Tiêu đề : Không thể thoát khỏi.
Tác giả : fenglingling.
Pairing : Kaname x Zero.
Thể loại : Đồng nghiệp, (lại) xuyên thời không, bán ngược, H nhẹ.
Tiến độ : Hoàn.
Editor : TokiJung.
Chậm rãi mở mắt ra, phải mất một hồi Zero mới đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang ở đâu, không phải chiếc giường King size quen thuộc, không có hơi thở bá đạo, không phải cảm giác an lành, đến cái gối bằng bông mà không phải bằng cánh tay của ai đó cũng khiến cậu khó chịu.
Được rồi được rồi, cậu thừa nhận, kỳ thực nguyên nhân chính-tối-trọng-yếu là bởi vì bên người không có cái kẻ quen thuộc kia.
Ba ngày trước, cậu về tới gian phòng của mình lúc còn tại học viện Cross.
Hừm, để xem, chúng ta cùng truy tìm nguyên cớ, chính bởi vì kẻ luôn tự-xưng-là-chồng-cậu kia quá mức bá đạo.
Chỉ là một người xa lạ tùy tiện hỏi đường đến thị trấn nơi cậu ở, tuy rằng sau đó sự thật cũng chứng minh, cái tên biến thái kia quả thật có chút ý đồ với cậu, nhưng anh ta cũng không nên dùng sức mạnh vampire của mình làm gãy tay người ta, anh ta cho là mọi người đều mình đồng da sắt giống anh ta chắc?
Lúc đó, Zero đương nhiên là nói giống thế này, tuy rằng tiếp theo nhìn thấy đôi mắt của Kaname cậu lập tức hối hận. Bảo cậu xin lỗi trước, xét theo tính cách bản thân thì… quên chuyện vừa nói đi. Vốn tưởng rằng người kia giống mấy chục năm qua mỗi lần cãi nhau đều xuống nước xoa dịu mình, ai ngờ anh ta lại kiếm cớ bận việc đi đâu mấy ngày. Vì vậy, Zero liền quyết định làm một việc mà có chết cậu cũng không thừa nhận giống một đứa trẻ giận dỗi hay làm – bỏ nhà đi.
So với nệm cao cấp chăn bông gối tơ lụa ở nhà mà nói, chăn màn gối đệm hiện giờ có thể gọi là phế phẩm, Zero thật ra cũng không lấy gì làm bất tiện, nhưng cơ thể đã quen ‘bị’ nuông chiều của cậu lại rất thật thà -- eo, lưng đau nhức, lại thêm cái chân chuột rút nữa chứ.
Đứng dậy sắp xếp lại ra giường, xem chừng đã khuya rồi.
Mình ngủ lâu như vậy sao?
Thay quần áo xong, Zero vừa hướng dưới lầu đi đến, vừa suy nghĩ xem làm thế nào để không cần phải xuống nước mà vẫn có thể giảng hòa. Hiệu trưởng vẫn đang say sưa với món ăn ‘đậm tình thân’ của ông trong bếp. Bao lâu rồi cậu không về nơi đây, tuy rằng không khí vẫn là không quen thuộc, nhưng cũng tạm thời khiến Zero quên đi phiền não.
“Hiệu trưởng, có cần giúp gì không?” Zero đi vào bếp, lên tiếng cắt đứt mạch ngâm nga của Kaien về một bài hát nào đó, thuận tiện cầm lấy chiếc dĩa đã được lau khô gần đấy đưa cho ông.
“A, cảm ơn, Zero – chan là tốt nhất.”
Sau đó một dĩa rau đen lòm, hương vị không an toàn xuất hiện trước mặt Zero, đang suy nghĩ nên đặt tên cho món này là gì, Kaien đột nhiên mở miệng, “Zero, con mặc đồ như vậy là muốn ra ngoài sao? Thân thể đã tốt hơn chưa? Kaname - kun có lẽ hơi quá đáng, nhưng con cũng phải thông cảm vì cậu ta quan tâm đến con...”
“Tôi biết.” Zero cố tình ngắt lời, kỳ thật cậu đương nhiên biết Kaname bá đạo như vậy chỉ vì quá yêu cậu, chỉ là có đôi khi, anh ta không nghĩ rằng như thế sẽ làm cậu cảm thấy áp lực sao?
“Biết?” Kaien nhìn đứa con bình tĩnh đứng trước mặt mình, bình thường chỉ cần ở trước mặt Zero nhắc tới ‘Kaname Kuran’ cái tên này cũng đủ để chọc giận cậu, “Zero, con không sao chứ, này, con đi đâu vậy, cha là cố ý vì Zero – chan mà làm món ăn khuya này đấy!!!!”
“Đi tìm anh ta.” Zero lưu lại bốn chữ liền đóng cửa đi ra ngoài.
Haizz ~~~
Kaien thở dài một hơi, còn tưởng rằng Zero thực sự không còn địch ý đối với Kaname - kun, hiện tại nhìn cậu vội vàng như thế, khẳng định tránh không được một trận đấu nữa rồi.
Zero hướng về phía dãy phòng học chạy đến, ngay cả ánh trăng rực rỡ cũng không thể sánh với gương mặt bừng sáng được tô điểm bởi những sợi tóc bạc mềm nhẹ lay động theo gió đêm, dường như cảm giác được tâm tình của chủ nhân, những sợi tóc cũng trở nên đặc biệt nghịch ngợm.
Đi qua rừng cây, băng qua cánh đồng cỏ.
Trong đầu Zero bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất -- trở lại bên cạnh người kia.
Muốn gặp, muốn nhìn thấy, rất rất muốn.
Ngay lúc Hiệu trưởng nhắc đến Kaname, từng tế bào trong cơ thế đã kêu gào muốn cảm thụ nhiệt độ quen thuộc kia, lạnh lẽo nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn yên tâm, không phải lo nghĩ bất kỳ điều gì.
“Vampire, chỉ có thể dùng máu của người yêu, mới có thể lấp đầy linh hồn trống rỗng đáng buồn của họ.”
Lúc này, cậu so với lức nào càng thấu đáo ý tứ trong câu nói mà người thuần chủng vẫn hay nói với cậu.
Kaname từng dùng một giọng nói mềm nhẹ thì thầm bên tai cậu rằng: “Chỉ có máu của Zero mới có thể thỏa mãn ta, vậy nên ta sẽ không để Zero rời đi, nói cách khác, mặc kệ cậu đi đến đâu, ta đều sẽ tìm được cậu, sau đó sẽ nghiêm phạt, sẽ đem cậu nhốt tại bên người.”
Thanh âm đó, nhiệt độ đó, cảm giác khi những ngón tay thon dài lướt qua, những rung động khi người kia khẽ cười nơi vai mình…
Tất cả tất cả đều là của cậu.
Máu, như đang sôi trào bên trong.
Kaname... Kaname.
Rốt cuộc cũng xuất hiện, hình ảnh luôn là đẹp nhất trong lòng Zero: giữa rừng cây, người kia mỉm cười nhìn về phía mình, nụ cười dịu dàng mỗi đêm đưa cậu vào giấc ngủ không mộng mị, đôi mắt rượu đỏ mang đầy trìu mến, mái tóc nâu mềm mại vẫn thường dụi vào vai cậu.
“Ka...” Giọng nói của Zero đứt quãng, dùng hết sức chạy nhanh nãy giờ khiến cậu không còn khí lực, lưỡi khô rát, cổ họng nóng cháy, đau đến chỉ có thể thở dốc, cậu khom người chống lấy đầu gối, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, sau đó chậm rãi đi qua.
Vừa rồi bởi vì bị cây cối che khuất, nên Zero không nhìn thấy thiếu nữ đang đứng trước mặt Kaname, đưa lưng về phía mình, mái tóc màu rám nắng ngang vai, trong đồng phục của khối Ngày.
Bóng lưng rõ dần, một người không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Đột nhiên, trong đầu Zero chợt lóe lên, khoảng ba mươi năm trước, nguyên nhân cậu cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ lúc đó hai người lại cãi nhau, để xin lỗi cậu, Kaname cố ý thuê một người giống Yuuki đến 80% để trình diễn tiết mục ‘Cosplay Học viện Cross’, mục đương nhiên là để thuyết phục cậu quay về.
Xem ra lại muốn dùng chiêu cũ, hiện tại nhất định là đang trao đổi lời thoại, may là anh ta còn biết nên như thế nào hướng cậu xin lỗi..
Từng bước tiến về phía trước.
“Kaname senpai, thực sự rất xin lỗi.” Thiếu nữ đưa lưng về phía cậu cung kính cúi người một chút trước Kaname trong bộ đồng phục trắng, “Senpai đừng trách Zero, Zero cậu ấy chỉ là...”
Tốt tốt, không chỉ có bóng lưng, đến cả giọng nói cũng rất giống, nếu không biết Yuuki hiện tại đang cùng Hanabusa đi hưởng tuần trăng mật lần thứ 36 của họ, nghe thấy giọng nói này, cậu nhất định sẽ dễ dàng bị lừa.
“Không biết từ khi nào tác phong của Sao Đỏ lại trở nên lén lút như vậy?”
Ánh mắt Kaname lướt qua vai của thiếu nữ hướng về nơi Zero đang đứng, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc.
Zero từ sau thân cây đi ra, bị phát hiện nhìn lén khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vậy nên cậu quyết định im lặng.
“Thật khó tin, Kiryuu đối mặt ta lại không giương Bloody Rose lên.”
Này này, anh nói thế là ý gì, rốt cuộc có đúng là đến xin lỗi tôi không vậy.
Zero ngẩng đầu, ánh mắt hơi tức giận thẳng tắp nhìn về phía Kaname, “Anh đến đây làm gì?” Khẩu khí có chút chùng xuống, cãi nhau qua đi lại nói như vậy khiến cậu có chút ngập ngừng, nói xong liền quay đầu sang hướng khác.
Kaname có chút kinh ngạc lẫn khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ Zero lại phản ứng như vậy, nhưng biểu hiện vẫn điềm đạm như cũ. Đang muốn nói gì đó, thiếu nữ đang đưa lưng về phía Zero đột nhiên quay lại, “Zero? Cậu đã thấy tốt hơn tí nào chưa? Hiệu trưởng không phải nói hôm nay cậu không cần đi tuần tra ban đêm sao?”
“Yuuki?” Thấy rõ tướng mạo của thiếu nữ, Zero nhất thời kinh ngạc gọi ra tên của cô, không sai, cô gái đang đứng trước mặt cậu đây rõ ràng phải đang cùng Aidou đi du lịch mới đúng, “Cậu tại sao lại ở chỗ này? Aidou...”
Câu nói của thiếu niên tóc bạc bị bỏ dở, bởi vì cậu đã nhận ra hơi thở của Yuuki, đây là hơi thở của một Kurosu Yuuki nhân loại, mà không phải thuần chủng Kuran Yuuki.
“Vì sao?”
Zero muốn tiến thêm một bước xác nhận, cô gái đã nhanh nhẹn bước đến áp bàn tay nhỏ bé lên trán cậu, “Thật là, không nên như vậy liều mạng được không, tuần tra ban đêm có tớ một người là được rồi, cậu lo mà nhgir ngơi cho tốt đi, xem, vẫn còn nóng này.”
Cánh tay đang đặt trên trán cậu vẫn còn mang tấm băng phù hiệu Sao Đỏ, mùi hương ngọt ngào tràn ra, kích thích dục vọng của cậu.
“Ah...” Zero ấn cổ khuỵu xuống, đã bao nhiêu năm rồi không có khát máu, chỉ vì mới rời xa anh ta 3 ngày liền… mạnh mẽ như vậy sao?
“Zero? Zero, cậu làm sao vậy?” Yuuki ngồi xuống, nhìn người bạn thân thống khổ cuộn mình lại, toàn thân không ngừng run lên, “Kaname senpai?”
Kaname kéo thiếu nữ lại, đặt cô trong phạm vi an toàn, hơi nhíu mày nhìn Zero đang nằm dưới đất, “Quả nhiên Hiệu trưởng vẫn chưa nói cho em” người thuần chủng đến gần, ngồi xuống nâng cằm Zero, “Kiryuu cậu ta là vampire.”
Giọng nói dịu dàng anh ta dùng để nói với Yuuki như lưỡi dao sắc bén, thay phiên nhau rạch từng đường trong lòng Zero, lần đầu nếm trải cảm giác đau lòng này, mà ngay trước mắt lại là hơi thở quen thuộc từng đem đến bình yên cho cậu dường như đánh nát lý trí của Zero, thân thể đau đớn cùng trái tim bị bóp chặt khiến cậu như muốn ngất đi.
Tách.
Kaname cảm giác được một chất lỏng nóng rực rơi vào đầu ngón tay, thất thần trong một chớp mắt, tuy rằng chỉ có một giọt, nhưng rõ ràng là nước mắt của người hunter này, theo anh biết, cậu ta ngay cả cha mẹ chết đi trước mắt cũng không hề rơi một giọt lệ nào, lẽ nào việc bị Yuuki biết được thân phận lại khiến cậu ta đau khổ như vậy?
Anh ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Zero, nỗ lực tìm kiếm những tình cảm phức tạp trong đó -- thống khổ, bất an, hối hận... cùng yêu say đắm – thế nhưng ngoài dấu vết của giọt nước mắt khi nãy ra, cái gì cũng tìm không thấy.
Yêu say đắm?
Kaname chán ghét buông tay, thiếu niên giống như một con nhím bị thương tự chống tay đứng dậy, cả người vẫn run rẩy không ngớt.
Yuuki nhìn đến đôi mắt tràn ngập ánh đỏ của Zero thì cũng trở nên ngây dại, sau đó tự trách giống như thủy triều dâng lên, nói cái gì cùng cậu ấy, nói cái gì hiểu rõ nỗi đau của cậu ấy, còn trước mặt cậu ấy lên mặt về chuyện của vampire, cô căn bản chưa bao giờ hiểu được cậu ấy mà đều là tự mình quyết định, cho rằng như vậy có thể khiến Zero dễ chịu, lại không biết việc này trái lại lại thương tổn đến cậu.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, ngay lúc Yuuki phục hồi tinh thần, cô liền từ phía sau Kaname chạy đến bên cạnh Zero, ôm lấy cơ thể không ngừng run lên của cậu, “Xin lỗi, xin lỗi, Zero.”
Sau đó, dưới thỉnh cầu của cô, Kaname hỗ trợ mang Zero về lại nhà Hiệu trưởng.
Ngày kế hoàng hôn.
Zero mang theo khuôn mặt vô cảm nhìn vào cánh cửa quen thuộc mà xa lạ, cậu chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể một lần nữa mang trên tay phù hiệu Sao Đỏ học viện Cross, đồng phục trên người lấy từ tủ quần áo trong phòng cậu ra, hương long não khác hẳn mùi hương được dùng tại Kuran gia, thanh tịnh mà tươi mới.
Chậc.
Lại suy nghĩ về tên ngốc kia.
Zero nhăn mày, vẫn duy trì áp suất thấp quanh người, khiến không ít nữ sinh gần đó thối lui vài bước.
Cánh cửa lớn thản nhiên mở ra, phía sau cửa, đương nhiên là Kaname Kuran dẫn đầu các thành viên khối Đêm chậm rãi đi ra.
Đám đông vốn bị áp suất thấp của Zero làm cho yên tĩnh trong chốc lát lại trở nên hỗn loạn, ra sức gọi tên các senpai khối Đêm mong đạt được chú ý của họ.
Toàn bộ khối Đêm, ngoại trừ Aidou, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường nhật, Zero thấy Kaname đỡ lấy Yuuki vì bị nữ sinh chen lấn mà sắp ngã xuống, hoàng tử dịu dàng ôm lấy công chúa đang xấu hổ, thật là một bức tranh cổ tích.
Kaname vuốt ve mái tóc mềm mại của Yuuki, đó là sự sịu dàng đến từ đáy lòng.
Hai bàn tay của Zero không biết từ bao giờ đã nắm chặt, quay đầu đi không muốn nhìn thấy cảnh này, sự bi thương trong đôi thủy tinh tím bị hàng mi dày che khuất.
Hiện tại, trong thế giới của anh ta, mình chỉ là một quân cờ hữu dụng.
Nhận thức được hiện thực càng khiến nội tâm Zero đau đớn, mà lúc này cơn khát máu lại lần thứ hai kéo tới, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của máu lưu động trên cổ của các nữ sinh khối Ngày.
Không được, không thể đứng ở nơi này nữa.
Zero đưa tay vào trong vạt áo cảm nhận sự lạnh lẽo của Bloody Rose, giống như đó là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào ở thế giới này, sau đó liền rời đi.
“Yuuki, dường như có tâm sự, em đang lo lắng cho Kiryuu sao?” Kaname vốn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của Yuuki, lúc này, thấy thiếu nữ nhìn theo phương hướng người kia vừa ly khai, trên mặt viết rõ ràng hai chữ lo lắng.
Yuuki gật đầu, chỉ duy nhất trước mặt người này, cô căn bản không cần ngụy trang, hoặc là nói không thể nào ngụy trang, bởi vì Kaname senpai luôn dễ dàng nhìn thấy cô, chợt nhớ tới cái gì, Yuuki quay đầu lại, “Yuuki có thể thỉnh giáo Kaname senpai một vấn đề không?”
Cô nhớ đến hình ảnh Zero tối qua tại rừng cây: “Nếu như người được mình dùng cả sinh mệnh đi yêu lại quên đi mình, nên như thế nào sống sót?”
Đôi mắt màu ruby so với ánh trăng còn lạnh lẽo hơi ngỡ ngàng mở to, không mang theo tiêu cự nhìn về một nơi chẳng ai rõ, trên miệng là nụ cười cay đắng.
“Nếu như người mình yêu không nhớ mình là ai, nếu là Kaname senpai sẽ làm thế nào?”
Kaname nao nao, nhưng rất nhanh liền khôi phục, “Yuuki vì sao lại hỏi vấn đề này?”
“À, chuyện này…” Yuuki hơi luống cuống, trực giác mách bảo cô không nên đem bí mật của Zero nói cho Kaname, nhưng lại không biết nên như thế nào dấu giếm đôi mắt có thể nhìn thấu nội tâm của mình kia, “Tối qua em có xem một bộ phim, người yêu của nam diễn viên chính không nhớ anh ta, em nghĩ...”
“Không sao.” Kaname nhẹ nhàng ngắt lời cô, giọng nói không rõ tâm tình, anh biết đây không phải nguyên nhân, nhưng nếu Yuuki không muốn nói anh cũng không ép, “Quên sao? Nếu như là ta…” im lặng một chốc, anh cúi đầu đối diện đôi mắt cùng màu của Yuuki, không khỏi cười khẽ, nhưng ngay lập tức khôi phục sự bình tĩnh lãnh đạm ban đầu, “Nếu như là ta, ta sẽ âm thầm bảo vệ cô ấy, hạnh phúc của cô ấy cũng là của ta.”
Thanh âm như đang vô về người yêu của Kaname khiến Yuuki đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay tát nhẹ hai bên má mình, “A… đã đến giờ tuần tra rồi, cảm ơn Kaname senpai.” Nói xong chạy một mạch vào rừng cây.
Nhìn bóng dáng Yuuki rời đi, Kaname đưa tay che trán, nhẹ thở dài một hơi, mà phía sau anh, thiếu niên tóc bạc ẩn nấp sau một thân cây yên lặng cười khổ: ‘Âm thầm bảo vệ’ sao?
Cái gì mà ‘Âm thầm bảo vệ’, có thể im lặng chịu đựng lâu như vậy, cũng chỉ tên ngốc như anh mới có thể làm được.
Zero xoay người, trước khi rời đi trong lòng đã sớm quyết định, ‘nếu như đó là điều anh muốn, Kaname’.
Thế nhưng vẫn không thể dời đi tảng đá nơi ngực mình.
Đúng vậy, đối với Kaname hiện tại, Yuuki mới là lý do để anh ta tồn tại, nụ cười của cô ấy chình là hạnh phúc của anh ta, mà mình...
Dục vọng vampire lại như thủy triều theo quy luật dâng lên, Zero giống như con thuyền nhỏ dao động giữa từng đợt sóng khát máu nặng nề, vươn tay nhưng lại không chạm đến thứ gì có thể dựa vào.
Rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, một tháng? Hai tháng?
Đủ rồi, đã đủ rồi.
Kaname Kuran, anh là đồ ngu ngốc, nói cái gì ‘mặc kệ Zero đi đến đâu ta đều sẽ tìm được cậu’, tại sao bây giờ anh lại không ở bên cạnh tôi.
Zero ngã người ra phía sau, từng viên thuốc trắng như ẩn như hiện dưới lớp rơm rạ, cơ thể cậu vốn bài xích viên máu, hơn nữa vài thập niên qua chỉ dùng máu của Kaname, viên máu bây giờ hoàn toàn là thứ vô dụng, cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể nuốt vào, sẽ nôn ra.
Lily cúi đầu dúi mũi vào cổ Zero, thấy cậu không để ý tới mình, liền tiến đến nằm cạnh cậu, cái bờm trắng của cô cọ cọ vào mặt cậu.
“Được rồi, Lily, đừng quấy rối ta.” Zero vô lực đưa tay, trấn an vuốt ve cô ngựa trắng của cậu.
Zero tại chuồng ngựa nửa tỉnh nửa mê, đến khi hoàn toàn tỉnh lại, trong không khí đã tràn ngập một hơi thở quen thuộc.
Chống tay ngồi dậy, nếu như ký ức của mình không bị thời gian cùng cái tên ngu ngốc kia nuông chiều làm lệch lạc, có lẽ người đàn bà kia cũng sắp đến.
Người đàn bà luôn mang theo nụ cười anh đào.
Tất cả mọi chuyện như thước phim lần lượt được quay chậm.
Shizuka Hiou đến, Ichiru xuất hiện.
Ràng buộc giữa ‘chủ nhân’ và ‘người hầu’, không thể giết cô ta.
Hội trường xa hoa diễm lệ, nam thanh nữ tú cùng nhau khiêu vũ, lễ hội náo nhiệt trước cảnh chết chóc tanh tưởi của cậu.
Trong điệu waltz nhẹ nhàng, Zero dựa vào một cột trụ dọc hành lang, nhìn ngoài ban công hoàng tử cùng công chúa say sưa trong vũ khúc không nhạc của riêng họ, mọi thứ đều không liên quan đến cậu, nhắm mắt lại đắm chìm trong hoài niệm.
Từng bước từng bước khiêu vũ cũng thế.
Ôm nhau cũng thế.
Đến bây giờ vẫn vậy, trong thế giới người kia, không có cậu.
Khiêu vũ xong, ban công chỉ còn lại một thân ảnh.
Nếu như đó là mong muốn của anh...
“Kuran, Yuuki đâu?” Zero từ trong hội trường ồn ào tiến ra ban công rộng lớn.
“Ta tưởng mình đã phân công nhiệm vụ cho cậu rõ ràng.” Kaname trông vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ thứ gì trong đôi mắt rượu đỏ thâm trầm tan chảy lòng người.
Làm lá chắn của Yuuki...
“Làm lá chắn của Yuuki.”
Nếu như cậu quên, ta sẽ rất khó xử...
“Nếu như cậu quên, ta sẽ rất khó xử.”
Đã biết rõ người kia muốn nói gì, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng, tâm, lại không thể kiềm chế mà đau đớn.
Nếu như đó là nguyện vọng của anh...
Zero chậm rãi tháo phù hiệu Sao Đỏ trên cánh tay xuống, nhảy khỏi ban công.
... Như vậy tôi sẽ thay anh thực hiện, cho dù là làm quân cờ...
Tách... tách… tách
Máu từ cổ tay theo ngón tay một giọt một giọt rơi trên mặt đất, Zero theo thang lầu tiếp tục hướng về phía trước.
Hơi thở chung quanh đều nồng đậm mùi máu, của mình, của Yuuki, của Ichiru, còn có... của người đàn bà kia.
Đau quá, rất đau.
Kaname, anh ở nơi nào?
Lòng… rất đau.
Cho dù dưới đáy lòng luôn kêu gào như vậy, người kia cũng sẽ không xuất hiện sau lưng dịu dàng mà ôm lấy chính mình.
Anh rốt cuộc đang ở đâu?
“Ngươi lại lên cơn khát máu? Có điều không phải vì cô bé kia, ta nói đúng không?”
Lúc Shizuka Hiou lại một lần cắn lên cổ, ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi như vậy.
“Máu ngươi có mùi của thuần chủng.”
Người nữ thuần chủng tiếp tục.
Đúng vậy, đương nhiên không phải của Yuuki, đã từng đáp ứng người kia, cho dù mọi chuyện có thế nào, cũng chỉ được dùng máu của một mình anh ta.
Zero chống đỡ thang lầu bước từng bước một về phía trước, mọi việc theo thời gian cứ tiếp diễn, như trước kia.
Tiếp theo gặp lại, là ở trong địa lao của Hiệp hội.
Bị giam cầm trong kết giới, đối mặt vẫn là một Kaname Kuran kiêu ngạo lãnh khốc.
“Yuuki sẽ rất đau lòng.” Âm thanh của giầy nện trên mặt đất cho Zero biết, Kaname đang đến gần cậu.
“Yuu...” Đủ rồi, Yuuki hay bất cứ thứ gì, đừng nói nữa.
Hai cánh tay che giấu khuôn mặt không ngừng hoảng động, xiềng xích xung quanh cũng phát ra âm hưởng, “Yuuki...”
Thời gian dài không hút máu cùng mất đi đại lượng máu càng đẩy cậu đến gần bờ vực sa đọa, Zero ra sức dựa vào bức tưởng ẩm mốc phía sau, thống khổ rên rỉ.
