Tác giả: devil hủ miêu.
Edit: như thường lệ, tuôi.
o0o
Tháo súng một cách
thành thạo, công tác lau chùi bảo dưỡng được tiến hành như thường, nhuần nhuyễn
lắp ráp lại các bộ phận, cuối cùng là dùng vải nhung chà lau báng súng.
Cửa phòng khẽ mở,
Zero Kiryuu ngay lập tức phản xạ có điều kiện nâng họng súng lên, “Xin lỗi, ta
hình như tới không đúng lúc?” Tuy nói như vậy, thế nhưng người vừa vào hoàn
toàn không có ý định rời đi, tiến vào gian phòng, còn tiện tay chốt luôn khóa cửa,
“Cậu thật đúng là thích Bloody Rose nhỉ.”
“Xem như anh cao số,…” nhẹ
nhếch mép, Bloody Rose dạo một vòng duyên dáng quanh ngón trỏ chủ nhân nó, “…quên bỏ đạn.”
Nói đoạn Zero rút băng đạn trong báng súng ra, “Đến đây làm gì?” Đặt khẩu súng
qua bên cạnh, lần lượt bỏ từng viên đạn vì phải bảo dưỡng súng nên bị rút ra
khi nãy vào lại trong băng.
Kaname Kuran tiến lên, ném
một con dao găm được chạm khắc hoa lệ về phía cậu, “Ta đoán cậu sẽ thích.”
Cả vỏ dao và chuôi đao đều
được chạm trổ từ ngà voi, đường vân tỉ mỉ tinh tế, phía cuối chuôi áp một con
sói được cắt từ kim loại, bị cố ý làm cũ, thân dao đã trải qua trường kỳ rèn
đúc cẩn thận, trên sóng dao là vô số hoa văn xoắn ốc, trải dài theo hình dây,
thu vào chuôi dao, lưỡi dao được mài càng thêm sắc lạnh hoàn hảo, ra vẻ chỉ cần
chạm một vệt nhỏ thôi cũng đủ cắt đứt da thịt.
“Rất thích hợp ám sát.”
Zero Kiryuu thích vũ khí nóng, bởi vì tốc độ hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, thế
nhưng, hắn càng thích vũ khí lạnh, bởi vì súng cũng có lúc hết đạn, lại nói, vũ
khí lạnh giống một người hầu trung thành, không bao giờ phản bội, nắm lấy chuôi
vũ khí mới thu được, xúc cảm vừa tay, không quá nặng, cũng không quá nhẹ, tuy rằng
chạm trổ có phần rườm rà, nhưng lực ma sát trên phần diện tích tiếp xúc đủ để nắm chặt
trong lòng bàn tay, không thể không nói xác thực là một vũ khí tốt hiếm thấy.
Thu thập xong dao găm,
quay đầu lại nhìn về phía Kaname Kuran, “Vậy, còn có chuyện gì?”
“Zero thật đúng là vũ
khí lạnh.” Nhìn chủ nhân nhiệt tình nhận lấy món quà, nhưng không chút khách khí đuổi
khách, Kaname nhún vai, thuận lợi cầm lấy mẩu bánh mì chưa ăn xong được đặt
trên bàn, “Vậy khẩu vị của cậu chắc là máu nóng nhỉ?”
“Ramen.” Đạn không hề
kiêng nể bắn thủng mẩu bánh mì trong tay Kaname, “Tôi thừa biết con số trong
tài khoản của anh tại Thụy Sĩ, đừng nói có một tô Ramen cũng mua không nổi, tôi
cũng biết việc anh sưu tầm rượu vang đấy.” (nghe như vợ quản lương chồng ấy =))
“Ống giảm thanh!” Người
thanh niên tóc nâu phủi xuống mẩu bánh mì đã sớm vụn nát trong tay, “Ta đã bảo
cậu bao nhiêu lần, lắp thêm ống giảm thanh vào, còn nữa, không nên tùy tiện nhắm bậy.”
