Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, October 21, 2012

Kẻ múa đơn [Part 4]


     7.

     Lần thứ hai tỉnh lại, trước mặt là trần nhà xa hoa, dưới lưng là nệm chăn mềm mại.

      Kiryuu cố sức ngồi dậy, rồi lại rơi vào giữa đống chăn đệm.

     Thiếu máu.

     Hai chữ này như phản xạ tự nhiên nhảy vào trong đầu, sau đó hắn vô thức vuốt lên cổ, có hai vết lỗ nhỏ  còn chưa kịp khép lại trên đó, hẳn là mới bị cắn không lâu.

     Chết tiệt!!!

     Hắn ở trong lòng khinh bỉ chính mình. Thật sự là quá yếu, lại để bị vampire bắt cóc”, sau đó còn bị đem làm thực phẩm, còn đâu bộ mặt của thợ săn!

     Đột nhiên, ý nghĩ của hắn bị đánh gãy.

     Thợ săn, làm gì còn...

     Đúng vậy, tại sao lại còn ngu xuẩn hệt như trước kia, thế nào, vẫn không thể quên.

     Chúng ta tồn tại trên thế giới, là để chết đi, những thay đổi trong quá trình trung gian, là ký ức. Mặc kệ thế nào, kết cục cũng sẽ không thay đổi. Dù vậy chúng ta vẫn mong muốn tuyển chọn ký ức cho mình, cho dù biết việc này sẽ không thay đổi được gì, nhưng cứ thế, giống như những kẻ vô tri không ngừng khát vọng.

     Nếu kết quả đã như nhau vô luận nỗ lực thế nào, như vậy vì sao còn muốn đấu tranh.

     Ta đây hiện tại, lại sống vì cái gì...

     ————————————————————————————————

     Ánh nến lập lòe chực tắt chực sáng trước gió, nhập nhèm nhưng thiêu đốt lòng người.

     “Biến cố hình như càng ngày càng nhiều!”

     Kaito buông ly rượu, dùng một giọng nhỏ đến thương cảm nói, Kiryuu ngồi ở đối diện, chậm rãi nhấp thứ dịch thể chát ngắt trong ly, ánh nhìn phóng vào màn đêm u tối.

     “Hiệp hội đã hủ bại đến mức không còn nhận ra, cứ tiếp tục như vậy đến bảo vệ mình còn không được huống gì nhân loại!” Kaito đề cao âm thanh, nhưng ngay lập tức có người bất mãn nhìn thẳng vào, anh thức thời cúi đầu uống trọn một ngụm rượu

     “Bên phía Kuran cũng không có chân chính thi hành chính sách hòa bình gì, cậu không cảm thấy thế giới này ngày càng rối loạn sao?”

     Kiryuu như trước không nói gì, không chút thay đổi nhìn cốc rượu trước mắt, chất lỏng trong ly có màu đỏ tươi, lềnh bềnh một màu của tội ác.

     Một lúc lâu, Kiryuu cầm lấy chiếc áo khoác vắt ở lưng ghế đứng dậy rời đi.

     “Thế giới sắp sửa có một hồi đại biến.”

     Hắn không chút gợn sóng nói. Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Kaito.

     “Mâu thuẫn đọng lại chất chồng sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.”

     Sau đó hắn quay đầu lại.

     “Đại chiến giữa nhân loại, và vampire.”

     ——————————————————————————————————

     Kiryuu vùi mình giữa đệm chăn đờ ra, từ lúc bị bắt về tòa thành của Kuran nhiệm vụ của hắn càng lúc càng gia tăng.

     Công tác bảo mật cũng không được thực thi tốt lắm, gần nhất có rất nhiều quân đội trên đường tuần tra, đại khái đã phát giác được ít nhiều gì đó! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tồn tại của vampire sẽ bại lộ, chiến tranh giữa thợ săn và con mồi, cho dù đứng ở thế bị tấn công làm lương thực, con người nhất định cũng sẽ không dễ dàng để yên, hơn nữa Hiệp hội vừa bị tiêu diệt. Thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.

     Lo lắng là tất nhiên, Kiryuu nhớ kỹ nhiệm vụ gần nhất của mình, không lâu sau khi giải quyết xong level E, một đám quân đội liền bao vây hẻm nhỏ, sau đó thu gom hạt cát, chính là thứ duy nhất tên vampire kia còn lưu lại trên thế giới sau khi chết đi, một người thoạt nhìn giống như nhà nghiên cứu khoa học trong chiếc áo blouse trắng với bảng tên trước ngực cẩn thận nâng lên mẫu vật cát. Nói không chừng con người đã biết tất cả rồi cũng nên, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

     Hiện tại căn bản không biết chuyện gì mới chính xác đây.

     Nhân loại có lẽ sẽ biến thành thợ săn nói cũng không chừng.

     Thôi thôi, dù sao đều là vì sinh tồn cả, Kiryuu lần đầu tiên nghĩ cho dù là level E cũng không phải vật gì xấu xí, tất cả mọi người đều phải sống, dục vọng cầu sinh không có tội, biết đâu qua vài năm nữa thôi, thế giới sẽ biến thành nhân loại săn bắn vampire, đến thời đại đó, nhỡ đâu giết người mới là lẽ sống thì sao?

     Chê cười!

     Không phải đều là giết chóc sao, có chỗ nào không giống nhau!

     8.

     Cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo bị đẩy ra, Kiryuu không cần quay đầu, hắn biết vào là ai.

     “Đúng là một mùi ô uế!”

     Thợ săn tóc bạc châm chọc nhếch mép, kẻ tới hoàn toàn không quan tâm bước vào, sau đó Kiryuu cảm thấy đầu của hắn bị một lực mạnh đảo qua, con ngươi nhìn thẳng vào đối phương.

     Thủy tinh tím chống lại hồng ngọc.

     “Hiệp hội Thợ săn đã mất.”

     Kaname Kuran dùng giọng nói lãnh đạm của mình buông một câu.

     “Kiryuu - kun có muốn cùng ta hợp tác?”

     “Hợp làm cái gì?” Kiryuu mạnh đẩy ra bàn tay dơ bẩn trên mặt, sau đó ngồi dậy tựa ở đầu giường.

     “Thế nào, tiêu diệt nhân loại?”

     Hắn vốn chỉ muốn cười nhạo một chút, thế nhưng Kaname Kuran nãy giờ vẫn trầm mặc, thợ săn tóc bạc nghi hoặc ngẩng đầu.

     Kaname Kuran rất thản nhiên, con ngươi thâm trầm như rượu cổ ngàn năm, phi thường…

     …mê hoặc

     Cảm giác sợ hãi không biết từ đâu ập đến, trong đầu xuất hiện một thanh âm kêu gào đừng nghe nữa, không nên nghe nữa.

     “A! Đúng vậy.”

     Quân vương sau một hồi im lặng mới than nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài xen vào mái tóc nâu.

     “Tiêu diệt nhân loại.”

     ——————————————————————————————————

     Nếu như thế giới này đã ruỗng mục

     Như vậy để chúng ta hủy diệt nó

     Đến cuối cùng

     Xiêu vẹo dưới bầu trời

     Chỉ còn hai chúng ta.

     ——————————————————————————————————

     Khi Rima Touhya nhận được thông báo đã là nửa đêm, cô thản nhiên quay đầu lại gọi mấy người thuộc cấp chạy tới nơi phát sinh.

     Ngõ nhỏ âm u, đèn đường hắt ra thứ ánh sáng vàng cũ kĩ, giống như sân khấu đặc chế riêng cho vampire — sân khấu của những vong hồn.

     Trên bức tường ẩm thối mùi rác, tán ra những bụi cát tinh tế, phiếm sáng dưới ngọn đèn, bên cạnh là một con dao nhỏ cắm lên vách tường, mũi dao đính kèm một phong thư màu nhạt, dải ruy băng buộc trên đó theo gió nhẹ dập dờn, giống như u linh nửa đêm.

     Rima Touhya lạnh lùng rút xuống phong thư, dải ruy băng theo gió phiêu đi, cô lẳng lặng nhìn trang giấy, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, con ngươi tan rả.

     ——————————————————————————————————

     Đúng mười phút sau, phong thư xuất hiện tại đại sảnh tòa thành Kuran.

     Chung quanh đều là những quý tộc tín nhiệm, một đám vampire vây quanh trang thư ngay ngắn trên bàn, thinh lặng yên vị trên ghế, mà quân vương của bọn họ đang tựa trên chiếc ghế bành đặt gần cửa sổ sát đất, ánh mắt phiêu hướng xa.

     Yuuki ngồi ở sô pha, khuôn mặt chôn ở đầu gối, cuộn chặt người lại.

     Tiếp đó, là người thợ săn.

     Hắn đạm mạc nhìn những vampire này, ngực không ngờ lại thấy bình thường.

     Chuyện vẫn lo sợ rốt cục xảy ra, hắn trái lại thấy mình thở ra nhẹ nhõm.

     Rèm cửa đỏ sậm theo gió quét qua mặt bàn, hơi thổi bay phong thư kia.

     ——————

     “Chúng tôi đại diện cho nhân loại trịnh trọng hướng xã hội vampire đưa ra

     Thư Hoà Đàm.”

     ——————————————————————————————————

     Thế giới sắp sửa có một hồi đại biến.

     Mâu thuẫn đọng lại chất chồng sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.

     Đại chiến nhân loại, còn có, vampire.

0 comments:

Post a Comment