Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, June 8, 2011

Nghỉ đông mang "bạn gái" về nhà (3 + 4).

Mấy đoạn đối thoại với 'bề trên', thật sự k biết edit thế nào T____T, còn nữa, vì cái gì 2 chap dễ thương như vậy lại k có tiêu đề T____T

CHƯƠNG 3 + 4

3.
            "Mừng con về nhà!"

            Nghe được âm thanh ở cửa, cha mẹ Kaname đặt tách trà xuống, nghiêng đầu nhìn hai đứa con bảo bối của mình cùng người bạn kia bước vào, cùng đứng dậy mỉm cười với bọn họ, ân cần thăm hỏi con trai mình xong liền nhìn qua Zero.

            Zero Kiryuu nhất thời khẩn trương lên.

            Kaname đi đến bên cạnh nắm lấy bờ vai của cậu, giới thiệu với cha mẹ mình: "Đây là Zero, Zero Kiryuu.”

            "Hoan nghênh đến chơi, Zero-kun!" Mẹ của Kaname dịu dàng nói.

            "Hoan nghênh!" Cha anh nắm vai vợ mình mỉm cười.

            "Chào cô chú. Quấy rầy mọi người."

            Zero nghĩ một chút, em gái và mẹ của Kaname thật giống nhau, không chỉ diện mạo mà đến tính cách cũng...

            May là cứ như vậy, cảm giác khẩn trương cũng giảm bớt không ít, do đó mới dám liếc nhìn qua Kaname cùng cha mình, hai người này cảm giác cũng không khác nhau là bao.

            Chào hỏi giới thiệu cùng hỏi thăm qua đi, cơ bản cũng không có gì để nói nhiều, sau khi cho người chuẩn bị tốt hai phòng, mọi người đều bảo Kaname cùng Zero nên đi nghỉ ngơi .

            Vì thế, hai người bây giờ đã được sắp xếp ở hai phòng.

            Cho dù là hai phòng, nhưng người nào đó luôn tự tiện tiến vào phòng của ai kia.

            Trong quãng thời gian kế tiếp, bọn họ ban ngày ngủ, buổi tối sinh hoạt bình thường.

            Ban ngày ngủ, đương nhiên ở trên giường, mà buổi tối, bởi vì bây giờ là nghỉ đông, cũng không có việc gì để làm, cho nên bọn họ vẫn là sinh hoạt ở trên giường.

            Mà ở trên giường thì có thể làm những gì?

            Ở trên giường không phải chỉ có ngủ, mà việc ngủ, có thể là một người ngủ, hai người ngủ, việc này là do chính đương sự quyết định, mà hai người bọn họ lại thường không đi từ nói mà thẳng đến làm luôn.

            Zero biết cuộc sống của một vampire là như vậy, nhưng vẫn rất ngạc nhiên vì cái gì mọi người không vì cậu là người ngoại tộc mà cảm thấy mất tự nhiên.

            Rốt cuộc nhịn không được đi hỏi Kaname, nhận được câu trả lời như vậy.

            "Cha mẹ ta hai người đã sớm phát hiện thân phận của em, mà Yuuki, trời sinh thích làm bạn với nhân loại." Nhưng có một chuyện Kaname không nói cho Zero, đó là cha mẹ anh không chỉ biết cậu là một hunter, mà còn cảm thấy được trong cơ thể Zero tự nhiên toát ra một mùi hương gần giống vampire (nguyên tác của chỗ này là hơi thở của level E, tác giả cải biên), mà lúc trước Kaname cũng vì điểm này mà càng thêm hứng thú với cậu.

 
            Zero cũng không thường chạm mặt cha mẹ Kaname, đôi lần ngẫu nhiên gặp nhau luôn là lúc bọn họ vừa trở về, rồi sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.

            Yuuki thì lại thường tìm đến Zero chơi, cậu ban đầu thường từ chối, nhưng mà sau vài lần như thế không thể không cùng cô ấy chơi một chút.

            Những ngày như vậy, kì thật rất buồn chán.

            Nhưng có người mình thích ở bên cạnh, như vậy là đủ.

 
            Một buổi tối, như thường lệ, Kaname lại ở trong phòng của cậu.

            Sau khi đã xong việc mà ai-cũng-biết-là-việc-gì-đấy, người thuần chủng lại kéo Zero vào lồng ngực mình, đột nhiên trầm mặc: "Zero, cuộc đời của vampire chúng ta gần như là vô tận, sinh tồn ngoài quy luật thời gian, chứng kiến bao hưng suy tuần hoàn, cảm thụ những đau khổ của kiếp người ngắn ngủi."

            Vô hạn, sẽ chỉ là nỗi cô đơn vô hạn nếu không có sự tồn tại của em.

            Zero đương nhiên biết Kaname đang nghĩ gì, nhưng cậu vẫn chưa thể hoàn toàn đón nhận việc này.

