9.
Lại
một đoạn nhạc đệm nữa qua đi, sinh hoạt bắt đầu khôi phục bình thường ― Kaname
lại được vui vẻ hưởng thụ bữa sáng ấm áp tốt đẹp mỗi ngày, cộng thêm một thú
vui nữa ― đưa đón Zero đi làm.
Vốn
có Zero rất phản đối loại đặc thù chiếu cố này của Kaname:「Tôi có phải học
sinh tiểu học đâu!」cậu kháng nghị sau khi phát hiện Kaname thật
ra không hề tiện đường nhưng vẫn đòi đưa đón mình. Mỗi ngày chở đi chở về, từ nhỏ
đến giờ Zero nào có trải qua loại phụ huynh coi quản này, trong từ điển sinh hoạt
nhà Kiryuu căn bản không có ba từ ‘đến trường, học tập, giao lưu bè bạn’, đương
nhiên chưa từng trải nghiệm cảm giác được đưa đón... Cậu chỉ biết là, hiện tại
thời gian bị đồng sự chọc phá pha trò ngày càng tăng mà ngoài đỏ mặt quẫn bách
ra cậu chẳng biết chống chế gì...
Về
phần Kaname, anh thích thấy Zero cười. Hồi xưa đọc đâu đó một quyến sách có nói,
cười là hoạt động đòi hỏi nhiều sự kết hợp vận động cơ thể nhất, nụ cười càng
phát ra từ nội tâm thì sự kết hợp vận động kia càng lớn. Các cơ trên người rốt
cuộc nhiều ít phân bố thế nào Kaname không rõ lắm, nhưng anh biết mỗi lần đợi
ngoài cổng thấy Zero đi ra nơi làm việc, biểu cảm trên gương mặt cậu lúc ngẩng đầu nhìn thấy anh đang chờ mình tan
tầm chính là biểu cảm sinh động nhất trên gương mặt đó. Ngày nào cũng nhìn mà không thấy chán
^_^
「Nii - chan, anh không theo nghề thám tử
thật là lãng phí!」Yuuki tuy rằng cũng biết Zero chỉ là do
nhân sinh đặc biệt mà biểu cảm bị thiếu khuyết chứ không phải mắc chứng vô cảm gì,
thế nhưng việc anh trai mình có thể từ trên gương mặt tinh xảo của Zero đọc ra
nhiều điều như vậy khiến cô nàng cảm khái nghìn vạn lần:「Có thể đây là ‘độc
tâm thuật’ trong truyền thuyết chăng?」
Thế
cho nên, cậu bác sĩ hôm nay công tác thuận lợi hay không, Kaname không cần hỏi cũng
biết.
"Mệt
lắm sao?" Chuyên tâm quay xe, liếc mắt nhìn Zero.
"Cũng
không đến nỗi." Thành thật lắc đầu, hơi nhắm mắt lại.
Kỳ
thực cũng không phải đại sự, thời gian cơm tối trao đổi trò chuyện cũng được. Thực
tập sinh mới tới bởi vì không quen thao tác giảo nghiệm, đem biên bản khám nghiệm
của lão quái vật trong phòng bọn họ làm hỏng mất, sợ đến nhất thời hoang mang căng
thẳng, đôi mắt trông mong nhìn về phía Zero vừa lúc bước vào phòng giải phẫu
quan sát tiến trình thực nghiệm.
"Để
tôi đoán, em nhận lỗi về mình." Kaname rất rõ ràng cá tính của Zero, không
như vậy mới là kỳ quái.
"Thì sao chứ!" Zero vô cùng tao nhã vất hai cục long não vào thùng rác đồng thời
miệt thị lão quái vật kia: "Không phải chỉ là đem vài tiếng đồng hồ của
ông ấy vất xuống hồ cá thôi sao? Tôi đã sớm muốn làm như vậy." Cùng lắm mất
thêm vài tiếng làm thủ tục nhận lại xác, ít ra cũng được nhìn thấy vẻ bừng bừng
đại hỏa của lão ta! Zero ngực oán thầm nhưng mắt vẫn dõi theo Kaname, ý bảo
không được phí phạm thức ăn.
Bị
lão yêu quái kia răn dạy cũng không suy sụp tinh thần, mỗi ngày sống chung với
lũ đã sớm luyện cho toàn thể nhân viên trong phòng pháp y luyện xong công phu mắt
điếc tai ngơ, đặc biệt với tần số phát bệnh của ông ta, còn công hiệu hơn cả
loa phát thanh thành phố hằng ngày kêu gọi người dân tập thể dục. Huống chi sau
lưng cậu còn có một tấm bình phong mang tên Kurosu? Cho dù Zero cho tới bây giờ
chưa từng đem câu「cha nuôi tôi là Viện trưởng」đọng ở ngoài miệng
^_^
Hao
tâm tổn sức nhất chính là thoải mái vị thực tập sinh kia ― cậu ta đầu tiên là bị
giật mình té ngã, sau đó lại như chim non thấy mẹ, ríu ra ríu rít bám lấy Zero nói
hết chuyện này đến chuyện khác, khiến Zero có cảm giác nước sông cuồn cuộn cũng
không đủ để biểu đạt sự cảm kích của cậu ta lúc này...
"Ha
ha, đây gọi là cái khó xử của đàn anh." Kaname trêu cười cậu: "Ai bảo
em giúp cậu ta làm gì?"
"Tôi
là giáo viên hướng dẫn của cậu ta, đây là bổn phận." Zero hồi tưởng một
chút cảnh tượng chiều hôm nay, mặt đỏ hồng lên, vùi đầu ăn cơm: "Cậu ta
còn nhỏ, tôi chỉ muốn cho cậu ta biết khi ra đời, có một vài chuyện, là đồng
nghiệp vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau." Cậu không ngẩng mặt lí nhí, Kaname
chỉ nhìn thấy mái tóc bạc mông lung dưới ngọn đèn huỳnh quang.
Đây
là kiểu quan tâm chỉ thuộc về Zero, im lặng mà chở che.
...
Trời
càng ngày càng lạnh, sau một thời gian bận bịu nữa, Kaname lại có thêm hăng hái
để thiết kế lại căn nhà nhỏ ở ngoại thành kia. Thêm thêm chỗ này, sửa sửa chỗ nọ,
sau nửa ngày mới ngưng tay nhìn lại thành quả, có chút bất ngờ. Nói như thế nào
nhỉ, đột nhiên tâm huyết dâng trào nên mới tiến hành một vài thay đổi không
đáng kể mà thôi, nhưng tổng thể lại đem đến cảm giác bất đồng lớn. Vừa định xem
xét lại một lượt, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Zero?"
Nhìn tên người gọi, Kaname hơi bất ngờ. Ngày hôm nay cậu có nhắn cho anh, bảo tối
nay đi ăn cùng Kurosu, sao tự nhiên lại gọi về nhà?
"A lô,
chào buổi tối, Kaname... ?" Khiến Kaname kinh ngạc chính là đối phương
cũng không phải Zero, mà là Kaien? Zero đâu?
"Kurosu
- san, chuyện gì vậy?"
"Ờm...,
kỳ thực cũng không có gì..." Thanh âm rõ ràng chột dạ, ngoài ra còn có vô
số tạp âm, tiếng nhạc, tiếng người...
"..."
Kaname rất rõ ràng địa phương nào sẽ sản sinh ra loại thanh âm xập xình nhốn nháo này, liền
nhíu mày ― lại là lão già không nên nết Kurosu Kaien, rốt cuộc mang Zero đến
nơi nào? Hơn nữa, hôm nay là ngày mấy?
"Nói!" thả cây bút trong tay, dùng một tư thế thoải mái ngửa người ra ghế sau, hiện
tại anh đang rất nhẫn nại.
"Nên
nói từ chỗ nào?"
"Từ
đầu."
"..."
Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn không tự giác được mình mới là bậc cha chú,
trái lại ngoan ngoãn vâng lời, hơn nữa tạp âm trong ống nghe nhỏ dần rồi biến mất,
ra vẻ là tìm một nơi an tĩnh để trả lời, Kaname rất hài lòng.
"Hôm
nay là sinh nhật của Zero, cái này cậu biết rồi..."
"..."
Bàn tay cầm điện thoại của Kaname run rẩy, "Tôi không biết."
"Hả...
A? Uhm... ra vậy..." Sự bất ngờ từ phía bên kia cũng không thua gì anh, dừng một
chút, Kurosu bỗng đổi giọng nghiêm túc lên: "Zero luôn không thích sinh nhật
của nó, cậu cũng cảm giác được đúng không, Kaname."
"..."
Kaname nhắm mắt, thông thường, đối với sinh nhật của mình, người bận rộn
sẽ quên, người hạnh phúc sẽ hưng phấn, người cô đơn sẽ thấy càng cô đơn... Mà Zero,
rõ ràng là đang trốn tránh. Sinh nhật, là tổn thương.
"Hai
người đang ở đâu?" Kaname mạnh đứng dậy, nhanh chóng quơ lấy chiếc áo
khoác trên thành ghế trong lúc hỏi Kaien.
"...
Huyết Dạ."
"..."
Kaname lần này không chỉ có run tay, mà toàn bộ cơ thể đang gấp gáp mang giầy mặc
áo khoác đều ngừng lại: "Huyết Dạ?" Giọng nói lạnh lùng không thèm
che dấu sự tức giận, lão già chết tiệt, đó là bar gay mà!
"A
a a ~~ cậu nghe tôi giải thích đã!" Dễ dàng tưởng tượng cảnh Kurosu đang luống
cuống tay chân lúc này, bởi vì ngôn từ của ông cũng bắt đầu lộn xộn: "Là tôi...
Không đúng, sai, không phải tôi, là Zero và tôi thật sự chỉ là đi ăn, sau đó
Zero có chút say, sau đó nó đòi vào đây..."
"..."
Thở dài, Kaname nghe đến đó đại khái cũng rõ ràng, khẳng định là bệnh bướng bỉnh
của tên nhóc đó lại tái phát, vấn đề là ngày hôm nay cậu ta say.
"Vào
đó lâu chưa?" Kaname gần như là chạy xuống gara.
"Chưa,
vừa mới vào thôi!" Kurosu giống như vớt được bè giữa biển khơi, lập tức giải
thích: "Tôi cũng biết đây không phải là nơi thích hợp để uống nhưng..."
"Mười
phút nữa tôi có mặt, ông..."
"Được
được, tôi nhất định sẽ để ý đến Zero!" Kurosu không để ý lời nói của mình
bị cắt đứt hay mình đang ngắt lời Kaname, gật lên gật xuống như gà ăn thóc, trả
lời quyết tâm chỉ kém chiến sĩ tuyên thệ trước khi ra sa trường!
Buông
điện thoại, Kurosu thở phào một hơi, nhìn Zero say mèm ghé vào quầy bar gục lên
gục xuống như sắp ngủ đến nơi mà lắc đầu ― trước đây khi chưa có Kaname toàn là
ta phải cực khổ vác con ma men này về, hiện tại, đã có người tình nguyện làm
thay, chính mình cũng thấy nhẹ nhõm phần nào
Có
điều, nhìn những ánh mắt bị vẻ say rượu của cậu con nuôi của ông hấp dẫn chung quanh, khoảng thời
gian tới chắc cũng không được trôi qua một cách êm đềm...
Tổng
thể mà nói, Zero rất ít khi uống rượu, say lại càng hiếm, nhưng một khi đã say
thì không còn biết trời tròn đất méo gì nữa, cũng may có Kurosu ở đây, uy lực của
trạng thái cảnh giới được nâng lên mức độ cao nhất đâu phải tầm thường, cho dù
ngu dốt cũng biết là không nên lại gần.
Kaname
đem lộ trình hơn ba mươi phút rút ngắn lại còn tám phút, thêm một phút đồng hồ
đỗ xe, trong vòng một phút cuối cùng xác định được vị trí hai cha con nơi quầy
bar.
Kurosu
Kaien tuy rằng thường ngày lúc nào cũng điên điên khùng khùng, nhưng là một người
rất đáng tin cậy, nhất là vào những lúc như thế này. Lúc này ông đang lẳng lặng nhấp
một ngụm sâm panh, mái tóc màu vàng kim được buộc hờ sau đầu, đường nhìn thỉnh
thoảng đảo qua bốn phía, một khí thế lạnh lẽo vô hình trấn áp những dục vọng rục
rịch chung quanh. Bản thân ông nhưng thật ra thản nhiên tự đắc, còn thi thoảng
nghịch mấy sợi tóc của Zero, cười cười tiếp lời cậu.
Kaname
đi qua vài bước, tiếp nhận trọng tâm cơ thể Zero để cậu tựa vào người mình, tuy
rằng biết người đang say vật này cứng đầu đến nỗi mới bốn tuổi mà đã một mình đối đầu Rido, nhưng
bực tức trong người dù thế nào cũng nhịn không được: "Tại sao lại để cậu ấy
uống đến mức này?"
"..."
khuôn mặt Kurosu thoáng cái xụ xuống, chế độ mất trí được bật lại: "Tính
tình của nó cậu còn không hiểu? Lúc bình thường tôi nói mà nó chịu nghe đã là
trời long đất lở, huống gì lúc này... thôi đừng nhắc…"
Nếu
bình thường ông ra dáng người lớn một chút chí ít cũng không đến mức thất bại
như thế. Kaname oán thầm, đồng thời nhìn lướt qua bốn phía. Thính lực của
anh rất xuất sắc, đương nhiên nghe rõ những tiếng than thở sợ hãi nuối tiếc từ lúc
anh bước vào đến khi tiếp quản Zero. Cũng may, những kẻ hay lui tới những nơi
như thế này đều rất nhạy cảm, Kaname hiện tại đang rất khó chịu, không kẻ xuẩn
ngốc nào dám thách thức sự nhẫn nại của bậc đế vương lúc này.
~~~
0 comments:
Post a Comment