Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, September 10, 2011

Thu mẫu đơn

Tiêu đề: Thu mẫu đơn (*)
Tác giả: Thương § thệ ↘
Thể loại: Nguyên chế, bán ngược, bán trọng sinh, kết thúc mở (còn gì không nhỉ =.=)
Pairing: Kaname x Zero
Tiến độ: Hoàn
Editor: Toki Jung


Ai thích thì nghe bài này trong lúc đọc, không thì thôi, ta chọn nhạc tùy hứng, thấy hợp thì nghe trong lúc edit chứ cũng chả mang ý nghĩa gì. Link: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Song-From-Secret-Garden-Secret-Garden/IW6OB7OB.html?_frombox=songsuggest

o0o

            FIRST

            Ta là Kinen, Kinen Kuran. (**)

            Cha ta là Kaname Kuran, vị thần của bóng đêm, vua của vampire.

           Ta vốn không phải thuần chủng, chỉ là một quý tộc bình thường. Năm ta bốn tuổi được cha nhận nuôi dưỡng. Kinen là tên mà cha đặt cho ta. Kinen rất kính yêu cha, ta tuy không phải con ruột của người, nhưng cha đối với ta rất tốt.

            Kỳ thật, nhìn bề ngoài không ai mảy may hoài nghi ta không phải là con của cha, ngoại trừ tóc - mái tóc dài màu bạc của ta. Ta không thích, không thích màu tóc này, điều này làm cho ta ý thức rõ ràng rằng mình không phải là do cha sinh ra. Ta nhiều lần muốn thay đổi, lại bị Takuma - san ngăn cản, chú ấy nói cha thích nhất chính là tóc của ta, trong thanh âm tràn đầy hoài niệm.

            Không hiểu. Cũng như ta không hiểu, vì cái gì cha mỗi lần gọi tên ta trong mắt đều là một nỗi đau không hề thay đổi. Có lẽ là đang tưởng niệm ai đó, người kia phải chăng là em gái của cha, Kuran Yuuki —— cũng là vị hôn thê của người. Kuran Yuuki là một cái tên cấm kỵ ở đây, ta chỉ thấy nó một lần duy nhất trên gia phổ dòng tộc, cuối cùng nghĩ đây là vì tránh cho cha nhớ lại chuyện trước kia.



            Biệt thự Kuran rất lớn, nhưng trong vườn chỉ trồng độc nhất một loại hoa hồng, hoa hồng ở đây bốn mùa không tàn, vĩnh viễn nở rộ, hương thơm tinh khiết lãnh liệt luôn tràn ngập nơi đây. Trong biệt thự có một gian phòng không cho ai bước vào, bất luận kẻ nào đều không thể. Hằng đêm (ban ngày của nhân loại), xuyên qua khe cửa khép hờ ta có thể thấy cha ngồi trong đó, ánh mặt trời chói mắt thiêu đốt trên người của cha, nhưng ta có thể thấy ánh sáng trong đôi mắt cha, trên gương mặt yên bình, cùng nụ cười dịu dàng, 

              ...chỉ có ở trong này.

            Một ngày, cha phải ra ngoài làm việc, cửa phòng chưa khóa, không thể chiến thắng lòng hiếu kỳ, ta lẻn vào trong. Bày trí trong phòng cực kỳ thanh lịch, như tách biệt với sự xa hoa lộng lẫy của biệt thự Kuran. Bên ngoài là một ban công thật lớn, nhìn ra khu vườn hoa hồng, mà trong phòng cũng không có nhiều vật dụng. Bức tường trắng thuần bị phủ đầy bởi những bức ảnh chụp lén, trong đó chỉ xuất hiện độc nhất hai người —— cha cùng một thiếu niên xa lạ. Người đó hoặc cười, hoặc lo, tất cả những biểu cảm khác nhau. Ngay chính giữa và lớn nhất chính là bức ảnh hai người chụp chung. Trong ánh tà dương, dưới gốc cổ thụ, có hai thiếu niên, khẽ nhắm mắt dựa đầu vào nhau, mười ngón quyện chặt, trên mặt dù chỉ rất nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra nụ cười thư thái. Tựa như trải qua bao cuộc tìm kiếm, họ rốt cuộc tìm được nhau, ở tận cùng không gian và thời gian. Bỗng nhiên có loại cảm giác muốn khóc lên. Góc phải bên dưới có dòng chữ nhỏ —— Kaname & Zero, ta yêu ngươi, Zero chắc là tên của thiếu niên.

            Đóng lại cửa phòng, lặng yên rời đi, nhưng nội tâm không cách nào bình tĩnh. Người gọi là Zero này là ai, mái tóc bạch kim giống ta, không, phải nói ta có màu tóc giống người đó.

            Những ngày kế tiếp bàng hoàng cứ chiếm cứ trong lòng, cảm giác bứt rứt mãnh liệt làm ta không thể nào bình tĩnh. Rất muốn hỏi cha, tiếc rằng không cách nào mở miệng. Nhưng có vẻ cha đã phát hiện, cuối cùng vẫn phải đem mọi chuyện nói ra.

            —— “Cha, thật xin lỗi, con đã một mình bước vào căn phòng kia.”

            —— “...”

            —— “Người tên Zero kia, là… người cha yêu sao?”

            —— “Đúng vậy.”

           —— “Vậy cô Yuuki, cô ấy không phải là vị hôn thê của cha sao? Là bởi vì người kia mà ch...”

            “XOẢNG”, tiếng thủy tinh vỡ vụn tràn ngập mang tai, cảm giác sợ hãi bất giác sinh ra. Rồi sau một lúc im lặng, cha chậm rãi vỗ về đầu của ta, nhẹ nhàng gọi tên ta.

            —— “Kinen, trên thế giới này, Zero là người duy nhất ta yêu, cũng là người bị ta tổn thương sâu nhất...”

            Thanh âm của cha mang theo một thứ chưa bao giờ có, bi thương, ta không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người, ta sợ hãi. Đến tận bây giờ ta chưa một lần hỏi lại chuyện liên quan đến người tên Zero, ta nghĩ đó là vết thương sâu nhất trong lòng vị đế vương vĩ đại này.

            Zero, Zero Kiryuu, cái tên này cứ ám ảnh ta.

o0o

            SECOND  Khi giấc mơ trở thành sự thật

            Ta vĩnh viễn không thể quên ngày đó, giống như một giấc mơ.

            Bóng đêm thuộc về vampire. Dưới thế giới của ánh trăng, dòng chảy thời gian không thể trói buộc sinh mệnh của chúng ta. Gió đêm không mang theo cảm giác mát mẻ sảng khoái như ban ngày, nhưng lại làm người ta thư thái. Dưới màn đêm vô tận, mọi thứ đều trở nên thật nhỏ bé, càng làm lòng người say mê thứ ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên cao.

            Đêm đó biệt thự Kuran có vẻ càng im lặng, làm tăng thêm vẻ cô độc mị hoặc của nó. Giống như được nhuộm màu máu tươi, vườn hoa hồng càng nở rộ kiều diễm, hương thơm càng thêm say lòng người. Hướng đến nơi mùi hương nồng đậm nhất trong hoa viên đi đến, lại như lạc bước vào tiên cảnh.

            Một dáng người lặng lẽ giữa biển hoa hồng, ánh trăng như nước trút xuống, những sợi tóc màu bạc theo gió nhẹ lay động, đôi mắt pha lê tím, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, giống như loài hoa thánh khiết. Là Zero! Zero Kiryuu! Trái tim sau nháy mắt đình chỉ liền đập kinh hoàng không thôi, như đang làm chuyện xấu, trong lòng thấp thỏm lo âu, muốn nhấc chân chạy đi, nhưng lại không thể cử động dù chỉ một chút.

            —— “Zero. . .”

            Là thanh âm của cha. Do dự nhìn về phía bên phải hoa viên, cha đứng ở nơi đó, như đang muốn xác định, không ngừng gọi tên người này, giống như chỉ cần ngừng lại chút thôi là bóng hình kia sẽ lập tức biến mất. Ta thấy rõ ràng một loại chất lỏng trong suốt từ trong mắt người chảy ra.

            “Ta đã trở về” Zero mỉm cười lên tiếng, thanh âm kia rất nhẹ, rất mềm, làm cho người ta muốn khóc. Cha hướng Zero bước đến, rất chậm rất chậm; Zero vươn tay, không hề cử động, chỉ là lẳng lặng chờ. Thời gian vào giờ khắc này dừng lại, chỉ có gió vẫn thổi, đến khi hai tay chạm vào nhau, ôm, hôn, trong gió phiêu tán đầy hương hoa hồng. Hai người dưới ánh trăng, đến tột cùng là bị thần vứt bỏ, hay là được thượng đế thiên vị?

            Xoay người rời đi, lại phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy, không thể dừng lại.

            Cha từng nói “Trên thế giới này, Zero là người duy nhất ta yêu, cũng là người bị ta tổn thương sâu nhất...”, ta nghĩ cha cũng chính là người mà Zero thương yêu nhất, nhìn thấy hai người khi ôm nhau ta liền hiểu được, trên thế giới này không điều gì có thể chia lìa bọn họ, cho dù là linh hồn tiêu vong.



            Từ lúc Zero trở về đã muốn qua đi một năm. Khoảng thời gian ở chung này ta phát hiện Zero rất ít nói, không có sở trường về giao tiếp, lại rất điềm đạm, nấu ăn rất tuyệt vời, khuyết điểm lớn nhất có chăng là quá… hmm… xinh đẹp.

            Ở chung càng lâu, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện thú vị. Ví dụ như Zero rất dễ đỏ mặt, cha gọi đó là Zero đang vui; Zero cũng thường xuyên ‘cãi nhau’ với Aidou - san, mà thiệt thòi luôn về phần chú ấy —— dù bằng cách nào, hay nguyên nhân gì; Zero cùng Shiki - san, hai người cảm tình tốt lắm, Takuma - san cùng cha thường hay bởi vậy mà ghen; nhưng những việc phiền lòng tất nhiên cũng không thể tránh khỏi, khó xử nhất chính là vấn đề xưng hô với Zero. Không muốn gọi Zero là chú, muốn thân thiết hơn một chút; nhưng là xưng hô như với cha thì thật sự không thể mở miệng —— theo cách gọi chính thống, ta nên gọi ‘mẹ’ là chính xác nhất, nhưng Zero lại tức giận; Zero nói trực tiếp gọi Zero là được rồi, nhưng cha rất không bằng lòng, ta biết người muốn ta gọi ‘mẹ’ (=.=“)

            Những ngày có Zero, giống như sống ở trong mơ. Cuộc sống của vampire luôn là những chuỗi ngày đơn điệu, sinh mệnh buồn chán, không điều gì có thể làm chúng ta cảm thấy hứng thú, nhưng những ngày yên ả có Zero, lại làm cho ta tự nguyện chìm vào. Những ngày này, đối với cha mà nói, là không gì khác ngoài hạnh phúc đi.

            Cảnh trong mơ, sự thật ở ngoài. Hạnh phúc giống như không khí, ta biết, ta cảm nhận, đưa tay ra nắm thật chặt, đến khi mở ra lại chỉ còn sự trống rỗng, cùng sự nuối tiếc lan tỏa tâm hồn. Đối với những thứ mờ ảo này, làm thế nào mới có thể bảo vệ, trên đời ai sẽ mãi nắm chặt tay được? Sinh mệnh dài lâu vô tận, khi nào nó sẽ rời đi?

o0o

             THIRD  Bất bại chi hoa vô tận yêu.

            Gần đây, Zero rất hay cười, nhìn những nụ cười nhợt nhạt nhưng ấm áp đó, cảm giác hạnh phúc về một gia đình lại tràn đầy. Nhưng trong đó luôn tồn tại một sự thản nhiên đến vô tình, không chỉ ta, mà đương nhiên cả cha cũng phát hiện. Bởi vì cha đối với nhất cử nhất động, từng cái nhíu mày, từng ý cười trong mắt Zero đều vô cùng để ý, nhưng người không hề đề cập gì đến điều này.

            Thu nhanh chóng qua đi, mùa đông năm đó dường như đến sớm hơn so với mọi năm, nhiệt độ cũng xuống thấp hơn. Đối với cơ thể máu lạnh của vampire chúng ta việc thay đổi nhiệt độ này cũng chẳng có gì, nhưng Zero lại nói đây là một điều đáng buồn.

            Những ngày tuyết rơi, thế giới lâm vào một mảnh thuần trắng, thuần túy mà sạch sẽ, làm người ta chìm đắm. Những bông tuyết bay múa trong màn đêm như những tinh linh rơi xuống trần gian, cả khu vườn bị tuyết trắng bao phủ, phảng phất như vườn hoa hồng trắng. Aidou - san “nhõng nhẽo” đòi phải đi ném tuyết, Kain - san chống cự không nổi sự “tra tấn” này, cuối cùng không chỉ hai người ấy mà tất cả cùng kéo nhau ra ngoài, cuộc sống như vậy có ai không mong muốn đâu? Tsk, đương nhiên trừ bỏ một vị tính sở hữu quá cao, không ai ngoài cha, thừa lúc mọi người thảo luận, lôi kéo Zero đi đến thế giới của hai người.

            Kết quả của trận chiến tuyết trong khu vườn là hai người tuyết dựa vào nhau, không trung dần dần ửng lên vài tia nắng nhạt, mọi người đều không vội trở về. Cũng chỉ có những lúc như thế này mới có thể cùng nhau chậm rãi bước đi dưới ánh nắng. Không có gì ngoài độ ấm của những tia nắng mùa đông vẩy lên người, cái cảm giác ngứa ran này khiến chúng ta cảm nhận được sự tồn tại của mình.

            Cách biệt thự Kuran không xa, có một cây anh đào già. Ở nơi đó, ta tìm được Zero cùng cha. Cha dường như hơi mệt chút, có lẽ là không thích ánh mặt trời, đang gối lên đùi Zero nghỉ ngơi, cũng chỉ có những lúc ở bên cạnh Zero cha mới có thể thả lỏng như thế. Ta nhẹ đến bên hai người, Zero cười cười ý bảo ta ngồi xuống. “Zero”, nghe được ta gọi, Zero hơi ngẩng đầu lên, đặt ngón trỏ lên môi, tay kia vẫn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của cha, trong mắt là ngập tràn hạnh phúc, cùng mãn nguyện. Ngồi bên hai người, gần đến mức có thể ngửi được mùi hoa hồng thản nhiên trên người Zero, còn có, nói như thế nào nhỉ, hương vị của hạnh phúc. Ta trộm nghĩ, nếu đó không phải là cha, ta nhất định sẽ yêu Zero, nhưng đồng thời ta cũng tin tưởng, không ai có thể khiến Zero hạnh phúc hơn so với cha, bởi vì đối với họ, hạnh phúc của đối phương mới chính là hạnh phúc của mình.

            Ngày hôm sau, ta gặp Zero một mình một người đứng dưới tàng cây anh đào, giống như đang ngẩn người, thân ảnh kia lại một lần nữa làm cho ta xúc động.

            —— “Zero thật đúng là thích mặt trời, cha đâu?”

            —— “Kaname mới vừa trở về.”

            —— “Là Zero đuổi người đi, cha chỉ chịu nghe lời mỗi mình Zero.”

            Zero xấu hổ cười cười, gương mặt cũng có chút ửng đỏ.

          —— “Cây anh đào này nếu nở rộ nhất định sẽ rất đẹp, Kaname vẫn cứ khăng khăng nó sẽ không đẹp bằng hoa hồng.”

          —— “Cha thích hoa hồng là bởi vì Zero mà, kỳ thật Zero mang đến cho người ta cảm giác giống như ‘Bloody Rose’.”

          —— “Đã đáp ứng với Kaname cùng nhau ngắm mưa anh đào, đáng tiếc phải nuốt lời.”

            —— “Zero phải rời khỏi sao, nhưng còn cha, người...”

          —— “Kaname hắn biết, ngay từ đầu đã biết. Kaname thật ra rất sợ tịch mịch, nhát gan nhưng lại luôn bá đạo, nhưng cũng thực dịu dàng, thật khiến người ta lo lắng.”

            Thanh âm của Zero luôn rất nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc gì trong đó, một Zero luôn trầm lặng ít lời, chỉ có những chuyện liên quan đến cha mới có thể khiến người nói nhiều như vậy. Zero trở về là vì cha, cho dù đã không còn tại thế giới này, nhưng cũng không muốn thấy cha ngày qua ngày chờ đợi đến lúc hóa thành cát bụi. Là vampire, chúng ta đương nhiên rõ hơn ai hết khi chết đi sẽ chẳng còn gì, chính là...

            Yêu, thứ tình cảm này, đến tột cùng là cái gì.



            Mùa đông chấm dứt, Zero rời đi. Đối với chuyện này cha lại rất bình tĩnh, không biết do đả kích quá lớn hay là đã sớm đoán được. Cha lúc sau thường hay ngồi dưới tán cây anh đào ngẩn người, thời gian đứng ở vườn hoa hồng cũng lâu hơn, chúng ta sống đủ lâu để biết, cái gì nên đến rồi sẽ đến.

            Mùa anh đào nở rộ năm đó cũng là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cha, cự tuyệt đồng hành, không một lá thư trở về. Nhưng trước khi rời đi cha có nói cho ta biết, Zero luôn bên cạnh người, người sẽ không cảm thấy cô đơn, ta nghĩ vậy là đủ.

