Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, May 29, 2013

Tự do sẽ không là cô đơn [11]

11.

"Rido, trò chơi đến đây là kết thúc." Kaname mấy ngày nay trải qua rất đắc ý, Zero sau sự kiện say rượu kia thì không còn ‘giữ kẽ’ với anh như xưa nữa, không biết sẽ hỏi, không hài lòng sẽ trừng, không nhịn được sẽ đánh, mệt nhọc sẽ dựa vào vai anh ngủ gật, đi làm bị ức hiếp sẽ trút giận lên anh... Tuy rằng trầy da tróc vẩy không ít, nhưng những lúc bị trừng, bị đánh được tiện tay sờ mó đôi chút cũng hài lòng lắm rồi ^_^

Con người khi đang trong trạng thái hạnh phúc bành trướng thường thích làm việc thiện ― đây là Kaname giải thích cho sự bao dung của mình lúc này.

"Cái Hội đồng già nua tàn sức của ông đều đã bỏ cuộc, sao ông không nghĩ đến việc nghỉ dưỡng lão đi nhỉ?" Trong phòng hội nghị cấp cao của tập đoàn Kuran, Kaname lạnh lùng đối mặt với người cha thân sinh của mình.

"Dưỡng lão? Bằng vào ngươi?" Rido không còn là một người trẻ tuổi, quy luật của tự nhiên trước đây luôn bị hắn tận lực bỏ qua khi đối mặt với một Kaname Kuran cường thế, trưởng thành như vậy thì bị vạch trần không chừa một kẽ, hoàn toàn triệt để.

"Đó không phải là câu hỏi." Kaname là huyết mạch của Rido, sự tàn nhẫn cùng dã tâm của lão thành công di truyền lại cho anh, thế nhưng có một khác biệt tuyệt diệu, đó chính là sự ôn hòa khắc chế được kế thừa từ Haruka.

"..." Rido bình tĩnh nhìn chăm chú vào ‘đứa con’ của mình, Kaname trước mắt, rất giống Haruka.

Trả lại cho cha mình một ánh mắt bình thản không kém, anh đương nhiên hiểu người đối diện đang nghĩ gì.

"Haruka nó..." Rido thả người xuống chiếc ghế bành, buông tha ngẩng mặt nhìn trần nhà.

"Vợ chồng Haruka Juuri rất hạnh phúc, ông chỉ cần biết như vậy là đủ rồi." Lưu lại những lời này, Kaname đi ra ngoài. Một kẻ tung hoành cả đời không cần bị người khác dùng ánh mắt thương hại quan tâm, cho dù anh kỳ thực rất thương cảm. Kỳ thực cha anh chỉ là một con người thất bại trong việc biểu đạt tình cảm, rằng kỳ thực ông chỉ là yêu sai người, và sai phương thức...

"Đừng để như ta..." Lời nói của Rido truyền đến sau cánh cửa dần khép lại, phiêu vào tai Kaname.

Tôi đương nhiên sẽ không như ông, Kaname nhịn không được trong bụng khinh bỉ một chút. Anh Kaname Kuran thế nhưng mềm mỏng lại mạnh mẽ, hoàn toàn không giống Rido, dùng tàn bạo che giấu nhu nhược ― không yêu, đương nhiên cũng không có khả năng được yêu.

Rido và tay chân ra đi trong lặng lẽ, không có họp báo ồn ào, lúc này chỉ có đại thiếu gia Kaname Kuran cả huyết thống và năng lực đều đã được chứng minh, hơn nữa lúc trước cũng đã thu dọn sạch sẽ đám Hội đồng, lần này Kaname nhưng thật ra không phí nhiều sức lực cũng có thể danh chính ngôn thuận lên nắm quyền.

Thời gian này, phòng thiết kế của anh lại nhận được hợp đồng trang trí cho một vũ hội, tuy rằng quy mô không lớn nhưng cũng khiến mấy người Hanabusa bận rộn chạy tới chạy lui. Kaname trái lại lại tỏ ra rất nhàn nhã thong dong, theo lời Zero thì anh rất thích hợp với mấy công việc mang tính chất sang trọng này ― bề ngoài lãng tử bất cần nhưng bản thân vốn đã mang theo phong cách của một đại nhân vật xa hoa, cao quý, sống cuộc sống thượng lưu.

