Title: C'est quoi l'amour?
Author: Ethrenne
Translator: Toki Jung
Disclaimer: Nhân vật và bối cảnh trong truyện được lấy từ Vampire Knight và là tài sản của Matsuri Hino.
Pairing: Kaname / Zero
Genre: POV, Romance, Hurt/Comfort
Rating: K+, không có gì vượt rào khỏi những nụ hôn.
Permission: http://i298.photobucket.com/albums/m...psc0efcbd3.png
A/N: Chỉ có thể nói câu chuyện được dẫn dắt bởi những suy nghĩ OOC của Zero. Nếu bạn thấy một thể loại nào khác thì cứ áp dụng...
- Chúc mọi người đọc vui vẻ.
Summary: Khi Zero còn bé, cậu đã từng hỏi một vấn đề. Đến tận bây giờ dù vẫn không có câu trả lời nhưng cậu vẫn luôn nhớ về nó, nằm dài trên ghế sofa, và cậu hồi tưởng về những bước phát triển với người bạn đời của mình. Zero’s POV.
Author: Ethrenne
Translator: Toki Jung
Disclaimer: Nhân vật và bối cảnh trong truyện được lấy từ Vampire Knight và là tài sản của Matsuri Hino.
Pairing: Kaname / Zero
Genre: POV, Romance, Hurt/Comfort
Rating: K+, không có gì vượt rào khỏi những nụ hôn.
Permission: http://i298.photobucket.com/albums/m...psc0efcbd3.png
A/N: Chỉ có thể nói câu chuyện được dẫn dắt bởi những suy nghĩ OOC của Zero. Nếu bạn thấy một thể loại nào khác thì cứ áp dụng...
- Chúc mọi người đọc vui vẻ.
Summary: Khi Zero còn bé, cậu đã từng hỏi một vấn đề. Đến tận bây giờ dù vẫn không có câu trả lời nhưng cậu vẫn luôn nhớ về nó, nằm dài trên ghế sofa, và cậu hồi tưởng về những bước phát triển với người bạn đời của mình. Zero’s POV.
________________________________________
Tình yêu là gì?
Lần đầu tiên được hỏi câu này là khi tôi lên 8. Và khi nó vượt quá năng lực tự hỏi của mình, tôi nhớ mình đã chạy ào vào phòng khách và nắm lấy mẹ lúc bà đi ngang qua. Câu hỏi này... không rõ sao lúc đó tôi lại cho rằng nó rất quan trọng với mình nữa.
“Mẹ ơi tình yêu là gì ạ?”
Tôi vẫn còn nhớ câu trả lời.
“Nó là một thứ rất đẹp và mỏng manh.”
Tôi hài lòng và xếp câu trả lời của mẹ vào một góc trong tâm trí. Rồi một đứa trẻ như tôi dễ dàng quên đi một mối quan tâm nhất thời bởi vào thời điểm này, việc trở lại sàn nhà để chơi với Ichiru rõ ràng là vui thích và hấp dẫn hơn nhiều so với băn khoăn này.
Cho đến khi ả thuần chủng đó đến.
Mỗi ngày một vài giờ luyện tập với sư phụ, tôi đã có cơ hội để giáo dục bản thân mình về kẻ thù nhờ vào sự giáo dục nghiêm khắc của người. Và tôi nhớ mình đã sốc như thế nào khi trải nghiệm được hai chữ này. Tình yêu. Mẹ tôi nói, xinh đẹp và mong manh. Nhưng tôi không thấy cái chết của cha mẹ mình minh chứng điều gì cho vẻ đẹp mong manh trong tình yêu của Shizuka Hio cả.
Sau đó, tôi đến sống cùng Kaien Cross – hay còn gọi là Hiệu trưởng Cross bởi chức vụ của ông ấy trong ngôi trường cùng tên. Người đàn ông này vô cùng kỳ lạ. Cổ quái, bốc đồng, lập dị, ầm ĩ, ngu ngốc và còn nhiều thứ khác để nói về ông ta. Ông đến gặp sư phụ và cuối cùng chỉ còn ông ta nắm lấy tay tôi.
Và rồi, tôi đã gặp Yuki. Ngay từ lần đầu tiên bước chân vào căn nhà mới, cô ấy dẫn tôi vào phòng tắm. Đôi khi cô chu đáo đến mức phiền nhiễu. Đến bây giờ vẫn thế.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ quen với cuộc sống này sớm thôi. Và mỗi ngày...
“Cha yêu Yuki nhất!”
Chẳng có vẻ gì là đẹp đẽ hay dễ vỡ trong “tình yêu” được sử dụng bởi Cross cả. Nghe nó cứ như một tiếng hú của động vật thì đúng hơn. Người đàn ông này mắc một phức cảm nghiêm trọng về con gái của mình. Và đến bây giờ cũng vẫn thế.
Tình yêu có thể hét lên như vậy sao?
Nhưng cuộc gặp gỡ chỉ một thời gian ngắn sau đó mới là điều khiến tôi không thể chịu được. Và tôi đã kỷ niệm nó bằng một vết đâm ngay khoảnh khắc đầu tiên.
Hôm đó trời đã khá tối, Cross và tôi đang dọn bữa tối ra như thường lệ. Yuki có vẻ sốt ruột. Cô bồn chồn lo lắng, chỉ đặt một mông trên ghế như thể sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào. Tôi nhìn qua Hiệu trưởng với sự khó hiểu nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu “Lát nữa con sẽ hiểu.”, ngụ ý của ông khá rõ ràng. Và tôi đã không phải chờ lâu, may mắn là có ít hơn hai Yuki ở đây. Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên cô lập tức nhảy khỏi ghế như một con hổ vồ mồi và cắm đầu chạy gần như mất hút trong hành lang.
Tôi luôn tìm thấy sự ấm áp thay vì ngột ngạt trong ngôi nhà của Cross, nhưng không phải lúc này... nó không phải là một thứ có thể so sánh hay diễn tả. Vào lúc đó, tôi đã bị chôn vùi dưới một áp lực mà tôi đã từng một lần phải chịu đựng trong cuộc đời mình.
Tôi đưa mắt nhìn qua Cross với hy vọng có thể dập tắt sự hỗn loạn và phẫn nộ vô cớ trong tim lúc này, ông trấn an đó không phải là những gì tôi đang nghĩ đâu. Yuki vui sướng trở vào phòng ăn trong sự tan vỡ của tôi. Cô dẫn theo loài ma quỷ đó bên mình. Và tôi chưa sẵn sàng để đối mặt. Tôi vẫn còn đủ can đảm để đứng lên, vòng tay ôm lấy bản thân như một cách tự bảo vệ mình. Gương mặt Yuki bừng sáng trong hạnh phúc. Cross đứng lên hòng ngăn chặn bất kỳ chuyển động đột ngột nào từ tôi hay để chào đón vị khách gì đó, tôi không bao giờ biết. Nhưng nếu là vì giả thuyết đầu tiên thì ông ta đã thất bại.
Không ai có thể dự đoán được phản ứng của tôi.
Khi đã xác định chắc chắn sinh vật trước mắt, tôi chộp lấy con dao ăn và mù quáng lao đến trong tích tắc. Thậm chí còn không thèm băn khoăn liệu mình có làm Yuki bị thương hay không. Không, tôi chỉ muốn kẻ đó chết đi, biến khỏi đây. Và dù né tránh cuộc tấn công của tôi dễ dàng nhưng tay hắn vẫn bị thương bởi con dao. Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau. Tôi chỉ đơn giản là nhìn vào mắt hắn, nhưng tôi biết hắn ta đọc ra nhiều hơn một cảm xúc trong mắt tôi. Sự phẫn nộ điều khiển mọi thứ, đôi đồng tử của tôi tóe ra sự căm ghét, sợ hãi và một chút hận thù.
