cảm thấy sự hoang mang khiến cô nghẹt thở này đang càng lúc càng tới gần?
Nỗ lực ôm chặt cơ thể run lên, nước mắt không ngừng rơi.
Nhưng, tất cả những điều này, anh đều không biết.
Sau khi quay về Nhật bản, bọn họ rất hiếm khi gặp mặt. Một mình cô sống trong căn hộ không có khoảng sân trống, ngoài kia, chỉ có bóng đêm cô đơn của Tokyo.
Cô biết anh đang từng bước tiếp cận cao tầng, giống như cô. Nhưng anh không biết, cô vẫn thường hay giấu mình trong bóng đêm rơi lệ.
Mỗi lần như thế, cô đều nhớ đến ánh mắt dịu dàng anh từng trao.
Vốn có, sẽ không nên có. Cô vốn không nên ảo tưởng, cho dù anh giữ được lời hứa thì sao, anh chung quy cũng chỉ có thể lựa chọn một tương lai mà thôi.
Chị Akemi, mới là tương lai ấy.

~ 8, Ly biệt. ~
Anh không phải là một kẻ tầm thường, cô biết ngày anh bỏ đi cũng sẽ đến. Chỉ là không lường được, anh sẽ đi một mình, cũng không ngờ rằng, anh là FBI.
Lúc anh xuất hiện trước cửa nhà cô, vẫn là mái tóc đen dài lay động, nhưng trên gương mặt ấy, là phức tạp, không có sự thong dong như lần sơ ngộ năm xưa.
Nói cho tôi biết, rốt cuộc nên xưng hô anh như thế nào đây? Cô mở miệng, đáy mắt là nỗi tuyệt vọng. Chả trách dù tìm mất ba năm, nhưng vẫn không tìm được một danh xưng thích hợp cho anh, thì ra, anh ở trước mặt cô, tất cả đều là giả.
Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt đã không còn nét ấu thơ, không trả lời.
Theo tôi đi. Anh nắm chặt tay cô, âm điệu toát lên sự kiên định. Bối cảnh hoàn toàn tương tự, khiến cô không khỏi nhớ về mùa đông tuyết đổ năm ấy.
Tôi sẽ bảo vệ em. Vẫn là giọng nói trầm ổn mang hương vị đàn ông ấy, đôi ngươi màu xanh lục nhạt nhìn vào người phụ nữ mang chiếc mặt nạ lạnh lùng trước mắt. Phụ nữ, không biết bao thuở bắt đầu, trong lòng anh, đã xem cô là một người trưởng thành.
Còn tin anh được sao? Cô cười lạnh hỏi. Là tự hỏi chính mình. Cảm giác tâm an cùng lời hứa anh dành cho cô năm nào vẫn còn đây, nhưng giờ anh phải đi.
Anh thấy khóe mắt hững hờ của cô toát lên một nụ cười xán lạn, khao khát pha lẫn tuyệt vọng, anh đau lòng.
Tôi biết anh rất mạnh, nhưng cho dù mạnh đến đâu, anh cũng chỉ đủ sức bảo vệ một người, anh rể. Cô không giãy khỏi bàn tay đang túm lấy cổ tay mình, trái lại tiến lên, ôm lấy anh.
Mười sáu tuổi, cô từ lâu đã trở thành một người con gái xinh đẹp, mái tóc ngắn màu trà cũng mang một hương vị trưởng thành. Cô vùi đầu vào cần cổ anh, khi anh nghe được, lần đầu tiên cô gọi anh bằng một danh xưng. Anh rể.
Anh rể, anh chỉ có thể là anh rể.
Em còn ở lại, sẽ gặp nguy hiểm. Đè nèn sự chua xót đang nảy lên trong lòng, anh chậm rãi mở miệng.
Cô nằm gọn trong lòng anh, hít vào buồng phổi là mùi thuốc lá cực đạm trên người anh, không nói gì. Một lúc lâu sau, mãi đến khi gió đêm thổi bay rèm cửa cô đã buộc chặt, trong không khí truyền đến tiếng gầm rú từ xa của chiếc Porsche.
Tôi so với anh tưởng tượng, càng kiên cường. Quay trở về với âm vực lạnh lùng, đôi mắt sắc bén ép anh phải lập tức rời đi. Bọn họ đều biết, Gin tới.
Cút đi! Ngôn từ tàn nhẫn, che giấu không được tiếng trái tim vỡ toang.
Đi thật xa, cho dù anh nợ tôi. Ra sức đẩy anh về hướng cửa, chỉ để lại một câu. Xuyên thấu qua cánh cửa nặng nề đó, anh dường như thấy được giọt nước mắt chưa kịp lăn.