Xem ra là hết nhai nổi bánh mì thật, tuy rằng Zero Kiryuu cùng hắn hợp tác đã
lâu, thế nhưng đến nay vẫn có cảm giác đối phương là một kẻ không thèm nói
lý, đương nhiên, nói vậy có lẽ cậu ta cũng có suy nghĩ giống như hắn, “Ta mời Ramen,
được chứ, nhưng trước đó, đem ống giảm thanh chết tiệt kia lắp vào,…” mở ngăn
kéo lấy ra một ống tròn nhỏ đen dài, ném qua, “Cậu không thể một lần giống như
chăm chút cho khẩu súng của mình, bảo quản nó được sao?”
“Nếu như ngày nào đó thấy
được thi thể của anh, tôi sẽ suy nghĩ về việc này.”
“Đúng là một lời thông
báo đầy nhiệt tình.” Kaname với tay lấy chiếc áo khoác trên giá, “Nếu như lúc lên
giường cậu cũng nhiệt tình như vậy thì tốt rồi.” Thu thập thỏa đáng, xác nhận không
có gì bị bỏ quên trong phòng, hắn lôi Zero ra ngoài, “Tiếng súng vừa rồi sẽ dẫn
dắt bầy chó đói đến đấy.” Phỏng chừng một hồi nơi bọn họ vừa nháo một trận này
sẽ bị bao vây, bị san bằng không còn một mảnh.
“Ramen.”
“Ta biết, ta biết.”
Kaname Kuran bất đắc dĩ nhìn người cộng sự, “Phía trước có một quán mì.” Phỏng
chừng giờ khắc này, đối với sát thủ tóc bạc của hắn mà nói được ăn ramen mới là
quan trọng nhất, nếu hôm nay vẫn không có bát mì nào cho vào bụng, cũng
không dám bảo chứng cậu ta có đem hắn ra làm vật thí nghiệm cho món quà mới thu
được không nữa.
“Cho hai shoyu ramen.”
Zero Kiryuu quen chỗ nên dễ dàng chọn một vị trí khuất, không nhìn Kaname gọi
liền hai phần, “Còn đang tiếc cái đống phòng ở kia? Hay nói, anh tiếc hai bát Ramen?”
Lưu loát bóc một đôi đũa, cắm vào trong tô mì nóng hôi hổi vừa được đem ra, “Cho
dù tôi không bắn, đám kia cũng sẽ tìm được, dù sao, tư liệu mà hai ngày trước
anh thu được, hình như rất quan trọng với bọn chúng.” Vừa nói vừa nhai ngon lành, “Không
ăn sao? Món này coi vậy mà dễ nuốt hơn bánh mì nhiều đấy.”
“Mẩu bánh mì kia vô tội.”
Kaname bây giờ mới động đũa, cũng không khách khí cho mì vào miệng, “Còn có,
hai ngày trước, ta chỉ nói muốn tư liệu, cũng không bảo cậu giết chết lão già
đó, tuy rằng chết không đáng tiếc.” Hắn nuốt xuống, ra vẻ tiếc hận nói rằng:
“Con dao đó ta cũng vừa mới tặng cậu chưa bao lâu!”
“Bởi vì vũ khí lạnh
càng thêm thuận lợi!” Hai tay ôm bát, húp một hơi cạn sạch nước trong tô, “Sáu...”
Buông đũa, Kaname từ
trong ví rút tiền ra, đặt lên bàn, “Cảm ơn chủ quán, rất ngon!” Sau đó lôi kéo
Zero ra khỏi quán bằng cửa sau, chưa kịp đi bao lâu, bọn họ đã bị theo dõi, “Quả
nhiên bởi vì chúng ta rất chói mắt.”
“Bậy, bọn họ chỉ vừa phát hiện ra anh là một kẻ biến thái, bỏ tay ra!” Dưới lớp áo khoác, Bloody
Rose không chút nhân nhượng nhắm ngay bụng Kaname, “Lần này đã nghe lời
anh lắp ống giảm thanh vào rồi đó cưng.” Đột nhiên bị đẩy vào trên vách tường một cách thô bạo, hai người cắn xé đôi môi đối phương, cảm giác trong miệng đã tràn đầy
mùi máu tươi, bàn tay người thanh niên tóc nâu men theo eo sát thủ tóc bạc trượt
xuống, mơn trớn cặp mông, tự nhiên mà thành thạo bóp lên vùng da thịt nhạy cảm.
“Chuyện kế tiếp ta cũng
không định để kẻ thứ ba thấy được đâu.” Vừa khơi mào tình dục, Kaname liền thu
tay về, “Các vị, đừng ẩn nấp nữa.” Bọn họ hai người cũng không phải tùy ý động
dục, mà là quan sát chuyển động của địch, có điều, không thể không nhắc đến thú
vui bệnh hoạn của Kaname Kuran, Zero âm thầm phỉ báng gương mặt tươi cười
đối diện, hiện tại cậu thế nhưng bị hắn ta giở trò cho sắp đến cao trào, nhưng
lại bị hắt sang một bên như thế này, đầy bụng căm tức không chỗ phát tiết.
Xem ra bởi vì hẻm nhỏ cũng
không có ai qua lại, sáu kẻ theo dõi liền rời khỏi chỗ ẩn náu sau câu nói của
Kaname, lập tức áp sát hai người, toàn thân vest đen tiêu chuẩn, rất ra dáng xã
hội đen, nhìn những phần nhô lên bất bình thường trên quần áo, phỏng chừng bọn
chúng đều mang theo súng đi, “Kaname Kuran, giao tư liệu ra đây, bọn tao sẽ thả
mày đi.”
“Ta nghĩ là thả thi thể
của ta đi mới đúng.” Kaname cắm tay vào túi, bình thản đánh giá sáu kẻ trước mắt, “Nói
gì cũng không thể không không liền giao tư liệu ra được, dù sao cũng rất khó
khăn mới có được nó.”
“Xem ra mày không dự định
ngoan ngoãn thức thời?”
“Còn phải xem các vị ra
giá thế nào.” Nói, hơi nghiêng mình sang bên một chút, “Cái này, để xem các vị nỗ
lực như thế nào để lấy được nó?” Không biết từ lúc nào trên tay hắn đã xuất hiện
một chiếc USB, “Trị giá bao nhiêu nhỉ?”
“Hai cái mạng!” Đối
phương cũng không nhiều lời, trực tiếp móc súng ra, “Mày và tình nhân của mày,
hai mạng chó!” Sớm biết bọn chúng sẽ dùng đến chiêu này, Kaname Kuran nghiêng nửa
thân trên, né đạn bay qua, dựa vào người bên cạnh ra dáng thở dốc, “Đừng xem thường
tiểu tình nhân của ta chứ.” Vừa cùng hai kẻ kia nói chuyện, không chỉ là để
chính mình thối lui đến nơi có thể tránh tên bay đạn lạc, càng là cho Zero kéo
dài thời gian, tuy rằng hắn và cộng sự nói chuyện không quá tám từ là sẽ sinh
chuyện, được chỗ, năng lực của cậu hắn rõ hơn ai hết, đó là một vũ khí lạnh sống, được sinh ra để ám sát.
Zero trong lúc Kaname
Kuran cùng những người đó kéo dài thời gian, đã tính toán xong phương án động
thủ, từ lúc ý thức được mọi chuyện cậu đã được huấn luyện hầu hết các kỹ năng ám
sát, mãi đến khi hợp tác với Kaname mới thôi, những gì cậu biết chỉ có làm sao lợi
dụng tất cả trong tầm tay, cướp đoạt sinh mệnh của kẻ khác, một hơi tàn cũng
không được phép chừa lại.
Lúc đường nhìn của bên
kia bị chiếc USB trong tay người cộng sự của cậu hấp dẫn, Zero bí mật rút ra
Bloody Rose, dựa theo đường đạn xạ kích trong dự tính, khẩu súng đã được trang
bị ống giảm thanh, không ai chú ý tới, ngay khi kẻ địch xuất hiện một sơ hở, đạn
đã bắn trúng cánh tay một kẻ trong đó, chế tạo ra càng nhiều kẽ hở để đột phá
vòng vây, nhanh như cắt cúi người, quét ngã tên vừa bị bắn kia, lập tức di chuyển
đến sau lưng đối phương, móc ra món quà mới nhận được từ Kaname khi nãy, quả
đúng như cậu tán thưởng, không cần cố sức yết hầu tên xấu số kia đã bị cắt đứt,
đâm thủng trái tim.
Một tên.
Xem ra đám châu chấu
này nghĩ chỉ đối phó cậu và Kaname hai người, nên có vẻ rất khinh địch, rõ ràng
những tư liệu trên tay người kia hấp dẫn quá nhiều lực chú ý của bọn chúng, khi
Zero đã lách người đến phía sau chúng vẫn chưa phát hiện, lau đi vết máu trên mặt, cậu hướng đến kẻ thứ hai, giống như đối phó tên đầu tiên, không một tiếng động
giết hắn.
