Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, October 6, 2012

Kẻ múa đơn [Part 3]


5.

     “Kiryuu – kun.”

     Ichijou dùng xưng hô từng hay dùng, tùy tiện cùng người trước mắt chào hỏi, hoàn toàn không để ý đối phương đã giơ lên họng súng bạc phát ra thứ ánh sáng chói mắt như năm nào.
     
    “Đã như vậy, Kiryuu - kun, không quay về được nữa rồi nhỉ.”

     Thợ săn tóc bạc khi nghe đến đó thật ra sửng sốt một chút, cánh tay nắm súng hơi run rẩy, nhưng lập tức lại kiên định cầm chặt.

     “Ê!! Kaname - sama lệnh bọn ta mang cậu về gặp Ngài.”

     Hanabusa đứng một bên sau bao năm vẫn không quen nhìn kẻ trước mắt toả ra hơi thở cường đại, cực kỳ khó chịu mở miệng.

     Kiryuu kinh ngạc một chút.

     “Vì sao?”

     Hắn dùng một âm thanh hầu như không thể nghe thấy hỏi.

     “Theo chúng ta đi đi!” trong giọng nói hài hòa của Ichijou là sự băng lãnh quyết tuyệt.

     “Hiệp hội Thợ săn đã tiêu đời, cậu là một thành viên của vampire, tiếp đến sẽ là thời đại của vampire.”

     Những lời này triệt để chọc giận thợ săn.

     “Như thế thế giới này sẽ trở nên càng thối nát!”

     Hắn kích động đến bàn tay nắm súng kịch liệt run lên.

     “Các ngươi còn muốn đem thế giới này đạp đổ thành dạng gì nữa?! Đám ma quỷ các ngươi!!”

     “Level E càng ngày càng nhiều các ngươi có biết hay không?! Vụ án vampire tập kích nhân loại, xung đột nội bộ của vampire... hoàn toàn thay đổi thế giới này!!”

     Thợ săn trước mắt đã dần rơi vào điên cuồng.

     “Các ngươi rốt cuộc muốn làm ngơ đến lúc nào…” ngữ khí của hắn lại tỉnh táo lại.

     “Quyền lực tuyệt đối một khi đã xuất hiện, sự cân đối của thế giới sẽ bị đánh vỡ trong nháy mắt, sau đó...”

     “Tất cả đều chết hết.”

     Hanabusa có chút kinh ngạc nhìn người đối diện.

     Trong đôi mắt thợ săn tóc bạc, lạnh giá, không hề có một tia nhiệt độ. Kinh qua nhiều năm từng trải, hắn thay đổi rất nhiều, chứng cứ chính là lời hắn vừa nói ra.

     Tất cả đều chết hết.

     Kỳ thực rất nhiều năm qua, có vài thứ vẫn luôn âm thầm thay đổi, Kaname – sama của cậu đã chiếm được vương quyền tuyệt đối, nhìn như tất cả đều đã được lạc định, thế nhưng, thế nhưng, có gì đó đã thay đổi...

    Bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, ra sống vào chết, đã từng nhiệt huyết ngập tràn... Thế nhưng những thứ này, vài năm lại đây lại có chút xa lạ, có những thứ một khi đã theo thời gian trôi qua, sẽ không bao giờ tìm lại được.

     Hanabusa quản lý gia tộc của mình, rất ít cùng Kaname - sama và những quý tộc khác gặp mặt, cho dù là ở vũ hội của gia tộc gặp lại, cũng chỉ tính là lễ tiết vấn an, những người khác không cần hỏi cũng biết.

     Về phần con người cùng vampire chung sống hoà bình, ai dư hơi đi quản chuyện này!

     Chỉ cần không làm ra chuyện gì đại loạn, ai cũng sẽ không nói một câu.

     Rốt cuộc là chỗ nào?

     Quyền lực tuyệt đối một khi đã xuất hiện, sự cân đối của thế giới sẽ bị đánh vỡ trong nháy mắt, sau đó…

     Hanabusa tỉ mỉ hồi tưởng những lời này.

     Mọi người cùng chết sao...

     Được vậy thì quá tốt rồi.

     6.

     Bloody Rose thủy chung vẫn không buông, Ichijou thở dài.

     “Vậy đắc tội.”

     “Các ngươi cho rằng có thể đánh bại ta?!”

     Hơn một phần đùa cợt trong giọng nói, giống như nghe thấy điều gì đáng chê cười, Ichijou có chút sững sờ, nhưng vào lúc này, tiếng súng đã vang lên.

     Đạn bạc rít gió xoát qua khuôn mặt Ichijou bắn tới thân cây phía sau, sau đó người thợ săn thoải mái tránh thoát những dây máu của Senri Shiki, động tác liền mạch lưu loát, quả thực chính là hoàn mỹ.

     Đã mạnh đến như vậy rồi sao, thợ săn này...

     Kiryuu tiện tay chộp về phía sau, sau đó hung hăng ném ra phía trước, Seiren phải mất vài vòng mới lấy lại được thăng bằng.

     “Chỉ như vậy mà muốn bắt ta sao.”

     Lợi dụng hắn lỏng tay, Seiren lập tức phi thân một đá, Kiryuu lần thứ hai nhẹ nhàng tránh thoát, thuận lợi bắn một phát súng.

     “Chết tiệt!”

     Seiren bưng cánh tay trái, Ichijou lập tức tiến lên chắn phía trước cô.

     “Các ngươi yếu như vậy, căn bản cái gì cũng làm không được!”

     Kiryuu đạm mạc nhìn đám vampire trước mắt.

     “Sau khi Hiệp hội Thợ săn biến mất, các ngươi sống để làm gì?”

     “Không có mục tiêu sống sót, các ngươi còn tính là cái gì?”

     “Hay lại tiếp tục cuộc sống buồn chán?”

     Hanabusa bỗng cảm thấy như muốn khóc, đúng, đúng là rất buồn chán.

     Hành tẩu giữa dòng thời gian vĩnh hằng, cái gì cũng không khơi dậy nổi hứng thú. Vẫn bất trị chết lặng bước từng bước, dù không biết mục đích ở nơi nào.

     “Các ngươi sống lâu lắm, bây giờ có chết cũng đáng rồi.”

     Những lời này trong miệng Kiryuu nói ra, mang theo một vị đầu độc.

     Gió thổi bay vạt áo khoác dài của hắn, mái tóc bạc tán loạn giữa không trung, che giấu phân nửa gương mặt, giống như một con quỷ vừa được triệu lên từ địa ngục, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cứng ngắc.

     Nhưng mà, người thợ săn cường đại đột nhiên co rút con ngươi, vẻ mặt thống khổ, sau đó lảo đảo về phía sau, chật vật trên mặt đất.

     “Kiryuu - kun thực sự là có lí do thoái thác thật sắc bén!”

     Phía sau truyền đến một thanh âm mềm mại hoa lệ, đám người Ichijou như là đại mộng bừng tỉnh lập tức cung kính khom lưng hành lễ, chủ nhân của câu nói trên từ sau bóng đêm xuất hiện, mang theo sức mạnh cùng tôn quý khó có thể ẩn dấu.

     Bước chân dẫm lên đống đổ nát đã từng là cổng chính oai hùng của Hiệp hội Thợ săn, khua ra từng âm thanh tan vỡ, cứ như vậy cường liệt từng bước đến trước mặt thợ săn.

     “Ngươi, này...”

     Kiryuu cố sức ngẩng đầu, không chút úy kỵ nhìn chằm chằm người tới, hầu như có thể nói là ‘vua’ của cả thế giới này, trong ánh mắt là thật sâu thống hận.

     Kaname Kuran cười khẩy, sau đó ngồi xổm xuống, nâng cằm của thợ săn.

     “Đây chính là vị thợ săn cuối cùng nhỉ, tính ra cũng là loài quý hiếm, rất đáng lưu giữ.”

     Kiryuu quay đầu, nỗ lực thoát khỏi tay hắn, thế nhưng thất bại, hắn ngược lại gắt gao nhìn thẳng vào vampire đối diện

     “Ta sẽ dẫn ngươi đi.”

     Kaname Kuran đứng lên, sau đó xoay người bỏ lại một câu.

     “Mang cậu ta đi.”

     Không mang theo bất kì âm vực nào.

     ——————————————————————————————————

     Ngươi xem, ngươi giãy dụa, ngươi khát vọng thoát ly bể khổ, ngươi lảo đảo một đường đi tới, cuối cùng lại về tới nguyên điểm. Ngươi tìm được đồng loại của mình, thế giới này rất lớn, thế nhưng, không có nơi cho ngươi dung thân.

~~

0 comments:

Post a Comment