8.
Tiết trời ngày càng lạnh, vừa mở miệng ra chưa kịp nói gì cũng đã xuất hiện
sương trắng, Zero bất đắc dĩ gõ cửa phòng làm việc của viện trưởng, cứ phải đến
kiểm tra sức khỏe liên tục thế này, cho dù không phải là khám bụng hay mông, có không muốn cũng phải liên tưởng chính mình giống như sản phụ sắp đẻ --__--!!!.
"Cục
cưng của ta, sao con nỡ theo chồng bỏ lại cha già đơn côi... Làm cha như ta thật
thất bại..." Kurosu vừa mở cửa nhìn thấy Zero, lập tức vứt bỏ vẻ ‘đạo mạo’
nên có của một vị Viện trưởng, như một con bạch tuộc dùng cả tám xúc tua quấn lấy người cậu, trong miệng lại lảm nhảm mấy từ không ai hiểu được, khiến ông bí thư vốn
đang bàn việc với Kaien trong phòng xấu hổ ho khan hai tiếng, xoay người tạm biệt.
"Xin
lỗi..." hai má Zero bất đắc dĩ nóng lên, không có cách nào đẩy Kurosu ra,
chỉ có thể gật đầu khó xử.
Bí
thư rất thông cảm cười cười, rời khỏi phòng, đóng cửa. Cảnh gặp mặt của hai cha con nhà này
ông đã diện kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng chả trách được, viện trưởng
của bọn họ kì thực chỉ là một đứa con nít không biết xấu hổ. Hơn nữa, đứa trẻ
tên Zero này cũng đúng là rất được yêu mến, chuyên môn sâu, am hiểu ẩm
thực, cũng không trách viện trưởng xem cậu như bảo bối của mình.
"Zero,
lại đến mùa rồi sao?" Sau khi phát đủ bệnh tâm thần của mình, Kurosu mới
khôi phục lại vẻ nghiêm túc hiếm có kéo Zero lại ghế hỏi.
"Không
hẳn, năm nay không nghiêm trọng như mọi năm, dù trời cũng sắp có tuyết rơi."
Zero thuận theo để Kurosu vén lên tay áo cậu đang mặc, trên cánh tay trắng ngà
xuất hiện một vết sẹo lồi, hơi tròn, làn da chung quanh vết sẹo trắng bạch nổi
đỏ. Vết thương không lớn nhưng khiến cậu ăn không ít vị đắng, hàng năm cứ đến mùa
đông là cánh tay phải liền đau nhức không nguôi, nhiều khi nghiêm trọng đến mức
không thể cầm nắm gì được. May mà mùa đông năm nay không trở chứng như mọi
năm, đến thuốc giảm đau cũng chưa rờ đến.
"Vậy
là tốt rồi." Kurosu hai tay lão luyện xoa bóp gân cốt cho Zero, ngực nhưng
lại một lần vì sai lầm của mình khi xưa mà dằn vặt, nếu như năm xưa chịu nghe lời
Yagari rửa tay gác kiếm sớm, thì sẽ không phải khiến Zero thay mình nhận nhiệm
vụ, như thế cậu cũng sẽ không vì lần thứ hai gặp phải Ichiru mà nhận vết thương
này.
"Vậy
chắc tôi có thể đi làm được rồi chứ, bằng không lão quái vật kia lại càu nhàu với ông mãi cho xem." Zero chưa bao giờ thích thấy vẻ mặt này của Kurosu.
Người
đang ngồi bên cạnh cậu tuy rằng lúc nào cũng có vẻ cà bất cà bơ không biết điều,
nhưng danh tiếng trong giới sát thủ thì khó ai bì kịp, càng đáng khâm phục hơn
chính là quyết tâm của ông. Huyết Vũ Tinh Phong Kurosu Kaien đâu chỉ là hư danh,
thật ra Zero rõ hơn ai hết việc mình không cầm súng được nữa chủ yếu là vấn đề
tâm lý, nhưng Kurosu vẫn như cũ quyết tâm bỏ nghề gầy dựng nên bệnh viện này, chữa
bệnh, cứu người. Chỉ bằng vào điểm này cũng đã đủ để Zero vô cùng kính phục. Sở dĩ,
Kurosu Kaien không thích hợp cau mày.
"Kệ,
cho lão ta quậy." Kurosu cười, dùng bàn tay ấm áp vỗ vỗ đầu Zero: "Kỳ
thực mấy chuyện trẻ con bốc đồng này ông ta còn rành hơn cả ta." Có cho tiền ông
thật sự cũng không nghĩ tới Yagari cũng rút khỏi giới sát thủ chỉ sau ông vài
ngày.