Kaname ở nơi nào? Anh rốt cuộc ở nơi nào?
“Thật làm ta bất ngờ, còn giữ được ý thức sao.” Nói xong không quan tâm đến người đối diện, ngồi xuống ngang tầm Zero, dùng răng nanh cắt qua lòng bàn tay, chất lỏng đỏ tươi phá hủy một tia lý trí sau cùng của Zero.
Mùi hương quen thuộc, mùi hương của người kia.
Đôi đồng tử của cậu trong nháy mắt co rút nhanh, đưa tay lên chạm vào bàn tay trước mặt.
Nếu như là vì Yuuki, ta không cần.
Kaname bỗng giật mạnh lấy cổ áo người thợ săn, “Dòng máu thuần chủng chảy xuôi trong cơ thể ta có thể kéo dài sinh mệnh của ngươi...”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, những lời kế tiếp… ta một câu cũng không muốn nghe.
Zero quay mạnh đầu, quyết tâm cự tuyệt.
Tức giận dùng một chút lực, Kaname cầm lấy cằm cậu, khiến gương mặt hai bên hoàn toàn đối diện, “Không phải vì ngươi.”
Lời nói vô tình.
Zero ngẩng đầu, ánh nhìn của Kaname tuy gần trong gang tấc thế nhưng không hề có hình bóng của cậu, anh tiếp tục, “Đây không phải vì ngươi... Là vì Yuuki.”
Đúng vậy, ta biết, không phải vì ta, chỉ là vì Yuuki.
Ngay lúc giọt máu đầu tiên chảy vào yếu hầu, những tình cảm trong đó lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm.
Yuuki, Yuuki, Yuuki...
Zero dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Kaname ra, đưa tay chùi mạnh vệt máu nơi khóe miệng, “Chính xác, vampire chỉ có thể dùng máu của người mình yêu mới có thể lấp đầy sinh mệnh trống rỗng đáng buồn của họ, vậy nên ta không cần máu của ngươi.”
... Không phải là máu của ngươi bây giờ.
Máu của ngươi… bên trong không có thứ mà ta cần.
“Tôi... mệt mỏi rồi.” Zero trượt dần xuống dưới, chỉ trong giây lát, dục vọng chưa hoàn toàn bị khắc chế lại trỗi dậy, trong mắt là một màu đỏ rực, cố gắng vùi đầu vào đầu gối, hai tay ôm lấy chính mình, “Mang tôi trở về.”
Nhanh đến đem tôi quay về.
“Mang tôi trở về...”
“Mang tôi trở về, anh không nghe thấy sao. Là chính anh đã nói mặc kệ tôi đi đến nơi nào, anh đều sẽ tìm được tôi.” Thanh âm của cậu càng lúc càng lớn, gần như là la hét trong hỗn loạn.
Tiếng vang trong căn ngục dội lại, cuối cùng chìm vào im lặng, thiếu niên cũng đã đình chỉ la hét.
Zero ngẩng đầu nhìn Kaname, nhìn anh nhưng ánh mắt lại không dừng lại trên người anh, người thuần chủng có cảm giác cậu ta giống như muốn dùng anh để thêu dệt ra một thân ảnh khác, “Kẻ lừa đảo.”
Dạy tôi cách mềm yếu, rồi lại đem tôi đẩy ra.
Kaname nhìn thiếu niên thì thào tự nói, đáy lòng của anh bỗng dưng nổi lên một cảm giác sợ hãi, giống như người trước mắt tùy thời sẽ tan biến. Ngay lúc đại não còn chưa phân tích được tình hình, cả cơ thể anh đã tự động tiến đến đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, thiếu niên ban đầu giãy giụa cự tuyệt, sau lại không thể dừng lại mà run lên.
Zero ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn người đang ôm chính mình, “Ka... Kaname?”
Vừa dứt lời, không khí giống như bị chém một đường dài, không gian vặn vẹo mở ra một lỗ hổng, một người mặc áo choàng đen từ trong đó bước ra, ánh sáng chói mắt che giấu diện mạo của người kia, chỉ thấy anh ta đang ôm một người trong lòng.
“Thật là, gọi tên ta sớm một chút thì sẽ chết sao?”
Đó là một giọng nói không thể nhầm lẫn vào đâu được, đối với Zero lẫn Kaname.
Người mới đến đem thiếu niên trong lòng nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, vẫn không thể nào nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ có một vầng sáng bạc vẫn chói lóa.
Không có tiếp tục đi tới, chỉ là hướng Zero vươn tay, “Ta đã nói rồi, mặc kệ cậu đi đến đâu, ta đều sẽ tìm được cậu. Nếu như cậu vẫn không chịu nghe lời, sẽ phải chịu phạt.”
... Sẽ đem cậu vĩnh viễn nhốt tại bên người.
Kaname chưa bao giờ gặp qua biểu cảm như vậy trên mặt Zero, giống như tuyết đầu mùa đang dần tan ra trước ánh nắng ấm áp dịu nhẹ của mùa đông, từ trong lòng anh đứng lên, giống như bị mê hoặc, từng bước một hướng người kia đi đến, trong đôi mắt là tràn đầy hạnh phúc, cùng nguyện ý, “Tôi chấp nhận mọi hình phạt, chỉ cần anh có thể đem tôi nhốt lại...”
…bên người
Zero dừng lại ngay trước mặt anh ta, lại bị cánh tay đang dang ra kia kéo thẳng vào trong ngực, tinh tế mà nhẹ nhàng hôn lên từng đường nét ngày đêm mong nhớ, đuôi lông mày, đôi mắt, gương mặt, thẳng đến đôi môi ngọt ngào kia.
Nhẹ nhàng thăm dò, dây dưa vuốt ve, điên cuồng sục sạo.
Đối với bảo bối vừa mới tìm lại được, anh ta vẫn trước sau như một đều trân trọng nâng niu, đến khi trên mặt Zero hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt mới buông ra, “Phần còn lại để dành lúc về đến nhà.”
Thanh âm trầm thấp mang theo niềm vui cùng vài phần trêu tức.
“Kiryuu?” Kaname có chút không thể tin được, con mèo nhỏ dịu ngoan nhu thuận trong lòng ngực người kia thật là thiếu niên mỗi lần gặp anh đều mang theo bộ mặt ngàn năm lạnh lùng cùng Bloody Rose sao?
Zero quay đầu, đôi môi bị hôn đến có chút sưng lên cùng vệt đỏ không có dấu hiệu thu lại trên hai gò má, nhưng lại nhanh chóng bị người kia kéo về giấu sau lớp áp choàng, đồng thời đặt cằm lên vai người thợ săn khẽ cười, “Thiếu niên này đã là của ta, còn về phần ngươi, phải cố gắng lên, vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước đấy.”
Kaname nhìn hai người biến mất sau lỗ hổng khi nãy, suy nghĩ thật kĩ một lúc lâu, khóe miệng nâng lên thành một vòng cung nho nhỏ, sau đó ôm lấy thiếu niên tóc bạc mà người khi nãy để lại, rời khỏi địa lao.
o0o
“Zero, Zero...”
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Zero nghe có người đang gọi nhỏ tên cậu, ngữ khí dịu dàng, thanh âm trầm thấp.
Ngẫm lại cũng có thể là ảo giác, rên nhẹ một tiếng, Zero trở mình xoay người, sáng hôm nay rời giường có chút sốt nhẹ, hơn nữa đêm qua bởi vì lại lên cơn khát máu nên không ngủ được, lúc chập tối lại xảy ra mâu thuẫn với Kuran, Zero bây giờ hoàn toàn đang trong trạng thái không tốt, bằng không cậu sẽ không bao giờ để Yuuki một mình làm công việc tuần tra nguy hiểm kia.
Có người ở bên tai khẽ cười một tiếng, bàn tay lành lạnh xoa lên trán cậu, “Có chút nóng, mới ba ngày không gặp liền không biết chiếu cố chính mình, thật làm ta không yên lòng được.” Người nọ vẫn không buông tha ở bên tai cậu nói nói gì đó, sau đó xốc chăn lên tiến vào trong.
Dường như có ai đó vòng tay qua eo ôm lấy cậu, nhiệt độ từ phía sau truyền đến tuy rất thấp nhưng có thể khiến Zero thả lỏng trong chốc lát, đem toàn bộ trọng lượng đặt hết lên người sau, coi như là mộng cũng tốt...
“Ichiru...”
Đứa em song sinh sống chết không rõ, khi còn nhỏ rất thích ôm lấy mình như thế đi vào giấc ngủ, mặc dù bề ngoài giống nhau đến mức cả cha mẹ có khi cũng bị nhầm lẫn, nhưng cậu cùng Ichiru hoàn toàn không giống, bởi vì chính mình trong bụng mẹ đã cướp đi sức khỏe của Ichiru, khiến cho nó mất đi tư cách làm thợ săn, từ lúc hiểu chuyện, cậu đối với Ichiru vẫn luôn là áy náy
.
