Four
Hôn mí mắt.
Zero Kiryuu bị mù.
*
Không cặp tình nhân nào dám đảm bảo họ sẽ bên nhau suốt đời.
Người thợ săn năm nay hai mươi sáu tuổi, một mình sinh sống
trong căn nhà nhỏ ở một thị trấn gần biển. Cậu cho đến bây giờ cũng chưa từng
đình chỉ việc truy sát vampire, còn người dân xung quanh ai cũng đơn thuần nghĩ người
thanh niên này theo nghề tự do mà thôi.
Khi đó cuộc sống của Zero Kiryuu không hề có Kaname
Kuran.
Ba ngày trước, Zero biết được hiện nay level E đã biến dạng
đến mức quái dị... không, là đáng sợ. Mà cái giá để biết được thông tin này
chính là thị giác của cậu.
Theo như bác sĩ, nếu có thể tuân theo mọi lời căn dặn không để cho bệnh tình chuyển biến xấu, nhất định thị lực sẽ được hồi phục.
Nói cách khác, chỉ là mù tạm thời.
Nhưng Zero vốn là một kẻ tự trọng đến cố chấp, cứng đầu
không chịu để lộ ra một tin tức nào. Hơn nữa thị trấn này đa số đều là người
thường, cậu không muốn rước lấy thêm nhiều phiền hà.
Đương nhiên, lòng tự tôn là một thứ rất kỳ lạ, nó giúp
Zero chống đỡ trong mọi hoàn cảnh. Dưới con mắt người bên ngoài, cậu thanh niên này vẫn không có gì khác
so với bình thường.
Cũng có thể là do cậu rất ít khi rời nhà chăng?
Hai ngày trước, là lần đầu tiên Zero ra khỏi cửa sau một
ngày ở nhà tập thích ứng.
Đó là bởi vì sát vách nhà cậu có một cô bé. Không những
không sợ người hàng xóm sống tách biệt này, còn mỗi ngày cầm một
quyển sách hoặc món đồ chơi chạy đến gõ cửa nhà Zero. Nhiều khi trúng lúc người
thợ săn ra ngoài nhận nhiệm vụ không ở nhà, vì vậy quan hệ của hai người lặng
yên cải biến, trở thành cậu đáp ứng lúc rảnh rỗi sẽ đến tìm bé gái chỉ đứng tới
đầu gối mình này mỗi ngày một lần.
Cũng không sợ cô bé kia sẽ nhìn ra điều gì khác thường, Zero
men theo con đường đã được ghi nhớ trong đầu mà đến.
Động tác nhấn chuông cửa chậm hơn một chút so với bình
thường, thế nhưng không cần đợi cửa mở như mọi khi. Bởi vì tiếng chuông còn chưa
dứt cô bé kia đã nhào vào người cậu.
"Anh!" Cô bé ôm lấy đầu gối Zero.
Tuy nhìn không thấy nhưng thính giác vẫn rất tốt, anh hàng xóm tóc bạc dễ
dàng nghe ra giọng mũi của cô bé nặng hơn so với ngày thường, liền xổm xuống:
"Làm sao vậy?"
"Sakura, sắp cùng ba ba dọn đi."
Bé gái có một người cha, thế nhưng người này rất hay vắng
nhà.
"Khi nào?" Bàn tay nhấc lên đầu tiên là xác định
đầu của cô bé, sau mới chậm rãi xuống phía dưới xoa khuôn mặt mếu máo.
"Ngày mai."
"Vội thật nhỉ..."
Cha em thật ra đã đề cập đến việc này khá nhiều lần, nhưng
đến lúc này em chưa từng nháo với bất kỳ ai, kể cả Zero: "Em muốn tặng
anh thứ này."
Cảm giác được trên tay gai gai, thế nhưng Sakura còn
đang loay hoay nơi tay cậu, nên không dám dùng tay để xác định.
"Tặng anh chiếc vòng tay này, rất đẹp đúng hông."
“Ừ, đẹp lắm."
Mãi khi về đến nhà Zero cũng không biết, trên tay cậu
mang chính là chiếc vòng tay được kết từ những bông hoa dại mà Sakura hái ngoài
vườn hôm qua.
Chỉ có điều tay nghề còn quá non nớt, hoa hiện tại đã héo
rũ, không thể nói là vòng, đừng nói đến xấu đẹp.
*
Zero mù ngày thứ ba, không một dấu hiệu nào cho thấy bệnh
của cậu sẽ chuyển biến tốt như lời bác sĩ.
Còn có một việc chính là, không ngờ căn phòng kế bên kia lại
đắt khách như vậy, hai cha con Sakura buổi sáng dọn đi, buổi chiều liền có người
khác vào ở.
Đó là một người hàng xóm mới.
Cho dù Zero không thích nhiều chuyện, nhưng cũng biết chỉ
cần là nơi có người thì một cái bát vỡ trong nhà cũng trở thành đề tài theo gió
bay đi khắp nơi. Mà người hàng xóm mới này có vẻ ngoại hình rất ưa nhìn, hoàn
toàn hút hết hồn mấy thùng loa di động nơi đây.
Nghe nói người kia không chỉ cao ráo đẹp trai mà tính
tình cũng rất lễ phép, hiền lành. Nhưng có một khuyết điểm, đó chính là những
ai gặp qua cho tới bây giờ đều không hề thấy anh ta mở miệng.
Nhưng liên quan mình chỗ nào?
Một người câm đối mặt... không, cùng với một người mù, sao
lại suy ra có liên quan được nhỉ.
Một buổi tối sau khi người câm kia dọn vào, việc đầu tiên
anh ta làm cũng giống như cô bé Sakura đã dọn đi.
Zero lúc đó mới từ nhà bếp đi ra. Bởi vì nhìn không thấy thiết
bị đồ bếp, vậy nên vài ngày này cậu đành phải chịu cảnh uống nước cộng thuốc
thay cơm.
Vừa cầm ly nước bước ra liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Đây
là việc rất hiếm thấy, bởi người duy nhất muốn bấm chuông cửa căn nhà này đã dọn đi.
Nhưng vẫn theo phép đi tới cạnh cửa. Bởi vì kiến trúc nhà
bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ rồi mới đến cổng chính, tốc độ của Zero tương
đối chậm, nhưng đối phương hình như vẫn đang đợi.
Khi Zero đi được nửa đường đến cổng chính, tiếng chuông cửa
lần thứ hai vang lên khiến cậu biết anh ta còn đứng đó.
Lúc đó người thợ săn không để ý, không ai biết chuyện cậu mù, người này sao lại thấy cậu xuất hiện rồi còn ấn chuông như vậy.
Zero mở cửa, nhưng chờ đợi cậu không phải một tiếng bắt
chuyện mà là hai tay chạm vào một vật thể hình vuông ấm áp.
"Đây là..."
Đối phương không mở miệng, chỉ buông tay để Zero hoàn
toàn tiếp nhận chiếc hộp vuông kia.
Zero suy nghĩ một chút, chần chờ hỏi: "Mới tới?"
Gõ cửa nhà cậu, không nói chuyện, chỉ có khả năng này.
Hai bên im lặng một hồi lâu.
Bởi vì hai tay Zero đều đang cầm món quà bất đắc dĩ, vậy
nên đối phương dễ dàng viết vài chữ trên mu bàn tay cậu: "Cậu không nhìn
thấy."
Viết rất nhanh, không một chút do dự. Loại cảm giác này
không ngờ lại khiến Zero thả lỏng: "Anh biết?"
"Tôi đoán thôi. Đây là cơm hộp tặng cho cậu."
"Có vẻ anh đoán được rất nhiều chuyện."
"Ngày mai gặp."
"Này!"
Tặng cơm xong liền đi, người đâu quái dị.
Loại phương thức ở chung này thế nhưng duy trì được khá
lâu, người hàng xóm câm mỗi ngày đến giờ dùng cơm đều đứng ở cửa đưa cơm hộp, ngon
lành nóng hổi. Hơn nữa gần đây Zero cũng không tiện rời nhà, đôi khi anh ta còn
đưa cho cậu cả vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Zero cũng nhún vai nhận hết, bởi vì nơi cậu đang ở này vô
luận dọn đến dọn đi bao nhiêu người cũng không có loại người vắt hết óc đi hại kẻ khác.
Vì vậy, cậu bắt đầu quen với cuộc sống trong bóng tối, cũng
bắt đầu lần mò dọn dẹp bớt nhà cửa.
Lời căn dặn của vị bác sĩ đó, cậu có nghe theo, chỉ là một
tuần trôi qua mọi thứ vẫn không có gì tiến triển.
Ngày hôm nay người kia lại đến đưa cơm trưa.
Bọn họ mỗi lần gặp gỡ không lâu thế nhưng lặp lại rất nhiều
lần. Vì vậy hai người thanh niên đẹp trai này liền khiến mọi người chú ý.
Zero ngày hôm nay vừa đưa tay nhận hộp cơm liền bất ngờ nắm
cổ tay đối phương kéo vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.
Đặt hộp cơm xuống đất, cậu mở miệng: "Đừng đến đây
nữa!" Đây là phong cách làm việc của thợ săn trong truyền thuyết xưa giờ, dưới con mắt người khác
là kiêu căng cũng không quá đáng.
Thế nhưng đối phương khom lưng cầm lấy hộp cơm đi thẳng
vào trong.
Âm thanh đế giày đạp lên sàn nhà rất rõ ràng trong những
lúc yên tĩnh như thế này, Zero đương nhiên nghe được. Hơn nữa đây là chính nhà
của cậu, rất nhanh chạy theo sau: "Đứng lại cho tôi!"
Zero nghĩ việc không thấy dường khiến tinh thần cảnh giác
của mình xuống thấp, rất thấp!
Giữa lúc đang ảo não vấn đề này, người thợ săn quên mất
giá móc áo đã được cậu đẩy qua một bên cho tiện việc dọn dẹp.
Một
tiếng kêu nhẫn nại tràn ra khỏi miệng. Phản ứng đầu tiên chính là chuẩn bị ngồi
xổm xuống kiểm tra, đột nhiên Zero lại có cảm giác cả người được nhấc lên.
"Bỏ xuống."
"Không." Đây là lần đầu tiên người kia mở miệng,
anh ta cũng không phải bị câm?
Zero nghe được giọng nói này hơi rùng mình một chút: "Buông
ra!"
Bị người khác ôm vào trong ngực xoa bàn chân là một chuyện
không người đàn ông nào dễ dàng chấp nhận.
Thật không?
"Zero, em vốn đã biết là ta."
Kaname Kuran thản nhiên bộc lộ thân phận.
Zero Kiryuu không chịu buông xuống chức trách vampire
thợ săn thì đã định trước là cũng không thể ẩn dấu tung tích, việc này bản thân cậu rõ
hơn ai hết.
Kaname Kuran cũng biết, anh càng như một kẻ điên một khắc
cũng không ngừng dõi theo tin tức của cậu. Mãi đến lúc biết người anh yêu bị mù, tin
này cũng không khó tra được, vết thương do vampire tạo thành Zero chỉ có thể đi
tìm bác sĩ của Hiệp hội, mà Kaname có thể nói là một trong những người đầu tiên biết được chuyện
này.
Anh chờ không nổi nữa, Zero muốn trốn, thế nhưng anh cũng
không muốn tiếp tục tránh né.
"Cút ngay."
"Không có khả năng." Kaname quay Zero đang ngồi
trên đùi anh sang tư thế mặt đối mặt ôm chặt, thấy thái độ người kia có vẻ cam
chịu hòa hoãn xuống mới tiếp lời: "Em cần máu thuần chủng, bác sĩ nói gì
em cũng nghe rồi, đây là vết thương do level E biến dị tấn công, lâu nay không
có dòng máu thuần bổ sung năng lượng làm sao em có thể lành lại trong một sớm một
chiều được."
Ý thức được tình báo của Kaname Kuran tra được đến mức
này: "Buồn nôn."
"Vậy sao? Ta lại cho rằng Zero sẽ trở về."
"Vì mấy giọt máu tởm lợm của anh sao?" Zero
trào phúng.
"Nếu có thể đổi một cách nói khác..." Bởi vì tư
thế của hai người lúc này, người thuần chủng phải ngẩng đầu nhìn đối phương. Đôi
mắt mù nhưng không mất đi tiêu cự, vẫn giống như ánh mắt đại bàng đứng trên cao
bao quát con mồi của mình.
Cực kỳ mê người.
Kaname biết hiện tại khả năng chống cự của Zero đã xuống
gần tới mức không.
Vòng tay ra sau gáy mạnh ép đầu cậu xuống, hôn
lên mi mắt đã khép hờ khi chủ nhân của nó ý thức được điều gì sắp đến. Trên thực
tế nụ hôn này lại rất nhẹ nhàng, càng như mang theo hàm xúc cầu xin.
"Là ta đem máu của mình dâng tặng Kiryuu - sama." Nói
xong dời môi qua bên mắt còn lại: "Vậy câu trả lời của Ngài..."
Không có phản ứng.
Song phương như là đang giằng co, đối diện.
Zero giãy hai tay ra, một đường chính xác không chút sai
lầm ôm lấy hai bên mặt Kaname, cúi xuống làm hành động giống như người quân
vương tóc nâu khi nãy.
Hôn lên mắt.
"Vậy? Phản ứng này là…?"
Thấy người nào đó vẫn như cũ đã biết nhưng luôn tìm cách
trêu chọc, đây là một trong những trò đùa dai của người kia mà Zero không thể chịu
được: "Là muốn đá đít anh ra khỏi đây."
"Không, nó bảo ta hãy ở lại bên em."
--tbc--
0 comments:
Post a Comment