"Thật
muốn để sư phụ nghe ông nói những lời này." Zero lầm bầm, liếc Kurosu, bất
đắc dĩ trở thành tấm bia cho người ta nói xấu sau lưng, nhưng vẻ bó tay chán
chường của cậu trong mắt người đối diện lại giống như con nít không giành được
kẹo, thật sự là rất dễ thương ^_^
"Zero
~~~!!" Kurosu được đằng chân lân đằng đầu lại bắt đầu nhào vào người Zero
cọ cọ.
"Đang
nói chuyện nghiêm túc!" khuôn mặt cậu bác sĩ lại nóng lên, không kiêng nể
đẩy đầu Kaien ra.
"Được
rồi, cuối tuần có thể đi làm lại." Kurosu rốt cục gật đầu, sau đó dùng lực
vò rối mái tóc bạc: "Nhưng ta nói trước, vẫn là câu cũ, đừng làm quá sức, nếu
không ta lại cho con nghỉ phép dài hạn đấy."
"Biết
rồi." Zero buồn bực để mặc Kurosu chà đạp mái tóc mình. Kỳ thực bị ‘Bloody
Rose’ bắn trúng bị thương thành như vậy còn có thể cầm nắm được đã là kỳ tích, mà nhờ vào hai
từ ‘kỳ tích’ này Kurosu mới cho phép chình mình theo ngành pháp y, nếu dẹp được
rào cản tâm lý còn lại thì sẽ dễ thở hơn.
"A,
xem ra thằng nhóc nhà Kuran cũng biết cách chăm sóc người khác quá nhỉ ~~~" Kurosu
cười đầy ẩn ý, "Cứ tiếp tục như vậy, vết thương này chắc vào mùa nào cũng
không thành vấn đề!"
"... Tôi đi đây"
Không ngoài dự liệu, Zero trong nháy mắt quên hết tự trách vừa nãy, mặt đỏ hồng
quay đầu sang bên.
...
"Ông cụ non, yên tâm đi, Zero không có gì đáng lo đâu." Zero vừa rời khỏi,
Kurosu liền đánh điện thoại đến Kaname.
"Vậy
là tốt rồi." Kaname hơi híp mắt tựa ở chiếc Roll-Royces Phantom đã lâu
không ngó đến của mình, nhìn chăm chú vào cổng lớn bệnh viện. Thừa dịp chiếc Polo
mà anh và Zero hùn tiền mua được ‘ưu ái’ cho đi tắm rửa thuận tiện bảo hành nên
con Phantom danh chính ngôn thuận ‘bị buộc’ phải xuất chuồng, nhưng Zero chết sống
không cho Kaname lái chiếc xe này vào bệnh viện, không thể làm gì khác
hơn là chịu lép vế, tại cửa chờ.
Đương
nhiên, Kaname cũng không muốn giữa ngày nghỉ hiếm hoi của Zero mà lại phải chạy tới nơi
này, nhưng theo thời tiết càng ngày càng lạnh, tần số nhìn thấy Zero cau mày xoa
nắn cánh tay ngày càng tăng, có khi nửa đêm còn bị vọp bẻ. Nhìn người kia sắc mặt
trắng bệch ôm cánh tay ra mồ hôi, Kaname nghĩ trái tim mình cũng giống như cánh
tay đau nhức của Zero mỗi khi được anh xoa bóp cho vậy, từng trận từng trận co
rút nhanh, rõ ràng lúc mình bị trúng đạn phải ngồi im để Seiren gắp ra mà
không dùng đến bất kì loại thuốc tê nào cũng không đau đến thế này. Thế nên cho dù là vì Zero hay vì quả tim của mình, Kaname cũng phải lôi cậu đến chỗ
Kurosu kiểm tra cho bằng được.
"Còn
cần chú ý gì không?" nhác thấy bóng dáng Zero xuất hiện tại cổng bệnh
viện, vội vàng vẫy vẫy tay kia, cách nhau hai dòng xe cộ ngược xuôi cùng đám
đông rộn ràng nhốn nháo, anh vẫn dễ dàng thấy rõ, Zero khi nhìn thấy anh đang
ngoắc cậu thì bờ vai căng thẳng bất tri bất giác thả lỏng xuống dưới.
"…
Chú ý giữ ấm, chăm xoa bóp một chút là được." Kurosu dừng lại trong chốc
lát, muốn nói lại thôi.
"Tôi
biết rồi, cảm ơn." khóe miệng Kaname khẽ nâng lên, không để ý tới sự ngắt
quãng dị thường trong câu nói của Kurosu, tiện tay ngắt điện thoại, sau khi nhét bình sữa còn nóng hổi vào tay Zero mới xoay người mở cửa xe, quay đầu
thấy người kia có chút chán ghét nhìn chằm chằm lọ sữa trong tay liền cười thoải mái: "Cầm lấy, cho ấm."
"Uhm."
Zero nghe xong hòa hoãn hơn rất nhiều, vẻ mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Kaname
tự nhiên thấy vui vẻ, vừa nổ máy xe vừa cười -- Zero đúng là vẫn rất ghét mùi sữa nhỉ, rõ ràng thích ăn hải sản như vậy ^_^
…
"Zero!
Hôm nay là ngày thứ mấy sau khi hết hạn nghỉ phép rồi con mới chịu mò đầu lên ban hả?"
Rốt
cục kết thúc kì nghỉ, viện trưởng Kurosu điều (“Đó là lạm dụng chức quyền!” - Zero)
Zero xuống một phó ban nhỏ bé – công việc đơn giản chỉ là xử lý một chút việc vặt
vãnh cùng sắp xếp hồ sơ lưu trữ - nhàn hạ đến mức có người tại phòng pháp y ai
oán không ngớt.
"Hôm
nay không phải đi làm lại rồi sao?" cậu cũng không muốn đợi cho xương cốt
mình lên men, ngay lập tức bắt tay vào sắp xếp đống rác mà nửa tháng trước người
ta gọi nó là bàn làm việc, bắt đầu bận rộn.
Cũng
như các phòng khám lâm sàng khác trong bệnh viện, hai tuần rồi phòng pháp y phải
nói là nhốn nháo như bãi chiến trường. Thực tập sinh vừa mới tới chưa từng trải
qua cảnh tượng này, thậm chí có người còn làm việc liên tục 24/24 bên cáng thương, tiếng ai oán bay khắp trời, đầu óc choáng váng chạy tới chạy lui. Zero thực sự nhìn
thôi cũng phát mệt, kéo lại bọn họ: "Từ từ sẽ quen, ở đây không phải phòng
cấp cứu, đều là những vết thương đã định hình, không cần phải gấp đến độ níu
kéo từng giây như vậy."
Những
ngày cực hình trôi qua, đến khi niêm phong hết đống hồ sơ thì những thực tập
sinh kia mới thấu hiểu thế nào là cổ họng khô rát nước bọt bốc hơi máu đặc
không thông thân thể lên men, nhìn Zero một cách sùng bái .
Trách
không được trước đây mấy đàn anh đàn chị đi thực tập phòng pháp y về đều hãi
hùng: The Saw mà tính cái gì? Những kẻ nghĩ series đó kinh dị khẳng định là
chưa từng bước chân vào phòng pháp y!
Chỉ
là, Kiryuu - sensei quả thật rất thần kỳ, cho dù đang buồn bực hay oán giận, sensei
đều có thể bình tĩnh mà giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất, ôn hòa mà chính
xác. Nếu đổi lại là người khác, vời cường độ công việc dồn dập mà bất ngờ như vậy,
phải cật lực đến hơn 6 7h tối mới được bước ra khỏi cửa không nói, đầu óc có lẽ
cũng chẳng còn bình thường nổi.
...
"Thật đúng là khổ cực..." Cách bãi đỗ xe không xa, Kaname nhìn cửa sổ phòng pháp
y vẫn còn lên đèn, Zero đang chỉ đạo một thực tập sinh phương pháp đo lường
biên độ hoạt động của các đốt ngón tay: "Nhà có con trẻ như vậy thật khiến các bậc trưởng bối cũng đau đầu không ít nhỉ, Ichijou."
Ichijou
Takuma đứng cạnh cậu bạn của mình, không dám ý kiến mà chỉ cười: "Kaname nếu như muốn biết,
cần gì phải hỏi tớ." Cậu chỉ cần hé môi, Seiren khẳng định đến nhà Kiryuu
có bao nhiêu con muỗi đều có thể cho cậu biết.
"Vậy
sao?" con ngươi đỏ sậm của Kaname xẹt qua khuôn mặt Ichijou Takuma, nhấc
lưng khỏi thân xe trắng bạc, đưa lưng về phía anh phất tay: "Tớ phải đi đón
người đây, hôm khác gặp."
"..." Nụ cười thường trực trên mặt vị trưởng khoa ngoại dần rút lui nhường chỗ
cho một biểu cảm khác, cái liếc mắt của Kaname vừa nãy, sắc bén như gió cắt lại
thâm sâu trầm ám, rốt cuộc cậu ấy đã biết đến đâu rồi?
~~~
0 comments:
Post a Comment