“Kaname Kuran, vậy tao đành phải mượn cái mạng mày một chút.”
Bên này vừa giải quyết
xong kẻ thứ ba, bên kia liền có hành động, “Mày cho rằng tao thực sự không phát
hiện sao? Chỉ là ưu tiên tư liệu mà thôi.” Kaname Kuran bị một khẩu súng chỉ
vào đầu, bị nắm đi ra.
“Hây, Zero, ta bị nắm
thóp.” Giống như đàm luận thời tiết, hời hợt giễu cợt.
“Tôi có mắt.” Zero rút
dao găm ra khỏi ngực kẻ xấu số thứ ba, “Đây tính là cái gì? Con tin?” Đương nhiên ám
chỉ chính là người đang bị đối phương uy hiếp, “Tài liệu trên người anh ta, các
người sao không trực tiếp giết quách đi rồi cướp lấy, uy hiếp tôi làm gì?”
“Bởi vì, thứ chúng ta cần
hiện đang nằm trên người mày.”
“Trên người tôi?” Như
là nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, Zero Kiryuu thong dong cho tay vào
túi, “Đồ của anh ta thế nào lại ở...” Nói còn không xong, liền phát hiện trong
túi cậu là một chiếc USB, cùng chiếc trên tay Kaname Kuran ban nãy giống nhau
như đúc, “Kaname Kuran, anh đút vào lúc nào đó?”
“Lúc đá lưỡi.”
Giọng điệu cợt nhả hoàn toàn không để ý đến họng súng đen ngòm bên thái dương, dẫn đến kết quả
chính là hắn bị kẻ địch hung hăng cho một đá vào bụng, “Muốn ve vãn, lát
nữa chúng mày cùng xuống địa ngục cứ từ từ mà làm! Nhanh giao USB ra đây!”
“Ngươi đoan chắc đây là
hàng thật?” Đùa bỡn chiếc USB trên tay, Zero liếc nhìn Kaname trong tay kẻ địch,
“Nhỡ đâu đây chỉ là một kho AV rẻ tiền thì sao?” Nói xong liền ném vỡ nó, “Còn
có, ngươi kiếm sai con tin.” Không chút do dự nổ súng vào kẻ đang khống chế
Kaname, “Nếu chỉ có vậy mà đã chết, cũng không xứng là đồng bọn của ta.”
Đạn sát qua vai Kaname
Kuran, bắn trúng tên kia, còn lại hai kẻ thấy tình thế đảo ngược, luống cuống bỏ
chạy, Kaname nhặt lấy khẩu súng mới rồi còn để tại thái dương mình, nhẹ nhàng nổ
hai phát súng, nương theo đó là hai bóng người ngả xuống “Zero, thiếu chút
nữa là giết ta rồi.”
“Quả nhiên vũ khí lạnh vẫn
tốt nhất.” Zero Kiryuu đem Bloody Rose giấu lại trong người, “Muốn giết thật chứ
thiếu chút gì, chỉ là lắp ống giảm thanh vào, có điểm nhắm không chuẩn thôi.”
“Vâng, vâng!” Kaname lễ
phép đưa tay ra, “Cảm tạ ngài đã nương tay.”
Hồi báo hắn chính là một
khuỷu tay vào ngực, còn có lưỡi dao sáng bóng kề cổ, “Cố ý bị bắt vui lắm sao?
Lần sau, tôi sẽ không bắn lệch đâu.” Kaname Kuran cười lấy lòng, nhưng quả thật
có chật vật một chút, vòng tay ôm lấy sát thủ tóc bạc, “Tuân lệnh.”
Đồng bọn của Kaname
Kuran là một vũ khí giết người máu lạnh, ai cũng có thể giết, ai cũng có thể
không cần, thế nhưng, cậu ta chẳng phải không có giết hắn sao, hắn Kaname Kuran
còn vui vẻ ôm lấy đồng bọn của mình tiến vào khách sạn tình nhân, như vậy không
phải là được rồi sao.
END
<3 <3 <3
ReplyDeleteCute qué
ReplyDelete