Người nọ càng ôm chặt cậu hơn nữa, cằm dụi dụi vào vai cậu, hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn nơi cổ cậu, “Thật bất công, rõ ràng ba ngày này ta chỉ nghĩ về Zero.” Trong giọng nói có chút oán giận cùng làm nũng.
Không phải Ichiru.
Zero trong nháy mắt ngồi dậy, cơ thể nặng nề cản trở hành động của cậu, đưa tay hòng nắm lấy Bloody Rose trên đầu giường nhưng ngay một giây trước khi chạm đến bất cứ thứ gì lại bị bắt được, ngón tay tiếp xúc với một đôi môi lạnh không kém bàn tay đang nắm lấy tay cậu.
“Kaname... Kuran.” Zero kinh ngạc gọi tên cơn ác mộng trước mặt, giây tiếp theo tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, người kia trong tay cầm Bloody Rose, vẻ mặt vui mừng dịu dàng nhìn cậu, Kaname Kuran.
Bệnh nặng rồi, đến nỗi hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại bị rơi vào tình trạng này.
Zero ở trong lòng âm thầm tự trách, nhớ tới vừa nãy hai người thân thể kề sát ôm nhau nằm trên giường, sắc mặt trở nên tối sầm.
“Có chuyện gì, khuya thế này lại lẻn vào phòng của người khác không thấy mờ ám quá sao, Kuran?” Zero sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn trên người, vẫn duy trì cảnh giác như cũ.
Có lẽ là ảo giác, Zero thấy Kuran vừa nghe mình nói xong liền có vẻ lấy làm kỳ quặc, bảy phần vẫn như cũ điềm đạm, ba phần bất đắc dĩ.
“A, chỉ là thấy thân thể của Sao Đỏ có vẻ không được tốt cho lắm, cho nên ta tới thăm một chút.” Kaname bước đi thong thả, tùy ý tại bên giường ngồi xuống, động tác tự nhiên giống như đang ở tại phòng của chính mình, anh vỗ vỗ mép giường, “Kiryuu - kun cũng nên ngồi xuống đi, không phải đang sinh bệnh sao?”
Tư thái tự nhiên giống như anh ta mới là chủ nhân nơi này khiến Zero sinh ra cảm giác chính mình mới là người tự tiện xông vào phòng người khác.
“Không cần.” Zero đi tới đứng dựa vào tường, hai người cứ như vậy giằng co bằng mắt một hồi.
Kỳ thật cơ thể cậu đang mệt chết, một cảm giác quen thuộc, sợ hãi, lại không thể nào chống cự bất ngờ đánh úp cậu.
Không thể chống cự.
Nhưng, không được biểu lộ, chỉ duy nhất trước mặt người này...
Hai tay bên hông ra sức nắm chặt, thế nhưng người đang ngồi ở trên giường lại không tỏ vẻ gì là có ý định rời đi, là đến xem chính mình diễn trò sao.
“Chết tiệt... Ah...” Cơn khát máu càng lúc càng nặng, Zero bóp chặt cổ của mình, cơ thể dọc theo tường chậm rãi trượt xuống.
“Tại sao lại khát máu đến như vậy?” Lúc cậu tưởng mình sẽ ngã xuống, trong nháy mắt Kaname đã ở bên cạnh đỡ lấy cậu. Nhìn cậu cố gắng khắc chế, trong lòng co rút đau đớn, đem Zero đặt trên giường, một tay mở dần khuy áo của mình, “Zero, hút đi.”
Nói như vậy không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục đối với người thợ săn, chưa kịp tự hỏi khi nào thì Kuran lại đổi xưng hô với cậu, cầm lên Bloody Rose vừa mới bị anh ta đặt lại lên giường, nòng súng lạnh lẽo đặt ngay cổ người thuần chủng, “Cút ngay, đồ vampire.”
“Zero! Trò chơi Sao Đỏ dừng ở đây, cậu nên lo lắng cho bản thân một chút” hơn bảy mươi năm ở chung Kaname rõ hơn ai hết, vị kia nhà mình là một điển hình của ‘ăn mềm không ăn cứng’, đưa tay lên bóp trán, anh thở dài một hơi, sau đó hạ giọng, “Được rồi, Zero, ta thừa nhận, chuyện này là do ta quá đáng, nhưng cậu vốn đã biết là ta sẽ không để bất kì ai... Zero!”
Kaname bỏ dở câu nói, Zero vẫn không ngừng giãy dụa chống lại bản năng vampire của mình, răng nanh cắn chặt cắt qua môi dưới, quen thuộc lại xa lạ, mùi hương ngọt ngào của người thợ săn tràn ngập khoang mũi anh.
Mùi hương không trộn lẫn bất kì máu của ai, đó chính là mùi hương ban đầu của Zero.
“Zero?”
Ký ức về những lỗ hổng thời gian đáng sợ với cơ hội cho người bị nó cuốn vào quay trở lại thế giới của mình gần như là 0% lướt qua trong đầu Kaname, ngay lập tức một quầng sáng lóe lên nơi cổ Zero, khiến con người không chịu yên phận kia nhanh chóng rơi vào bóng tối, mà Kaname, giống như mất đi tất cả khí lực, vẫn ngồi ngây ngốc bên cạnh, lưng dựa vào tủ đầu giường, vị thuần chủng quân vương lộ ra một tia bất an ngàn năm hiếm gặp, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được từng cơn run rẩy chạy dọc cơ thể mình.
Zero...
“Không có khả năng!”
Zero đánh rơi vật cầm trên tay, giống như nó là mầm mống của một loại bệnh truyền nhiễm, “Tuyệt đối không có khả năng.”
Kaname lặng lẽ cúi người nhặt lên khung hình vừa bị ‘quăng’ xuống đất kia, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt trên, thái độ nâng niu đó, Zero tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy, kể cả lúc anh ta đối mặt với Yuuki.
“Vì sao tôi lại cùng anh ta,” Zero nâng tay chỉ hướng Kaname, đối phương vẫn giữ nguyên nụ cười trìu mến nhìn người trong bức ảnh, “là, là, là...”
“Cha không phải đã giải thích cho con rồi sao, bởi vì Zero – chan không nghe lời ăn phải táo độc, Kaname - kun dùng một nụ hôn đánh thức con, sau đó...”
“Tôi không đùa đâu! Hiệu trưởng.” Zero gắt gao liếc Kaien một cái.
Cho ta là một kẻ ngu ngốc sao? Cho dù là cậu, khi còn bé cũng đã thuộc lòng mấy câu chuyện cổ tích mà mẹ thường kể cho Ichiru nghe này.
“Zero ~~~” Kaien nhìn hai người đang ngồi trên sopha, không biết nên nói cái gì.
Kỳ thực cái gì nên nói và có thể nói đều đã nói cho cậu, nhưng hết lần này tới lần khác đương sự không chịu tin tưởng, bày ra chứng cứ, lại không chịu chấp nhận, còn biện pháp gì đây.
“Kaname - kun.” Hiệu trưởng mang theo ánh mắt cảm thông nhìn về phía thiếu niên tóc nâu, nhưng đổi lấy lại là đối phương thoải mái cười.
Chưa bao giờ nghĩ tới chính mình lại cùng một thuần chủng, mà lại là Kaname Kuran trở thành... trở thành... yêu… NGƯỜI YÊU!
Có trời mới biết, Zero đem trong lòng hai chữ ‘người yêu’ để nói lên mối quan hệ hiện tại giữa mình và Kaname có bao nhiêu trắc trở, mượn một câu nói nổi tiếng trong một bộ phim điện ảnh nào đó thì là: việc này so với khả năng đang đi trên đường bị bom nguyên tử đánh trúng còn thấp hơn.
Thế nhưng, đây là sự - thật.
Không sai, cho dù cậu có phủ nhận bao nhiêu lần, trước mắt vẫn là bày ra hai quyển album ảnh thật to – theo Kaname nói thì bên nhà Hiệu trưởng có hai quyển, tại biệt thự Kuran bên kia có hơn mười quyển – mỗi một bức ảnh trong đó đều nói cho Zero một sự thật khiến cậu muốn vò rụng mái tóc mình đi mới thôi: mình cũng tên kia là ×× (cậu thật sự không thể mở miệng nói ra hai chữ kia thêm nữa).
Vô ý quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Kaname, vẫn là nụ cười dịu dàng khi nãy, Zero biết nụ cười này, bốn năm sinh sống tại nhà Hiệu trường, mỗi lần nhìn đến anh ta luôn là dùng nụ cười này nói chuyện với Yuuki.
Đúng rồi, Yuuki?
Nếu như nói mình cùng anh ta là… quan hệ như vậy, thế còn Yuuki, Kaname – senpai mà cô ấy luôn thầm mến lại đi yêu một người khác, mà người đó lại chính là mình.
Ý nghĩ đó gần như đánh vỡ Zero.
Cậu không dám suy nghĩ vấn đề này thêm nữa, vampire cũng tốt, hunter cũng tốt, cho dù trường sinh bất lão thì sao, cuối cùng cũng chỉ là tuyệt vọng, không chừng bây giờ Yuuki đã...
Zero lấy hai tay che mặt, cho dù không muốn bại lộ sự yếu đuối trước mặt người kia, nhưng…
Trong phòng khách chỉ còn nghe thấy thanh âm bất lực của Zero, sau một hồi, cậu mới đặt câu hỏi, “Yuuki... Cô ấy thế nào? Anh như vậy, Yuuki làm sao bây giờ?” Zero xông đến trước mặt Kaname, nắm lấy cổ áo anh, lạc giọng chất vấn.
Không phải đã nói sao, cô ấy là người duy nhất anh quan tâm, vì sao...
“Không thể tha thứ.” Zero cúi đầu, phần tóc trước trán che gần hết khuôn mặt, Kaname mơ hồ nghe được cậu nói như vậy.
Bởi vì là mình, lại càng không thể tha thứ.
Người cựu hunter vẫn theo dõi hai người, không khỏi mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương.
Giải thích thế nào bây giờ, vấn đề kia.
Cuối cùng, chính ông là người quyết định dấu giếm chuyện này.
Tuy rằng Kaname tin Zero của anh sẽ trở về, nhưng nhìn chiếc xe rời đi, Hiệu trưởng vẫn là thở dài một hơi.
Trong xe, bầu không khí nặng nề đến dọa người, vậy nên xe vừa dừng lại, Zero liền mở cửa chạy ra.
Tòa nhà trước mặt theo phong cách châu Âu điển hình, cánh cửa sắt khổng lồ chạy dài bọc quanh tòa ‘lâu đài’ này, ngăn cách giữa chúng là khu vườn rộng hơn cả công viên thành phố, một rừng hoa hồng nở rộ, cũng có những nụ hoa mới chớm, nhưng hương hoa dù thế nào cũng xua đi không được, tràn ngập toàn bộ sân nhà.
Đứng chờ ở cửa chính là Takuma với ly rượu trên tay, nụ cười thường trực chào đón Zero cùng Kaname, “Cuối cùng cũng đã trở về, đang suy nghĩ có nên kéo Haruka – chan về giảng hòa cho hai người không.”
Ly rượu trong tay Takuma nứt ra thành mảnh nhỏ, chiếc thảm cao cấp rất nhanh đã xuất hiện những vệt loang lổ khi thấm hết lượng rượu thoát ra.
“Xin lỗi, ta có chút mệt mỏi.” Kaname lướt qua người bạn thân của mình hướng thẳng lên phòng.
Phòng khách u ám bởi những tấm rèm cửa dày tối màu, Shiki từ trên đùi Rima ngồi dậy, nhìn vị quân vương của họ từng bước về đến phòng ngủ, dọc theo đường đi là đèn điện chập chờn, từng mảnh tường vụn cùng thủy tinh rơi vãi khắp nơi, nguồn sáng cuối cùng trong căn phòng cũng không thoát khỏi cơn ‘mệt mỏi’ của người thuần chủng.
Đã không thể chịu đựng được nữa.
Đóng cửa lại, Kaname không hề để ý hình tượng trượt xuống dựa vào cánh cửa, giấu đầu vào hai bắp tay, không muốn để ai khác nhìn thấy sự bất lực của mình, bỏ qua tiếng gõ cửa thăm hỏi của Takuma.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều do chính tay cậu bày trí, bởi vì Zero thích đơn giản sạch sẽ, sự thanh nhã của căn phòng hoàn toàn không hợp với Kaname, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương của cậu, người thuần chủng đi đến bên giường, ngón tay lần lượt lướt qua mọi thứ, trong tay dường như vẫn còn có thể cảm giác được độ ấm của cậu, quay đầu đến đâu cũng có thể nhìn thấy một thân ảnh trắng bạc rơi vào từng góc phòng, thế nhưng...
Trở về đi, Zero...
Zero ngồi ở sô pha cùng Shiki trừng mắt to mắt nhỏ, mãi đến khi Rima dùng một thanh chocolate hấp dẫn lực chú ý của cậu vampire người mẫu.
“Kaname - sama làm sao vậy?” Kain và Ruka hai người bưng giá cắm nến đến, ánh nến mờ ảo đem đến cho đại sảnh một phong cách khác, mọi người đều tụ lại quanh sopha, hướng ánh mắt khó hiểu về phía một Zero đang trầm mặc.
“Ta...” Zero không biết nên nói cái gì, tất cả mọi việc diễn ra cũng đủ cho Zero biết người kia có bao nhiêu áp lực, nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn như cũ không biết làm sao, “Ta không phải… người Kuran thích... Zero Kiryuu.” Cậu vẫn còn cắn phải đầu lưỡi khi nói ra những lời này.
Nhưng đó là lời giải thích hợp lý nhất.
Mình không phải là Zero Kiryuu của hơn bảy mươi năm qua của anh ta.
Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng có một tia thương cảm.
“Cái gì?” Luôn cư xử khôn khéo như Takuma cũng không khỏi giật mình trước câu trả lời của Zero, “Cái gì mà ‘không phải Zero của Kaname’? Lẽ nào cậu có hai người sao?”
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Takuma lập tức bật dậy nhận điện, trực giác nói cho anh biết cú điện thoại này có thể lý giải mọi chuyện.
Là đến từ Hiệu trưởng.
Đầu kia, Hiệu trưởng khó có được ngữ khí nghiêm túc nói cho người vampire tóc vàng biết tất cả, sau đó là một trận trầm mặc.
Buông ống nghe xuống, Takuma ngập ngừng quay người lại, mọi người bên kia đều mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh, nụ cười chuyên nghiệp của ‘Hội phó khối Đêm’ lại hiện lên, “Kain, cậu tạm dẫn Zero, à, Kiryuu – kun đến một phòng nào đó đi, chuyện khác ngày mai tính.”
Trên thực tế, cũng không đợi được đến ngày mai.
Zero bị tiếng chuông cửa đánh thức, trong mộng, cậu mơ thấy mình khi còn bé, nụ cười quỷ dị của Ichiru bên cạnh người đàn bà trong bộ kimono trắng, sau đó...
Đang lo lắng không biết có nên đi mở cửa không thì mọi âm thanh đều biến mất.
Zero ngồi dậy, đưa tay che khuất phần tóc trước trán, nhắm mắt thở dài một hơi.
Không ngờ lại mơ thấy như vậy.
Sau đó, có người dùng đôi tay ấm áp ôm lấy còn nhỏ chính mình, nhiệt độ cơ thể theo những nơi da thịt tiếp xúc truyền qua, dịu dàng lau đi nước mắt, nhẹ giọng ở bên tai an ủi mình.
Đầy trời tuyết vẫn rơi đều.
Mùa đông trong mộng không hề lạnh.
Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt, không nghe rõ giọng nói, nhưng đầu óc tinh tường biết, người kia chính là...
Kaname Kuran.
Tại sao mới có chút chuyện thế nãy đã… quấy nhiễu tinh thần.
Zero đứng dậy xuống giường, cậu cần một chút nước cho thanh tỉnh.
Xỏ chân vào đôi dép bông trắng, từng bước trên thảm không hề phát ra tiếng động nào, gần đến phòng khách Zero mới phát hiện đã có người, đang cười nói gì đó, tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng đối với những người có mặt tại đây mà nói là thời gian ngon giấc mới đúng.
Rèm cửa sổ đã được kéo lên, cùng vài ánh sáng leo lắt từ những ngọn đèn kiểu, Zero nhìn thấy hai người đang ngồi trên sopha, một bé trai mặc đồng phục thủy thủ được Kaname ôm ở trước ngực, đôi chân nhỏ đung đưa, trong tay cầm một quyển truyện màu sắc rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nghe kể chuyện.
“Vào một đêm trăng sáng, Wendy như thường lệ kể những câu chuyện về Peter Pan cho hai cậu em của mình. Và rồi, Peter Pan xuất hiện trước cửa sổ nhà Darling, nói muốn dạy họ bay lượn, và mang họ qua bầu trời tới Neverland. Wendy, John và Micheal đều rất phấn khích khi được mời đến đây...” Câu chuyện nổi tiếng mà ai cũng biết qua giọng kể đầy sự cưng chiều của Kaname lại như phát ra một mị lực khác, phảng phất trong không khí cũng trở nên mềm mại hơn.
