Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, March 27, 2013

Kiss me - 5.2. Hôn môi


Five (2)

Hôn môi.

Hoàn toàn không có một chút áy náy nào khi đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người khác.

Đây là một thành phố biển, nhưng khoảng cách từ bãi biển đến nội thành không khác những thành phố khác là bao.

Kaname Kuran dĩ nhiên dư sức cõng một người về tới nơi họ sống, nhất là khi người trên lưng lại là cả cuộc đời của anh, khu dân cư này gần biển nhất, vậy nên cách khá xa khu thành thị, nhưng cũng đủ đông đúc. Theo thời gian càng nhiều ô tô và người dân xuất hiện trên đường, Kaname rốt cục miễn cưỡng thả Zero xuống, bởi vì sắp về đến nhà.

Nhưng anh dường như cũng không muốn trở lại.

“Là thời gian phải đón khách rồi...”

Nơi bọn họ sinh sống cũng không lớn, thế nhưng ở đây mọi người rất thích có một khu vườn với đủ loại hoa vây quanh căn nhà, ngay cả bây giờ đang là mùa gió biển thổi mạnh cũng không thể thổi bay những khu vườn này.

Zero rất vừa ý kiến trúc căn nhà, sáng sớm còn chưa kịp ăn uống đã bị người kia kéo ra ngoài, cậu muốn dùng thời gian này để cắt tỉa lại những khóm hoa trong vườn, do đó một mình một người về nhà.

Nhưng xem ra buổi trưa cũng không có thời gian rồi.

So sánh với dáng vẻ tùy tiện, quần áo mất trật tự hiếm thấy ở Zero, những người khách đứng ở trước cửa nhà hai người lại mang vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.

Như đưa đám vậy.

Thiếu nữ bước lên trước tháo xuống chiếc mũ dạ đen đặt ở trước ngực, để lộ đôi mắt đỏ hồng như sắp tràn lệ: “... Zero, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Yuuki.”

*

Khi thấy bên trong quan tài chỉ có một cành hồng, tâm tình Yuuki kích động dị thường.

Nhưng đáng tiếc lúc cô đưa ra nghi vấn, Nguyên lão viện lại viện lý do vampire sau khi chết đi hóa thành tro tàn mà dùng hoa hồng thay thế. Đây nói là thủ đoạn, không bằng là mánh khóe đùa bỡn một đứa nhóc miệng còn hôi sữa.

Trong mắt các quý tộc, tất cả những gì lưu lại sau khi chết đi đều rất trọng yếu, bởi vì xã hội bọn họ từ xưa đã xuất hiện nhiều lời ca tụng về việc phục sinh từ trong bóng tối. Cho nên dù thân thể chỉ còn là một nắm cát thì bọn họ cũng sẽ sai người thu thập cất giữ.

Trong quan tài đáng lý ra nên là một hũ tro cát chứ không phải một cành hồng.

Một người khi đã có cố chấp sẽ luôn bất chấp tất cả, như vậy quan niệm của cả một xã hội càng không dễ dàng bị phá bỏ.

Kuran Yuuki lúc đó đã bị Nguyên lão viện vây ở chính giữa, bị người khống chế dễ như trở bàn tay. Nhưng đừng quên, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù hiện tại Kuran gia đổ nát như vậy nhưng xưa nay gia tộc cô không phải chỉ dùng dòng máu thuần chủng để đi thuần phục kẻ khác. Mặc cho xuất phát từ lý do gì, những người ủng hộ cũng sẽ đứng ra.

Mà tương phản, đám vampire Nguyên lão viện vẫn sắm vai phản diện, lại bỗng nhiên hòa hoãn dưới sự uy hiếp, bởi vì khối bánh ga-tô tên là Kuran nếu cắn mạnh quá sẽ dễ cắn phải vào răng.

“Mong ngài đừng tiếp tục khiến cộng đồng vampire tổn thất thêm nữa, Yuuki - sama.” Một vampire quý tộc sắp quên mất cả tuổi của mình âm thầm phóng xuất sức mạnh áp đảo uy thế của Kuran Yuuki, đè lại vai cô từ phía sau.

Nhìn đống hỗn độn dưới chân: “Vậy nói cho ta biết Kaname đang ở đâu.”

Kỳ thực những chuyện nháo nhào này chỉ là để đùa bỡn tất cả.

Kaname Kuran dù tự nguyện buông tha địa vị trong giới vampire cũng đâu dễ dàng. Chưa nói những lợi ích chồng chéo phức tạp này, chỉ cần là phải bảo vệ Yuuki, những thứ anh có thể làm ra trước giờ là không thể bàn cãi.

Mà việc thuận lợi mang theo Zero rời đi tiện thể phóng ra tin tức hai người đã chết, không một ai dám hoài nghi.

Đây chính là hiệp nghị giữa người thuần chủng và Nguyên lão viện.

Theo lời Zero, là một lão quái vật và một đám hồ ly chiến tranh nội bộ.

“Kaname Kuran - sama vừa rời đi một tuần đã để lộ dấu vết, khả năng ngài ấy đã lường trước ngày hôm nay.”