~ 9, Đặng tương tư ~
Anh nợ cô. Dừng chân tại một góc đường của New York với những bông tuyết lười biếng hạ xuống từ không trung, nhớ tới câu nói cuối cùng mà cô dành cho anh.
Anh là người duy nhất thành công thoát khỏi nanh vuốt của tổ chức. Là may mắn hay bất hạnh, anh đã không còn quan tâm nữa. Chỉ biết, cô vẫn mắc lại nơi đó. Sau đêm ấy, anh đã không còn tìm được bất cứ tin tức nào về cô.
Miyano Akemi đã chết, như một vệt nắng thoảng qua bên đời, đau đớn những ký ức xa xôi hằn vết ố. Anh nợ hai người, có lẽ đã không còn gì đo đếm được.
Nếu có thể thành công thoát khỏi tổ chức, anh đồng ý làm bạn trai thật sự của em chứ?
Tin nhắn cuối đó, anh không trả lời, nhưng lưu lại. Chính anh cũng không biết tại sao mình làm vậy. Chỉ biết khi vòng đu quay vươn đến đỉnh, hiện lên trong đầu anh là mái tóc ngắn màu trà rối tung bởi ngọn gió năm nào, kiên định mà cô độc.
Cô nói, trai già có khác, tóc cứng như chổi. Khi đó, cô gọi anh là trai già, anh lặng yên xem cô là một cô bé mới lớn.
Cô nói, cho dù mạnh đến đâu, anh cũng chỉ đủ sức bảo vệ một người, anh rể. Cô gọi anh là anh rể, anh đã nhìn cô như nhìn một người con gái.
Lúc cắt ngắn mái tóc dài đen mặc, anh như lại trở về cái đêm tối tăm đó.
Gin nói, kẻ phản bội, chết. Cười gằn từng tiếng, mang theo sự thỏa mãn kỳ lạ, trong mắt hắn, ngọn lửa phức tạp âm u bập bùng không thôi.
Anh nhìn thấy bóng dáng mình trong ngọn lửa ấy, thấy mình đang rơi.
Lúc đó mới nhận ra, lúc đầu hắn tin dùng anh, không chỉ vì năng lực. Mà nay, hắn muốn giết anh, không đơn giản vì anh là kẻ phản bội.
Mà còn vì cô. Miyano Shiho. Hắn yêu cô, đến mức muốn lấy mạng anh.
Châm một điếu thuốc, để làn khói mờ bốc lên che giấu nội tâm anh lúc này. Anh không đủ can đảm để tưởng tượng, gương mặt tan vỡ của cô sau khi xoay người, cùng số phận bị nghiền nát.


Chap 4: Nợ tình, nợ duyên, có thể nào hội ngộ

~ 10, Nợ tình ~
Cô không thể bảo vệ chị mình, anh cũng vậy. Anh thất hứa.
Mỉa mai thay, cô lại từng đặt trọn niềm tin nơi anh, vào đêm cuối cùng ấy, tin tưởng anh sẽ cứu được chị cô. Anh rể, chỉ hai chữ, tàn nhẫn khiến trái tim cô tróc ra từng mảng.
Anh hứa sẽ mang cô, mang hai người ra khỏi đây. Cô đâu có tư cách hy vọng hão huyền, thế nhưng chị Akemi có. Một người con gái chưa hề bị vấy bẩn, người thân duy nhất của cô. Cô từng thành tâm chúc phúc cho hai người họ.
Thực sự là không thể, phải không? FBI, thân phận vừa đối địch lại xa vời biết bao.
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé dưới ánh mặt trời rực rỡ, bơ vơ bất lực. Bảy tuổi, nếu như có thể quay ngược thời gian, thật tốt biết mấy.
Ký ức năm bảy tuổi, có người chị thân thiết, có tòa nhà nghiên cứu ảm đạm nặng nề. Cho dù bần cùng, thế nhưng ấm áp tâm can. Nếu như được trở lại lúc bảy tuổi, được một lần nữa trải qua mười bốn tuổi, cô thà lựa chọn cắt đứt mọi liên quan đến anh.
Ngay cả khi anh là người duy nhất từng khiến cô cảm nhận bình yên.
Bình yên, vùi dập đi trực giác nhạy cảm trước nay của cô. Lúc chị cô gặp chuyện không may ngoài kia, cô vô cùng điềm tĩnh, cứ như vậy mất đi người quan trọng nhất với mình.
Vì sao, vì sao không cứu chị? Cô gào thét trước mặt một người con trai khác, văng vẳng bên tai lời hứa năm nào của anh.
Tokyo, không có đu quay.

~ 11, Nợ duyên ~
Anh lại gặp cô năm đó, cô bảy tuổi, anh hai mươi bảy.
Cô, Haibara Ai; anh, Akai Shuichi.
Từ xa nhìn gương mặt hôn mê của cô, anh âm thầm cười khổ.
Gặp nhau lại thế nào, rào cản giữa họ vẫn còn đó. Trước đây, anh thất hứa; mà lúc này, cô ẩn nấp.
Cô tốt nhất nên hận, vì những gì anh nợ cô. Nợ cô một mạng người, một thanh xuân mười tám tuổi.
Lặng lẽ xoay người, anh giao mọi chuyện còn lại cho Jodie, đoạn bỏ đi.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để tôi và cô bé tóc màu trà kia giáp mặt. Anh để lại cho Jodie một câu như vậy. Nhưng trong lòng, không dám khẳng định.
Khi nào mới thích hợp? Vì sao lại có cảm giác gần như chia lìa?
Cô từ chối kế hoạch bảo vệ nhân chứng của FBI. Nguyên nhân không rõ.
Dùng một thân phận khác để tiếp tục sinh tồn sao? So với cô của hiện tại thì có gì khác nhau đâu?
Huống hồ, là FBI. Cô nhắm mắt lại, nỗ lực xóa đi kia mái tóc đen kiêu hãnh, hơi ấm mang mùi thuốc lá trong trí nhớ.
Thù hận lại làm sao, anh cũng không tính là nợ cô. Giữ anh lại, là cô ích kỷ tự quyết; gạt cô, là chức trách của anh. Bọn họ, suy cho cùng, không ai thiếu ai.
Không ai nợ nhau, thứ đang đập trong lồng ngực, đau đớn khôn cùng.

~ 12, Có thể nào hội ngộ ~
Sao có thể gặp được nhau? Cô đi về phía xa lắm, anh vẫn ở đây.
Haibara, Ai. Anh mặc niệm cái tên này trong lòng, cay đắng dần lan.
Khi quyết định lấy cái tên này và làm quen với nó, cô nghĩ gì? Miyano Shiho, cô đã từng sống với cái tên thanh cao dịu dàng như thế.(*)
Nếu không gặp anh, bọn họ hẳn là vẫn còn ở lại nơi đó, chị em gắn bó.
Miyano Akemi, như trước sẽ là Hirota Masami, có được một cuộc sống bình thường và trải qua một cuộc đời tươi vui. Mà cô, sẽ leo lên đến một địa vị an toàn đồng thời bảo vệ được trụ cột tinh thần mật thiết của mình.
Thế nhưng, không có nếu như. Anh, gián tiếp dập tắt nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm của cuộc đời cô. Miyano Akemi, vì anh mà chết. Mà anh, bất lực.
Ánh trăng trong suốt lạnh lẽo rơi từng giọt vào mắt anh. Hễ nhắm mắt là anh lại thấy, sự phản quang chợt lóe nơi khóe mắt cô. Cũng trong suốt, càng lạnh lùng, nhưng tịch mịch, từng khiến trái tim khô cằn của anh co thắt từng cơn đau đớn.
Bao nhiêu lần anh lẳng lặng đứng ngay phía sau, nhìn bóng lưng cô run rẩy vì cố gắng nhẫn nhịn.
Khi đó, anh không đến an ủi, cũng không biết nên an ủi như thế nào. Anh chưa từng biết lựa lời. Chỉ có ánh mắt, là đau lòng.
Đêm đó anh vốn không nên đi tìm cô. Không đi, bọn họ đơn giản chỉ là kẻ thù, cô sẽ hận anh, hận thấu xương. Anh cũng có thể quên cô, như chưa từng gặp.
Thế nhưng, thế giới này, không có giá như.
Thời điểm mà cô đuổi anh ra khỏi cửa, anh đã biết, trái tim anh đã khắc sâu hình bóng cô.
Nhưng chỉ có thể như vậy mà thôi. Với thân phận của họ, gặp lại nhau, nói dễ vậy sao?


