Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Wednesday, September 28, 2011

Day off's afternoon.

Tiêu đề                      : Day off’s afternoon.
Tác giả                       : yukizuka.
Pairing                       : Kaname x Zero.
Thể loại                     : Ngắn, ngọt.
Editor                        : TokiJung.



o0o


            Một ngày nghỉ khó mà có được. Rốt cuộc không cần phải đối mặt với tiếng la hét của đám nữ sinh điên cuồng khối Ngày. Zero cầm lấy một quyển sách đi ra ký túc xá, so với căn phòng nhỏ âm u của mình, cậu càng thích việc thư giãn tại chuồng ngựa, rừng cây nhỏ cạnh kí túc xá Mặt Trăng cũng là một lựa chọn không tồi, còn có thể thuận tiện giám thị những vampire kia. Zero tự thấy mình thật đúng là hết thuốc chữa, bệnh nghề nghiệp quá nặng rồi. Hoặc nói sự cảnh giác đối với bọn họ đã thành thói quen thì đúng hơn.

            Mặc dù bây giờ đã là sau giữa trưa nhưng mặt trời vẫn còn lơ lửng trên đỉnh, rừng cây thẳng tiến, ánh mặt trời càng lúc càng khiến cậu khó chịu.

           Cơ thể này đã không còn thuộc về thứ ánh sáng chói lóa kia nữa rồi. Zero chán chường nghĩ. Mình rốt cuộc đã trở thành cái gì?

            Phục hồi tinh thần lại mới phát hiện kẻ đang chiếm giữ gốc cây yêu thích của cậu là cái tên thuần chủng đang thư thả đọc sách, như thể chưa đủ, bên cạnh anh ta còn kê thêm một bộ bàn ghế mây trắng, well, nếu các người muốn chi tiết, một ghế dài, hai ghế đơn, một bàn tròn nhỏ với hồng trà và điểm tâm, đơn giản, tao nhã, lịch thiệp, cao quý, rất-chiếm-diện-tích và bất cứ từ gì có thể hình dung.

            Đang định xoay người trở về thì lại nghe Kaname mở miệng "Nếu đến đọc sách, vì sao phải đi về?"

            Zero không muốn trả lời, đứng một hồi, thấy đối phương không có vẻ gì là muốn rời đi, lại còn ngẩng đầu lên nhìn cậu mỉm cười, "Sợ ta sao?"

            Khiêu khích.

            Hừ, tôi vì sao phải đi? Ai mới là kẻ xâm nhập bất hợp pháp chứ. Zero nghĩ như vậy, đi tới nằm dài dưới gốc cây, bắt đầu khám phá quyển sách mang theo. Rõ là, đến rừng cây còn mang theo bàn ghế, đồ xa xỉ. Nắng chiều sau khi xuyên thấu qua tầng tầng bóng cây chỉ còn là những đốm sáng loang lổ, người bên cạnh đều không có lên tiếng nữa, rất an tĩnh. Một khung cảnh hài hòa hiếm thấy, phảng phất thời gian đều như dừng lại. Kaname vẫn như cũ dựa vào thân cây, ánh mắt chăm chú vào từng trang sách. Tên kia, kỳ thật cũng không đến nỗi đáng ghét. Thật ra, nếu cảm thấy người thuần chủng đáng ghét, Zero đã không... chấp nhận anh ta.

            Mệt mỏi, Zero muốn ngủ. Người kia hẳn là sẽ không làm chuyện gì khác người nữa đi, mặc dù anh ta vốn là vampire.

            Kaname quay đầu, thấy Zero đã úp quyển sách lên mặt từ đời nào, hình như là đang ngủ. Nằm nghiêng xuống, đưa tay lấy đi quyển sách choáng tầm nhìn kia, nhìn thoáng qua tiêu đề, sách tranh thực vật mini. Đặt nó qua một bên, Zero vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Quá mệt mỏi sao, đến nỗi ở cạnh chính mình cũng có thể buông lỏng như vậy? Người thuần chủng có điểm vui vẻ, chắc cậu ấy cũng đã nhận ra bản thân không hề bài xích mình. Dừng ở vẻ mặt lúc ngủ của Zero, cho dù là Kaname Kuran cũng phải tán thưởng, thật sự là rất thanh tú. Nếu như bình thường hòa đồng một ít, khẳng định so với khối Đêm cũng có không ít nữ sinh ái mộ. Cùng lắm, kiểu lãnh đạm như vậy, không phải lạnh lùng, không phải vô tình, cũng không phải hung dữ, chỉ là có chút không được tự nhiên cùng thiện lương, vì cớ gì lại có thể làm mình mờ mắt đâu.

            Zero ngủ rất sâu. Kaname khẽ thở dài, âm thầm nằm xuống cạnh cậu nhắm hai mắt lại.

            Từng đốm nắng xuyên thấu qua lá cây rơi xuống, theo gió nhảy múa trên người người hai thiếu niên say ngủ không mộng mị, không khí dần trở nên mềm mại hơn.


            Cậu hunter tỉnh lại, cảm thấy choáng váng trong chốc lát. Một hơi thở quen thuộc rất gần khiến cậu quay đầu, Kaname còn đang ngủ, an bình thanh thản. Zero ngồi dậy, chiếc áo khoác của đồng phục khối Đêm trên người trượt xuống. Nắm lên, nhìn người vẫn đang say giấc bên cạnh mình, nhìn lại áo khoác trong tay. Cuối cùng bất đắc dĩ khoác lên lại trên người chủ nhân của nó. Chỉ là không muốn nợ người khác mà thôi, Zero tự nói.

            Vừa định đứng dậy, cổ tay lại bị bắt được. Quay đầu mới phát hiện Kaname đang mỉm cười với cậu. Nhìn kiểu nào cũng có chút giảo hoạt đắc ý. Cái này gọi là bị nắm thóp đi. Zero ảo não, biết thế khi nãy đừng tốt bụng đột xuất như vậy.

            "Có chuyện gì sao, Kuran?"

            "Áo khoác, cảm ơn." Có ai nói Kaname rất thích vô tình nhắc đến những chuyện mà Zero cố ý lảng tránh chưa ấy nhỉ? Bổ sung thêm nhé, rất tự nhiên, và ăn ý.

            Khuôn mặt bất giác đỏ lên, xấu hổ?

Không, làm gì có, tối về hãy mơ nhé.


            Được rồi, cứ mơ vào đầu giờ chiều nếu các người thích

            "Không có gì, coi như là đáp lễ." Cũng là anh đắp nó cho tôi trước? Chẳng lẽ còn muốn người ta nói lời cảm ơn lại? Rõ ràng không phải tôi muốn đắp cho anh, giả tạo. Zero lầm bầm.

            Kaname vẫn không đứng dậy, cũng không chịu buông cổ tay thiếu niên ra, "Có thể ngồi với ta một lát không? Ta rất nhớ cậu."

            Lại đỏ mặt. Zero ôm mặt trong bụng, là da mặt của anh ta quá dày hay của mình quá mỏng vậy. "Không phải mỗi ngày đều ‘tình cờ’ gặp mặt sao, có cái gì mà nhớ, anh đừng có lúc nào cũng như vậy được không!"

            Một Zero đang xấu hổ quả thật rất khiêu khích tính đùa dai của Kaname. "Lời nào của ta cũng là nói thật, thẳng thắn chẳng lẽ không tốt sao?" Kaname vươn người tới gần Zero, "Thấy là thấy, thế nhưng không thể ôm, cũng không thể hôn, còn khó chịu hơn không thể gặp mặt nữa."

            Zero tránh ra, "Đi về." Không thèm để ý tới người như thế, Zero tự hét lên với chính mình.

            Xem ra đùa dai là con dao hai lưỡi, ai bảo chàng trai của anh vẫn cứ ngây thơ như vậy. Kaname thu hồi dáng tươi cười, "Zero. Thực sự không thể ở lại với ta sao?"

            Cậu sao đỏ tóc bạc nhìn vẻ mặt thoáng chút buồn cộng thêm chờ mong kia, là bẫy, nhất định là bẫy, tuyệt đối không được dao động.

"Vậy anh không được nói những lời này nữa."

            "Chỉ cần Zero ở lại. Ta thật sự rất nhớ cậu."

            "Về." Zero lại giãy dụa. Tên này căn bản là không đáng tin.

           Kaname hơi dùng sức lôi kéo cổ tay thiếu niên, khiến cậu mất trọng tâm ngã về phía sau, lại rơi vào (à, tất nhiên vẫn là vô tình) đúng trong ngực anh, sau đó bị ôm đến trường kỷ.

            Hơi thở giao hòa, Kaname áp trán mình lên trán Zero, để đôi mắt ruby có thể đắm chìm vào sự phản chiếu của nó trong cặp thạch anh tím, và ngược lại. Nhẹ nhàng gọi tên cậu, nhẹ nhàng đụng chạm, thì thầm đầy yêu thương trên đầu môi "Rất nhớ cậu".

            Zero buông tha giãy dụa. Không kể tới sự chênh lệch sức lực giữa cậu và tên biến thái kia, mà đối với sự thân mật của Kaname cậu cũng không thật sự chán ghét, chỉ là rất không quen, hơn nữa, chính mình kỳ thật rất thích điều này, giống như khi còn bé ôm lấy Ichiru, rất ấm áp.

            Zero nhẹ nhàng nâng đầu, khiến cho nụ hôn được dễ dàng. Nhận được dấu hiệu ngầm đồng ý, người thuần chủng hơi kinh ngạc một chút, từ một nụ hôn thuần khiết đến chậm rãi thâm nhập rồi sâu dần. Sự phối hợp từ đối phương càng khiến anh muốn ngừng mà không được. Một thiếu niên trong sáng đến lạnh lùng, thuần khiết đến kiêu ngạo, ấm áp đến gây nghiện, nguyện ý cùng mình kề vai sát cánh. Không còn gì để tiếc nuối.

