4.
Zero gần đây rất đen, hơn nữa toàn gặp vận
đen ở mấy chuyện đại sự, tỷ như nhà cửa, tỷ như đi lại.
Nơi ở hiện tại của Zero cách bệnh viện rất
gần, đi vài bước là đến, hơn nữa một phòng ngủ một phòng khách tuy không tính
là rộng nhưng với cậu vậy là đủ, nhất là khung cửa sổ hứng toàn bộ ánh sáng
trong phòng ngủ là nơi Zero thích nhất, tối trọng yếu là tiền thuê nhà rất hợp
lý, bà cụ chủ nhà cũng rất hiền lành dễ gần. Nhưng mới cuối tuần rồi, chỉ bằng một thông
báo nói là nơi đây sắp bị phá bỏ để xây dựng lại mà mọi người đều bị cưỡng chế dọn
đi.
Zero rất tức giận, tòa chung cư này mới xây
chưa đầy ba năm, phá bỏ để xây dựng lại? Tức muốn ói máu, bỗng nhiên thấy những
hộ không chịu di dời cũng không phải không có lý! Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại,
khí huyết lại xẹp xuống ― phòng ở là cậu thuê, muốn làm hộ bị cưỡng chế cũng làm
gì có tư cách! Trong xã hội này muốn tìm việc làm phải có bằng đại học, ra đường
nhất định phải mang theo chứng minh thư, muốn được làm hộ bị cưỡng chế cũng cần
giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất... Chứng nhận chứng nhận chứng nhận! Cậu
hiện tại có hàng trăm tờ giấy chứng nhận tử vong đây!
Dọn thì dọn, thế giới rộng lớn, luôn luôn có
nhà cho thuê.
Vì vậy, Zero bắt đầu bước chân vào con đường
tìm nhà.
Vài ngày sau, thể xác và tinh thần của Zero
vì hứng chịu vô số đả kích mà trở nên uể oải ― không lẽ cậu ‘bế quan tỏa cảng’
lâu lắm sao? Vì sao tiền thuê phòng còn đắt hơn tiền mua đứt nó, còn những nơi
giá rẻ thì lại nằm tuốt tận trên cùng những tòa nhà nhìn như tháp nghiêng Pisa?
Được rồi được rồi, đành bỏ đi tiêu chuẩn
cách bệnh viện không quá 5km vậy, Zero sau nhiều ngày dán mặt vào những con chữ
còn nhỏ hơn con kiến trên mặt báo rốt cục tìm được một nơi ngoại trừ hơi xa còn
lại đều lý tưởng. Hẹn chủ nhà đến xem phòng ở xong, Zero thở phào một hơi ― tuy
rằng có hơi xa, nhưng cũng may còn nằm trong tuyến đường giao thông công cộng,
cảm ơn trời đất.
Chủ cho thuê nhà là một thiếu nữ rất đẹp, vẫn
đang ríu ra ríu rít giới thiệu chung quanh, Zero một bên xem xét căn nhà và môi
trường sinh hoạt đại để nghe vài câu liền hiểu được ― là tiểu thư nhà giàu đương nhiên rất
ngại nơi này xa trung tâm, mà đương sự lại không thiếu tiền, nên giá thuê cũng hợp lý. Zero vừa định cắt đứt lời chủ nhà để ký hợp đồng liền nghe được
tông giọng oán hận của cô ta.
"Cái địa phương quái quỷ này vốn đã cách
xa trung tâm, về nhà muộn thì đến taxi cũng bắt không được, hơn nữa quanh đây
cũng không có điểm nóng kẹt xe hay ngập đường, mấy ông chính quyền trên kia tự
dưng lên cơn đòi sửa đường là sửa cái khỉ gì, có mỗi tuyến giao thông công cộng
mà cũng bị cắt mất, muốn bán cũng bán không được..."
Zero chưa bao giờ thấy mình may mắn đến thế,
nếu như nhanh nửa nhịp… thật muốn cắn lưỡi chết quách cho xong.
Lại một ngày trôi qua, hạn dời nhà càng
ngày càng đến gần, vậy mà cái chỗ chui ra chui vào vẫn là bài toán chưa có lời
giải với Zero, vài lần chịu hết nổi cậu đã định đi tìm viện trưởng phản ảnh cho
lão biết nhân viên mình cực khổ ra sao, nhưng mỗi lần tưởng tượng phản ứng của Kurosu
Kaien lúc biết chuyện này, Zero khẽ cắn môi dặn mình nhẫn nại cái hành vi không
khác mua gông đeo người là bao này.
"Lẽ nào thực sự phải đầu đường xó chợ
sao?" Zero có chút phát hỏa, thời buổi giờ là cái xã hội gì, khoa học công nghệ đã phát triển đến mức sắp đưa con người lên sao Hỏa sống luôn rồi, tại
sao lại còn một kẻ xui đến tận mạt như cậu tồn tại?!
Lầm bầm lẩm nhẩm sau mặt báo, tuy rằng tuyệt
vọng, nhưng dù sao chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn phải tìm kiếm? Cứ nghĩ
đến viễn cảnh nếu vẫn không tìm được nhà thì phải dọn đồ ra công viên
khiến Zero lại càng nỗ lực.
"Haizz..." Một tiếng thở dài thật
to từ đối diện truyền đến.
"... ?" Zero khó chịu ngẩng đầu
nhìn qua, ở đây có người chỉ dăm ba ngày nữa là thành quý công tử bần cùng ngủ
trên cầu trượt còn không than, còn ai có tư cách than ở đây chứ?
"Zero ~~~" ai oán.
"..."
"Zero, Zero ~~~ "
"..." Zero bỗng nhiên nghĩ đến câu
nói nổi tiếng mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình hay nói: dám mở miệng
thêm lần nào ta giết ngươi!
"Tớ chán phòng trọ của mình hiện tại
quá!" Người tên Sento rốt cuộc cảm nhận được sát khí, chớp chớp con mắt
khóc lóc kể lể: "Hôm qua đưa Yuuki - chan về nhà, không ngờ một người hoạt
bát như cô ấy lại sống trong khu nhà yên tĩnh mà trang nhã đến vậy, mà lại còn
rất rẻ nữa chứ!"
"..." Zero rất hối hận chính mình
vì sao lại lên cơn nghe tên kia nói.
"Zero, cậu rốt cuộc có đang nghe không
đấy!" người đồng nghiệp chưa từ bỏ ý định, nhào đến bá cổ Zero: "Bọn
họ không để ý tớ, còn cậu mấy ngày nay cứ chúi mũi vào báo chí tìm cái gì thế? Trông
cứ như thợ săn tìm tiền thưởng vậy!"
"Tìm đầu của cậu treo thưởng nhiều ít tiền."
"Ha ha, Zero thật thích nói đùa."
Một trận run rẩy kéo đến, Sento tự giác buông tay lui về phía sau, kéo qua cái
ghế ngồi phịch xuống nhìn Zero tiếp tục lật một trang báo: "Không đùa nữa,
cậu đang tìm cái gì, nói xem biết đâu tớ giúp được gì?"
"..." Zero lúc này mới ngẩng đầu
liếc anh ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục lật thêm một trang: "Nhà."
"Ra vậy, trong sách vốn có ngôi nhà bằng
vàng (ngạn ngữ: chỉ cần chịu khó học hành thì vinh hoa phú quý ắt hẳn tự nhiên
mà đến)!" Anh chàng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhíu mày: "Trong
báo cũng có sao? A... Đau!"
"Câm miệng!" Zero thề cậu chưa
bao giờ là một người theo chủ nghĩa bạo lực, nhưng hết lần này tới lần khác có
người không bạo lực là không hợp tác, không đánh cậu ta quả thực chính là ngược
đãi chính mình.
"Zero cậu cứ hung như vậy, cẩn thận gả
không được đấy!" Sento xoa ót oán giận.
"Dám nói thêm câu nữa, người phải lo lắng
có cưới được hay không chính-là-cậu-đấy."
"Nói thêm câu nữa, tớ biết nơi có
phòng cho thuê." Nhanh chóng phun ra một câu lập tức câm miệng.
"Chỗ nào?" Zero phản xạ có điều
kiện lập tức truy hỏi, đôi mắt tử đinh mơ hồ lóe sáng, như thể sói hoang đói bụng
cả tháng khiến ai đó càng co rúm lại, nỗ lực dùng tay bụm chặt miệng, cố sức lắc
đầu, cố sức dùng ánh mắt biểu thị chính mình chỉ là một con dê tội nghiệp ― là cậu
không cho tớ nói!
Gân xanh ứa ra, Zero nghiến răng nghiến lợi:
"Nói, muốn chết cũng xong câu này tôi cho cậu chết thoải mái!"
Lắc đầu lắc đầu lắc đầu...
Zero hít một hơi thật sâu, móc điện thoại ra,
bấm số, tiếng nhạc chờ vang lên, sau đó là một giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên
kia: "Zero?"
Zero ngửa lưng ra ghế, vẻ mặt âm hiểm nhìn người
kia, nhếch môi, nhưng giọng nói lại không khác gì thiên sứ: "Yuuki à, về lời
mời chúng tớ đến nhà ăn cơm lần trước ấy, thật xin lỗi phát sinh một ít chuyện
ngoài ý muốn, đồng nghiệp của tớ..."
Không đợi Zero hết lời, cậu ta bật người
phi qua muốn giật điện thoại, nhưng Zero đã nhanh chân hơn ngửa người ra phía
sau chụp tay cậu ta lại, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, vẻ mặt đắc thắng.
Rốt cuộc bị uy quyền khuất phục, người kia
chỉ còn biết mạnh gật đầu, gấp đến độ vò đầu bứt tai, dê con rất nhanh liền biến
thành cáo già ― tớ nói cho cậu nói cho cậu!
Zero thoả mãn cười, đem điện thoại về gần lỗ
tai cười nói: "A không có gì, chỉ là không cẩn thận làm đổ ly nước... À à
vẫn đi được, chỉ là vấn đề nhỏ... Ừ... nhất định rồi, tớ sẽ chuyển lời hỏi thăm
của cậu đến cậu ta mà, gặp sau nhé."
"Gần khu vực vườn hoa thành phố, địa
chỉ và điện thoại liên hệ đây, thế nhưng là tìm người ở chung." Người kia
rầu rĩ viết xong, tủi thân đẩy tờ giấy về phía Zero, chớp con mắt nói:
"Zero, cậu nợ tớ một lần này, phải nhớ đấy."
…
Nằm giữa những vật dụng quen thuộc nhưng trần
nhà xa lạ, đại não Zero còn đang lơ mơ nửa tỉnh nửa mê ― tìm hơn một tháng rốt
cục cũng dàn xếp ổn thỏa? Hơn nữa, mọi chuyện còn trùng hợp đến khó tin?
Zero dựa theo phương thức liên lạc của người
muốn tìm người ở ghép trên tờ giấy kia tìm được chủ nhân căn nhà, thì ra đều
không phải ở chung, là chủ nhà muốn sớm trả dứt nợ nên đành phải cho thuê một
phòng, thế nhưng giá cả vô cùng hợp lý, thái độ lại rất tốt, mỗi lần bị hai
tròng mắt đỏ sậm kia nhìn đến, Zero nghĩ nếu như mình đề cập đến vấn đề nơi này
cách chỗ làm khá xa mà lại không có phương tiện đi lại thì quả thật là tội ác
tày trời.
Thế nhưng một người ở trong căn biệt thự
hai tầng loại nhỏ, lại lái chiếc Rolls-Royce Phantom rốt cuộc là vay nợ bao
nhiêu? Tiền thuê nhà mỗi tháng đưa một lần của mình thì thấm tháp vào chỗ nào?
"Nói thật, những bất động sản và xe này đều
là tài sản của gia đình, bản thân tôi chỉ là kiến trúc sư, lại đang lên kế hoạch
mở công ty riêng nên đang rất cần tiền." Chủ nhà rất chân
thành nhìn Zero, ôn hòa nói.
Không có vì dựa hơi bố mẹ mà tự đại cùng
vênh váo ngạo mạn, phối hợp với ánh mắt chân thật thành khẩn kia, hình như đến
những việc không thể tưởng tượng nổi đều hóa thành chuyện đương nhiên.
"Kaname Kuran sao? Quên hỏi anh ta làm
sao quen biết Sento..." Mấy ngày này tinh thần uể oải do tới lui lo nghĩ cùng
bôn ba khắp nơi, đùng một cái lại được thư giãn, Zero lầm bầm, chớp chớp mí mắt
trầm trọng, liền đi vào giấc ngủ.
...
Lúc này, ngồi giữa căn phòng làm việc đặc
biệt của mình, trên bệ cửa sổ là vài nhánh lan điếu mới nhú, màu xanh non nớt nhẹ
nhàng lay động theo gió nhẹ, chồng đè lên nhau, Kaname mỉm cười.
"Vất vả nhiều rồi, Zero."
~~
0 comments:
Post a Comment