One.
Hôn gương mặt.
Zero là người phương Đông, còn được gọi với danh hiệu người
đẹp Á Đông.
Tiếc rằng khổ chủ thường đem lực hấp dẫn của mình lý giải
thành do gen vampire gây ra nên hoàn toàn không thèm để ý.
Đương nhiên cậu càng không nhận thấy được cái không khí háo
hức của những ngày lễ càng tô thêm vẻ Âu Tây trong khuôn viên Học viện Kurosu
này.
Kurosu Học viện là trường cao trung tư nhân trứ danh, nổi tiếng
bởi đầu vào đương nhiên không chỉ xét đến thành tích học tập, mà còn dựa vào thân thế gia tộc của các vị tiểu thư thiếu gia.
Đặc biệt... là những tinh anh Khối Đêm xuất thân đầy bí ẩn.
Sở dĩ tạo nên không ít bi hài kịch.
Các tiểu thư mặc sức dùng đủ loại phương pháp hòng hấp dẫn
lực chú ý của thần tượng, mà những đêm vũ hội đã thành thông lệ mỗi dịp lễ chính
là một cơ hội không thể bỏ qua.
Zero ghét nhất chính là bị dây vào vũ hội.
*
Đối mặt tổ hợp người và vampire kiểu này, cậu sao đỏ thường phải
căng mắt ra giám thị, vì sao, đương nhiên là vì các vị tiểu thư này rồi.
Cậu không mảy may trông cậy Yuuki sẽ tận chức tận trách,
bởi vì sự thật cho tới bây giờ cũng không như vậy.
Đương nhiên, nhìn Yuuki xấu hổ trong làn váy màu lam để
Kaname Kuran nắm tay cô như đang nâng niu món đồ pha lê chậm rãi tiến vào sân
nhảy, Zero cảm thấy băng đô uỷ viên tác phong và kỷ luật trên tay áo cô hình
như rất phá vỡ khung cảnh?
Cảm giác rất chói mắt.
Lễ phục của Yuuki tuy rằng mặt trước là váy ngắn nhưng tà
phía sau lại kéo dài xuống chấm đất.
Không muốn xấu hổ trước mặt người mình yêu thầm, vậy nên
cho dù khoác lên bộ váy nơ rườm rà này đi khiêu vũ, cô vẫn chọn cho mình đôi
giày cao gót.
Tiếng giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch sớm đã bị hòa âm
bao phủ, chí ít bây giờ vẫn chưa có gì đáng lo ngại xảy ra, nhưng mặt Yuuki cũng đủ đỏ lắm rồi.
Có lẽ cô cũng nhận ra được điều này, bởi vẫn lo lắng về
chiếc váy, thi thoảng đầu tự động ngoái về phía sau.
Vì vậy bước nhảy càng ngày càng loạn.
Kaname Kuran dẫn dắt Yuuki vừa khiêu vũ vừa chậm rãi rời
khỏi sân nhảy.
“Nếu Yuuki thấy không quen, vậy nghỉ ngơi một chút nhé?”
Cũng không phải không nhìn ra thiếu nữ vì sao lại phiền
não, bộ váy đó do chính tay anh chọn, với thân hình thấp bé không quen với tiệc
tùng như Yuuki căn bản là khống chế không được loại vũ khí giúp phái đẹp phát
huy sức quyến rũ của mình này.
Nhưng Yuuki sẽ không cự tuyệt anh, cho nên mới cứ mặc vào như vậy.
Nói đến, cũng là vì tư tâm.
Vẫn giúp đỡ Yuuki chậm rãi đi tới dãy bàn tiệc đặt hai
bên rìa phòng, kéo lại chiếc ghế.
Yuuki như trút được gánh nặng chậm rãi ngồi xuống.
Sau khi đã yên vị, cô lại tiếp tục phiền não. Án tình huống
này Kuran senpai nhất định sẽ ngồi xuống bên cạnh cô, tuy rằng rất vui mừng thế
nhưng không chắc có lỡ miệng nói gì không thích hợp không.
Nhưng tất cả cũng không như cô suy nghĩ.
Kaname Kuran đem một cốc nước trái cây đưa đến trước mặt Yuuki
liền thi lễ như một quý tộc, trên mặt mang theo chút áy náy.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã xoay
người đi đến nơi khác.
Yuuki hơi nhấc tay, nhìn bóng người trắng cao dần mất vào
đám đông, không cất được lời nào.
*
Zero dưới tình huống như vậy ngủ gục cũng là cố nhiên.
Sáng sớm nay cậu vừa mới ra ngoài chấp hành nhiệm vụ về,
Bloody Rose cũng đã bị thu giữ lúc tiến vào hội trường.
Tinh thần cảnh giác cao độ nguyên bản đối với cậu thợ săn là cơm bữa,
thế nhưng bị vây quanh bởi vô vàn âm thanh nói chuyện xì xầm cùng âm nhạc trầm
bổng du dương, loại không gian này tương phản sẽ chỉ càng khiến cậu nhanh chóng
rơi vào uể oải.
Hiệu trưởng và cậu đều giám sát từ ban công lầu hai.
Nhưng Kurosu Kaien nói phải đảm nhiệm vai trò kỵ sĩ cho các nữ
sinh khối Ngày yêu quý, vì vậy ông nhanh chóng lủi xuống sân chính.
Nhân tố cuối cùng giúp cho Zero ép mình thanh tỉnh
thoáng cái đều xóa đi.
Có lầu một làm nền, ban công lầu hai có vẻ càng thêm u
ám. Bộ sô pha uống trà đặt ngoài này không đời nào lại là mục tiêu của các tiểu
thư đêm nay, vì vậy Zero đánh giá đây là nơi có thể yên tâm mà ngủ.
Kaname Kuran không ngờ tới vừa đi lên lầu liền đụng đến bức
họa mỹ nhân say ngủ hiếm thấy này.
Anh đang suy nghĩ cùng Zero nói vài câu, giữa đường đã có
hai câu bị bác bỏ, thế nhưng với tình hình thế này, đến một câu chắc cũng không
được.
Càng lúc càng gần.
Mùi hôi thối buồn nôn của đám level E nhiễm trên người Zero
vẫn chưa làm nhạt, nhưng này tuyệt không ngăn cản Kaname ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mùi tanh trên chiếc áo khoác đồng phục và gi-lê đen càng đậm. Vì vậy
bị chủ nhân qua loa ném vào lưng ghế dựa. Hai tay chèn xuống phía dưới đỡ lấy nửa
khuôn mặt trong tư thế ngủ nghiêng, độ dài và êm của sô pha cũng đủ giúp cậu
sao Đỏ đánh một giấc ngon lành.
Bàn tay Kaname Kuran vốn lạnh lẽo đến xương, nhẹ
nhàng mà cẩn thận dùng lưng ngón giữa chậm rãi lướt trên những lọn tóc bạc vụn vặt,
vành tai, thẳng đến gương mặt.
Như bị thôi miên, đầu chậm rãi tới gần.
Giờ phút này Kaname cười khổ thấy mình giống như một nam
sinh mới biết yêu nhìn trộm người mình thích rồi lại sợ đối phương thấy được, nên
phải lén lén lút lút như vậy.
Đôi môi chạm vào gương mặt chỉ cùng lắm vài giây.
Thế nhưng Kaname rất rõ ràng cảm giác được vị mặn của mồ
hôi trên gương mặt niên thiếu.
“Thật ngây thơ...” Vị thuần chủng tự giễu.
Sau đó cũng không có tiếp tục dây dưa.
Áo vest lễ phục được cởi ra, mang theo cảm giác khánh
hương giống như chủ nhân của nó.
Khoác lên trên người Zero.
Khẽ thầm: “Mộng đẹp.”
--tbc--
mệ. lãng mạn quá cô ơi.
ReplyDelete