Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Tuesday, May 29, 2012

Hứa ai một đời khuynh thành.


Tiêu đề:  Hứa ai một đời khuynh thành
Tác giả: _ Tô Mi Triệt _
Thể loại: Ngắn, hoàn, HE.
Pairing: Kaname x Zero
Người edit: Toki Jung.

    . . .

     Ráng chiều rơi qua nhiều tầng lá cây vẽ nên những hình thù kì lạ trên mặt đất, nhảy múa trên người thiếu niên tóc bạc an vị dưới tàng cây ráp nhám, thư thả chợp mắt.

     Kaname đi qua hành lang, trong lúc vô tình thoáng nhìn liền bắt được khung cảnh này, tựa như tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới đều ngưng tụ quanh thiếu niên, không thể nào dời đi tầm mắt.

     Là một loại khó có thể diễn tả bằng lời.

     Màu xanh dịu của lá, màu ấm áp của thái dương, thảm cỏ xanh, hầu như đều vẽ nên một bức tranh nên thơ, mà thiếu niên tựa như người trong tranh, cả người toát lên một vẻ tinh thuần mê hoặc lòng người.

     Khóe môi dần cong lên, mang theo ba phần bất đắc dĩ ba phần tiếu ý bốn phần sủng nịch, trong mắt là một loại tình cảm lưu luyến: "Lại ngủ ở nơi này."

     Sau đó, xoay người hướng về phía thiếu niên, không phát sinh một tiếng động nào.

. . . 

     Zero biết mình đang mơ.

     Tay cầm Bloody Rose, họng súng vẫn như cũ chĩa vào người thuần chủng, thanh âm lãnh liệt đến gần như xa cách: "Lấy thân phận người đứng đầu Hiệp hội Hunter..."

     "Đến giết ta sao?" Kaname nhẹ nhàng cắt đứt lời cậu, thần tình vẫn trước sau như một bình tĩnh khinh đạm, "Zero." Anh gọi cậu, "Cậu biết vì sao không?"

     ...Vì sao phải tiêu diệt hết thuần chủng, cậu biết không?

     "Ta không biết ngươi là nghĩ như thế nào." Buông thõng cánh tay nắm Bloody Rose, họng hướng về phía mặt đất, ánh mắt tập trung nhìn thẳng vào kẻ đối diện, lại có một tia mệt mỏi rã rời, "Thế nhưng ta không phản đối."

     Ý cười dần hiện lên trong đôi mắt rượu đỏ.

     "Các ngươi tàn sát lẫn nhau, đương nhiên là tốt, ta không có lý do gì phản đối, thế nhưng..." nhẹ buông xuống mi mắt, "Kaname Kuran, tại sao lại đem chính mình đẩy xuống?"

     Đưa Yuuki lên vị trí cao nhất, vì Yuuki xóa sạch tất cả uy hiếp cản trở, cho Yuuki tuổi thơ, ngươi vì cô ấy mà làm tất cả... Đến cuối cùng, ngươi sẽ còn lại gì đâu?

     Sát hại thuần chủng, đối với Hiệp hội mà nói, ngươi cũng đã phạm vào một tội không thể tha thứ.

     Ngươi để mặc Yuuki một mình đứng ở thế giới hắc ám, cô ấy phải làm sao?

     "Yuuki trước sau gì cũng phải học cách lớn lên..." Như thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, thanh âm của Kaname nhẹ nhàng truyền đến, ánh nhìn trong đôi mắt trở nên xa xôi mờ ảo, "Thế nhưng... Ta sẽ không để Yuuki một mình đối mặt cái thế giới kia."

     Zero nhíu mày.

     "Juuri dùng sinh mệnh của mình, là mong muốn Yuuki có thể thoát khỏi máu tanh." Tiêu cự trong đôi mắt dần dần dời đến phía sau cậu, "Ta cũng đã từng thề, nếu như có thể, sẽ mang đến cho Yuuki một thế giới không cặn bã, để em ấy có thể sống như một con người, bình yên hạnh phúc cả đời..."

     Sau lưng cậu, là một Kuran Yuuki lệ rơi đầy mặt, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

     "Như vậy... Vì sao phải ..." Kuran Yuuki khóc không thành tiếng, "Em chỉ hy vọng con đường sau này có thể nắm tay anh tiến bước, vì sao đến lúc em hạ quyết tâm, anh lại bỏ lại em? Nếu muốn em sống như một con người, vậy tại sao phải giết hại những thuần chủng khác? Tại sao? Tại sao?!"

