Five (1)
Hôn vành tai.
Zero Kiryuu cùng Kaname
Kuran đều đã chết.
Một năm ba tháng một
ngày.
**
"Chờ... Khoan!"
Zero một giây trước bị
người vác lên vai, sau một giây đã bị ném xuống biển, đầu sỏ gây nên cũng chỉ
có thể là Kaname Kuran.
"Ta còn tưởng Zero
sẽ thích như vậy."
"Đúng vậy..."
Trọng lượng cơ thể tăng lên do toàn thân dính nước, Zero cũng không buồn đứng lên,
chỉ ngồi im cho mực nước dâng đến ngực cậu: "Tôi rất thích mùa đông cùng
anh ra bãi biển còn được anh ném xuống nước!"
Những con thuyền đánh
cá chung quanh rõ ràng đã lâu không rời bến, mùa đông năm nay gió nổi lên rất
lớn, đến cả hải âu còn lười cất cánh. Nhưng đối với hai người vốn không hề có nhiệt
độ cơ thể này mà nói phải đến nơi đây mới cảm giác được cái lạnh thô ráp trước
mùa tuyết rơi.
Zero nhìn Kaname đứng
trước mặt mình. Bất ngờ chồm người về phía trước, vươn tay kéo cổ chân ngập
trong nước của đối phương, làm cho hai người đều ngã vào trong nước.
Mùa đông chắc chỉ có mặt
trời là không cần ngủ nướng, nhưng với lượng mây dày đặc trên cao thì việc chiếu sáng gặp rất nhiều vấn đề, do đó cho dù lúc này nhìn qua bãi biển có vẻ âm u mờ sáng, cũng không thiếu người ra bơi hoặc dắt chó tản bộ buổi sáng.
Thấy Zero và Kaname ăn
mặc áo sơ mi chơi té nước ngoài biển, ai cũng đều bất giác run lên.
Rất lạnh.
Khi đó bọn họ vừa rời khỏi
Kurosu Học viện được hai tháng, cùng lúc xã hội vampire và Hiệp hội thợ săn đều
thành một đống hỗn loạn.
Thay quyền đổi chủ, đây
vốn là một cụm từ rất có tính thường thức. Mà khi cả hai bên vampire và thợ săn chân chính cảm thụ được
hậu quả do cụm từ này mang đến, mọi chuyện cũng đã rồi.
Kuran gia hiện đã không
còn chỗ đứng trong cả thế giới vampire lẫn con người. Bởi vì Kaname Kuran được xác
nhận là đã chết, mà thuần chủng công chúa yếu ớt như một vampire sơ sinh luôn
là mục tiêu giữa hai thế lực: giết hoặc lợi dụng con búp bê này để tranh đoạt quyền
lợi.
*
Yuuki được Kurosu Kaien
đem về nhà bảo vệ dưới danh nghĩa giám sát, mỗi một kẻ liên quan đều đang ra sức
tìm kiếm cô.
Hai tháng trước, trận
chiến cuối cùng diễn ra, cả Kaname lẫn Zero đều đột nhiên mất tích, mà hai ngày
qua đi liền xuất hiện tin đồn trắng trợn thông báo bọn họ đều đã chết.
"Kaname... Kaname
không hề chết đúng không?!" Yuuki hai tay nắm chặt tách trà nóng, nỗ lực khống
chế lực lượng của chính mình, cô không muốn tất cả đồ dùng thủy tinh trong phòng
đều bị hủy diệt.
Trong phòng khách nhà Kurosu
Kaien hiện chỉ có Yuuki và Yagari Toga hai người, người thợ săn chột mắt ngậm điếu
thuốc dựa vào sô pha nhưng không nhìn vào Yuuki, ông cũng không muốn cùng nữ
thuần chủng phiền phức trước mặt nhiều lời.
Bởi vì có một chuyện
càng làm ông đau khổ và thất vọng hơn nhiều, kể cả Thợ săn Hiệp hội đều vì thế
cuộc sau cái chết của Kaname Kuran mà sốt ruột, không ai lo lắng bận tâm Zero
cũng không còn, kể cả người đã từng đứng trước mặt ông mạnh miệng sẽ bảo vệ Zero này.
"Ngươi vì sao lại
hy vọng Kaname Kuran còn sống?" Yagari Toga tâm tình khó chịu đứng lên:
"Là muốn hắn ta tiếp tục làm ô dù che chở... hay mang theo ngươi rời xa nơi
này."
"Không... không phải
thế." Tách trà trên tay vỡ choang, Yuuki cuống quít đem những mảnh vỡ đặt xuống
bàn. Mới phát hiện hai bàn tay mình đang không ngừng run rẩy.
Bởi tình hình quá mức hỗn
loạn, cho dù những quý tộc đi theo Kuran gia muốn tìm công chúa của bọn họ cũng
rất trắc trở, sở dĩ Yuuki mấy ngày nay có thể nói là nếm đủ các khía cạnh khác
nhau về cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô chính là một chiếc
chìa khóa, khắp nơi đều không từ thủ đoạn cướp giật, bọn họ không hề quan tâm
an nguy của cô, chỉ cần Kuran Yuuki còn có một hơi thở. Mà cơ cấu hợp tác mới
được lập ra vì tương lai của cả nhân loại và vampire, quả thực giống như vật
trang trí. Không, bọn họ thậm chí còn góp phần tạo nên cục diện này.
"Cho dù muốn nói
như thế, cũng phải có chứng cứ."
"Chứng cứ... Chứng
cứ..." Yuuki cấp thiết muốn bản thân mình có ích, những lời nói vừa rồi của
Toga khơi dậy không ít lòng tự trọng trong cô, nơ ron thần kinh liên tục hoạt động,
nhưng vẫn không nghĩ ra!
Yagari Toga đảo mắt
chán chường nhìn loại con nít học đòi làm người lớn trước mặt, nên nghe được đều
đã nghe xong, tin tức không nên truyền ra ông càng nắm rõ như lòng bàn tay:
"Tin Kaname Kuran đã chết là do Nguyên lão viện truyền ra ngoài."
"Nguyên lão viện,
đúng rồi." Lúc Isaya – san đưa cô đi lẩn trốn cũng bị người của Nguyên lão
viện chặn lại, hơn nữa Kaname vốn không hề thích tổ chức này: "Bọn họ có động
cơ để tung tin này!"
"Không biết..."
Kuran Yuuki cho tới bây
giờ cũng không thuộc về trường phái suy tính trước khi hành động, nghĩ gì làm nấy
chính là phong cách của cô. Chỉ cần cô để lộ tung tích ra ngoài, đám người Nguyên
lão kia nhất định sẽ tìm tới cửa.
"... Ngươi muốn đi
đâu!"
*
Đây có thể nói là một quyết
định chính xác hiếm hoi trong số những quyết định Kuran Yuuki làm ra, thế lực của
Nguyên lão viện ngay lập tức xuất hiện trước cửa mời cô về.
Nhưng đừng quên, đám vampire
già nua vô vị này sẽ không dễ dàng từ bỏ những
quy điều buồn chán do chính mình đặt ra. Nguyên lão viện vốn chính là do một ít
lão bất tử cầm đầu, bọn họ càng coi trọng cấp bậc lễ nghĩa.
Để kiềm chế Kuran Yuuki
bọn họ đã sử dụng một lý do rất thỏa đáng.
"Mời Yuuki - sama quay
về chủ trì lễ tang cho Kaname - sama."
Ăn mặc bộ đồ tang màu đen
truyền thống, Yuuki đứng ở lễ đường, nhìn chiếc quan tài bằng gỗ cách đó không
xa. Nó được đặt trước một lò sưởi ốp tường đang không ngừng bập bùng, xung
quanh được bố trí xa hoa đến cực điểm.
Nhưng Yuuki vẫn không
tin tưởng Kaname của cô đã chết, bị đám người Nguyên lão viện vây ở chính giữa
chậm rãi đến gần trung tâm, cách quan tài ngày càng gần.
Cử hành lễ tang cho một
vampire trải qua hàng vạn năm vẫn có thể sống lại, rất buồn cười.
Kuran Yuuki chỉ là một thiếu
nữ đơn thuần, đúng vậy. Cô không có mưu kế, nhưng cũng bởi nguyên nhân này mới có
thể khiến ai cũng trở tay không kịp. Sức mạnh thuần chủng bất ngờ bộc phát.
Không chỉ phá nát quan tài
mà song song vật trang trí xung quanh cũng rách tả tơi, có thể không nghĩ tới hậu
quả đã làm ra sự việc này cũng chỉ có một mình thuần chủng công chúa.
"Yuuki -
sama!" Những gia tộc lấy Kuran gia làm trung tâm ở đây lập tức quỳ xuống.
Giữa lớp lụa trắng được
đắp dày bên trong quan tài, chỉ có một cành hoa hồng đặt ở giữa.
"Nói ta biết
Kaname nii - sama ở đâu!"
*
Zero hiện tại hoàn toàn
không nhìn ra là cậu sao Đỏ hắc ám không ai dám tiếp cận trong Học viện, dịu
ngoan nằm trên lưng người khác như một đứa trẻ. Mà Kaname lúc này cũng như vậy,
loại cảm giác cô tịch tang thương trong mắt anh khi đối mặt với mọi người bị nụ
cười chân thành dịu dàng giờ phút này thay thế, khí chất ưu nhã độc tôn của một
vị vua ngự ở trên cao đã sớm bị vứt bỏ không còn một mảnh, khung cảnh này nhìn thế
nào cũng như là châm chọc đối với trước đây.
Vô luận trải qua quá
nhiều ít, hiện tại bọn họ chỉ đơn giản là hai người niên thiếu bình thường như
bao người khác.
Zero cầm một đôi giầy,
đó là của Kaname, của cậu giờ này chắc đang lênh đênh đâu đó ngoài khơi. Mà người
thiếu niên tóc nâu hiện đang chân trần cõng cậu đi trên đường lớn. Bởi vì là cạnh
biển, bãi cát tít tắp như tranh vẽ là không có khả năng, ở đây chỉ có đường cao
tốc xe cộ uốn lượn hoặc thẳng tắp mà thôi.
Gió đông không phải chỉ
ở biển mới lớn, trên đường đi quần áo của cả hai đã sớm được thổi khô ráo.
Đón những tia nắng ấm
áp giữa trưa, Zero tự nhiên mà đem một tay kia che trên trán Kaname, giống như có
thể giúp thân là vampire như anh chặn bớt ánh nắng vậy.
Nhìn người thuần chủng
mặt không đỏ hơi thở không gấp cõng cậu đi dọc lên sườn núi, Zero bỗng nhiên muốn chọc
phá người này một chút, áp má vào bờ vai trái của đối phương, thở nhẹ vào tai
anh: "Chúng ta bỏ trốn được hai tháng rồi nhỉ."
"Ai nói là trốn."
"?" Đanh đá cắn
lên vành tai vốn cách miệng cậu rất gần này.
Động tác này nói là
cắn càng giống như khẽ hôn, bởi vì căn bản là nó không mang theo tí lực nào,
Kaname cũng tùy ý cậu: "Sớm muộn gì cũng tìm tới cửa, để xem bọn
họ phản ứng ra sao."
"Bọn họ?"
Zero cũng ý thức được Kaname đang nói cái gì, mà từ này đương nhiên là ám chỉ
đám vampire râu ria bên kia: "Thật phiền phức."
"Bất mãn cũng đừng
cắn lỗ tai ta."
Thời tiết hôm nay thật
tốt.
--tbc--
0 comments:
Post a Comment