            Kaname thả lỏng sự áp chế trên môi Zero, tay xoa lên gương mặt cậu, ngón cái chậm rãi trượt qua kiệt tác vừa rồi của mình, nhìn đôi mắt trong suốt bị phủ một lớp sương mờ kia, vô lực thở dài, đem mặt chôn vào vai cậu. Rất muốn tiếp tục. Môi bị hôn đến sưng đỏ, ánh nhìn vô tội, đều là mê hoặc. Có lẽ bản thân sự tồn tại của thiếu niên đối với vị thuần chủng tối cao mà nói đã là một thứ rượu độc.

            "Này, anh rốt cuộc muốn ôm tới khi nào?" Một lúc lâu không được trả tự do đã bắt đầu khiến Zero khó chịu. Nhưng cũng không có tránh ra.

            "Vĩnh viễn." Vẫn nghỉ ngơi trên vai Zero, ở bên tai phun ra những lời này, "Cùng cậu một chỗ chưa bao giờ là đủ."

            "Nằm mơ đi." Zero nói ra những lời này không hề mang ý châm chọc, giống như đang trần thuật một chuyện thực. Thế nhưng cũng không phủ nhận những câu nói ngắn gọn kia lại khiến cậu cảm thấy ấm áp và yên tâm đến kỳ lạ. "Xuống đi, nặng." Cảm giác được buồn buồn nơi cổ, là Kaname đang cười.

            Không tiếng động mà cười, hơi thở mát lạnh luẩn quẩn trên da thịt mẫn cảm của cậu hunter. Kaname ôm Zero trở mình, trong nháy mắt cậu đã thành người nằm trên. "Như vậy sẽ hết nặng." Làm sao bây giờ, ta càng ngày càng không thể xa cậu. Thế nhưng hiện tại không còn cách nào khác, phải bảo đảm an toàn cho Yuuki, ta không thể mất đi bất kỳ ai trong hai người, người thân cuối cùng, người yêu duy nhất.

            Zero có chút hoảng loạn, tay không biết phải đặt ở đâu. Cuối cùng đành chống tại hai bên đầu Kaname, cúi đầu nhìn kẻ được tung hô là quân vương này đang giảo hoạt mỉm cười, sau đó ra vẻ bị tổn thương, "Không muốn ôm ta một cái sao? Quả nhiên Zero vẫn không thích ta."

            "Tên biến thái, đừng nghĩ giả vờ gạt tôi. Tôi đến là để đọc sách, buông tay."

            "Quả nhiên, ta còn không quan trọng bằng sách." Vẫn tiếp tục bị tổn thương.

           Trên trán cậu đã xuất hiện vài đường gân xanh, "Chết tiệt!" Nghiến răng nghiến lợi, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi người dưới, cắn, ra máu, hút. Ngẩng đầu, "Như vậy được rồi chứ? Buông."

            Kaname ngây dại, sau khi tỉnh táo lại thì hung hăng ôm lấy Zero "Dễ thương như thế ta lại càng không muốn buông tay!" Như vậy ta làm sao có thể đây, Zero của ta.

            Hơi thở hổn hển vờn quanh. Lại thêm một nụ hôn sâu, Kaname rốt cục thả cậu ra, nhưng vẫn nắm lấy bàn tay gầy. "Không được đi, ngồi đây với ta, đọc sách là được rồi."

            Đối mặt với sự giữ lại lưu luyến không rời như vậy, lần nào cũng hành động như thể đây là lần gặp nhau cuối cùng, Zero gật đầu đáp ứng. Nhặt lên vài quyển sách rơi trên mặt đất, là lịch sử phát triển của xã hội phương Tây, hai bên còn có từ điển bách khoa thực vật, y học hóa dược, còn có sách tranh thực vật mini của mình cùng với vài quyển sách không tên được đóng gói kỹ càng.

            "Zero cảm thấy hứng thú đối với thực vật sao, sau này lúc rảnh rỗi ta mang cậu đến khu vườn kính của gia tộc Kuran. Đó là nơi cha mẹ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết trồng và chăm sóc cây cỏ, nhất là hoa hồng, có rất nhiều loại. Tuy rằng hiện tại có lẽ không còn ai chăm sóc, nhưng nơi đó vốn là một khu rừng, hẳn là sẽ không hư hỏng gì nhiều."

           Muốn cùng nhau đan tay nhau đi giữa thung lũng đầy hoa hồng dưới ánh tà dương nhuộm đỏ con đường, muốn cùng nhau ngắm trăng mọc lên sau những rặng cây rì rào, muốn cùng nhau chăm sóc cho vườn hoa đó, chúc cậu ngủ ngon, sau đó lại dùng một nụ hôn đánh thức cậu, muốn cùng cậu, cùng nhau, làm cái gì, đi đến đâu, đều có hai chúng ta.

            Vì sao lại yêu Zero Kiryuu như vậy. Kaname Kuran chỉ có thể thở dài.

---------------------------------XONG---------------------------------

1 comment: