Two
Hôn mu bàn chân.
Tất cả mọi chuyện đã từng phát sinh giữa Kaname và
Zero có thể nói là vô cùng khó tin, nhưng dù nói thế nào thì điều không tưởng
đều đã phơi bày trước mặt.
Có thể khiến Kaname Kuran tự nguyện quỳ gối trước mặt,
cũng chỉ có duy độc Zero Kiryuu.
Nhưng dù có khoa trương hoa lệ thế nào, cũng không thay đổi được chuyện hai người đều phải sinh hoạt bình thường giống bao con người
ngoài kia.
Người một ngày cảm thấy quá rảnh rỗi, luôn tìm cho mình chút
ham mê để giết thời gian.
Zero không muốn thừa nhận, gần đây cậu trở nên thích cái cảm
giác được dòng nước ấm bao vây lấy mình.
Trong phòng tắm hơi mờ mông lung, Zero thích hơi nóng bốc
lên từ nước nóng nhưng không thích sự thông thoáng, thay vào đó hơi nóng ngột ngạt này
trái lại khiến cậu thả lỏng.
Bồn tắm lớn cỡ như một suối nước nóng nhỏ, lớp bọt xà bông trắng xóa mặt trên ngăn trở tầm nhìn xuống trong nước.
Trong phòng tắm nhìn không thấy một bóng người.
Nhưng không có nghĩa là không có ai.
‘ÙM’ một tiếng, người đang chìm dưới bể rốt cục cũng chịu
trồi lên mặt nước. Bọt xà phòng bám đầy đầu, vai và lưng cậu.
Lắc lắc mái tóc ướt nhỏ vụn, Zero nghĩ chính mình nên khắc
phục một chút loại sở thích quái dị này mới được.
“Ra ngoài thôi...”
Thế nhưng khi một người hơn nửa cuộc đời đại đa số đều là
trải qua quá các loại chiến đấu kinh thiên hoặc không có một nhân sinh đúng
nghĩa, một ngày trở về với cuộc sống yên ổn không phải lo nghĩ gì, luôn tìm được
lý do để vặn lại.
Ngâm một lần nữa rồi
ra vậy.
Khi Kaname Kuran mở cửa phòng tắm một tầng nhiệt khí đập
vào mặt mà đến.
Nhìn bên trong mông mông lung lông không có một chút âm
hưởng, ngọn đèn mờ nhạt hình như có điểm dư thừa.
Nhưng Kaname cũng thành thạo đi tới bên cạnh bể, không
nói gì cầm lấy vòi sen giắt trên vách tường, do dự một chút cuối cùng vẫn vặn
chốt sang bên nước lạnh.
Nhắm ngay giữa bồn tắm.
Nước lạnh cọ rửa bể, nguyên bản tầng bọt trắng lấp đầy chậm
rãi vỡ bong rồi biến mất.
“Làm gì!”
Zero cũng không phải không nghe được có người đến, chẳng bằng
nói cậu là cố ý ẩn dưới mặt nước không thèm để ý. Đoán có khi nào tên kia sẽ
dùng nước lạnh để lôi đầu cậu ra.
Suy đoán đó lại đúng mới chết tiệt.
Nhìn Zero trồi lên mặt nước, Kaname Kuran cũng vui vẻ đóng chốt vòi: “Không nên ngâm lâu quá, nhanh lên một chút rồi ra.”
“Lạnh...”
“Những lời này không ngờ lại từ miệng một kẻ dưới trời tuyết
cũng chỉ chịu mặc duy nhất một chiếc áo sơmi nói ra.”
“Đều vài chục năm...”
Lời còn chưa nói xong, Zero đã bị người dùng khăn lông trùm
quanh người, cậu vẫn còn đứng tại trong bể.
Kaname một chân khóa tiến trong bồn, vòng tay ôm lấy người
có chiều cao không sai biệt mấy so với anh: “Nếu không làm như vậy ta chỉ sợ em
ngủ luôn trong đó mất.”
“Hừm...”
*
Rời đi chuyện vật mình thích thì, Zero lại khôi phục trạng
thái dĩ vãng.
Mặc áo bông choàng tắm nửa nằm dựa vào đầu giường, sắp sửa
lôi Bloody Rose ra lau chùi là tập quán của cậu, đây là không cải biến được.
Bloody Rose đã nhiều năm không thấy máu, nhưng được chủ
nhân bảo dưỡng cực tốt, đường nét chạm khắc tinh xảo trên thân súng bạc cùng chủ
nhân như nhau, sau một khắc có thể cọ rửa chiến trường.
Zero chẳng bao giờ kiêng kỵ làm việc gì trước mặt Kaname
Kuran, thế nên khi cảm giác bàn chân phải bị người cầm lên cũng không đi lưu
ý.
Ai biết tên kia lại chuẩn bị làm gì. Thế nhưng khi cảm thấy
cơn tê đau nhói ở mu bàn chân Zero rút lại suy nghĩ của mình ban nãy.
“Đau ——” đột nhiên bị kích thích, cho dù thương tổn ít nhiều
cũng khiến người la thành tiếng.
Zero đem đường nhìn từ Bloody Rose nâng lên, mới nhìn thấy
Kaname một tay cầm bàn chân cậu tay kia rõ ràng cầm một mũi kim dính mực đang
chuẩn bị tiếp tục khắc xuống.
Kaname Kuran tên này đừng nói tâm huyết dâng trào như vậy
chứ, thông thường mà nói, việc xăm hình lên mu bàn chân của cậu không phải đều khiến song phương cảm thấy bất tiện sao.
Nhưng người thuần chủng vẫn kiên trì làm.
Hình xăm trên cổ người thợ săn Kaname không tiêu
hóa được, như vậy để anh giúp cậu xăm thêm một cái khác, thuộc về chính anh, nói trắng ra là cái tính sở hữu.
Mà xăm tại chỗ này cũng đơn thuần là ham mê, chẳng phải
nói rảnh rỗi sinh nông nỗi đó sao.
Zero vừa mới tắm xong, cả người đều có vẻ hồng hào, khuôn
mặt đỏ hồng bị nhiệt độ trong phòng làm cho không có dấu hiệu hạ nhiệt, những
nơi da thịt lộ ra ngoài như bàn tay bắp chân, thậm chí cả bàn chân trên tay
Kaname đều phớt hồng.
Khi nãy thấy Kaname Kuran quỵ một gối bên giường, cùng một
bãi nào hộp nào chai đoán không ra người kia lại muốn làm gì?
“Anh bình thường một chút sẽ chết ai à.” Bàn chân bị nắm
hơi giãy dụa.
Lại bị nắm càng chặt.
Trên mu bàn chân Zero đã lên hình, Kaname cũng không nghĩ
đình chỉ. Đôi môi thổi nhẹ lên nơi vừa đâm xuống: “Tiếp tục?”
Zero buông Bloody Rose, bắt tay vòng sau đầu, nhìn Kaname
Kuran quỳ gối bên giường đang thay kim: “Tôi không nhìn ra anh muốn ngừng.”
“Xem như em đáp ứng.”
Zero im lặng.
Mu bàn chân nơi này kỳ thực nhạy cảm ngoài ý muốn, nhưng
Zero làm sao lại sợ loại đau nhức này, hơn nữa xăm hình chỉ kích thích rất nhỏ
đến cảm quan mà thôi.
Tiếng la khi nãy cùng lắm là bị giật mình.
Hình xăm mà Kaname chọn đương nhiên là cây hoa hồng
đại biểu cho Zero, sở dĩ phải sử dụng loại kim mũi nhỏ để họa ra những họa tiết
nhỏ tinh tế.
Lực đâm không lớn, tốc độ vừa phải, như vậy có thể giảm
thiểu tối đa đau đớn cho người xăm. Nhìn không ra Kaname Kuran có đúng là lần đầu
xăm hay không nữa.
Loại mũi xăm nhỏ này quan trọng chính là tinh xảo, vậy
nên thời gian để hoàn thành tương đối dài.
Thế nhưng nhìn hai người trong cuộc có vẻ cũng không thèm để ý đến việc đó.
Thẳng đến những ngón tay thon gầy đang di động của Kaname
dừng lại dưới ánh nhìn quá mức chăm chú của Zero.
Hoa văn hình hoa hồng cũng không lớn, chỉ chiếm một phần
nhỏ trên mu thiên về má trái bàn chân, nhìn nước thuốc bắt đầu chậm rãi thấm
vào vết xăm Kaname cũng không dùng băng gạc băng lại, lần thứ hai dùng môi
khẽ chạm.
Đương nhiên đều không phải chạm vào vết thương, mà là tinh
tế hôn lên vùng da chung quanh nụ hồng đang chực nở rộ.
“Anh cần phải biến thái như vậy sao.” Zero lần thứ hai cục
cựa bàn chân.
Mà người thuần chủng đơn giản là dùng bàn tay đang nắm chân
cậu đó thuận thế trượt lên thẳng đến phía sau đầu gối.
Zero vốn đang ở trạng thái bán hở, áo choàng tắm bản
thân đã không có tác dụng che đậy gì, hiện tại lại bị Kaname đẩy ngã vào trên
giường đùi phải bị nhấc lên, tư thế có thể nghĩ.
Nhưng người làm ra động tác mập mờ ám chỉ này nhưng cái
gì cũng không làm.
Nhẹ buông chân Zero, nhặt lên băng gạc băng bó kĩ quanh
hình xăm mới: “Mấy ngày tới em không được tắm, không được ngâm nước.” Vốn có sau
khi xăm rất nhiều điều cần phải lưu ý không được phạm vào.
“Cố ý sao Kaname Kuran.” Nhìn đối phương đem chân mình
băng bó xong, cũng nằm xuống bên cạnh, Zero cố ý phát hỏa.
“Ừ, đương nhiên.” Nắm lấy bàn tay cậu, nút vào mu bàn tay, nhìn nơi đó dần nổi lên vết sở hữu của mình: “Ngày mai em cũng xăm cho ta một hình
đi?”
“Trêm mặt anh nhé!”
“Chỉ cần em muốn.”
--tbc--
kute :">
ReplyDelete