            Takuma - san nói, “Tình yêu của Kaname – sama và Zero cũng giống cây anh đào, dùng hết tinh lực cả đời nở rộ, lại như phút giây trôi qua, không thể trường tồn.” Ta lại cảm thấy tình yêu của bọn họ càng giống vườn hoa hồng kia, mãi mãi không tàn, là kỳ tích chân thật nhất, cũng là phép màu hư ảo nhất thế giới.

            Hiện tại biệt thự Kuran vẫn như cũ được bao quanh bởi vườn hồng bốn mùa tỏa hương, ta vẫn tin có một ngày hai người sẽ trở về. Khi đó, có lẽ ta đã kết hôn, có những đứa trẻ đáng yêu của chính mình; có lẽ các cô chú cũng sẽ già đi; hoặc có lẽ chúng ta đều đã chết; có lẽ... có lẽ... Tương lai ai có thể biết được? Chỉ có vườn hoa hồng vẫn thủy chung nở rộ, tượng trưng cho tình yêu bất diệt kia.


            Này bạn, vô luận bạn là ai, nếu một ngày bạn gặp một người thiếu niên với mái tóc nâu, cùng đôi mắt màu rượu đỏ, bạn có thể nói cho ta biết liệu bên cạnh người đó có phải là một thiếu niên tóc bạch kim với đôi mắt tử đinh tím? Nếu có thể, hãy thay ta chúc phúc cho họ, có lẽ bạn không hề biết câu chuyện xưa của hai người, nhưng bạn nhất định phải tin ta, đó là tình yêu đẹp nhất thế gian.

--------------------END--------------------


             FOURTH  Yêu một tình yêu.

            Tình yêu, là một thứ gì đó rất kỳ quái, là điểm khởi đầu, cũng là điểm kết thúc của sinh mệnh.

            Vampire cũng tốt, con người cũng tốt, chúng ta đều có hận, có yêu, sẽ bị thương tâm, sẽ sợ hãi, sẽ cảm thấy cô đơn, rồi sẽ chết. Chẳng qua cuộc sống của nhân loại so với vampire như gió thoảng qua, cho nên bọn họ càng sợ hãi mất mát. Trong quãng thời gian ngắn ngủi này, bọn họ dùng hết một đời để yêu, để hận, như vậy càng làm những tình cảm đó trở nên mãnh liệt, không hề vô vị. Không thể phủ nhận, cuộc sống hàng ngàn hàng vạn năm của vampire khiến người ta sợ hãi, đằng đẵng như thế, tình cảm của chúng ta liệu có theo thời gian mà mờ nhạt, ta không thể biết được. Nhưng bởi vì tồn tại một thứ gọi là giấc mơ, cho nên ta tin tưởng vững chắc thứ gọi là tình yêu cũng sẽ không biến mất. Vampire khi tử vong cả linh hồn cũng sẽ tiêu tán, nhưng đó không phải là cái kết của tình yêu, tình yêu không hề yếu ớt như vậy. Yêu, chỉ cần nó tồn tại, chỉ cần không phải không yêu, nhất định sẽ không biến mất.

            Trên thế giới không chỉ tồn tại thứ tình yêu không hề đau khổ, không hề chia lìa, những tình yêu như vậy chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện không biết không phải là trẻ em. Chúng ta cảm thấy vui vẻ, là bởi vì biết cái gì là thống khổ; chúng ta cảm thấy cô đơn, là bởi vì cảm nhận qua sự ấm áp của người khác; chúng ta cảm thấy hạnh phúc, chính là bởi vì có tồn tại đau thương.

            Năm đó, không hiểu tình yêu như ta, đã yêu một loại tên là tình yêu gì đó, yêu tình yêu của Kaname và Zero.

----- Toàn bộ văn FIN-----

(*): Mọi người có thể tìm hiểu thêm về thu mẫu đơn ở đây, trong Hoa ngữ Trung Quốc, thu mẫu đơn còn có ý nghĩa là: Một đời chờ tình yêu quay về.
(**): Tên TQ của bạn này là Niệm, Niệm trong 'tưởng niệm', ta dùng gg để chuyển thành tên theo tiếng Nhật, k chắc nó đúng à nha =.=

2 comments:

  1. vô cùng hay lun, tiếc mỗi cái kết, mog 2 ng` họ mãi bên nhau, vô cùng thjk đôi này, thank bạn

    ReplyDelete
  2. vô cùng hay lun, tiếc mỗi cái kết, mog 2 ng` họ mãi bên nhau, vô cùng thjk đôi này, thank bạn

    ReplyDelete