“Vậy hãy nói cho ta biết.”

“Khi nào Yuuki - sama xuất phát ta sẽ nói cho ngài.”

“Ngay bây giờ!”

*

Đường dài xóc nảy thật sự là không thích hợp với Yuuki từ nhỏ đã được Kaname Kuran lẫn Kurosu nuông chiều ở nhà.

Từ lúc ở trên xe bị đánh thức và được báo cho biết sắp đến nơi, tâm trạng vui sướng hồi hộp ban đầu bỗng nhiên bị đánh tan, Yuuki lung tung nhìn ra bãi biển mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ, chợt...

Kaname đang cõng một người?

Không, là quá háo hức nên mới gặp ảo giác thôi.

Nhưng khi cô đứng trước gian nhà nhỏ đã được bọn họ xác nhận, nhìn thấy bóng người từ phía xa đến, cảm giác nghi hoặc le lói ban nãy lại bùng lên mạnh mẽ.

Zero...

Zero...

“Zero.” Yuuki hổ thẹn, bởi vì đến lúc này cô mới nhớ ra là người bạn thân của cô cũng chết đi.

Nhưng đối phương dường như cũng chẳng mấy bận tâm, ngoại trừ việc nhìn có vẻ chật vật một chút.

**

Zero ở trên lưng Kaname nên không có khả năng không nghe được câu nói thầm của anh ám chỉ điều gì, chỉ là không thèm để ý. Nhưng lúc này cậu mới nghe thấy được một mùi thuần chủng pha tạp giữa một đống vampire thấp kém hơn, quen thuộc.

Không biết Kaname Kuran lại trốn đi đâu: “Vào đi.”

“A... Ừ.”

Vào trong nhà, Zero cũng không lập tức thay chiếc áo sơ mi trắng dính cát và muối biển ra. Trực tiếp vào thẳng nhà bếp loay hoay gì đấy.

Đương nhiên người thợ săn cũng không phải loại người sẽ chuẩn bị trà bánh đón tiếp kẻ địch của mình, hơn nữa Yuuki mang theo chí ít cũng hơn mười người, 90% đều là đến giám thị cô.

Nhưng đáng tiếc, người đem tin tức đến báo cho Nguyên lão viện chính là Zero, chuyện Kaname Kuran có thể dự liệu đến cậu thế nào lại không đoán được.

Căn nhà không lớn, nhưng phòng khách rất rộng rãi thoáng đãng, đám vampire đi theo chỉ đứng ở sau ghế người nữ thuần chủng.

Yuuki có thể nói là tiền hậu giáp kích, cảm giác bức bách đến từ phía sau là đương nhiên, nhưng áp lực của Zero đang ngồi đối diện cũng không nhỏ, mà khiến cô sợ hãi nhất chính là, mùi của Kaname trên người Zero dày đến mức đến cô còn phân không rõ đâu là mùi của cậu đâu là mùi của anh.

Đến nơi đây mới phát giác, chính mình đến tột cùng là đứng ở lập trường nào mà tìm đến Kaname, anh ấy trở về rồi lại làm sao?

Nhưng Kuran Yuuki luôn làm ra một ít chuyện không ai ngờ đến trong lúc suy nghĩ chưa xong, tỷ như hiện tại.

“Việc này, có thể đem Kaname trả về sao?” Tại trong mắt Yuuki, quan hệ của hai người trước đây như là thiên địch, kẻ thù không đội trời chung, nếu như không có vụ việc này, cô căn bản không biết bọn họ lại còn một tầng tình cảm dây dưa khác như thế này, giống như càng tìm hiểu càng bước vào trận địa sương mù. Thế nên mới bất giác thốt ra câu cầu khiến như vậy.

Đối phương có phản ứng.

Zero Kiryuu móc ra Bloody Rose, được giắt ngay ngắn bên hông. Đây là lý do cậu vào bếp.

Cầm khẩu súng thân quen, họng chỉ vào Yuuki, đám vampire phía sau không hề làm ra phản ứng, Zero cũng tùy theo đó hướng họng súng về phía những kẻ cậu thật sự muốn đối phó.

“Biết không, hậu quả của việc Kaname Kuran không ở chính là ta giết sạch các ngươi.”

“Zero Kiryuu, không hổ là quân cờ chuyên dụng của Kaname - sama.” Một vampire trong đó mở miệng.

“Nghĩ gì tùy ông.” Zero có chút hối hận tại sao mình lại mở miệng, theo người kia được vài tháng, loại võ mồm này không ngờ cũng có ngày xuất hiện nơi cậu.

Tuy rằng mới sống không lâu nhưng cũng xem như là nhà của mình, nếu thật sự nổ súng cũng hơi tiếc, phải đánh nhanh diệt gọn. Những thứ bị Bloody Rose bắn trúng thật không thể gọi là đồ vật nữa.

Vì vậy hướng vài khuôn mặt đáng ghét bắn vài phát, rốt cuộc cũng phát tiết được một chút.

Nhưng đối với bên kia đây hoàn toàn là khiêu khích.

Tin Zero Kiryuu đã chết là Kaname Kuran muốn Nguyên lão viện truyền ra ngoài, bọn họ không biết vì sao phải nhất định làm như vậy.

Trong mắt họ, đó cùng lắm là một tên E được cái mác thợ săn chống đỡ.

Lại là cái quan niệm mục ruỗng về đẳng cấp.

Thiếu niên tóc bạc ‘trêu đùa một chút’ xong cũng không ngay lập tức quay trở về trạng thái quạnh quẽ ngoan cố như mới rồi, mà đem Bloody Rose vốn được cưng chiều như là niềm tự hào của cậu đặt xuống mặt bàn.

“Cược một chút, nếu như ta không đồng ý Kaname Kuran tuyệt không dám theo các người về.”

“Zero...” Đây là chuyện không thể, Yuuki lo lắng.

Những vampire theo sau cũng không cược, bọn họ không cần.

Phản ứng như vậy thoáng chốc khiến Zero tụt hứng, đến cả người trước đây cậu xem như mạng sống cũng khiến cậu chán chường không ngớt.

Cũng may diễn viên chính luôn biết lựa lúc mà xuất hiện.

Hai tay Kaname trống trơn, rõ ràng khi nãy nói muốn đi chuẩn bị quà gặp mặt chỉ là cái cớ, “có mà đi thay đổi quần áo để giữ hình tượng thì có”, Zero bĩu môi. Mãi khi người thuần chủng đế vương đi tới phòng khách thì mọi người mới ý thức được sự có mặt của anh, ai cũng thận trọng nghi hoặc.

Chỉ mình Yuuki là kích động, không gì có thể nói lên tâm tình cô lúc này: “Kaname...”

“Yuuki.”

Một câu chào xã giao liền đem nhung nhớ của thiếu nữ quăng ra sau đầu, mà tương phản chính là người thuần chủng lại ngồi xuống vị trí bên cạnh nắm lấy vai Zero, áp môi mình lên đôi môi đanh đá của cậu.

Hình như thời tiết này rất dễ làm môi nứt nẻ, phải dưỡng.

Động tác này chẳng khác nào châm chọc những kẻ khinh thường vụ cá cược của Zero ban nãy. Ngay lúc hai đôi môi chạm vào nhau họ biết mình thua triệt để.

Như đây là màn chào hỏi tự nhiên của hai người, Kaname rất nhanh liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới Yuuki.

“Yuuki, lần này kiên trì những hai tháng. Thân là tộc trưởng hiện tại đối với người kế thừa tiếp theo, ta có điểm thất vọng về em.”

“Kaname, vì sao?” Yuuki cảm giác được ở chỗ này lực lượng của chính mình vô luận muốn bộc phát như thế nào đều bị ngăn chặn, bởi người đang ngồi trước mặt cô đây.

“Đương nhiên, đối với một người anh cả mà nói, Yuuki đã làm rất tốt.”

Hai tháng, không thể hoàn toàn chạy trốn, cũng chẳng vãn hồi được thế lực của gia tộc, hơn một năm giáo dục đặc biệt của em gái anh hình như không có hiệu quả.

Nhưng Kaname Kuran phải làm như vậy, có vài thứ để càng lâu càng lún sâu.

“Lẽ nào mọi thứ đều do anh cố ý tạo nên cả sao, em không tin.”

“Đương nhiên, nếu như Yuuki giữ được quyết tâm ở phương diện khác, Kuran gia sẽ không lụn bại đến mức này.”

Đó chính là giao dịch với Nguyên lão viện, nếu như Yuuki có thể đấu tranh được một vị trí trong xã hội ma cà rồng, bọn họ sẽ không được phép nhúng tay. Còn nếu không tất cả quyền lực đều sẽ thuộc về Nguyên lão viện.

“Vậy tại sao anh nhất định phải làm như thế?!”

“Rất nhiều nguyên nhân, hiện tại không thể giải thích rõ ràng. Nhưng lúc này có thể xác định đám cáo già kia lại muốn bắt được nhược điểm của chúng ta, thế nên...”

“Các ngươi không thể sống.” Chẳng từ lúc nào Zero đã lần thứ hai cầm lấy Bloody Rose.

Dọn dẹp nhà cửa, để tên kia làm được rồi.

Trong căn phòng, có một thiếu nữ thoạt nhìn như vừa gặp đả kích ngồi lặng người giữa đống đổ nát hỗn tạp.

Mà người vừa tiêu diệt hoàn toàn đám vampire do Nguyên lão viện phái tới đang bị Kaname hôn lấy, Zero cũng không có mở miệng, chỉ là đối phương vẫn kiên trì mút lấy đôi môi cậu.

**

Mà chân chính mở màn cho tất cả, chỉ là một nguyện vọng bâng quơ của Zero. Tôi muốn cái thế giới của anh phải triệt để nội loạn.
                                                                                      
Lẽ nào đây mới là kẻ gây tai hoạ?

--end--

3 comments: