Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Sunday, July 29, 2018

Huyết xích - 2.

2.      Huyết anh – Anh đào máu.



            "Yuuki..." Kaname bị đánh thức bởi chính lời nói mớ của mình, trong lòng vẫn đang ôm lấy một người, ánh nắng gay gắt buổi ban trưa lóa đến mức anh không thể nhìn thấy gì rõ ràng, sau một hồi tỉnh táo, mới phát hiện người đang cuộn lại trong ngực mình chính là Kiryuu Zero.

            "Còn định nằm đến lúc nào?" Kaname khinh bỉ đẩy người kia ra.

            "Đây là giường của tôi." Cậu thợ săn bị quấy nhiễu thức dậy nhưng vẫn chưa mở mắt, chỉ chậm rãi điều chỉnh tư thế, gác một tay qua trán, thân thể rệu rã từ trong ra ngoài, đầu càng đau hơn.

            Không biết từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người biến thành như vậy, chỉ nhớ rõ khi lần đầu tiên kết thúc, cả hai đồng thời gọi tên Yuuki, là yêu sao. Không, là khinh nhờn, là vấy bẩn.



            "Ta chỉ uống trà hoa hồng thôi." Kaname ngồi ở bên cạnh bàn nhìn trà bánh lạnh lùng nói.

            Zero căn bản không để ý tới mấy lời than phiền đó, cậu và anh ta sống cùng nhau chỉ vì một mục đích, sở dĩ cho dù có bị than phiền, phẫn nộ, trào phúng, cậu đều không quan tâm, tất cả những gì cậu làm chỉ là vì Yuuki.

            "Bánh cookies Zero nướng là số một," cô bé ngồi trên xe đẩy cũng đang an vị bên cạnh bàn khôn khéo giảng hòa, "Thơm quá, có vị của gia đình."

            Kaname vuốt ve mái tóc của cô, đây là sự thoải mái cưng chiều theo thói quen của anh — dành cho Yuuki.

            Hơn nghìn năm qua, Kaname và Zero đã nhận nuôi vô số bé gái khác nhau, nhưng có một số đặc điểm tương đồng, các cô bé đều là cơ thể suy nhược ốm yếu, bị bỏ rơi ngoài đường hoặc trong các cô nhi viện; bọn họ đều mang đôi mắt màu nâu đỏ sậm mái tóc đỏ hạt dẻ; sau khi được nhận nuôi các bé đều được đặt cùng một cái tên, Sakura — bởi vì máu của bọn họ cuối cùng đều sẽ như anh đào rụng vào cuối mùa xuân, bọn họ đều chỉ là vật chủ cho Kurosu Yuuki sống lại.

            Đây là gia đình sao? Không, đây chỉ là tổ hợp của tội ác.

            Chuông cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng tư lự của Zero. Nhưng sau khi mở cửa cậu chỉ cảm thấy toàn bộ sức sống của bản thân, từ đầu đến chân đều bị cắt đứt.

            "Ichiru?!" Zero kinh hãi đến nghẹn lời.

            Đứng ngoài cửa không ai khác chính là người đã chết dưới tay cậu ngàn năm trước, em trai sinh đôi Ichiru.

            "Kuran-san?" Ichiru lễ phép mỉm cười "Sao ngài biết tên ở nhà của tôi, mẹ tôi đúng là rất thích gọi Ichiru, tôi là Kiryuu Shinichi, đến đây là để làm giáo viên kèm ở nhà cho Kuran Sakura."

            Zero quay đầu lại thấy nụ cười ác ý như ẩn như hiện bên môi Kuran Kaname.

            "Mời vào Kiryuu-san, người ngồi bên cạnh bàn kia mới là Kuran." Zero đang nói cũng không quay đầu lại, đến một ngón tay cũng lười chỉ thẳng vào người kia "Tôi là chú của Sakura — Kiryuu Zero."

            "Tên của chúng ta nghe giống nhau ghê!" Trong giọng nói tràn đầy sự thân thiết.

            "Đúng vậy." Zero đã lấy lại bình tĩnh, không nghe ra bất kì gợn sóng nào.

            "Không chỉ vậy đâu." Kuran Kaname vẫn đang mỉm cười, thanh âm vui vẻ, phong thái khéo léo tao nhã, "Ngoại hình cũng rất giống. Kiryuu-kun cũng có một em trai tên Ichiru."

            "Thật sao! Đúng là trùng hợp thật nhỉ, cậu ấy bao nhiêu tuổi vậy?"

            "Nếu không chết thì cũng trạc tuổi cậu, bị người ta... ." Người không biết nội tình sẽ nghĩ trong giọng nói của Kuran Kaname quả thật đầy bi thống đau thương.

            "Xin lỗi!" Kiryuu Shinichi hơi bối rối, khẩn trương.

            "Không sao." Zero nhưng vẫn trả lời bằng tông giọng đều đều, xoay người rời khỏi phòng khách.

           "Đây là Sakura." Kaname giới thiệu cô bé bên cạnh, "Sức khỏe nó không tốt lắm, vậy nên đừng quá gắng sức, kỳ thực tôi càng hy vọng Kiryuu-san có thể nhanh chóng làm quen với Zero hơn." Lịch sự lễ phép, quan tâm tinh tế, giống như thật sự quan tâm đến những người trong phòng này, đến mức có thể bỏ qua cả thế giới.

            Khi Kaname thấy hồ sơ của người nhận công việc này liền nở nụ cười, chuyện thú vị như vậy anh đương nhiên sẽ không bỏ qua, mà thật ra anh cũng cảm thấy xa lạ với một bản thân thích đùa bỡn ác ý như vậy, cảm thấy quá đáng nhưng lại không thể dừng lại được. Anh từng đối xử với Yuuki dịu dàng hết mực, thế nên đối với Kiryuu Zero vốn là tình địch cũng khá chừng mực lễ độ, thậm chí đem dòng máu quý giá của mình cho cậu ta uống, khi đó dù trong lòng là lạnh nhạt thờ ơ thì anh vẫn duy trì hình tượng quý tộc tôn nghiêm nhã nhặn trong mắt mọi người, cái anh muốn chỉ là đảm bảo thắng lợi. Nhưng một ngàn năm nay sống cùng Kiryuu Zero, Kaname trở nên xa lạ đối với chính bản thân mình, sự tự chủ đến mức ngay cả bản năng sinh tồn khát vọng máu đều có thể áp chế được đã từng khiến người thuần chủng kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại không thể nào thoát khỏi sự cám dỗ của nhục dục. Sở dĩ khi thấy sự lạnh lùng cùng kiên nghị của Kiryuu Zero, anh chỉ biết càng căm hận khinh bỉ chính mình, ngược lại càng phóng đãng mà dằn vặt, nhục nhã, kích thích, trào phúng cậu thợ săn. Bắt đầu là ngôn ngữ, anh không ngừng nhắc nhở Zero "Đừng quên đang chảy trong cơ thể ngươi là máu của ai.", "Ngươi chỉ là một con quái vật do ta sáng tạo.", "Cùng lắm chỉ là một quân cờ."; sau đó là thân thể, nhiều năm đã trôi qua, làm không biết bao nhiêu lần, Kaname rõ như lòng bàn tay kia cơ thể quyến rũ chết người kia thích cái gì, nhưng anh sẽ không cho cậu, mỗi lần làm tình đều phải bức bách Zero cầu xin, nhưng kết quả cuối cùng luôn là khiến mình càng rơi vào vực sâu. Nhưng lúc này thì khác, anh đã tìm được một quân cờ mới.

            Đối với những toan tính này Kaname chỉ có thể thoải mái chính mình, Yuuki là công chúa, sở dĩ Kuran Kaname đứng trước Yuuki sẽ là vương tử; mà Kiryuu Zero, Kiryuu Zero chỉ là thợ săn, vậy nên đối mặt với người này, Kuran Kaname chỉ có thể là ma cà rồng, nguyên thủy nhất hung tàn nhất.

            Kaname cất bước Kiryuu Shinichi, không thèm gõ cửa liền tự động xông vào phòng Zero.

            "Tự nhốt mình trong phòng, chẳng lẽ là đang hồi tưởng về máu của ta?" Ngữ điệu cao quý và nội dung hạ lưu lại cùng lúc xuất phát từ cùng một người.

