Muốn nói một chút: Dù đã lường trước tình huống xấu nhất về VK nên ta không phản ứng mấy, nhưng với kết cục như vậy nói hoàn toàn không buồn là không có khả năng. Thất vọng.
10.
Chăm
sóc con ma men phải lao lực gấp bội phần so với chăm sóc trẻ sơ sinh, chí ít, bạn
không cần phải lo lắng mấy đứa nhóc người toàn mùi sữa kia lúc nào sẽ nôn một đống
vào người bạn, nhưng những kẻ mượn rượu làm càn thì có.
Zero
khi say không làm ồn, cũng chẳng quấy phá, lui người trên xe hít thở sâu, gương
mặt trắng trẻo bị phủ một tầng rượu vựng, nhưng dễ thấy nhất vẫn là tái nhợt.
Xem ra cậu không thuộc loại người say rượu đỏ mặt. Nếu vậy càng chết tiệt, gương
mặt thường ngày không biến sắc nay đỏ hồng lên, rốt cuộc là đã uống bao nhiêu!
Kaname
tận lực lái xe bình ổn, đảm bảo tốc độ mà không khiến người bên cạnh khó chịu. Nhưng khi dìu
cậu ra khỏi xe vẫn thấy Zero nhăn chặt vùng xung quanh lông mày lầm bầm:
"Khó chịu... Đừng động đậy!"
"..." Anh không nói gì, hiện tại không lẽ bất động? Vậy chẳng phải tự đem mình biến
thành giá cắm nến, đứng đây chờ ngắm bình minh? Xét đến tính thực thi cho yêu cầu
lần này của Zero không quá cao (với tình huống này mà chỉ là ‘không quá cao’???)
Kaname điều chỉnh lại tư thế ôm cậu vào nhà, tuy rằng một thân mùi rượu, nhưng
lại không dám cho cậu đi tắm, chỉ lấy khăn ấm lau lên gương mặt đỏ hồng.
"Kaname...
?" Cảm giác ấm áp mềm mềm làm cho thanh tỉnh đôi chút, đôi mắt tử đinh lan tràn
hơi nước nỗ lực lấy lại tiêu cự.
"Sao
vậy?" Không bỏ qua sự hoảng loạn của Zero khi cậu vừa mở mắt, động tác của
Kaname dừng lại, ôn hòa trả lời, đến khi cảm thụ được thân thể kia lần thứ hai
trầm tĩnh lại, anh mới tiếp tục lau người cho cậu.
"Khó chịu..."
Zero khó chịu xả cổ áo của mình, bưng lấy cổ trái giống như bị thương, hai mắt bắt
đầu ứa nước.
"Chỗ
này bị làm sao?" Kaname bắt đầu nghĩ có gì đó không đúng, Zero nói đều không phải ‘nóng’,
mà là ‘khó chịu’.
Nhẹ
nhàng dỗ người bắt đầu khóc thành tiếng, đem tay cậu mở ra, thay cậu xoa nhẹ
nơi đó. Bên cổ trái của Zero là một hình xăm rất đẹp, đó cũng là nơi cậu bảo khó chịu. Thường ngày hình xăm này luôn bị cố ý che lại dưới cổ áo. Mà cả hai đều
thuộc tuýp người ít cùng người khác tiếp xúc thân thế, Kaname càng không có cơ hội
chạm đến nơi đây. Lúc này anh mới nhận ra, trên mảng da mềm mịn có một vết sẹo
dài nhưng mảnh, hơi đồng màu da hơn nữa có màu sẫm của hình xăm che lại, chỉ nhìn
thôi rất khó nhận ra.
Mặt
sẹo rất mềm, chứng tỏ vết thương lúc đó rất sâu; vết cắt đều, không bị mỏng dần
về hai phía, phải là một vũ khí rất sắc bén mới làm được việc này. Bị thương
như vậy ở cổ, sạch sẽ lưu loát, rõ ràng không chừa cho nạn nhân con đường sống. Ánh
mắt Kaname ngay lập tức tối sầm lại.
"Đau...
Cha, mẹ... Zero đau quá..." Cơ thể Zero càng cuộn chặt lại, cúi đầu nức nở:
"Vì sao... Ichiru..." Trong cơn vô thức cậu không biết dưới tay mình cũng không phải vết
thương năm xưa mà là bàn tay Kaname, như thể muốn tự cứu mình gắt gao đè nặng xuống,
hoảng hốt thất thố như một tiểu thú gần chết mà không ai cứu viện.
"..."
Trái tim Kaname bị từng tiếng nấc cào cấu đến nỗi hít thở không thông, dùng lực giúp
Zero thả lỏng cơ thể, không để ý giãy giụa mà ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt mái
tóc bạc, đem nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của mình truyền qua, khẽ nỉ non bên cổ
cậu: "Zero, Zero, ngoan, anh đây..." mãi đến khi hô hấp bắt đầu của cậu
bắt đầu bình phục, đều đều, nặng nề ngủ.
