Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, January 1, 2012

[KanameZero] Miss

Tiêu đề: Miss.
Tác giả: Ký ức 1874.
Thể loại: Biết chết liền x_x, biết nó ngắn, hoàn, vậy thôi
Dịch: only Quick Trans
Edit: Loạn loạn.
Beta: Hanamiw.
Đôi lời: Nói thật lúc edit xong mình k biết phải nói gì, hay chính xác là không biết mình vừa edit cái gì. Có lẽ mình không hợp với thể loại này, hay có lẽ mình không hợp với KanZe như vậy, lần sau thề không chơi dại nữa.
Ps: Mình thật rất rất muốn mọi người nghe Bittersweet - Within Temptation khi đọc :"> Lyric tuy không hoàn toàn hợp với đam mỹ này nhưng âm nhạc của nó... they both touched my heart :">
Đặc biệt tặng nàng Hanamiw, vì tất cả :).


oOo

         
            (1)

            [1997]

            Lúc Kaname Kuran đẩy cửa ra, hắn chợt thấy.

            Một thiếu niên tái nhợt mảnh khảnh tựa trên thành cửa sổ, sắc ấm rực rỡ đặc biệt của mùa thu vương khắp trên người. Thiếu niên khép hờ đôi mắt, một tay tùy ý thả ngoài cửa sổ, đong đưa qua lại giữa hơi lạnh, biếng nhác theo không khí chuyển động. Đôi con ngươi màu tím nhạt vô định nhìn ra ngoài.

            “Thế nào, lại muốn thử cách khác sao?” Kaname Kuran nói xong, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn cậu cười.

            Thiếu niên quay lại nhìn hắn, từ khóe miệng phảng phất xả ra một nụ cười mị nhẹ, “Không, tôi không thích phương pháp này.” Cậu lập tức nhảy từ bệ cửa sổ xuống, "Thế này rất dễ làm người khác chú ý.”

            Kaname Kuran hơi chớp mắt, có phần hời hợt nói rằng: “Thật đúng là rất hợp với phong cách của cậu, Kiryuu – kun nhỉ.” Rồi hắn đứng lên, “Được rồi, bắt đầu công việc thôi.” nhẹ nhàng khép cửa lại, bắt đầu kiểm tra tiếng tim đập của thiếu niên.

            Mặt trời chiều gần như hỗn loạn, “Ngày mai sẽ bắt đầu hóa trị.”

            Mãi một lúc sau, Zero Kiryuu mới phiền lòng hừ một tiếng, rồi quay đầu đi, đem cả người chui vào chăn, chỉ lộ ra một chút mái tóc màu bạch kim mềm mại. Kaname Kuran cũng không nhắc lại, thong thả pha một ly hồng trà, chậm rãi ngồi xuống bên giường, cầm chiếc thìa tinh xảo trong tay không ngừng khuấy, hơi nước dày mờ không ngừng bốc lên khiến khuôn mặt hắn bắt đầu có chút ẩm ướt. Quyết định những lúc thư thả như thế này là thời điểm tốt để hồi tưởng một chuyện, liên quan đến Zero Kiryuu.

            Kuran gia là một tập đoàn hùng mạnh, sở dĩ, làm con cả Kuran gia, vừa tốt nghiệp liền nhờ vào thành tích xuất sắc, không chút dị nghị trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện thành phố. Mà bệnh nhân đầu tiên hắn gặp, chính là Zero Kiryuu.

            Năm 1995, hắn lần đầu tiên nghe đến cái tên này, sau đó liền vô cùng hiếu kỳ đi tìm hồ sơ của cậu ta.

            Zero Kiryuu, 16 tuổi (1979), cha mẹ cùng qua đời vào năm 1992.

            Năm 1991, được chẩn đoán chính xác mắc bệnh bạch cầu mãn tính.

           Có một người em sinh đôi chết vào năm 1993 vì ung thư máu, sau được viện trưởng Kaien Kurosu nhận nuôi.

            Kaname Kuran nghĩ cự ly giữa hắn cùng Kiryuu hình như được kéo gần một ít khi hắn thấy một nhận xét bên kia trang:

            “Zero Kiryuu tinh thần cực kỳ bất ổn, từng nhiều lần nỗ lực tự sát. Cần phải được theo dõi cẩn thận.”

            Cậu ta cùng hắn đều như loài sói, có điều Kiryuu chỉ là một con sói non, chưa từng hưởng qua mùi thịt tươi. Kaname Kuran nghĩ, Zero Kiryuu là thằng ngu, kẻ chỉ có một mình thế nào còn sợ bị phản bội.

            Dần dần, Kaname Kuran ngẩng đầu, gian phòng không bật đèn có vẻ có chút mờ mịt, chuyển đôi mắt đỏ sậm sang hướng Zero Kiryuu, không ngờ thiếu niên lúc này cũng đang quay đầu sang đây, ánh mắt chạm vào nhau, nhìn ly hồng trà trong tay hắn, lại đem mí mắt khép lại, quay đầu đi. Đôi môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nhưng rõ ràng không gì sánh được phun ra hai chữ: “Biến thái.”

            Kaname Kuran chỉ kéo kéo khóe miệng, cũng nhìn thẳng vào hồng trà trong tay, ngưng khuấy.

            Thuận miệng trả lời một câu “Thời gian trôi qua thật lâu.” Liền đặt tách trà dang dở lên bàn.

            Ngay sau đó liền cởi giầy, xoay người lên giường. Thiếu niên giống như theo thói quen, chỉ là hơi nhíu đầu mày, liền xê dịch qua bên. Kaname Kuran lập tức thò tay xuống dưới gối, không có gì bất ngờ khi phát hiện từng bao thuốc, không khỏi cau mày “Kiryuu - kun thật đúng là thành thật ngoài ý muốn, không định đổi nơi giấu sao.”

            Zero Kiryuu lại đột nhiên bật dậy, khóa ngồi trên người Kaname Kuran, cúi xuống, dùng hai tay khóa chặt bờ vai hắn, chóp mũi hai người hầu như chạm vào nhau. Thiếu niên dùng một giọng đùa nghịch khẽ cười ra tiếng, ghé sát vào tai hắn thở ra: “Thích tôi sao, Kuran?” con ngươi màu tím trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu rượu hồng của Kaname Kuran, Zero Kiryuu không ngạc nhiên khi thấy mặt hồ đỏ sậm kia nổi lên một tầng rung động.

            “Không.” Kaname Kuran cũng nhìn thẳng vào cậu.

            Zero Kiryuu giống như tìm được thứ mình muốn, liền cúi đầu khẽ cười một tiếng, quay đầu qua, làn môi nhợt nhạt vuốt ve bên tai Kaname Kuran, “Vậy dẫn tôi đi.”



            (2)

            [1997]

            Kaname Kuran cứng nhắc mang cho Zero Kiryuu một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt, bọn họ cứ như vậy giằng co tại cổng sân bay. Dòng người muôn hình muôn vẻ lướt qua bên cạnh, mang theo từng tia từng tia nhiệt độ, hơi thở trắng xóa tỏa ra liền dần dần tiêu tán.

            Cuối cùng, Kaname Kuran vất đi vẻ mặt thoải mái, đôi con ngươi phảng phất như trôi nổi giữa tầng hơi nước thẳng tắp nhìn Zero Kiryuu, mềm nhẹ sửa lại chiếc khăn quàng cổ. Tia nắng mùa đông uể oải chiếu vào trên người Zero Kiryuu, phản chiếu ra những tình cảm thản nhiên ấm áp.

            Kaname Kuran vẫn nghĩ đó không phải ấm, hoặc vĩnh viễn cũng không ấm lên được, dù sao cũng là tà dương mùa đông.

          “Kiryuu - kun, cậu thực sự không định nói cho Kurosu - san một tiếng sao? Chúng ta có thể đi vào hôm khác.” Kaname Kuran lộ vẻ cười yếu ớt, lần thứ ba hướng Zero Kiryuu đưa ra vấn đề tương đồng, quả nhiên có chút phản ứng.

            “Kaname-san, tôi không biết anh khi nào thì trở nên đàn bà như thế.” Nói xong liền kéo vali hành lý cực kỳ nhẹ nhàng quay đầu đi vào sân bay. Kaname Kuran biết Zero Kiryuu sợ, giống như cậu ta biết đáp án kia vĩnh viễn cũng là “không”, nhưng hắn thế nào sẽ thả thiếu niên đi đâu, huống hồ hắn chờ Zero Kiryuu đã lâu.

            Kaname Kuran ngẩng đầu, tầm mắt bao quát cả một phạm vi rộng, tảng lớn tảng lớn ráng đỏ như máu nóng hổi tràn giữa không trung. Hai mắt trầm xuống, đem cảnh đẹp này khắc vào trong óc.

            Kaname Kuran cái gì cũng không sợ, hắn không hề làm thủ tục xuất viện, liền quyết định mang Zero Kiryuu đi, cũng không nhắn lại với bất kì ai. Hắn Kaname Kuran cũng không cần chứng minh chuyện gì, không cần bất luận kẻ nào tới khuyên nhủ mình. Không sợ hậu quả, không sợ lời đồn đãi. Đúng, Kaname Kuran cái gì cũng không sợ.

            [1998]

            Kaname Kuran tính chính xác lúc máy bay đáp xuống là đã qua giao thừa, cũng muốn mang Zero Kiryuu đến nơi nào ấm áp một chút.

            Kaname Kuran yêu tha thiết khu rừng phía Nam nước Pháp, yêu cả con sông trong suốt bắc ngang qua khu rừng. Nhưng hắn thế nào cũng thích không nổi căn nhà lớn được khảm vào trong nắng. Đã từng muốn quên đi nơi sống cùng cha mẹ lúc hai người còn sinh thời, nhưng hiện tại hắn lại muốn nhìn thẳng vào, chẳng vì cái gì, đơn giản là hắn đã từng ở nơi này trải qua quãng thời gian hạnh phúc, đơn giản vì hắn nghĩ mình cùng Zero Kiryuu cần có một nơi... ít nhất... có thể gọi là ‘nhà’, cũng có thể hắn muốn có một sự thay đổi. Nhưng cuối cùng, hắn lại nghĩ, có khả năng chỉ là không thể quên.

            Kaname Kuran lái xe chở Zero Kiryuu chậm rãi chạy trên con đường rộng sáng sủa, dự định trở lại căn nhà lớn ẩn sâu trong khu rừng kia. Tầng mây lớn âm trầm đè nặng.

            Zero Kiryuu nói thích hàng cây to chạy dọc hai bên đường. Cậu nghiêng người dựa vào cửa sổ, bốn ngón tay thon dài trắng bệch tùy ý nhịp nhịp lên kính xe.

            Không khí rất trầm, chậm rãi lách qua mỗi một tế bào. Chỉ có thời gian vẫn lặng lặng chảy xuôi.

            “Tôi đã thử qua rất nhiều loại tự sát, tôi vẫn đều muốn chết, anh biết đúng không.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên phút chốc vẽ một đường rung động giữa bức tranh trống trải. “Chết kỳ thực có rất nhiều loại, nhưng tôi chỉ muốn tự sát, như những gì anh đọc trong bệnh án.” Ánh mắt của Kaname Kuran phiêu qua bên một chút, “Được yêu vĩnh viễn cũng không thể là tôi, tôi muốn người ta phải hận. Tuy nói vậy, cho dù tôi chết, mọi người không cảm thấy hả lòng hả dạ, nên cũng sẽ lập tức để lại phía sau thôi.” Zero Kiryuu hé mở cửa sổ xe, gió luồn vào mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, mở toang cửa sổ, sau đó vươn người ra ngoài, thanh tuyến của thiếu niên trở nên có chút phiêu thổi bất định, “Cũng như anh biết đấy, tôi có hai cơ hội cấy ghép tủy, nhưng bọn họ ghét tôi, cũng có thể là sợ thất bại, tôi biết. Thế nhưng tôi không sợ, tôi cái gì cũng không sợ, giống như anh...”

            Kaname Kuran đạp mạnh thắng, hung hăng nắm lấy Zero Kiryuu, hắn nghĩ cậu ta hình như thực sự đã tan đi. Nhưng Zero Kiryuu chỉ là quay đầu lại, con ngươi không tiêu cự có vẻ như đang nhìn hắn, “Tôi chán ghét anh, anh khiến mọi thứ trở nên xa lạ,...” Kaname Kuran một phen đem thiếu niên kéo trở về, hắn không cần biết cậu muốn nói gì, hắn thầm nghĩ muốn nhìn cậu. Một dòng máu đỏ gai mắt tràn ra khỏi mũi thiếu niên, quanh co một đường xuống đến cằm. Gió đem máu trên gương mặt tái nhợt vì bệnh của Zero Kiryuu thổi đến gần như điên cuồng. Đôi tử tinh trong suốt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

            Kaname Kuran cuống quít lấy tay lau đi thứ dịch thể này, hắn biết, Zero Kiryuu thay đổi; cũng như hắn biết, bọn họ cùng lắm là cho nhau lợi dụng.

            Giữa cuống quýt, Kaname Kuran thoáng nhìn thấy một bầu trời xám tro, đè lên tảng mây lớn, đột nhiên hắn thật sự muốn trời mưa.



            (3)

            [1998. 02. 14]

            <11:00am>

            Lại thêm một ngày không nắng, không trung nổi lơ lửng bụi bậm, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, thời gian vẫn chậm rì lắng đọng. Kaname Kuran tay trái cầm một nhành hoa hồng, tay phải lướt qua mái tóc nâu đỏ, ánh mắt theo đuổi bầu trời xa phương, nơi có một cánh chim cô độc, miệt mài sải cánh dưới những giọt mưa tí tách. Kaname Kuran không biết, là chính mình ảnh hưởng bầu trời vốn nên trong lành này, hay không khí hôm nay tác động đến hắn.

            <09:00am>

            Zero Kiryuu hai tay đang cầm một chén nước ấm trong suốt, bất thần nhìn chất lỏng ám hồng trước mặt. Cậu không có chú ý tới, bên cạnh chất lỏng kia, cũng có một đôi mắt đồng màu đang quan sát mình. Sáng nay là một ngày nắng đẹp, nắng miễn cưỡng lặng lẽ tạt vào nhà, sáng ấm nhưng không chói mắt, rất thoải mái. Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu vòng tay trước ngực, giống như muốn cùng mình tranh giành gì đó.

            “Kuran, sáng sớm uống rượu vang sẽ không tốt cho cơ thể. Thế nào, chuyện này cũng cần tôi nói cho anh sao?” Zero Kiryuu nâng hàng mi, đôi mắt thẳng tắp chờ Kaname Kuran.

            “Tôi biết.” Kaname Kuran chỉ nghĩ ánh mặt trời chiếu vào trên người Zero Kiryuu, rất đẹp, tựa như một điều bí ẩn, chạm không được, cũng đoán không ra.

            “Vậy nếu tôi nói muốn uống thì sao?”

            “Cậu biết, cậu không thể.” Kaname Kuran tựa cằm vào mu bàn tay, hơi nheo lại mắt, cũng nhìn lại cậu. Nhưng hình như thấy thiếu niên hơi gạt gạt khóe miệng.

            “Như vậy nói đi, anh muốn gì? Tôi hiện tại muốn uống thứ đó, Kuran.” Zero Kiryuu trong mắt có chút quyết tuyệt. Kaname Kuran chỉ là cúi đầu lén cười cười, sau đó ngẩng đầu, trông thấy hồng sắc khảm tiến trong đôi mắt tử sắc, “Không cần lôi thôi, tôi giúp cậu là được chứ gì, Kiryuu - kun.” Kaname Kuran tổng nghĩ không cần cứng nhắc quá. Sau đó, thấy thân thể Zero Kiryuu không ngoài dự kiến hơi cứng lại, nhưng lập tức giả vờ trấn định điều chỉnh lại tư thế, thậm chí xả ra một tia mỉm cười, nhưng không nói một câu nào nữa.

            Kaname Kuran nhanh chóng đến trước mặt Zero Kiryuu, trông thấy thiếu niên thoáng cái nhắm lại hai mắt. Thời gian tí tách cất bước, nắng sớm lo lắng chảy xuôi bên người bọn họ, Kaname Kuran thấy khuôn mặt Zero Kiryuu bị nắng tô thành một màu vàng đạm, lông mi lấp lánh ánh bạc. Nâng tay vuốt ve đôi môi bị chủ nhân của nó cắn nhẹ, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nhấp một ngụm rượu hương thuần, chạm vào môi Zero Kiryuu. Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi.

            Kaname Kuran cảm thụ được tâm tình khẩn trương của đối phương, dường như mọi chuyện trong quá khứ đều được truyền qua, nghĩ rượu này có một chút đắng. Kaname Kuran vì bảo toàn yếu đuối của thiếu niên, xoa dịu nội tâm xao động, ra sức tỉ mỉ bện một cái lưới thật lớn. Từ từ làm sâu dần sự tiếp xúc, Kaname Kuran nghĩ mình giống như vừa đặt chân vào một vườn hoa thanh nhã, nơi chỉ có đinh hương, trắng, cánh đồng đinh hương trải dài, xoang mũi bắt được một mùi hương xa xa gần gần. Phân không rõ ranh giới với cánh đồng mây lay động giữa không trung lam nhạt, gió nhẹ theo ánh dương quang chậm rãi di động, thổi qua đinh hương trắng gợn sóng đung đưa.

           Ánh mắt của Kaname Kuran bị một cánh hồ điệp ngân sắc, từ nơi chân trời xa xôi xanh thẳm bay tới hấp dẫn, xuyên qua tầng mây dày, chập chờn giữa cánh đồng đinh hương trắng noãn, bay đến bên người, dùng một loại thanh âm dễ nghe nhẹ vỗ về bên tai, “Cho tôi một ngày, Kuran.”

            Sau đó, tiếng đóng cửa nặng nề đánh vỡ ảo cảnh, cũng mang đi cánh ngân sắc hồ điệp của cõi mơ.

            <04:00pm>

            Kaname Kuran ngồi trước chiếc bàn trắng, có lẽ chuẩn xác mà nói, hắn đem chính mình giam vào một căn phòng trắng toát. Tường trắng, trần nhà trắng, ánh đèn trắng. Trong tay đang cầm một chiếc ly sứ trắng, nhưng một chút cũng không đụng đến cà phê đậm màu bên trong. Đôi ngươi đỏ thẫm có một chút ly tán, sau đó, dùng những ngón tay thon dài ngược đãi mái tóc của mình, dụng lực cũng từ từ mà tăng lên.

            Kaname Kuran không thích gian phòng tái nhợt mà âm u này, giống như Zero Kiryuu. Ở đây không có một tia ấm áp, xoang mũi cũng không có mùi hương say lòng người, chỉ có hương cà phê, cùng mùi formalin gay mũi. Kuran Kaname từng ngây thơ cho rằng ở đây sẽ có hương của Zero Kiryuu, dù chỉ là một tia, thế nhưng, sự thật nói cho hắn, ở đây không có, Zero Kiryuu chẳng bao giờ dừng lại ở nơi này. Kaname Kuran si ngốc cười một chút, có đôi khi, hắn thấy mình như một tên biến thái. Muốn cướp đi hơi thở Zero Kiryuu sở hữu, nắm chặt trái tim có thể ngừng đập bất kì lúc nào của cậu; muốn cậu trở thành một trong những vật thí nghiệm của mình, có lẽ nên ngâm cậu ta trong formalin, như vậy cậu ta sẽ không bao giờ chạy thoát. Thế nhưng, Kaname Kuran biết, chính mình bắt không được, Zero Kiryuu không thuộc về mình.

            Kaname Kuran nghĩ chính mình có một chút tố chất thần kinh, nhu nhược giống như đàn bà. Hắn lúc này không nghe thấy ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, không nhìn thấy con đường nhỏ đã trở nên lầy lội, hắn chỉ cảm thấy chờ thua. Từng thứ từng thứ hiện lên trong đầu, không còn những viên thuốc nồng mùi dưới gối; những thứ thuộc về Zero Kiryuu trong phòng tắm càng lúc càng ít, thậm chí tìm không ra một tia ánh bạc; sơmi trắng được sắp xếp gọn gàng cùng một chỗ. Đôi mắt đỏ dần dần nheo lại, Zero Kiryuu muốn chạy trốn! Cậu ta muốn phản bội hắn!

            Thứ chất lỏng nâu sậm trong nháy mắt lan tràn tại mặt bàn tái nhợt, có một chút cô đơn.

            <06:00pm>

            Sắc trời hỗn loạn, mưa hỗn loạn, thật phiền chán. Kaname Kuran cầm lấy một chiếc ô trong suốt, không quay đầu lại chạy vào rừng. Mưa đánh vào chung quanh, đánh vào chiếc ô trên đầu, gây ra âm thanh ầm ĩ.

            Kaname Kuran nghĩ cơn mưa ẩm ướt này có chút lạnh, mưa bụi rậm rạp quất vào trên người, bùn đầy ống quần, chúng bám vào đế giày khiến bước chân của hắn có chút nặng nề. Kaname Kuran phát hiện hắn tìm không thấy Zero Kiryuu, lần thứ hai nhìn bóng đêm đen kịt, bao phủ trong màn sương xám chung quanh, thấy không rõ, hắn cái gì cũng thấy không rõ. Kaname Kuran có chút hoảng loạn, dựa vào một gốc cây cổ thụ, nơi từng khiến hắn không ngừng yêu thương, vào lúc này lại phiền chán không gì sánh được. Kaname Kuran quăng ô qua một bên, hắn bắt đầu chạy trốn, hắn cảm giác được nhiệt khí trên người đang không ngừng bốc hơi, mưa bụi bắt đầu nặng hạt, từng dòng mưa bạc xẹt qua bên người, hắn ngụm lớn thở dốc, tảng lớn tảng lớn hơi nước quanh quẩn bên miệng, hắn nghĩ mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá.

            Sau đó, hắn thấy Zero Kiryuu.



            (4)

            [1998. 02. 14]

            Zero Kiryuu vô cảm đứng giữa khúc sông trong suốt kia, cậu đang đợi.

            Trong lúc thong thả vô mục đích dạo quanh khu rừng xanh um, cậu tìm thấy dòng sông nhỏ yên bình thấm vào ánh mắt trời này. Nương theo gió nhẹ lướt qua, mặt sông nhàn nhạt nhấp nhô gợn sóng, thoạt nhìn như tiên cảnh. Zero Kiryuu chẳng biết sao, phảng phất như bị mê hoặc hướng về giữa dòng đi đến, sau đó đem chính mình ngâm trong đó. Nước sông lạnh lẽo kích thích đến thần kinh, khiến cậu không khỏi nhếch miệng. Nhìn thấy bóng của mình đang run rẩy, vài chú cá trắng thoăn thoắt lướt qua bên cạnh, mang theo chút vội vội vàng vàng. Zero Kiryuu đột nhiên muốn giữ chúng lại, cậu vội vã vươn tay, nhưng giống như trong dự kiến, chỉ vẽ nên một đường nước vòng cung, Zero Kiryuu chỉ bĩu môi tự giễu. Quanh cậu là một tầng mưa lất phất ánh bạc, rơi vào dòng sông nhộn nhạo.

            Zero Kiryuu ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết khi nào sắc ấm đã bắt đầu rút đi, bầu trời bắt đầu bịt kín một tầng xám tro tăm tối, có đám mây dày đặc ngay trên đỉnh đầu cậu. Zero Kiryuu cảm thấy vài giọt mưa rơi vào mặt mình, muốn đưa tay lên lau, nhưng phát hiện bàn tay đã không còn cảm giác gì. Ngay sau đó, từng giọt nước to nhỏ liên tiếp không ngừng rơi xuống trên người, thấm ướt áo sơmi, cảm giác dính ướt khiến Zero Kiryuu rất khó chịu. Cậu nỗ lực mở to mắt, nhưng mơ hồ chỉ thấy những giọt mưa liên tiếp rơi vào giữa sông, không bao giờ xuất hiện nữa. Mực nước chung quanh không ngừng dâng lên, dòng nước càng ngày càng chảy siết không ngừng cọ rửa phía sau lưng, Zero Kiryuu rất muốn được ngã xuống, thế nhưng cậu không thể, cậu đang đợi.

            Những giọt nước mắt ưu phiền của tự nhiên làm cậu sợ hãi, nước trong suốt trở nên đục ngầu mà sắc nhọn, mực nước đã dâng lên đến ngực, Zero Kiryuu nhất thời sinh ra một cảm giác bi ai, cậu có chút nuối tiếc nhìn dòng nước càng chảy càng dâng cao. Nhưng vẫn lẳng lặng đứng ở nơi ấy, mọi thứ chung quanh cùng cậu không quan hệ, ầm ĩ phiền táo cũng không thuộc về cậu. Chuyện xấu cậu vẫn đang đeo đuổi, không phải trò đùa dai của con nít.

            Sau đó, Zero Kiryuu thấy Kaname Kuran. Cậu thấy Kaname Kuran cả người đều là nước mưa loang lổ, mái tóc nâu đỏ bị mưa dính thấp vài chỗ đã biến thành màu đen, mất trật tự dán vào khuôn mặt. Zero Kiryuu tỉ mỉ nhìn dáng dấp Kaname Kuran bị mưa thấm ướt nhẹp, trông thấy hắn nỗ lực trợn to mắt. Zero Kiryuu có chút kinh ngạc nhìn hắn chật vật, nhưng bi ai phát hiện chính mình hình như chẳng bao giờ chân chính hiểu được, người tên là Kaname Kuran này, Zero Kiryuu không đoán được hắn. Bỗng nhiên rất muốn cười nhạo hắn một phen, nhưng phát hiện chính mình đã không còn chút sức lực mở miệng. Vì vậy, cậu chỉ dùng ánh mắt chua xót nhìn thân ảnh không rõ cách đó không xa. Zero Kiryuu cũng rất muốn cười một cái, bởi vì cậu vừa hoàn thành một nhiệm vụ, sau đó, yên lòng ngã người về phía sau. Zero Kiryuu hình như thấy Kaname Kuran giống như điên rồi, băng qua màn mưa liên miên, đẩy ra sương mù dày đặc, sau đó, tầm nhìn liền biến mất trong nước.

            Khoảnh khắc đó, cậu phảng phất nhìn thấy Kaname Kuran.



            (5)

            [1998. 02. 14]

            <08:00pm>

            Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu lung lay sắp đổ giữa khúc sông yêu thương của mình. Trong màn mưa bàng bạc, hắn thấy đôi mắt thiếu niên như mất đi ánh sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình. Kaname Kuran nghĩ bản thân lúc này nhất định đang hỗn loạn giữa thất vọng cùng hy vọng, hắn bị Zero Kiryuu nhìn đến như bị thiêu cháy, trong vội vàng xao động hắn phảng phất trông thấy khóe miệng thiếu niên ngược theo đường mưa mà nâng lên. Kaname Kuran hung hăng lấy tay dụi dụi mắt, hắn bức thiết muốn thấy rõ, nhưng chỉ nhìn thấy thân ảnh thiếu niên ngã dần về phía sau. Kaname Kuran thấy thời gian dường như không còn trôi nữa, đẹp đến bi thương khiến hắn có chút không thể hô hấp, không phát hiện hai chân mình khẩn trương hoảng hốt chạy về phía trước.

            Trong lúc còn chưa tỉnh táo lại, hắn đã thấy mình ngâm ở khúc sông lạnh giá. Nước hỗn độn kích thích hai mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy Zero Kiryuu vươn cánh tay vô lực về phía mình. Vì vậy, hắn ra sức vươn tay về phía trước, dùng chút nhiệt độ tàn dư trên cơ thể gắt gao sưởi ấm bàn tay thấy rõ khớp xương kia.

            Mưa vẫn chẳng phiền chán rơi xuống, Kaname Kuran đem thiếu niên siết chặt vào lòng. Hắn nghĩ lúc này chính mình nhất định giống như một kẻ hóa điên, hắn không quan tâm, hắn cái gì cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm Zero Kiryuu. Môi hắn chăm chú dán tại vành tai Zero Kiryuu, “Zero, không được vứt bỏ tôi. Cho tôi một chút thời gian, tôi cần thời gian, tôi vẫn chưa chuẩn bị, chỉ cần cho tôi một chút thời gian. Để tôi được nhìn cậu. Đến lúc tôi chuẩn bị tốt, tôi sẽ thả cậu đi, nhất định, chờ một chút, chỉ cần một chút...” Kaname Kuran cũng không biết mình đang nói cái gì, mưa ầm ĩ khiến hắn cái gì cũng không nghe rõ. Hắn chỉ cảm thấy hai tay Zero Kiryuu dần vòng qua vai mình, sau đó từ từ buộc chặt, khiến hắn nghĩ có một chút không thở nổi. Hắn cảm thấy đôi môi xanh tím của thiếu niên không ngừng run rẩy, nghe thấy thanh âm đứt quãng của thiếu niên, “Kaname Kuran, tôi... tôi muốn trả thù anh, không được… anh… quên tôi, không được... Bằng không, tôi sẽ giết anh.” Ý thức của Kaname Kuran bị mưa xối xả rửa trôi, hắn không biết chính mình có phải nghe thấy ảo thính, âm hưởng của mưa che giấu tất cả, hắn dùng lực ép chặt cơ thể gầy gò của thiếu niên vào lòng. Kaname Kuran lúc này nghĩ đến cả thời gian dường như cũng bị mưa cuốn trôi mất rồi.

            Mưa điên cuồng cuốn đi tất cả, buộc vòng quanh hai con người cô đơn, rồi lại giống như muốn tách họ ra. Bọn họ hình như ai cũng không nghe được âm thanh gì nữa.



            (6)

            [1998. 10. 23]

            Tất cả đều thật mông lung, Kaname Kuran như nhìn thấy một con cá kình xanh sậm, đong đưa sợi râu trắng của nó, từ từ bơi về phía chính mình, đủ loại rong biển màu sắc sặc sỡ trôi nổi giữa không trung, giống như từ phía chân trời xa xôi tràn ra. Kaname Kuran cho rằng hắn đang ngâm mình trong một thùng nước khổng lồ, hắn nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, nhưng phát hiện ở đây căn bản không có nước. Bầu trời mang một màu xanh biếc khó tả, chung quanh là tầng khói xám xịt. Kaname Kuran đưa tay quơ động vài cái, phát hiện ở đây hình như rất trơn nhớt. Hắn thấy một cánh hồ điệp khéo léo từ trong tay chính mình chui ra, run run rẩy rẩy đứng dậy, nỗ lực đập cánh, sau đó, bay khỏi lòng bàn tay, luẩn quẩn phía chân trời xanh biếc, huyền diệu mà bay lên, kéo theo từng bông hoa trắng nở tinh khiết. Bỗng nhiên, một thân ảnh khiến Kaname Kuran ngã về phía sau, cảm giác rơi xuống nặng nề làm hắn cảm thấy bất an, hắn thấy đầu cá kình kia thoăn thoắt lướt qua bên cạnh, cánh hồ điệp dừng lại bên tai hắn.

            “Zero Kiryuu chạy trốn.” Kaname Kuran hoảng loạn vươn tay, nhưng cái gì cũng bắt không được, “Zero Kiryuu không thuộc về ngươi, vĩnh viễn, cậu ta chạy...” Kaname Kuran nghĩ chính mình sẽ hung hăng ngã trên mặt đất, hắn lại nghe thấy Zero Kiryuu, thanh tuyến áp lực giống như sắp khóc ra, “Phải nhớ kỹ, không được quên, nếu không tôi sẽ giết anh...”

            Kaname Kuran mở mạnh hai mắt, ánh mặt trời xán lạn lại khiến hắn khó chịu khép mắt lại, chậm rãi ngồi dậy, lấy tay xoa mạnh hai bên đầu, sau đó, nhanh chóng đứng dậy kéo rèm cửa sổ qua hai bên, khiến vô số bụi bặm thật nhỏ tán loạn.

            Kaname Kuran bước mười chín bước ra khỏi căn phòng, lại mười ba bước đến sát vách, dùng ba giây mở cửa, nhìn gian phòng vắng vẻ hai mươi ba giây, sau đó lại dùng ba giây đóng lại cánh cửa mà hắn không bao giờ muốn mở ra nữa. Kaname Kuran nghĩ thời gian phảng phất về tới khoảng thời gian thong thả kia, thế nào trôi qua cũng là thong thả. Hắn dùng tròn ba trăm linh bảy giây, để khiến chính mình lần thứ hai đi vào giấc ngủ, tránh né thứ ánh sáng thiêu đốt mắt người kia.

            [1998. 10. 26]

            Kaname Kuran nghĩ ngày trở nên hỗn loạn, sinh hoạt cuồn cuộn hỗn độn khuấy đảo hắn quên đi rất nhiều chuyện. Hắn đứng phơi nắng trước một trạm chờ xe bus, nơi vẫn còn lưu giữ ký ức của bọn họ.

            [1998. 07. 29]

            “Này, cái đồ chết tiệt, anh rốt cuộc đã từng đi giao thông công cộng bao giờ chưa hả?” Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu vươn lưỡi liếm liếm đôi môi trở nên trắng bệch, “Anh bị bệnh sao, giữa mùa hè thế này thì đào đâu ra gió, tự nhiên lại muốn ngồi xe bus đến hồ, đầu óc anh rốt cuộc chứa cái gì trong đó hả, thật là...” Kaname Kuran cười cười, đưa cho Zero Kiryuu một chai nước, “Thật xin lỗi, tôi chưa từng sử dụng loại phương tiện này, chỉ là đột nhiên muốn mang cậu đi nhìn một chút, thử nghiệm một chút không khí khác mà thôi, nhưng mà Kiryuu - kun, thật không nhìn ra sức khỏe của cậu cũng tốt quá nhỉ, cùng phơi nắng như nhau, lại còn có sức lực mắng chửi người khác.” Kaname Kuran mang theo chút ý tứ đùa bỡn nhìn thiếu niên, nhưng thấy cậu ta chỉ là liếc hắn một cái, bàn tay đang mở nắp của thiếu niên dừng một chút, dưới ánh dương quang nóng cháy, khuôn mặt thiếu niên có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng rõ ràng không gì sánh được, giống như gió mát nhợt nhạt cười rộ lên. Kỳ thực, Zero Kiryuu cũng rất chờ mong, dù sao sinh hoạt của cậu so với người thường cũng có một chút khác biệt. “Chậc.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên kéo lực chú ý của Kaname Kuran trở về, Kaname Kuran biết cậu ta đều không phải loại mèo con ngoan hiền gì.

            Kaname Kuran trông thấy Zero Kiryuu tâm tình rất tốt nhìn ngoài cửa sổ, nắng hưởng ứng chiếu sáng trên người. Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu hơi nheo lại con mắt, lười biếng giống như một con mèo cảm thấy hài lòng, có một chút thuận theo đến bất ngờ. Thời gian chậm chạp chảy trôi khiến Zero Kiryuu có chút mệt mỏi, cậu tùy ý nghiêng đầu, kìm lòng không được khép lại hai mắt, sau đó, mơ mơ màng màng thấy mình dựa vào vai Kaname Kuran ngủ.

            Nhờ vào kinh nghiệm của Kaname Kuran, lúc bọn họ đến bên hồ đã là chạng vạng, thái dương đem toàn bộ bầu trời nhuộm thành một màu vỏ quýt diễm lệ, mặt trời thật to dưới mặt hồ xa xa như sắp đổ, khung cảnh khiến kẻ khác thấy ủ dột. Tảng lớn ánh đỏ nhộn nhạo một chỗ theo sóng gợn, dường như còn có thể thấy những chú cá nhạt màu đang ngủ, dưới mặt hồ trong suốt khẽ động mà như bất động.

            Kaname Kuran ở nơi này ôm lấy Zero Kiryuu, không có bất kì dự tính gì, giống như việc con người ta đột nhiên nghĩ ra một trò chơi, nhưng lại khiến thiếu niên trong ngực dừng lại. Kaname Kuran nắm chặt lấy thiếu niên, phảng phất phải đem cậu khắc vào linh hồn mình, thời gian chậm rãi lắng đọng, nhưng Kaname Kuran lại thấy nó đang trôi thật nhanh, hắn không nhớ hai người ôm nhau đến khi nào. Hắn chỉ nhớ Zero Kiryuu lúc vòng hai tay ôm lại chính mình có nói: “Này, anh ôm chưa đủ sao...”

            Kaname Kuran thấy trên mặt nước hồng sắc in bóng hai người, ảnh ngược cùng một chỗ.

            [1998. 10. 26]

            Lần thứ hai ngồi loại phương tiện này có vẻ quen hơn, lần này hắn ngồi ở vị trí sát cửa sổ. Phố chợ hai bên trái phải không ngừng lùi về sau. Hắn nhớ tới lần đầu tiên ngồi xe bus, hắn không có chú ý tới ngoài cửa sổ, không có thấy thái dương cô độc. Hắn chỉ nhìn thấy Zero Kiryuu, Zero Kiryuu đắm mình dưới ánh mặt trời khiến hắn quên mất tất cả. Bên tai truyền đến tiếng còi cấp bách vội vàng, lại nôn nóng đi xa, phố cảnh ầm ĩ làm hắn đau đầu không ngớt, đưa tay vò mạnh mái tóc của mình, hắn tự nói nhất định phải tìm được Zero Kiryuu!

            Tương tự chính là ánh trời chiều ấm áp trải lên mặt hồ trong suốt, tương tự chính là tràng cảnh, nhưng chỉ là bóng cùng bóng đè lên nhau, trên mặt nước chỉ còn lại một ảnh ngược cô đơn.



            (7)

            [1998. 10. 28]

            Lá vàng rụng xào xạc cùng cảm giác buồn tẻ, mang đến không khí sơ lãng thanh thu. Kaname Kuran thích trời thu, bởi mùa thu luôn có loại chậm rãi tích lũy. Hắn thích nhìn sắc xanh sum xuê từ từ chuyển thành một trời cam vàng, cuối cùng theo gió cuốn đi. Mùa thu là mùa thay đổi rõ rệt nhất, Kaname Kuran thích cảm giác như xem những thước phim cũ này. Thế nhưng đáng tiếc, Zero Kiryuu không thích, Zero Kiryuu thích mùa đông, giống như cậu ta, lạnh trắng xóa.

            [1998. 01. 18]

            Kaname Kuran cho tay vào túi của Zero Kiryuu, sau đó, chậm rãi đem bàn tay của thiếu niên bao bọc trong lòng bàn tay mình.

            “Kaname Kuran, ra ngoài.” Thiếu niên hơi khơi mi, nói.

            Hơi khí bốc ra khiến khuôn mặt của cậu thoạt nhìn càng thêm không rõ.

            “Không thấy rất lạnh sao, Kiryuu - kun? Lại nói tiếp, đến Iceland đã một tuần, mà vẫn thấy lạnh nhỉ.” Kaname Kuran mang theo nụ cười xấu xa nhìn Zero Kiryuu, không quên dùng tay trái kéo chiếc mũ len trắng của cậu xuống dưới một chút. Lớp tuyết mỏng khoan thai đọng trên người thiếu niên, cùng không khí kì lạ giữa bọn họ trong lúc đó nương theo nắng nhạt dần dần hòa tan, khiến trên mặt Zero Kiryuu nhiễm một tầng hơi nước mỏng. Kaname Kuran chú ý tới đôi thủy tinh tím của Zero Kiryuu thẳng tắp nhìn xuyên qua phía sau chính mình, không khí ẩm thấp khiến cho trong mắt cậu như xuất hiện một màn nước mắt.

            Kaname Kuran theo ánh mắt của cậu nhìn lại, là một con mèo đen cách bọn họ khoảng bảy tám mét, lẳng lặng đứng đó, trên người nó cũng tích một tầng tuyết mỏng, dùng con ngươi màu lam nhạt nhìn chằm chằm Zero Kiryuu. Kaname Kuran muốn đi lên phía trước, nhưng cảm giác được Zero Kiryuu nắm lấy tay mình, sau đó nhè nhẹ lắc đầu.

            Vì vậy, bọn họ vẫn duy trì cục diện như vậy, Kaname Kuran nghĩ, Zero Kiryuu nhìn con mèo kia cũng như nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tương tự chính là ngạo mạn, tương tự chính là quật cường. Hơi nước từ từ đọng lại bên hai người, mang theo một lớp tuyết hơi lạnh, dưới ánh dương quang tất cả đều có vẻ không đúng thực. Kaname Kuran trông thấy khóe miệng Zero Kiryuu phảng phất mang theo một tia cười ôn hòa, sau đó, giơ lên tay phải hướng con mèo hoang xua xua, bóng dáng nó liền biến mất sau con hẻm nhỏ mờ ám.

            Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu quay đầu nhìn mình, dáng tươi cười nhàn nhạt phảng phất còn trên môi, hắn nghe thiếu niên dùng một ngữ điệu thản nhiên nói: “Chúng ta trở về đi, Kuran.” Sau đó, tất cả liền hòa tan dưới những tia sáng mang hơi lạnh này.

            [1998. 10. 28]

            Ngày càng lúc càng nhanh tối, ánh trăng cũng bắt đầu hòa hợp hơn vào đêm, Kaname Kuran hít thật sâu một hơi, không khí hơi lạnh khiến mắt hắn thấy xót.

            Kaname Kuran không khỏi nghĩ, nếu như tìm được Zero Kiryuu, việc đầu tiên nhất định là phải giết cậu ta.



            (8)

            [1999. 08. 06]

            Pháo hoa thi nhau bay lên bùng ra những màu sắc hỗn độn trên bầu trời đêm, thứ ánh sáng rực rỡ diễm lệ dấy lên một ngọn lửa lớn trong thế giới của hắn. Kaname Kuran điên rồi, chính hắn đã sớm nghĩ như vậy. Hắn sau khi lục tung hai mươi mốt quốc gia, rốt cục về tới Nhật Bản. Kaname Kuran mang một chiếc yukata đen, đoàn người rộn ràng nhốn nháo không ngừng xuyên qua bên người hắn, những âm thanh vui vẻ hạnh phúc đầy rẫy bên tai, muôn hình muôn vẻ, người lớn trẻ nhỏ, đủ loại khuôn mặt vóc dáng cũng không thể khiến Kaname Kuran cử động dù chỉ là một cái nhếch môi, ánh lửa bừng đỏ đánh vào trên người, đưa hắn dung nhập càng sâu trong bóng đêm.

            Bất tri bất giác, Kaname Kuran đi đến bên bờ hồ, đủ loại thuyền to nhỏ neo quanh bờ, lười biếng đong đưa trên mặt nước. Kaname Kuran thấy một thiếu niên, dáng cao gầy quạnh quẽ cùng những âm thanh nhộn nhịp bên cạnh hoàn toàn không hợp nhau.

            Kaname Kuran liền lên chiếc thuyền đó. Thiếu niên đầu đội một chiếc mũ rơm tự chế, che khuất hoàn toàn khuôn mặt cậu. Chiếc áo may ô rộng thùng thình duy nhất trên người theo mái chèo khua dộng mà qua lại. Ánh sáng đột ngột gần như đem toàn bộ bóng tối rọi sáng, càng về cuối pháo hoa càng mãnh liệt, Kaname Kuran thấy, ánh lửa đó hình như cũng điên rồi, bay múa, lắc lư, điên cuồng đến toàn bộ thế giới, hắn càng thêm không rõ khuôn mặt của thiếu niên. Vì vậy, hắn quay đầu đi chỗ khác, nhìn những chiếc đèn hoa đăng được thả bập bềnh trên sông, vầng sáng nhè nhẹ xa vời, nước sông nhẹ nhàng nhộn nhạo theo mái chèo từng gợn từng gợn rung động.

            Kaname Kuran nghĩ hắn hình như trên mặt hồ thấy được Zero Kiryuu, thiếu niên yên lặng theo nhịp sóng dập dềnh, nhẹ nhàng cười với hắn. Vì vậy, Kaname Kuran thả người xuống.

            [1998. 07. 23]

            Mưa bụi lạnh lạnh đính vào cửa sổ, tạo nên những hình thù phức tạp. Zero Kiryuu thư giãn trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, lấy tay tinh tế miêu tả vệt mưa hạ xuống, màn đêm đen kịt khiến mưa đem ánh sáng chiết xạ trên gương mặt cậu. Kaname Kuran nghĩ lúc này Zero Kiryuu giống như một con cá, cô tịch. Hắn đem chiếc chăn mềm trắng như tuyết khoác lên người cậu, sau đó, từ phía sau ôm lấy cậu.

            “Kuran, anh muốn càng nhiều, không phải sao.” Ngoài ý muốn nghe được thiếu niên phát ra âm thanh, Kaname Kuran nhất thời cũng không biết nên nói gì. Hắn dừng một chút, buông ra thiếu niên, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm nhẹ của cậu ta, chậm rãi ừ một tiếng.