Nói ‘một chút’ bởi vì tôi chưa bao giờ thật sự căm thù con quỷ đó. Hắn không phải là kẻ đã hủy hoại gia đình và nguyền rủa cuộc đời tôi. Nhưng hắn ta vẫn là một trong bọn chúng. Tôi chắc chắn hắn hiểu tất cả vào thời điểm đó. Bởi hắn không ở lại lâu lắm và nhanh chóng rời đi. Cũng như chúng tôi không hề chạm mặt nhau trong một thời gian dài mặc dù hắn vẫn tới thăm nhà Cross đều đều.
Một năm rưỡi sau, sau giờ học, khi về gần đến nhà Cross, tôi cảm thấy sự có mặt của con quỷ đó. “Nếu mình đã không muốn, thì sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn.” Tôi lặp đi lặp lại nó như một câu thần chú và bình tĩnh mở cánh cửa dẫn đến phòng khách. Không có hắn, chỉ có Hiệu trưởng và Yuki. Họ đang ngồi quanh bàn, cùng với cà phê, trà và bánh, mặc dù chưa hề được động tới. Cả hai đều trông khá căng thẳng tại chỗ ngồi của mình nhưng ánh mắt của họ lại đầy cương quyết. Cross nói với tôi về năm học sắp tới. Không có gì khác thường. Tuy nhiên, dường như những gì ông muốn nói còn nhiều hơn thế. Yuki thường xuyên huých ông, có vẻ ý bảo ông nói đi. Cross lưỡng lự như đang phải đứng trước tòa án lương tâm. Rất cẩn thận, ông giải thích dự án của mình: về “Khối Đêm”, The Night Class. Khối lớp này sẽ bao gồm những học sinh tài năng, thông minh và hút máu về đêm.
Đúng vậy, Ma cà rồng.
Người đàn ông này đã phá hủy phòng tuyến hòa bình ít ỏi cuối cùng của tôi. Ngôi trường này, bọn chúng, Cross và Yuki, sẽ biến nó thành địa ngục đối với riêng tôi. Đôi mắt của Yuki rực sáng. Ý tưởng này rõ ràng đã giúp điều cô luôn ao ước, có thể được sinh hoạt dưới một mái trường với người trong mộng trở thành sự thật. Và mong muốn này có một cái tên: Kaname Kuran. Tôi không thể chịu nổi ánh mắt này của cô.
Tại thời điểm đó, ừ, tôi lại nhớ về “nó”. Tôi cảm thấy bị phản bội. Lần này là những mảnh vụn còn lại của trái tim, mà tôi cứ tưởng là nó đã đủ chai sạn sau khi tôi đánh mất cậu “em trai” của mình rồi cơ đấy.
Sau đó, hắn ta xuất hiện. Con quỷ đã lớn lên một chút kể từ lần gặp đầu tiên và duy nhất của chúng tôi. “Đủ rồi, quá đủ, dừng lại đi, làm ơn.” Cơ thể của tôi vẫn bất động, nhưng tâm trí tôi, trái tim tôi, tâm hồn tôi, nó gào thét, bỏng rát, quặn thắt, và đau đớn. Cross và con quỷ nói gì đó, nhưng tiếng nói của họ khi truyền vào tai tôi thì chẳng khác gì những âm thanh nhiễu loạn của một chiếc radio cũ. Tôi muốn cuộn mình thành một quả bóng, thu mình vào một xó, lặng im trong bóng tối, trốn dưới gầm bàn, cuối cùng và cũng quan trọng nhất là tôi không muốn thấy, nghe, ngửi hay chạm vào bất cứ điều gì, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ mãi mãi. Hai cha con Cross chìm đắm trong bài phát biểu tuyệt vời của họ về hòa bình, bình đẳng và cảm ơn Kuran Kaname vì đã ủng hộ và tham gia tích cực vào dự án này. Họ không nhìn thấy nỗi đau tồn tại trong tôi, đơn giản vì nó nghe có vẻ vô lý rằng ở đây có một người không cần sự hòa bình này và theo cách này. Trông hai người bây giờ thoải mái hơn nhiều. Họ thậm chí còn cười.
Họ không mù mà đúng không.
Họ chỉ quên mất tôi thôi.
Một làn gió nhẹ lướt qua mặt tôi, dịu dàng, âu yếm. Tuy cửa sổ không hề được mở ra. Tôi quyết định bỏ qua nó. Cơn gió trở nên mạnh hơn và chạm vào má tôi. Theo phản xạ tự nhiên tôi quay lại đối diện với xúc cảm mềm mại đó. Và bị cuốn vào đôi đồng tử mê hoặc. Tôi ngỡ ngàng giữ nguyên tư thế như vậy. Tại sao trên tất cả, ác ma lại là người duy nhất không bỏ quên tôi. Lần thứ hai, chúng tôi hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của đối phương. Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy khi nhận ra rằng cơn gió đó đã dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong tôi.
Kuran Kaname là một kẻ rất ngạo nghễ, tôi luôn cho rằng đó là điều đương nhiên, nên tôi khá ngạc nhiên khi hắn ta mới là người quay mặt đi trước. Chào qua loa từ biệt Cross. Ngay trước khi rời khỏi phòng, đôi mắt của chúng tôi gặp lại nhau, trong một khoảnh khắc. Lần này đến phiên hắn ngạc nhiên.
Bởi vì tôi đã gửi gắm sự biết ơn trong đôi mắt mình.
Vì hắn đã quay đi mặc cho niềm tự hào ghê tởm của mình, để cho tôi “thắng” trong cuộc chiến bằng mắt này.
Nhưng hơn hết vì đã không bỏ mặc tôi.
Nhưng dù cho tên vampire đã rời đi thì hai người kia vẫn không ngớt lời khen ngợi những sinh vật đó, rằng chúng xinh đẹp, thông minh, có học thức. Yuki luôn nói với tôi “Thật tốt quá đúng không Zero.” Dù biết họ không cố ý nhưng việc nhai đi nhai lại những lời này thật sự khiến tôi phát hỏa. Tôi rời khỏi phòng trong khi Cross đưa ra kế hoạch cải tạo một tòa nhà cũ bị bỏ hoang trong khuôn viên Học viện thành ký túc xá cho Khối Đêm. Thật ra tôi có thể đề nghị ông ta có bàn gì cũng nhỏ tiếng bớt nhưng lại cảm thấy mình quá tệ khi đưa ra yêu cầu như vậy với chất giọng lạnh lùng và cộc lốc của mình.
Không đủ can đảm để tìm kiếm sự yên bình trong căn phòng quạnh quẽ của mình, tôi hướng về phía của chính và âm thầm ra khỏi nhà, như vậy sẽ không làm phiền Cross. Vừa bước ra ngoài tôi bắt đầu chạy về phía Đài phun nước lớn. Tôi nằm xuống trên gờ của khu kiến trúc nhỏ và để tay mình rơi vào trong nước. Ánh trăng khiến làn da trắng của tôi càng thêm nhợt nhạt, nhất là khi tôi đong đưa tay mình một cách vô định. Tôi không thích hiệu ứng quang học này, nó làm cho tôi trông có vẻ yếu đuối, mà tôi thì lại không muốn như thế. Tôi vội vàng rút tay khỏi đó, khi thẫn thờ ngắm nhìn những giọt nước lấp lánh tung tóe trong không trung bởi cử động của mình, tôi nhận thấy được. Ác ma đã không đi hoàn toàn. Tôi lập tức ngồi dậy, lưng và chân kêu răng rắc trong nỗ lực nhỏ để đặt bản thân vào tư thế sẵn sàng tấn công. Bóng dáng của một thiếu niên cao gầy nhưng không mấy trầm ổn, có thể là do những sự kiện xáo trộn gần đây, lặng lẽ tiến về phía tôi. Kuran Kaname thực sự giống như một linh hồn quỷ dữ dưới ánh trăng huyền ảo này.
