Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, September 23, 2012

Tự do sẽ không là cô đơn [1]


1.

     Ò e ò e ò e...

     “Mau mau! Bên này!”

     Tiếng kêu hối thúc hòa với bánh xe cao su cùng bộ khung sắt rung lên trên nền đá cẩm thạch tạo nên một thứ tạp âm quen thuộc, âm thanh ở khoa cấp cứu luôn dễ dàng kích thích bạn tiết adrenaline như vậy đấy.

     Zero Kiryuu theo thói quen siết bàn tay đặt trong túi lại, đứng nhìn giường bệnh từ trên xe cứu thương lao xuống, những kẻ tò mò đến gần rồi lại dạt sát vào tường nhường đường cho giường bệnh đưa bệnh nhân vào, cùng lúc né tránh thứ dịch thể ngưng kết từ đau đớn sợ hãi.

     Lúc còn trên giảng đường đại học Zero luôn phân không rõ giữa tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương, nhưng lại nhớ rất rõ ràng vị giáo sư khoa cấp cứu khi hình dung đến hai loại còi xe này có nói: “Còi cảnh sát vang ngang nghe như ‘đã xong’, còn còi cứu thương lên xuống biểu thị ‘đến gấp’!” khuôn mặt vị giáo sư kia Zero đã quên, nhưng từ lúc đó cậu không còn lẫn lộn giữa hai loại còi xe này nữa.

     Đến khi hộp đèn trên cánh cửa phòng cấp cứu sáng lên, Zero mới hướng đến lối ra bên hông hành lang, không gian rộng mở trong lành khiến không khí hơi quạnh quẽ xuống, thở ra một hơi dài đẩy hết hơi thở nặng nề phát sinh từ lúc nãy nhưng bị nghẹn phân nửa nơi cổ họng, nhanh chân bước về khu hành chính của bệnh viện.

     Nơi này của bệnh viện thật sự rất quái dị, bạn có thể vừa đi qua nơi ‘sinh tử’ vồn vập, đến khi nhìn khu nhà trước mắt thì lại cảm thấy mình như một công nhân viên chức ‘sáng làm tối nghỉ’ nhàn hạ — dù sao nơi đây cũng chỉ xem ‘sinh tử’ như những văn kiện công vụ mà thôi.

     “Nhóc, hôm nay lại đến muộn!”

     Đương nhiên, giá mà những người bên cạnh cậu có thể bình thường một chút thì tốt biết mấy.

     Zero ngước nhìn người đàn ông râu ria tựa ở cánh cổng lớn đang hướng cậu vẫy chào, khóe miệng liền nhịn không được mà nhếch lên: “Hình như hôm nay đâu phải ngày thầy tiếp khách.”

      “... Cái gì mà ‘tiếp khách’? Dám nói chuyện với thầy như vậy hả cái thằng này!” Yagari Toga nhăn mặt, bạo lực kéo cậu vào trong, thuận tiện liếc mắt người đang muốn vào cửa nhưng bị câu nói của Zero làm kinh ngạc đến ngây người: “Xin lỗi, chín giờ mới bắt đầu làm việc!” Nói xong lôi xềnh xệch Zero vào cửa, đóng sầm lại.

     “Hôm nay lại họp?” Zero nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ năm.

     “Zero, cái gọi là hội nghị thường nhật, chính là mỗi ngày đều phải họp, cậu ít nhất cũng nên có tự giác của một bác sĩ chứ.” Còn chưa chờ Yagari đáp lời, từ trong phòng chủ nhiệm bên phải đại sảnh đã truyền ra một giọng nói không rõ nam nữ.

     Zero nhíu mày, xoay người đến gần phòng làm việc bên trái.

     Tự giác của bác sĩ? Zero nhịn không được liếc nhìn cánh cửa lớn có đề “Phòng Pháp Y”, bác sĩ không cần mặc blouse, không mang ống nghe bệnh? Nơi này không xác chết thì cũng tử thi? Nhìn hồ sơ chất chồng trên bàn, ngẫm lại những văn kiện giám định toàn mật ngữ và thuật ngữ chuyên môn — nói là bệnh viện chi bằng nói là cửa sau của Chính phủ thì đúng hơn.

     “Được rồi được rồi, dọn dẹp tài liệu đi, gần đến giờ rồi.” Yagari vỗ vai cậu học trò, thúc giục.

     “Vâng vâng.” Một vài sợi tóc bạc hơi dài rũ xuống trước trán, dưới ánh đèn huỳnh quang trắng tạo ra một bóng mờ che phủ đôi mắt.

     Ai vào đây cũng bị hai chữ “Pháp Y” ảnh hưởng ít nhiều, trung tâm giám định pháp y này tuy rằng không thuộc về hệ thống công - kiểm - pháp, kể cả vào ban ngày vẫn luôn sáng đèn, nhưng không khí trong phòng có vẻ như luôn thấp hơn bên ngoài, khiến người dân nào vào đây cũng có chút cảm giác rùng mình. Kỳ thực, không phải cá sao biết được niềm vui của cá, đến con tôm trong phòng làm việc này cũng biết, lý do căn bản của việc này đến mắt thường nhìn cũng ra — phân nửa phòng làm việc nằm sau lưng nhà xác, không u ám mới là lạ! Về phần có đúng âm khí nặng nề hay không... Nghĩ đến đây, Zero nhún vai cười, ước gì nó nặng thật.

     “Vậy nên, về mặt chi phí nghiên cứu...”

     “Oap ~...” Lại che miệng ngáp dài một cái, cặp mắt tím như sương mù trong mưa, mỗi lần họp là Zero lại càng thêm kính nể vị chủ nhiệm xuất sắc có thể sử dụng một loại âm điệu đều đều thao thao bất tuyệt gần một giờ đồng hồ mặc kệ biểu hiện không quan tâm một cách trắng trợn đến từ những nhân viên cấp dưới, quả nhiên nếu không phải dân ‘hành chính’ bẩm sinh thì có mà học cả đời cũng không lĩnh ngộ được bí kíp ‘gây mê kinh điển’ này.

     Nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như trời nổi gió, hương hoa quế lại nồng thêm vài phần...


     “A ~ hoa quế thơm quá! Nii - chan, anh có ngửi thấy không?” Yuuki mở to đôi mắt vốn đã to của mình cười vui vẻ lắc lắc cánh tay anh trai: “Đúng là hoa quế tự nhiên chính gốc, so với nó lọ nước hoa của em đúng là chẳng ra gì!”

     “Yuuki, đừng lắc nữa, cẩn thận chân em đấy.” Kaname bất đắc dĩ nhìn cô em gái đang được bác sĩ kiểm tra vết thương, trên bàn chân trắng nhỏ là một miệng vết thương dài đang không ngừng ra máu, sự đối lập giữa hai màu sắc khiến Kaname chói mắt, làm gì còn tâm tư mà quế với chả hương.

“Anh khỏi lo, em không sao, chừng đó máu thì làm gì được em!” Yuuki nhưng thật ra lại nhe răng cười như người bị thương không phải cô, hết quay qua cười với anh lại bắt chuyện với hai vị bác sĩ đang khâu lại vết thương cho cô, tuy rằng một người mặc nhiên không lên tiếng chỉ chú tâm khâu khâu giống như nữ công gia chánh còn người còn lại thì lẩm bẩm gì đó như tiếng chim sẻ.

     Kaname xoa xoa mấy mạch máu vừa nhảy lên hai bên huyệt thái dương, nhẫn nại khuyên bảo em gái mình đừng làm phiền hai vị bác sĩ kia nữa, trong lúc nói vẫn không rời mắt đường may lên xuống của đôi tay mang găng trắng toát, lắng nghe tiếng máy móc rì rì vang lên.

     “Woa, vị bác sĩ này tay nghề không tồi, đường may thật gọn gàng!” Yuuki tặc lưỡi ra chiều hiểu biết, vỗ cánh tay anh trai mình: “Anh không thấy vậy sao...”

   “Yuuki!” Kaname cũng chẳng để ý lời cô nói, chau mày: “Em và anh đều không phải bác sĩ, quan tâm làm gì.”

     “Thế sao bảo anh ở bên ngoài chờ anh lại không chịu...” Yuuki nhỏ giọng lầm bầm, nhưng phát hiện Kaname giờ này đang rất nghiêm túc, lập tức im bặt.


...

     “Uống thuốc đúng giờ, bảy ngày sau có thể cắt chỉ, không được để dính nước, khi hết thuốc tê có thể sẽ thấy đau...” Lời dặn dò vang lên từ sau khẩu trang, bình thản như âm giọng điện tử, Kaname đè xuống phản cảm trong lòng ghi nhớ lời dặn của bác sĩ. Tuy rằng tiếng nói chuyện từ phòng giải phẫu bên cạnh rất ồn, nhưng giọng vị bác sĩ này cứ như tuyệt chiêu ‘thần giao cách cảm’ trong mấy bộ phim viễn tưởng, rõ ràng từng chữ đi vào lỗ tai, càng thêm không chân thực lại lạnh lùng ác cảm.

     Sau khi dặn dò Yuuki ở yên trong xe, Kaname cầm đơn thuốc trong tay hướng đến quầy thuốc. Vừa đi vừa nhìn, chữ như gà bới! Người đến lấy thuốc rất nhiều, đại đa số đều là những người trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, vài cặp vợ chồng trẻ có vẻ sốt ruột, tiếng trẻ em khóc ré, tạp âm đầy rẫy, tất cả đều khiến anh cảm thấy khó chịu.

     “Kaname?” Bỗng nhiên bị một người vỗ vai, Kaname quay đầu lại

     “Takuma?” Người vừa gọi anh có mái tóc vàng, áo blouse cùng ống nghe vẫn đang tròng trước ngực, trong đại sảnh to như vậy nhưng vẫn toát lên một vẻ nổi bật khiến Kaname Kuran chợt cảm thông cho nỗi khổ tâm của các cô y tá ở đây.

     “Đến lấy thuốc?” Takuma liếc nhìn dòng người đang xếp hàng trước Kaname, “Đưa tớ xem thử.” Một tay giật lấy đơn thuốc trong tay anh, khóe miệng lại co giật: “Yuuki lại bị thương sao, đi, đến chỗ tớ.”


...

     Kaname cảm giác bệnh viện đúng là một nơi nguy hiểm, toàn những thần chú xem không hiểu, hai thái cực tình cảm lo lắng và lạnh lùng phân chia rõ ràng, không bên nào thấm vào được bên nào.

     Nhìn Ichijou Takuma tiện tay ngoắc một dược sĩ trẻ tuổi gần đấy đến dặn dò vài câu, dược sĩ kia liền lễ phép cầm lấy lá bùa, sau tấm kính thủy tinh tìm được vài lọ thuốc, tiện tay thò vào túi lấy ra một cuộn băng dính giấy kéo một đoạn dán vào mấy lọ đó, viết viết rồi đem đến cho Takuma, không đầy năm phút đồng hồ.

     “Sao không trực tiếp tìm tớ?” Takuma tìm một bao giấy, bỏ hết thuốc vào đưa cho Kaname: “Một kẻ luôn ở nhà xử lý công việc như cậu mà đến bệnh việc chắc chắn bị quay như chong chóng chứ gì, ha ha...”

     “Vừa lúc nhàn rỗi, đến xem Yuuki.” Phòng làm việc của chủ nhiệm khoa ngoại tổng hợp nằm ở một nơi tương đối kín, khác với chốn xô bồ khi nãy, ở đây giống như là thiên đường của sự yên lặng. Đại não vừa bị căng phình lúc này chậm rãi xẹp xuống, Kaname nhẹ nhàng quan sát xung quanh.

     “Seiren đâu? Cô ấy cũng là bác sĩ ngoại khoa lúc nào cũng đi theo cậu sao lại để cậu vì việc nhỏ này mà đến bệnh viện này chịu tội?”

     “Yuuki đi tuần ở gần đây, đòi đến bệnh viện cho tiện, dù sao nơi này cũng có danh tiếng.” Rốt cục đem tất cả mệt mỏi khi nãy thở một hơi ra ngoài, Kaname tiếp nhận túi thuốc, đôi mắt đỏ sậm nhìn lướt qua người bạn của mình.