            Đưa tay lướt nhẹ lên đôi môi mềm của người thuần chủng, Kaname tự động hé miệng ra để ngón tay kia có thể dễ dàng đi vào, tìm đến răng nanh sắc nhọn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.

            Hiện giờ vẫn không cách nào hút máu của anh, vậy trước hết để anh uống máu tôi đi, coi như cho anh nợ.

            Dùng một chút lực ấn xuống, đầu ngón tay bị răng nanh đâm thủng một lỗ nhỏ, hương vị ngọt ngào tràn ra lấp đầy khoang miệng.

            Lâu lắm không hút máu, Kaname Kuran có chút kích động.

            Bình thường trong trường học không thể tùy tiện hút máu, mà từ khi thích Zero anh cũng chẳng còn cảm giác với máu của bất kì ai, bởi vì anh đã tìm thấy thứ mà anh muốn ràng buộc với máu của mình, chỉ cần máu của cậu, chỉ có cậu mới có thể thỏa mãn dục vọng của anh.

            Zero vẫn không thích anh hút máu, cho nên Kaname luôn khắc chế chính mình, hiện tại vì hành động bất ngờ của cậu khiến anh kinh ngạc một chút, sau đó cũng chậm rãi nhấm nháp hương vị mà anh luôn khao khát.

****************
  
4.

            Theo kế hoạch, hiện giờ hai người đang trên đường đến nhà của người hunter.

            Trong đầu Zero lại vang lên câu nói cha mẹ Kaname đã nói với cậu khi tạm biệt.

            "Zero, Kaname về sau giao cho cậu!"

            "Được rồi, đến giờ rồi, lên đường bình an!"

            Câu nói của cha mẹ Kaname khiến người ta không thể không suy nghĩ, Zero nghe xong có chút vừa khó hiểu vừa xấu hổ, thế nhưng người bên cạnh có vẻ như không những biết rõ mà còn vui vẻ ra mặt, điều này làm cho cậu có chút tức giận.

            Nghĩ nghĩ, nắm lên một tay, hung hăng cắn xuống.

            "A!" Kaname đột nhiên bị cắn nên giật mình, nhưng không hề rút tay về, chậm rãi nói: "Đau lắm đấy!"

            "Đáng đời!" Zero cảm thấy không thú vị, lập tức khịt mũi, mu bàn tay bị cắn hiện lên dấu răng rất rõ, đến nỗi có thể thấy được hai vết răng nanh nhỏ nhỏ.

            "Thật sự rất đau, em xem, ứa máu này!" Đưa tay giơ lên trước mặt cậu.

            Zero liếc mắt qua, quả thật vậy, nhưng cũng không để ý nhiều, "Hừ" một tiếng tỏ vẻ chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cắn một cái mà thôi, kêu đau cái gì!

            "Chậc, có người không để ý tới ta, xem ra chỉ có thể ‘tự cứu’."

            Kaname đưa tay về, nâng lên, đặt môi lên vết cắn khẽ liếm xuống, cũng chỉ là hành động chữa thương bình thường, nhưng anh một bên làm động tác như vậy, một bên lại cố ý liếc về phía Zero, thế này thì thật là!!!!

            Tuy rằng mức độ thân mật giữa hai người đã sớm vượt xa hành động đen tối đó, nhưng có người vẫn là xấu hổ đỏ mặt, quay đầu về phía đối diện.

            Kaname nhìn phản ứng dễ thương của cậu, lại thấy đùa như vậy là được rồi, một lát sau liền dừng mọi động tác, cười khanh khách theo dõi từng biểu cảm của người đối diện.

            Thật là đáng yêu!

            Tuy rằng người thuần chủng đã dừng động tác khiêu khích đó, nhưng Zero vẫn bị tiếng cười của anh làm cho lúng túng, vệt đỏ ửng trên má không những không biến mất, ngược lại còn mở rộng đôi chút.

            Lúc sau hai người cũng không nói gì, tuy rằng như thế, nhưng có những lúc, không cần phải nói ra tất cả thì đối phương mới hiểu được.

            Xuyên qua vài ngôi làng, đi bộ đến nhà của Zero.

            Nhà của cậu nằm ở một vùng ngoại ô tương đối hẻo lánh, cố ý lựa chỗ ít người qua lại. Với tính chất công việc và suy nghĩ của hầu hết hunter, lựa chọn một nơi như vậy cũng không có gì lạ.

            Ấn vang chuông cửa, ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên, trông rất gọn gàng và chỉnh tề.

            "Mẹ." Chính là mẹ của Zero.

            "Zero! Về tới rồi sao? ! Còn tưởng con một lát nữa mới đến nơi!" Vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào trong nhà.

            "Đây là?" Đến khi nhìn rõ người cùng về với con mình, mẹ cậu mới hỏi.

            "Cậu ấy là người mà con đã báo là sẽ dẫn về." Zero đơn giản nói, cũng không có giới thiệu gì nhiều.

            "Chào cô, cháu là Kaname Kuran, bạn học của Zero."

            "Hóa ra là Kuran-kun, Zero đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đã làm phiền cháu nhiều."

            "Cũng không có gì ạ."

            "Ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

            "Vâng, cô cũng ngồi đi ạ."

            Zero ngồi một bên nhìn hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, nói về rất nhiều chuyện, còn cậu một từ cũng không thốt ra, có lên tiếng ngăn cản cũng vô dụng, một người nói rất hăng, một người nghe thi thoảng phụ họa vài câu, cậu có thể làm gì ngoài việc chán nản ngồi một bên.

            "Đúng rồi, Ichiru đâu rồi ạ?" Zero đột nhiên hỏi

            "Mẹ cũng không rõ lắm, nó mới vừa đi ra ngoài, chắc là cũng sắp về đến đây." Mẹ cậu khi nghe nhắc đến đứa con kia liền lộ một vẻ đau lòng, Ichiru không thích nói chuyện, may mắn có Zero là anh em sinh đôi, hai người bọn họ trước kia rất thân mật, nhưng hiện tại lại có cảm giác ít nhiều xa cách, khi được hỏi thì lại cái gì cũng không nói, cũng đều trưởng thành cả rồi, rất nhiều chuyện chỉ có bản thân mới giải quyết được.

            "*còi*  —" tiếng chuông cửa dọa người quái dị lại một lần nữa vang lên!

            Vừa nhắc là đã về, Zero đi mở cửa, quả nhiên là Ichiru.

            "Ichiru..." Zero gọi tên em mình, nhưng lại không biết nên nói gì.

            "Zero, anh về rồi. Đã lâu không gặp ."

            "Ừ. Đúng vậy, đã lâu không gặp."

            "Anh ở trường học có tốt không?"

            "Cũng không tệ lắm, còn em?"

            "Cũng tốt."

            "Ichiru, Zero, hai anh em con không cần phải đứng ngoài cửa nói chuyện như vậy, vào nhà đi!" Trong nhà truyền ra tiếng mẹ cậu gọi.

            "Vâng!" Hai người cùng đồng thanh, thật lâu không có ăn ý như vậy, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, qua một chút thời gian, cả hai nhìn nhau cười thoải mái.

            Thời điểm nhìn thấy Kaname Kuran, Ichiru liền khẳng định mình hoàn toàn không thích người này, không biết nguyên nhân gì, chỉ là trực giác liền không thích.

            "Hai anh em em quả thật rất giống nhau." Kaname ở bên tai Zero nhỏ giọng nói, "Nhưng vì sao lại chỉ khiến ta càng thêm thích khuôn mặt cậu hơn nhỉ?"

            "..." Zero chỉ liếc anh một cái, không phản đối.

            Nhìn động tác thân mật lén lút của họ, Ichiru càng thêm khẳng định mình không thích Kaname Kuran, còn có chút chán ghét!



            Giờ làm cơm tối, Kaname Kuran đi theo mẹ của Zero vào phòng bếp.

            "Kaname, cháu biết không, Zero thích ăn nhất là canh cải đấy!" Mẹ cậu đã đổi cách xưng hô với Kaname từ “Kuran-kun” thành “Kaname”.

            "Là món này sao? Cô có thể dạy cháu làm món canh cải này được không?"

            "Muốn học à? Là muốn dùng cái này để ‘hối lộ’ Zero sao?" Mẹ cậu đùa.

            “Vâng!" Kaname vui vẻ đáp.

            Vì thế, mẹ của Zero dạy Kaname làm món canh cải, luôn miệng khen anh tay nghề không tồi, học một lần liền biết làm.

            Rất lâu về sau, Kaname quả thực cảm thấy rất may mắn vì đã học được chiêu thức lấy lòng này. Thường những lúc Zero tức giận chuyện gì, anh liền làm món canh cải này cho cậu, sau đó hai người lại hòa thuận như ban đầu.

            "Zero, món canh cải này là mẹ dạy Kaname làm! Nếm thử  xem hương vị như thế nào!" Mẹ cậu vui vẻ khoe.

            Zero chần chờ nhìn hết món canh nóng hổi trong nồi rồi lại đến chén cơm của mình, sau đó cầm thìa lên, múc một chút canh, miễn cưỡng đưa vào trong miệng.

            Hương vị, quả thật rất ngon...

            "Sao?"

            Mẹ cậu khẩn trương thăm dò, cũng không phải của bà làm, không biết sao lại có vẻ hồi hộp? Kaname ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu.

            "Cũng không tồi."

