Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, December 14, 2011

[KanameZero] Cười trên nửa dòng lệ.

Tác giả: Người vì sao cam lòng rời đi (*dead*)
Thể loại: Bi, đoản.
Pairing: Kaname x Zero.
Editor: Loạn loạn.
Vẫn như cũ, hem có gì, chỉ là bài nhạc nghe trong lúc edit thôi, chả liên quan gì sất :-< (K biết có ai đã block cái trình chơi nhạc này chưa =)))

 
o0o
part 1

            Kaname Kuran còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, đáy mắt tất cả đều là áp lực cùng kích động.

            Mái tóc bạc tùy tiện, đôi mắt mang màu oải hương nhạt. Nhãn thần quật cường như một tiểu thú thụ thương, chỉ có thể rít gào để cảnh cáo địch nhân, không cho phép ai tới gần. Thế nhưng thân ảnh đơn bạc, đôi tay run rẩy lại khiến kẻ khác không nỡ. Khi mũi dao lạnh lẽo đâm vào da thịt, rất lạnh, là một cảm giác bén nhọn. Cho dù so ra cũng kém cái cảm giác bi thương đồng tình nơi ngực. Nhưng vẫn rất kỳ quái.

            Từng lọn tóc rời rạc trên trán thiếu niên biểu thị rất tốt bất lực và đau đớn của cậu lúc này, cứ như vậy không một tiếng động, cứ như vậy cường ngạnh khiến anh nhớ kỹ. Đến nỗi quãng thời gian về sau, Kaname thường thường nhìn vết sẹo nhỏ nhợt nhạt nơi tay trái mà thất thần, rồi cái cảm giác như bị thôi miên kia sẽ lại đến, sẽ mang tất cả như trở về mùa hè đầu tiên.

            Ánh mắt lãnh liệt trong suốt của thiếu niên khắc sâu ở trong lòng, chưa bao giờ quên, giống như cậu vẫn còn nơi đây.

part 2

            Mái tóc nâu mềm, đôi mắt mang sắc đỏ mê người của rượu vang giống như đôi mắt Medusa huyền thoại, tuyệt mỹ nhưng khiến kẻ khác e sợ, đồng thời mang theo lực hấp dẫn trí mạng. Gương mặt xuất chúng, dáng người hoàn mỹ, năng lực cường đại.

            Sự tồn tại của Kaname Kuran tượng trưng cho Thần trong xã hội vampire, cao quý, bất khả xâm phạm. Thế nhưng, chỉ có thiếu niên kia, không vì vẻ bề ngoài mà mê man, vẫn luôn đối mặt anh như một người thường, thậm chí là kẻ thù. Giống như đã được định trước, Zero Kiryuu là sự tồn tại đặc thù duy nhất của Kaname Kuran.

            Có thể khiến cả thế giới vampire khuynh đảo, điên cuồng, Kaname Kuran – sama, cái tên Zero Kiryuu chính là vết thương trí mệnh, độc dược vĩnh viễn không giải được của Ngài ấy.

 part 3

            Zero Kiryuu, giống như cái tên này. Kaname Kuran không biết đối với chính mình mà nói, zero đến tột cùng là khởi điểm hay tới hạn. Thế nhưng anh rất rõ ràng, Zero Kiryuu, là bắt đầu, cũng là điểm cuối của anh.

            Dạy Kaname Kuran yêu là Zero Kiryuu, khiến Kaname Kuran hối hận suốt đời cũng là Zero Kiryuu.

            Lúc đó Yuuki mắc phải một chứng bệnh kỳ quái nghiêm trọng, cần có máu của hai gia tộc thuần chủng Hiou và Kuran làm thuốc dẫn, thế nhưng thuần chủng cuối cùng của gia tộc Hiou, Shizuka Hiou đã chết, căn bản là vô phương cứu chữa.

            Nhưng cũng không phải không còn biện pháp, Kaname đem ánh mắt hướng về phía Zero Kiryuu. Phải dùng từ may mắn đến hình dung level E này, hiện tại phương pháp duy nhất chính là cậu ta. Anh đã từng thề với Juuri, sẽ luôn chăm sóc cho Yuuki, không thể nuốt lời.

            Tháng ba năm đó, anh đào nở đầy trời, Zero Kiryuu bình lặng ngồi dưới tàng cây anh đào, ánh nhìn yên ả, không mang theo bất kỳ vui buồn gì trên gương mặt niên thiếu, phảng phất không có gì đọng lại, như một người trầm mặc lặng lẽ. Gương mặt mỹ lệ đơn thuần, áo sơmi trắng tinh, khung cảnh sạch sẽ hư ảo khiến Kaname Kuran không thể xuống tay.

            Tâm quả thực có dao động, thế nhưng Kaname cuối cùng vẫn thủ vững lời hứa năm xưa.

            Khi cánh tay không chút chần chờ xuyên qua ngực Zero Kiryuu, Kaname Kuran chân chính cảm giác được, thì ra người thiếu niên thoạt nhìn luôn lạnh lẽo này, kỳ thực sở hữu một trái tim rất nóng.

            Ngoài dự liệu chính là, trước khi chết Zero không có sợ hãi, mặt hồ trong đôi mắt tử đinh từ đầu đến cuối không hề nhấc lên một chút gợn sóng, thế nhưng tại thời khắc cuối cùng lại nhàn nhạt nở nụ cười.

            Trong trí nhớ của Kaname Kuran, thiếu niên cũng giống như một búp bê sứ hoàn mỹ không tì vết, không hờn không giận, ngoại trừ kích động lần gặp đầu tiên ra chưa từng thấy cậu biểu lộ vẻ mặt gì khác. Đây, hình như là lần đầu tiên Zero cười. Nụ cười của cậu cũng như chiếc áo sơmi trắng trên người, sạch sẽ trong sáng. Không phải những nụ cười gạt người lừa mình trong giới vampire, cũng không phải cười nhạt hay cười nhạo. Là giống như anh đào tháng ba này, tuyệt mỹ nhưng ngắn ngủi, cũng đủ khiến lòng người ấm áp.

            Có gì đó luôn bị Kaname Kuran cầm tù trong trái tim hung hăng tràn ra, gió lạnh lẽo liên tục thổi đến, khiến anh toàn thân run không ngừng.

            "Tôi yêu anh, Kaname."

            Ngữ khí nhẹ nhàng, thanh tuyến động nhân như một hồi ảo giác. Ánh mắt thiếu niên vẫn ấm áp như cũ, mi mắt dần khép lại cứ như vậy dừng hình ảnh thành vĩnh hằng.

            Kaname Kuran không cảm thấy tâm một phát rơi vỡ, mà là từ đáy lòng bắt đầu, giống như có con kiến gặm lên, đau đến hầu như hít thở không thông.

            Thật lâu về sau Kaname Kuran mới phát giác được, thì ra chính mình, hình như vẫn đều luôn yêu Zero. Anh cũng rốt cục hiểu được, vì sao cách địa phương bí mật của mình không xa, luôn có thể thấy sự hiện diện của thân ảnh đơn bạc kia.

part 4

            Cuộc sống dài dòng vẫn cứ tiếp diễn, Yuuki rốt cục cũng khỏi bệnh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, tràn đầy sức sống như xưa. Thế nhưng dáng tươi cười ôn nhu ngày xưa cũa Kaname Kuran đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt kia.

            Sau này anh cưới Yuuki làm vợ theo tâm nguyện của Juuri. Ngày diễn ra hôn lễ có rất nhiều người đến chúc mừng, khi thấy Yuuki trong bộ áo cưới chậm rãi hướng chính mình đi tới, Kaname Kuran bỗng nhiên có một ảo giác, thời gian trở về một buổi chiều mùa anh đào nở rộ, anh dựa vào gốc cây anh đào, trên tay là một quyển tiểu thuyết nào đó không nhớ tên, xa xa dưới một tàng cây khác, lơ đãng lộ ra một ánh bạc chói mắt.

            Zero Kiryuu tuy rằng đã chết, thế nhưng Kaname Kuran không thể cứ như thế buông tay cuộc sống, trách nhiệm của một vampire vương cùng lời thề với Juuri buộc anh phải sống.

            Trong mệt mỏi.

            Vào mỗi đêm khuya, Kaname Kuran sẽ luôn lại một mình ngẩn ra trong khu vườn đầy cây anh đào, anh thi thoảng sẽ nhẹ giọng thì thầm tên một người. Thanh âm mềm nhẹ êm tai, nhưng một chút khàn khàn lẫn trong đó cũng đủ bại lộ bi ai cùng thống khổ trong lòng.

            Zero Kiryuu.

            Anh sẽ không quên người thiếu niên đạm mạc nhưng rực rỡ như anh đào này. Là cậu dạy anh yêu, và trưởng thành.

            Nếu như nói trước đây Kaname như một đại dương bao la, dịu dàng dành hết cho Yuuki, còn Zero chỉ là hòn đảo đơn độc mãi mãi nằm phía sau. Chỉ khi quay đầu lại, mới có thể trông thấy cậu.

            Như vậy lần này, để anh làm hòn đảo đơn độc, đến bảo vệ mối tình đầu đẹp đẽ ngắn ngủi như cây anh đào kia, già đi, chết đi.

-----------------END-----------------

3 comments:

  1. Nàng, tối qua mò vào đọc cái này, bảo để hôm nay tâm tình ổn định lại rồi mới com cho nàng, sáng nay ta đi thi về :< đang chán chường, nhưng vẫn muốn com :< nàng đừng chê nhé :<

    Tháng 12 là mùa yêu thương, mùa ấm áp, và quan trọng nhất nó là mùa thi, nàng nên edit cái gì cổ vũ tinh thần những sĩ tử mang trong mình trái tim fan gơ điên loạn chứ sao lại là cái này, nàng làm ta đau lòng quá :<

    Ta có cảm giác cái này tựa tựa Thu mẫu đơn, hay chính xác hơn là prequel của Thu mẫu đơn, nhìn lên tên tác giả, không phải, buồn tiếp 5s, vậy là cái này nó cứ như vậy mà end đó hả :(( ta nói thật đọc thấy buồn mà cứ sao sao ấy, chả cảm giác được tình yêu của 2 anh gì cả :<, so ra thì ta thishc Thu mẫu đơn hơn :<

    Nàng, edit cái gì quỡn quỡn tí đi, ta thấy nàng cũng hồn nhiên nhí nhảnh phè phỡn lắm mà :"> nha nha nha *đẩy mông*

    Pê ết, nội lực xem chùa tishc tụ lâu nay bột phát, ta cũng không ngờ mình lê tha lê thê thế, nàng ráng đọc cho hết nha *hun hun*

    Pê ết thêm cái cuối nàng đừng giận, thank nàng vì nhờ nàng mà ta biết thêm nhiều bài hát hay, nhưng ta chả thấy nó hợp vs 2 anh gì cả *vuốt mồ hôi*

    ReplyDelete
  2. @Nặc danhNàng, tối qua ta mò vào đọc comment, bảo để hôm nay rep cho nàng, sáng nay ta đi thi về :-< tiêu điều xác xơ, nhưng vẫn muốn rep :-< nàng chê ta giết :-<

    Lúc đọc nó thật tình ta chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng chứ chẳng nghĩ đến fic khác như nàng (*đập đầu vô tường* vs tư cách là ng` edit nó =))). Còn về tình yêu của 2 bạn nhỏ, ta hiểu vì sao nàng nghĩ thế, một Kaname đầy trách nhiệm, lý trí (và quá ngu trong ty), một Zero yêu quá thầm lặng, đến câu tỏ tình đầu tiên và duy nhất cũng chỉ như "một hồi ảo giác", nhưng ta lại rất thích sự hư hư thực thực trong tình yêu này. Mọi thứ thoáng qua, chậm đến, vội đi, chỉ để lại một màn sương mù, có lẽ vì vậy mà ta chỉ cảm thấy hụt hẫng chứ không đau lòng như nàng. Cơ mà đọc com nàng xong ta cũng có cái si nghĩ prequel thật =)) dù Thu mẫu đơn và cái này có nhiều điểm khác biệt đấy chứ :">

    Cái vụ hồn nhiên nhí nhảnh + nhạc nhẽo, ta xem đó như là lời khen ;;) Còn edit, nhìn qua cái list trong tầm ngắm, nhìn lại comment... '______'

    Mà ta thấy giọng điệu của nàng quen lắm, chúng ta có quen hêm nhờ '_____' Dù sao cũng tks nàng ủng hộ, ta vui lắm :)

    ReplyDelete
  3. @TokiJung Quen thì không nhưng nếu 'Loạn Loạn' ở đây là 'Loạn Loạn' trong YAN thì chắc mình có nghe đến bạn rồi á :D
    Vì mình cũng fan JaeJoong mà *đỏ mặt*

    ReplyDelete