Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, June 8, 2011

Nghỉ đông mang "bạn gái" về nhà (1 + 2).

 CHƯƠNG 1 + 2


1.      Cuộc sống hạnh phúc

           Kaname Kuran và Zero Kiryuu là hai người bạn học chung một trường đại học.

          Bởi vì cả hai đều có thân phận đặc biệt hơn nữa lại rất ưu tú nên được xếp ở cùng một phòng.

            Vốn hai người cứ hễ gặp mặt là xảy ra xung đột, nhưng không ngờ càng xung đột càng làm nảy sinh một thứ tình cảm lạ lùng!

            Vì thế, Kaname Kuran cùng Zero Kiryuu bắt đầu âm thầm hẹn hò, đến bây giờ cũng đã được gần nửa năm.

            Mặc dù bề ngoài chỉ là bạn, bình thường ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên phát sinh một ít vấn đề gây tranh cãi về "trên dưới", cũng được xem là tiến triển thuận lợi.

            Nhưng, Zero Kiryuu quả thật vẫn để ý một chút!

            Vấn đề khiến cậu lưu tâm chính là — Ngày mà Kaname Kuran bày tỏ với cậu cũng là ngày số phận “bị đè” của cậu được quyết định! Hơn nữa từ đó về sau vẫn luôn “bị đè” như vậy!

            Zero không phải không nghĩ tới chuyện "phản công", nhưng mỗi khi "phản công" đều chuốc lấy thất bại, mà hậu quả của thất bại luôn là “bị đè triệt để”.

            Giống như lúc này —

            "Ah... Không... Không phải, chỗ đó... ..." Zero nằm sấp trên một lớp chăn bông, eo đang bị người phía sau giữ chặt, hông phải hoạt động liên tục, phía sau chính là Kaname đang mãnh liệt ra vào bên trong cậu, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi thấm ướt phần tóc trước trán anh, chạy dọc theo những đường cong hoàn hảo trên làn da trắng không tì vết, mắt nhắm hờ, ánh nhìn đỏ thẫm cùng những tiếng rên gần như gầm gừ trong cổ họng, vẻ mặt chìm đắm trong khoái cảm, đồng thời cũng tỏa ra một sự quyến rũ đầy mê hoặc.

          Vũ điệu ái tình càng lúc càng kích thích dục vọng ở cả hai, giữa những va chạm dường như thường xuyên và mạnh mẽ hơn, họ biết mình sắp đến.

            Zero từ lúc bắt đầu đã vùi mặt vào gối đột nhiên nâng người dậy, quay mặt luồn tay vào mái tóc nâu tìm kiếm đôi môi quen thuộc, Kaname nhẹ nhàng cúi xuống cho một nụ hôn, và cả hai lại chìm đắm trong thứ mật ngọt của riêng họ.

           Cơ thể cảm nhận được những cơn co thắt ngày càng mãnh liệt, khiến cho hai người chỉ chốc lát sau liền lên đỉnh cùng một lúc.

           Sau cơn ân ái mặn nồng, Zero hoàn toàn mệt mỏi ngã xuống giường, kéo theo Kaname cũng ngã xuống, nhẹ nhàng di chuyển đến sát bên người Zero, vẫn để yên ở bên trong cậu, hưởng thụ sự dịu dàng đang dần lan tỏa sau cơn cao trào.

            Đêm nay đã không nhớ rõ là lần thứ mấy, Zero hoàn toàn kiệt sức đối với những ham muốn vô độ của Kaname, nhưng là đâu, trải qua nửa năm được “huấn luyện”, từ lúc ban đầu mới một hai lần liền mệt mỏi mà tiến vào giấc ngủ cho đến hiện tại dù đến bảy tám lần cũng còn có thể tỉnh táo mà la mắng đã là tiến bộ rất lớn .

            "Đi ra ngoài." Sau một hồi khôi phục sức lực, Zero Kiryuu lập tức quát lớn người phía sau.

            "Không cần, ở bên trong em thật sự rất thoải mái!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ nói xong làm cho người kia vừa đỏ mặt vừa giận dữ không nói nên lời.

            Biết mình đang bị Kaname trêu chọc, vội vã muốn từ trong lòng ngực anh thoát ra, nhưng không ngờ lại làm cho Kaname Kuran một trận rên rỉ: "Hmp... Zero, em tốt nhất đừng lộn xộn!" Câu nói mang đầy sự đe dọa, mà Zero cũng cảm nhận được bên trong cơ thể có một sự biến hóa nhè nhẹ, vì thế đành nằm im không dám ngọ nguậy thêm nữa, cậu cũng không nghĩ mình còn đủ sức cho một lần nữa.

            Kaname kéo người con trai tóc bạc quay về trong lồng ngực của mình, từ phía sau hôn lên tấm lưng trần, sau đó đem chăn phủ lên cơ thể cả hai, giữ nguyên tư thế mà nhẹ nhàng nhắm mắt.

            "Như thế là được rồi, cứ để ta ở bên trong em như vậy đi." Biết rõ tình trạng hiện giờ của đối phương, Kaname có chút thương tiếc nói.

            Zero trên mặt lại nóng lên, cứ để mặc người kia ôm, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, cảm nhận vòng tay ấm áp chỉ dành cho mình.

            Một đêm ngon giấc, nhưng, sáng hôm sau...khi tỉnh lại thì......

****************

            "Anh lại muốn làm gì?"

            Từ khu rừng vườn trường đi ra, đột nhiên bị Kaname kéo lại ép sát vào dưới một tán cây, Zero bị kẹp ở giữa kinh ngạc nghiến răng.

            "Chỉ là muốn hôn em." vừa nói vừa bình thản cúi người xuống.

            "Này, không phải ở đây..." Zero ngàn lần không muốn cảnh thân mật bị bắt gặp bởi một ai đó vô tình đi ngang qua đây, nhưng rất nhanh đã bị Kaname cuốn vào một nụ hôn cuồng nhiệt.

            "A..." Ngay lúc tưởng như không thể hô hấp được nữa, Kaname mới buông tha cho cậu.

            Ai đó phải hít thở thật sâu để bù lại phần dưỡng khí mất đi.

           "Zero, khi nào thì em mới có thể bằng lòng cùng ta trở về gặp mặt cha mẹ?" Kaname để cho cằm mình thoải mái nghỉ ngơi trên vai của Zero, nhắm mắt nhẹ nhàng nói.

            "..." Im lặng cũng không có nghĩa là đồng ý.

          "Kì nghỉ đông năm nay cũng sắp đến, em vẫn không muốn cùng ta về nhà sao?" Người kia tiếp tục hỏi, vòng tay trên vai cậu dường như siết chặt hơn.

           "Nhưng mà, tôi cũng phải về nhà." Zero thấy Kaname như vậy, không đành lòng từ chối thẳng thừng như mọi khi, do dự nói.

            "Việc này không quan trọng, chúng ta có thể về nhà của ta trước, sau đó cùng quay về nhà của em!"

            "Vì sao không đến nhà tôi trước rồi mới đến nhà anh?" Zero Kiryuu ở trong lòng nghĩ, anh ta đã nói như vậy nghĩa là xem như chuyện cùng về nhà đã được quyết định, mặc kệ là hai người đã tiến xa đến đâu, vẫn làm cho cậu cảm thấy hồi hộp, đây là tâm trạng của người sắp ‘ra mắt’ sao!

A/N: đây là câu chuyện nói về sum họp gia đình, cho nên chương tiếp theo cha mẹ và em gái Yuuki của Kaname đều xuất hiện, đương nhiên chương sau nữa sẽ là gia đình của Zero. Chuyện này cũng không dài lắm, tổng cộng chia thành 3 phần.

2.      Yuuki gặp mặt “chị dâu” tương lai
  "onii-chan", k biết cho bạn Yuu móe một chút như thế có đc ko nữa *khịt mũi*

            Suốt dọc đường đi tâm trạng cứ thấp thỏm, khi xe dừng tại cổng chính biệt thự dòng họ Kuran, Zero xuống xe và phóng tầm nhìn ra chung quanh.

            Kaname từ phía sau vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu, cúi đầu ghé sát lỗ tai vô cùng thân mật nói: "Hoan nghênh đã đến nhà của ta!"

            "Như vậy đi vào thật sự không sao chứ?" Zero có chút do dự, vốn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng đến lúc này đều bị tiêu tán đi đâu mất.

            "Sẽ không sao, chỉ cần em không ngại những người ở bên trong là ai. Cha mẹ đang chờ chúng ta, Yuuki cũng rất háo hức muốn gặp em!"

            Vài ngày trước, Kaname đã báo với mọi người trong nhà mình sẽ mời một người bạn “tốt” đến nhà chơi, cha mẹ anh nghe xong đều rất vui mừng, mà công chúa của dòng họ Kuran - Yuuki vừa nghe đến anh mình sẽ dẫn bạn về, liền khẩn trương truy hỏi mọi chuyện về ‘người bạn tốt’ kia.

            "Thật vậy sao." Zero Kiryuu trầm tư về những điều mà Kaname nói, cậu đương nhiên biết bí mật của Kaname cũng như cả dòng họ Kuran.

          Gia tộc Kuran chính là một gia tộc vampire lâu đời, hơn nữa còn là dòng thuần đứng đầu trong tất cả các dòng thuần.

            Mà cậu Zero Kiryuu, lại là một hậu duệ của dòng dõi hunter.

           Dựa vào hơi thở trời sinh đã đối địch, hai người ở lần đầu nhìn thấy nhau đều đã nhận ra thân phận đặc biệt của đối phương.

            Bởi Kaname Kuran cũng không có bị xếp vào danh sách cần giải quyết của Hiệp hội nên Zero cũng không để ý nhiều đến anh, nhưng hành động lúc nào cũng biểu hiện rõ công khai đối địch, mà Kaname ngay từ đầu đã cảm thấy rất hứng thú với người thiếu niên này, giống như phát hiện ra trò tiêu khiển mới.

            Sau đó cũng không nhớ phát triển như thế nào, cuối cùng hai người lại tiến đến mối quan hệ yêu đương, mà đối với việc này, Zero ngồi vò đầu cả ngàn lần cũng nghĩ không ra! Mà Kaname mỗi lần thấy thế đều chỉ lộ ra nụ cười đắc ý.

            Cả hai chậm rãi sóng vai tiến đến trước cửa chính.

            Khoảng sân rộng lớn được thiết kế theo lối Tây Âu cổ điển, cửa chính vĩ đại với những hoa văn cầu kì, vườn hoa bên cạnh tràn ngập đủ loại hương sắc, giữa những khóm hoa được chăm sóc cẩn thận, là một mặt hồ ngọc bích trong suốt, đẹp đến chói mắt.

            Khi Kaname đến gần, cánh cửa liền tự động mở ra.

            Bên trong, hai hàng cây thẳng tắp, bước qua con đường lát đá cuội rợp bóng mát, xuyên qua hành lang dài được trang trí bởi những cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, uốn lượn khúc chiết dẫn thẳng đến tòa nhà nằm ngay giữa sân.

            "Onii — Onii-chan —" một cô gái tràn đầy sức sống từ trong nhà đột nhiên chạy ra, lập tức liền chạy đến trước mặt Kaname, hai tay dang rộng ôm chặt lấy một cánh tay của anh, đem mặt vùi vào trong ngực anh mình, còn dùng sức như muốn ôm chặt hơn.

            "Yuuki, sao lại chạy ra đây?" Kaname đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu của cô, cưng chiều hỏi.

            Thiếu nữ vừa mới xuất hiện đó chính là em gái cưng của Kaname, công chúa của dòng họ Kuran – Yuuki Kuran.

            "Anh, cậu ấy là Zero?" Yuuki quay qua, nhìn người đang đứng bên cạnh, hơn nữa tự động thân mật gọi tên cậu.

            "Ừ, cậu ấy là Zero." Kaname nhìn cậu gật đầu nói, Zero đột nhiên bị nhìn đến có chút lúng túng, lập tức quay mặt đi nơi khác.

            Yuuki nới lỏng vòng tay quanh Kaname, tò mò ngập ngừng tới gần Zero.

            Bất thình lình nắm chặt hai tay cậu, Yuuki mỉm cười: "Xin chào! Em là Yuuki, Kuran Yuuki!"

            Zero vì hành động bất ngờ của Yuuki mà nhất thời kinh ngạc, hai tay vẫn như cũ bị cô nắm bất động.

            "Ah, xin chào, tôi là Zero Kiryuu."

            "Em biết, anh là bạn tốt của anh em!"

            "Bình thường anh có hay bị anh em bắt nạt không!" - Yuuki vô tư hỏi nhỏ một câu, làm cho Zero đang định rút hai tay ra liền khựng lại.

            "À, cũng không sao." Một câu trả lời không rõ ràng.

            Kaname bên cạnh vừa nghe được, khóe môi nhịn không được cong lên.

           Zero bị nụ cười mờ ám của người thuần chủng làm cho không thoải mái, rút nhanh tay trở về.

            Yuuki có chút bất mãn nhìn hai bàn tay trống không, lại quay về phía Kaname, tò mò hỏi: "Onii-chan, anh cười cái gì?"

            "Không có gì, trông hai người giống như bạn bè thân thiết, ta rất vui." Kaname liếc cậu cười đáp.

            “Thật vậy sao! Em cũng cảm thấy thế!" Yuuki nhìn cậu mỉm cười.

            Cũng không cần thân mật như thế đi…Người nào đó bị xem nhẹ trong lòng có chút khó chịu nghĩ.

          "A! Chúng ta mau vào đi, cha mẹ đang chờ bên trong!" Đột nhiên nhớ tới điều gì, Yuuki ngẩng đầu vội nói.

            "Ừ, vào nhà thôi." Kaname gật đầu.

            Yuuki đi trước dẫn đường.

            Kaname Kuran tiến đến cạnh người hunter, nghiêng người nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay, nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta đi vào."

           Yuuki đi ở phía trước quay đầu lại liền cảm thấy hình như hai người đứng gần nhau hơn mức bình thường, lại còn không theo kịp, nghiêng đầu dò hỏi: "Hai người đang làm gì vậy? Sao còn chưa đi?"

            "Đến liền đây!"

            Kaname trả lời, Zero Kiryuu liền bước lên trước, để người kia theo ở phía sau.

            ——TBC——

0 comments:

Post a Comment