Sunday, August 11, 2024
Sunday, August 4, 2024
Nguyệt lưu yên chử (trung)
Nguyệt lưu yên chử (trung)
01
Đường
chân trời dần lóe lên những tia sáng bạc, thái dương ấm áp màu vỏ quýt từ từ nhô
lên khỏi mặt nước, chỉ thoáng chốc, ánh vàng rực rỡ của bình minh nhảy múa lấp
lánh trên mặt biển, đẹp đến say lòng người.
Tương
Liễu quay đầu nhìn về phía nam nhân đã chìm vào giấc ngủ trên giường, nhẹ nhàng
đóng cửa sổ lại. Trời đã sáng, nhưng Đồ Sơn Cảnh mới thanh tỉnh chưa đầy hai canh
giờ đã tiếp tục ngủ lại.
Mao Cầu đứng sát bên mặt Đồ Sơn Cảnh, kêu lên hai tiếng đầy bất mãn, thấy người trên giường không hề phản ứng, nó dang đôi cánh nho nhỏ ra làm bộ muốn vỗ vào gương mặt của hắn. Cánh mới vừa mở đã bị Tương Liễu nhấc cả người lên, đặt lên vai mình,
"Suỵt,
đừng làm ồn, hắn cần nghỉ ngơi."
Một người
một chim vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng giao lưu,
"Hồ
ly muốn ăn mì tiểu mạch (*), nhưng lại không có bột mì. Nơi này hoang tàn vắng vẻ,
mấy trăm dặm cũng không có chợ, ngươi phải đưa ta đi tìm."
Mao Cầu
líu ríu, như đang đưa ra ý kiến gì đó, Tương Liễu nói: "Không, hắn không
thích ăn tôm cua."
Mao Cầu
quay đầu đi, kiễng chân khoanh cánh ra vẻ hậm hực bất mãn, Tương Liễu nhướng
mày, cười nói: "Bất quá, hồ ly đều thích ăn gà, chim và gà cũng không khác
nhau là bao, hay là đổi sang mì thịt gà?"
Mao Cầu
lại kêu ba tiếng đầy ủy khuất.
"Đúng
vậy, chính là thiên vị hắn. Ngươi không biết tra ra hắn muốn ăn gì khó đến thế
nào đâu."
Tương
Liễu mỉm cười đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài trời đã sáng bừng.
Đã hơn
một tháng kể từ khi Đồ Sơn Cảnh tỉnh lại, lúc đầu mỗi ngày hắn chỉ có thể thanh
tỉnh nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này còn thường xuyên thổ huyết, chịu đựng
đau nhức, tỉnh giấc còn không thoải mái bằng đi ngủ.
Mấy
ngày nay cuối cùng cũng có thể thức dậy ba bốn canh giờ mỗi ngày, tuy rằng linh
lực có thể duy trì sự sống cho hắn, nhưng Tương Liễu vẫn hy vọng hắn có thể
ăn chút gì đó. Dù sao thân thể của hồ ly vẫn còn rất yếu, mà linh dược luôn
đắt hơn nhiều so với ăn thức ăn.
Cứ thế ăn cái gì liền trở thành một vấn đề lớn, nhìn Đồ Sơn Cảnh sau khi nôn ra
máu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn muốn khom người nói, "Làm phiền ngươi,
ta ăn gì cũng được." Tương Liễu dù có ý chí sắt đá đến đâu cũng không thể
thực sự bắt hai con cá từ dưới biển tùy tiện nướng một chút rồi nhét cho hắn,
không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn hỏi:
"Ngươi
rốt cuộc thích ăn cái gì?"
"Cánh
gà, cổ vịt, rượu thanh mai…" Đồ Sơn Cảnh đáp nhưng thật ra rất trôi chảy,
chỉ là nói xong liền lâm vào trầm tư, trên mặt ẩn hiện vẻ bi thương.
Tương Liễu
cười nhạo một tiếng, trực tiếp cắt ngang hồi ức của hắn: "Đồ Sơn Cảnh, ta hỏi
chính là, ngươi, thích ăn cái gì? Chứ không phải Tiểu Yêu thích ăn cái gì.
Ngươi không có món nào ưa thích sao?"
Đồ Sơn
Cảnh nhất thời sửng sốt khi bị hỏi, tựa hồ càng rơi vào nghi hoặc sâu hơn.
Tương Liễu nhìn khuôn mặt mông lung ảm đạm của hắn, không hiểu sao có chút khó
chịu, sao lại có người có thể trở nên như thế này chỉ vì yêu một ai đó chứ?
Hồi
lâu, lâu đến mức sự kiên trì của Tương Liễu gần như cạn kiệt, đối phương mới chậm rãi mở
miệng: "Ta thích, thứ gì đó nhẹ một chút, cháo là được... đa tạ."
"Cháo
gì?" Tương Liễu lạnh lùng hỏi.
"A?"
"Ta
hỏi ngươi thích ăn cháo gì."
"….
Loại… có vị ngọt… " Đồ Sơn Cảnh nhãn thần né tránh.
Đáp án
này, tộc trưởng Đồ Sơn tộc, một trong tứ đại thế gia ở Trung Nguyên, Thanh Khâu
công tử bày mưu nghĩ kế định đoạt chiến thắng xa
nghìn dặm(**), sao lại có sở thích của một đứa trẻ như vậy...
Tương
Liễu cố nén cười, quay người đi vào trù phòng.
Từ đó
trở đi, những cuộc trò chuyện như vậy thường xuyên diễn ra, Tương Liễu dần dần
nắm được sở thích của Đồ Sơn Cảnh, cháo, canh, các món nhẹ thanh đạm đều thích,
thích nhất là đồ ngọt, có lần lén ăn hết toàn bộ số bánh hoa quế mà hắn mua về,
no đến mức bỏ luôn bữa tối...
Thích uống rượu, nếu có Tương Liễu ăn cùng, Đồ Sơn Cảnh sẽ giả vờ rót rượu cho hắn, sau đó cũng len lén rót cho mình một ly. Nhưng tửu lượng không tốt, phàm là không phải loại rượu ngọt nhẹ như rượu thanh mai rượu dâu, mà đổi thành liệt rượu như Thiêu Đao Tử, khả năng chỉ một chén là gục… Đừng hỏi Tương Liễu làm sao mà biết được…
02
Tương
Liễu đương nhiên không có thời gian mỗi ngày đều đến hải đảo hoang vắng, Đồ Sơn
Cảnh buồn chán ngồi trên giường, nhìn về phía biển rộng qua khung cửa sổ, đã
nửa tháng rồi hắn không gặp Tương Liễu.
Nữ giao
nhân đang nằm nghỉ trên một rạng đá ngầm bên bờ, nam giao nhân bỗng nhiên nhảy
ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe lên khuôn mặt của nữ giao nhân, bọn họ
đều cười lớn, cánh tay cường tráng hữu lực của nam giao nhân ôm lấy nữ giao
nhân giơ lên cao, ôm nàng bơi về phía chân trời.