Nói không chừng vampire cũng chỉ đến như anh là cùng... Zero đã từng nhận xét như thế sau một lần tỉ mỉ quan sát Kaname.



Kaname bận, Zero so với anh càng bận. Cùng với lịch kiểm pháp dày đặc, địa điểm cũng càng lúc càng xa nội thành, chiếc Polo bạc qua vài ngày liền trở thành một cục bùn không hơn không kém. Gần đây nhất, nơi phát hiện tử thi cách Tokyo những hai trăm km, sau khi ra ngoài công tác hai ngày trở về Zero ngoại trừ khuôn mặt vừa gầy vừa tái, đôi mắt cũng so với cú mèo càng đẹp.

Vừa vào cửa, câu đầu tiên cậu chào anh là: "Có gì ăn không?" Kaname cũng không có thời gian tham quan thú quý, vội vội vàng vàng vào bếp nấu mì tôm ― đây là món ăn anh phải khổ cực lắm mới học được vì độ nhanh lại an toàn của nó, cũng là món ăn duy nhất anh có thể nấu được.

Sau khoảng mười phút leng keng trong bếp, bưng bát mì sợi nóng hôi hổi đi ra, Zero đã hoàn toàn ném mình vào trên sô pha ngủ thẳng cẳng. Từng sợi tóc bạc nhè nhẹ mất trật tự vướng vào trên trán và hai bên mặt, Zero một tay còn đang khoát lên cổ áo sơmi trong, tay kia còn cầm chiếc áo khoát vắt vẻo tại lưng dựa...

"..." Lắc đầu, Kaname thở dài nhìn bát mì còn bốc khói trong tay, chờ đánh thức được Zero thứ này còn có thể ăn sao? Buông bát, cầm lấy điện thoại, gọi đến nhà hàng đặt một phần cháo hạt sen loại Zero thích nhất, căn dặn kỹ lưỡng nửa tiếng sau hãy mang đến đồng thời thêm vào vài loại phối liệu tẩm bổ, tiếp theo vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, cúi người gọi Zero vào tẩy rửa.

"... Mệt lắm” lay lay vài cái, đáp lại Kaname chính là cái nhíu mày khó chịu, Zero co người lại càng ép mình vào sô pha hơn.

"..." Kaname cũng đang cau mày không kém, không lót dạ đã đành, còn ngủ ở chỗ này sao? Còn có, lão yêu quái kia lấy việc công trả thù riêng đúng không? Sao lại có nhiều xác chết cần khám nghiệm ở ngoài như vậy chỉ trong một tuần?

Kaname chưa từng thấy qua hiện trường kiểm xác, nhưng cùng Zero ở chung lâu như vậy, chỉ nghe thôi cũng đủ mường tượng ra. Theo cậu miêu tả, điều kiện của mấy phòng kiểm pháp trong khu vực thành thị còn có thể chấp nhận được, thông gió, vệ sinh, chiếu sáng và vân vân đều theo tiêu chuẩn quốc gia, thế nhưng đi về mấy vùng rừng rú, nhảy vào quan tài phân loại đống thịt vụn với xương sụn bên trong cũng không phải là điều mới mẻ.

Điển hình nhất có lần kia... Kaname nhớ lại ngày hôm đó Zero ‘hăng say’ kể về công việc của mình: Vừa nghe nói là phải khai quan khám nghiệm tử thi, tự dưng dân làng cứ như ong vỡ tổ vây quanh khu nghĩa địa xầm xì, đuổi thế nào cũng không đi... Zero vừa nói vừa nheo mắt nhìn chằm chằm Kaname, khiến anh lúc đó phải nín cười để được tiếp tục nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của cậu ― lẽ nào em hy vọng vào một người lớn lên trong thế giới ‘người không chết thì ta chết’ sẽ trợn mắt há hốc khi nghe hai từ ‘tử thi’, ‘nghĩa địa’ sao?

Không có cách nào, đành phải khai quan... thấy biểu cảm trên gương mặt Kaname chẳng có vẻ gì là sẽ biến hóa, Zero đành tiếp tục câu chuyện.

Sau đó? Kaname đợi nửa ngày, không có nghe thấy diễn biến tiếp sau ‘khai quan’, hiếu kỳ hỏi tiếp, không lẽ bạo động?

Làm gì có sau đó, người chết ban đầu được giám định là treo cổ tự vẫn, dân vùng đó lại mê tín, có ai dám khâm liệm vệ sinh cho tử thi đâu, để vậy mà chôn, vừa khai quan thì cái mùi như bom sinh học kia xốc lên, tự động xách dép chạy thôi... cậu bác sĩ cười hài lòng nhìn cơ mặt Kaname rốt cuộc chống chọi không nổi xoắn vào nhau.

Ngẫm lại tình hình hôm đó, anh quyết định, Zero cái gì cũng được, chỉ có không tắm là không được!

Lung lay lắc lắc, người kia nửa mộng nửa tỉnh mặc cho anh giúp cậu cởi áo khoác đưa vào phòng tắm, đồ trong Kaname không nhẫn tâm cởi ― máu mũi là của chính mình, chảy còn không bằng hiến, ít ra cũng nên nhân từ với bản thân.

Cũng may con sâu ngủ kia chịu để yên cho Kaname dùng nước lạnh rửa sơ khuôn mặt, thanh tỉnh lại đôi chút, dưới áp lực cứ hai phút hỏi một câu kiểm tra tiến độ của anh cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ đi ra, vừa lúc cháo được giao đến, cậu ăn một hơi sạch bách.

"Tham công tiếc việc đúng chuẩn một cán bộ công sở kiểu mẫu, tại sao hồi xưa em không làm việc cho Chính phủ nhỉ? Tiền lương cao hơn bây giờ nhiều." Kaname đang pha chocolate nóng trong nhà bếp ― cũng may anh thông thạo pha chế đồ uống hơn là mấy thứ cơm canh kia, hơn nữa Zero thích uống loại này hơn ca cao nóng ― hương thơm ngào ngạt hơn nữa mùi vị lại thấm tháp, ỉu xìu nhận lấy tách chocolate, Zero thưởng thức nó như một chú mèo lim dim, dùng tay bọc quanh tách, híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn.

"Chính phủ? Nếu như tôi có thể vượt qua vòng thẩm tra lý lịch chính trị." Zero khinh bỉ cái thân phận nửa trắng nửa đen cực độ thiếu khuyết thường thức của mình này.

"Ha ha... Cũng đúng." Kaname cười trừ, từ chối tiếp tục chủ đề.

Kỳ thực, cậu nếu như muốn, với năng lực của Kurosu, thẩm tra lý lịch chính trị sao có thể coi như cản trở? Lý do lớn nhất chính là Ichiru đi. Không hỏi cũng biết, Zero không hận em trai mình. Chỉ là không biết nên làm sao để tha thứ, làm sao có thể trở lại quá khứ.

"Gần đây hình như không được yên ổn lắm?" hớp một ngụm chocolate cuối cùng, được thư giãn trong nước nóng cộng thêm một chén cháo hạt sen ngon lành, mọi uể đã bị đánh bay chẳng còn bao nhiêu, Zero lo lắng hỏi đến, dù sao công tác của mình cũng có một ít liên quan.

"Vẫn bình thường, nhắc mới nhớ năm mới sắp đến, lại phải tổng kết cuối năm ^_^" Kaname vẫn như cũ một vẻ chuyện gì cũng không liên quan đến mình.

"Được rồi, em chừng nào thì rảnh rỗi?" như chợt nhớ ra điều gì anh chen vào sô pha kề sát Zero hỏi

"A? Hmm... Để xem." Zero ngây cả người, nhìn cặp con ngươi đỏ sậm gần trong gang tấc kia liền cảm thấy câu trả lời của mình lúc này thật tội lỗi, không khỏi có chút căm tức, oán hận cắn răng: "Lão quái vật đó dạo này toàn giao việc cho tôi!"

"Vậy sao?" Gương mặt tái nhợt của Zero sau lớp khói trắng nổi lên một tầng ửng đỏ, đôi tinh thể lavender ẩn sau mí mắt sụp sụp dán vào chiếc tách rỗng, động tác cắn môi ban nãy khiến quệt chocolate nâu thẫm quanh khóe miệng cậu càng lan rộng... Kaname bỗng nhiên nghĩ loại cảm giác khô khát lúc trong nhà tắm lại kéo tới ― cũng may Zero hình như không phát hiện ra, nếu không một khi đã xấu hổ liền lại giận chó đánh mèo cho xem ^_^

~~~

0 comments:

Post a Comment