Không khỏi dừng lại, Zero lại nghĩ tới đôi tay ấm áp trong giấc mơ.
Ngón tay thon dài lại lật qua một trang, Kaname tiếp tục, “...Wendy lập tức bị xứ sở thần thoại này hấp dẫn, ở đây có những người Da đỏ, sói, Tiên cá và… lũ cướp biển...”
“Zero ba ba!”
Cậu bé đột nhiên phát hiện Zero đang đứng ngay cầu thang, từ trên đùi Kaname nhảy xuống, loạng choạng chạy qua, Zero còn chưa kịp phản ứng đã nhào vào lòng cậu, “Thật tốt quá, Kaname ba ba nói Zero ba ba sinh bệnh, không thể làm phiền người, Haruka rất nhớ Zero ba ba.”
Kaname nhìn Zero không biết xử trí tình huống này ra sao liền khẽ cười một tiếng, lại gần bế đứa trẻ kia lên, “Không phải đã nói con rồi sao, Zero ba ba cần nghỉ ngơi.”
Zero, ba, ba.
Ba chữ kia giống như quả bom nổ tung trong đầu Zero, cậu thậm chí quên mất ý định xuống lầu của mình, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi đến khi Kaname bắt chuyện.
“Làm sao vậy, Zero, ngủ không được sao? Vẫn còn hơi nóng, đã thấy khỏe hơn chưa?” Kaname áp tay lên trán Zero nhưng lại bị cậu đẩy ra.
“Không, tôi không sao.” Ngữ khí của Zero có chút cứng ngắc, cậu không quen với sự thân mật của Kaname nên theo thói quen tránh ra, nhưng nụ cười khổ trên mặt người thuần chủng cũng đã lọt vào tầm mắt của cậu.
Haruka kéo Zero đến bên sô pha, muốn cả gia đình ngồi cùng một chỗ, chính mình vẫn yên vị trong lòng Kaname, “Kaname ba ba và Zero ba ba lại cãi nhau sao? Là Kaname ba ba lại bắt nạt Zero ba ba đúng không? Vậy nên Zero ba ba mới có thể tức giận?” Khoa học đã chứng minh, đôi mắt trẻ em là chiếc gương phản ánh hành động của người lớn một cách chân thật nhất.
“Bắt nạt?” Kaname không khỏi nhíu mày, anh chắc chắn chưa bao giờ làm việc gì mà có thể so sánh với từ ‘bắt nạt’ với Zero.
“Takuma – san nói như thế là ‘bắt nạt’ mà.” Kaname trực giác ‘Takuma – san’ kia sẽ không nói ra cái gì tốt đẹp, nhưng anh cũng không có ngăn cản, “Cởi hết đồ của Zero ba ba không phải để bắt nạt thì là để làm gì, làm Zero ba ba khóc, còn nữa, uhm… hmm... hmm...”
Bịt miệng Haruka không phải Kaname, mà là Zero.
Nếu cứ để như vậy, không biết nó còn nói ra cái gì mất mặt nữa.
“Khụ khụ...”
Cúi đầu, Zero hiện tại không dám đối mặt với Kaname, tuy rằng việc này cùng cậu không quan hệ, nhưng cậu cũng biết mặt mình đã đỏ tới mức độ nào.
“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp vang lên, Kaname nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai Zero, “Haruka, việc này là ai nói cho con?”
“Dạ chính con nhìn thấy.” Tiểu tử kia hùng hổ trả lời.
Đây là cái kiểu giáo dục gì chứ??????
Zero biết mình nhất định phải nói cái gì đó để ngăn cản cuộc đối thoại của hai cha con nhà kia, cậu tận lực dùng ngữ khí bình thường nhất để lên tiếng, “Việc này, Kuran, anh có thể đừng đứng trước mặt tôi thảo luận vấn đề này được không.”
Haruka vẫn còn học ở nhà trẻ, bởi vì ba ngày nay không nhìn thấy Zero nên không chịu đi học, thầy giáo cuối cùng đành phải chịu thua cho nó về nhà.
Nhờ có đứa bé này, hai người mới có thể tự nhiên hơn một chút, tuy rằng cách xưng hô của nó vẫn khiến Zero khó chịu, nhưng cậu cũng không phải một người nhỏ nhen.
Zero ngồi ở xích đu trong sân vườn, nhìn về phía tây mặt trời chậm rãi đi xuống, nhớ đến Haruka sắp tan học, khóe miệng không khỏi nâng lên. Kaname nói Haruka là đứa con thứ ba của họ, đương nhiên đều là nhận nuôi cô nhi, trước đó còn có một trai một gái, hơn hai mươi năm trước đã rời khỏi nơi này sống tự lập, tuy rằng có chút không muốn, nhưng Zero cũng dễ dàng tiếp nhận được chuyện này.
“Đang suy nghĩ gì sao?” Kaname xuất hiện phía sau Zero, ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh. Nhiều tháng ở chung, Zero cũng quen dần với việc hay xuất hiện đường đột của Kaname, tuy rằng đã quen như vậy, đôi khi cậu vẫn giật mình, nhưng sự thật chứng minh, cùng anh ta ở chung cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng.
“Không có gì.”
Không biết phải nói gì, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn bầu trời xanh nhuộm hồng, thẳng đến tiếng cười của Haruka đánh vỡ sự yên lặng.
Nhưng biến cố hay tại những lúc yên tĩnh như thế này phát sinh.
Màn đêm buông xuống, mùi máu tươi dày đặc từ trong phòng Kaname truyền ra, hương hoa hồng đỏ cùng trắng hòa quyện, trong đó có mùi máu của cậu.
Lúc Zero chạy tới, Takuma đang xử lý vết thương cho Kaname, hai cổ tay anh chằng chịt những đường cắt dài sâu đang chậm rãi khép lại dưới khả năng phục hồi của thuần chủng. Sắc mặt tái nhợt, Kaname giống như hoàn toàn kiệt quệ, hơi thở nhẹ như không tồn tại, Haruka ở phía sau Zero òa khóc, ôm chân cậu không chịu buông ra.
“Đây là có chuyện gì?” Sau khi đợi cho những người khác về phòng, Zero mới lên tiếng hỏi Takuma, mắt chăm chú vào vòng tròn máu vĩ đại dưới đất, loại ma pháp dùng máu thuần chủng vẽ nên.
Zero ngồi ở bên giường, nhìn Kaname đang ngủ say, nhờ có năng lực của thuần chủng, hơi thở của anh dần bình ổn, trên chiếc giường màu lam nhạt, không ai có thể hình dung ra từ ‘vampire’ ở người này.
Lần đầu tiên gặp mặt, Zero dùng dao ăn đâm vào tay anh ta, từ lúc đó, mọi chuyện đã được quyết định, bọn họ là kẻ địch, một mất một còn, chưa từng nghĩ tới có một ngày người này lại vì mình mà bất chấp mạng sống như vậy
Tâm linh tương thông – ma pháp cổ xưa, một loại ma pháp bị nghiêm cấm ngay cả trong thời đại thủy tổ cường đại, khả năng thực hiện dưới 1%, khả năng thành công còn thấp hơn.
Mỗi một tối, mỗi một tối, chờ đợi người kia xuất hiện trong bức tranh ma pháp, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Giọng nói bất lực của Takuma còn vang bên tai.
Căn bản không biết có thể thành công hay không, tại sao còn ngu ngốc như vậy?
Tách.
Một giọt nước mắt rơi trên mặt Kaname.
Bàn tay suy yếu từ trong chăn vươn ra, nhẹ lau đi giọt nước mắt của cậu, “Đừng khóc, Zero mà biết ta làm cho cậu khóc, không khéo lại giận ta cả tuần mất.”
Nhẹ giọng bên tai an ủi chính mình, cũng như khẳng định niềm tin của bản thân.
Giống như cảnh trong mơ.
Zero đứng lên, cúi người ôm lấy Kaname, tình huống này giống như hai tháng trước, chỉ là lúc này lập trường đảo ngược, “Hút đi.”
Kaname trong ánh mắt nổi lên một mảng đỏ, đưa tay ôm lấy thắt lưng Zero, vòng tay chậm rãi buộc chặt, Zero có thể cảm giác được răng nanh bén nhọn chạm vào cổ mình, nhưng không có đau đớn nào truyền đến.