Đồ Sơn
Cảnh yên lặng đóng cửa sổ lại, vào những ngày Tương Liễu không đến, là phu
thê giao nhân chiếu cố hắn. Nói là chiếu cố, nhưng giao nhân và hắn ngôn ngữ bất
thông, vô pháp giao lưu, Đồ Sơn Cảnh thường cảm thấy tịch mịch, đến thời gian tỉnh
lại cũng ít đi.
Không
chỉ vậy, giao nhân không biết nấu ăn, cũng không thích lửa. Tuy rằng bọn họ sẽ mang
đến những món ăn quý hiếm mỹ vị nơi biển khơi, nhưng Đồ Sơn Cảnh thực sự không
thích nổi những món ăn lạnh lẽo vô vị đó, ăn cũng càng ngày càng ít.
Hắn lắc
đầu, chậm rãi nằm xuống nhắm mắt lại. Từ khi nào hắn lại bị Tương Liễu dưỡng đến kén ăn như vậy?
Khi còn
bé gia giáo nghiêm ngặt, chỉ cần gắp một món vượt quá năm lần, món ăn đó sau lại
sẽ biến mất trên bàn ăn, nói một cách hoa mỹ là đề phòng hạ độc. Sau này bị Đồ
Sơn Hầu giam cầm ba năm, ỷ vào thần tộc sẽ không chết đói, hắn cho Đồ Sơn Cảnh
ăn nếu không phải dược vật thì chính là đồ ăn bị giẫm nát.
Sau lại
đi theo Tiểu Lục, trong nhà nhiều người lại không có bao nhiêu tiền, hắn lại muốn
cho Tiểu Lục hài lòng, đương nhiên sẽ không chọn những món mà mình thích.
Vốn tưởng
rằng cả đời mình sẽ không bao giờ kén ăn, thật không ngờ, rốt cuộc chỉ dùng mấy
tháng ngắn ngủi như vậy đã dưỡng thành một thói quen xấu.
"Tương
Liễu, ngươi thực sự là hại người rất nặng." Hắn thì thào nói nhỏ, khóe miệng hơi
nhếch lên.
Đột
nhiên trong nhà như có gió thổi, tỏa ra hương hoa.
"Tuyệt
thế công tử vang danh thiên hạ, thì ra cũng biết mắng người sau lưng." Một
giọng nam thanh lãnh dẫn theo uể oải lười biếng cố ý kéo dài, Đồ Sơn Cảnh mở mắt
ngồi dậy.
Tương
Liễu đang tựa vào cửa, vén mái tóc bạc bị gió thổi bay, hắn tùy ý đưa tay nghịch
nghịch, sắc mặt tái nhợt hơn so với bình thường, ánh mắt mặc dù có tiếu ý nhưng
không che lấp được sự mệt mỏi trong đó.
"Cũng không phải nói bậy gì ngươi, chỉ là đang oán giận, tô lao mật quế (***) ngươi làm ngon như vậy, nhưng đã lâu rồi ta chưa được ăn."
Tương
Liễu bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên giường cầm cổ tay Đồ Sơn Cảnh, một luồng
linh lực cường đại theo đó truyền vào.
Mặc dù
hắn không nói gì thêm, Đồ Sơn Cảnh vẫn cảm thấy trong lòng có chút trầm xuống. Linh
lực của Tương Liễu mang theo một tia bi thương sâu sắc, nặng nề đến nỗi ngay cả
linh lực cũng thấy cay đắng.
Đồ Sơn
Cảnh trở tay cầm lấy cổ tay Tương Liễu, xúc cảm có chút mát lạnh, thử thăm dò
nhẹ giọng hỏi: "Thương Xuân xuất binh đánh Hồng Giang rồi sao?"
Linh lực
ngưng đọng trong chốc lát, lập tức lại tiếp tục chảy vào, ngón tay Tương Liễu
nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Đồ Sơn Cảnh, trên người hắn vết thương trải rộng, ngay
cả phần cổ tay nhỏ bé cũng có những vết gồ ghề chạy dài, chạm vào liền cảm thấy
gập ghềnh.
"Thanh
Khâu công tử chân không ra khỏi cửa vẫn có thể biết rõ chuyện thiên hạ, thật bội
phục."
Đồ Sơn
Cảnh rũ mắt xuống, "Ta không biết, chỉ là…"
Hắn
không nói hết lời, bởi vì điều hắn muốn nói đích thật có chút ái muội.
Ta
không biết chuyện trong thiên hạ, chỉ là vừa hay có thể đoán được ngươi đang
nghĩ gì.
"Ta
mang theo rượu tới, sau này e rằng bề bộn nhiều việc, không thể thường xuyên đến
xem ngươi. Chúng ta uống một chén đi, xem như vì ta tiễn biệt."
Dứt lời
Tương Liễu vung tay lên, trên bàn nhỏ xuất hiện bảy tám bầu rượu, vài đĩa đồ ăn
nhẹ thanh đạm tinh xảo, bánh ngọt, cùng một chén tô lao trắng noãn tưới đầy mật
hoa quế.
Mí mắt
nóng hổi, cổ họng như bị nhét vào một cục bông vải, Đồ Sơn Cảnh cố sức nhắm mắt
lại rồi lại mở ra, thanh âm nhu hòa mang theo chút khàn khàn:
"Được,
hôm nay chúng ta, nhất túy phương hưu."
03
Rượu hoa
quế trong veo ngọt dịu, hòa quyện hương thơm giữa gạo nếp và hoa quế, Tương Liễu
và Đồ Sơn Cảnh một chén lại một chén, rất nhanh đã uống xong một bầu.
Vẻ u buồn
trên gương mặt Tương Liễu lúc này mới tiêu tán vài phần, hắn cầm một bầu rượu
khác, rót cho Đồ Sơn Cảnh một chén, chính mình trực tiếp giơ bầu rượu lên,
"Chén này kính ngươi, nhiều năm qua, nếu không có ngươi cung cấp lương thảo
và quân nhu cho Thần Vinh quân, chúng ta cũng không kiên trì được đến hôm
nay."
Dứt lời,
bầu rượu chén rượu chạm vào nhau, Đồ Sơn Cảnh uống hết rượu trong chén của mình,
Tương Liễu lại trực tiếp dùng bầu rượu, phóng khoáng ngửa đầu tóc mai bay lên, cổ
họng cuộn lên xuống, đã uống cạn sạch một bầu.
Thấy hắn
như vậy, trong lòng Đồ Sơn Cảnh cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, liền học đối
phương cầm bầu rượu lên, nhưng vừa mở nắp đã bị Tương Liễu ngăn lại,
"Ngươi
không thể dùng cái này."
Đồ Sơn
Cảnh sửng sốt, bất giác nhíu mi, "Vì sao?"
"Bởi
vì nếu ngươi say, ta còn phải thu dọn cho ngươi."
Hai má Đồ
Sơn Cảnh lúc này đã bị bao phủ bởi hai rặng mây đỏ, nhưng vẫn cố chấp nắm bầu
rượu không buông, Tương Liễu không thể làm gì khác hơn là đưa cho hắn một cái
bát to hơn chút,
"Ngoan,
dùng cái này đi."
Hắn lúc
này mới nghe lời buông bầu rượu, cầm lấy bát và tự rót đầy cho mình,
"Tương Liễu, ngươi ta quen biết lâu năm, mặc dù ái hận tình cừu cũng có
không ít mâu thuẫn, nhưng ta là thật lòng bội phục khí phách trung lương của
ngươi, chén này ta kính ngươi."
Nói
xong cũng giống như lúc nãy, cùng Tương Liễu chạm cốc. Chỉ là hắn vốn quen với
lễ nghi phép tắc, không thể như người khác ngửa đầu uống cạn một hơi, đành
phải chia ra uống từng ngụm một.
Tương
Liễu nhìn hắn hai tay ôm bát, nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, hai má phồng lên
lại xẹp xuống, dáng vẻ cuống quýt lại không chịu ngừng, phải cố lắm hắn mới
không cười thành tiếng, Đồ Sơn Cảnh không giống hồ ly, mà như là một chú sóc nhỏ
hơn.
Đồ Sơn
Cảnh không biết người kia che mặt đang ho hay sặc cái gì, rốt cuộc uống hết một bát.
Hắn lại học theo Tương Liễu, dùng tay áo khảng khái lau miệng, lật úp bát lại đặt
lên bàn, ý bảo chính mình đã uống cạn rồi.
Lại ngước
lên thì, một đôi mắt đào đã giăng đầy sương mù, mở to nhìn về phía Tương Liễu, giống
như đang đợi hắn khích lệ.
Lần này
thì Tương Liễu thực sự nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng, tại sao trước
đây hắn không nhận ra Thanh Khâu công tử lại khả ái như thế.
Đồ Sơn
Cảnh thấy hắn cười đến sảng khoái, trong lòng không giải thích được. Chống bàn
nhỏ đứng lên, nghiêng đầu đi đến trước mặt Tương Liễu, "Ngươi cười cái
gì?"
Bị bất
ngờ không kịp phản ứng, chóp mũi Tương Liễu suýt chạm vào môi Đồ Sơn Cảnh.
Gần
quá, gần đến mức Tương Liễu có thể nhìn rõ, sắc hồng trên má Đồ Sơn Cảnh lúc
này đã lan đến tận hai gò má, kiều diễm ướt át. Cặp mắt hơi nheo lại vì men rượu,
hư ảo quyến rũ.
Đôi môi
hơi hé mở, đỏ mọng trơn bóng, hãy còn vương giọt rượu ngọt ngào, như là một đóa
hoa hồng đầy sương trong veo giữa đêm đen, đang mời gọi người khác nếm thử.
Cổ họng
khẽ động trong vô thức, Tương Liễu như bị ma xui quỷ khiến ngửa đầu lên.
Chỉ là
chạm nhẹ một cái, đôi môi Đồ Sơn Cảnh ấm áp mềm mại, hương hoa lôi cuốn, nó còn
mềm hơn so với nữ tử bình thường, mềm đến mức chỉ muốn làm hắn tan vỡ.
Người đứng
đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đột nhiên chân lảo đảo cả người ngã xuống,
Tương Liễu nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Người
thì đã say, ngoài miệng nhưng vẫn cậy mạnh, hắn cọ vào vai Tương Liễu, thấp
giọng lầm bầm "Tương Liễu, uống" "Nhất túy phương hưu"…
Tương
Liễu lắc đầu tự giễu, rung động trong lòng còn chưa kịp lắng xuống, liền bế ngang
hắn lên, xoay người đi đến bên giường..
Lưu ly oánh quang thanh trúc bình, túy ngọa đào hồng mỹ nhân tháp.(***)
Hắn nhẹ
nhàng vuốt ve khuôn mặt Đồ Sơn Cảnh, đầu ngón tay khẽ miết lên đôi môi kia. Trước
đó hắn từng một lần cảm nhận được đôi môi này, hôm nay chính mình hôn lên thì
ra là xúc cảm này, như bị tẩm độc lại như ngâm vào mật, khiến hắn tâm dương khó
nhịn.
Những
bông hoa trước mái hiên đều đã nở rộ, từng làn hương thơm nhẹ nhàng quấn quanh
chóp mũi.
Hắn
cũng say rồi sao, nếu không tại sao lại muốn hôn người kia như vậy.
Tương
Liễu nghiêng người về phía trước cúi đầu, trong mắt mang theo nhu tình chưa từng
có.
Trong căn
phòng tối đột nhiên ánh lên một luồng ánh sáng trắng, theo sau là một loạt sấm
sét.
Tương
Liễu bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp như vừa choàng dậy từ một giấc mộng
lớn, hắn loạng choạng liên tục lui về sau, cho đến khi đụng phải tấm bình phong
bằng trúc xanh phía sau.
Hắn đây
là đang làm gì? Đồ Sơn Cảnh là một nam nhân, lại là tình địch của hắn, nhưng hắn
lại nghĩ…
Muốn
hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn làm bẩn hắn….
Tiếng
mưa bên ngoài dần vang lên, xen lẫn tiếng sóng biển cuộn trào xô bờ, ánh sáng
trong mắt hắn cuối cùng cũng phai nhạt đi, hắn chán nản quay người, loạng choạng
rời khỏi nhà.
Mưa to
liên tục hơn nửa tháng, biển trời xa xa dâng trào từng đợt sóng cuộn, mùi tanh mặn
của nước biển theo không khí ẩm ướt tràn vào nhà.
Đồ Sơn
Cảnh cuộn mình trên tháp, dùng chăn quấn chặt người, toàn thân run rẩy liên tục.
Vết
thương cũ của hắn nhiều lắm, mỗi khi đến ngày mưa luôn đặc biệt khó khăn, cơn đau
giống như một đàn sâu nhỏ bò lên khắp người không chừa chỗ nào, chui vào trong
da thịt xương cốt gặm nhấm cắn xé, khiến hắn thống khổ.
Hắn chỉ
có thể cắn ngón tay, cố gắng chịu đựng. Hắn sợ nếu giao nhân phu thê nghe được
sẽ lo lắng cho hắn, hơn nữa như vậy sẽ khiến hắn trông rất yếu đuối.
Nếu có
Tương Liễu ở đây thì tốt rồi, người kia nhất định sẽ không để hắn chịu khổ như
thế. Ở trước mặt Tương Liễu, hắn không cần giả vờ ăn cái gì cũng được, cũng
không cần phải khách sáo hữu lễ, có thể thất thố có thể say rượu.
Có thể
chỉ làm chính hắn.
Hắn dùng
đầu ngón tay vuốt nhẹ lên môi, trên đôi môi mềm mại chỉ còn vị đắng, không còn
mùi hương quế ngọt ngào đêm đó.
Đúng vậy,
hắn uống say, rất nhiều ký ức mơ mơ hồ hồ, nhưng lại nhớ kỹ thứ đáng lẽ cần
quên đi nhất.
Bên
ngoài đột nhiên vang lên tiếng động ầm ĩ, Đồ Sơn Cảnh chịu đựng toàn thân đau
nhức chật vật đứng dậy. Giao nhân đang đỡ Tương Liễu, loạng choạng vào cửa.
Cửu Mệnh
Tương Liễu ngạo nghễ như sương như tuyết, bạch y tóc bạc, không vướng bụi trần.
Nhưng lúc này trước ngực, bên môi hắn đều là vết máu gai mắt, sắc mặt tái nhợt,
hiển nhiên là bị trọng thương.
Đồ Sơn
Cảnh nhanh chóng tiến tới đỡ hắn, không ngờ lại bị đối phương vung tay đẩy ra, Tương
Liễu tự mình chật vật ngồi xuống cạnh bàn.
Giao
nhân truyền linh lực cho hắn, Đồ Sơn Cảnh cũng muốn giúp, lại bị ánh mắt của hắn
làm cho chôn chân tại chỗ.
Đôi mắt
đỏ rực tràn đầy uy hiếp, lộ ra vẻ hung dữ. Như thể Đồ Sơn Cảnh chỉ cần cử động
một chút sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hồi
lâu, sắc mặt của hắn mới dần ổn định, khoát tay ý bảo giao nhân lui xuống.
"Sao
lại bị thương nặng như vậy?" Đồ Sơn Cảnh hỏi.
Tương
Liễu lau đi vết máu bên miệng, hờ hững đáp: "Chẳng phải các ngươi đều muốn
ta giải cổ sao? Hôm nay, cổ rốt cuộc giải xong, từ nay về sau, ta và Tây Lăng Cửu
Dao không còn quan hệ gì nữa."
"Ngươi…"
Đồ Sơn
Cảnh phẩy tay một cái, một vài bóng rắn cuộn tròn đột nhiên xuất hiện sau lưng
Tương Liễu, mờ ảo như sương khói bay lên.
Tương
Liễu cau mày đứng dậy: "Hiển Ảnh Thuật của Đồ Sơn tộc là dùng như vậy sao?
Ta không nhìn đuôi của ngươi, ngươi vì sao lại phải nhìn thực thân của ta?"
Đồ Sơn
Cảnh rũ mắt đứng đó, cảm xúc ngổn ngang nảy lên trong lòng, cổ của Tiểu Yêu được
giải trừ hắn đương nhiên hài lòng, nhưng phải trong hoàn cảnh nào Cửu Mệnh
Tương Liễu mới có thể vất bỏ hai cái mạng để giải cổ?
Hắn
trong lòng minh bạch, rồi lại không muốn minh bạch.
"Được
rồi, đừng ủy mị nữa. Cổ giải rồi, Đồ Sơn tộc trưởng, à đúng rồi, ngươi hiện tại
không còn là tộc trưởng nữa, cuối cùng ngươi cũng có thể yên tâm trở về bên Tây
Lăng Cửu Dao. Ly Nhung Sưởng đang ở gần đây, ngươi chỉ cần lênh đênh trên biển
hai ngày là có thể gặp hắn." Tương Liễu chắp tay sau lưng, không nhìn đôi mắt đỏ
hoe của Đồ Sơn Cảnh.
Đồ Sơn
Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tay áo Tương Liễu, một tia sáng vàng nhỏ xíu
như đầu kim chạy dọc lên theo ống tay áo hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
"Tương
Liễu, ta biết ngươi không thể bỏ mặc Hồng Giang tướng quân, chỉ là. .
." Đồ Sơn Cảnh nhìn chằm chằm Tương Liễu, từng ký ức giữa bọn họ cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Có giằng
co, có minh trào ám phúng, có tương cứu, có rất nhiều sáng chiều cùng nhau ngồi
ăn, có rượu, còn có nụ hôn mang theo hương quế thơm…
Tầm
nhìn của hắn dần trở nên mơ hồ, đã nhìn không rõ khuôn mặt của Tương Liễu nữa,
"Chỉ là... Ngươi đừng chết, có được không."
Tương
Liễu cuối thở dài, vẻ hung dữ mà hắn ngụy trang ra bị nghiền nát thành bột vụn dưới
ngón tay Đồ Sơn Cảnh. Hắn đưa tay lau nước mắt cho đối phương, liếm liếm ngón
tay,
"Người
thích ăn đồ ngọt, nước mắt sao lại đắng như vậy?"
Đồ Sơn
Cảnh lúc này mới phát hiện thì ra mình đang rơi lệ, từng giọt nước mắt lớn như
giãy khỏi xiềng xích mà tuôn ra khỏi viền mắt, như những vì sao rơi xuống trần
gian.
Tương
Liễu vẫn đang cười, hắn không ngờ lần gặp mặt cuối cùng của hai người, hắn còn
có thể thu được nhiều nước mắt của người này như vậy.
Giữa
hai người họ, chung quy là chính mình nợ hắn càng nhiều.
Hắn ôm lấy Đồ Sơn Cảnh đang khóc vào lòng, đưa tay vuốt ve lên xuống dọc theo lưng đối phương, ánh lửa lượn lờ quanh người hai người. Đồ Sơn Cảnh đã khóc đến gần như nức nở, hắn không nhận ra cơn đau nhức toàn thân giờ đã dịu đi rất nhiều.
Tương
Liễu quay đầu, ghé môi vào tai Đồ Sơn Cảnh:
"Sau
này phải lợi hại một chút, không được đụng chuyện gì cũng khóc; phải tử tế với
bản thân mình hơn, đừng cố chịu đau còn muốn chữa thương cho người khác; không
được tùy ý yêu một người đến mức đánh mất chính mình như vậy nữa."
Trong mắt
là ôn nhu lưu luyến, hoàn toàn khác hẳn với Tương Liễu duy ngã độc tôn của ngày
thường.
Dứt lời,
bàn tay đặt sau gáy Đồ Sơn Cảnh đột nhiên phát lực. Người trong lòng chưa kịp
nói lời nào thân thể đã trực tiếp mềm xuống. Tương Liễu ôm lấy cơ thể mềm nhũn
của hắn, ôm rất chặt, chặt đến mức tưởng chừng muốn nhét đối phương vào thân thể
của chính mình.
Tiếng
mưa rơi ngoài khơi dần dần ngừng lại, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Tương Liễu lúc này mới như hạ quyết tâm mở mắt ra, trong tay lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng sờ sau gáy Đồ Sơn Cảnh, vô cùng gian nan nói ra từng câu từng chữ:
"Ngươi
sẽ quên là ta cứu ngươi, đã quên tất cả mọi chuyện mấy ngày qua, chỉ nhớ rõ
chính mình bò ra khỏi đáy biển. Ngươi phải trở về bên cạnh Tây Lăng Cửu Dao,
cùng nàng... cùng nàng thành hôn, bên nhau mãi mãi, không bao giờ lìa xa.
"Cảnh…
Xin lỗi..."
----------------------------------------
(*)Nguyên văn là 素面, mình tra thì có 2 nghĩa, 1 là "mì chay", 2 là "mì sợi làm từ bột tiểu mạch", mình ko chắc nghĩa nào mới đúng nên dùng "mì tiểu mạch", dù sao thì hồ ly chắc ko ăn chay đâu hả 👀
(**) Nguyên gốc “Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại” (Sử ký Tư Mã Thiên – Cao Tổ bản Kỷ). Chỉ người có hùng tài đại lược chỉ ngồi ở một chỗ làm ra quyết định chính xác thì sẽ định đoạt được thắng lợi trên chiến trường xa ngàn dặm.
(***) Cũng không biết là món gì, search thử thì tô lao là một món từ sữa và rượu, có vẻ giống rượu nhưỡng (search gg hình ảnh 酒酿 cho dễ hình dung), tô lao mật quế chắc cho ra chén xong rưới sốt mật quế lên
(****) là 2 câu thơ được trích từ:
Khinh bích vân yên tử tô song
Thúy la đào sắc yên sa trướng
Lưu ly huỳnh quang thanh trúc bình,
Túy ngọa đào hồng mỹ nhân tháp
Ko biết cụ thể là bài thơ nào, m chỉ tìm đc 4 câu này, ý chỉ hình ảnh một mỹ nhân say rượu nằm nghỉ trên mỹ nhân tháp
Sunday, July 28, 2024
Nguyệt lưu yên chử (thượng)
Nguyệt lưu yên chử (thượng)
01
Nơi
thanh u vốn được sơn thủy ôm ấp, cảnh sắc hài hòa thanh bình giờ đây tràn ngập những
thi thể đẫm máu, Đồ Sơn Cảnh nhìn gương mặt bị cừu hận bóp méo đến mức đôi mắt tràn
đầy hung quang của Đồ Sơn Hầu, hắn thực sự không thể ngờ rằng một ngày nào đó
mình sẽ phải quyết đấu sinh tử với người anh trai đã từng chiếu cố chăm sóc mình
hàng ngày từ thưở bé, đồng hành cùng hắn du ngoạn khắp thế gian, người mà mấy
trăm năm qua hắn luôn gọi hai tiếng đại ca.
Chỉ là,
giờ đây Đồ Sơn Hầu từ lâu đã không còn là vị huynh trưởng kiên quyết dũng cảm của
năm xưa nữa, hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện bị cừu hận che mù hai mắt, đến
thân tình ruột thịt đều có thể thương tổn lợi dụng!
Đồ Sơn
Cảnh trường thân ngọc lập, tay áo xanh lay động theo gió, lượn lờ sương trắng tràn
ngập núi non, cửu vĩ hồ ly hành tung quỷ mị, nhất thời khó có thể biết được nó đang
ở đâu. Đồ Sơn Hầu cười lạnh một tiếng, một tay kết ấn, thủy linh hóa thành mãnh
hổ, tê rống rít gào, lao vào màn sương quyết chiến cùng bạch hồ.
Nhưng bạch
hồ trong sương kia lại linh hoạt như cá bơi trong nước, thoắt ẩn thoắt hiện, trêu
đùa mãnh hổ vồ trái cắn phải nhưng thủy chung không bắt được, chỉ có thể đứng tại
chỗ nhìn xung quanh, thở hồng hộc.
Đồ Sơn Hầu liếc nhìn Đồ Sơn Cảnh, hắn biết rõ đệ đệ am hiểu nhất là mê thuật, nếu không phải năm đó hắn hủy đi giọng nói và đôi tay của Cảnh, những kỹ xảo này phối hợp với cầm ca giọng hát quan tuyệt thiên hạ của Thanh Khâu công tử, e là hắn lúc này một chút cảm giác cũng không nhận ra.
Chỉ tiếc,
Đồ Sơn Hầu nhắm mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm, ngọc đã phủ đầy bụi, Thanh Khâu
công tử quang phong tễ nguyệt đã sớm bị hắn hủy! Đồ Sơn Hầu mạnh trợn mắt,
mãnh hổ cũng đột nhiên há to miệng đầy máu tấn công về phía cửu vĩ hồ đang nhảy
lên!
Thân thể
Đồ Sơn Cảnh lung lay, máu tươi theo khóe môi chảy xuống, sương mù trong sơn dã dần
tán đi, mãnh hổ thành công cắn đứt hai đuôi của cửu vĩ hồ.
Đồ Sơn
Cảnh biết luận võ lực hắn không bằng Đồ Sơn Hầu, nhưng để kéo dài thời gian, hắn
vẫn mạnh mẽ chịu đựng cơn đau xé rách lục phủ ngũ tạng, thôi động linh lực để
chiến đấu với mãnh hổ.
Những
tiếng gầm đau đớn không ngừng vang vọng trong màn sương trắng, từng chiếc đuôi
quý giá nhất của cửu vĩ hồ bị xé nát, sắc mặt Cảnh đã trắng bệch, Đồ Sơn Hầu
cũng không muốn chờ đợi thêm nữa. Ngay lúc móng vuốt sắc nhọn của mãnh hổ đè lại cửu
vĩ hồ, Đồ Sơn Hầu vọt tới trước mặt Cảnh, quăng hắn lên không trung thật cao rồi
lại hung hăng ném thật mạnh xuống đất.
"Ngươi
thà rằng ngũ tạng tan nát, cũng không nguyện ý thừa nhận thua kém ta
sao?"
Đồ Sơn
Cảnh nắm lấy cổ tay Đồ Sơn Hầu, dùng hết sức ngẩng đầu, đau đớn từng chữ:
"Nếu
như là đại ca trước đây, ta lập tức thừa nhận ta đích xác rất nhiều mặt không bằng
hắn. Nhưng đối với ngươi bây giờ, ta rõ ràng nói cho ngươi, ta khinh thường
ngươi, ngươi bất quá chỉ là một kẻ yếu đuối bị cừu hận khống chế nội tâm mà
thôi!"
Đồ Sơn
Hầu nghe vậy không khỏi tím mặt, râu tóc dựng ngược, tiếng rít gào phẫn nộ pha
lẫn với tiếng hổ gầm vang vọng núi non, như thiên lôi đánh xuống đất bằng, thật
lâu không tiêu tan, ngay cả những cánh chim đang bay lượn trên bầu trời xanh cũng
bị chấn động, hét lên kinh hãi tán loạn trốn vào thâm sơn.
...
02
Sâu trong rừng rậm, một nam tử tuấn mỹ bạch y tóc bạc đang đứng tại vọng thai đài xuất thần, chiếu chiêu hàng đối với Thần Vinh quân khiến trong quân ngũ không ít kẻ âm thầm bàn tán, Tương Liễu mặc dù luôn luôn trị quân nghiêm khắc, nhưng lần này hắn cũng không nghĩ ngăn cản. Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ (*), nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người sẽ nguyện ý cùng hắn thủ vững lý tưởng và đạo nghĩa này.
Chim
đưa thư bay vòng quanh hắn vài vòng, hắn mới giơ tay tiếp nhận. Thậm chí trước
khi nhìn thấy hạt châu nho nhỏ trên đầu ngón tay, hắn đã biết người gởi là Đồ Sơn Cảnh. Nói đến cũng lạ, cách đây không lâu hai người mới nói qua chuyện
giải cổ, không biết lần này tìm hắn lại là vì sao.
Cách diễn
đạt của Đồ Sơn Cảnh vẫn lễ tiết chu toàn như trước không hề thay đổi, nguyên
nhân là mùa mưa ở Thanh Thủy Trấn đến rồi, lo rằng thâm sơn mưa lớn dễ gây ra
lũ lụt, liền đặc biệt gởi tới một lượng lớn vật tư và dược phẩm.
Tương
Liễu chậm rãi siết chặt tay, quân y mấy ngày trước mới tìm đến hắn để thảo
luận vấn đề dược phẩm cùng quân cụ, không ngờ hắn còn chưa kịp nghĩ biện pháp
giải quyết thì hàng hóa đã được đưa tới cửa.
Mấy
trăm năm nay giao tế giữa hắn và Đồ Sơn Cảnh thậm chí còn nhiều hơn cả Tiểu Yêu.
Quả thật Đồ Sơn Cảnh là thương nhân, giữa bọn họ có giao dịch, nhưng cẩn thận tỉ
mỉ chu đáo lại to gan lớn mật như thế này, thật đúng là chỉ có một mình Đồ Sơn tộc trưởng.
Còn nhớ
lần trước bọn họ gặp nhau tại sòng bạc, hắn cần phải biến tóc bạc thành đen nên đến
muộn. Đang chỉnh lại y phục, vừa muốn vào cửa liền nghe được Đồ Sơn Cảnh và tỳ
nữ nói chuyện với nhau.
Tỳ nữ kia
dường như đang cảm thấy bất bình thay Đồ Sơn tộc trưởng, đồng thời oán trách Đồ
Sơn Cảnh sao lại cam nguyện mạo hiểm cung cấp lương thảo tiếp viện cho Thần
Vinh tàn quân; nàng lại hỏi Đồ Sơn Cảnh, rõ ràng từ lâu không còn ai quan tâm,
Thần Vinh diệt vong đã là chuyện của mấy trăm năm trước, những người này rốt cuộc
muốn kiên trì như vậy để làm gì?
Tương
Liễu giấu đi khí tức, nhẹ nhàng đẩy cửa. Khi đó Tiểu Yêu đang chờ gả cho Xích Thủy
Phong Long, thân thể Đồ Sơn Cảnh suy kiệt như nỏ mạnh hết đà, sống lưng thẳng tắp
như cây tùng xanh rũ xuống vì ho, nhưng hắn vẫn cố giữ tinh thần hướng về phía
tỳ nữ lắc đầu, đề bút chậm rãi viết xuống hai chữ "Trung nghĩa".
Một chữ
của Đồ Sơn tộc trưởng đáng giá ngàn vàng, Tương Liễu từ xa nhìn hai chữ đó,
rốt cuộc cảm giác còn nặng hơn cả ngàn vàng.
Thật buồn
cười, ngay cả người của tộc Thần Vinh cũng không hiểu vì sao bọn họ không đầu
hàng, hắn cùng Đồ Sơn Cảnh, một người yêu tộc một người thần tộc, lập trường
tuyệt nhiên bất đồng, lại là tình địch, nhưng người kia so với thế nhân lại càng hiểu hắn.
Nghĩ đến
đây, trong lòng ngầm nổi lên một cảm giác bất an, miệng bất giác niệm tên "Đồ Sơn Cảnh" hai lần. Mao Cầu đập cánh nặng nề bay lên đài cao, đậu
trên vai hắn, nó còn chưa kịp ríu rít xong, trái tim Tương Liễu bỗng nhiên truyền
đến một cơn đau âm ỉ như xé nát.
Tiểu Yêu?
Đã xảy ra chuyện!
Tương
Liễu nhảy xuống khỏi đài cao, Mao Cầu đột nhiên hóa thành Bạch Vũ Kim Quan
điêu, nó dang rộng đôi cánh như mây giăng giữa trời, sà xuống tiếp được chủ nhân,
sau đó vút thẳng lên tầng mây như một tia chớp, bay về hướng Thanh Thủy Trấn.
Tương
Liễu thính lực kinh người, hắn nghe được tiếng gọi "Đồ sơn tộc trưởng"
"Cảnh" vang lên không ngớt giữa muôn trùng non xanh, trái tim đau đớn
đến mức nghẹt lại khiến hắn gần như không thể đứng vững, hắn kìm nén cơn đau
nhìn quanh mọi nơi, khe núi dòng suối, bờ sông cây cao, tìm khắp nơi chốn nhưng
không tìm được thân ảnh Đồ Sơn Cảnh, đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được cảm
giác không biết phải làm sao nảy lên trong lòng như thế này,
"Sớm
biết như vậy! Sớm biết như vậy. . ." Hắn thì thào nói nhỏ, "Đồ Sơn Cảnh.
. ."
Đồ Sơn
Cảnh, sớm biết như vậy, lẽ ra không nên để Tiểu Yêu trở lại bên cạnh ngươi, khiến
nàng thương tâm đến như vậy; nhưng nếu sớm biết như vậy, hắn thực sự có thể bỏ
mặc Đồ Sơn Cảnh ngộ hại mất tích sao?
Trái
tim chợt thắt lại, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại. Bờ sông quen thuộc, nơi hắn
cùng Đồ Sơn Cảnh thường gặp nhau, từng nở rộ những bông hoa dâm bụt đủ màu sắc
dưới tán cây che khuất cả bầu trời, hôm nay lại không biết nguyên nhân vì sao, tất
cả đều héo rũ chỉ sau một đêm.
Tương
Liễu lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xôi, người tựa như thanh phong minh nguyệt
kia, thật sự giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
03
Mao Cầu
mệt đến độ mí mắt rũ xuống, thậm chí nó không còn đủ sức để nhảy lên vai
Tương Liễu, hắn không thể làm gì khác hơn là phải ôm nó vào lòng bàn tay để nó nghỉ
ngơi.
Đã ba
ngày ba đêm, ba ngày ba đêm hắn không ngủ không nghỉ lục tung toàn bộ Thanh Thủy
Trấn, vẫn không tìm được Đồ Sơn Cảnh.
Lẽ nào
thực sự trôi theo dòng nước ra biển rộng rồi, hắn huýt gió, ngoài khơi biển lặng
chợt nổi lên từng đợt sóng lớn, một nam giao nhân cưỡi gió đạp sóng đi tới trước
mặt hắn, Tương Liễu dùng giao nhân ngữ nói với hắn vài câu, giao nhân gật đầu,
lại nói với hắn hai câu, sau đó cung kính hành lễ rồi bơi về hướng biển sâu.
Giao nhân
nói chuyện đơn giản lại thẳng thắn, không giống nhân tộc thần tộc thích ý tại
ngôn ngoại, sở dĩ, Tương Liễu sờ sờ mặt mình, hắn thoạt nhìn rất thương tâm
sao?
Hắn sao
có thể bởi vì Đồ Sơn Cảnh sinh tử bất minh mà thương tâm, giao nhân nhất định
là nhìn lầm rồi.
Trong vài
ngày tiếp theo, Tương Liễu cưỡi đại vỏ sò ngày ngày tìm kiếm trên biển. Những
người do Tây Viêm Thương Xuân phái ra cũng truy tìm tung tích của Đồ Sơn Cảnh
khắp mọi nơi, hắn vài lần thấy Ly Nhung Sưởng hai mắt đỏ tươi, tóc tai rối bời,
thậm chí còn phớt lờ ánh mắt của Tây Viêm tướng sĩ sau lưng, chạy tới trước mặt
chính mình hỏi hắn đã tìm được Đồ Sơn Cảnh chưa.
Ly Nhung
tộc trưởng thường ngày khí phách cao ngạo nắm chặt tay áo của hắn buồn bã gục đầu,
trông như một tiểu cẩu đáng thương.
Ráng chiều phủ lên ngoài khơi một tầng trong suốt lấp lánh. Đồ Sơn Cảnh, đường xa khuất bóng tà, người xa liệu có về?
(**)
Một luồng
sáng bạc lặng lẽ mọc lên ở phía đông, mặt nước lại dậy sóng, giao nhân đột ngột
thò đầu ra khỏi mặt nước bám vào vỏ sò, Tương Liễu lập tức đứng dậy, bước nhanh
về phía hắn.
Giao
nhân cúi đầu khiêm nhường, dùng nhân ngư ngữ nói hai câu.
Tương
Liễu sau khi nghe xong câu đầu tiên, vẻ mặt còn kịp thay đổi, câu tiếp theo
đã đập tan niềm vui còn chưa kịp dâng lên đó.
Giao nhân
nói: "Người tìm được rồi, tình huống thật không tốt."
Đó là một
hang động sâu dưới đáy biển với những mạch nước ngầm cuộn trào và hai bức tường
đá cực cao ở hai bên, cho dù là thần tộc linh lực siêu phàm chỉ sợ cũng không
thể nào tự mình bơi lên mặt nước. Chứ đừng nói Đồ Sơn Cảnh vốn dĩ đã trọng
thương trước khi rơi xuống nước.
Tương
Liễu từ xa đã thấy được Đồ Sơn Cảnh, giao nhân đã dựng lên một kết giới xung
quanh, một vòng sáng nhàn nhạt trong suốt bao vây lấy thân thể hắn. Tương Liễu
bước nhanh tới, nhưng lại dừng lại khi chỉ còn cách Đồ Sơn Cảnh không quá một thước.
Nước biển xung quanh Đồ Sơn Cảnh đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, thanh y vốn được thêu gấm dệt lụa giờ đã nhuốm đầy máu, tiêu điều rách nát, trên cổ, mặt và trán đều có vết thương đang rỉ máu. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, cả cơ thể thả trôi theo dòng nước.
Tương
Liễu đã gặp qua rất nhiều dáng vẻ khác nhau của Đồ Sơn Cảnh, thậm chí là khi hắn
chưa đầy trăm tuổi, đều là vô cùng nho nhã lễ độ. Hắn chưa bao giờ gặp qua
Đồ Sơn Cảnh chật vật như vậy.
"Hắn,
còn sống không?" Tương Liễu thấp giọng hỏi, sau khi nhận được câu trả lời
khẳng định từ giao nhân mới rốt cuộc bước nhanh tới, chậm rãi ngồi xuống bên
cạnh Đồ Sơn Cảnh. Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, mười ngón tay của Đồ Sơn Cảnh đều
đẫm máu, huyết nhục không rõ, đến móng tay cũng không còn, đã sớm thối rữa.
Tương
Liễu không rõ lúc này rốt cuộc hắn là vì Tiểu Yêu mà đau lòng, hay là chính
trái tim của hắn đang đau đớn trong lồng ngực. Thanh Khâu công tử trước đây, tiếng
đàn danh chấn thiên hạ, Tương Liễu từng may mắn nghe được hắn đàn bán khúc.
Chỉ có nửa
khúc nhạc, hắn nhưng ghi nhớ trăm năm, mỗi khi nhớ đến đều có thể theo tiếng
đàn trong trí nhớ, đại túy mấy ngày.
Nhưng đôi
tay này, con người này, rốt cuộc ông trời muốn hắn phải chịu bao nhiêu thương tổn nữa.
Tương
Liễu chậm rãi buông tay Đồ Sơn Cảnh, một tay ngưng tụ linh lực đặt trên ngực hắn,
tâm mạch của Đồ Sơn Cảnh còn yếu hơn so với hắn tưởng tượng. Nếu như chậm một
bước, e rằng Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng căn bản không có cách nào cứu vãn.
Một luồng
linh lực ổn định không ngừng được đưa vào cơ thể Đồ Sơn Cảnh, duy trì sự sống
mong manh như ngọn bấc đong đưa trong gió của hắn, sắc mặt Tương Liễu dần dần tái
đi, nhưng hắn vẫn ngoan cố không thu tay lại. Cho đến khi giao nhân không nhịn được,
xuất thủ ngăn cản, hắn mới thu tay, lắc đầu ý bảo chính mình vô sự.
Hắn biết,
Đồ Sơn Cảnh đã thương đến lục phủ ngũ tạng, linh lực chỉ có thể duy trì hắn
không chết, muốn hắn chân chính khang phục sợ rằng còn phải mất không dưới trăm
năm nữa.
Tương
Liễu nhìn sắc mặt đã được cải thiện của Đồ Sơn Cảnh, cuối cùng mới lộ ra nụ cười
đầu tiên sau nhiều ngày bôn ba, "Đồ Sơn tộc trưởng, như vậy xem ra ba mươi
bảy năm lương thảo đúng là còn lâu mới đủ."
Dứt lời,
hắn cúi người bế Đồ Sơn Cảnh lên, cẩn thận tránh những vết thương trên người hắn, bơi
về phía đỉnh động.
04
Trong
khoảng thời gian hôn mê này, Đồ Sơn Cảnh cũng không phải không hề nhận thức được
gì, hắn mơ hồ biết chính mình đại khái đã được người nào đó cứu giúp. Người nọ luôn
luôn truyền linh lực cho hắn, đại đa số thời gian không nói một lời, sau khi
truyền xong liền đi.
Chỉ có một lần, trong lúc Đồ Sơn Cảnh còn đang mơ hồ suy nghĩ về nội tình cuộc vây hãm ở trấn Thanh Thủy, bỗng nhiên nghe được người kia cách rất gần bên cổ hắn, thanh âm lạnh lùng nói một câu: "Đồ Sơn Cảnh, ngươi sắp bốc mùi rồi."
… Nếu
như lúc này thần thức tiểu hồ ly còn bên người hắn, có lẽ nó sẽ trừng lớn đôi mắt
ướt át của mình ủy khuất khóc đi ra, hắn cũng đâu muốn thế chứ...