Chap 5: Gặp lại nhìn nhau, tựa như còn gắn bó

~ 13, Gặp lại ~
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đáy lòng lại dâng lên một cảm giác xa xôi mà quen thuộc. Cơn hoảng loạn như ẩn như hiện. Đột nhiên bùng phát, lại đột nhiên biến mất.
Đường nét trên khuôn mặt đó, tóc ngắn màu nâu. Không phải anh.
Nhưng cảm giác này, mạnh mẽ như vậy. Giống hệt quãng thời gian một năm trước lúc anh bỏ đi, chậm rãi bao vây lấy cô.
Okiya Subaru. Anh ta giới thiệu, là một sinh viên cao học.
Sinh viên cao học. Cô im lặng lặp lại những từ này, nhớ tới những qua lại khúc mắt tưởng như trải cả kiếp người. Quãng thời gian cùng vùng vẫy sinh tồn trong tổ chức, hứa hẹn, bảo vệ, bỏ đi, phản bội. Khuôn mặt Gin và anh đan xen xẹt qua trong óc, trên mặt bọn họ là nụ cười đỏ thẫm đeo đẳng cô không thôi.
Vì sao? Cô suy nghĩ, nhưng không tài nào tìm ra đáp án. Không chỉ có mùi của bọn chúng, mà còn hỗn tạp một cái gì đó. An tâm sao? Hình như vậy, nhưng sao lại cảm thấy bất an.
Đường nhìn của anh vẫn không rời hình hài bé nhỏ kia, mọi cảm xúc được che đậy sau lớp thấu kính mỏng.
Lần này gặp lại, không khác năm xưa. Dùng cái chết của một người, đổi lấy một cuộc đời khác.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn cô ra ngoài, trùng lặp với dáng dấp thấp bé còn lưu trong ký ức.
Cái giá phải trả, không đơn giản như thế này. Gã đàn ông tóc vàng thoắt ẩn thoắt hiện kia, sao có thể để anh trả hết món nợ năm xưa dễ dàng như thế được?
Cái giá đó, hy vọng anh có thể gánh vác được. Cũng hy vọng bọn chúng đủ khả năng trả giá cho hành động của mình.
Khóe miệng hiện lên nụ cười yếu ớt như gió thoảng, anh xoay người rời nhà. Bóng lưng nhỏ bé nhanh nhẹn kia, đã biến mất sau ngã rẽ rồi.

~ 14, Nhìn nhau. ~
Khi cô trở về nhà sau giờ tan học, gặp đúng lúc anh đang loay hoay việc gì đó trong khoảng sân rộng rãi thoáng đãng. Thông qua cánh cổng sắt chưa đóng, tiếng rào rào của dòng nước tưới xao hưởng câu chuyện cũ kỹ. Trong hồi ức, có người cũng từng làm như vậy.
Người đó, sở hữu mái tóc đen dài ngạo nghễ, thoảng hương thuốc lá rất nhẹ.
Shi... Nghe tiến sĩ bảo, em là Ai-chan, đúng không? Màn mở đầu hơi ngập ngừng đã cắt đứt dòng tư lự của cô, mới giật mình phát hiện anh đã ngồi xổm xuống trước mặt từ bao giờ, với nụ cười thường trực trên môi.
Ánh chiều tà bướng bỉnh rơi vào từng đường nét rõ xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác thân thuộc, cô cứ ngỡ mình lại trôi về buổi chiều ấy.
Tôi là Haibara. Trả lời một cách thận trọng dè dặt, nhưng lại một lần cảm nhận được cái cảm giác yên bình ấy không ngừng toát ra từ người đối diện.
Haibara, Ai. Anh lặp lại cái tên đó, như hằng đêm vẫn làm.
Không khó để nghe ra được sự không đành lòng trong giọng nam đối diện, cô không kiềm được ngước lên dò xét đôi mắt vẫn híp lại kia. Nhìn như đang mỉm cười, nhã nhặn điềm đạm, nhưng không hề ấm áp.
Người này không đơn giản, cô tự cảnh báo mình, nhưng lại không thể nào xoay người bỏ chạy. Chỉ bởi cô nhìn thấy những nhánh hoa hồng ngay giữa sân. Những đóa hoa đỏ thắm, nở rộ như một niềm kiêu hãnh. Cảnh tượng này, cực kỳ giống một khung cảnh, một đoạn ký ức cô không đành tâm vứt bỏ nhưng lại không được phép vấn vương.
Giống hoa hồng này, anh rất thích, nhất là hoa hồng đỏ. Anh vẫn tiếp tục chăm hoa, nhưng không bỏ quên cô bé đứng bên cạnh.
Vì sao? Câu nghi vấn thốt ra, như bao mẩu đối thoại tự nhiên bình thường. Cho dù trước mặt là người đã từng khiến cô lo ngại sâu sắc.
Không vì sao cả. Anh lại nhìn về phía cô, từ tốn giải thích, lúc nhận ra đã thích, thì không còn kịp để nghĩ về lý do nữa rồi.
Cô không nói gì. Dưới ánh hoàng hôn nhìn thẳng vào đôi mắt không một tia cảm xúc, chỉ có ánh chiều tàn phản xạ từ cặp kính kia, rát bỏng đôi mắt.

