Nguyệt lưu yên chử (thượng)
01
Nơi
thanh u vốn được sơn thủy ôm ấp, cảnh sắc hài hòa thanh bình giờ đây tràn ngập những
thi thể đẫm máu, Đồ Sơn Cảnh nhìn gương mặt bị cừu hận bóp méo đến mức đôi mắt tràn
đầy hung quang của Đồ Sơn Hầu, hắn thực sự không thể ngờ rằng một ngày nào đó
mình sẽ phải quyết đấu sinh tử với người anh trai đã từng chiếu cố chăm sóc mình
hàng ngày từ thưở bé, đồng hành cùng hắn du ngoạn khắp thế gian, người mà mấy
trăm năm qua hắn luôn gọi hai tiếng đại ca.
Chỉ là,
giờ đây Đồ Sơn Hầu từ lâu đã không còn là vị huynh trưởng kiên quyết dũng cảm của
năm xưa nữa, hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện bị cừu hận che mù hai mắt, đến
thân tình ruột thịt đều có thể thương tổn lợi dụng!
Đồ Sơn
Cảnh trường thân ngọc lập, tay áo xanh lay động theo gió, lượn lờ sương trắng tràn
ngập núi non, cửu vĩ hồ ly hành tung quỷ mị, nhất thời khó có thể biết được nó đang
ở đâu. Đồ Sơn Hầu cười lạnh một tiếng, một tay kết ấn, thủy linh hóa thành mãnh
hổ, tê rống rít gào, lao vào màn sương quyết chiến cùng bạch hồ.
Nhưng bạch
hồ trong sương kia lại linh hoạt như cá bơi trong nước, thoắt ẩn thoắt hiện, trêu
đùa mãnh hổ vồ trái cắn phải nhưng thủy chung không bắt được, chỉ có thể đứng tại
chỗ nhìn xung quanh, thở hồng hộc.
Đồ Sơn Hầu liếc nhìn Đồ Sơn Cảnh, hắn biết rõ đệ đệ am hiểu nhất là mê thuật, nếu không phải năm đó hắn hủy đi giọng nói và đôi tay của Cảnh, những kỹ xảo này phối hợp với cầm ca giọng hát quan tuyệt thiên hạ của Thanh Khâu công tử, e là hắn lúc này một chút cảm giác cũng không nhận ra.
Chỉ tiếc,
Đồ Sơn Hầu nhắm mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm, ngọc đã phủ đầy bụi, Thanh Khâu
công tử quang phong tễ nguyệt đã sớm bị hắn hủy! Đồ Sơn Hầu mạnh trợn mắt,
mãnh hổ cũng đột nhiên há to miệng đầy máu tấn công về phía cửu vĩ hồ đang nhảy
lên!
Thân thể
Đồ Sơn Cảnh lung lay, máu tươi theo khóe môi chảy xuống, sương mù trong sơn dã dần
tán đi, mãnh hổ thành công cắn đứt hai đuôi của cửu vĩ hồ.
Đồ Sơn
Cảnh biết luận võ lực hắn không bằng Đồ Sơn Hầu, nhưng để kéo dài thời gian, hắn
vẫn mạnh mẽ chịu đựng cơn đau xé rách lục phủ ngũ tạng, thôi động linh lực để
chiến đấu với mãnh hổ.
Những
tiếng gầm đau đớn không ngừng vang vọng trong màn sương trắng, từng chiếc đuôi
quý giá nhất của cửu vĩ hồ bị xé nát, sắc mặt Cảnh đã trắng bệch, Đồ Sơn Hầu
cũng không muốn chờ đợi thêm nữa. Ngay lúc móng vuốt sắc nhọn của mãnh hổ đè lại cửu
vĩ hồ, Đồ Sơn Hầu vọt tới trước mặt Cảnh, quăng hắn lên không trung thật cao rồi
lại hung hăng ném thật mạnh xuống đất.
"Ngươi
thà rằng ngũ tạng tan nát, cũng không nguyện ý thừa nhận thua kém ta
sao?"
Đồ Sơn
Cảnh nắm lấy cổ tay Đồ Sơn Hầu, dùng hết sức ngẩng đầu, đau đớn từng chữ:
"Nếu
như là đại ca trước đây, ta lập tức thừa nhận ta đích xác rất nhiều mặt không bằng
hắn. Nhưng đối với ngươi bây giờ, ta rõ ràng nói cho ngươi, ta khinh thường
ngươi, ngươi bất quá chỉ là một kẻ yếu đuối bị cừu hận khống chế nội tâm mà
thôi!"
Đồ Sơn
Hầu nghe vậy không khỏi tím mặt, râu tóc dựng ngược, tiếng rít gào phẫn nộ pha
lẫn với tiếng hổ gầm vang vọng núi non, như thiên lôi đánh xuống đất bằng, thật
lâu không tiêu tan, ngay cả những cánh chim đang bay lượn trên bầu trời xanh cũng
bị chấn động, hét lên kinh hãi tán loạn trốn vào thâm sơn.
...
02
Sâu trong rừng rậm, một nam tử tuấn mỹ bạch y tóc bạc đang đứng tại vọng thai đài xuất thần, chiếu chiêu hàng đối với Thần Vinh quân khiến trong quân ngũ không ít kẻ âm thầm bàn tán, Tương Liễu mặc dù luôn luôn trị quân nghiêm khắc, nhưng lần này hắn cũng không nghĩ ngăn cản. Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ (*), nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người sẽ nguyện ý cùng hắn thủ vững lý tưởng và đạo nghĩa này.
Chim
đưa thư bay vòng quanh hắn vài vòng, hắn mới giơ tay tiếp nhận. Thậm chí trước
khi nhìn thấy hạt châu nho nhỏ trên đầu ngón tay, hắn đã biết người gởi là Đồ Sơn Cảnh. Nói đến cũng lạ, cách đây không lâu hai người mới nói qua chuyện
giải cổ, không biết lần này tìm hắn lại là vì sao.
Cách diễn
đạt của Đồ Sơn Cảnh vẫn lễ tiết chu toàn như trước không hề thay đổi, nguyên
nhân là mùa mưa ở Thanh Thủy Trấn đến rồi, lo rằng thâm sơn mưa lớn dễ gây ra
lũ lụt, liền đặc biệt gởi tới một lượng lớn vật tư và dược phẩm.
Tương
Liễu chậm rãi siết chặt tay, quân y mấy ngày trước mới tìm đến hắn để thảo
luận vấn đề dược phẩm cùng quân cụ, không ngờ hắn còn chưa kịp nghĩ biện pháp
giải quyết thì hàng hóa đã được đưa tới cửa.
Mấy
trăm năm nay giao tế giữa hắn và Đồ Sơn Cảnh thậm chí còn nhiều hơn cả Tiểu Yêu.
Quả thật Đồ Sơn Cảnh là thương nhân, giữa bọn họ có giao dịch, nhưng cẩn thận tỉ
mỉ chu đáo lại to gan lớn mật như thế này, thật đúng là chỉ có một mình Đồ Sơn tộc trưởng.
Còn nhớ
lần trước bọn họ gặp nhau tại sòng bạc, hắn cần phải biến tóc bạc thành đen nên đến
muộn. Đang chỉnh lại y phục, vừa muốn vào cửa liền nghe được Đồ Sơn Cảnh và tỳ
nữ nói chuyện với nhau.
Tỳ nữ kia
dường như đang cảm thấy bất bình thay Đồ Sơn tộc trưởng, đồng thời oán trách Đồ
Sơn Cảnh sao lại cam nguyện mạo hiểm cung cấp lương thảo tiếp viện cho Thần
Vinh tàn quân; nàng lại hỏi Đồ Sơn Cảnh, rõ ràng từ lâu không còn ai quan tâm,
Thần Vinh diệt vong đã là chuyện của mấy trăm năm trước, những người này rốt cuộc
muốn kiên trì như vậy để làm gì?
Tương
Liễu giấu đi khí tức, nhẹ nhàng đẩy cửa. Khi đó Tiểu Yêu đang chờ gả cho Xích Thủy
Phong Long, thân thể Đồ Sơn Cảnh suy kiệt như nỏ mạnh hết đà, sống lưng thẳng tắp
như cây tùng xanh rũ xuống vì ho, nhưng hắn vẫn cố giữ tinh thần hướng về phía
tỳ nữ lắc đầu, đề bút chậm rãi viết xuống hai chữ "Trung nghĩa".
Một chữ
của Đồ Sơn tộc trưởng đáng giá ngàn vàng, Tương Liễu từ xa nhìn hai chữ đó,
rốt cuộc cảm giác còn nặng hơn cả ngàn vàng.
Thật buồn
cười, ngay cả người của tộc Thần Vinh cũng không hiểu vì sao bọn họ không đầu
hàng, hắn cùng Đồ Sơn Cảnh, một người yêu tộc một người thần tộc, lập trường
tuyệt nhiên bất đồng, lại là tình địch, nhưng người kia so với thế nhân lại càng hiểu hắn.
Nghĩ đến
đây, trong lòng ngầm nổi lên một cảm giác bất an, miệng bất giác niệm tên "Đồ Sơn Cảnh" hai lần. Mao Cầu đập cánh nặng nề bay lên đài cao, đậu
trên vai hắn, nó còn chưa kịp ríu rít xong, trái tim Tương Liễu bỗng nhiên truyền
đến một cơn đau âm ỉ như xé nát.
Tiểu Yêu?
Đã xảy ra chuyện!
Tương
Liễu nhảy xuống khỏi đài cao, Mao Cầu đột nhiên hóa thành Bạch Vũ Kim Quan
điêu, nó dang rộng đôi cánh như mây giăng giữa trời, sà xuống tiếp được chủ nhân,
sau đó vút thẳng lên tầng mây như một tia chớp, bay về hướng Thanh Thủy Trấn.
Tương
Liễu thính lực kinh người, hắn nghe được tiếng gọi "Đồ sơn tộc trưởng"
"Cảnh" vang lên không ngớt giữa muôn trùng non xanh, trái tim đau đớn
đến mức nghẹt lại khiến hắn gần như không thể đứng vững, hắn kìm nén cơn đau
nhìn quanh mọi nơi, khe núi dòng suối, bờ sông cây cao, tìm khắp nơi chốn nhưng
không tìm được thân ảnh Đồ Sơn Cảnh, đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được cảm
giác không biết phải làm sao nảy lên trong lòng như thế này,
"Sớm
biết như vậy! Sớm biết như vậy. . ." Hắn thì thào nói nhỏ, "Đồ Sơn Cảnh.
. ."
Đồ Sơn
Cảnh, sớm biết như vậy, lẽ ra không nên để Tiểu Yêu trở lại bên cạnh ngươi, khiến
nàng thương tâm đến như vậy; nhưng nếu sớm biết như vậy, hắn thực sự có thể bỏ
mặc Đồ Sơn Cảnh ngộ hại mất tích sao?
Trái
tim chợt thắt lại, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại. Bờ sông quen thuộc, nơi hắn
cùng Đồ Sơn Cảnh thường gặp nhau, từng nở rộ những bông hoa dâm bụt đủ màu sắc
dưới tán cây che khuất cả bầu trời, hôm nay lại không biết nguyên nhân vì sao, tất
cả đều héo rũ chỉ sau một đêm.
Tương
Liễu lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xôi, người tựa như thanh phong minh nguyệt
kia, thật sự giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
03
Mao Cầu
mệt đến độ mí mắt rũ xuống, thậm chí nó không còn đủ sức để nhảy lên vai
Tương Liễu, hắn không thể làm gì khác hơn là phải ôm nó vào lòng bàn tay để nó nghỉ
ngơi.
Đã ba
ngày ba đêm, ba ngày ba đêm hắn không ngủ không nghỉ lục tung toàn bộ Thanh Thủy
Trấn, vẫn không tìm được Đồ Sơn Cảnh.
Lẽ nào
thực sự trôi theo dòng nước ra biển rộng rồi, hắn huýt gió, ngoài khơi biển lặng
chợt nổi lên từng đợt sóng lớn, một nam giao nhân cưỡi gió đạp sóng đi tới trước
mặt hắn, Tương Liễu dùng giao nhân ngữ nói với hắn vài câu, giao nhân gật đầu,
lại nói với hắn hai câu, sau đó cung kính hành lễ rồi bơi về hướng biển sâu.
Giao nhân
nói chuyện đơn giản lại thẳng thắn, không giống nhân tộc thần tộc thích ý tại
ngôn ngoại, sở dĩ, Tương Liễu sờ sờ mặt mình, hắn thoạt nhìn rất thương tâm
sao?
Hắn sao
có thể bởi vì Đồ Sơn Cảnh sinh tử bất minh mà thương tâm, giao nhân nhất định
là nhìn lầm rồi.
Trong vài
ngày tiếp theo, Tương Liễu cưỡi đại vỏ sò ngày ngày tìm kiếm trên biển. Những
người do Tây Viêm Thương Xuân phái ra cũng truy tìm tung tích của Đồ Sơn Cảnh
khắp mọi nơi, hắn vài lần thấy Ly Nhung Sưởng hai mắt đỏ tươi, tóc tai rối bời,
thậm chí còn phớt lờ ánh mắt của Tây Viêm tướng sĩ sau lưng, chạy tới trước mặt
chính mình hỏi hắn đã tìm được Đồ Sơn Cảnh chưa.
Ly Nhung
tộc trưởng thường ngày khí phách cao ngạo nắm chặt tay áo của hắn buồn bã gục đầu,
trông như một tiểu cẩu đáng thương.
Ráng chiều phủ lên ngoài khơi một tầng trong suốt lấp lánh. Đồ Sơn Cảnh, đường xa khuất bóng tà, người xa liệu có về?
(**)
Một luồng
sáng bạc lặng lẽ mọc lên ở phía đông, mặt nước lại dậy sóng, giao nhân đột ngột
thò đầu ra khỏi mặt nước bám vào vỏ sò, Tương Liễu lập tức đứng dậy, bước nhanh
về phía hắn.
Giao
nhân cúi đầu khiêm nhường, dùng nhân ngư ngữ nói hai câu.
Tương
Liễu sau khi nghe xong câu đầu tiên, vẻ mặt còn kịp thay đổi, câu tiếp theo
đã đập tan niềm vui còn chưa kịp dâng lên đó.
Giao nhân
nói: "Người tìm được rồi, tình huống thật không tốt."
Đó là một
hang động sâu dưới đáy biển với những mạch nước ngầm cuộn trào và hai bức tường
đá cực cao ở hai bên, cho dù là thần tộc linh lực siêu phàm chỉ sợ cũng không
thể nào tự mình bơi lên mặt nước. Chứ đừng nói Đồ Sơn Cảnh vốn dĩ đã trọng
thương trước khi rơi xuống nước.
Tương
Liễu từ xa đã thấy được Đồ Sơn Cảnh, giao nhân đã dựng lên một kết giới xung
quanh, một vòng sáng nhàn nhạt trong suốt bao vây lấy thân thể hắn. Tương Liễu
bước nhanh tới, nhưng lại dừng lại khi chỉ còn cách Đồ Sơn Cảnh không quá một thước.
Nước biển xung quanh Đồ Sơn Cảnh đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, thanh y vốn được thêu gấm dệt lụa giờ đã nhuốm đầy máu, tiêu điều rách nát, trên cổ, mặt và trán đều có vết thương đang rỉ máu. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, cả cơ thể thả trôi theo dòng nước.
Tương
Liễu đã gặp qua rất nhiều dáng vẻ khác nhau của Đồ Sơn Cảnh, thậm chí là khi hắn
chưa đầy trăm tuổi, đều là vô cùng nho nhã lễ độ. Hắn chưa bao giờ gặp qua
Đồ Sơn Cảnh chật vật như vậy.
"Hắn,
còn sống không?" Tương Liễu thấp giọng hỏi, sau khi nhận được câu trả lời
khẳng định từ giao nhân mới rốt cuộc bước nhanh tới, chậm rãi ngồi xuống bên
cạnh Đồ Sơn Cảnh. Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, mười ngón tay của Đồ Sơn Cảnh đều
đẫm máu, huyết nhục không rõ, đến móng tay cũng không còn, đã sớm thối rữa.
Tương
Liễu không rõ lúc này rốt cuộc hắn là vì Tiểu Yêu mà đau lòng, hay là chính
trái tim của hắn đang đau đớn trong lồng ngực. Thanh Khâu công tử trước đây, tiếng
đàn danh chấn thiên hạ, Tương Liễu từng may mắn nghe được hắn đàn bán khúc.
Chỉ có nửa
khúc nhạc, hắn nhưng ghi nhớ trăm năm, mỗi khi nhớ đến đều có thể theo tiếng
đàn trong trí nhớ, đại túy mấy ngày.
Nhưng đôi
tay này, con người này, rốt cuộc ông trời muốn hắn phải chịu bao nhiêu thương tổn nữa.
Tương
Liễu chậm rãi buông tay Đồ Sơn Cảnh, một tay ngưng tụ linh lực đặt trên ngực hắn,
tâm mạch của Đồ Sơn Cảnh còn yếu hơn so với hắn tưởng tượng. Nếu như chậm một
bước, e rằng Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng căn bản không có cách nào cứu vãn.
Một luồng
linh lực ổn định không ngừng được đưa vào cơ thể Đồ Sơn Cảnh, duy trì sự sống
mong manh như ngọn bấc đong đưa trong gió của hắn, sắc mặt Tương Liễu dần dần tái
đi, nhưng hắn vẫn ngoan cố không thu tay lại. Cho đến khi giao nhân không nhịn được,
xuất thủ ngăn cản, hắn mới thu tay, lắc đầu ý bảo chính mình vô sự.
Hắn biết,
Đồ Sơn Cảnh đã thương đến lục phủ ngũ tạng, linh lực chỉ có thể duy trì hắn
không chết, muốn hắn chân chính khang phục sợ rằng còn phải mất không dưới trăm
năm nữa.
Tương
Liễu nhìn sắc mặt đã được cải thiện của Đồ Sơn Cảnh, cuối cùng mới lộ ra nụ cười
đầu tiên sau nhiều ngày bôn ba, "Đồ Sơn tộc trưởng, như vậy xem ra ba mươi
bảy năm lương thảo đúng là còn lâu mới đủ."
Dứt lời,
hắn cúi người bế Đồ Sơn Cảnh lên, cẩn thận tránh những vết thương trên người hắn, bơi
về phía đỉnh động.
04
Trong
khoảng thời gian hôn mê này, Đồ Sơn Cảnh cũng không phải không hề nhận thức được
gì, hắn mơ hồ biết chính mình đại khái đã được người nào đó cứu giúp. Người nọ luôn
luôn truyền linh lực cho hắn, đại đa số thời gian không nói một lời, sau khi
truyền xong liền đi.
Chỉ có một lần, trong lúc Đồ Sơn Cảnh còn đang mơ hồ suy nghĩ về nội tình cuộc vây hãm ở trấn Thanh Thủy, bỗng nhiên nghe được người kia cách rất gần bên cổ hắn, thanh âm lạnh lùng nói một câu: "Đồ Sơn Cảnh, ngươi sắp bốc mùi rồi."
… Nếu
như lúc này thần thức tiểu hồ ly còn bên người hắn, có lẽ nó sẽ trừng lớn đôi mắt
ướt át của mình ủy khuất khóc đi ra, hắn cũng đâu muốn thế chứ...
Tuy nói
như vậy, nhưng người nọ vẫn thay y phục cho hắn, dùng một chiếc khăn ấm chà lau
cơ thể.
Ngay từ
đầu động tác của Tương Liễu còn lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn pha lẫn tức tối,
nếu không phải hôm nay giao nhân phải bồi nương tử của hắn, đánh chết lão tử
cũng không đến hầu hạ ngươi. Sau lại dường như bị kinh hãi trước những vết sẹo dữ
tợn dưới lớp y phục của Đồ Sơn Cảnh, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.
Đồ Sơn
Cảnh nằm ở trên giường tùy ý người khác lật qua lật lại cởi y phục chà lau, vốn
đã vô cùng xấu hổ. Cảm thấy động tác của người nọ bị kiềm hãm, bỗng nhiên nhớ đến
thân thể của mình vốn đã chằng chịt những dấu vết, sứt sẹo xấu xí, nay lại
thêm rất nhiều vết thương mới, hẳn là càng thê thảm.
Có lẽ
là dọa chết người ta rồi, càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
Không ngờ
người kia chỉ là sửng sốt một khắc, liền tiếp tục lau người, chỉ là lần này động
tác của hắn đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Thanh
âm quen thuộc vang lên bên tai Đồ Sơn Cảnh, không mang theo đao kiếm gai góc
như thường lệ, chỉ là bình tĩnh lại có chứa vài phần bất lực: "Đồ Sơn Cảnh,
nếu ngươi là nhân tộc, bị thương thành như vậy có lẽ đã chết được mấy trăm lần.
Năm xưa ngươi nói ta Thần Vinh quân vì trung nghĩa mà chiến, ta liền xem người
như tri kỷ. Nhưng ngươi như vậy, ta thật sự không biết ngươi đang nghĩ
gì?"
Đồ Sơn
Cảnh vốn rất thông minh, ngay từ đầu hắn đã hoài nghi người cứu hắn là Tương Liễu,
hiện tại cuối cùng hắn cũng đã xác định.
Tương Liễu gấp khăn rồi ném trở lại chậu nước, dùng đầu ngón tay chọc vào ngực Đồ Sơn Cảnh, nơi đó có một vết sẹo cũ đỏ sậm và gồ ghề, như là vết que sắt nung nóng để lại, "Ta không cha không mẹ, còn trẻ bị người khi dễ, tại tử đấu trường mua vui cho thiên hạ, sau lại theo nghĩa phụ, mấy trăm năm nay, có thù báo thù, có ân báo ân, cũng coi như khoái ý nhân sinh. Nhưng còn ngươi đâu? Đồ Sơn Hầu hắn đối với ngươi như thế, ngươi nhưng..."
Những người xung quanh cũng không minh bạch tại sao Đồ Sơn Cảnh luôn làm những chuyện "Lấy ân báo oán", đại khái chỉ là vì, mặc dù Đồ Sơn Hầu giam cầm dằn vặt hắn suốt ba năm, nhưng khi gặp lại đại ca mình thì, điều hắn nhớ tới như trước vẫn là hình ảnh người huynh trưởng vì liều mình cứu hắn mà bị gạch ngói đổ vào người khi còn nhỏ đi.
"Quên
đi, ngươi chính là như vậy, sau này hung dữ một chút, đừng để lúc nào cũng bị
người khi dễ!"
Lời giáo
huấn tràn ngập sự bất lực của Tương Liễu khiến Đồ Sơn Cảnh gần như bật cười, nếu
không phải không thể cử động được thì hắn đã không nhịn được mà cười ra rồi.
Đại
khái là vì mở rộng nội tâm, tần suất Tương Liễu ghé đến cao hơn so với trước,
dược liệu quý hiếm mang theo cũng càng nhiều càng phong phú, nói cũng càng ngày
càng nhiều, như thể chỉ cần nói chuyện một mình trước cơ thể bất động của Đồ
Sơn Cảnh là chuyện gì cũng có thể nghĩ thông suốt vậy.
Từ lời
nói của hắn, Đồ Sơn Cảnh khẳng định suy đoán của chính mình, chuyện ở Thanh Thủy
Trấn không thoát khỏi quan hệ với vị bệ
hạ kia. Việc tìm kiếm trên biển vẫn chưa dừng lại, Tương Liễu không dám liều
lĩnh bại lộ việc Đồ Sơn Cảnh chưa chết, dù sao Thương Xuân mặt ngoài tiến hành
tìm người, kì thực có muốn đuổi tận giết tuyệt hay không, không ai dám khẳng định.
Thương
thế lành rất chậm, phải kéo dài gần nửa năm, Đồ Sơn Cảnh mới rốt cục có điểm
khí lực.
Gió đêm
nhẹ nhàng thổi vào nhà qua khung cửa sổ đang mở, Mao Cầu đang dựa vào người Đồ
Sơn Cảnh ngủ say sưa, nó và chủ nhân đều hơi mệt, từ Thanh Thủy Trấn phải bay một
chặng đường dài mới đến được ngôi nhà của giao nhân trên đảo hoang này. Tương
Liễu sau khi chuyển linh lực cho Đồ Sơn Cảnh đã dựa vào giường, nặng nề chìm
vào giấc ngủ.
Trong
phòng phảng phất có hương hoa bay tới, Tương Liễu mơ màng mở hai mắt, trong
ánh nến tranh tối tranh sáng, hắn ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đào ẩn
tình như nước.
Đồ Sơn
Cảnh hơi mỉm cười, khẽ chớp mắt, thanh âm yếu ớt: "Ngươi tỉnh."
Khoảng
cách giữa hai người rất gần, đến mức Tương Liễu có thể rõ ràng đếm được Đồ Sơn
Cảnh có bao nhiêu sợi lông mi, tóc bạc tóc đen dây dưa trườn xuống thanh sam, xúc cảm
như có như không khiến Tương Liễu thất thần trong chốc lát, trái tim sau một
thoáng ngừng lại dường như càng đập nhanh hơn.
Hồi
lâu, hầu kết Tương Liễu cuộn lên xuống hai lần, hắn ngồi thẳng dậy, ngoài cửa sổ
ánh trăng như bạc, như thứ ánh sáng trong veo dịu dàng dưới chén rượu. Hắn nhìn
về phía trăng sáng, nhưng lại cảm thấy như đang ngẩng đầu ngưỡng vọng người trước
mặt.
"Sai
rồi, là ngươi," Tương Liễu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đồ Sơn Cảnh,
"Ngươi rốt cục tỉnh."
----------------------------------------
(*) Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ là một câu tục ngữ trong Sách “Mạnh Tử thiên Công tôn sửu thượng”, đại ý vì lý tưởng, đạo nghĩa, cho dù phải đối mặt thiên quân vạn mã, cũng dũng cảm tiến lên. Hay được dùng để nâng cao sĩ khí.
(**) Nguyên văn "Bạc mộ diêu đồ, ly nhân quy bất quy", search không ra nguyên gốc, hình như là thơ tự chế của tác giả.
0 comments:
Post a Comment