Tuy nói
như vậy, nhưng người nọ vẫn thay y phục cho hắn, dùng một chiếc khăn ấm chà lau
cơ thể.
Ngay từ
đầu động tác của Tương Liễu còn lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn pha lẫn tức tối,
nếu không phải hôm nay giao nhân phải bồi nương tử của hắn, đánh chết lão tử
cũng không đến hầu hạ ngươi. Sau lại dường như bị kinh hãi trước những vết sẹo dữ
tợn dưới lớp y phục của Đồ Sơn Cảnh, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.
Đồ Sơn
Cảnh nằm ở trên giường tùy ý người khác lật qua lật lại cởi y phục chà lau, vốn
đã vô cùng xấu hổ. Cảm thấy động tác của người nọ bị kiềm hãm, bỗng nhiên nhớ đến
thân thể của mình vốn đã chằng chịt những dấu vết, sứt sẹo xấu xí, nay lại
thêm rất nhiều vết thương mới, hẳn là càng thê thảm.
Có lẽ
là dọa chết người ta rồi, càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
Không ngờ
người kia chỉ là sửng sốt một khắc, liền tiếp tục lau người, chỉ là lần này động
tác của hắn đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Thanh
âm quen thuộc vang lên bên tai Đồ Sơn Cảnh, không mang theo đao kiếm gai góc
như thường lệ, chỉ là bình tĩnh lại có chứa vài phần bất lực: "Đồ Sơn Cảnh,
nếu ngươi là nhân tộc, bị thương thành như vậy có lẽ đã chết được mấy trăm lần.
Năm xưa ngươi nói ta Thần Vinh quân vì trung nghĩa mà chiến, ta liền xem người
như tri kỷ. Nhưng ngươi như vậy, ta thật sự không biết ngươi đang nghĩ
gì?"
Đồ Sơn
Cảnh vốn rất thông minh, ngay từ đầu hắn đã hoài nghi người cứu hắn là Tương Liễu,
hiện tại cuối cùng hắn cũng đã xác định.
Tương Liễu gấp khăn rồi ném trở lại chậu nước, dùng đầu ngón tay chọc vào ngực Đồ Sơn Cảnh, nơi đó có một vết sẹo cũ đỏ sậm và gồ ghề, như là vết que sắt nung nóng để lại, "Ta không cha không mẹ, còn trẻ bị người khi dễ, tại tử đấu trường mua vui cho thiên hạ, sau lại theo nghĩa phụ, mấy trăm năm nay, có thù báo thù, có ân báo ân, cũng coi như khoái ý nhân sinh. Nhưng còn ngươi đâu? Đồ Sơn Hầu hắn đối với ngươi như thế, ngươi nhưng..."
Những người xung quanh cũng không minh bạch tại sao Đồ Sơn Cảnh luôn làm những chuyện "Lấy ân báo oán", đại khái chỉ là vì, mặc dù Đồ Sơn Hầu giam cầm dằn vặt hắn suốt ba năm, nhưng khi gặp lại đại ca mình thì, điều hắn nhớ tới như trước vẫn là hình ảnh người huynh trưởng vì liều mình cứu hắn mà bị gạch ngói đổ vào người khi còn nhỏ đi.
"Quên
đi, ngươi chính là như vậy, sau này hung dữ một chút, đừng để lúc nào cũng bị
người khi dễ!"
Lời giáo
huấn tràn ngập sự bất lực của Tương Liễu khiến Đồ Sơn Cảnh gần như bật cười, nếu
không phải không thể cử động được thì hắn đã không nhịn được mà cười ra rồi.
Đại
khái là vì mở rộng nội tâm, tần suất Tương Liễu ghé đến cao hơn so với trước,
dược liệu quý hiếm mang theo cũng càng nhiều càng phong phú, nói cũng càng ngày
càng nhiều, như thể chỉ cần nói chuyện một mình trước cơ thể bất động của Đồ
Sơn Cảnh là chuyện gì cũng có thể nghĩ thông suốt vậy.
Từ lời
nói của hắn, Đồ Sơn Cảnh khẳng định suy đoán của chính mình, chuyện ở Thanh Thủy
Trấn không thoát khỏi quan hệ với vị bệ
hạ kia. Việc tìm kiếm trên biển vẫn chưa dừng lại, Tương Liễu không dám liều
lĩnh bại lộ việc Đồ Sơn Cảnh chưa chết, dù sao Thương Xuân mặt ngoài tiến hành
tìm người, kì thực có muốn đuổi tận giết tuyệt hay không, không ai dám khẳng định.
Thương
thế lành rất chậm, phải kéo dài gần nửa năm, Đồ Sơn Cảnh mới rốt cục có điểm
khí lực.
Gió đêm
nhẹ nhàng thổi vào nhà qua khung cửa sổ đang mở, Mao Cầu đang dựa vào người Đồ
Sơn Cảnh ngủ say sưa, nó và chủ nhân đều hơi mệt, từ Thanh Thủy Trấn phải bay một
chặng đường dài mới đến được ngôi nhà của giao nhân trên đảo hoang này. Tương
Liễu sau khi chuyển linh lực cho Đồ Sơn Cảnh đã dựa vào giường, nặng nề chìm
vào giấc ngủ.
Trong
phòng phảng phất có hương hoa bay tới, Tương Liễu mơ màng mở hai mắt, trong
ánh nến tranh tối tranh sáng, hắn ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đào ẩn
tình như nước.
Đồ Sơn
Cảnh hơi mỉm cười, khẽ chớp mắt, thanh âm yếu ớt: "Ngươi tỉnh."
Khoảng
cách giữa hai người rất gần, đến mức Tương Liễu có thể rõ ràng đếm được Đồ Sơn
Cảnh có bao nhiêu sợi lông mi, tóc bạc tóc đen dây dưa trườn xuống thanh sam, xúc cảm
như có như không khiến Tương Liễu thất thần trong chốc lát, trái tim sau một
thoáng ngừng lại dường như càng đập nhanh hơn.
Hồi
lâu, hầu kết Tương Liễu cuộn lên xuống hai lần, hắn ngồi thẳng dậy, ngoài cửa sổ
ánh trăng như bạc, như thứ ánh sáng trong veo dịu dàng dưới chén rượu. Hắn nhìn
về phía trăng sáng, nhưng lại cảm thấy như đang ngẩng đầu ngưỡng vọng người trước
mặt.
"Sai
rồi, là ngươi," Tương Liễu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đồ Sơn Cảnh,
"Ngươi rốt cục tỉnh."
----------------------------------------
(*) Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ là một câu tục ngữ trong Sách “Mạnh Tử thiên Công tôn sửu thượng”, đại ý vì lý tưởng, đạo nghĩa, cho dù phải đối mặt thiên quân vạn mã, cũng dũng cảm tiến lên. Hay được dùng để nâng cao sĩ khí.
(**) Nguyên văn "Bạc mộ diêu đồ, ly nhân quy bất quy", search không ra nguyên gốc, hình như là thơ tự chế của tác giả.