Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, August 31, 2011

Khi cả thế giới đều mù

Tác giả: Diệp khí loạn thế
Editor: TokiJung
Beta: Hanamiw
Thể loại: ...
Tiến độ: Hoàn
Pairing: Only KanZe
Lời tựa: "Cậu có thể tìm thấy ta không? Khi mà cả thế giới đều mù."


Đọc đam mỹ này trong lúc nghe Nocturne của Secret Garden, cảm thấy giai điệu của bài hát rất hợp với văn phong chậm rãi, phảng phất mùi thời gian này, vậy nên quyết định edit, vậy nên chêm nhạc vào, hy vọng mn có thể nghe trong lúc đọc :).



o0o



000.



            "Tuyết, thật nhiều tuyết. Cây trắng, nhà trắng, đất trắng, anh, cũng là trắng?"



            "Cậu bé, tại sao em lại đến chỗ này?"



            "Hả, em sao? Em là trốn chạy đến. Nhân lúc mọi người không chú ý chạy ra đây chơi một lúc. Còn anh?"



            "Ha ha, ta sao? Ta, đại khái là đang tìm người..."



            "Ra thế, vậy tại sao anh chỉ đứng ở trong rừng cây này mà không chịu đi tìm?"



            "Ta, bởi vì đã quên mất người ta muốn tìm, cho nên chỉ có thể chờ ở chỗ này."



            "Ah ~~~  vậy anh nhất định phải tìm được người anh muốn tìm thật nhanh nha."



            "Ha ha, được."



001.



            Zero Kiryuu chỉ là một tiểu viên chức công ty bình thường.



            Tuy rằng tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, ngay sau đó cũng  được nhận vào làm tại một tập đoàn lớn.



            Nhưng bởi vì thật sự không am hiểu việc xử lý cái gọi là ‘nhân tình thế thái’ trong công ty cho lắm, cho nên vừa mới đi làm được vài ngày, liền bị đồng nghiệp xa lánh cùng lãnh đạo kì thị.



            Dưới sự “đồng tâm hiệp lực” của mọi người chung quanh, Zero không thể không buông tha cho cái công việc nhàn hạ được trả lương cao kia, chuyển qua tìm cho mình một công việc bình thường trong một công ty con vừa mới thành lập.



            Dưới con mắt của mọi người, Zero chỉ là một nhân viên làm công vô cùng bình thường trong xã hội.



            Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy. Nếu không tính giấc mơ kì lạ luôn đi theo cậu trong giấc ngủ kia.



            Nói đến thật buồn cười, từ thật lâu trước kia Zero bắt đầu lặp đi lặp lại một giấc mơ.



            Trong giấc mơ, người nằm mơ tựa như rơi vào một cái hộp thật lớn không có lối ra, vô luận đi tới chỗ nào, đều tìm không thấy điểm cuối của cảnh trong mơ. Người nằm mơ cố gắng nhìn chung quanh trong giấc mơ của chính mình, nhưng có thể lọt vào tầm mắt cũng chỉ có một màu trắng thuần khiết.



            Có lẽ là tuyết rơi, người trong mơ phán đoán như vậy.



            Vùng đất rộng lớn bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp lông vũ như một đại dương trắng mênh mông, không gió, không gợn sóng quay cuồng. Cho dù bước từng bước nặng nề trên mặt đất trắng, không một dấu chân nào lưu lại, dù chỉ là những dấu vết nhợt nhạt mờ ảo. Giống như chỉ có mình mình tồn tại giữa một thế giới độc lập, hoặc là nói, người nằm mơ căn bản không hề tồn tại.



            Không biết đã đi bao lâu, Zero dần dần có thể nhìn thấy một địa phương với tầm nhìn trống trải xung quanh.



            Khung cảnh quen thuộc dần hiện lên khi bức màn trắng bị hé ra, lại có điều gì đó đặc biệt rất bất đồng.



            Một thân ảnh màu trắng đang đứng giữa màn mưa tuyết dày đặc.



            Phảng phất trên con người màu trắng đó, điểm nhấn duy nhất trong giấc mộng trắng này —— là đôi mắt màu rượu đỏ xa xăm trên gương mặt người ấy.



            Cho dù từ nhỏ đến lớn vô số lần nằm mơ như vậy, Zero vẫn như cũ không cách nào hình dung ra cảm giác khi bắt gặp ánh mắt kia.



            Không phải thất thần, không phải u buồn.



            Chỉ là khoảng không.



            Tuy rằng rượu đỏ mang sắc thái thâm trầm trong suốt, đôi đồng tử mê hoặc dị thường mà thâm thúy, nhưng trong đôi mắt nguyên bản cất chứa cả bầu trời đêm lạnh lẽo đó lại mang theo một sự trống rỗng không cách nào che dấu.



            Trong khoảng không, là khoảng không.



            Là đã đánh mất thứ gì, tìm không thấy, trong thế giới trắng noãn này.



            Vì cái gì lại nghĩ là “nguyên bản”?



            Zero thường đối với suy nghĩ này hoang mang.



            Sau đó, cậu sẽ thấy một đứa trẻ trông giống mình lúc 5, 6 tuổi như đúc chạy đến bắt chuyện cùng người trắng. Thấy đôi mắt rượu đỏ trống rỗng luôn bướng bỉnh nhìn chăm chú về một phương dần dần toát ra một ánh sáng kiên định, nhưng bên trong sự kiên định là một nỗi buồn khắc cốt ghi tâm.



            Giống như đã ngàn năm chờ đợi...



            Sau đó, Zero tỉnh.



            Kế tiếp, lại chính là một ngày buồn tẻ nhàm chán.



002.



            Nhưng trên thực tế, Zero cũng không thể xác định đây có phải là chuyện mình lúc nhỏ từng trải qua hay không.



            Thời gian quá lâu cùng cảnh trong mơ xuất hiện quá thường xuyên tạo nên một ranh giới mờ nhạt giữa sự thật và hư ảo, mà địa phương xuất hiện trong giấc mơ, Zero lại chưa từng đi qua.



            Không phải bởi vì không muốn đi xác nhận, nói đúng hơn là không có cơ hội chứng thực nó mà thôi.



            Do công việc của cha mẹ, đại khái Zero lúc 8 tuổi đã phải rời xa nơi ở đầu tiên của cậu. Sau đó việc học tập bận rộn, rồi công ăn việc làm, cậu chưa một lần đặt chân về cố hương.



            Kỳ thật, đại đa số mọi người đều như vậy.



            Cho dù đó có là một điều gì đó thật tốt, nhưng nếu không ảnh hưởng đến cuộc sống, cũng sẽ bị dần dần rơi vào quên lãng.



            Thời gian trôi đi, cười nhạo cuộc sống vô tình.



            Những lúc rảnh rỗi không có gì làm, Zero cũng hay nghĩ đùa rằng: ‘giấc mơ kia, nói không chừng là kiếp trước của mình cũng nên.’



003.



            Cơ hội đến với cậu vào hai ngày trước.



            Bởi vì việc tiêu thụ hàng hóa của công ty gặp chút vấn đề, Zero nhận được lệnh đi công tác về thị trấn nơi có địa phương trong giấc mộng kia.



            Thời gian ngồi trên xe lửa “xình xịch”, trong lòng cậu bỗng dâng lên một khao khát muốn đi đến địa phương trong mộng kia.



            Có lẽ vốn là cả đời cũng sẽ không đặt chân về nơi đó, hiện tại nó lại xuất hiện ngay trước mắt mình một cách chân thật như thế.



            Rảo bước trên con đường quen thuộc mà xa lạ, Zero không khỏi cảm khái năm tháng vô tình, nơi đã từng ăn sâu trong tiềm thức của cậu thế nhưng bây giờ lại thay đổi đến không thể nhận ra, nhưng cũng đủ để gọi về trong cậu những kí ức tuổi thơ.