“Tại sao cậu làm điều đó?”
“Điều gì?”
“Tại sao lại rút tay ra khỏi mặt nước?”
“Liên quan gì ngươi?”
“Nó rất đẹp.”
Cuộc nói chuyện kỳ lạ của chúng tôi dừng lại ở đó. Và tên vampire lại biến mất, đột ngột như cách hắn xuất hiện.
Tôi không gặp lại hắn ta trong một thời gian.
Một tháng trôi qua. Đó là đêm trước học kỳ mới, và sự xuất hiện của “Night Class” thần thánh. Sư phụ của tôi, Yagari - sensei, đã xuất hiện tại nhà Cross để tặng cho tôi một món quà, mà tôi cũng không ngờ rằng, sau này nó sẽ thực sự trở thành một phần bổ trợ hiệu quả cho cánh tay của mình. Vì vậy, cùng với Bloody Rose mới nhận được, tôi chìm vào giấc ngủ đêm đó.
Việc quay lại trường diễn ra bình thường. Không có mùi của ma cà rồng nào xung quanh Day Class.
OOOOOOOOOOOooooOOOOOOOOOOO
“Zero, em đang ở đâu?”
“Trong phòng khách Kaname.”
“Lại nằm ườn ra trên sofa chứ gì.”
“Nếu bỏ qua tư cách của một thuần chủng thì anh có thể đi làm thầy bói được đấy?”
“Và đang nghĩ cách trả đũa anh?”
“Một câu hỏi rất độc đáo.”
“Tư thế chân của em bây giờ giống như đang khiêu khích anh đấy.”
“Ý anh nó rất là G.A.Y?” (*)
“Giống như thôi.”
“...”
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Trên thực tế, tôi không thích những hình ảnh trên truyền hình.”
“Được rồi, rồi sao?”
“Thì tôi trả lời anh rồi đó.”
“Zero.”
“Tôi không chắc nên nói như thế nào. Từ cuộc đụng độ của chúng ta? Cho đến cảm thông? Rồi nụ hôn đầu tiên? Và bây giờ là thành đôi?”
“Vậy là về tất cả.”
“Gần như vậy.”
“Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngủ thôi.”
“Giống lắm sao?”
“Giống lắm đó.”
“Còn một điều nữa?”
“Em cứ nói.”
“Tôi sẽ nói nếu anh hứa là chỉ ngủ thôi. Tôi không muốn thức dậy với cơn đau vào sáng mai.”
“Thôi được rồi anh hứa.”
“Anh làm tôi khó chịu.”
“Anh yêu em.”
“Đó là cách anh làm tôi khó chịu đó.”
“Anh chẳng nghe thấy gì cả, ngủ thôi.”
OOOOOOOOOOOooooOOOOOOOOOOO
Nhưng phải đến chập tối tôi mới được thể nghiệm một cách đầy đủ cái phiền phức mà sự hiện diện của khối Đêm mang lại. Thay vì phải về nhà sau giờ học, Cross đã yêu cầu tôi và Yuki, quản thúc lũ quỷ đó mỗi khi đến giờ thay phiên giữa hai khối lớp. Một thủ tục phiền hà và bòn rút sức lực. Mỗi đêm chúng tôi, hai Sao Đỏ của trường phải đi cùng những con quái vật đó từ lúc chúng bước ra khỏi ký túc xá cho đến lớp học và tuần tra trong khuôn viên để tránh những trường hợp bọn con gái khối Ngày nảy ra những ý định tinh vi và ngu ngốc nhằm kết bạn với đám ma cà rồng. Tôi không giao tiếp với bọn chúng ở bất cứ đâu. Không nói chuyện, không nhìn, và may mắn là bọn chúng cũng muốn như vậy.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận nhưng một phần nào đó trong tôi sợ hãi chúng, mặc dù tôi luôn mang theo Bloody Rose. Và kẻ khiến tôi sợ hãi nhất tất nhiên là Vua của chúng.