            "Kiryuu Shinichi là kiếp sau của Ichiru?" Zero mặt lạnh như băng.

            "Còn phải hỏi?" Anh uể oải đáp, kéo dài thanh âm thản nhiên nói tiếp: "Làm người thật là tốt, tuy rằng sẽ chết nhưng có thể đầu thai chuyển sang kiếp khác." Ma cà rồng thì lại khác, bọn họ hút máu mà sống, nhờ có máu mà sở hữu quyền năng to lớn, nhưng cũng từ máu mà gánh chịu sự trừng phạt tàn khốc, tuy rằng bọn họ có được cơ thể trẻ mãi không già cùng nhiều năng lực vượt trội, nhưng một ngày mất đi Huyết kế(*) sẽ lão hóa nhanh gấp mấy lần con người, nếu chết đi sẽ là vĩnh viễn xóa sổ khỏi thế giới này, không xác không hồn, tro bụi theo gió hòa vào đất trời.

            Seiren, Ruka, Aidou, Kain, Senri, Ichijou, Rima, bọn họ đều đã chết, cái chết của Yuuki khiến những ma cà rồng không phải thuần chủng mất đi Huyết kế. Đã một nghìn năm trôi qua, nhưng hình ảnh Aidou cấp tốc già đi rồi hóa thành từng hạt bụi nhỏ trong lòng anh lúc nào cũng quanh quẩn trước mắt Kaname, quên không được. Kuran Kaname là thuần chủng, là vị vua cao nhất, là người thuỷ tổ bọn họ thần phục cả đời, nhưng lại mang đến diệt vong cho bọn họ. Ngay cả như vậy, những phút cuối đời nằm trong lòng anh Aidou vẫn nở nụ cười "Làm ma cà rồng thật tốt, có thể sống lâu như vậy, có thể cho em vẫn đuổi theo..." Kuran Kaname muốn vươn tay níu kéo, nhưng chỉ có thể chạm đến hư không, cái gì cũng không có.

            Zero hoàn toàn không để ý Kaname đang nói hay đang nghĩ gì, cũng không quan tâm anh đi hay ở. Chỉ lấy ra một chiếc hộp ám vàng, mở hộp tỉ mỉ quan sát những chiếc chuông bên trong, một, hai... bảy chiếc, bảy quả chuông này lấy đi của cậu tròn một ngàn năm.

            "Yuuki, đừng nôn nóng, sắp rồi, chỉ một chút nữa thôi là cậu có thể về được rồi." Zero thì thào nói nhỏ.

            Yuuki, lúc cậu quay lại thế giới này, cũng chính là lúc Kiryuu Zero cùng Kuran Kaname quyết một trận sinh tử, là thời khắc dập tắt triệt để cuộc chiến giữa ma cà rồng và nhân loại. Khi đó, thế giới này sẽ không còn ma cà rồng nữa.

            Âm mưu của một ngàn năm trước đã giết chết công chúa thuần chủng Yuuki, mà tất cả ma cà rồng không phải thuần chủng đều bởi vì mất đi Huyết kế mà tiêu vong.

            Đúng vậy, Kuran Kaname và Kiryuu Zero là hai ma cà rồng cuối cùng trên đời này.

            Đúng hơn là, ma cà rồng cuối cùng và thợ săn cuối cùng.

            Cho dù như thế nào, Kiryuu Shinichi chắc chắn phải giữ lại, dù mục đích của Kaname có là gì, dù cho Zero cảm thụ ra sao, dù sao Sakura cũng rất thích Kiryuu Shinichi, cô bé hay nói đôi mắt của sensei trông rất giống Zero.


----------≧ω≦----------

(*) Huyết kế: Ở đây tác giả không giải thích rõ ràng. Nhưng 'kế' ở đây là trong 'kế tục' nên theo mình nghĩ là trong fic này thế giới vampire được chống đỡ bởi một mối liên kết giữa các thuần chủng với nhau gọi là Huyết kế. Khi số lượng thuần chủng trở nên bé hơn 2 thì mối lên kết này sẽ bị phá vỡ, dẫn đến sự diệt vong của vampire, ngoại trừ thuần chủng.

0 comments:

Post a Comment