            Lúc này, Zero liền nghĩ tới người kia.



            Người con trai trong mộng.



            Người đó có một ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ bình lặng nhưng cũng thâm trầm như đại dương bao la. Cho dù chỉ vội vàng thoáng qua, cũng có thể nhìn ra trong đó là trải qua biết bao cô độc và đau thương.



            Nhưng là, ánh mắt thâm trầm trong trí nhớ kia khiến người ta khó mà tin rằng nó lại có thể xuất hiện trên gương mặt của một thiếu niên.



            Cũng chính điểm này khiến cậu không ít lần nghi ngờ trí nhớ của mình.



            Nhưng Zero biết, đối với người kia, không nên suy nghĩ quá nhiều.



            Bởi vì bất kể như thế nào, năm tháng sẽ bao vây những người nó lướt qua. Mà người trong mộng kia, biết đâu đã không còn ở nơi đó nữa rồi.



            Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Zero vẫn chậm rãi hướng đến nơi bị bao phủ bởi một màu trắng toát kia.



            Không biết anh ta đã tìm thấy người kia chưa?
____________________________________________________________




001.



            Với Kaname Kuran mà nói, tất cả mọi chuyện qua đi đều giống như một giấc mơ chưa đến hồi kết.



            Khi bị những thuộc hạ nóng lòng đánh thức, anh đang nằm trên chiếc giường quen thuộc tại kí túc xá Mặt Trăng.



           Lấy lại tỉnh táo nhìn quanh một chút, Kaname phát hiện tất cả thành viên khối Đêm đều ở bên cạnh chung quanh mình. Nhưng kỳ quái chính là, trên mặt mọi người đều khoát lên một tầng ưu thương, trong ánh mắt mang theo sự lưỡng lự.



            Có lẽ là thói quen, có lẽ là cảm thấy thật buồn cười, Kaname muốn lộ ra một nụ cười mỉm tao nhã cao quý như bình thường. Nhưng không biết như thế nào, lại không thể nâng lên dù chỉ là một chút nơi khóe miệng.



            Không thể cười.



            Cảm thấy dưới đáy lòng có gì đó đang kêu gào, không một nụ cười nào có thể xuất hiện trên gương mặt kia.



            Một chuyện từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra trên người vị thuần chủng quân vương này.



            Mọi thứ chung quanh vẫn bình thản như thế, tốt đẹp như thế.



            Như vậy điều  khác thường chính là anh, vì cái gì?



            Trong lồng ngực như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu rụi tất cả. Một sự bi thương khó hiểu cứ quấn quanh từng mảnh vỡ của trái tim.



            Vị trí bên cạnh vẫn luôn thoảng ra một hương vị xa lạ, không phải của anh. Trong hương vị đó vẫn còn vương vấn hơi thở thản nhiên mang mùi cỏ xanh, giống như đang minh chứng cho sự tồn tại của một ai đó.



            Hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng, quen thuộc nhưng xa lạ, dù cố gắng đào xới nhưng ký ức cứ luôn dừng lại tại những điểm đặc thù.



            Không nghĩ tiếp tục lãng phí thời gian cho những khoảng trống này.



            Tựa như rối gỗ đứt dây, khoảng không bị mất tự nói với chính mình phải đến một nơi để tìm, để chờ đợi.



            Bởi vì chỉ có ở nơi đó, mới có thể tìm được không gian cho mình quay về, tìm được chính mình toàn vẹn.



002.



            Kaname Kuran phát hiện anh luôn thường xuyên gặp một giấc mộng đặc biệt.



            Người trong mộng giống như bị rơi vào một rừng cây dày đặc. Mà trong rừng cây là những hàng cây vô tận với tầng tầng lớp lớp tán rộng trên cao, cho dù ánh mặt trời gay gắt cũng khó có thể chiếu xuyên qua.



            Giữa khu rừng xanh um là một cây cổ thụ cao ngất nhàn hạ sinh trưởng theo năm tháng. Lá cây theo gió lay động, giống như đang nhảy theo một khúc nhạc vui tươi.



            Nhưng thứ hấp dẫn người trong mộng cũng không phải là cảnh sắc xanh tươi này.



            Một màu sắc nổi bật đoạt hết toàn bộ sự chú ý của nhân vật.



            Như là theo tà dương rơi xuống.



            Như là máu tươi.



            Đỏ.



            Đỏ tràn ngập.



            Màu đỏ kiều diễm bao trùm không bỏ sót một khe hở nào lên thảm cỏ non mơn mởn, lên vỏ cây sần sì nâu nhạt, cùng thân thể của người trên mặt đất.



            Nhưng cho dù người trong mộng rất muốn thấy rõ bộ dáng của người nằm trên mặt đất, lại phát hiện mình đang lơ lửng giữa tầng sương mù mông lung.



            Sương mù dày đặc cực kỳ giống sóng lớn trên biển, nó cuồn cuộn cuốn đi tất cả cảm tình của người trong mộng, chỉ lưu lại khoảng không.



            Tuyệt vọng không biết từ đâu xâm nhập vào tâm người nằm mơ.



            Người nằm mơ thấy vô cùng đau đớn, thấy thần trí hỗn loạn, song không biết những cảm giác đó tại sao lại sinh ra.



            Cuối cùng, sương tan.



            Không khí thanh lắng.



            Cuối cùng ánh nắng ấm áp cũng có thể xuyên qua tầng cây dày âm u.



            Mà người nằm mơ cuối cùng cũng thấy rõ người nằm trên mặt đất.



            Cho dù đầy người rải rác máu tươi đến chói mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc màu rám nắng không lẫn vào đâu được.



            Đó chính là người nằm mơ.



            Đó là Kaname Kuran.



            Trái tim bỗng đập lên những nhịp đập hạnh phúc, dù chỉ là rung động.



            Người nằm mơ thấy được bản án tử hình kết thúc sinh mệnh của chính mình nằm đó, nhưng lại trào lên cảm giác thỏa mãn.



            May mắn là ta.



            Kaname trong mộng nghĩ như vậy.



            May mắn không phải…



            Không phải ai?



            Nghĩ không ra.



            Những mảnh ghép quan trọng trong ký ức bị lấy đi.



            Quên mất.



            Tìm không thấy .



            Người trọng yếu kia.



            Người kia,



            Người vốn phải là người đầy máu tươi nằm đây, đang ở nơi đâu.



003.



            Sau đó là năm tháng dài dòng chờ đợi.



            Cự tuyệt sự bầu bạn của các bộ hạ trung thành, Kaname một người chờ ở nơi trong mộng kia.



            Một rừng cây bên cạnh thị trấn nhỏ.



            Rừng cây rậm rì xanh um như cảnh trong mơ.



            Chính là, trong rừng cây um tùm rậm rạp dường như thiếu cái gì.



            Chính là, giữa tán lá che khuất ánh mặt trời dường như thiếu cái gì.



            Chính là thiếu cái gì.



            Thiếu cái gì đâu?



            Thiếu màu đỏ trong mộng sao?



            Hay là thiếu, người kia...



004.



            Cuộc sống vẫn như thế, thứ duy nhất qua đi chính là năm tháng.



            Thời gian mấy ngàn năm giống gió mát bình thường vẫn thoáng qua cuộc đời.



            Nhưng rừng cây sớm đã  không hề như vậy.



            Xuân đi thu đến, mang đến rồi qua đi.



            Kaname Kuran vẫn như trước chờ đợi.



            Vẫn như trước không biết chờ đợi cái gì.



            Chỉ biết nếu không tiếp tục chờ đợi, như vậy ngàn năm cô tịch, oán hận, sợ hãi trong lòng sẽ như thủy triều cắn nuốt lấy mình.



            Tại đây, ngay giữa địa phương trong giấc mộng, Kaname Kuran cảm thấy được mình đã mất đi tất cả.



            Như vậy, nếu vẫn chờ ở chỗ này, phải chăng sẽ có thể một lần nữa tìm được những mảnh ghép trọng yếu kia?



            Trong lúc đang chờ đợi, cũng không thiếu những người quan tâm chạy đến hỏi chuyện.



            Những cô gái trẻ tuổi, cũng có khi chỉ là một bác gái tò mò.



            Thậm chí có một đứa nhỏ, cảm giác được rất giống “Người” chính anh đang chờ đợi.



            Đó là một mùa đông.



            Không trung tĩnh lặng, chỉ có những bông tuyết trắng toát như bách hợp vẫn lặng lẽ rơi xuống.



            Thời gian dài đứng lặng làm một ít tuyết phủ lên mái tóc màu rám nắng của Kaname Kuran, nhưng ánh mắt kiên định vẫn tỏa sáng như ngọc.



            Đột nhiên, một thanh âm non nớt ở trước mặt vang lên,



            "Tuyết, thật nhiều tuyết. Cây trắng, nhà trắng, đất trắng, anh… cũng trắng?"



            Ngẩng đầu, là một bé trai khoảng 5, 6 tuổi đứng ở trước mặt.

           


            "Ha ha, Satan, con người luôn luôn tìm đến ngươi để dùng thứ quan trọng nhất của mình đổi lấy điều gì đó đúng không, như là đem sinh mệnh đến trao đổi tiền tài, đem thân tình đến trao đổi quyền lực danh vọng."
 
            "Ha ha, cũng có thể nói vậy, nhưng ta thấy kỳ quái nhất chính là cuộc giao dịch thật lâu trước kia với một tên vampire gì đó."


            "Đúng vậy, hắn biết rất rõ ràng vampire sau khi chết đi cái gì cũng không còn, lại hy vọng có thể gọi về linh hồn của người hắn yêu, thật đúng là si tình."



            "Thú vị, cho nên ta mới để cho hắn dùng ký ức của mình đến trao đổi."



            "Ah~~, như vậy người yêu của hắn cho dù sống lại, hắn cũng sẽ không tìm thấy người kia?"



            "Ha ha, vậy cũng không hẳn, mọi thứ đều có thể được tìm thấy, khi mà cả thế giới đều đã mù."





00N.



            Zero chậm rãi đi đến rừng cây trong mộng kia.



            Đúng như cậu dự đoán, cảnh vật trong mộng dĩ nhiên đã không còn là một nơi phủ đầy tuyết trắng như xưa, nơi đó bây giờ đã trở thành một quảng trường nhỏ đóng vai trò như một bùng binh trên đại lộ.



            Quảng trường nhỏ đó là nơi từng có một đứa trẻ chạy nhảy, vui đùa.



            Tiếng cười của một đứa trẻ dưới vòng tay của cha mẹ rộ lên, Zero không khỏi nuối tiếc thời gian vô tình.



            Đang muốn thở dài, liền nhìn thấy một cảnh tượng mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ còn gặp lại.



            Dưới một gốc cây cổ thụ cành lá tầng tầng, một người mặc áo trắng đang đứng đó.



            Người áo trắng vẫn lặng lẽ dựa vào thân cây, giống như đang ngắm nhìn phương xa, cũng giống như đang chờ đợi cái gì.



            Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc màu rám nắng trên gương mặt, ngoại trừ màu tóc, toàn bộ vẻ bên ngoài của người kia giống hệt người trong mộng.



            Mà trên gương mặt kia,



            Là một đôi mắt màu rượu đỏ ngàn năm không thay đổi...



-END-



 

0 comments:

Post a Comment