~ 15, Tựa như còn gắn bó ~
Mưa rồi. Cô đứng trước bậc thềm của một cửa hàng tiện lợi, đưa mắt nhìn thế giới mông lung qua bức màn nước ngoài kia, không có ý định cất bước.
Gió đêm thổi qua, mang theo mưa bụi lạnh lẽo, khẽ vuốt ve mái tóc ngắn hơi rối. Nhưng không vuốt lên được những rối bời bên trong.
Không muốn quay trở lại, không phải vì mưa. Mà vì phải đối mặt và biệt ly, gần trong gang tấc.
APTX4869, thuốc giải. Cô âm thầm thở dài.
Đến lúc nói lời từ biệt rồi sao? Với mọi thứ ở đây, hay với cả thế gian ngoài kia. Nếu như, sinh mệnh này có thể đổi lấy một giấc mộng tỉnh, như vậy ly biệt sao lại phải vấn vương?
Coi như đây là một cơn mộng mị dằng dặc, tỉnh giấc, Kudo vẫn là cậu thám tử trung học với một tương lai đầy hứa hẹn, tiến sĩ Agasa an toàn vui vẻ với những nghiên cứu vĩ đại mãi chưa hoàn thành của mình. Không ai chịu tổn thương. Mà cô, Sherry, chưa bao giờ tồn tại.
Một nụ cười nhẹ tựa những hạt mưa bụi ngoài kia thoáng hiện trên gương mặt cô, mang theo chút nuối tiếc, chút không đành.
Cùng về nhé? Anh có mang ô. Một giọng nam trưởng thành gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, ngạc nhiên ngẩng đầu, trước mắt chính là gương mặt góc cạnh nam tính.
Thân hình cao lớn của anh giúp cô che lại những hạt mưa lả tả bên ngoài, mái tóc ngắn vẫn cứ hiên ngang trầm ổn mặc gió lớn.
Su... Cô bất giác buột miệng, nhưng nhanh như cắt lại thay bằng một giọng thờ ơ. Cảm ơn.
Anh rất tự nhiên nắm lấy tay phải của cô, kéo đến phía dưới tán ô. Nhiệt độ theo từng đầu ngón tay truyền đến khiến cô lại chìm đắm trong hơi ấm quen thuộc.
Cô nghe thấy nhịp chân anh cố tình chậm lại, biết anh đang suy nghĩ cho sải chân bé nhỏ của mình.
Không phải đâu. Cô tự trách mình sao suy nghĩ quá nhiều, nhưng không tài nào xóa được sự rung động và nỗi sợ hãi tương tự từng xuất hiện trong lòng.
Cảm giác khó thở này đang khuếch tán. Cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng chiếm trọn tầm mắt chỉ là cảnh phố phường mờ mịt. Giữa những dòng mưa đan xen nhau, có mái tóc vàng kim của Gin lẫn lộn với gương mặt mơ hồ của anh.


Chap 6: Buông tay quay đầu, liệu có quên

~ 16, Buông tay ~
Mười tám tuổi, cô lại một lần phải đối mặt với gã đàn ông có nụ cười cuồng dã kia.
Cơ thể trưởng thành, tính ra cũng không tệ lắm. Cô thầm nghĩ. Thu hết can đảm đối diện với ánh mắt bí ẩn đó. Với chiều cao này, cô và gã luôn không kiêng dè nhìn thẳng vào nhau. Trước là vậy, lúc này cũng vậy, sau này, sẽ không còn cô nữa.
Để họ đi, Gin. Cô vô cùng bình thản đưa ra yêu cầu duy nhất.
Đổi lại? Cô nghe hắn hỏi với một tông giọng u ám cùng ánh nhìn phức tạp.
Mạng của tôi, thế nào? Giọng điệu lạnh băng không chút phập phồng, giống hệt tối hôm nào.
Yêu cầu của cô, ta chưa từng thất bại. Họng súng của hắn lập tức nhắm về phía cô, đường nhìn nhưng hướng về nơi khác.
Hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng thế.
Khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện nụ cười rạng rỡ như đóa hồng bừng nở, khỏa lấp không được nỗi tuyệt vọng trong ánh mắt. Hai năm trước, cô dùng APTX4869 đổi lấy sự an toàn của anh; hôm nay, cô dùng sinh mệnh bảo vệ những gì cô yêu quý. Đối mặt tất cả, đến tận bây giờ cũng chỉ có mình cô.
Là tên FBI đó đúng không, Akai Shuichi. Giọng nói trầm thấp của Gin nương theo tiếng súng bay vào tai cô, rõ ràng từng chữ.
Cô không tránh, bởi cô biết với tài thiện xạ của hắn, chưa một lần trật mục tiêu. Cũng bởi mơ hồ hiểu rằng, tình cảm của hắn, cô không thể tiếp nhận.
Chỉ là, Akai Shuichi, thì ra Akai Shuichi chính là anh, người vẫn còn nợ cô. Nhưng sao cô, chẳng từng nghĩ đến chuyện bắt anh phải trả.
Cô chỉ là, muốn bảo vệ những gì cô quý trọng, mà cô trân trọng anh.

~ 17, Lạc mất ~
Thời khắc tiếng súng vang lên, điểm cuối cùng trong đường nhìn của anh là ánh mắt đau đớn cùng cực của gã sát thủ tóc vàng. Gin.
Giây phút quyết kéo cò súng, tất cả những gì còn sót lại trong mắt là gương mặt xinh đẹp nhất đối với hắn. Shiho, Miyano Shiho.
Cô cảm thấy mình bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, ngay trước mắt là khuôn mặt anh, gần trong gang tấc. Đường nét góc cạnh, tóc ngắn nâu đỏ, không phải là khuôn mặt trong trí nhớ, nhưng gợi lên sự êm ả ẩn sâu trong tiềm thức.
Trong ngực anh, là dư hương thuốc lá cực nhạt. Mùi hương này, cô đã từng tiếp xúc qua, vào cái đêm anh bỏ đi hai năm trước.
Anh không phải là Okiya Subaru. Giọng nói run rẩy của cô, hoàn toàn là câu trần thuật.
Anh đáp lại cô bằng một nụ cười, nhợt nhợt nhạt nhạt, mờ ảo tựa hơi sương.
Vì sao? Ngón tay cô chạm vào một mảng ấm áp và ẩm ướt trên lưng anh, cảm giác sợ hãi đè nén bấy lâu, rốt cuộc cũng phá kén mà ra.
Là tôi nợ em. Anh cho cô một đáp án, liền theo đó là hơi thở ngày càng suy yếu của anh.
Tôi không cần anh trả! Cả tiếng phản bác, nhưng những giọt nước mắt không thể kìm nén đã bán đứng sự hoảng loạn trong cô.
Anh không được chết, không được nợ tôi thêm lần nữa! Akai Shuichi, anh nghe thấy không?! Cô tuyệt vọng níu kéo ý thức đang dần trôi xa của anh, toàn thân run rẩy không kiểm soát được. Cảm giác lo sợ trùng kích từ đầu đến chân.
Anh nghe được cách cô gọi anh. Không phải anh rể, cũng không phải Okiya Subaru, mà là Akai Shuichi, là chính anh.
Akai Shuichi, nếu như, thật lâu trước đây, chính là Akai Shuichi, mọi chuyện sẽ thế nào?
Shiho. Anh vẫn gọi cô bằng cái tên quen thuộc, tay trái xoa mái tóc ngắn nâu đỏ, hai mắt không rời khỏi gương mặt cô, từng đường nét không còn vương sự non nớt ngày nào, ngưng tụ cả một đời quyến luyến của anh.
Xin lỗi, tôi lợi dụng cô ấy, nhưng lại yêu em...
Trước lúc ngất xỉu, bên tai cô là giọng nói kiên định vững vàng của anh, trong mắt là bóng dáng Gin đang loạng choạng tiến gần.

~ 18, Quên được chăng ~
Haibara, cố gắng sống tốt. Khi cô tỉnh lại, Kudo nói với cô như vậy. Cô vô thức tìm kiếm, tuyệt nhiên không thấy bóng anh.
Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, nhưng đầu óc chỉ có một mảnh hỗn độn. Anh giúp cô đỡ đạn của Gin, cô nghe anh nói tiếng yêu, cô thấy một Gin bị thương giơ súng vào họ một lần nữa. Sau đó, cô hôn mê.
Tỉnh lại, là một Kudo Shinichi mười tám tuổi ngồi cạnh giường. Cậu nói, mọi chuyện đều qua, giải quyết xong cả rồi.
Quên hết đi, bắt đầu lại từ đầu.
Bắt đầu lại một lần mười tám tuổi, một thanh xuân mới. Nhưng quên không được anh. Không hỏi về bất kỳ tin tức nào với Kudo, là không muốn, hay không dám, cô không biết.
Không tìm hiểu chỉ vì không muốn thừa nhận, sau tất cả, cô không mạnh mẽ được như mình vẫn tưởng. Dù sao, hơn ai hết cô hiểu, phát súng đó của Gin, không chút do dự thương xót.
Xin lỗi, tôi lợi dụng cô ấy, nhưng lại yêu em...
Lời yêu anh dành cho cô, trong những phút giây cuối cùng họ còn bên nhau. Là may mắn hay bất hạnh? Cô chẳng thể nào phân biệt.
Vẫn nhớ, anh bảo hạnh phúc kỳ thực có thể rất đơn giản, giống như ngồi đu quay vậy. Thế nhưng, đu quay vắng anh, sao có thể trở thành cảng tránh gió của cô?
Kudo-kun, hãy trân trọng những gì cậu đang có. Cô nhẹ giọng mở miệng nói với cậu thanh niên bên cạnh. Bởi vì thế gian này, không có cái gọi là cơ hội thứ hai.
Cô ôm lấy gốc hồng yêu kiều đỏ thẫm, xoay người rời đi, biến mất trong ngọn gió chưa nổi đã tàn của trời thu.
Lần này, đổi lại là cô nợ anh, một tiếng yêu, một đời ràng buộc. Chỉ khác là cô đã không còn cơ hội trả cho anh nữa rồi.
Mười bốn đến mười sáu, bảy rồi lại mười tám, xen kẽ giữa dòng thời gian, bọn họ đã trải qua tất cả nếu như, cuối cùng vẫn là đánh mất thứ cảm tình chôn giấu, yêu.


Chap 7: Nếu

~ 19, Mùa xa vắng ~
Sinh nhật năm mười chín, vẫn là một mùa đông tuyết phủ kín tâm.
Ngưỡng vọng mây trời mông lung tàn tuyết, thì ra, Tokyo cũng có đu quay. Chỉ là vẫn bị cô bỏ qua.
Nâng nhẹ khóe môi, trên gương mặt xinh đẹp thành thục lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Nhưng khóe mắt, lại phản xạ ra một giọt ánh sáng chảy tràn cô đơn.
Đâu đó thật lâu trước đây, có giọng nữ cất lên khúc ca

Sẽ ra sao nếu xưa thật xưa
Chúng ta cứ thế mà yêu nhau
Một lần tin tưởng mất bao lâu
Bên người trong hơi ấm dịu dàng
Không đoái hoài, chẳng bận tâm
Bản tình ca ngân vang lạc loài

Sẽ ra sao nếu lâu thật lâu
Chúng ta cứ thế mà yêu nhau
Một lòng son sắt thờ phụng ái tình
Nhưng thế gian nào chẳng một phen xoay vần
Giá như em quên được cách để tự đứng trên đôi chân này

~ 20, Nếu như ~
Cầm trên tay chiếc ô đỏ thẫm, lặng nhìn người con gái đắm mình dưới bức màn tuyết. Mái tóc ngắn màu trà, vóc dáng gầy gò cô độc, người con gái, cô trong mắt anh là một cô gái hoàn toàn trưởng thành.
Quanh co khúc khuỷu năm dài tháng rộng, dạo hết một đời lại về tới điểm xuất phát năm xưa.
Tôi nói rồi, hạnh phúc, không phải chỉ đứng nhìn từ xa là được đâu. Di chuyển đến bên cạnh cô, che chắn cô khỏi những bông tuyết u nhiên, lẳng lặng mở lời.
Ngỡ ngàng quay người lại, thị giác bất ngờ rời vào bể hồ xanh lục yên ả. Chính là cảm giác an bình này đây…
Khóe mắt ẩm ướt, cứ như chỉ chực chờ cơ hội tràn mi, ngay trước mặt anh, không hề che giấu.
Khẽ nâng bàn tay trái, lần đầu tiên, anh dùng ngón cái quệt đi dòng nước mắt của cô, thay vì chết lặng từ xa. Trong mắt anh, là vẻ mặt ngạc nhiên không dám tin vào trước mắt của cô.
Tôi dẫn em đi đu quay. Anh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, lọt thỏm trong bàn tay vững chãi của anh, lặng yên ấm dần.
Vì sao? Cô níu tay anh, không chịu cất bước, thực tại và ảo giác lẫn lộn, không biết phải làm gì.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt gần như đã ngang tầm với mình, sau đó, một nụ cười dần lan đến tận góc miệng.
Tôi nợ em. Nụ cười của cô như bông hồng dịu dàng hé mở ngay khi anh vừa bắt đầu câu nói, tỏa hương hy vọng.
Em cũng vậy, Shuichi. Cô bước về phía trước để ôm lấy anh, như khi nào đó thật lâu về trước.
Năm ấy, cô mười chín, anh hai mươi tám. Dưới vòng đu quay Tokyo, anh lần đầu tiên nghe được cô gọi tên anh. Shuichi.
Không còn oán hận, không còn tội lỗi hay phản bội, khi đu quay bắt đầu một vòng mới, anh là Shuichi, cô là Shiho.
Shiho. Anh gọi cô như vậy. Trong vòng tay anh cô ngước lên, nhìn thấy nụ cười ấm áp hạnh phúc của anh.
Cô hỏi, lần này, nếu chúng ta lựa chọn đối phương, sẽ thế nào?
Anh đáp, em sẽ trở thành một bà lão khó tính, mà anh, sẽ là ông lão râu tóc bạc phơ.

---Happy Ending---

(*) Tra nghĩa Hán tự của cái tên Haibara Ai và Miyano Shiho, bạn sẽ hiểu tại sao anh lại đau lòng khi em lấy cái tên này.

Đôi dòng trút bầu tâm sự:

Biết đến cp này đã lâu, nhưng không ship, chỉ đơn thuần là hai nhân vật mình thích nhất trong DC. Rồi sau đó hết kiên nhẫn không theo nữa. Tưởng đâu nhạt hết rồi, ai ngờ gần đây vô tình mò được một topic về Akai, về những ân oán giữa anh với BO, tất nhiên trong đó bao gồm cả gút mắt với nhà Miyano, thế là đâm ra ship... AkaiShiho. Cũng không biết sao khi mà nhà nhà người người ship AkaiAkemi và GinShi thì mình lại đâm đầu vô cp này, chắc tại mình thích thì mình ship thôi ha ha.
Mà đừng ai thấy cp này hay được xướng tên trên các cfs mà lầm tưởng, thật nếu nói nó là crack ship cũng đéo sai đâu :)) hiếm người ship, hàng họ ít lắm, nên mình cũng không biết sẽ dừng chân lại với họ được đến đâu, như đã nói ở trên, mình cực kỳ thiếu kiên nhẫn *nhún vai*.
Đừng vội ném đã mình, vì mình biết cái cảm giác lục tung cả thế giới nhưng không tìm được người chúc phúc cho tình yêu mà mình theo đuổi nên mình mới quyết định dấn thân vào con đường moi hàng ra share cho mọi người. Nói thì nghe cao cả nhưng túm lại là mình chỉ muốn truyền đạt cách mà mình nhìn nhận AkaiShiho, tại sao mình lại chọn họ mà không phải là ai khác giữa hằng hà couple BG BL trong DC cho mọi người mà thôi :">

Tiếp theo là fic này, sau khi tuyệt vọng với hàng Việt và Anh thì như thường lệ mình lại bới móc bên Tung Của *cười* đây không hẳn là fic AkaiShiho Trung đầu tiên mình đọc nhưng lại có ấn tượng rất sâu. Có thể nói tất cả những gì mình có thể mường tượng được về hai người họ gần như đã được bao quát hết trong fic. Độ dài vừa phải, có đau, không quá sâu sắc, nhưng đủ để dai dẳng, bồi hồi không thôi. Thật sự nếu biết tiếng Trung thì nhất định sẽ viết đôi dòng cảm ơn bạn au này. Duy chỉ có một điều, văn án và tên từng đoạn từng chương đều viết theo kiểu thơ văn vần điệu uyển chuyển, mình thì lại quá khô khan để chuyển hết được ngữ nghĩa mà không làm mất chất thơ của nó, nên dở chỗ nào thì đó là lỗi của mình, nói cho cùng mình chỉ là đứa edit thôi, không phải dịch, gomen.
Ờ thì thôi đến đây là hết, lan man nữa sợ nói nhảm còn nhiều hơn cả fic :)) cảm ơn đã đọc.