3.
Hanabusa
Aidou khi nhận được mệnh lệnh công kích Hiệp hội Thợ săn thì lấy làm kinh hãi,
hắn vô thức nhìn chung quanh, những thuộc hạ thân tín của Kaname Kuran đều không
thể tin vào mắt mình.
Sinh
hoạt bình tĩnh đến tột cùng tại sao lại bị đánh vỡ Hanabusa Aidou không biết,
Ichijou Takuma thu hồi dáng tươi cười xán lạn thường ngày, cung kính hướng thuần
chủng quân vương cúi người trả lời “Tuân lệnh”, liền dẫn theo tất cả quý tộc rời
khỏi đại sảnh hoa lệ, trong đôi đồng tử của Kaname Kuran là một màu rượu đỏ say
lắng lòng người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng những thuộc hạ của mình.
“Em
thật sự hạ quyết tâm rồi sao...”
Quân
vương không hề quay lại.
Rèm
cửa sổ bị gió xốc lên, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ trong bóng đêm xuất hiện
“Yuuki
của ta.”
Thanh
âm từ tính của Kaname Kuran quanh quẩn tại không gian kiến trúc gothic đặc biệt
của tòa thành, Kuran Yuuki từng bước một chậm rãi đi tới, đôi ngươi rượu đỏ có thể gọi là giống nhau như đúc, nhưng lại lắng động một cảm xúc lạ lẫm.
“A.”
Cô
nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bọn
chúng giết chết Sayori.”
Thế
giới còn có thể mục nát đến mức nào, ngươi có biết không.
Hiệp
hội Thợ săn bất mãn vì bị vampire khống chế, luôn luôn nghĩ biện pháp xoay đổi
cục diện, tuy rằng thủ đoạn ti tiện, thế nhưng bởi vì thuần chủng công chúa tại
phương diện nào đó lại chần chờ cùng nhẹ dạ, Kaname Kuran hết lần này đến lần
khác bất đắc dĩ tha cho bọn chúng một mạng.
Đã
từng, bọn họ là cân bằng quyền lực, nắm giữ sức mạnh ngang nhau.
Con
người là sinh vật chẳng bao giờ thỏa mãn, không muốn dưới quyền ai cả, nhất định
phải leo càng cao hơn nữa.
Dục
vọng, cùng viễn cảnh vô hạn khi được đứng trên đầu kẻ khác, thực sự là làm cho
mê muội.
Cảm
giác này, ai cũng không chống cự được, ngươi cần có kẻ nịnh hót ngươi, tựa như
ngươi vừa mua được một bộ đồ, mong muốn có người đến khen nó rất đẹp vậy.
Hiệp
hội Thợ săn rốt cục bị đùa bỡn đến phát hỏa, bọn họ bắt đi bạn thân của thuần
chủng công chúa, thiếu nữ gọi Wakaba Sayori.
Giống
như con mồi đang giãy dụa, bị dồn đến đường cùng điên cuồng đánh cược,
giao ra một sức mạnh đặc quyền của thuần chủng, hoặc là, nhìn cô ta chết.
Kuran
Yuuki choáng váng nhìn phía trước, trên môi Wakaba là nụ cười quen thuộc.
“Phá
vỡ thế giới này đi, Yuuki!”
Wakaba
nheo lại con mắt, nụ cười tốt đẹp vẫn nở trên môi
“Tớ
không phải đã nói, mặc kệ Yuuki biến thành cái gì, chúng ta vẫn là bạn bè tốt
sao.”
Sau
đó, người nữ vampire nhìn người bạn tốt nhất trong cuộc đời có lẽ sẽ kéo dài
hàng ngàn năm của mình, ngã xuống giữa vạt trời đỏ tươi, máu vung ra thật nhiều.
Sau
đó cô gần như điên rồi thét lên, đến khi tỉnh lại, hai gã thợ săn kia đã chết
không toàn thây.
Mình,
giết người?
Gắt
gao ôm đầu quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt lan tràn đỏ tươi.
Giết,
nhân loại?
Mình,
sao...
Sau
đó, cô chậm rãi đến gần siết chặt cổ tay Wakaba Sayori.
Tớ
thề, đem thế giới mà cậu yêu mến, trả lại cho cậu.
Lần
thứ hai đứng lên, sau lưng là một mảnh chiều tà máu hồng, một mình một người đứng
thẳng giữa thế giới này.
Từ
giờ trở đi, ta cũng muốn làm một kẻ chiến đấu.
Cậu
nghe không! Sayori...
4.
Kaname
Kuran lúc hạ xuống mệnh lệnh, nhàn nhạt nhìn Ichijou Takuma nói một câu.
“Giữ
lại cái mạng của Zero Kiryuu, đưa cậu ta về đây.”
Ichijou cũng chỉ cung kính cúi đầu, sau đó lui xuống rời đi.
Kaname
Kuran biết rõ nguyên nhân vì sao mình làm như vậy.
Vì
Yuuki, cô ấy nhất định sẽ đưa ra điều kiện này, tựa như khi cô ngồi vạch
ra kế hoạch tiến đánh Hiệp hội thì, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng nói
“Đây
là chúng ta nợ cậu ấy.”
Kế
hoạch tấn công Hiệp hội Thợ săn không ngờ là do người em gái nhu nhược của mình
định ra, không bất ngờ sẽ là nói dối. Vì một lời thề mà Yuuki cuối cùng
cũng đã bước lên con đường mà đáng lý cô phải bước đi từ lâu.
Kỳ
thực còn có một nguyên nhân.
Một
nguyên nhân lớn hơn nữa.
Hắn
không muốn thấy trên đời này chỉ có chính mình vùng vẫy.
Cho
dù là đi tới địa ngục, cũng nhất định phải kéo một người cùng theo.
Dựa
vào cái gì ngươi có quyền được chết?!
Muốn
ngươi phải cùng ta hư thối!
Tại
đây một thế giới tan vỡ,
giữa đêm đêm thống khổ vĩnh hằng,
ta và ngươi cùng nhau mục nát,
chút cặn bã
tan vào hư không.
Đúng,
chính là như thế này!
Sau
đó không lâu, vampire tiến công tổng bộ Hiệp hội.
Tin
tức vốn được phong tỏa rất tốt.
Giữa
lúc Hội trưởng ngu xuẩn đương nhiệm còn đang làm mộng đẹp, đúng vậy, quả thực tựa
như một giấc mộng.
Thuộc
hạ toàn thân đầy máu chạy ào vào gian phòng không tính xa hoa, vẻ mặt như thể tận
thế sắp đến nơi.
“Hội,
Hội trưởng! Vampire...”
Chưa
nói xong, một đường máu tươi dũng mãnh phun ra, người nọ mở to hai mắt, vẻ mặt
kinh khủng, thi thể cứ thế ngã ngồi xuống, phát sinh một thanh âm chung kết.
Trên
gương mặt tô son vẽ phấn như yêu quái của người được gọi là Hội trưởng, miệng mở lớn,
nhìn Ichijou Takuma lạnh lùng rút đao ra, vẩy nhẹ cho máu trên đao rơi xuống, sau
đó chỉ vào mình.
“Các
ngươi không thể như vậy!!!”
Người
nọ khàn cả giọng tru lên, như là chó trúng phong.
Đây
là cái mà họ gọi là trò hề…
Đến
sau, Hanabusa Aidou khinh thường hừ lạnh một ngụm, sau đó cùng Ichijou quay đầu
rời khỏi.
Hoàn
toàn không quan tâm phía sau đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu thảm thiết.
“A!
Thật khó nghe ~”
Ichijou
im lặng lắc đầu.
Bọn
họ bước qua sàn nhà dính đầy máu của Hiệp hội, giẫm lên từng đống thi thể.
Mà
trong không gian, cũng có những hạt bụi đã từng là đồng loại của họ.
Cũng
có con người.
Cân
đối tại giờ khắc này, bị đánh vỡ.
Cứ
như vậy lần thứ hai đi ra cổng chính Hiệp hội Thợ săn, phông nền đỏ tươi đằng
sau làm nổi bật những “người”, cực kỳ giống Atula đến từ địa ngục.
Thời
đại cải biến.
Từ
giờ khắc này bắt đầu.
Ngay
lúc các quý tộc dự định trở lại phục mệnh, viễn phương tựa hồ xuất hiện một thân
ảnh quen thuộc.
Thợ
săn tóc bạc thở hổn hển cản đến nơi đây, thấy đám quý tộc thủ hạ của Kaname
Kuran thì ngây ngẩn cả người.
Ichijou
âm thầm đánh giá người trước mắt.
Áo
khoác màu xanh đậm, khí tức cũng rất ổn định, có lẽ là vừa xuất hành nhiệm vụ thì
hay tin mới vội vội vàng vàng quay về.
Vì
sao còn chạy tới nơi này, cứu vớt những kẻ… không thể gọi là người.
Kỳ thực lý do buồn cười muốn chết.
Ichijou
đại khái cũng đoán được.
Một
kẻ hai bàn tay trắng đáng thương, Hiệp hội đã mục ruỗng thành dạng này, vậy mà vẫn xem
đó làm cây trụ, mà có lẽ, đây là nơi duy nhất vẫn còn lưu giữ những hồi ức tốt đẹp
chưa bị bóng đêm nuốt chửng của cậu ta.
Sở
dĩ, gấp gáp trở về, làm trận giãy dụa cuối cùng.
Căn
bản không biết, đến tột cùng là muốn cứu Hiệp hội Thợ săn.
.....
Hay
muốn cứu chính mình trong quá khứ.
~~
Xin chào chủ nhà, tớ là một fan của cặp Kanze, tình cờ tìm đọc được các fic trong blog của cậu. Tớ thực sự rất thích cả những truyện cậu chọn dịch và cả cách dịch của cậu nữa. Thật sự rất hay. Mình thường ít khi comment nhưng mong cậu biết là tớ là độc giả luôn mong chờ các chương mới của cậu nhé ^^
ReplyDelete