Dưới
ngọn đèn, những vệt nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt khiến anh nghĩ rất chói mắt.
...
"Seiren, ta muốn một vài tư liệu, mười giờ sáng mai phải có trên bàn làm việc..."
Dàn xếp xong Zero, Kaname chỉnh sửa lại quần áo mất trật tự, sau khi giao cho người trợ lý của mình một mệnh lệnh chỉ vài từ đơn giản liền nhấn số gọi cho Kurosu.
"Zero
ngủ rồi à?" Kaien hiển nhiên biết đứa trẻ kia sẽ xuất hiện trạng thái gì, hít sâu,
vào thẳng chính đề: "Mỗi lần nó say thành như vậy... thật khiến người khác
đau lòng."
"..." Ánh mắt của Kaname thâm trầm u ám. Anh đương nhiên biết, Zero của bình thường, bờ
vai thẳng tắp, cao gầy vẽ nên cảm giác cứng cỏi, quật cường tin cậy. Làm cho bất
giác đem hy vọng cùng gánh nặng đều đặt lên vai cậu mà không hề tự hỏi ‘cậu có
làm được không’. Nhưng họ quên mất Zero cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng là người,
cũng mong muốn có người có thể cho cậu yên tâm dựa vào, cho cậu quan tâm, cho cậu
nơi để phát giận.
"Zero
nó cứ luôn gồng mình gánh chịu vết thương này, dù biết say rượu không tốt cho sức
khỏe, tôi cũng mong muốn nó có thể tùy hứng như vậy một lần." Sự ưu thương
trong tông giọng của Kurosu dù xuyên thấu qua ống nghe vẫn như cũ không giảm,
"Mà cậu, Kaname - kun..." Kurosu trịnh trọng dừng một chút, hỏi
Kaname: "Trước bởi vì cậu không nói, tôi cũng không hỏi, cậu thực sự muốn
bước vào cuộc sống của Zero sao?" Có một số việc, nếu như không dự định đi
tới cuối cùng mà chỉ dựa vào thương hại nhất thời, nếu Zero không muốn nói ra ông sẽ không hé miệng về bất
luận điều gì ― thương hại và đồng tình, là những con dao
cùn tàn nhẫn.
"Nói." Lời nói giản đơn nhưng chứa đầy áp lực, không cho phép từ chối. Trước đây anh
không tra, cũng không hỏi, là tôn trọng Zero; hiện tại như thế này, Kaname tự
có tính toán.
"Ha
ha..." Kurosu cười thay cho câu trả lời, quả nhiên không hổ là thiếu gia
nhà Kuran, sương mù dày đặc làm kẻ khác phức tạp vĩnh viễn cũng không thể ngăn
trở đường nhìn của cậu ta.
"Tôi
có thể nói cho cậu, mà những thứ Seiren tra không được, nói đến cũng không dài
lắm." Kurosu chậm rãi nhớ lại: "Năm Zero lên sáu, là tôi cứu nó..."
"..."
Kaname không nói gì, anh biết Kurosu nói không hề khoa trương. Hai mươi năm trước
Kurosu Kaien đột nhiên biến mất khỏi giới sát thủ, nguyên nhân thì chỉ có trời
biết đất biết, điểm ấy từ việc Zero bình an vượt qua hai mươi năm này có thể thấy
được.
Vào
đêm mưa hai mươi năm trước, Kurosu Kaien trong vũng máu tìm được đứa bé tuy rằng
ý thức đã hỗn độn, điều khiến ông giật mình chính là, cho dù ý thức đã sớm
không còn, hai tay của nó nhưng vẫn ra sức đè nặng bên cổ mình.
"Co
giật? Bản năng sinh tồn?" Làm sát thủ, ông đã mắt thấy tai nghe không biết bao
nhiêu thủ đoạn hèn hạ mà con mồi sử dụng để sống sót, nhưng đây là lần đầu tiên Kurosu bị ý
chí sống còn của một đứa nhỏ làm chấn động.
"Cho
dù bị phản bội, cho dù cực kỳ bi ai, cũng muốn sống sót sao... Thật muốn biết, con
rốt cuộc có thể đi tiếp đến khi nào..."
"Tuy
rằng cực lực phản đối phương thức giáo dục bên nhà Kiryuu, nhưng sự quấn quýt
giữa Zero và Ichiru làm tôi buông lỏng cảnh giác." Kurosu dù kinh qua thập tử
nhất sinh đều không chớp mắt, nhưng ông vĩnh viễn không muốn nhớ đến cảnh tượng
khi đó ― xác vợ chồng Kiryuu hầu như không còn giọt máu cùng Zero chỉ còn một
hơi thở ngâm mình giữa mảnh sân đỏ tươi, cơn mưa như trút nước cũng chẳng giảm được
mùi tanh kim loại của máu trong không khí, không thấy tung tích Ichiru...
Kiryuu
là gia tộc sát thủ danh tiếng bao trùm cả hai giới hắc bạch, thế nhưng có thể
vì tiếp xúc máu tanh quá nhiều, số thành viên trong dòng họ ngày càng thưa thớt.
Hầu như mấy đời đều chỉ sinh con một, bọn họ dần lo sợ gia tộc sẽ không người nối
nghiệp, vì vậy phương thức giáo dục lệch lạc tàn nhẫn bắt đầu được triển khai.
Ban đầu, Zero và Ichiru sinh ra được xem như một phép lạ, sau mấy đời con một
cuối cùng Kiryuu gia cũng có được hai người con trai! Nhưng những lời kế tiếp của
bác sĩ như tiếng sét kéo cả gia tộc xuống địa ngục ― bởi vì trong thời gian
mang thai gian không chú ý tĩnh dưỡng cùng tinh thần luôn căng thẳng quá độ, dẫn
đến thể chất cặp sinh đôi rất yếu, Zero mới sinh thì rất nhỏ gầy, nhưng vẫn khá
hơn Ichiru rất nhiều, tối trọng yếu là bởi vì khó sinh, cơ thể mẹ đã không thể
mang thai được nữa.
Cũng
may, trải qua chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, sức khỏe hai anh em càng ngày càng tốt.
Hơn nữa Zero cũng từ từ biểu hiện ra thiên phú kế thừa khiến mọi người an
tâm, điều duy nhất khiến bọn họ không hài lòng, nhưng Kurosu lại thấy thoải mái chính
là Zero đứa bé này tính cách rất lương thiện. Vợ chồng Kiryuu từng để kích ra sát
khí của Zero mà khiến nó chịu không ít vết thương đến người lớn nhìn vào cũng phải giật mình, vậy mà nó cũng chỉ yên
lặng sát trùng, băng bó mấy vết thương trên người, lúc đối diện Ichiru vẫn cười thật hồn nhiên.
"Zero
rất hiểu chuyện, thằng bé biết cha mẹ là thương mình, nên nó luôn nỗ lực, còn
có Ichiru..." Kurosu nhắm mắt, nếu nói Zero là hy vọng của gia tộc, thì
Ichiru chính là trụ cột tinh thần cho Zero.
"Mà
khi tôi nghe nói gia tộc Hiou theo dõi bọn họ, muốn đào tạo thành sát thủ của mình,
liền lập tức quay về thì mọi chuyện đã như vậy." Kurosu tin tưởng Seiren sẽ
cung cấp đủ những chi tiết còn lại, "Ngày đó, là sinh nhật sáu tuổi của
Zero, cũng là của Ichiru."
"Sau
này, là lỗi của ta, Zero lần thứ hai gặp lại Ichiru, bị thương ở cánh tay phải..."
「Zero, em chỉ muốn chứng minh bản thân
mình không phải là gánh nặng!」 Kurosu nhớ rất rõ ràng, lúc ông chạy đến
nơi, chỉ nghe được tiếng vọng xé rách bóng đêm dày đặc của Ichiru.
Zero
trong lúc thay ông nhận nhiệm vụ gặp phải phục kích của Hiou Shizuka, lúc bị súng
gây tê bắn trúng cậu vì muốn quay về báo cho ông về cái bẫy của ả ta, dùng hết
ý thức còn sót lại, bắn một phát súng vào cánh tay phải của mình, dùng đau đớn
kích thích thần kinh hoạt động, tiếp tục chiến đấu nhằm thoát khỏi vòng vây.
Đó
là lần thứ hai ông ôm một Zero toàn thân đẫm máu, lần đầu tiên chật vật muốn chạy
trốn, cũng là lần cuối cùng người ta thấy cái tên Kurosu Kaien xuất hiện trong giới sát thủ.
"Đối
với Zero mà nói, Ichiru Kiryuu là một vết thương không dám mà cũng không muốn
chạm vào." Kurosu đóng điện thoại, lưu lại những tiếng tút dài vô tri bên
tai Kaname.
…
"..."
Đợi một lát cho thân thể khôi phục cảm giác, đầu đau như búa bổ khiến Zero nhịn
không được than một tiếng gõ gõ đầu, cậu ghét nhất là đau đầu sau mỗi lần say
rượu!
"Biết
sẽ đau đầu, lần sau đừng có đua đòi uống rượu nữa." Một đôi tay vững chãi mang
theo nhiệt độ cơ thể ấm áp, lúc mềm lúc nặng, lúc xoa lúc bấm lên mấy huyệt vị
trên đầu cậu, có vẻ rất chuyên nghiệp.
"Kaname..."
Zero mở mắt, nhìn người ngồi ở bên giường: "Anh biết hết rồi đúng không?"
"...
?" Cái này, nhưng thật ra Kaname có hơi bất ngờ: "Biết cái gì?"
"Ngoại
trừ đêm mưa năm tôi sáu tuổi cụ thể xảy ra chuyện gì, cái khác đều đã biết."
Zero nhìn thoáng qua người vẫn đang mát xa cho mình, nhắm mắt hít một hơi sâu.
"..."
Kaname trừng mắt to, vừa khó tin vừa thú vị đẩy ra mấy sợi tóc trên trán Zero:
"Em đừng nói say thành như vậy còn có ký ức chứ!"
"Đương
nhiên..." Zero nhăn mặt, lẽ nào say rượu và mất trí nhớ lại có quan hệ? Vậy
nên, cậu ghét nhất mấy kẻ ‘say lên làm càn’, ‘tỉnh lại vô tội’ gì đó! Lừa gạt
con nít!
"Ờ…
Vậy nói tôi nghe cảm giác đó như thế nào?"
"..."
Zero trong nháy mắt nghĩ cơn đau đầu ban nãy bị cái hứng thú kì dị của Kaname gọi
về, mấy mạch máu não cứ bùm bụp trong đầu, không kiêng nể đánh một cái lên cánh
tay anh: "Cái gì cũng nhớ kỹ, chỉ là khống chế không được mình."
Cái
gì cũng nhớ kỹ, có nghĩa là kể cả mình! Kaname trong bụng vuốt mồ hôi ― may mà lúc
đó mình không có ‘dậu đổ bìm leo’ ^_^
"Vậy
chúng ta trao đổi đi?" Bị đánh, người kiến trúc sư còn vui vẻ cười như kẻ trộm cúi người
xuống kề Zero, cọ xát bên tai cậu nhẹ giọng nói, ngón tay vẫn giữ nguyên vị trí,
nhưng không chuyên nghiệp xoa bóp như khi nãy nữa.
"Trao
đổi gì?" Biết chính mình nếu như không hỏi, Kaname tuyệt đối sẽ không tiếp
tục cho mình hưởng thụ mát xa, Zero tức giận trừng mắt liếc anh, dám uy hiếp tôi!
"Em
không được nhớ về những kí ức này nữa, tôi cũng không hỏi. Đổi lại thì em có thể
tùy ý làm nũng với tôi, không được say, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai ^_^"
Chuyện
cũ của Zero rất đơn giản, dù cậu không nói, nhưng dựa vào những gì Kaname biết
đến cũng có thể suy đoán được. Tám phần mười là người em tên Ichiru kia bị người
lớn trong nhà làm cho áp lực sinh ra oán hận, đầu phục Shizuka Hiou, làm hại
Zero đau lòng khó xử cộng thêm chịu thương không ít. Kaname là người đàn ông ưu
tú của xã hội, sao có thể đứng nhìn người mình thương khổ sở ôm vết sẹo một mình chứ?
Như
vậy, cái tên Shizuka Hiou cũng nên đi vào lịch sử rồi.
~~~
chap mới \m/
ReplyDeleteĐoạn này ty:
" Cũng may, trải qua chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, sức khỏe hai anh em càng ngày càng tốt. Hơn nữa, Zero cũng từ từ biểu hiện ra thiên phú kế thừa khiến mọi người an tâm, duy nhất khiến bọn họ không hài lòng, nhưng Kurosu lại thấy thoải mái chính là Zero đứa bé này tính cách rất lương thiện. Vợ chồng Kiryuu từng để kích ra sát khí của Zero mà khiến nó chịu không ít vết thương buồn thiu, mà Zero chỉ là yên lặng sát trùng, băng bó mấy vết thương trên người, lúc đối diện Ichiru vẫn cười đến vẻ mặt hồn nhiên."
Ta góp ý chữ "duy nhất khiến bọn họ không hài lòng", duy nhất này chắc là Ichiru mới đúng chứ ha? 3hmm3
với lại từ "vết thương buồn thiu", nghe hơi khó hiểu á ty 3hmm3
vậy thôi ty, thank chap mới \m/
Ps: at mừng vì chỉ ship KanZe mà ko đọc VK =))))))))))
cái chỗ "duy nhất" nớ ý là điều duy nhất ở Zero mà cha mẹ cậu không hài lòng là hiền quá, nhưng đó cũng là điều khiến Kaien an tâm á ty.
ReplyDeleteCòn cái "vết thương buồn thiu" là lỗi edit, chưa xóa =))