5.
Huyết thiết – Ràng buộc máu.
Kaname không ngừng run lên
trong lòng Zero, con dao cắm trên lưng đã được Zero vận dụng năng lực ma cà rồng
cẩn thận rút ra, thuốc giải của viên kháng máu cũng đã tiêm vào đủ liều, máu của
cậu cũng sắp bị anh hút khô rồi, nhưng tình thế vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
"Anh sao rồi?" Zero cực kỳ
khẩn trương nhìn sắc mặt ửng đỏ của Kaname, hơi thở gấp mà đứt đoạn, bàn tay
run rẩy gắt gao nắm chặt vạt áo cậu.
"Axit cyanhydric..."
Kaname nói một cách đứt quãng, mặc dù cơ thể cực kỳ khó chịu nhưng có thể thấy Zero
lo lắng đến căng thẳng thế này, anh đột nhiên cảm thấy rất hài lòng.
"Tôi biết." Nhưng đã tiêm
thuốc giải rồi mà.
"Còn có thuốc kích dục..."
Cùng với sự hồi phục dần dần của thể lực và tinh thần, thuốc kích dục cuối cùng
cũng phát huy tác dụng nghênh đón xuân về.
Khuôn mặt Zero đột nhiên đỏ bừng.
Thường ngày luôn là Kuran Kaname kiểm soát mọi thứ trong tay, vậy nên cậu có thể
tự an ủi bản thân rằng cho dù trầm luân cũng là vì Yuuki, mà hiện tại cậu chỉ
có thể nhìn vào đôi mắt mông lung mà tràn ngập ham muốn của Kaname một cách bối
rối.
Nhìn Zero như vậy, trong lòng Kaname
bỗng nhiên sản sinh một nhận thức vô cùng rõ ràng. Tuy rằng thân thể như chịu cực
hình, nỗi lòng rất hỗn loạn, lúc này anh phải vận dụng tất cả ý chí mạnh mẽ cùng một
hy vọng le lói để chống chọi lại dục vọng, anh muốn xác nhận và chứng minh một
việc.
"Cần tôi cầu xin cậu không?"
Nhìn vào người thợ săn đã không cử động thật lâu, đôi ngươi của Kaname đã dần
chuyển sang màu đỏ.
"Vì sao?" Thân nhiệt không
ngừng tăng lên của Kaname khiến nội tâm Zero cũng truyền đến từng đợt sóng triều,
nhưng cậu vẫn bất động, bởi vì cậu không rõ, điều gì đã làm cho một Kuran
Kaname cao ngạo ngút trời thay đổi.
"Ta đã khuất phục." Kaname
cố gắng duy trì chút trấn định giữa những xao động, giọng nói cao quý phát ra
những lời này một cách khoan thai.
Zero đột nhiên cảm thấy đồng tình
xen lẫn thất vọng, bởi vì cậu cũng từng khuất phục dưới chân bản năng và dục vọng,
dẫn đến hút máu Yuuki, dẫn đến chìm đắm bên dưới Kaname mặc anh chà đạp, đây
luôn là sỉ nhục và đau đớn của cậu, nhưng Zero vẫn cho rằng có người sẽ không
như vậy, tỷ như Kuran Kaname, người thuần chủng sẽ luôn từ tốn và kiêu hãnh như vậy,
coi thường rồi lại nắm trong tay tất cả như một vị thần, cậu đố kị với anh ta
nhưng cùng lúc cũng mong muốn người kia cứ vĩnh viễn như thế, nhưng giờ đây người
đó đang nói với cậu anh ta đã thần phục.
"Bởi dục vọng." Zero nói một
cách thấu hiểu.
"Bởi em." Kaname đáp lời trịnh
trọng như thể đang tuyên thệ, thế nên Zero cho rằng mình bị ảo giác.
Zero vẫn bất động như một pho tượng,
cậu đã từng hoang mang về chính bản thân mình, bây giờ lại thêm một Kuran
Kaname nữa — rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với người này vậy?
