Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, September 26, 2012

Hỗn loạn - Thư thái.


Tác giả: Đạm tử tâm.
Couple: có thể là ai là ai là aiiiiii =)))
Edit: Reirei aka Linhlinh aka số 0 bự bự của ta.
Quà xinh nhật xớm, hí hí, thích cái tinh tế (bịnh quạn) của bạn chồng trong truyện nài, hí hí.
Ps: quà xinh nhật nên hông beta nhé :'>

o0o


Hỗn loạn - Thư thái.


Trên phố mua sắm, người qua lại đông đúc ồn ào.


Zero cùng Kaname sóng vai đi bên nhau. Lúc đi ngang qua con phố chính, đột nhiên Kaname dừng bước, Zero nhìn hắn một cách kì lạ, mới phát hiện Kaname đang nhìn về một phía với vẻ thích thú, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.


Zero nhìn theo hướng đó, thấy một cửa hàng bán đồ trang sức nho nhỏ.


Kaname dừng lại một chút, rồi kéo Zero theo mình vào cửa hàng.


Nhà của Kaname vốn đơn giản, bốn bức tường sạch sẽ trống trơn, từ trên xuống dưới chỉ có một màu, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng chỉ là những đồ dùng thiết yếu hằng ngày.


Kaname đã từng nói hắn không thích những thứ rườm rà.


Zero nhíu mày nhìn bức tranh vừa được mua từ trên phố về, bức tranh này vốn có xuất xứ từ một vị đại sư, giá cả đắt đỏ vô cùng, nhưng nội dung bức tranh lúc mới nhìn lại khiến người ta có cảm giác không biết phải nói thế nào.


Bức tranh đầy màu sắc, chúng đan xen một cách lộn xộn vào cùng một chỗ, nhìn những mảng màu đậm nhạt không hề có chừng mực, nhìn lướt qua chỉ như một bức tranh xấu xí nhàm chán do người nào đó thuận tay vẽ nguệch ngoạc, nhưng dưới góc trái bức tranh có cái tên:


Hỗn Loạn - Thư Thái.


Khi nhìn thấy cái tên này, Zero có cảm giác đã hiểu được, bức tranh này tuy bên ngoài nhìn thật lộn xộn, nhưng chỉ cần nhìn thật chăm chú vào những chi tiết nho nhỏ, cảm giác không thể nói được gì lại khiến người ta thấy mình thư thái.


Một cách thần kì đến không hiểu nổi, bức tranh này cũng đúng như cái tên của nó, hỗn loạn mà thư thái.


Tuy cấu trúc bức tranh thật độc đáo, ý nghĩa cũng đặc biệt, nhưng Zero cũng vẫn không cho rằng đây chính là lý do khiến Kaname hứng thú nhìn ngắm rồi mua ngay không hề do dự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách giải thích nào khác cho phù hợp.


Về sau bức tranh vẫn luôn yên vị trên bức tường này, chưa từng xê dịch.


Tuy rằng bức tranh và căn phòng này không hề hòa hợp với nhau, nhưng Kaname mỗi lần nhìn thấy bức tranh, khóe miệng luôn mỉm cười.


Zero suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa của nụ cười kia.


Rốt cuộc Kaname có ý tứ gì?


Cũng đến lúc Kaname phải chuyển nhà, thật ra cũng không phải là chuyển nhà gì, chỉ là tạm thời không được về nhà một thời gian thôi.


Zero và Kaname cùng nhau thuê một nhà trọ gần trường học, lúc hai người chuyển đến cũng không mang theo bất cứ đồ đạc gì ngoại trừ những đồ dùng cá nhân, Zero nhìn sang thấy Kaname đang ôm chặt bức tranh trong lồng ngực, gương mặt cũng hơi có vẻ miễn cưỡng.


Tuy rằng không hề ghét nó, nhưng hình như bức tranh này có vị trí hơi quan trọng quá rồi thì phải, Zero nghĩ bụng.


Học kì kết thúc, kì nghỉ đông nhàn rỗi cũng đã đến, mỗi ngày trôi qua, hai người vui vẻ ở bên nhau tâm đầu ý hợp, lúc không có gì làm, thỉnh thoảng họ cũng thích lên phòng hiệu trưởng chơi, bày trò đùa giỡn.


Cũng có lúc Hiệu trưởng Kurosu nửa đùa nửa thật hỏi Zero: "Zero này, cậu nói xem, cậu có vị trí thế nào ở trong lòng Kaname vậy?"


Zero lần nào cũng cười mà trả lời rằng: "Vậy ông đi hỏi Kaname đi, anh ta không nói với tôi, làm sao tôi biết được."


Kaname ngay lập tức chạy sang ôm Zero vào lòng, dịu dàng lên tiếng "Là vị trí cực kỳ cực kỳ quan trọng, mỗi cái chớp mắt tình cảm hay bất cứ biểu cảm nào trên mặt cậu cũng đều tác động sâu sắc đến ta."


Zero xoay người lại chạm tay vào cằm Kaname, cười nói "Kaname, anh thật là, rõ ràng là nghe buồn nôn muốn chết nhưng vẫn làm cho tôi cảm động."


"Đó là sự thật, Zero nhất định phải tin tưởng ta." Nói xong Kaname liền nhân lúc tay Zero còn chưa buông xuống mà nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, rồi sau đó chiếm lấy đôi môi mềm mại của cậu.


Hiệu trưởng Kurosu đứng một bên ngán ngẩm nói "Các cậu đúng là không xem tôi là người ngoài thật."


Có một lần đến đó tình cờ gặp mặt Yuuki.


Hiệu trưởng và Yuuki đang ngồi trên bàn dùng cơm, tuy chỉ có hai người nhưng lại có không ít đồ ăn, Kaname liền nhớ lại Zero đã từng nói: Hiệu trưởng Kurosu tuy trông rất tùy hứng nhưng lại rất chu đáo và biết quan tâm.


Thấy Kaname và Zero tới, Yuuki vội vàng đặt thức ăn xuống mà chạy lại nghênh đón, Kurosu vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc chăm chú ngồi ăn cơm.


Zero cười nhẹ rồi xoa đầu Yuuki: "Không cần đâu, chúng tôi ăn cả rồi, em cứ đi ăn đi."

Yuuki sờ sờ lên gáy cười ngây ngốc rồi trở về bàn ăn, vừa ngồi xuống ghế Kurosu đã kéo sang thầm thì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng như ban nãy, "Xong rồi Yuuki à, hai đứa này đến đây rồi, chúng ta tốt nhất là ăn nhanh đi, không thì sẽ bị tiểu đường hết đó."


Yuuki nghe xong vẫn không hiểu được ý Kurosu, nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi lại: "Vì sao ạ? Việc bọn họ tới đây và bệnh tiểu đường có liên quan gì đến nhau sao?"


Hiệu trưởng Kurosu khoát tay nói một cách bí hiểm: "Con không biết đó thôi, hai đứa này mỗi lần đến đây đều biến phòng ta thành một hũ mật, ngọt ngào đến mức ta cũng phải ghen tị đó."


Yuuki nghe xong cười mất một lúc lâu mới ngẩng đầu ăn cơm tiếp.


Nhưng không khí lúc đó hoàn toàn không giống với lời Kurosu nói chút nào, lại còn có vẻ tương phản là đằng khác, im lặng đến lạ lùng.


Thật ra Zero và Kaname cũng có vẻ không được tự nhiên, Kaname vẫn lặng yên ngồi một chỗ, còn Zero cảm thấy nhàm chán đứng dậy đi một vòng quanh phòng.


Zero đi đến bàn ăn của Kurosu và Yuuki rồi hỏi: "Sao hai người ăn lâu vậy mà còn không xong, đồ ăn khó nuốt lắm à?" Nói xong Zero dùng ánh mắt nghi ngại nhìn về phía Kurosu.


Hiệu trưởng Kurosu tức giận nói: "Zero, sao cậu lại nói vậy, đâu phải cậu chưa từng ăn qua thức ăn ta làm chứ, còn không biết đồ ta nấu có ăn được hay không hả?"


Zero thấy Hiệu trưởng Kurosu khóc than ai oán bỗng cảm thấy tâm tình mình vui vẻ hẳn lên, làm bộ dạng khinh thường quay lại nói: "Là vì tôi đã ăn rồi, nên tôi mới biết mà hỏi."


Thấy Kurosu nói năng liến thoắng ở bên cạnh, Yuuki dở khóc dở cười nhìn Zero nói: "Không có đâu, thật ra ăn ngon lắm đó, nếu không Zero cũng ăn thử một chút đi, cũng toàn món Zero thích ăn đó."


Nói xong Yuuki cũng cúi xuống gắp một chút đồ ăn, rồi đưa lên phía miệng Zero.


Zero thấy Yuuki đưa đồ ăn đến, trong lòng thầm nghĩ cứ từ chối mãi cũng không tốt, nên cũng rất tự nhiên mà há miệng ra nhận miếng thức ăn rồi nuốt xuống, một loạt động tác của hai người nhìn có vẻ rất ăn ý.


Hương vị thức ăn đúng là không tồi chút nào, Hiệu trưởng tuy già đi nhưng tay nghề không hề chịu lui bước.


Zero vui vẻ đứng lên, tươi cười rạng rỡ, rồi còn nói cảm ơn rất dịu dàng với Yuuki.


Zero vốn định vươn người sang lấy miếng giấy ăn lau miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến từ sau lưng.


Định quay lưng lại xem cũng không kịp nữa, Zero hoàn toàn không có phòng bị mà rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.


Kaname thấy Zero từ khi mới bước vào đã đến xoa đầu Yuuki rất dịu dàng, Kaname đã phải đem cái ý nghĩ  hai người là bạn thanh mai trúc mã với nhau từ nhỏ chèn ép xuống tận đáy lòng, nhưng  lại không hề nghĩ rằng hai người càng ngày càng nghiêm trọng thế này.


Thấy Zero há miệng ăn miếng thức ăn Yuuki đưa đến, Kaname cảm thấy lòng mình dâng lên từng đợt chua chát, sau đó thì không kìm được cảm xúc mà đi đến thật nhanh, dang hay tay ra, đem người yêu tội lỗi này siết chặt vào lòng.


"Kaname?" Zero ngửa đầu ra xoay lại một chút, gọi nhẹ tên người mình yêu dấu.


Ban đầu Kaname cũng không trả lời, chỉ im lặng cúi người xuống, một tay đặt ở dưới đùi Zero, tay kia đỡ lấy hông Zero.


Sau đó hai tay Kaname gồng lên, dứng dậy.


Bế lấy người yêu thương như nâng niu một nàng công chúa.


Zero cũng không giãy giụa, dù sao cậu cũng là một đứa con trai, càng giãy giụa sẽ lại càng làm Kaname thêm mệt.


Hơn nữa trông Kaname lúc này hình như đang giận, nên là chịu khó hợp tác một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.


Kaname bế Zero đến chiếc ghế salon trong phòng khách, đặt Zero nhẹ nhàng lên đùi mình, xoay người Zero về phía mình.


Kaname hơi cau mày, nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của Zero, do dự một chút rồi nói.


"Ta sẽ ghen đấy." Kaname nói thẳng.


Zero biết Kaname ghen vì cái gì, nhưng lúc đấy cậu thực sự không ngờ Kaname lại để ý đến những điều như thế, hơn nữa Kaname vốn biết cậu và Yuuki chỉ là tình cảm bạn bè trong sáng, cậu vẫn nghĩ Kaname sẽ không để ý.


Bên tai cậu lại như đang vang vọng lời tâm tình của Kaname.


"Mỗi cái chớp mắt hay bất cứ biểu cảm nào trên mặt cậu cũng đều tác động sâu sắc đến ta."


Zero chẳng tin rằng đó là lời nói thật, nhưng vẫn ôm hy vọng.


Hiện giờ thì có vẻ, đó là sự thật.


Kaname khẽ cúi đầu nhìn sâu vào mắt Zero, ánh mắt hắn mang theo một thứ tình cảm không tên.


Zero chỉ biết ánh mắt ấy làm cho cậu cảm thấy bất an, làm cho từ thẳm sâu trong lòng cậu có điều gì đó không đành lòng.


Im lặng một lúc lâu, Kaname lại lên tiếng, hai tay hắn mười ngón đan vào nhau trước bụng Zero, Zero không thể thấy được vẻ mặt của Kaname.


Hắn nói: "Nhớ kĩ này, cậu là của ta."


Zero cười cười nói: "Là của anh, làm sao không phải của anh được chứ."


Kaname nói "Từ khi nào ta bắt đầu để ý đến cậu như vậy, đến mức chỉ những việc thế này cũng khiến ta lo lắng bất an."


Zero không biết mình lúc này nên cảm thấy đau khổ hay vui sướng nữa, bởi vì Kaname đã nói ra những điều trong lòng, như đang thổ lộ tình yêu với Zero, nhưng hắn cũng cảm thấy đau xót và hối hận, giống như chính hắn cũng không muốn mình như thế.


Nhưng Kaname cũng nhanh chóng chuyển giọng: "Ta vốn cảm thấy như thế này đã là rất tốt rồi, nhưng ta cũng cảm thấy tư vị dấm chua thế này cũng không thoải mái chút nào, Zero à, cậu muốn ta phải làm thế nào đây?"


Nói xong, Kaname đặt Zero xuống salon, rồi đưa tay tiến vào bên trong áo Zero.


Yuuki và Kurosu đều nhìn thấy cảnh này, hai người cũng ra vẻ rất hiểu chuyện mà cắm mặt vào chén cơm.


Kaname dừng tay lại, tay kia nắm lấy cằm Zero, nói chậm rãi: "Đều là tại Zero mới ra cớ sự này, Zero không ngoan làm ta rất buồn lòng, ta nghĩ cậu nên bồi thường cho ta đi."


"Kaname... Để về nhà... " Zero vừa định mở miệng nói đã bị ngón tay của Kaname đặt lên trên môi, chạm vào đầu lưỡi còn đang muốn trốn tránh.


Kaname làm động tác ra hiệu Zero không nên nói nữa, hắn nói "Nếu ta không kiềm chế được mà làm gì đó với cậu ngay bây giờ, thì liệu cậu có tha thứ cho ta không?"


Zero không thể nói được, chỉ có thể từ từ hạ mi mắt xuống, ra vẻ chấp nhận, hai tay buông lỏng, ý cậu chính là không sao cả, hắn muốn thế nào thì cứ tùy ý hắn.


Kaname thấy Zero như vậy liền bật cười.


"Lần đầu tiên Zero cậu nghe lời như vậy đó, làm cho ta khó mà quen ngay được."


Zero nhìn Kaname, bình tĩnh nói "Bởi vì đây là bồi thường cho anh."


Kaname nở nụ cười, ôm Zero vào lòng, thì thầm bên tai Zero.


"Đây chỉ là cảnh cáo thôi, về nhà ta sẽ phạt cậu sau, ở đây chỉ phạt bằng lời thôi, cho dù cậu có đồng ý coi như không có chuyện gì, ta cũng không nhẫn tâm làm vậy được."


Zero ngước mắt nhìn Kaname.


"Thế vừa rồi là ai đã làm loạn trong áo của tôi hả?"


Kaname mỉm cười.


"Ta đã nói đây là cảnh cáo mà."


"Này, Kaname anh lại dám đùa giỡn với tôi."


Hiệu trưởng Kurosu và Yuuki nhìn nhau khẽ thở dài, bọn họ biết chắc thể nào khi về nhà Zero cũng sẽ thê thảm, bọn họ đều biết Kaname, Kaname bên ngoài có thể dịu dàng lịch thiệp như vậy, nhưng thực tế trong bụng toàn là toan tính xấu xa.


Cũng may nếu không phải họ mà là người khác thì cũng sẽ phải đau khổ với Kaname thôi.


Yuuki bắt đầu thấy hối hận về hàng loạt hành động ban nãy của mình.


Một lát sau, hai người dùng cơm xong, đem bát đĩa để vào trong bồn chuẩn bị rửa, nước từ vòi chảy xuống ào ào, chén đĩa chạm vào thành bồn tạo nên những tiếng vang nho nhỏ.


Zero nghe được tiếng động ấy liền đi vào bếp, đến bên cạnh Yuuki và Kurosu, nhìn chằm chằm vào bồn rửa rồi nó "Hai người có cần phụ một tay không, để tôi giúp hai người."


Ai cũng biết Kaname cưng chiều Zero đến mức nào rồi, cho nên cả những chuyện như rửa bát ở nhà Kaname cũng không đến lượt Zero phải làm, có lẽ Kaname sẽ tự mình làm hết, hoặc là nhờ người giúp.


"À, không cần đâu, cám ơn Zero, dù sao cũng có mấy cái bát thôi, tự em làm được mà."


Yuuki vội vã trả lời, nếu lại để Zero động tay vào thể nào cô cũng gặp chuyện, cô sợ Zero sẽ giành phần việc này, nên liền đứng chắn trước mặt Zero.


Zero nhìn bộ dạng khẩn trương này của Yuuki, tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo một chút, tuy điều này có hơi quá một chút, nhưng thái độ của Yuuki như vậy chứng minh được Kaname trân trọng cậu đến mức nào, Zero nhíu mày, hơi mỉm cười xác nhận lại với Yuuki:


"Thật sự không cần tôi giúp à?"


"Vâng, thật mà." Tất nhiên là Yuuki phải cố trả lời thật vui vẻ rồi.


Zero cười nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài.


Kaname thấy sắc trời có vẻ không được tốt lắm, có lẽ sẽ có tuyết rơi, liền hỏi Zero đã muốn về nhà chưa, Zero nhìn mây trời, rồi gật đầu đồng ý.


Hai người chào Hiệu trưởng, rồi mở cửa rời đi.


Trên đường về nhà, Zero ngước nhìn bầu trời đang chuyển màu, cảm thấy dường như đã thấy ở đâu đó rồi, cậu nhớ lại, ngay lập tức nghĩ ngay đến cái cảm giác khi nhìn vào bức tranh đang treo trên tường.


Zero quay đầu nhìn Kaname, tâm tình Kaname có vẻ rất tốt, Zero liền bắt chuyện:


"Kaname, anh còn nhớ bức tranh treo ở nhà mà chúng ta mua trên phố không?"


Kaname trả lời không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là ta nhớ rồi, làm sao vậy Zero?"


"Vì sao anh lại thích bức tranh đó, chắc chắn là có nguyên nhân gì rồi?"


Kaname cười nói: "Đúng vậy, Zero đoán thử lý do đi."


"Tôi mà biết rồi thì cần gì phải hỏi anh."


"Nếu thế thì cậu cứ tiếp tục đoán đi, ý nghĩa bức tranh không thể nói ra được đâu." Kaname mỉm cười ra vẻ bí hiểm.


"Cái gì, anh không chịu nói cho tôi biết, còn làm ra vẻ thần bí như vậy." Zero cau mày một lúc lâu, cũng vẫn không đoán được.


Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.


Lúc tuyết bắt đầu rơi Kaname chuẩn bị cởi áo khoác khoác lên người Zero, không ngờ Zero lại chạy đi.


Zero chạy vài bước thì quay người lại, cậu đưa hai tay lên giả làm loa, hướng về phía Kaname hét lớn: "Kaname, chúng ta chạy thi đi, nếu anh không đuổi kịp tôi thì phải nói cho tôi biết ý nghĩa của bức tranh."


Kaname cười nói: "Được lắm, cho cậu xem ta bắt được cậu rồi bưng cậu lên giường cởi hết sạch sẽ là như thế nào."


Zero lè lưỡi như trẻ con.


"Anh hứa rồi đấy."


Tốc độ của hai người gần như bằng nhau, lúc Zero sắp sửa đến cửa, cậu quay lại cười đắc ý với Kaname, sau đó đưa tay lục tìm chìa khóa trong túi áo.


Cậu sờ soạng một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng chìa khóa đâu, Zero sốt ruột quay lại mới phát hiện Kaname đã đến rất gần, trên mặt hắn vẫn còn cười rất gian tà, ngón tay lắc lắc chiếc chìa khóa có móc khóa hình con mèo nho nhỏ.