            Zero Kiryuu nhưng lại hất tay hắn ra, sau đó xoay người đẩy Kaname Kuran ngã xuống chiếc thảm dày, một tầng bụi mỏng vung lên trên những hoa văn cầu kì. Kaname Kuran nhất thời si ngốc tại chỗ, hắn kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi ngươi thiếu niên, sự nghiêm túc trong mắt Zero Kiryuu lại khiến hắn có một chút sợ hãi, hắn cảm giác được bàn tay lạnh của thiếu niên luồn vào trong áo mình. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Kaname Kuran ép buộc chính mình trấn định xuống dưới, hắn lập tức trở người, đặt thiếu niên dưới thân. Kaname Kuran nghe thiếu niên cúi đầu nở nụ cười, sau đó kề sát vào tai mình, “Kaname Kuran, đừng tưởng tôi không biết anh muốn cái gì.” Kaname Kuran cảm giác hai tay thiếu niên vây lấy cổ mình “Anh sợ, đúng không, tôi muốn trả thù anh, Kaname Kuran, trả thù anh.” Sau đó, Kaname Kuran cảm giác Zero Kiryuu cắn lấy môi mình, vì vậy hắn cũng liều lĩnh cắn trở lại. Kaname Kuran không biết lúc nào đã đem y phục của thiếu niên đều lột sạch, sau đó, hắn bắt đầu hút lấy nhiệt độ trên cơ thể thiếu niên.

            Kaname Kuran nghĩ bọn họ chơi với lửa, bọn họ cùng mang trên người một loại khói gây nghiện mùi máu tanh, cứ luôn lơ lửng ở không trung, nhưng Kaname Kuran khắc chế không được, hắn nghĩ lúc này chính mình cực kỳ giống một kẻ điên, hắn không muốn khắc chế, hắn muốn mãnh liệt hoàn thành cuộc chơi này, hắn muốn đẩy mạnh Zero Kiryuu vào nơi cấm địa kia càng xa hơn, sâu hơn, càng vạn kiếp bất phục.

            Kaname Kuran phát hiện trên người Zero Kiryuu không ngừng tích lạc mồ hôi lạnh, lần đầu tiên vô luận đối với ai cũng sẽ không hoàn toàn thoải mái, hắn không muốn Zero Kiryuu bị thương, hắn cũng nghĩ khả năng kiềm chế của mình đã đến cực hạn. Hắn nhìn Zero Kiryuu hung hăng cắn môi, mồ hôi đem gần như toàn bộ khuôn mặt cậu tẩm thấp.

            Kaname Kuran thấy Zero Kiryuu nhìn chính mình, đối chính mình gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Kaname Kuran, nhớ kỹ, mạnh hơn nữa, tôi muốn anh nhớ kỹ, chết tiệt, đồ khốn.”

            Mưa vẫn rơi xuống không lớn cũng không nhỏ, Kaname Kuran nghĩ đây là cuộc chiến giữa hai dã thú, lưỡng bại câu thương là kết quả duy nhất khiến hai bên hài lòng.

            [1999. 08. 06]

            “Này anh, anh, không sao chứ.” Kaname Kuran bị một chút nước lạnh làm tỉnh, lờ mờ trông thấy thiếu niên kia đã lấy xuống mũ rơm, mái tóc đen không ngừng nhỏ nước. Kaname Kuran khó chịu sặc ra mấy ngụm nước, dùng ánh mắt thất vọng  nhìn thiếu niên.

            Kaname Kuran phát hiện nước lạnh làm hắn nhớ tới một sự tình. Vẫn cho rằng hắn đã quên, đã quên đêm đó hai người điên cuồng, đã quên cuộc đối thoại đầy mùi mùi thuốc súng, đã quên ánh mắt hai người như muốn ăn sống đối phương. Kaname Kuran cho rằng hắn đã quên, nhưng nó vẫn rõ ràng trong óc, Kaname Kuran ước rằng hắn đã quên.

            Kaname Kuran không biết mình như thế nào đứng dậy, cả người tung toé ra rất nhiều nước, sau đó rời xa đoàn người phiền toái. Không trung đỏ rực bây giờ chỉ còn lại những ánh lửa xán lạn.

            Một ánh pháo hoa chói mắt bất ngờ khiến đầu óc hắn trống rỗng, hắn sắp bị pháo hoa này thiêu sống.



            (9)

            [1999. 12. 31]

            Mưa tuyết hỗn loạn không biết lúc nào ngừng, gió ẩm ướt mang đến hơi lạnh. Đã sang đông, người đi đường thưa thớt mà vội vội vàng vàng ngược dòng. Mưa lất phất bụi mù đem ánh sáng hắt hiu gần đó che kín. Kaname Kuran mở một tán ô màu đen, thích kéo bước giữa màn mưa tuyết này, khiến băng dưới chân phát sinh ra những âm hưởng sột soạt.

            Kaname Kuran theo hướng mũi giày của mình, trông thấy cầu thang bị phủ một tầng tuyết, tòa kiến trúc cao to không biết tự khi nào đã trở nên cũ phế nghiền nát, Kaname Kuran đi vào sảnh lớn, chỉ có một nhóm người thưa thớt trong đại sảnh qua lại, đi qua sàn nhà phủ đầy những vết bùn, tiến đến thang máy trước mặt. Thang máy không sáng sủa mấy nhưng vẫn có thể thấy được bóng người, Kaname Kuran mông mông lung lung thấy chiếc bóng đen đen của mình, cùng những người cùng đợi bên cạnh, sau đó thang máy mở ra, theo một tràng tiếng bước chân ầm ĩ, lại tự động khép lại. Mỗi người đều có đích đến của mình, nhưng duy độc Kaname Kuran không biết mình muốn đi đâu, vì vậy, hắn tại lầu hai rời khỏi thang máy, hắn không thích thứ hương vị gọi là biệt ly.

            Kaname Kuran mở cửa gỗ cầu thang bộ, tiếng kẽo kẹt vang lên, nghe có chút tê rần da đầu. Cửa vừa mở ra, Kaname Kuran liền thấy được cái không khí đặc biệt có của bụi, cầu thang này hẳn là đã thật lâu không ai dùng qua, nương theo thứ ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ sát đất, Kaname Kuran thấy rõ lớp bụi dày trong không khí, nhẹ nhàng bay lên chậm rãi hạ xuống, góc quẹo hành lang đôi chỗ đóng một lớp bụi dày, vách tường loang lổ giống như vừa trải qua một trận mưa. Kaname Kuran liền dọc theo từng bậc từng bậc thang, chậm rãi tiêu tan khoảng thời gian này.

            Kaname Kuran bước từng bước đến tầng thứ mười sáu thì dừng lại, bức tường tái màu buộc quanh không khí trầm lặng, sàn nhà đá cẩm thạch trơn bóng sạch sẽ cùng cảnh tượng nhìn thấy khi nãy hoàn toàn không giống nhau, nhưng phảng phất đều không có sức sống. Kaname Kuran hướng thẳng đến căn phòng số 1621, đưa tay gõ gõ cửa, cửa mở nhưng xuất hiện một người xa lạ, người nọ nói cho Kaname Kuran năm ngoái Kurosu đã bán hết tài sản cùng bệnh viện lấy tiền mặt, sau đó biến mất, sau đó nữa, ở đây dần dần bị cải tạo.

            Ngọn lửa trong đầu Kaname Kuran, rõ ràng nói cho hắn biết, hắn mãi mãi tìm không được Zero Kiryuu, Zero Kiryuu chính xác không phải của hắn, Zero Kiryuu không thuộc về ai cả.

            Mùi formalin gay mũi khiến Kaname Kuran khó chịu, hắn nhẹ nhàng gảy gảy mũi, sau đó, lần thứ hai mở cánh cửa gỗ nặng nề. Hắn vẫn không biết chính mình muốn đi đến đâu, thế nhưng hắn nghĩ chí ít từng bậc thang này sẽ làm hắn dễ chịu đôi chút.

            [1998. 10. 22]

            Cuối cùng cũng vượt qua mùa hè khô bức, không khí liền bắt đầu trở nên đặc biệt trong lành.

            Kaname Kuran dựa vào ban công sân thượng, ngẩng đầu nhìn không trung lam nhạt. Bầu trời mùa thu luôn sâu thẳm vô thường, không mang theo một áng mây nào, Kaname Kuran biết Zero Kiryuu ngay tại phía sau nhìn mình, tâm tình vô cùng tốt làm sâu sắc nụ cười nơi miệng. Cuộc sống chậm rãi thanh thản này khiến hắn rất mãn nguyện.

            “Kuran, tôi phải đi.” Kaname Kuran thấy thanh âm của Zero Kiryuu dần di động, thế nhưng, hắn không có quay đầu lại, “Ừ, đến nơi nào.” Kaname Kuran nghĩ có những lúc không cần phải đối mặt, nên quyết định trốn tránh. Hắn nghe gió nhẹ phất qua rừng rậm phát sinh tiếng vang xào xạc.

            “Kuran, đương nhiên là rời khỏi anh, cũng không định nói nói lời từ biệt sao? Đúng là đồ keo kiệt.” Kaname Kuran không nghe được ngữ điệu của thiếu niên xuất hiện cực nhỏ biến động, vẫn trước sau như một. Vì vậy, hắn chậm rãi xoay người, ôm Zero Kiryuu. Gió mùa thu đặc biệt ở chỗ luôn mang theo vị lạnh, bầu không khí có chút ẩm ướt khiến Kaname Kuran không khỏi rùng mình một cái. Hắn cảm giác Zero Kiryuu lấy tay đẩy mình ra, dùng đôi ngươi hắn vĩnh viễn không muốn rời xa nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi thủy tinh tím đạm phảng phất tràn lệ ra.

            “Kaname, anh chỉ cần nói một câu, tôi sẽ ở lại.” Bên tai Kaname Kuran là giọng nói gây nghiện, nhưng trong mắt lại nhìn ra ánh mắt thiếu niên là hoàn toàn cự tuyệt. Kaname Kuran trong nháy mắt biết được, chiếc lưới hắn luôn khổ cực mày mò không biết từ bao giờ đã quấn lấy chình mình. Hắn chỉ là lẳng lặng đứng đó mở miệng, muốn nói nhưng không còn sức lực, cuối cùng, hắn chỉ nói năm chữ, nhưng cũng đủ tốn hao khí lực suốt đời của hắn, “Như vậy, tạm biệt, Zero.”

            Sau đó, hắn thấy thiếu niên xoay người rời đi, mang theo tất cả bụi bậm, không để lại một dấu vết gì.

            Sau đó nữa, hắn thấy thiếu niên không quay đầu lại hướng vào sâu trong khu rừng, vài tiếng chim bị quấy rối vang lên.

            Sau đó, hắn bắt đầu ép buộc chính mình quên, Kaname Kuran chán ghét chính mình nhu nhược, chán ghét mọi chuyện phát triển không theo khống chế. Hắn biết hắn chỉ có thể quên đi Zero Kiryuu, hoặc là nói hắn phải quên Zero Kiryuu. Hắn phát hiện, Zero Kiryuu cùng mình đã lập nên một trò chơi ác liệt, vậy nên, hắn phải quên, nếu không hắn nhất định sẽ chết, bị Zero Kiryuu giết chết.

            Sau đó, không còn sau đó nào nữa.

            [1999. 12. 31]

            Sau cánh cửa sắt u ám là một bầu trời đen ngòm, cuồng phong gào thét hung hăng cắn nuốt thân thể hắn, Kaname Kuran nghĩ chính mình vừa rơi vào một trạng thái tên là trống không, hắn cái gì cũng không ngẫm lại, hắn nghĩ về hồi ức, hồi ức Zero Kiryuu.

            Hắn nhớ kỹ Zero Kiryuu từng nói muốn tự sát, cậu dùng một thanh âm cực chậm cực chậm nói với hắn vào một buổi chiều. Kaname Kuran biết tự sát đó là một quá trình cô tịch ly khai, không cần ầm ĩ, không cần chứng kiến, chỉ cần một mình thinh lặng. Tảng lớn tảng lớn thời gian trôi qua bào mòn ký ức của Kaname Kuran, chỉ còn lại những đoạn ngắn rời rạc, chỉ còn lại một thân ảnh không rõ, cùng những tia nắng mông lung vàng nhạt.

            Đã gần đến 0 giờ, thiên thai chỉ còn lại một mảnh đen kịt, không còn những đoàn người bận rộn, cũng không có ầm ĩ đến quấy rối hắn, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt nơi phố phường vẫn sáng tỏ. Có người nói cho hắn, hôm nay sẽ là tận thế, cũng có người nói là thời khắc nghênh đón một rạng đông mới, Kaname Kuran chỉ cảm thấy tất cả những điều này cùng hắn không quan hệ, đã không có Zero Kiryuu, hắn không cần nghênh đón ánh bình minh của ngày mai, hắn thậm chí mong muốn cả thế giới này đều vì Zero Kiryuu mà thương tiếc. Thế nhưng, không ai sẽ nhớ kỹ, thời gian rốt cuộc sẽ cuốn trôi, không ai sẽ để ý thiếu niên cô tịch kia, vậy nên hắn muốn cho mọi người nhớ đến một thiếu niên quạnh quẽ, cho dù, chỉ có một giây.

            Kaname Kuran dang rộng hai tay, phảng phất muốn ôm cả bầu trời bay lượn, tuyết lại bắt đầu lan man bay xuống.



            (10)

            Sáng sớm mùa đông luôn rất lạnh, tuyết rơi suốt một đêm cũng đã ngừng, trên bầu trời hé ra một tia nắng ấm hiếm hoi. Một ngày mới tươi đẹp lại bị tiềng ồn ào huyên náo cùng tiếng còi xe công vụ ầm ĩ phá hỏng.

            Giữa đám đông là một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, tuyết dày bao trùm cũng không che được vết máu khô đen sậm, máu vương vãi chung quanh không khỏi khiến kẻ khác muốn nôn mửa.

            “Biết là ai không?” Một người đàn ông trung niên che mũi, liếc nhìn xác chết trên tuyết.

            “Vẫn chưa nhận diện được, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, nhưng mà, đội trưởng, chúng tôi tìm được trên người cậu ta, có lẽ chứng minh được thân phận, đây có thể là người chết.” Người đàn ông được gọi là “đội trưởng” tiếp nhận tấm thẻ nhỏ màu đen, một khuôn mặt thiếu niên thanh tú hiện ra trước mắt, “Zero Kiryuu sao?”

            Sau đó, ông chú ý tới dưới góc của tấm thẻ khắc những dòng chữ nhỏ:

            Zero, Kaname miss you.

-------The End-------

Lời cuối: chúc mừng năm mới, mọi người ♥~, ngàn lần xin lỗi vì cái dại của ta :(, hy vọng mọi người không mệt não sau khi đọc cái này.
 

1 comment:

  1. Ta yêu nàng...
    cái gì cần "bùng nổ" thì ta cũng bùng nổ rồi :))
    2 cháu trong này thú thật là cần vào trại thương điên cả hai, anh nhà quá mặt mỏng mà cháu nhà có lẽ cần thêm vài liều M-bổ sung cho cái tính tsun :)
    anw.. đau lòng quá *cười toe toét*

    ReplyDelete