     Khóe miệng Takuma nhịn không được co giật lần hai: Kaname quản em gái còn đáng sợ hơn người ta quản vợ.

     “... Kaname.” Đôi mắt vị bác sĩ chợt tối lại, bàn tay nắm túi thuốc không buông ra: “Cậu và bên gia tộc...”

     “Takuma...” Kaname buông lỏng tay, đem trọng tâm cơ thể lùi ra sau vài phần, khẽ nâng cằm nhìn thẳng vào người đối diện: “Cậu hiện tại là đang nói chuyện với tớ, hay nói cùng ‘Kuran Kaname’?”

     Ichijou Takuma hơi rùng mình, sau đó cười cười: “Tên họ của thiếu gia nhà Kuran tớ cũng không dám tùy tiện gọi, Kaname.”

     Kaname Kuran cười, tiếp nhận túi thuốc Takuma đưa tới: “Lần sau mỗi lần bị thương gì tớ sẽ nhớ đến cậu.”

     Takuma khổ não: “Thế lỡ tớ trực ca đêm thì sao?”

     “Vậy càng tiện, trực tiếp gọi cậu đến khám bệnh tại nhà.”

     Ra khỏi tòa cao ốc bệnh viện, một trận gió nhẹ thổi qua vung lên vài sợi tóc nâu, Kaname lúc này mới có tâm tình thưởng thức hương hoa quế trong không khí, sau đó thấy người có cùng màu tóc với mình trong xe với tay ra vẫy vẫy, nhớ tới vừa nãy Yuuki có nhắc đến mùi nước hoa bỗng nhiên nâng lên khóe miệng.

     Đó là thời gian còn đang học đại học, khuôn viên rộng lớn quanh năm rợp bóng mát, lễ đón tân sinh viên luôn là vào đầu mùa quế hương. Nguyên một tuần chuẩn bị đặc biệt đón chào người mới đối với Kaname mà nói cũng chả có gì, đứng sau màn nhìn mọi thứ diễn ra thuận lợi, phỏng chừng sẽ không có gì biến động, anh lặng lẽ rời khỏi sân thể dục đầy ánh đèn hào nhoáng. Ồn ào nhộn nhịp bên kia làm nổi bật vắng vẻ nơi đây, trăng non cuối ngày, đường mòn nhỏ vắng lặng khiến mùi hoa quế phảng phất nhè nhẹ chung quanh như ngưng tụ thành một mùi hương nồng đượm khiến Kaname thư thái hít sâu một hơi, trước mặt là chuyến xe buýt đưa tân sinh viên tham quan trường, Kaname nhún vai thả mình lên chiếc ghế dài ven đường.

     Trên xe toàn là nam sinh, xe chạy chậm để bọn họ có thời gian tìm hiểu quanh trường, phát âm nghe rất lạ, như là người phương bắc. Và câu nói tiếp theo từ trên xe đã chứng minh cho suy nghĩ này của anh: “Các cậu có nghe thấy mùi gì không? Hình như càng đến gần kí túc xá nữ, mùi sữa tắm càng đậm thì phải!”

     Nghe vài người bên cạnh phụ họa, Kaname thiếu chút cười ra tiếng, nhất định những tân sinh này là từ phương bắc tới — có thể nhầm mùi hoa quế thành mùi sữa tắm, xem như là do khác biệt địa lý tạo thành! Còn có, nơi này vốn đã là kí túc xá nữ rồi, nam sinh, nhất là tân sinh luôn có thiên hướng xác định kí túc xá nữ đầu tiên thì phải.

     Trên xe được hưởng một trận gió mát bất ngờ, hình như người cuối cùng lúc đi ngang qua Kaname còn nói một câu: “Không lẽ tất cả nữ sinh ở đây đều dùng một loại sữa tắm như vậy sao?” Giọng nói trong, ý tứ mềm mỏng, không giống lắm so với ấn tượng của Kaname về đại mạc bình nguyên khô ráo hào sảng nơi phương Bắc.

     “A...” Kaname lắc đầu cười cười, bỗng nhiên nhớ lại cũng cảm thấy không tệ, tuy rằng đã nhiều năm rồi.

~~

0 comments:

Post a Comment