Zero nhận ra đó chính là chìa khóa của mình.


Zero chỉ còn biết trơ mắt nhìn Kaname chạy tới bắt lấy mình, đồng thời đưa tay giữ lấy cằm cậu rồi nói: "Thế nào rồi Zero, còn không mau bị ăn đi?"


Zero có muốn tức giận cũng không được, chỉ có thể cười khổ nhìn Kaname mở cửa rồi làm bộ thủ thế nói: "Được lắm, này thì bị ăn, anh thật là xấu xa."


"Có xấu xa cũng là ta thắng rồi."


Sau khi vào nhà, Zero cởi chiếc áo Par-dessus ném xuống, chiếc áo rơi ngay xuống vai Kaname.


Kaname bắt lấy chiếc áo, miễn cường nói: "Bảo bối à, đến bao giờ thì cậu mới chịu tự mình cởi quần áo đây?"


Zero ném lại một ánh mắt khinh thường rồi nói: "Nằm mơ đi."


Kaname cười cười cầm chiếc áo đi, rồi nhìn Zero một cách mê hoặc: "Còn chờ ta bế cậu sao?"


Kaname khích cậu.


"Mấy chuyện này thì phải để tự mình làm thôi."


Lúc bị ép sát vào đệm ghế salon, Zero nhìn lên Kaname, đưa tay chạm vào mặt hắn.


Kaname làm ra vẻ khổ sở đặt tay lên hai cổ tay của Zero đè cậu xuống.


"Bảo bối à, tự thân cậu còn lo không xong mà còn dám khiêu khích ta sao?"


Kaname nói xong liền cởi quần áo trên người Zero, Zero chỉ lặng yên nhìn Kaname cởi từng nút áo của mình, một lời cũng không nói, rồi sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Kaname, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.


Nhìn vào đôi con ngươi sâu thăm thẳm, Zero chỉ cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp, an tâm đến vô cùng.


Zero nghĩ đến chuyện vào phòng ngủ thì lại nhìn thấy bức tranh kia.


Đột nhiên cậu nở nụ cười, giống như đã hiểu được tất cả.


Kaname cũng không lấy làm lạ, hắn vẫn tập trung vào động tác của mình, hắn nghĩ hẳn là Zero đã hiểu được lý do hắn chọn bức tranh đó, nên mới cười tươi đến vậy.


Zero đưa tay lên vén sợi tóc màu bạc của mình.


Tôi đã hiểu được rồi, trước đây vẫn luôn cảm thấy kì lạ, làm sao một bức tranh như vậy lại làm cho anh hứng thú đến thế, hỏi anh anh cũng không nói, nhưng cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đúng là tự mình động não suy xét cẩn thận thì vẫn tốt hơn.


Kaname, có phải anh và bức tranh này giống nhau lắm phải không.


Không phải tôi không chịu thừa nhận rằng bản thân tôi cũng rất muốn biết điều này, có điều hiện giờ xem ra đáp án lại rất đơn giản thôi.


Kaname nhà cậu sao lại thích bức tranh này đến vậy, cả lúc chuyển đến nơi này anh cũng luôn ôm chặt nó trong lòng như muốn che chở cho bảo bối của mình.


Không chịu nói cho tôi biết sao, giờ thì tôi cũng đã biết rồi đó thôi.


Quả thật không tồi chút nào, bức tranh này ẩn chứa bao nhiêu tình cảm trong đó chứ?


Hỗn loạn - Thư thái.

Zero - Kaname trái tim.

Zero - Trái tim của Kaname.

FIN -----------------------------


Hỗn loạn - Thư thái. (凌乱·舒心) trong tiếng Trung đọc là Lingluan - Shuxin, đồng âm với . 零 là tên của Zero,  là tên của Kaname, dịch ra là Zero - Kaname trái tim.

1 comment:

  1. do.c fic cu?a ba.n lu'c na`o cu~ng thik
    ti'p tu.c post nha
    lun u?ng ho^. he^'t mi`nh ;D
    ah ta mong nga`y fic "Ca'ch" comeback

    ReplyDelete