Cơ thể Kaname bị thuốc hành hạ rất
khó chịu, tâm lý lại bị một người dằn vặt đến càng khó chịu. Đã bao giờ anh phải
nói nhiều như vậy đâu, cũng chưa từng vì ai mà phải hạ mình đến mức này, vậy mà
hoàn toàn vô dụng.
Nếu ngôn ngữ đã vô dụng, vậy dùng
hành động để chứng minh vậy.
Cuối cùng hai người vẫn là quấn lấy
nhau, tuy rằng tốc độ ra vào trở nên chậm rãi hơn, nhưng mỗi một lần đều dùng hết
sức lực đâm vào nơi sâu nhất, khi đôi môi hai người một lần nữa tìm thấy nhau, cặp
răng nanh đã vươn dài bất tri bất giác bị thu hồi, nhường vũ đài cho vũ điệu của
hai chiếc lưỡi, hai con người mạnh mẽ rồi lại cô đơn tùy ý thả mình vào đại
dương tình ái.
Ngoài kia tuyết rơi tán loạn, trong
phòng một bức say mê.
Sau khi đã đạt đến cực khoái bọn họ
chăm chú ôm nhau chìm vào giấc mộng trên chiếc giường ấm áp.
Zero chán chường lấy ra một bịch huyết
tương đổ vào trong cốc, mặc dù ngân hàng máu đã tồn tại hàng trăm năm qua, nhưng
cậu vẫn không quen uống máu tươi, sở dĩ một nghìn năm nay ngoại trừ máu của
Kaname cậu thà rằng nuốt mấy viên máu khiến cậu buồn nôn kia, nhưng lúc này lại
khác, sau khi trọng thương người thuần chủng cần gấp một lượng máu lớn để bồi bổ,
nhưng Kaname-sama là dòng giống đế vương, là kén ăn, là thà chết chứ không chịu
uống loại máu người thấp kém không rõ xuất xứ này, không còn cách nào Zero đành
phải tự mình ra ngựa, đầu tiên là vỗ béo chính mình, sau đó lại dùng chính mình
nuôi dưỡng Kaname.
Nhưng mỗi khi bước vào căn phòng của
Kaname, cậu đều phải cắn răng chịu đựng, bởi vì tất cả những gì phát sinh tại căn
phòng này vào đêm hôm đó cứ như một giấc mộng, mỗi lần vào phòng là một lần cậu
như bị hút vào giấc mộng đó.
Thấy Zero bước vào Kaname rất hài
lòng, bởi vì anh vừa xác định xong một việc đã từng khiến anh rất hoang mang lại
rất thống khổ, mà bước tiếp theo cần phải làm anh cũng đã ấn định xong.
"Tại sao?" Khi cậu thợ săn nghiêng
cần cổ trắng ngần trước mặt Kaname anh khó xử hỏi cậu.
"Cái gì?" Kỳ thực Zero cũng
rất muốn hỏi mình như vậy.
"Tại sao phải làm đến mức này, cậu
ghét nhất là uống máu người không phải sao, ta đã nói không muốn cậu phải làm những
chuyện mà mình không thích." Giết chết Chủ tịch Tập đoàn Hinami cũng vậy, tất
cả những việc này em đều có thể không làm.
"Đây là tôi tự nguyện."
Đúng vậy, cậu làm tất cả theo ý chí của bản thân, đến tận bây giờ không một ai
có thể ép buộc Kiryuu Zero làm việc gì cả.
"Cậu sao lại tự nguyện được."
Kaname nheo mắt nghi hoặc, thăm dò.
"Tại sao lại phải bận tâm tới
những điều nhỏ nhặt này?" Zero dừng một chút, "Hiệu trưởng nói tình
hình của Sakura gần đây không mấy khả quan," cậu vẫn quen gọi Kurosu Kaien
là Hiệu trưởng, "Chuông cũng tập hợp đủ rồi, giờ tôi chỉ hy vọng việc này
có thể thành công."
Đủ rồi. Kuran Kaname rốt cục không
biết nói gì hơn, một nghìn năm qua, Kiryuu Zero bất kể làm chuyện gì, vô luận
nhẫn nhịn đến đâu cũng chỉ vì một việc — sống lại Kurosu Yuuki. Bởi vì muốn hồi
sinh Yuuki không chỉ cần máu của Kaname mà còn một bí thuật chỉ một mình anh có
thể thi triển được. Vậy nên cho dù anh có nói gì làm gì, cậu thợ săn luôn luôn
nghe theo, cũng như kế hoạch tiêu diệt Rido một nghìn năm trước, ngoài anh ra Zero
là người biết được nhiều nhất, thậm chí biết rõ Kuran Kaname cùng lắm chỉ xem mình như một quân cờ, nhưng cậu vẫn quyết định bước lên con đường không có đường lùi,
không một câu oán hận, hoàn thành sứ mệnh của một quân cờ một cách xuất sắc, vì
Yuuki — cậu tự nguyện. Kuran Kaname không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ đè vai Zero
xuống, đâm răng nanh vào, bắt đầu hưởng dụng dòng máu khiến anh say mê, đắm đuối
này, dù chỉ chốc lát cũng được.
Zero hoàn thành nghĩa vụ liền chuẩn
bị rời đi, cậu không muốn ở trong căn phòng này dù chỉ một khắc, nhưng đúng lúc
đó liền thấy Kaname vân vê bình hổ phách bọc bông hoa hồng vẫn luôn đặt tại đầu
giường, cậu biết đó là món quà năm xưa Kaname tặng cho Yuuki, nghe nói là bông
hồng đó mười năm mới nở một lần. Điều này khiến nỗi lòng cậu lại xao động, cậu
lại một lần cam đoan với chính mình "Yuuki sẽ trở về, không điều gì có thể
ảnh hưởng đến việc này.", vậy nên cậu cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
"Cậu biết không?" Kaname
nhìn theo bóng lưng của Zero, "Không đóa hoa nào có thể tươi tốt trong tay
của ta, khi đó ta chỉ đơn giản là rất muốn tặng Yuuki một bông hồng mãi không
héo tàn, liền nghĩ ra biện pháp dùng nhựa cây để lưu lại đóa hoa đẹp nhất, mà mất
cả một nghìn năm ta mới hiểu được, bông hoa này chỉ có bề ngoài là như đang sống,
thật ra nó đã sớm lụi tàn rồi."
Zero ra khỏi phòng đóng cửa lại. Cậu
mệt mỏi rã rời tựa vào ván cửa sau lưng.
Vì sao, vì sao gần đây Kuran Kaname cứ
thích nói những điều khó hiểu, làm những chuyện không ai lý giải nổi như vậy, anh
ta lại âm mưu điều gì, đúng rồi, nhất định anh ta lại đang lên kế hoạch nào đó, người
này cao quý cũng được, thanh lịch cũng được, dịu dàng cũng được, xấu xa cũng
được, tất cả đều chỉ là bề ngoài, bản chất cuối cùng chỉ có một, lúc tỏ tình
trong thang máy cũng vậy, một nghìn năm trước vì Rido bày mưu cũng vậy, đi tìm
Ichiru để kích động cậu cũng vậy, ra vẻ nhượng bộ cùng nặng tình cũng vậy, mỗi
một bước đi của người này đều có mục đích, chính là muốn nắm toàn cuộc trong
tay, Kiryuu Zero ngươi cả nghĩ làm gì.
Nếu nói sống lâu được lợi gì, đó
chính là nhìn mọi việc đều sáng suốt, thấu triệt.
Sau sự kiện đó mối quan hệ giữa hai
người nhưng thật ra tường an vô sự, một người kiên nghị chấp nhất trước sau như
một, một người khôi phục phong phạm quý tộc như dĩ vãng, tất cả dường như đều quay
về một nghìn năm trước.
0 comments:
Post a Comment