     "Yuuki..."

     Kaname Kuran từ bên người cậu đi qua, Zero nhíu nhíu mày, bên dưới chóp mũi là nhàn nhạt hương vị quen thuộc, mùi của dòng máu Kuran thuần hậu nhất.

     "Xin lỗi." Cậu xoay người, liền thấy người thuần chủng thủy tổ ôm vị hôn thê của anh vào lòng, thanh tuyến vẫn dịu dàng chở che khiến nước mắt thuần chủng công chúa tuôn ra mãnh liệt, "Xin lỗi Yuuki, đừng khóc. Ta chỉ là muốn cho hai người một cuộc sống bình thường..."

     Máu dọc theo khuôn mặt Kaname chảy xuống. Kuran Yuuki kinh khủng trợn to mắt.

     "Yuuki là người ta yêu nhất, quý trọng nhất, muốn được bảo bọc nhất..." âm giọng trầm thấp mang theo ẫn nhẫn cô độc, cùng một chút suy yếu, "Thế nhưng..."

     Thế nhưng...

     Những từ cuối không có cơ hội thoát ra, Kaname ôm lấy Kuran Yuuki đã mê man, ngã vào vũng máu.

     Zero tại nơi đó đứng yên thật lâu thật lâu, lâu đến mức tưởng như cậu đã đứng đó hàng mấy thế kỷ, hơi nước ngưng tụ trong đôi mắt tím cuối cùng cũng hóa thành dịch thể theo gương mặt rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào mảng đất bị máu nhuộm đỏ chung quanh, máu và nước mắt hợp cùng một chỗ, cậu nhưng không hề hay biết.

     "... Zero? Zero?"

     Mí mắt trầm trọng dần mở ra, phản chiếu là vẻ lo lắng của Kaname, trên gương mặt hoàn mỹ đặt tất cả ngoài tầm mắt, nay xuất hiện một tia lo lắng thấy rõ, nước mắt Zero lại càng chảy mạnh hơn, nhưng cậu vẫn không biểu hiện gì, chỉ là lẳng lặng nhìn người kia luống cuống không biết làm sao mới lau hết nước mắt cho mình, "Zero, làm sao vậy?"

    Zero lại buông xuống mi mắt, trên gương mặt quệt qua những ngón tay của Kaname, ấm áp căn bản không giống như là nhiệt độ của vampire.

     "Gặp ác mộng sao?"

     Giống như một đứa trẻ cuộn mình lại, cậu vùi đầu vào giữa hai cánh tay, không nói một lời.

     Kaname cũng không hỏi gì thêm, chỉ là ngồi ở bên người Zero, ngẩng đầu nhìn lá cây như được mạ vàng trên cao, mỉm cười, "Hình như hai chúng ta cũng lâu rồi không cùng ngồi nói chuyện phiếm như thế này nhỉ."

     Vẫn như cũ không nói lời nào.

     Kaname có chút cam chịu mà cưng chiều cười cười: "Zero, ta sẽ đau lòng."

     Cơ thể thiếu niên khẽ run lên, Kaname nghiêng người kéo cậu vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại, giọng nói trầm thấp mang theo mị lực không tên, chậm rãi lặp lại: "Ta sẽ đau lòng đấy."

     "Tôi chỉ là..." Người cựu thợ săn rốt cuộc chịu mở miệng, thanh âm rầu rĩ, mang theo giọng mũi mất tự nhiên, "Mơ về lúc đó."

     Bàn tay đang vuốt ve mái tóc bạc ngừng một chút, sau đó theo những đường nét trên gương mặt cậu, vị đế vương vampire dùng ngón tay cái lần lượt lau đi từng vệt nước mắt chưa kịp khô, "Zero sợ sao?"

     "Không biết." Zero Kiryuu khó có được ngoan như thế này, cuộn người trong lòng Kaname vẫn không nhúc nhích, "Không biết gì hết."

     "Zero." Kaname lại khẽ hôn lên gương mặt cậu, "Kaname Kuran đã đã chết, hiện tại ngồi ở đây chính là Kaname, một Kaname chỉ của riêng Zero."

     Tĩnh vài giây, người trong lòng bỗng nhiên giãy dụa, trên mặt mang theo vệt đỏ ửng khả nghi đứng lên muốn đi: "Tôi không biết anh đang nói cái gì hết!"

     "Yuuki là người ta yêu nhất."

     Zero bỗng nhiên dừng bước.

     "Thế nhưng..." Đôi cánh tay nhẹ nhàng vòng qua bên hông, kéo lưng cậu dựa vào trong ngực người sau, không tồn tại khe hở nào, người thuần chủng ghé vào tai cậu thấp giọng, "Thế nhưng... đó không phải là tình yêu."

     Zero Kiryuu chau mày, nghiêng đầu muốn nói gì đó, nhưng đối diện là đôi mắt rượu đỏ điềm đạm mà chăm chú, tràn đầy thâm tình nhìn cậu: "Zero hiểu hơn ai hết mà."

     Sau đó là cuồng nhiệt hôn, những không mang theo chút tình dục nào, chỉ là một nụ hôn biểu đạt tình cảm trong lòng —— tình cảm đã đem Zero hòa tan.

     Không tỏ ra yếu kém hôn trở lại, chỉ càng dẫn đến Kaname Kuran nhiệt liệt đáp trả.

     Mông mông lung lung, Zero hình như nghe được thanh âm khàn khàn của Kaname, vừa cắn môi cậu vừa mang theo vài phần trêu chọc nói: "Zero, bây giờ là buổi tối của vampire, chúng ta trở về phòng đi."

     Zero Kiryuu mở to đôi mắt mờ sương, nhưng đã không còn sức lực phản kháng.

. . .

     Trong lúc quét tước thư viện, có một quyển sách vô tình rơi xuống trước mặt Kurosu Yuuki, cô khom người nhặt lên, tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu tìm vị trí của nó trên giá sách: "Kỳ quái... Là ở đâu rớt xuống nhỉ?"

     Cẩn thận nhìn về phía quyển sách, cô phát hiện ra nó kể về câu chuyện của vị Hội trưởng Hiệp hội Hunter trong truyền thuyết.

     Kurosu Yuuki chợt cảm thấy hứng thú, giật lại một cái ghế, ngồi ở một góc lật xem ——

     "Zero Kiryuu là hậu nhân duy nhất của gia tộc Kiryuu, mang thân phận Level D cùng năng lực của thợ săn, được xưng tụng là cực mạnh thợ săn, tuổi trẻ đã sớm được ngồi vào vị trí cao nhất của Hiệp hội Hunter..." Yuuki nhẹ nhàng đọc theo, mang theo cảm giác quý trọng không biết đến từ đâu, "... Thuần chủng quân vương Kuran gia Kaname Kuran sau khi nhiễu loạn giới vampire đã muốn giết hại vị hôn thê Kuran Yuuki, khi Kiryuu – sama đến nơi là lúc thuần chủng công chúa đã bị giết hại, mà bản thân thuần chủng đế vương cũng bị trọng thương, Kiryuu – sama đã tiêu diệt Kaname Kuran, thế nhưng từ đó về sau ngài cũng biến mất, không ai có thể tìm ra... Về phần Vampire..."

     "Xã hội Vampire từ đó về sau cũng không còn xuất hiện thuần chủng nào nữa." Có người bỗng nhiên thay cô nói ra câu cuối cùng của câu chuyện, Yuuki quay người..., liền thấy cha mình không biết đã đứng ở bên cạnh từ khi nào, trên mặt là một biểu cảm cô không hiểu lắm, là hoài niệm? Là bi ai? Là may mắn? Hay vui mừng?

     "Cha." Cô vội đứng lên, "Sao cha lại tới đây?"

     "Yuuki thế nào tìm được cái này?" Kurosu Kaien sờ đầu cô con gái mình.

     "Con cũng không biết nó là từ đâu rơi xuống mặt đất..." Yuuki chớp đôi mắt to, "Cha cũng là Hội trưởng, mọi chuyện lúc đó chắc cha cũng biết phải không? Zero... A, con xin lỗi, là Kiryuu - kun, Kiryuu - kun tại sao lại biến mất vậy ạ?"

     Đối với một tiếng ‘Zero’ thuận miệng của Yuuki, Kurosu Kaien chỉ cảm thấy số phận thật trêu ngươi, ngay cả khi đứa trẻ này đã quên tất cả để bắt đầu lại, thế nhưng những gì đã khắc vào trong lòng đều khó có thể mà xóa đi.

     "Cậu ấy chỉ là đi tìm hạnh phúc cho mình mà thôi." khép lại sách, Kaien nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đứa trẻ ngu ngốc này lưng đeo nhiều lắm, khó khăn lắm mới chịu ích kỷ một chút, cũng không là việc gì xấu."

     Kurosu Yuuki nghiêng đầu, có chút không rõ ý tứ của cha mình.

     Người thợ săn chỉ là vỗ vỗ đầu cô gái, lập tức quay về dáng vẻ thường này: "Thôi thôi, tối hôm nay Yuuki – chan muốn ăn cái gì?? Cha sẽ nấu thật ngon cho con! ~ "

     Kurosu Yuuki giật giật khóe miệng tránh thoát cái ôm của cha mình, khóe mắt thoáng nhìn quyển sách kia, nhẹ nhàng thì thầm tên hai người được khắc nơi bìa sách, "Kaname... Zero..." Đặc biệt cẩn thận nhưng tràn ngập tình cảm.

     Kurosu Kaien đứng ở một bên nhìn Yuuki vuốt ve quyển sách, không nói một lời.

     Sau đó ông nhìn cô đặt quyển sách lên lại giá, xoay người cười tươi với ông, "Yuuki muốn ăn canh rau của cha nấu!"

     Vị Hội trưởng bỗng dưng thấy viền mắt ẩm nước, gấp gáp xoay người hướng ngoài cửa đi đến, "Được rồi. Về thôi."

     Kaname - kun, Zero, Yuuki thực sự đã quên hai người, thực sự có thể sống một cuộc sống như mong muốn rồi.

     Vậy còn hai người?

     Bỗng nhiên nhớ tới lúc Kaname Kuran ôm Yuuki đến trước mặt ông, ánh mắt vị thuần chủng cao ngạo vẫn đuổi theo thiếu niên tóc bạc đang đợi mình trong đình viện, là dịu dàng, là an bình, anh nói: "Hiệu trưởng, tạm biệt."

     Kurosu Kaien nâng gọng kính, cố ý che đi những giọt nước nơi khóe mắt, ông vẫn nhớ kỹ những gì mình nói lúc đó: "Mang Zero đi đi, càng xa càng tốt, Kaname Kuran đã chết, cậu nếu như bị phát hiện, sẽ dấy lên một cuộc tranh đấu nữa. Vì thế..."

     Tạm biệt. Hay có lẽ... vĩnh biệt.

     Nhớ chăm sóc Zero thật tốt, đứa trẻ đó... Nếu như con trai tôi bị ức hiếp, cái thân cha già này sẽ đến tìm cậu tính sổ đấy!

     —— Tôi hứa.

. . .

    Kaname Kuran nhìn thiếu niên ngủ say bên người, hai cơ thể trần trụi dán chặt vào nhau dưới lớp chăn mỏng, chậm rãi nở nụ cười, mềm nhẹ mà hôn lên khóe mắt Zero.

     Quả nhiên là khiến cậu ấy mệt chết rồi đi.

     Thế nhưng... chỉ cần là người này, bất luận làm bao nhiêu lần, đều thấy thiếu.

     Trước đây thương tổn nhiều lắm, chỉ có thể dùng tương lai để yêu thương.

     Sợ cậu sứt mẻ, sợ cậu lạnh, sợ cậu bị đói, khao khát đưa cậu khắc vào trong lòng, dù anh biết mình không thể.

     Zero Kiryuu là người mạnh mẽ, là người có thể cùng anh sóng vai chiến đấu, cậu không thích tỏ ra yếu kém, anh cũng không muốn Zero tỏ ra yếu kém, Zero chính là Zero, là kiên cường mà mỹ lệ, là không bao giờ sợ hãi mà lùi bước...

     Thế nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia thì, Kaname thừa nhận, đó là một loại đau thấu tâm can, Zero của anh đang khóc, nhưng vẫn không hề yếu đuối, mà anh cũng không để cậu tỏ ra yếu đuối, chỉ là nói cho cậu biết: mình sẽ đau lòng.

     Thật sự sẽ đau lòng.

     Không bao giờ rơi lệ trước mặt kẻ khác... Đúng hơn mà nói Zero Kiryuu cho đến bây giờ cũng không biết cái gì gọi là nước mắt, những ở trước mặt anh, có thể không cần kìm nén mà khóc ra.

     Có lẽ từ lâu trước đây đã biết, thế nhưng từ giây phút đó Kaname mới xác định, mình đã là nơi chốn cuối cùng của Zero, yếu đuối của cậu toàn bộ chỉ hiện ra ở trước mặt chính mình, Zero biết anh là yêu cậu, vậy nên mới dễ dàng tha thứ anh tất cả, kể cả tùy hứng.

     Zero Kiryuu cũng chỉ có thể tại trước mặt Kaname Kuran mà tùy hứng.

     Đem thiếu niên ôm chặt vài phần ——

     Thân là thuỷ tổ nhà Kuran, nhưng cũng chính anh đã giết Kaname Kuran, lấy thân phận Kaname Kuran sống lại trong một gia đình mới, ngay lúc Yuuki được sinh ra, anh đã xác định mong muốn của mình, muốn bảo vệ vampire sơ sinh kia, muốn bảo vệ vẻ dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời trong đôi mắt to tròn kia.

     Nhưng tất cả cũng chỉ là ngộ nhận của bản thân. Bởi vì Yuuki chính là người đó trong thời đại thủy tổ của anh.

     Đã từng cho rằng tình yêu này là từ kiếp trước, tượng trưng cho tình yêu bất diệt, thế nhưng vào cái đêm đối diện với cặp thủy tinh tím kia, Kaname sớm đã biết đứa bé đó về sau sẽ giữ lấy một vị trí trong sinh mệnh của mình, anh chỉ không ngờ vị trí này lại lớn đến như vậy... đến mức bây giờ cả trái tim mình cũng bị thiếu niên này lấp đầy.

     Kaname cho rằng Yuuki sẽ là người bầu bạn suốt đời bên mình, nhưng mùa đông khi anh bị chiếc dao bạc đâm vào, anh biết, có gì đó thay đổi.

     Yuuki là người con gái anh quý trọng nhất. Anh vì cô mà quét sạch mọi thành tố không an toàn, thế nhưng Kaname Kuran không phủ nhận, suy tính của anh, bên cạnh bảo vệ Yuuki, việc anh làm cũng là bảo vệ một người ——

     Zero Kiryuu.

     Diệt trừ tất cả thuần chủng, đương nhiên để đưa Yuuki lên địa vị quyền lực cao nhất, nhưng cũng không có nghĩa là Yuuki từ nay về sau sẽ tuyệt đối an toàn, cô có lẽ sẽ trở thành tâm điểm của mọi hướng đi, sống như vậy... sẽ chỉ có mệt mỏi. Vậy nên anh quyết định thay đổi lời hứa trước đây, cho cô một cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời không vẩn đục máu tanh.

     Hơn thế, trên đời không còn thuần chủng, cũng là...

     Món quà gửi tới tân Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Zero Kiryuu.

     Đã không còn vampire thuần chủng, đối với người được xưng là ‘cực mạnh thợ săn’, hơn nữa với cương vị là Chủ tịch Hiệp hội, không ai có khả năng đối đầu với cậu, như vậy sẽ không ai có thể tổn thương cậu đó nữa.

     Suy tính tỉ mỉ như vậy, kế hoạch hoàn hảo như vậy, Kaname cho rằng chính mình thực sự có thể buông tất cả ra đi, nhưng cuối cùng... lại bị một giọt lệ gọi về.

     Nước mắt của Zero Kiryuu.

     Trong cơ thể cậu là dòng máu thủy tổ thuần hậu, cũng có máu của Kaname Kuran.

     Vì Yuuki mà chết, là Kaname Kuran.

     Không phải… Kaname.

     Người thuần chủng bất thần nghĩ, trước mắt nhưng bỗng nhiên tối sầm, một bàn tay bưng kín hai mắt anh, mỉm cười: "Tỉnh?"

     Trả lời anh là cảm giác nơi đầu môi mềm mại, nhiệt độ hàn lãnh giống như bản thân cậu. Kaname đầu tiên là kinh ngạc, lập tức liền hé miệng ngậm lấy bờ môi kia, đùa giỡn ngược lại: "Còn muốn sao?"

     Cảm giác trên môi bỗng dưng chuyển sang tê rần, Zero không chút khách khí cắn xuống.

     "Được rồi." Kaname bắt lấy tay thiếu niên, trán tựa trán, mắt đối mắt, anh nhẹ nhàng cười, "Ta biết mà."

     Zero biết tình cảm Kaname dành cho mình, đồng dạng, Kaname cũng hiểu rõ tình cảm của Zero.

     Nhất cử nhất động của đối phương, bọn họ đều hiểu rõ như chính mình, không phải ăn ý, mà là tâm ý tương thông.

     Giống như hiện tại, Kaname đang suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thiếu niên trong lòng anh sẽ không nói gì, nhưng dùng phương thức này an ủi anh: tất cả đều đã qua.

     Đúng vậy, đều đã qua đi.

     Kaname Kuran vì Zero Kiryuu buông tha toàn bộ thế giới, bởi vì đôi tay anh nay chỉ còn đủ chỗ cho một người, đến khi thế giới luân hồi;

     Zero Kiryuu vì Kaname Kuran buông tha tất cả hận thù, chỉ muốn ích kỷ nắm lấy một thứ thuộc về mình, cùng nhau đi đến tận cùng.

     Không cần một lời, hai bên sáng tỏ tâm tình, tại nơi bình yên này, rốt cuộc là ai...

     Hứa ai một đời khuynh thành?

     —FIN—


6 comments:

  1. \m/ Cái này ta duyệt! \m/

    "Giống như hiện tại, Kaname đang suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ, thiếu niên trong lòng anh sẽ không nói gì, nhưng dùng phương thức này an ủi anh: tất cả đều đã qua.

    Đúng vậy, đều đã qua đi.

    Kaname Kuran vì Zero Kiryuu buông tha toàn bộ thế giới, bởi vì đôi tay anh nay chỉ còn đủ chỗ cho một người, đến khi thế giới luân hồi;

    Zero Kiryuu vì Kaname Kuran buông tha tất cả hận thù, chỉ muốn ích kỷ nắm lấy một thứ thuộc về mình, cùng nhau đi đến tận cùng."

    ta thích ta thích!!!! \m/

    Và ta vẫn ko hiểu "Hứa ai một đời khuynh thành" là gì? 8-}

    ReplyDelete
  2. ty: Ta nghĩ ý nghĩa thì đọc nội dung cũng hiểu nhưng nói ra thì khó quá, bởi rứa ta chém đại nge. "Hứa ai một đời khuynh thành" = "Nợ ai một lời hứa suốt đời", giống như kiểu 2 thằng không ai hứa hẹn với ai nhưng dùng hành động để chứng mình "đôi ta sẽ bên nhau mãi mãi" vậy đó, ờ nhắc lại ta chém thôi 8-}
    Miw cô: cô tung quá ta xuống không đc giờ, cô còn nợ ta cái raw 82 đó :-w

    ReplyDelete
  3. =)) thì nó là thế mà =))
    ta đang thi, trc tháng 7 (lại hứa hẹn)

    ReplyDelete
  4. Hê hê, lần đầu vào đây xem, không ngờ đam mỹ VK cũng nhiều phết nhỉ ;))

    Ơ mà cho ss góp ý một tí, những đoạn như này:

    Khóe môi dần cong lên, mang theo ba phần bất đắc dĩ ba phần tiếu ý bốn phần sủng nịch, trong mắt là một loại tình cảm lưu luyến: "Lại ngủ ở nơi này."

    em có thể dùng từ thuần Việt hơn, để rũ bớt "mùi" trung quốc, vì VK dù gì cũng mang hơi hướm gothic :D, vậy nhóe :">

    Cám ơn em vì đã chuyển ngữ :)

    ReplyDelete
  5. cáo già ngây thơ: ờ thanks bạn >___< đọc dammei quen nên thấy mấy từ đó cũng bt >___< mấy bộ sau (nếu có) mềnh sẽ chú ý >___<
    BB: mọe cô, tháng 8 rồi >___<

    ReplyDelete