“Biết không, Zero?” Kaname không có buông cậu ra, vẫn dùng thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà nói: “Vampire chỉ có thế dùng máu của người mình yêu mới có thể lấp đầy linh hồn trống rỗng của mình, thế nhưng…” người thuần chủng nơi lỏng vòng tay, đẩy Zero ra, trên mặt là nụ cười kiên định, không giống với bất kì nụ cười nào cậu từng thấy, “Hiện tại... cậu không phải người ta yêu.” Nước mắt cậu lại rơi xuống, lần này Kaname chậm rãi hôn lên nó, “Nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
... Thứ chất lỏng cay đắng.
Lúc này, ma pháp trận phát sáng, hình ảnh do nó tạo nên càng lúc càng rõ nét.
Kaname xuống giường đi hướng ma pháp trận, nhìn mọi việc đang diễn ra bên kia, máu từ bàn tay vì phẫn nộ mà nắm chặt tích từng giọt xuống sàn, “Nếu như ngươi không phải là quá khứ của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.” Đôi mắt đỏ chết chóc nhìn vào kẻ có khuôn mặt giống y mình trong ma pháp.
Sau đó hình ảnh vẫn tiếp tục.
Người kia đang sụp đổ.
Một lần lại một lần gọi anh mang cậu về.
Mắng anh là ‘dối trá’.
Bị quá khứ của anh ôm vào lòng.
“Ka... Kaname.”
“Ze... Zero “
Hai người cùng gọi tên đối phương, xuên qua thời không.
Một vòng xoáy dần được hình thành, mang theo một áp lực mạnh mẽ như muốn hút hết tất cả mọi thứ trong phòng.
Gió lộng tung cả căn phòng, Zero dần mất đi ý thức.
Kaname nhẹ vỗ mái tóc bạc của cậu, một ánh sáng xanh xẹt qua lòng bàn tay anh.
“Ký ức như vậy có thể khiến cậu thống khổ, nhưng...”
“Một ngày nào đó, những gì ‘Kaname’ nợ cậu, anh ta sẽ phải trả hết thảy.”
Hương máu truyền đến tất cả tâm tình của chủ nhân nó.
Zero, Zero, Zero...
Một lần lại một lần, đáy lòng kêu gào tên người kia.
o0o
Kaname nằm ở trên giường cùng với Zero trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản khóa ngồi trên bụng, vòng hai tay qua cổ anh, dịu ngoan như một chú mèo con mới chào đời. “Zero.” ngón tay vẫn chơi đùa với mái tóc mềm và phần gáy mẫn cảm của cậu.
Cậu thợ săn nhẹ nhàng ngẩng đầu khỏi vai Kaname, khóe miệng vẫn còn sót lại ít chất lỏng màu đỏ, muốn nói gì đó, lại bị cướp đi đôi môi.
“Hmm… umm...” Zero không khỏi thở nhẹ ra, như để chuẩn bị cho nụ hôn điên cuồng mà cậu biết chắc chắn sẽ đến, môi cùng lưỡi giao triền.
Khi nụ hôn chấm dứt, hô hấp của cậu có chút hỗn loạn, nghiêng đầu cọ má hai người vào nhau, đau lòng nói “Không cần sao, máu?”
…mất nhiều máu như vậy.
Kaname biết cậu đang nói cái gì, lúc trở lại căn phòng nhìn thấy ma pháp trận kia, Zero lập tức nhăn mày chất vấn anh chuyện gì xảy ra.
Biết không có cách nào giấu diếm, cũng không muốn để cậu lo lắng, Kaname chỉ có thể thành thật, nhưng anh chỉ nói phân nửa, cũng không có nói cho cậu hơn hai tháng qua anh mỗi tối đều làm như vậy.
Nhưng chừng đó cũng đủ để khiến nhà anh áy náy, cùng đau lòng.
“Đương nhiên cần, nhưng mà…” Kaname nhẹ nhàng xoay người, đem Zero đặt ở trên giường, “‘Cần’ này khác ‘cần’ của cậu.”
Zero có cảm giác như một giấc mộng, rõ ràng ngày hôm qua còn lạnh lùng độc địa như vậy mà đối xử với mình.
Thực sự là không thể tin nổi.
Zero khẽ nâng người, vòng tay ôm cổ kéo anh xuống, ép môi mình lên đôi môi kia.
Khó có được cơ hội bảo bối chủ động, Kaname đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Anh nhanh chóng giành thế chủ động trong trận chiến này.
Từng nụ hôn dịu nhẹ rơi xuống, âu yếm vuốt ve cả cơ thể cậu. Kaname đôi khi tự hỏi tại sao anh lại không hề thấy chán việc yêu thương Zero như vậy.
Zero của anh có một ma lực làm người khác muốn ngừng cũng không được.
Một lần lại một lần, đến khi toàn thân cậu bị bao phủ bởi những dấu vết sở hữu màu anh đào, làm nổi bật đôi mắt tím trong vắt bị dục vọng thế chỗ.
Đó không nghi ngờ là cám dỗ lớn nhất cho sự nhẫn nại, đừng nói nhân loại, cho dù là thần thánh...
Có ai có mặt ở đây định so sánh vampire với thần thánh sao?
“Có thể chứ?” Kaname thích tại những lúc ‘cấp bách’ như thế này hỏi Zero một câu tỏ vẻ ‘ta không cố ý’, không chừng đây gọi là ‘bắt nạt’ theo lời Haruka cũng nên.
Zero quay đầu đi, lộ ra đường cong mỹ lệ nơi cổ, Kaname biết đó là dấu hiệu ngầm đồng ý của cậu, vì vậy anh chậm rãi đi vào.
“Ah...” Tuy rằng đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng là làm trái quy luật của tạo hóa, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, biến mất sau những sợi tóc rối bù của Zero, mười ngón tay trên lưng Kaname bấu chặt tạo thành những vết xước rớm máu, rồi lại chậm rãi biến mất dưới năng lực thuần chủng, “Ka... Kaname... Kaname...”
Gọi tên người kia, cứ liên tục, lặp lại như vậy, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Kaname cúi người hôn lên vầng trán nhễ nhại mồ hôi cùng khóe mắt ướt nước của Zero, muốn cậu quên đi cảm giác khó chịu dưới thân.
“A!” Cảm giác thỏa mãn từ từng đợt chuyển động phía dưới truyền lên đại não, Zero bất chấp xấu hổ hay gì gì đó, thét lên, buộc chặt vòng chân quấn quanh hông Kaname, đôi môi vừa hé ra đã ngay lập tức đón chào một chiếc lưỡi ấm áp, dây dưa, mút vào, cắn nuốt từng thanh âm rên rỉ cao thấp “Hmm... ahh... Ka...name… không...”, lẫn đâu đó là âm thanh của sự giao hợp, Zero ôm sát vào cổ Kaname, giống như nếu không làm như vậy, không biết chính mình sẽ trôi dạt đến địa phương nào.
Kaname nhìn Zero trong cơn ý loạn tình mê, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mời gọi kia.
Zero của anh vĩnh viễn cũng không biết, dáng vẻ như vậy mới là thứ chính thức hòa tan sự kiềm chế cuối cùng của anh.
“Zero, Zero...”
Ngoài cửa.
Takuma cầm ly rượu: Ha ha, trong lúc chờ đợi chúng ta làm ván cược nho nhỏ đi, lần này không biết là mấy ngày đây?
Yuuki trên mặt đỏ bừng: Đáng ghét, làm tưởng có chuyện gì gấp phải trở về, còn định giúp hai người giảng hòa, căn bản là không cần mà!!!
Aidou tối nghiêm mặt, dắt tay Yuuki: Đi nhanh, kích thích cường bạo như thế đối với phụ nữ có thai không tốt, giờ này còn định hy sinh vì sự nghiệp fangirl sao...
Shiki & Rima: Đi chụp hình thôi.
Haruka với vẻ mặt ‘quả nhiên là như thế này’: Rõ ràng Kaname ba ba lại làm Zero ba ba khóc.
Akatsuki & Ruka: ...
o0o
Phiên ngoại nho nhỏ
Zero: Zero ba ba?
Haruka: Vâng.
Zero (nhìn Kaname): Chúng ta đã phát triển tới trình độ nào rồi?
Kaname (mỉm cười): ‘Con’ cũng đã có rồi, ‘vợ’ nói xem?
Zero (lắc đầu): Không (muốn) biết.
Kaname (nhìn đứa bé): Haruka, là ai đem con đến nơi này, nói cho Zero ba ba biết đi.
Haruka: Zero ba ba ạ.
Zero (ngả xuống đất): ...
Lúc đó bởi vì Kaname có chuyện phải ra ngoài, vậy nên chỉ có mình Zero đến cô nhi viện nhận nuôi Haruka.
Hoàn.
Không thể đỡ được :"P
ReplyDelete@hanamiw :
ReplyDeleteNếu đỡ đc đã hem phải là thứ ta thích :">
thank bạn, hay lắm
ReplyDelete