Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Friday, September 28, 2012

Tự do sẽ không là cô đơn [2]


2.

     "Nhóc, hôm nay bên phòng ban báo vừa phát hiện một xác chết, con mang một thực tập sinh đến đó xem sao." Yagari phóng tập hồ sơ lên bàn cậu xong liền vội vã rời đi, Zero nhìn đống ảnh chụp tử thi còn chưa kịp phân tích, lại nghĩ đến mùi formalin trên bàn giải phẫu, bĩu môi một cái.

      "Ha ha, Zero, nếu chịu không nổi thì dùng một ít nước hoa mùi hoa quế đi." Vị đồng sự ở bàn đối diện biết Zero rất thích mùi hoa quế liền trêu ghẹo cậu.

     Nâng lên đôi ngươi tím đạm lạnh lùng liếc mắt người kia, tiện tay ném qua một xấp ảnh, xoay người lưu lại một câu: "Không biết trưa nay căn tin có món giá đỗ không nhỉ."

     Anh chàng kia gãi đầu không hiểu, thấy Zero đi rồi mới cúi đầu nhìn mớ ảnh trong tay, vừa xem xét hai mắt vừa trợn trừng — tấm đầu tiên là ảnh chụp anh ta lúc cả đoàn ra ngoài ăn sau khi khám nghiệm tử thi xong, gương mặt chưa hết vẻ mệt nhọc, tuy đã có chút thần khí nhưng vẫn còn xanh xanh tím tím, chỉ là... trên mặt anh ta còn dính hai cọng, giá đỗ!

     "ZERO ~~~!"

     Tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của một vài đồng sự gần đó, sau khi nhìn tấm ảnh liền đồng loạt ồ lên khinh bỉ:

     "Không biết là lần thứ mấy rồi, hết người chọc sao mà lại đụng đến cậu ta? Xem ra trưa nay lại có người ăn không tiêu, cái tội đãng trí."




     Sau khi gọi một thực tập sinh đi lấy hòm dụng cụ khám nghiệm ném lên xe, Zero chậm rãi đề máy chiếc Polo đã lỗi thời của mình, không chút do dự chạy thẳng ra khỏi cổng bệnh viện hòa vào dòng xe ùn ùn phía trước.

     Chỉ cần là đô thị lớn một chút, kẹt xe hiển nhiên là một chuyện bình thường, không kẹt xe đơn giản vì không phải thời gian ra ngoài của người dân; cũng như việc thành phố lớn đương nhiên sẽ có bệnh viện lớn, những đoạn đường thường xuyên bị ách tắc, cho dù là nửa đêm bị kẹt đường cũng không kỳ quái. Nếu không cần đến những máy móc khám nghiệm rườm rà phải hai người khiêng mới được kia, Zero thà đi giao thông công cộng, tuy rằng cũng phải chen chúc nhưng đảm bảo không cần phải ì ạch như hiện tại, chợp mắt một chút cũng không sợ trễ giờ.

     Thực tập sinh đi theo Zero nhưng lại tỏ ra rất hưng phấn, trên gương mặt trẻ măng có hơi khẩn trương vừa ngượng ngùng vừa cẩn thận bắt chuyện với cậu: "Kiryuu – sensei hình như rất hay ra ngoài khám nghiệm nhỉ, em mới thực tập không lâu nhưng đã đi cùng sensei hai lần rồi!"

     "Đúng vậy." Zero mỉm cười, nhìn thực tập sinh kia một chút: "Lần này đã ăn sáng chưa?" Giọng nói của cậu vốn rất nhẹ, hơn nữa lại là một âm sắc đặc biệt, nhất là khi mang theo vài phần vui vẻ, khiến cho người nghe cảm thấy mềm mỏng nhưng vẫn rất rõ ràng chạy thẳng vào lỗ tai.

    "Sensei..." Khuôn mặt cậu thực tập sinh thoáng đỏ một cái, tuy rằng cậu ta biết Zero không phải châm chọc, chỉ đơn thuần là vui đùa. Thế nhưng mỗi khi nhớ lại lần khám nghiệm tuần trước, xác chết bị thối rữa tương đối nghiêm trọng, lúc giải phẫu vùng bụng để khám nghiệm, Zero đã cảnh báo cậu tránh sang một bên, nhưng chính mình chậm một bước, một mùi đặc trưng của tử thi đang phân hủy lập tức bao trùm khiến cậu choáng váng, đến khi nội tạng hoàn toàn lộ ra thì... ‘may mắn khi đó mình không nôn cả ruột gan ra ngoài =___=’...

     "Ha ha, cậu như vậy là khá lắm rồi." Zero đưa tay vò đầu thực tập sinh, cười: "Lần đầu tiên làm việc này tôi một tuần không ngửi được mùi thịt, không phải không ngửi được, mà là không dám ngửi, ha ha... Chỉ là số cậu không gặp may thôi, pháp y thuộc hệ thống công viện như chúng ta rất ít khi gặp phải những xác chết thối rữa như vậy, chờ khi cậu tốt nghiệp đi pháp y bên hình luật thì mới gặp như cơm bữa."

     "..." Gương mặt cậu ta từ đỏ chuyển sang trắng bạch, bụng lại nhợn lên một cái — Kiryuu – sensei chỗ nào cũng tốt, chỉ có thói quen thích đem ‘cơm’ và ‘tử thi’ phối hợp cùng một chỗ này khiến người ta rất phiền muộn.

     "Ồ, chiếc xe kia thật hiếm thấy!" Đang muốn cực lực ức chế chính mình theo lời nói của sensei mà liên tưởng đến bữa trưa, thực tập sinh chợt nghe Zero tinh nghịch huýt sáo một câu, theo ánh mắt Zero quay bên trái dòm ra ngoài cửa xe.

     "Woa! Đây là xe gì vậy?" Không chớp mắt nhìn chiếc xe có hình thù cổ quái cũng đang bị tắc giữa đoàn xe dài bên kia đường.

     "Rolls-Royce Phantom Drophead Coupe." Đôi mắt tím nhạt đánh giá từ đầu đến đuôi chiếc siêu xe có tạo hình dung hợp giữa cao quý trang nhã nhưng lộ ra một kiểu quý tộc thời xưa nhẹ nhàng trả lời: "Dung tích 6.75 lít động cơ V12 - 48 valse không một chút tạp âm, nội thất ốp gỗ thủ công Santos Palissander sang trọng mà rất thanh lịch..."

     "Woa? Sensei hình như rất thích chiếc xe này thì phải!" Biết rõ thật!

     "Thích nhìn thôi." Biểu cảm của thực tập sinh kia Zero rất rõ ràng, rất nhiều người không quen nhìn chiếc xe có kiểu dáng cổ quái này, nhất là thanh thiếu niên. Nhưng Zero lại rất thích thương hiệu này, gọi là siêu xe nhưng không quá ảo, nhìn rất có cảm giác vững chãi, có điều giá của nó cũng rất đáng mơ ước: "Bộ khung cho phần mui của nó có giá bằng chiếc xe chúng ta đang đi đấy."

     "Oa ~~~! Vậy phải nhìn thêm một chút nữa mới được!" Thực tập sinh kia lập tức lại đeo thêm một vẻ sắp rớt hai tròng mắt, cuối cùng nhìn không thỏa còn lôi máy ảnh dùng để chụp tử thi ra bấm liền mấy phát: "Để cho mấy người ở nhà mở mang tầm mắt!"

     Nhìn dòng xe bắt đầu dịch chuyển, Zero đập vào đầu cậu ta một cái: "Dám nói cậu quên nhân vật chính của chiếc máy ảnh này cũng không phải chiếc siêu xe kia đi!"

     "Ha ha!" Xoa xoa cái ót, thực tập sinh ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Zero cười, nhưng thầm nghĩ một điều khác trong đầu — kỳ thực, cậu cùng lắm là ngưỡng mộ giá tiền của chiếc xe kia thôi, cậu thích chọc Kiryuu - sensei cười hơn, đôi mắt tím sáng lên dưới mi mắt hơi nheo lại nhìn rất có sức sống, ẩn hiện sau mấy sợi tóc bạc càng đẹp hơn!

     "Thật ra có được chiếc Polo này cũng là tốt rồi." Tuy rằng nó là tài sản công.



     "Nii - chan, em phát hiện bất kì thứ gì chỉ cần liên quan đến anh đều tốt 100% nha!" Yuuki thoải mái chống hai đầu gối vào băng ghế sau thẳng lưng ngắm nhìn dòng xe ngoài kia, đương nhiên không hề bỏ qua những đường nhìn tò mò ngưỡng mộ phóng tới chung quanh: "Chiếc xe này tuy quái dị, nhưng ngồi lên rồi mới biết thoáng mát dễ chịu cực kì ^__^"

     "Yuuki, đừng liều lĩnh như vậy, chúng ta sẽ bị nhìn thành thú quý hiếm mất." Cảm giác quen thuộc lại trồi lên trong Kaname, tuy rằng thích chiếc xe này, nhưng cũng không có nghĩa là anh thích ngồi trong xe cho người ta ngắm nghía chỉ trỏ giữa phố xá sầm uất, anh cũng không tự kỷ đến mức đó.

     "Xem như là em cho anh một cơ hội thể nghiệm những khó khăn trong cuộc sống thường nhật đi!" Yuuki quay ngắt lại trừng anh mình.

     "Em đúng là!" Kaname thừa nhận mình hoàn toàn thất bại trước cô em gái bướng bỉnh nghịch ngợm này, phản đối của mình khi truyền đến đại não của Yuuki liền tự động biến thành tán thành, chẳng lẽ phương pháp giáo dục của mình sai rồi?

     "A, thông xe thông xe rồi!" thấy Kaname bắt đầu có khuynh hướng lâm vào tự trách, Yuuki vội vã chỉ vào dòng xe đã chậm rãi chuyển động phía trước hô to.

     "..." Kaname bất đắc dĩ cười cười, đôi ngươi đỏ sậm liếc nhìn Yuuki một chút, nổ máy xe.

     Kỳ thực đâu phải chỉ mình mình nuông chiều em gái, người cầm lái chiếc Polo ban nãy không phải cũng rất cưng chiều em trai sao? Khi Kaname bắt đầu hưởng thụ được gió mát do tốc độ mang đến thì tâm tình cũng rõ ràng tốt hơn rất nhiều, bắt đầu vì hành vi nuông chiều quá độ của mình mà biện hộ.




     Bận rộn một ngày đêm, rốt cục dàn xếp ổn thỏa Yuuki, bấy giờ Kaname mới ngồi xuống trước bàn làm việc. Anh thích ánh mặt trời, bởi vậy mới đem khu vực vốn là sân thượng thiết kế thành phòng làm việc, không gian không lớn, thế nhưng rất thích hợp với ý thơ ‘xuân hữu bách hoa thu hữu nguyệt, hạ hữu gió mát đông hữu tuyết’ — ánh sáng đầy đủ, gió nhẹ trong lành mát mẻ, mưa phùn lất phất, trăng sao lấp lánh.

     Mở máy vi tính, nhanh chóng xử lý những văn kiện Seiren gởi đến, lần lượt trả lời từng cái. Seiren không chỉ là một bác sĩ ngoại khoa giỏi, khả năng sắp xếp công việc càng xuất sắc, giúp chính mình tiết kiệm không ít thời gian và sức lực, trên hết cô là một người trung thành tuyệt đối. Nhưng điều này cũng không cần phải để cho những người khác biết, phản bội, cũng không phải chỉ có một người phản bội là có thể tạo thành.

     Kuran gia là gia tộc đứng đầu cả hai giới hắc bạch, phía sau bức màn hô phong hoán vũ là những cuộc tranh giành quyền lực địa vị, Kaname mặc dù tận lực muốn thoát khỏi sự chi phối và ảnh hưởng của tảng băng trôi này, nhưng máu mủ tình thâm, ràng buộc huyết thống vĩnh viễn không phải nói bỏ là bỏ được.

     Bỏ qua những suy nghĩ về gia tộc, Kaname mở email do Hanabusa gởi đến, về ‘công việc’ của anh.

     Kuran - sama! Nhìn kiệt tác của ngài đi!

     Tiêu đề tràn ngập sức sống khiến Kaname phì cười, Aidou Hanabusa luôn là một người đầy năng lượng như vậy, song rất chân thành, chỉ có đôi lúc hơi phiền phức thôi.

    Kaname mở thư, đó là tập ảnh chụp toàn cảnh căn biệt thự do chính tay anh thiết kế, từ ngoại thất đến nội thất. Nói là biệt thự có hơi chút khoa trương. Căn nhà này chỉ là nằm gần khu biệt thự cao cấp tại ngoại ô thành phố, là thù lao anh yêu cầu cho công việc thiết kế khu biệt thự đó. Tên tuổi của Kaname trong giới kiến trúc không phải là nhỏ, vậy nên khi anh yêu cầu loại thù lao đặc biệt này khiến bên đối tác vô cùng kinh ngạc.

     Tọa lạc ngay một ngã ba, cả ba hướng đều chỉ là đường nhỏ, người xe cũng không nhiều, bốn phía chẳng phải hồ nước trong vắt hay rừng cây thơ mộng gì, chỉ có một mảnh đất trống trải phủ đầy hoa dại vờn quanh căn nhà hai tầng. Đất trống, cây dại um tùm, ba con đường nhỏ và một căn nhà trống, nhưng chừng đó cũng khiến Kaname tốn gần một năm để trang trí nội thất, tiếc là đến nay vẫn không có cảm giác hoàn thành.

     Dù sao cũng là cảm giác chủ quan của mình, Kaname nghĩ.

     Hanabusa rất thích căn nhà này, từ khi được thông báo chuẩn bị thiết bị vật dụng để lắp đặt, phản ứng của cậu ta rất tích cực, những bức ảnh này vừa nhìn là biết do ai chụp, góc nhìn mở, góc ngắm trực tiếp, kết cấu nhẹ nhàng khoan khoái.

     "????" Kaname kéo thanh cuộn xuống phía dưới, phát hiện một thứ không được như ý.

     Bất đồng với những bức ảnh tĩnh vật khi nãy, những bức sau là chụp cả cảnh và người. Mà người mẫu chính là Senri Shiki.

     "..." Kaname có chút đau đầu. Lại nói tiếp, Shiki là anh họ của anh, quan hệ giữa hai người tốt hay không không quan trọng, điều đáng nói là thân phận của cậu ta. Senri Shiki nếu là anh họ của anh, thì đương nhiên quan hệ của cậu ta với Kuran gia cũng không phải là ít, hơn nữa cậu ta còn là một diễn viên nổi tiếng. Những bức ảnh này mang đến cho Kaname một cảm giác, căn nhà nhỏ này cùng số phận của anh không khác là bao, trở thành trân thú nơi lồng sắt.


     Zero nhớ kỹ một câu nói trong bài văn cậu học lúc còn ngồi ghế nhà trường: buổi tối sau một ngày bận rộn, được thư thả tựa ở đầu giường đọc quyển sách mình ưa thích chính là hưởng thụ.

     Ngoài việc có được một giấc ngủ đủ giấc, đây là hoạt động mà Zero tận hưởng nhất.

     Trong căn phòng an tĩnh, dưới ngọn đèn ngủ lờ mờ, Zero tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí nghệ thuật có tiếng. Tuy rằng đi theo chuyên ngành y khoa thuộc bên kĩ thuật, nhưng Zero hoàn toàn không thể chống cự đối với những buổi tiệc thị giác như thế này. Cậu thích những bức phác họa mộc mạc, thích tranh màu nước và tranh sơn dầu, thích những bức ảnh chụp đầy màu sắc và tiêu cự hợp lý, thậm chí việc thích đọc truyện tranh Zero cũng chẳng hề giấu diếm! Nói trắng ra, thời gian rảnh rỗi của Zero không có một chút gì là dành cho công việc của mình.

     Dưới ánh đèn, Zero nhíu mày. Tạp chí số hôm nay khiến cậu không vừa lòng lắm chính là sự xuất hiện của một người mẫu! Zero không phải là một người tân tiến đi theo thời đại, đương nhiên sẽ không hiểu những người mẫu mặt lạnh lùng cứng đờ này thì có gì đẹp, chỉ là cảm thấy sự xuất hiện của cậu ta không hợp với bối cảnh phía sau. Nói như thế nào nhỉ, giống như sói muốn ăn cỏ vậy. Mặc dù cậu ta đã cố gắng biểu lộ sự hài hòa, nhưng sự hoang dã trong đôi mắt kia cũng không thể bị đạm mạc pha loãng, nhất là khi phông nền lại là một mảnh trống trải với căn nhà nhỏ xinh bên trong. Một loại cảm giác áp bức đập vào mặt, hoàn toàn không giống với chủ đề của album: Thành phố cảng.

     "A, là ‘Bến cảngkhông lối thoát’ mới đúng." Theo thói quen không bao giờ đọc những dòng thuyết minh dưới bức ảnh, Zero khẽ hừ một tiếng, tiện tay mở sang trang khác, ngực lầm bầm tạp chí này cũng bắt đầu chạy theo thị trường, những thứ đáng xem càng ngày càng ít.

~~

vầng, xe của anh già nhà ta \m/

0 comments:

Post a Comment