Kuran Kaname và tôi, chúng tôi đã không nói chuyện thêm lần nào nữa kể từ lúc ở Đài phun nước. Đôi khi tôi cảm thấy đôi mắt anh ta đang chăm chú theo dõi mình và một ngày tôi quyết định đối mặt với nó. Ngạc nhiên thay, thứ mà vua quỷ chú ý là bàn tay tôi. Tôi bắt đầu để ý đến anh ta mỗi đêm và trong những hành động tương tự. Kuran nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi hết mức có thể, trong khi vẫn đi về phía phòng học với một tốc độ nhàn nhã.
Dù chưa bao giờ nói ra nhưng điều đó thực sự làm tôi sợ. Tuy nhiên, hiện trạng này thiên về sự khó chịu nhiều hơn. Tuy không làm bất cứ điều gì để chống lại nỗi sợ hãi mà anh ta gây ra, đúng ra là chưa, nhưng tôi có thể ngăn chặn thứ bệnh hoạn này. Vì vậy, một đêm tôi đã làm một việc phi lý nhất nhưng lại đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.
Tôi vẫn hành xử như mỗi đêm, hoàn thành nhiệm vụ và báo cáo. Tuy nhiên, thay vì trở về phòng, tôi lại rời khỏi tòa nhà. Tôi đã định sẵn mục tiêu cho mình và thấy không cần thiết để ngừng chạy nếu không muốn bị choáng ngợp bởi sự sợ hãi. Tôi băng qua con đường dẫn đến khu dạy học của khối Đêm và giấu mình sau một trong những thân cây bên vệ đường. Những con quỷ đi ra và hướng về phía ký túc xá, không ai để ý đến tôi. Tốt, chỉ có người đứng đầu trong bọn chúng quan tâm. Kuran vẫn giữ nguyên bước tiến nhưng chậm lại một chút lúc đi ngang qua tôi. Đủ cho tôi thì thầm lời nhắn đến anh ta.
“Đài phun nước.”
Tôi vội vã bỏ đi. Tôi biết chắc rằng với khả năng của mình, gần như mười mươi là anh ta sẽ có mặt ở đó trước tôi. Quả đúng như vậy. Tôi tiếp cận từ từ, như một đứa trẻ trước mặt một con hổ, bị xâm chiếm bởi nỗi sợ hãi và bị thôi miên bởi vẻ đẹp của nó.
“Zero.”
“Kiryu, vampire.”
“Được rồi, Kiryu. Cậu muốn nói gì?”
“’Nói’ ư, không gì cả. Tôi chỉ muốn cho anh thấy.”
Tôi tiến lại gần người vampire đang ngồi trên thành gờ của đài phun nước, và ngồi xuống bên cạnh anh ta. Lúc đó khoảng cách giữa chúng tôi hẳn là gần lắm bởi tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên phóng đại trong mắt Kuran. Tôi giơ tay lên trước mặt, cánh tay dang ra đón lấy những tia sáng từ vầng trăng tròn trên cao, sau đó lao xuống nước để nhấn mạnh hiệu ứng quang học mà tôi ghét rất nhiều này.
“Nhìn đi Kuran. Đây là những gì anh đang tìm kiếm, đúng không?”
Một phút trôi qua, anh ta nhìn tay của tôi chìm vào trong những tinh thể nước lấp lánh ánh bạc, giống như một vài tháng trước đó. Không di chuyển, âm thanh duy nhất nên có là những tiếng hót của vài giống chim sống về đêm. Nhưng thậm chí cả bọn chúng cũng im lặng. Con quỷ bắt đầu di chuyển. Vẫn giữ nguyên cái nhìn trên tay tôi, còn tôi thì ngược lại không nhìn theo chuyển động đó. Nên giật nảy mình khi anh ta cầm lấy bàn tay tôi. Đan xen mười ngón tay của chúng tôi vào nhau. Các đường tĩnh mạch của anh ta nổi bật hơn hẳn so với tôi. Tôi rút hai bàn tay đang quấn vào nhau như thế ra khỏi làn nước rồi dùng ngón trỏ của bàn tay kia của mình chạy dọc theo những đường gân xanh tím cho đến khi chạm vào tay áo đồng phục anh ta. Tôi ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đỏ rực một màu của máu.
“À, ra đó là lý do tại sao.”
“Cái gì?”
“Tĩnh mạch của anh, chúng nổi màu hơn trong khi tôi có làn da sáng hơn. Tôi đoán bởi vì anh là một ma cà rồng.”
“Máu của chúng ta hoạt động nhiều hơn cho đời sống trong bóng đêm, vì vậy các tĩnh mạch dễ nổi lên.”
“Hmm. Màu xanh là màu sắc đẹp.”
Anh ta lại nhúng tay của chúng tôi vào trong nước.
“Ta không thích, nó là một sắc thái quá lạnh.”
“Nếu so với máu thì chắc là vậy...”
“Cậu, con người, ăn nhiều cà chua, ngoại trừ một số giống đặc biệt, thì không phải cũng là màu đỏ sao?”
“Nếu tôi trả lời rằng cà chua chỉ là một thứ vô tri vô giác và do đó không phải là một ví dụ tốt để so sánh, dám là anh sẽ lôi việc ăn bít tết và chúng tôi không hề thấy hổ thẹn với loài bò ra nói lắm?”
“Trông ta dễ đoán đến vậy sao?”
“Không hẳn, tôi chợt nghĩ vậy thôi.”
Sự yên lặng lại phủ xuống. Tôi vẫn nhìn con quỷ. Anh ta thì lại nhìn xuống bàn tay của chúng tôi một lần nữa.
“Ta vẫn cảm thấy như lúc đầu.”
Tôi trật nhịp khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Là sao?”
“Làn da của cậu, và cả hiệu ứng quang học, thật sự rất đẹp.”
“Ah.”
“Cậu vẫn không thấy như vậy sao?”
“Không hề.”
“Tại sao?”
“Hiệu ứng tinh thể. Tôi không muốn mình trông dễ vỡ như vậy.”
“Ta có thể phá vỡ cậu thành từng mảnh chỉ trong một vài giây, cậu biết chứ?”
“Nếu muốn dằn mặt tôi thì như vậy chưa đủ đâu.”
“Tuy nhiên, ngay cả khi cậu là người ta ghét nhất trên trái đất, ta cũng sẽ không làm điều đó.”
“Tại sao?”
“Ta không có hứng thú để đánh bại một đối thủ vốn đã gần rơi xuống.”
Tôi đứng phắt dậy, phá vỡ bất kỳ tiếp xúc vật lý nào, và nhìn vào anh ta một cách giận dữ.
“Tôi giống một kẻ sẽ rơi xuống lắm sao?”
Kuran đứng dậy và sử dụng tốc độ không tưởng của mình để áp sát lại với tôi. Chộp lấy cổ tôi bằng một tay và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Đúng vậy.”
Đó là một tiếng thì thầm ngắt quãng bởi một nụ hôn nhỏ trên môi.
“Rất giống.”
Lại một nụ hôn nữa.
“Zero, cậu vốn đang rơi xuống. Hãy cẩn thận đừng để mình xuống thấp hơn.”
Anh ta cho tôi nụ hôn thứ ba và bắt đầu quay đi.
“Nếu tôi yêu cầu giúp đỡ, anh có đến không?”
Kaname dừng lại và quay đầu qua vai để trả lời.
“Zero Kiryu sẽ yêu cầu một sự giúp đỡ?”
Tôi không trả lời.
“Đó là những gì ta nghĩ. Ngủ ngon Kiryu.”
Nhìn anh ta dần mất dạng sau những bóng cây, tôi đã thực hiện điều ngu ngốc nhất trong thời thanh xuân của mình.
“Giúp tôi.”
Và Kuran Kaname quay sang tôi với một tốc độ rất ma cà rồng.
“Giúp tôi ác quỷ.”
Tôi hầu như không có thời gian để chớp mắt khi quay trở lại trong vòng tay của người kia. Anh ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng quay về ôm anh và nghiêng đầu lên hõm vai của anh. Một tay dịu dàng vuốt ve dọc lưng tôi, tay kia của anh cố định sau gáy tôi. Cả Kaname lẫn tôi đều thay đổi và thấu hiểu nhau một cách hoàn hảo. Chúng tôi đứng đó một lúc lâu, hôn, âu yếm, sau đó tay trong tay, cùng với những tĩnh mạch màu xanh mà tôi không thích nổi ở anh và làn da trắng bạch mong manh tôi thậm chí còn ghét hơn của mình.
OOOOOOOOOOOooooOOOOOOOOOOO
“Kaname.”
“Hmm, gì vây?”
“Tôi chưa bao giờ hỏi anh...”
“Em muốn hỏi gì?”
“Tình yêu là gì?”
“Không biết."
“Được rồi.”
“Vậy, với em, tình yêu là gì?”
“Không biết luôn.”
“Hmm.”
“Kaname.”
“Gì cơ?”
“Chúng ta thực sự cần phải vất bức tranh này đi.”
---FIN---
(*): ở đây từ “khiêu khích” tác giả dùng “gaiment”, trong tiếng Pháp nó còn một cách viết khác không mấy thông dụng và thường được dùng khi chơi chữ là “gayment”, và chẻ nhỏ của chúng ta hiểu nó ra sao thì… mình chịu, 2 chẻ nói chuyện kiểu gì hack não bm ra =), nên là mình chém đấy.
T/N: Fic này còn một sequel là POV của Kaname, và tất nhiên, lại OOC - "Faut il toujours avoir une réponse pour tout?", cá nhân mình thích phần sau hơn, dù sao OC hay không thì còn tùy vào cách bạn cảm nhận nv, nên chắc chắn sẽ dịch và chỉ post khi nào hoàn toàn ưng ý với nó. Còn về phần này, không phải cố ý cẩu thả nhưng bị trễ deadline 1 ngày nên đành post vội mà chưa qua beta, vả lại là lần đầu dịch nên đôi chỗ còn hơi gượng, mn thông cảm.
Hức hức ngưỡng xờ mộ, fan VK tuy ít nhưng fic Anh Nhật Trung Pháp gì đủ cả, các bn quả thật đã thắp sáng con tim thiếu nữ khát hàng của mh *chấm nước mắt*
ReplyDeleteMh không biết tí gì về tiếng Pháp cả nên không dám nx nhiều về dịch đúng hay sai, nhưng với 1 fic POV thì nó chưa lột tả được hoàn toàn nội tâm nhân vật (càng thất vọng hơn vì khi thấy F-fic mình tưởng nó phải lãng man thanh lịch như người Pháp cơ *dập đầu*)
Về văn phong thì vẫn chất như cũ, không có lỗi chính tả hay chấm phẩy gì, mình rất thích cách bn dùng từ, ngôn từ giản dị gần gũi không cầu kì hoa mỹ khiến nhân vật cũng như câu chuyện rất thật, rất sống động.
Awww~ rất ít khi nx nên khi nx thường hay lê la như vậy, mong Toki đừng giận, thanks Toki đã dịch nó và hy vọng phần sau của fic :)
Lẽ ra cho ta dịch phần anh thuần chủng với chứ, cho nó giống couple =))
ReplyDeleteMà thôi ty dịch luôn cho nó thống nhất \m/ Văn phong của cái fic này thật là đẹp \m/
♠.♠
ReplyDelete