12.
May mắn thay, giai đoạn bận rộn cuối
cùng cũng trôi qua êm đẹp, những cuộc gọi có sức công phá như giết người hàng
loạt đã không còn quấy nhiễu kì nghỉ cuối tuần của hai người. Điều này khiến
Zero thở phào nhẹ nhõm: "Cảm tạ Thượng đế, lão quái vật kia rốt cục cũng
nhớ ra trong phòng còn nhiều sức lao động đầy tiềm năng bị bóc lột khác."
"Cảm tạ Thượng đế, em rốt cục có thể
cho bùn dứa đi tắm rửa." Kaname trêu ghẹo. Nếu muốn cảm ơn, còn phải cảm
ơn cả lão Viện trưởng Kurosu nữa, anh âm thầm mỉm cười, Zero không muốn vận dụng
ô to dù bự của mình, không có nghĩa là anh cũng thế.
"A, đúng vậy!" Zero bỗng nhiên
giật mình nhớ ra, vô cùng đau lòng nhớ tới tình trạng chiếc xe cưng của mình hiện
tại, dạo gần đây cứ mỗi lần dừng đèn đỏ là lại bắt gặp những tiếng cười cộng
ánh nhìn dè bỉu chung quanh khiến cậu có chút xấu hổ: "Nhanh lên một chút
nhanh lên một chút, hôm nay nhất định phải đi rửa xe!" Nếu cuối tuần không
ai làm thì tự cậu xắn tay làm, nói chung là phải sạch!
"Nói đi nói lại, cũng có lợi..."
Kaname nhìn bóng người sốt ruột chạy tới chạy lui, mỉm cười nói trong khi đi lấy
áo khoác và giúp cậu mặc vào: "Có bị bắn tốc độ thì cameras cũng chỉ quay
được một cục bùn ^_^ "
"Bùn cái đầu anh, tôi chưa bao giờ chạy
quá tốc độ hết!" Zero lườm anh một cái, nhìn Kaname đã quần áo nón nảy chỉnh
tề đang giúp mình mặc áo khoác bỗng nhiên có chút bối rối ― cùng nhau chuẩn bị ra
ngoài, vì sao chính mình lại chậm hơn anh ta nhiều như vậy?
Bên ngoài trời lạnh, những tán cây đỏ
vàng xen kẽ trên cao hòa mình theo những giai điệu của làn gió tạo ra âm hưởng
xào xạc, thi thoảng lượn xuống vài chiếc lá cũng khoan thai luyến tiếc theo gió
lạnh đảo quanh, nhan sắc nồng đậm pha lẫn nhàn nhạt khiến khoảng thời gian này
trong năm quyến rũ không kém gì vẻ đẹp của mùa xuân.
"Nhìn như tranh màu nước vậy
~~" Zero thưởng thức đánh giá, bao lâu rồi không chậm rãi tản bộ trên đường
phố để được ngắm nhìn phong cảnh như thế này? Cho tới nay nếu không phải cắm mặt
vào công việc trên ban thì cũng một thân phong trần ngoài đường cái hay nghĩa địa,
ngắm nhìn hết đèn xanh đèn đỏ rồi đến biển báo giao thông, thật lãng phí cuộc đời!
Zero chăm chú ngắm cảnh, còn Kaname thì
chỉ cần ngắm cậu. Tuy rằng trời lạnh, nhưng không ngăn được người đến người đi,
dòng người rực rỡ áo hoa bốn phía chẳng thể nào làm phai đi những màu sắc đặc
trưng trên người Zero. Mái tóc sáng bạc, khuôn mặt trắng nõn, cánh mũi thẳng
lành lạnh hơi đỏ lên và đôi môi đỏ phớt, phối hợp với chiếc áo khoác vàng nhạt
trên người, một thân sắc thái đạm nhạt làm nền khiến cậu trông có vẻ nhẹ nhàng
khoan khoái. Nhưng Kaname thích nhất chính là chiếc khăn quàng cổ đỏ sậm tự
tay anh quàng cho cậu bác sĩ lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, chất liệu dày đặc trưng của len
kết hợp với gam màu đỏ tỏa ra sự ấm áp nhẹ nhàng, không những không lộ vẻ phù
phiếm mà lại còn rất hợp với sự xa cách nhàn nhạt tỏa ra trên người Zero, càng
tôn lên nước da trắng và đôi môi hồng của cậu, hợp nhãn hết sức ^_^
"Thế này, cũng tính là hẹn hò nhỉ?"
Bỗng nhiên, Kaname áp sát một chút, làm bộ vô ý lướt qua bên tai Zero bâng
quơ hỏi một câu, mặc dù chung quanh ầm ĩ tiếng gió tiếng người, ồn ào náo nhiệt,
cũng không ảnh hưởng đến sức công phá rõ ràng của những lời này.
"Hửm..." Zero đang rất hưởng
thụ việc đi dạo, bên tai đột nhiên thổi đến một hơi nóng kèm theo câu nói như vậy,
lý giải xong ngay lập tức mặt đỏ tới mang tai, chóp mũi đổ mồ hôi. Lần đầu tiên kể từ lúc hai người về sống chung tới nay, Kaname ‘công khai tỏ tình’ như vậy,
tuy rằng hình thức sinh hoạt của họ từ lâu vượt qua giới hạn ‘mờ ám’.
"Ha ha..." Hài lòng nhìn Zero xấu
hổ oán hận cố tình đánh trống lảng phàn nàn sao đèn giao thông mãi vẫn chưa chịu
bật xanh, Kaname trong bụng cười như mở cờ ― bởi vậy mới nói, mấy cái tình tiết
gì mà gió lớn nghe không rõ, chỉ trên phim mới có!
Vì vậy, dưới sự cam chịu của người kia,
vị kiến trúc sư hẹn hò rất hạnh phúc. Kéo Zero đi mua vài bộ đồ, dạo quanh mấy cửa hàng
bánh ngọt. Anh cũng không đam mê đồ ngọt, đôi khi ăn một ít cũng không thấy
ghét, nhưng Kaname rất thích ngắm Zero loay hoay trước tủ kính trưng bày đủ loại
bánh ga tô để chọn món. Chiếc áo khoác với mũ sau rộng lớn khiến Zero trông như
một thiếu niên hoạt bát, ánh mắt linh động tham lam lướt qua không sót một chiếc
bánh nào, gặp phải cái nào vừa ý sẽ cười rất hài lòng quay đầu lại giải thích
cho anh nghe món này ngon hay đặc biệt chỗ nào...
Lực chú ý của Kaname toàn bộ đều đặt trên
người Zero, hoàn toàn quên mất những tiếng bàn tán phấn khích của những thiếu nữ
chung quanh. Dưới con mắt của họ, chàng trai tóc bạch kim kia đương nhiên rất đẹp
trai, thế nhưng, bầu không khí lúc hai người cùng một chỗ càng làm cho các cô sục
sôi.
Khác với hệ màu nhạt chủ đạo của Zero,
trên người Kaname trên cơ bản đều là gam ấm nóng, hàng nút trên áo khoác kiểu
vest màu đen chỉ được cài một nửa, để lộ áo len cao cổ màu be bên trong, màu sắc
trang nhã, ổn trọng cộng với mái tóc và đôi mắt màu nâu đỏ trông rất bắt mắt,
thế nhưng, điều gây chú ý chính là sự phối hợp một cách ngẫu nhiên trong trang
phục của hai người, và cả những động tác tương hỗ hài hòa...
Đi dạo gần nguyên một ngày, hai người vui
vẻ chuẩn bị về nhà. Zero đứng tại đường dành riêng cho người đi bộ chờ Kaname đi
lấy “bùn dứa”, lúc đi dạo phố ngắm nhìn muôn màu muôn vẻ của cuộc sống mà không hề
thấy mệt, vừa nghỉ một lát, thật lâu không đi bộ nhiều như thế nên cậu bắt đầu cảm thấy hơi uể oải. Theo mặt trời hướng về phía tây, gió cũng dần trở nên lạnh hơn,
bên cạnh thiếu người đi người bình thường hay cười dịu dàng với mình, vu vơ nghĩ hình như chỉ một người rất là cô đơn...
Cô đơn? Đang ngạc nhiên sao bỗng dưng
suy nghĩ này lại vọt vào trong não mình, chợt nghe được một tiếng:
"Yo, đây không phải là Kiryuu
Ichiru sao?" Đột nhiên, một bàn tay từ sau đập lên vai cậu, khóe mắt Zero
nheo lại, nhanh chóng lách người, nghiêng thân mình, lưu loát né tránh bàn tay
kia song song xoay người dùng ánh mắt lạnh lùng trừng thẳng vào vị khách đã không
mời lại còn không biết thức thời kia.
"... Hả..." Đối phương bị động
tác của Zero làm cho sửng sốt, nghĩ ánh mắt này hình như không giống thường
ngày cho lắm, trong lúc nhất thời có chút không rõ.
"Xem ra, thằng nhãi này coi vậy mà
cũng khỏe nhỉ! Bị chúng ta tặng cho một phát súng như thế, vậy mà chỉ trong thời
gian ngắn đã thong dong dắt bạn gái đi dạo phố..." Không đợi đến kẻ lạ mặt
đối diện phản ứng, mấy tên thối mồm thối miệng phía sau đã bắt đầu nhao nhao.
"Súng?" Zero khẽ hừ một tiếng,
ánh mắt càng thêm hẹp lại, đánh giá sơ lực lượng của đối phương, bốn người.
"...Ngươi, ngươi hừ cái gì!" Bị
trừng đến sợ hãi, vài tên chột dạ rống to hơn, một bên liếc nhìn thoáng qua đồng
bọn, như trong dự kiến thấy được tất cả đều mang theo chút nghi hoặc ― vì sao
ngày hôm nay Kiryuu Ichiru xử sự không giống với những lần giáp mặt trước?
"...Viên kẹo lần trước là cảnh cáo, để
cho con mụ Shizuka Hio kia hiểu được cái gì gọi là đạo lý!" Có kẻ vội vã khẳng
định lập trường chính nghĩa của mình.
"Không tệ, còn biết cách vận dụng
mưu kế." Không đợi cậu mở miệng, Kaname đã đi tới bên cạnh. Từ xa anh đã
thấy cục diện giằng co này, Zero đứng thẳng lưng, hai vai căng lên trong tức giận
rất rõ ràng, đến gần nghe xong, đã biết lũ này coi như xong.
"Không phải chuyện của anh." Lạnh
lùng liếc mắt, Zero lên tiếng.
Vì vậy, Kaname lần thứ hai ‘khuất phục’,
khoanh tay theo đoàn người rẽ vào hẻm nhỏ, ung dung đứng nhìn trận đánh.
‘Không hổ là niềm tự hào của thế gia sát
thủ!’ nhìn những chiêu thức nhìn qua giản đơn nhưng hữu hiệu với độ chính xác
tuyệt đối của Zero, Kaname không khỏi ngưỡng mộ. Không có bất luận một động tác
dư thừa nào, tất cả đều coi trọng hiệu suất và trúng mục tiêu, yết hầu, khớp
xương, mạng sườn, mạch máu, dây thần kinh... chỉ cần là điểm yếu trên cơ thể đều
bị cậu tập kích, tiếng răng rắc vang lên liên tiếp, một lát sau Zero phủi bụi
trên người, vô cùng sảng khoái tự nhiên duỗi thẳng tay chân: "Lâu không
dùng hơi lạ tay."
"Bọn chúng không phải người của nhà
Kuran." Trên đường trở lại, Kaname nhịn không được muốn giành lại công lý
cho bản thân, nếu như bị giận chó đánh mèo, không bằng hôm nay ở nhà.
"..." Zero không nhìn anh,
trái lại quay đầu sang cửa sổ xe bên kia lầm bầm: "Nhà ai chả như
nhau!"
"..." Kaname sau một thời gian
dài mới hiểu được, ngày đó tại sao cơn tức giận của Zero lại đến nhanh như vậy, không giống cậu lắm ― đương nhiên duyên cớ không chỉ là bởi Ichiru... (A/N:
nhớ kỹ Kaname có nói qua, Zero cục cưng một khi xấu hổ liền thích giận cá chém
thớt ^_^)
...
Sinh hoạt cứ theo lẻ thường, công việc
cũng phải như cũ. Giải quyết xong Rido, việc cơ cấu lại dòng tộc cũng bắt đầu khởi
động, tương đối trắc trở chỉ có Hiou Shizuka. Cũng không phải e ngại thế lực nhà
Hiou to lớn thế nào, nhiều năm qua bên đó đã bị Rido từng bước bóp nát chỉ còn
cái vỏ rỗng, một chút quyền lực cuối cùng của ả ta cũng bị trận đụng độ gần nhất
tiêu trừ hết bảy tám phần. Nan giải là Kiryuu Ichiru.
Để lại, như vậy khác nào tự gieo mầm mống
tai họa sau này. Loại trừ? Ăn nói thế nào với Zero đây.
"Haiz, quên đi." Kaname quay
quay bút chì trước giá vẽ, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Đang khi nói chuyện, đường nhìn của anh
lại bay tới bản thiết kế trên giá vẽ, nhớ tới lúc Zero nhìn thấy bản sửa chữa của
anh cho căn phòng nhỏ kia, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng ―
「Đây là thiết kế của anh?」Dáng dấp lúc đôi
ngươi Lavender chăm chú xem xét khiến ánh mắt Kaname hoàn toàn dính vào trên
người cậu, câu trả lời chỉ tuôn ra theo phản xạ:
「Uhm, em thấy sao?」Đã không nói thì
thôi, lời vừa ra khỏi miệng liền thấy thấp thỏm; tuy rằng thiết kế đều không phải công
việc chính, nhưng dù sao cũng là đam mê tâm huyết của bản thân bỏ ra, không hy
vọng bị Zero chê bai.
「Đây là sửa đổi gần nhất?」Vầng trán thanh
tú hơi xuất hiện vài nếp nhăn, lá gan Kaname cũng theo đó run rẩy mấy cái:
「Zero?」Có chút chột dạ,
Zero sau khi buông bản thiết kế thì vẫn nhìn chằm chằm vào anh, kiểu nhìn đó
nên nói như thế nào nhỉ? Tôn Ngộ Không nhìn thấu ba lần biến hóa của Bạch Cốt
Tinh, hình như anh đã biết cảm giác của bộ xương đó lúc bị Hỏa nhãn Kim tinh
chiếu vào...
「Tôi thích...」Zero bỗng nhiên mỉm
cười nhẹ nhàng,「Rất có cảm giác của một gia đình.」
...
"Kiryuu... Ichiru sao?"
Loại vẻ mặt đượm buồn kết hợp với độ
cung nơi khóe miệng của Kaname, tổ hợp này muốn nói bao nhiêu quái dị liền có bấy
nhiêu quái dị, khiến Seiren đang chờ mệnh lệnh ở phía đối diện đánh một cái rùng mình ― loại vẻ mặt này của thiếu gia, là ai xui xẻo vậy?
Là nơi nào khảo chứng nói ác ma càng là
cao tay lại càng lập dị Seiren không rõ lắm. Cô chỉ biết cậu chủ của mình này là
trời sinh lập dị. Tính ra cô cũng là con gái độc nhất của gia tộc thủ vệ cho Kuran
gia, nhưng vẫn là một người biểu cảm tương đối phong phú, cởi mở hoạt bát tràn
đầy nhiệt huyết, đã từng như thế.
Thế nhưng, tận mắt chứng kiến những đồng
nghiệp xấu số từng người một đi vào lối mòn thần khẩu hại xác phàm, Seiren liền
sáng suốt tìm được một phương pháp có thể bảo trì an toàn khi bên cạnh Kaname
Kuran, giả chết. Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, mặc người đông tây nam
bắc thế nào, chỉ cần ta không phản ứng, đến kẻ thích dày vò dằn vặt người khác
nhất cũng sẽ không có hứng đụng đến mình.
Sở dĩ như vậy, cho nên Seiren mới có thể
an toàn sống sót cho đến tận hôm nay. Không thê thảm như Hanabusa Aidou giống
như bị tẩy não đến Kaname – sama lỡ tay đánh nát cái chén cũng đem trở thành báu
vật biển sâu cất dấu kĩ càng, cũng không thất bại như anh họ của cậu ta
Akatsuki Kain ― rõ ràng là một người đàn ông thành đạt lạnh lùng, lại phải cay đắng chấp nhận làm một nhân viên nhà nước quèn mê gái...
Nghĩ tới đây, Seiren cố nén cơn xúc động
muốn co giật cơ miệng, hoàn thành nhiệm vụ mới là chủ yếu. Hơn nữa, quan trọng
nhất là, có nhiệm vụ là có thể tạm thời rời xa được người chủ đầy trơ trẽn này,
việc 'tình trong như đã' giúp thiếu gia của cô càng thêm nhạy cảm trong thần giao cách cảm - Seiren bỗng nhiên rất muốn nhìn một chút vẻ mặt của Zero, nếu
như cậu ta biết những lúc Kaname không kiêng nể gì cả nói ra những lời buồn nôn
phấn hường, tiện tay sờ mó liếc mắt đưa tình với cậu kỳ thực có rất nhiều khán
giả âm thầm theo dõi, không biết sẽ như thế nào nhỉ...
~~~
0 comments:
Post a Comment