Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Thursday, July 12, 2018

[Kaname Zero] Xem mắt


Tiêu đề: Xem mắt (do mình tự bịa).
Tác giả: V Quân Dạ - Nguồn: Lofter.
Pairing: Kaname Kuran x Zero Kiryu
Edit: Toki J.

Văn án: Haha làm đéo gì có, chỉ đơn giản là thảo mai Kaname x Cừu non Kiryu thôi, ráng đọc đến cuối nha, plot twist đó =)))))


            1.

            Là một thành viên của tổ điều tra hình sự, những thứ có thể khiến Kiryuu Zero sợ vốn rất ít.

            Mà người cha nuôi Kurosu Kaien đang đến thăm cậu đây là một trong số ít đó.

            Zero vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về thì nhận được điện thoại của Kurosu Kaien, đồng phục mới thay được một nửa, không còn cách nào khác là kẹp di động giữa vai và cổ nghe cha nuôi của mình hăng hái nhiệt tình tuyên bố mang theo một đống hành lý đến thăm cậu.

            Kể từ lúc bắt đầu đi làm Zero đã dọn ra khỏi nhà Kurosu và sống một mình, định kỳ quay về hỏi thăm cha mình. Gần đây công việc bận đến tối tăm mặt mày nên không tìm được thời gian rảnh, kết quả không ngờ Kurosu Kaien lại tự mình chạy đến cửa. Nghĩ lại cái tính thích nói chuyện lạc đề lại cù nhây không dứt của cha mình, Zero âm thầm mặc niệm cho bản thân, không biết lần này lại phải đối mặt với chuyện nhảm nhí gì đây.

            Nhưng mà điều gì đến rồi cũng phải đến.

            Tan tầm quay về nhà trọ, vừa vào cửa liền thấy một bóng đen cao lớn nhào tới, nhờ vào phản xạ nhanh nhẹn mà dễ dàng tránh thoát cơn hồng thủy Kurosu Kaien, quay đầu lại nhìn người suýt tí nữa thì đâm vào tường, Zero sờ sờ mũi bắt chuyện: "Sao cha lại đến đây rồi."

            Kaien hoàn toàn không bị sự thờ ơ lãnh đạm của cậu con nuôi đả kích, ngữ điệu rất vui vẻ: "Zero chan mãi mà không trở về nhà thăm papa, papa đương nhiên đành phải tự mình tới thăm con rồi ~" vừa nói vừa trưng ra bộ mặt chực khóc lã chã.

            Đảo mắt một cách chán chường, Zero quyết định không tiếp lời mà lảng sang chuyện khác: "Vậy cha muốn ăn gì không để con nấu."

            "Hey Zero chan đừng gấp như vậy chứ ~ papa lần này đến đây là có một tin tức tốt muốn nói cho con ~ "

            Dự cảm không lành. Zero cảnh giác nhìn về phía một mau-đến-đây-khen-ta-đi Kurosu Kaien, hỏi một cách dè chừng: "Cái gì?"

            "Ngày mai là cuối tuần con rảnh chứ? Ta nhớ rõ ràng mai con không có ca trực gì đúng không?"

            Đã nhớ rõ ràng vậy còn hỏi cái gì. Zero im lặng chờ cha cậu tiếp tục.

            "Là như vậy, có người giới thiệu cho con một đối tượng, ta nhìn rất vừa ý, hẹn cuối tuần này gặp gỡ thử xem thế nào, chờ một lát ta nhìn thời gian địa điểm còn có ảnh chụp..." Kurosu Kaien vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra mở màn hình bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

            Zero vươn tay ngăn cản cha mình, trực tiếp từ chối: "Con không đi."

            Kurosu Kaien giật mình, liền lập tức khuyên nhủ: "Nhưng mà người ta đã đồng ý rồi, chúng ta mà không giữ lời thì thật thất lễ Zero chan ~ "

            "Đừng có gọi Zero chan!"

            "Vậy là con đồng ý?"

            "Không có!"

            "Đã hứa rồi mà nuốt lời thật mất mặt quá đi."

            Có trách thì trách mình tự tiện ra quyết định đi hứa lung tung chứ! Zero im lặng không nói gì, nhìn Kurosu Kaien cương quyết nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cuối cùng cũng đành cam chịu, "Được rồi, con đi là được chứ gì." Giải thích với đối phương bản thân mình cũng không định xem mắt xem môi gì, chỉ là tuân theo ý kiến của bậc cha chú trong nhà, chắc cũng được thông cảm thôi?

            2.

            Kiryuu Zero, chiều cao 1m81, năm nay 27 tuổi, công việc ổn định, tính cách nghiêm túc cẩn trọng, trung thực giữ lời, mặt mày khôi ngô sáng láng. Tuy mồ côi từ nhỏ nhưng được chủ tịch tập đoàn Kurosu nhận nuôi nên cũng được cho là có gia có thế. Nhưng mà độc thân 27 năm, đến cả một người bạn gái cũng bói mãi không ra.

            Thật ra đối với chuyện này Zero cũng không bận tâm mấy. Biến cố bất ngờ thời thơ ấu cướp đi cả bố lẫn mẹ khiến cậu luôn cự tuyệt sự quan tâm của người khác một cách vô thức, thời niên thiếu tất cả sức lực đều tập trung vào học hành, sau khi thành niên cũng không để ý gì đến chuyện yêu đương. Chỉ có điều cha nuôi Kaien từ lúc cậu tròn hai mươi tuổi đã bắt đầu luôn luôn nhắc tới việc này khiến cậu phiền muộn vô cùng, nên sau khi kiếm được việc làm Zero liền không hề chần chừ dọn ra ngoài sống, trả lại bình yên cho lỗ tai. Nhưng mỗi tuần cậu đều đúng hạn quay về thăm cha một chuyến. Cái tính hay bị Kurosu Kaien cười chọc ghẹo là vừa không thẳng thắn vừa đáng yêu này lại bị chính bản thân đương sự phủ nhận.

            Cũng không phải Kurosu Kaien chưa từng có ý định muốn Zero ra ngoài kết giao bạn gái, chỉ có điều mấy lần trước vừa nhắc tới đã bị cậu con nuôi quý báu từ chối thẳng thừng khiến kế hoạch luôn bị bóp chết từ trong trứng nước, mắt thấy con cưng đều đã 27 tuổi đầu mà bên người còn không có lấy một người bạn gái tâm tình, bởi vậy lần này liền dứt khoát tiền trảm hậu tấu, dù sao với tính cách của cục cưng nhà ông nhất định sẽ không để ông thất hứa với người ta.

            Quả nhiên đạt được mục đích. Kurosu Kaien tự bung cho mình một ngón cái.

            Len lén mò tới cửa nhà bếp nhìn dáng vẻ tất bật của cậu thanh niên bên trong, Kaien cảm thấy rất vui mừng.

            "Đừng nhìn lén, nếu không phần bánh ngọt tráng miệng của cha sẽ bị cắt mất đấy." Zero đã sớm thấy vẻ thậm thò thậm thụt của người cha nuôi dở hơi của cậu, vừa tiếp tục nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa bình tĩnh uy hiếp.

            "Đừng mà ——" quả nhiên, sau một tiếng la hét thất thanh bóng người liền lẫn mất dạng. Zero giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm.

            Thật ra cậu cũng không đáng ghét cha nuôi của mình, nếu như không nhờ cái tính đem quan tâm giấu sau bốc đồng này, e rằng cậu suốt đời cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lý hồi bé.

            Một hồi việc nhà cơm tối nhưng lại trôi qua một cách êm đềm, sau khi ăn xong Kaien vừa giúp đỡ Zero dọn bàn vừa làm công tác tâm lý: "Zero chan, nhất định phải đi đó, điều kiện của đối phương thực sự rất tốt papa thấy xứng đôi với con vô cùng luôn!"

            Zero vừa rửa chén bát vừa nhắm mắt ám thị trong lòng, không nên quá chấp nhặt với người này, qua một hồi lâu mới vâng một tiếng biểu thị đã biết nhất định sẽ đi.

            Kurosu Kaien rất là vui vẻ, lập tức lại múa may quay vòng: "Ta đã bắn thời gian địa điểm qua điện thoại cho con rồi đó! À còn có ảnh chụp nữa!"

            "... Biết rồi."

            "Papa chờ tin tốt của con đó ~ "

            "..."

            Trước khi ngủ Zero cầm điện thoại di động kiểm tra, thời gian địa điểm đại thể đều nhìn lướt qua, về phần ảnh chụp, không biết là do tốc độ đường truyền internet kém hay sao mà tải mãi không được. Mệt mỏi cả ngày, Zero nhìn vòng tròn trên màn hình xoay mãi mà vẫn không tải ảnh về được liền hết kiên nhẫn không chờ nữa, dù sao biết thời gian địa điểm là được, đối phương hẳn là cũng đã có ảnh của mình, đến quán rồi tìm luôn cũng được. Nghĩ như vậy, Zero rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.

            3.

            Kiryuu Zero là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi không ai khác chính là cha nuôi của cậu Kurosu Kaien. Nhíu mắt bấm nghe điện thoại liền nghe được tiếng thúc dục từ đầu dây bên kia: "Zero chan rời giường chưa đó? Nhanh lên thay đồ tuốt lại vẻ đẹp trai, đừng để người ta có ấn tượng xấu nghe chưa."

            "... Con biết rồi." Zero có chút thất thần chỉ lẳng lặng nghe đầu dây bên kia tự quyết định, đơn giản vất điện thoại di động qua một bên liền rời giường rửa mặt.

            Kết quả là khi cậu đặt chân đến gần nơi hẹn xem mắt mới phát hiện chính mình không mang theo điện thoại di động. Có lẽ bởi vì sáng sớm đã nhận được cuộc gọi của người nào đó nên mới nảy sinh bản năng bài xích. Cũng may là thời gian và địa điểm hẹn đã ghi nhớ trong đầu, Zero do dự đứng trước cửa quán cà phê, cuối cùng cũng đẩy cửa tiến vào.

            Lúc chọn món Zero cũng có nhờ nhân viên phục vụ để mắt dùm cậu một chút xem có cô gái độc thân nào có hẹn ở đây không, sau khi giải thích qua loa về tình thế bất đắc dĩ của mình hiện nay liền nhận được ánh mắt hiểu ý của người thiếu nữ bồi bàn.

            Thế nhưng đợi mãi đến lúc mà Zero uống xong ly caramel macchiato rồi lại ăn xong một phần tiramisu vốn gọi thêm chỉ để giết thời gian, áng chừng giờ hẹn cũng đã trôi qua khoảng nửa giờ mà vẫn chưa thấy vị thiếu nữ độc thân nào đến đây tìm người.

            Tám mươi phần trăm là bị cho leo cây, Zero nghĩ, nhưng thôi như vậy cũng tốt, quay về còn có lý do mà ăn nói với vị cha nuôi phiền phức kia, nếu là do đối phương lỡ hẹn, chắc có lẽ cũng không đến nỗi bị lải nhải cằn nhằn như mọi khi.

            Nghĩ như vậy, ngay lúc đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì một bóng người đi tới trước bàn kéo ghế đối diện ngồi xuống khiến động tác muốn đứng lên của Zero đứng hình vài giây, cậu quay đầu lại nhìn quanh một lượt toàn quán, cũng không phải kín người hết chỗ, không biết người này vì sao không đi tìm bàn trống mà phải chọn ngay bàn của cậu. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao giờ mình cũng phải đi, muốn ngồi thì cứ ngồi đi, Zero quay người hơi gật đầu chào hỏi theo phép xã giao, đứng lên định rời đi.

            Ai ngờ lúc đi ngang qua người nọ thì cánh tay bị kéo lại, Zero ghé mắt thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, ngón tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, thế nhưng lại là bàn tay của một người đàn ông.

            "Chuyện gì?" Cảm thấy bị xúc phạm một chút, nhưng Zero vẫn theo phép thường hỏi một câu.

            Người kia hơi ngẩng đầu lên đối diện với Zero, một đôi con ngươi nâu đỏ ánh sậm đẹp đến mức khiến cậu thất thần vài giây, anh ta chỉ nói hai chữ liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Zero: "Xem mắt?"

            "..."

            Kiryuu Zero nghĩ đây là thời điểm bất lực nhất của mình trong suốt 27 năm qua, tuy biết Kurosu Kaien rất muốn giúp cậu tìm một đối tượng tìm hiểu qua lại, nhưng là đàn ông thì... đừng nói là bởi vì bản thân cứ chậm chạp không tìm bạn gái khiến cho cha nuôi nảy sinh hoài nghi đối với tính hướng của cậu? Tuy rằng cậu cũng không quá cổ hủ hay để ý đến giới tính, thế nhưng lần đầu tiên xem mắt liền tìm cho cậu một người đàn ông, Zero thật vô cùng bức thiết muốn quay về xem thử não của cha nuôi cậu bị úng bao nhiêu nước bên trong rồi.

            Hai người nhìn nhau trầm mặc được vài ba phút, Zero liền dời đường nhìn: "A, anh là người mà cha tôi giới thiệu cho tôi..."

            "Kuran Kaname." Người kia hơi nở nụ cười, bày ra một khuôn mặt đẹp trai thanh lịch không khỏi khiến Zero bất giác liên tưởng tới hoa hồng nở rộ dưới ánh trăng.

            "Kiryuu Zero."

            "Ngồi đi, do công ty của tôi ra một số việc nên đến muộn, thật xin lỗi." Kuran Kaname lúc này mới buông lỏng cánh tay của Zero, ý bảo cậu ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ lại chọn hai ly cà phê, ánh mắt đảo qua dĩa trống trước mặt Zero, lại gọi thêm một phần mousse xoài.

            Chi tiết nhỏ nhặt này khiến Zero thoáng cảm thấy xấu hổ, nhưng không đợi cậu ngăn cản bồi bàn cũng đã bỏ đi.

            "Thích đồ ngọt?" Kuran Kaname cười một tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe.

            Zero chỉ cảm thấy vành tai hơi nóng lên, bởi vì từ nhỏ đến lớn khuôn mặt luôn đeo một vẻ vô cảm lạnh lùng nên người khác không dám thân cận, lần này lại bị nói trắng ra, nhất là lại từ miệng một người đàn ông xa lạ nên cậu cũng hơi chút không biết đối ứng thế nào. Zero không tiếp lời, tìm cách nói lảng sang đề tài khác: "Anh hẳn là đã gọi cho tôi đúng không, sáng nay ra ngoài quên mang điện thoại di động, xin lỗi nhé."

            Kuran Kaname lắc đầu: "Không sao."

            "Vậy, anh trước đó cũng đã biết tôi là đàn ông hả?"

            "Đương nhiên." Biểu cảm trên mặt đối phương không một chút gợn sóng, "Tôi cho rằng giới tính cũng không phải là yếu tố quan trọng nhất."

            "A đúng vậy." Zero đồng ý, "Tôi cũng nghĩ vậy."

            "Như vậy chẳng phải tốt rồi sao?" Kaname hỏi ngược lại, ngay lúc đó mousse xoài được đưa đến, anh ta cầm lấy rồi đẩy đến trước mặt Zero, "Xem như quà xin lỗi đến muộn."

            Phải thừa nhận người đàn ông đối diện sở hữu một ngoại hình có thể khiến bất kỳ ai cũng phải tán thán, âu phục vừa người vẽ nên những đường cong hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều tỏa ra một khí thế thanh ưu tao nhã.

            "... Cảm ơn."

            "Vậy tôi cho rằng đó là dấu hiệu chúng ta có thể tiếp tục?" Kaname lại hỏi.

            "Vâng." Zero dùng muỗng nhỏ đâm đâm vào bánh mousse trước mặt, giương mắt nhìn người đối diện, "Anh muốn biết cái gì?"

            "Thoải mái tâm sự thôi, Zero không cần phải thận trọng quá."

            Xưng hô vô cùng thân mật khiến lông mi Zero hơi giật giật, tốc độ làm thân của người đàn ông này cũng một chín một mười so với cha nuôi của cậu, nhưng kỳ diệu là cũng không khiến cậu cảm thấy phản cảm.

            4.

            Kết quả của ‘tâm sự thoải mái’ là Zero đã biết Kuran Kaname cũng không phải người địa phương, chỉ vì công việc nên mới phải thường trú tại đây, người thân trong nhà chỉ còn một cô em gái.

            "Xin lỗi." Zero bỗng nhiên nghĩ mình hỏi câu không nên hỏi, liền nói lời xin lỗi.

            "Zero đúng là một người rất dịu dàng nhỉ." Kaname cười cười, cũng không mấy bất ngờ khi thấy thanh niên tóc bạc ngồi đối diện len lén né tránh ánh mắt của anh, nghĩ thầm người này một khi xấu hổ cũng rất dễ thương, vì vậy càng cười đến ôn hòa.

            Trên thực tế bởi vì cũng không rất am hiểu ứng phó kiểu người như Kaname, trong khoảng thời gian ngắn Zero cũng không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào, cũng may đối phương không chờ cậu mở miệng đã đề nghị: "Hay là chúng ta đi chỗ khác đổi gió một chút? Ngồi mãi một chỗ cũng chẳng thú vị gì."

            "Cũng được, đi đâu?"

            "Hmm... Để tôi xem, Zero thích đi coi phim không?"

            "Có được không."

            Zero nhìn Kaname lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một lát, sau đó đứng dậy mời cậu cùng đi: "Xem ra vận may của chúng ta cũng không tồi, có một phim 15 phút sau sẽ có suất chiếu, tôi đã đặt vé xong rồi."

            Zero đứng dậy theo lời mời, vừa định đến quầy tính tiền thì cánh tay đã bị lôi kéo lần thứ hai trong ngày, cậu nghi hoặc nhìn về phía Kaname.

            "Tôi đã thanh toán rồi, chúng ta nên tranh thủ đến rạp chiếu phim thì hơn." Đối phương mỉm cười giải thích.

            Zero bây giờ mới nhớ ra lúc nãy cậu có xin phép đi toilet một lần, có lẽ là Kuran đã thanh toán trong lúc đó. Sau đó cánh tay liền bị một lực lôi kéo ra ngoài, Zero vừa đi vừa nói: "Chúng ta 50:50 đi? Hết bao nhiêu tôi gửi lại."

            "Zero đừng khách sáo, dù sao ngày hôm nay tôi cũng đến muộn, coi như là giữ thể diện đi." Kuran Kaname buông tay cậu ra, hai người sóng vai đi tới, rạp chiếu phim cách quán cà phê mà bọn họ hẹn gặp rất gần, chỉ mất chừng mười phút đi bộ, vậy nên cả hai đều đồng ý sẽ đi bộ qua.

            Người này ăn nói dò xét cẩn thận, Zero cứ thấy sai sai thế nào nhưng lại tìm không được rốt cuộc là chỗ nào không đúng, liền dứt khoát không bận tâm nữa, cùng lắm thì lần tới mình mời lại là được, cũng không phải khoản tiền lớn lao gì, cứ câu nệ mãi lại thành ra mình mới là kẻ tính toán chi li.

            Đến lúc ngồi ở rạp chiếu phim Zero mới thấy vô cùng kỳ quái, thành thật mà nói bộ phim này cũng không hợp gu cậu cho lắm, nếu đổi lại là bình thường cậu hẳn là sẽ không đi coi loại phim nghệ thuật này, thế nhưng cùng Kuran Kaname xem lại thấy cũng không đến nỗi buồn chán như vẫn nghĩ.

            Cho dù người mời khách kia mới chỉ xem được nửa bộ đã lăn ra ngủ lại còn dựa vào vai cậu mà ngủ ngon lành.

            Bên trong rạp tuy tối như mực, nhưng chỉ cần ánh sáng hắt lại từ màn ảnh cũng đủ giúp Zero thấy rõ khuôn mặt nam tính đẹp trai của người đàn ông đang tựa đầu vào vai cậu, lông mi dày và đậm như lông chim, thậm chí còn hơi cong lên, quả thật rất đẹp. Mãi đến lúc Zero giật mình sực tỉnh ra chính mình đang làm cái gì  thì mới phát giác mình đã nhìn chằm chằm vào Kuran Kaname gần trong gang tấc một hồi lâu, cậu cẩn thận điều chỉnh tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi, giúp người bên cạnh cũng dựa vào thoải mái một chút, chăm chú dời ánh mắt về phía bộ phim không mấy hứng thú trên màn ảnh, không được bao lâu cũng lăn ra ngủ.

            Kết quả đến lúc bị Kuran Kaname đánh thức, Zero thấy hơi xấu hổ rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mấp máy môi. Nhưng thật ra đối phương đã đỡ lời cho cậu: "Là tôi không tốt, tối hôm qua làm việc muộn quá, không ngờ vừa vào phòng chiếu đã ngủ quên mất."

            "Không sao, tôi cũng ngủ mà." Zero nhỏ giọng nói, xoay người theo đoàn người đi ra ngoài, bỏ lỡ vẻ thích thú khó lường chợt lóe lên trên gương mặt Kaname.

            Ra tới cửa rạp phim, đối phương không biết kiếm đâu ra được cây bút, viết xuống một dãy số trên mặt sau của cuống vé đưa cho Zero: "Số của tôi."

            Zero ngây ra một lúc: "Tôi chỉ quên mang điện thoại thôi, chứ số liên lạc của anh hẳn là vẫn còn trong máy."

            "Cứ cầm lấy." Kaname nhét vé xem phim vào tay Zero, mang theo một điểm cường thế không cho chối từ.

            Zero nhận lấy, thấy Kaname lại nở nụ cười một lần nữa, tuy rằng nghĩ hình như hơi kỳ kỳ nhưng cũng không nói gì thêm. Nghĩ thầm trong bụng dù sao lần sau còn phải mời lại người ta, giữ thì giữ — dù sao cậu cũng không nhớ rõ lắm Kurosu Kaien có gửi cho cậu phương thức liên hệ của đối phương hay không nữa.

            5.

            Trở lại khách sạn Kuran Kaname gọi điện thoại cho Ichijou: "Takuma, kế hoạch đầu tư mở chi nhánh ở thành phố này cứ thế tiến hành đi."

            Tiếp chuyện boss kiêm bạn thân thưở nhỏ của mình qua điện thoại, Ichijou Takuma hơi giật mình: "Thế nào, trước đây chẳng phải cậu nói lợi bất cập hại nên không muốn đầu tư? Mới vừa được mời đến khảo sát vài ngày đã thay đổi quyết sách rồi?"

            "Cứ cho là vậy đi." Kuran Kaname trả lời, "Quyết định thế nhé."

            "Được rồi được rồi, ai bảo cậu là cấp trên kia chứ, tớ sẽ bắt tay vào soạn thảo kế hoạch ngay." Ichijou Takuma nói, "À mà cậu bảo lùi giờ vé máy bay hôm nay cũng vì vậy sao?"

            "Thì sao?" Anh hỏi lại.

            "Không sao không sao, hỏi chút thôi mà." Ichijou Takuma còn định nói thêm gì đó, đã bị câu nói kế tiếp của cấp trên làm cho hóa đá.

            Kuran Kaname nói: "Chi nhánh bên này sẽ do đích thân tớ điều hành." Sau đó liền ngắt điện thoại.

            Ichijou: "..."

            6.

            Lúc Zero mở cửa nghe được tiếng chuông điện thoại của cậu đang reo inh ỏi, chạy vào phòng ngủ cầm lấy điện thoại di động lên thì không mấy bất ngờ khi thấy người gọi đến chính là Kurosu Kaien.

            Vừa bấm nút nhận cuộc gọi đã nghe giọng cha nuôi gào to thảm thiết: "Zero chan, tại sao mà gọi cho con cả buổi trưa con không bắt máy hả? Đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

            Cảm giác được quan tâm lo lắng khiến Zero hạ giọng đôi chút: "Không có, chỉ là con quên mang di động mà thôi."

            "Không có việc gì là tốt rồi," Kurosu Kaien thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng rằng con lại giấu papa ra ngoài nhận nhiệm vụ nguy hiểm nào chứ."

            "... Hôm nay không phải hẹn đi xem mắt sao?" Zero nhướng mày, hơn nữa tuần này cậu cũng không có phiên trực.

            "À nhắc mới nhờ, papa vốn định gọi điện thoại cho con để báo cô gái đã hẹn con ngày hôm nay có chuyện đột xuất không tới được, con không cần đi!" Kurosu Kaien thao thao, nói xong mới phản ứng lại đây, "Chờ một chút, con xem mắt ai vậy?!"

            "..."

            "Đã thế còn đi hết cả buổi chiều???"

            "..."

            "Hay là đã nhìn trúng con nhà ai rồi đúng không!!! Không đúng, con rốt cuộc là đã xem mắt ai???"

            "..."

            END.



Ban đầu thấy anh già sao thảo mai oc quá toi cứ nhờn nhợn định bỏ fic này các bác ạ =)) nhưng nghĩ lại chắc để tạo không khí tim hồng phấp phới khôi hài nên tác giả mới bẻ lái như vậy =)) tđn đọc đến khúc cuối cứ quác mồm ra cười =)))) Haha đm nhà anh giỏi lắm Kuran Kaname =))))

2 comments:

  1. Bezt thảo mai of year rồi :)))))
    ...khụ khụ...chào ss, e là đứa ăn nhờ ở đậu nhà ss bấy lâu nay mới dám mở miệng chào hỏi :))) nhà ss bây bấy h là nơi duy nhất e bám víu để chèo thuyền kanze đó :((( ss fighting 😍

    ReplyDelete
  2. A tôi cứ tưởng cô bỏ trống nơi này rồi chứ

    ReplyDelete