            “Thật sao!" Mẹ cậu vui vẻ cười to, bắt đầu nhắc tới lúc Kaname làm món canh này.

            Nói xong, Kaname còn không có biểu hiện gì, Zero lại cảm thấy ngượng ngùng, vội nói: "Mẹ, con đói rồi, ăn thôi!”

            "Ha ha, đứa nhỏ này!"

            "Ichiru, con cũng ăn chút canh đi."

            "Con không cần, con ghét nhất là canh cải."

            “Vậy sao?" Bà không nhớ là con mình có ghét canh cải, ngược lại lúc trước thường cùng Zero tranh nhau món này, quả thật tụi nhỏ đều đã lớn rồi.



            Tối muộn, cha cậu mới từ bên ngoài trở về, thấy nhà có khách, bị mẹ cậu kéo ra một bên nói nói gì đó, sau đó cùng Kaname nói chuyện, hai người trò chuyện có vẻ rất hợp, được một hồi thì ông lại vội đi, có lẽ là đi nhận nhiệm vụ mới.

            Zero bị sai đi làm một số chuyện, mẹ cậu bảo Ichiru dẫn Kaname đến phòng dành cho khách.

            Ichiru mặt không biểu cảm dẫn Kaname đến phòng của anh. Sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một tấm drap đã được phơi nắng sạch sẽ, trải lên giường.

            "Cậu có vẻ rất ghét ta?" Kaname dựa vào cạnh cửa.

            "Đương nhiên." Không có giật mình, tiếp tục công việc đang làm.

            "Hai người rất giống nhau, mọi suy nghĩ đều hiện rõ lên mặt." Kaname ở một bên nhìn Ichiru vuốt vuốt tấm drap giường, sau đó kín đáo nói ra những lời này.

            Ichiru đột nhiên ngừng động tác, giương mắt nhìn anh nói: "Có thể, nếu anh còn cần gì thì phiền nói với chúng tôi."

            "Được rồi, cám ơn nhiều!"

            Cung cách sinh hoạt khác biệt giữa ngày và đêm, có thể chậm rãi điều chỉnh lại. Nên đi ngủ thôi.



            "Zero, anh ngủ chưa?" Ngoài cửa là Ichiru.

            "Vẫn chưa." Zero mở cửa phòng cho em mình tiến vào, "Có chuyện gì sao?"

            "Em làm ngon hơn hay hắn ta làm ngon hơn?"

            Làm cái gì ngon, ai với ai làm??

            Chẳng biết tại sao lại hỏi thế, nhưng Zero biết Ichiru đang hỏi cái gì.

            "..." Zero nhìn cậu em nghiêm túc trước mặt, còn thật sự suy nghĩ một chút, "Đương nhiên là em làm rất ngon."

            Ichiru liền nở nụ cười - "Em về phòng đây, Zero cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

          "Được rồi." Đi theo em mình ra cửa, chuẩn bị đóng cửa, Ichiru đột nhiên xoay người, tựa đầu vào vai cậu.

            "Zero, anh..."

            "Ichiru..."



            Ban đêm, mọi người đều nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng việc này vẫn làm Kaname có chút không quen.

            Nhẹ nhàng đi vào phòng của Zero, thấy người trên giường cũng như anh không thể yên giấc, nhưng vẫn kiên quyết không chịu chủ động! Nhưng mà anh là thích cậu như vậy!

            Đến gần bên giường, lúc này người trên giường đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Kaname.

            Say đắm nhìn vẻ mặt của cậu, nhịn không được muốn vuốt lên đó, mà quả thật anh đã làm như vậy.

            Lúc rời tay khỏi mặt Zero, ban đầu chỉ là tầm mắt mông lung, hiện tại đến tâm trí cậu cũng mông lung nốt, sau đó nhấc lên một góc chăn, lộ ra một bên giường trống, chuẩn bị nằm xuống lại.

            Kaname nhìn cậu hành động như vậy, không khỏi nở nụ cười.

            Hai người song song nằm xuống, chuyện gì cũng không có làm, chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau như vậy.

            Nhắm mắt lại, cảm nhận hai hơi thở bất đồng, nhưng lại phối hợp trọn vẹn.

            Tuy rằng có chút buồn ngủ, nhưng quay mắt về phía ánh trăng như vậy lại không thể nào đi vào giấc ngủ, Kaname khẽ nắm lấy tay người bên cạnh.

            Zero, một ngày nào đó ta sẽ mang em đi, rời đi nơi này, rời đi người nhà của em.

            Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau.

            Cậu hunter bị anh làm cho có chút không được tự nhiên, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giữa bóng trăng đổ xuống, có một đôi thạch anh tím ấm áp nhìn anh.

            Mang theo cả một bầu trời sao mỹ lệ.

            Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.

            ──THE FUTURE LIES BEFORE THEM AND US──

1 comment: