7.
Những
cơn mưa dai dẳng đầu đông chẳng thể nào làm người khác thích nổi, ít nhất là với Kaname, chán chường ngồi ở phòng làm việc nghe thuộc cấp báo cáo, tâm tư anh nhưng từ lâu trôi xa giống như cơn mưa
phùn ngoài kia.
Kurosu
rõ ràng không muốn để cho cặp sinh đôi chạm mặt, kì nghỉ hai tuần đủ cho Ichiru cắt
chỉ xuất viện về nhà dưỡng bệnh, tâm trạng Zero cũng tốt lên rất nhiều, chỉ có
điểm này là khiến Kaname tương đối thoả mãn. Nhưng nhìn tài liệu về Ichiru trong
tay, không ngoài dự liệu, có quan hệ mật thiết với Shizuka Hiou?
"Cậu
chủ, gần đây xung đột giữa chúng ta và gia tộc Hiou có xu thế tăng lên, nhưng
nguyên nhân thì lại có chút kỳ quái." Seiren vẫn giữ nguyên
tư thế hơi cúi đầu nghiêng người về phía trước như mọi lần, trình bày những gì điều tra được.
"Hai
nhà Kuran, Hiou tuy rằng đối lập nhưng rất ít khi giằng co trực diện như vậy, rất có khả năng bên
Kuran Rido muốn mượn việc này để bành trướng thế lực, nhưng còn gia tộc Hiou..." Kaname tiện tay lật thêm một trang tài liệu xem xét.
"Ý
của ngài là... có kẻ giật dây?" Seiren giật mình ngẩng đầu.
"Điều
tra nhà Shirabuki." Kaname ném tập văn kiện trong tay qua một bên, với tay
túm chiếc áo khoác trên ghế ― cũng sắp đến giờ Zero làm kiểm tra bên Kurosu xong rồi,
hôm nay để bồi thường lần lỡ hẹn trước, cậu nói muốn đi siêu thị mua nguyên liệu
nấu ăn, trở về nấu cho mọi người một bàn ra trò.
Bởi
vì trời mưa hơn nữa thời gian còn sớm, siêu thị cũng không nhiều người, có đủ
thời gian không gian chọn lựa kỹ càng. Kaname đẩy một chiếc xe mua sắm cười tủm
tỉm nhìn người phía trước đang chăm chú chọn nguyên liệu nấu ăn, thi thoảng trả lời câu hỏi của
cậu hoặc là đề xuất vài yêu cầu nhỏ.
"Mấy
ngày gần đây nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, Yuuki bình thường hay oán giận tay
chân tê cóng, ngày hôm nay làm lẩu dê đi." Zero một bên tỉ mỉ chọn thịt dê
tươi, một bên nói với anh.
"Vậy cũng tốt."
Kaname vui vẻ đáp.
Món
lẩu dê Zero làm hương vị siêu ngon, đồ gia vị nêm nếm cũng rất giản đơn, duy nhất
có hơi phiền phức chính là quá trình chế biến. Thịt dê muốn hết vị tanh phải cắt
khối ngâm với hỗn hợp gì đó, sau đó dùng lửa nhỏ hầm thật lâu cho khối thịt mềm
mà không bủn, theo thời gian chờ thịt chín, cả gian nhà dần dần bị phủ kín bởi
hơi nước ngào ngạt mùi thịt, ăn đến trong miệng mới thấy thấm tháp ngọt thịt mà
vẫn duy trì được mùi vị đặc trưng vốn có của thịt dê, kích thích vị giác muốn ăn tiếp mà
không hề thấy ngấy. Đó là bí kíp nấu ăn đặc biệt của Zero, mà Kaname cho rằng
chỉ cần nhìn cậu chế biến món ăn thôi đã là một loại hưởng thụ.
"Hay cho
thêm ít khoai tây đi." Kaname chỉ vào thứ mình muốn, ý kiến. Mỗi lần trong nhà làm món này, cả hai anh em nhà Kuran đều tự nhủ lãng phí dù chỉ một giọt súp
cũng là có tội với bản thân, mà khoai tây cắt thành từng khối tam giác nhỏ cho
vào nước hầm thịt thang cho ra mùi vị rất tuyệt. Vốn có Zero chỉ khi nào hầm
thịt bò mới cho loại củ này vào, chủ yếu là vì sợi thịt bò tương đối thô to, dễ
tổn thương niêm mạc dạ dày, phối hợp với khoai tây vừa mềm vừa bổ vừa
ngon. Thế nhưng sau khi ăn qua một lần, Kaname và Yuuki đều một mực đòi cho
khoai tây vào bất cứ món hầm nào của cậu.
"Cũng
được, vậy mua thêm một ít cải xanh cho đều vị." Zero vừa đi đến quầy hàng
tôm tươi, tiếp lời nói. Ẩm thực nếu muốn cân đối đương nhiên không thể thiếu
rau xanh. Cũng may, hai anh em nhà Kuran không như mấy cô chiêu cậu ấm khác chỉ
biết ăn thịt, phối hợp chút cá mực, tôm tươi, món lẩu thập cẩm này coi vậy mà lại
được hoan nghênh. Vì vậy mỗi bữa ăn trong nhà dù thế nào cũng đầy đủ rau củ quả
thịt cá.
"Uhm."
Kaname chỉ phụ trách đẩy xe và tính tiền, dù sao anh lựa mấy thứ này chỉ dựa
vào vẻ ngoài, Zero không trông cậy gì vào anh, mà chính đương sự cũng vui vẻ
vì việc này.
Hai
người sau khi trở về, tới tới lui lui bận rộn một trận, bữa cơm ngon lành mà đầm
ấm đã lên mâm, cả Yuuki lẫn Sayori đều không ngớt khen ngợi tay nghề của Zero lần thứ n, riêng
Yuuki thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi khi vừa khen vừa oán giận kế hoạch giảm
béo dài cả thước cô mới lên sáng này xong coi như phá sản rồi...
Chờ
khi Kaname trở về sau khi lái xe đưa hai cô nàng kia về nhà, cậu bác sĩ đã nửa ngủ nửa
tỉnh dựa vào sô pha, trông như tùy thời đều có thể tỉnh lại rồi lại không thể cự
tuyệt tiếng gọi của những giấc mơ khiến anh bật cười. Nhẹ nhàng lay lay
Zero, đánh thức cậu: "Về phòng rồi ngủ, sẽ cảm lạnh đấy."
Zero
mê mê tỉnh tỉnh đưa tay lên dụi mắt, động tác trông cực kì trẻ con khiến Kaname
không khỏi nhớ tới trước kia.
...
Yuuki
lúc bốn tuổi rất trắng trẻo béo múp, sau khi ngủ trưa dậy thường rất thích dụi
mắt, Kaname luôn phải đau đầu nghĩ đủ biện pháp để phân tán lực chú ý của bé, tránh
cho đôi mắt nhỏ trở nên đỏ bụp giống gương mặt như nhau.
Chỉ
là ngày đó, Kaname buồn cười nhìn cô em gái bé nhỏ của mình chống nạnh ra dáng
người lớn đối với một đứa trẻ khác bặm môi quở trách: "Không được dụi mắt,
nii - chan nói như vậy sẽ hết dễ thương, sẽ biến thành thỏ con xấu
xí mắt đỏ mồm đỏ!" Cậu bé tóc bạc vừa nhập nhèm tỉnh dậy, bỗng dưng bị mắng
bàn tay nhỏ bé vẫn để trên con mắt ngơ ngác trông không kém Yuuki nửa phần, thậm chí còn trẻ con hơn rất nhiều.
Kaname
bất đắc dĩ cười cười ― bản thân trưởng thành sớm, đương nhiên hiểu mình đang
nói gì. Lớn lên dưới sự lạnh lùng tàn độc của Rido, sau lại về sống chung với
hai vị gia trưởng tính khí nắng mưa thất thường, không sớm trưởng thành không
được. Yuuki thì khác, nói cô lớn lên trong lòng bàn tay của cả gia đình cũng
không ngoa, nhưng cho dù được thương yêu nuông chiều đến mấy, Yuuki vẫn là một
đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức gần như trưởng thành sớm. Đây có tính
là di truyền?
"Haruka,
tiểu công chúa của cậu đây sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh sống lưng
từ phía sau truyền đến, Kaname thoáng cái căng thẳng, dây thần kinh toàn thân buộc
chặt quay lại nhìn chằm chằm người đang đến gần, Kuran Rido.
"Anh..."
Haruka chật vật chạy theo sau Rido, việc hắn ta bất ngờ chuyển hướng về phía sân
sau rõ ràng làm ông trở tay không kịp.
"Tư
chất không tồi, không thua gì đứa con đáng yêu của ta đâu!" Đôi mắt cũng
mang màu đỏ sậm của Rido liếc về phía Kaname, không còn là ánh mắt dùng để nhìn
công cụ như vài năm trước, mà là đang nhìn con mồi, đồng thời là nhìn kẻ địch!
"Haruka,
không bằng để tiểu công chúa của cậu đến chơi nhà anh vài ngày đi, anh thấy thích
đứa cháu này rồi đấy!" Rido chậm rãi hướng Yuuki đi đến, Kaname vừa muốn
chạy qua lại bị Juuri kéo lại, động tác không lớn nhưng rước lấy cái nhếch mép
khinh bỉ của Rido. Nụ cười này, là coi rẻ tất cả những kẻ phản kháng không biết
tự lượng sức mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa, là Kaname, Haruka, kể cả
Juuri cũng vậy.
Mà
anh chỉ có thể bất lực nhìn Rido từng bước một đến gần Yuuki, không thể nhúc
nhích.
"...
!"
"?!!!"
Bỗng
nhiên, bàn tay đang hướng về phía cô bé của Rido rơi vào khoảng không, là cậu nhóc tóc bạc
nhưng trái ngược với vẻ ngây thơ khi nãy, cảnh giác như một con thú nhỏ kéo tay Yuuki
đang đứng đờ ra, chắn ngay trước người em. Đôi mắt tím lờ đờ bây giờ trừng thật
to, cực lực phát ra sát khí cùng đề phòng nhìn chằm chằm gã đàn ông cao lớn, bộ dáng tùy thời
đều có thể liều mạng tấn công.
Kaname
vẫn nhớ như in, một Zero nho nhỏ nhưng
sát khí trong mắt giống như một mãnh thú sẵn sàng xâu xé con mồi, tuy rằng không
rõ ràng, nhưng cũng đủ chấn động. Điều không phải trâu nghé ấu trĩ, mà là bản
tính quật cường trời sinh đã thâm nhập cốt tủy không cho phép bản thân chùn bước.
Khí
thế uy hiếp khinh khỉnh của Rido ngoài ý muốn bị cắt đứt, hắn trái lại nở nụ cười:
"Tóc bạch kim, mắt tím bạc, vẻ đẹp cùng sự áp bách hiếm có này..."
nói rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang rít gào không tiếng động của
Zero: "Chỉ có thể là cặp song sinh nhà Kiryuu, là cậu anh hay em đây?"
"...
!" cũng không giống như những đứa trẻ bình thường dễ dàng mất đi khống chế
khi bị khiêu khích, cậu trai nhỏ chỉ tận lực gia tăng sự cảnh cáo trong ánh nhìn với kẻ đối diện, hơn
phân nửa Zero cũng không biết Rido là kẻ ác, cậu chỉ là đề
phòng, chống cự theo bản năng.
...
"Ha
ha..." Vuốt ve gương mặt nặng nề lúc ngủ của Zero, Kaname cười cười, đúng là dễ
thương nhất khi ngủ, tùy ý sờ mà không bị la ^_^
...
Ngay lúc đó, Zero bị cha mẹ mình đến dẫn đi, đó là lần đầu tiên Kaname nhận thức cậu con cả của thế gia sát thủ nghe tiếng đã lâu này, Zero Kiryuu. Không hề lưu ý vợ chồng Kiryuu khi đối mặt Rido thì trên mặt lộ vẻ dè chừng cẩn thận, đường nhìn của Kaname một mực dán tại cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi vừa mới như một mãnh thú xù lông bây giờ lại bị người em sinh đôi quấn đến mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng...
Mà
sau lần đó, Kaname càng kiên quyết thuyết phục vợ chồng Haruka gửi Yuuki ra
ngoài. Ba người vì muốn đánh lạc hướng một Yuuki khi nghe tin này thì lần đầu
tiên khóc nháo không ngừng, đành phải mượn cậu con trai của nhà Kiryuu đến chơi
một thời gian, một tuần ở chung đủ để trấn an Yuuki, dư sức khiến Kaname nhớ kỹ
Zero Kiryuu, nhưng không đủ để cậu bé lưu giữ những kí ức về đoạn thời gian này.
"Tuy
rằng, hình như có người quên mất tôi rồi..." Nhẹ nhàng ôm lấy Zero trong giấc
ngủ sâu, Kaname cười chua chát: "Trí nhớ của em và Yuuki đúng là kém cỏi thật!"
~~~
Lãng mạn quá đi mất =))))
ReplyDeleteây dà ây dà, ta là ta hóng fic này =)) ta còn tưởng ty ko làm tiếp nữa chứ *chấm chấm*
ReplyDelete