Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Monday, August 13, 2018

Tự do sẽ không là cô đơn [PN 4 - END]


Phiên ngoại 4: Ghen?


"... Zero? Zero!" Kaname vỗ vỗ đỉnh đầu Zero, sau khi chắc chắn sự chú ý của cậu đã từ màn hình TV chuyển đến bát cơm trước mặt mới thở dài nhẹ nhõm, rướn người qua liếm đi hột cơm dính nơi khóe miệng cậu, mỉm cười thoả mãn nhìn Zero với hai gò má ửng hồng quăng cho anh một cái trừng mắt: "Lúc ăn không nên phân tâm, cục cưng giận rồi kìa."

"Hơ?" Zero bỏ qua lời trách móc, vội vã quay đầu nhìn bé cưng, chỉ thấy bản sao thu nhỏ của mình tức giận phồng má chống cằm xúc một thìa đầy cơm cho vào miệng.

"Cục cưng, cục cưng, con vừa nói gì vậy?" Zero có chút sốt ruột, vừa dỗi vừa ăn không tốt cho sức khỏe, nghĩ thế lại càng sốt ruột, vội vàng định buông đũa chạy qua dỗ dành bé, lại bị Kaname một tay ngăn lại.

"Cả Zero lẫn cục cưng đều phải ăn uống đàng hoàng cơ thể mới khỏe mạnh được, đúng không con?" Kaname nhẹ nhàng hỏi bé.

"... Dạ." Kiryuu bé ngoan chớp chớp đôi mắt to, nhìn chăm chú vào Kaname một lát, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: "Vâng ạ, cha nói rất đúng, con và ba ba đều phải ăn uống đàng hoàng mới được."

"..." Zero có chút áy náy sờ sờ đỉnh đầu bé, nhìn hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt tươi cười ửng hồng mới yên lòng chuyên tâm ăn, quên luôn cái cảm giác hình như có chỗ nào sai sai vừa nảy lên trong đầu, cũng không chú ý đến chuyên mục giới thiệu các nhà soạn nhạc trong TV nữa.



Ngày mai là cuối tuần, một ngày không cần tăng ca hiếm có của Zero, theo thỏa thuận hôm nay sẽ do cậu dẫn bé cưng đến lớp học đàn dương cầm.

 ...

Bé cưng nhà Kiryuu tuyệt đối là quả ngọt của toàn gen trội, đọc sách lưu loát dễ dàng, không oán giận thầy cô cho bài về nhà nhiều, cũng chưa từng bị phạt ở lại sau giờ học.

Bé cũng từng rủ bạn học về nhà cùng làm bài tập, bởi vì Zero cứ mãi lo lắng không biết cháu mình có hòa đồng hay không. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn bé đã làm xong bài tập liền bỏ lại đám bạn chạy đến quấn lấy Kaname đòi anh dẫn ra sân vẽ tranh. Zero rất bồn chồn gặng hỏi: "Tại sao bạn con đều học bài mà con không học?"

Bé con ngẩng cao đầu lên, chui vào lòng Zero dụi dụi: "Bài ngắn ngủn mà giảng đến mấy ngày, con đã sớm thuộc làu, ba ba không tin có thể dò!" Không ngờ Zero thực sự lôi sách vở ra dò bài, thấy bé con đúng là trả lời rành mạch không sai một chữ mới yên tâm để bé ra ngoài chơi, lại sợ bạn bè vì sợ hãi mà xa lánh bé, đặc biệt làm mấy món bánh ngọt thơm ngon chiêu đãi mấy cô cậu nhóc này, còn mời bọn họ ở lại dùng bữa tối, thỏa thích vui chơi xong mới về nhà.

Nhưng từ đó trở đi bé con lại trở nên không thích mời bạn về nhà làm bài tập nữa, Kaname hỏi bé vì sao: "Chẳng lẽ đám nhóc đó không thích nhà mình sao?"

Bé con nghe vậy chỉ cố sức bĩu môi: "Bọn họ thật ra muốn đến ạ, nhưng con không thích! Bọn họ lúc nào cũng cứ thích bám lấy con." Bé vừa nói, bút máy trong tay cũng không ngừng lại vạch vạch vài đường phác thảo hình dáng của một cây đại thụ trên bức tranh, sau đó tinh tế quan sát một chút liền bắt đầu chậm rãi vẽ thêm vào vài nét nữa, nhánh cây uốn lượn, chồi lá sung túc, bóng râm lác đác... Bé con vừa vẽ khóe miệng vừa nâng lên, hai lúm đồng tiền bé xíu lộ ra.

Bé thích vẽ tranh, càng thích âm nhạc. Kaname vì thế sửa phòng thiết kế của mình thành phòng cho bé luyện đàn, còn đặc biệt đặt mua một cây đàn Steinway & Sons đặt trong phòng.

Không giống Kaname với trình độ nghệ thuật của mình có thể chỉ bảo dẫn dắt bé con, tỷ như cảm xúc, tỷ như tiết tấu, chỉ am hiểu về kết cấu cơ thể người như Zero động đến phương diện này cũng chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn cháu mình ngồi ngay ngắn, eo và tấm lưng be bé thẳng tắp, tập trung cao độ nhìn theo phím đàn, mái tóc bạch kim nho nhỏ đung đưa theo từng giai điệu và động tác lướt phím, nhìn vẻ dịu dàng điềm đạm trên gương mặt Kaname rạng rỡ dưới ánh nắng vàng hắt qua cửa sổ...

Bởi vì Zero không hiểu âm luật, hơn nữa lại bề bộn nhiều việc, sở dĩ rất ít đưa bé con đi học đàn. Nhìn cháu mình và Kaname đánh đàn là một chuyện, nhìn một đám con nít xa lạ đánh đàn loạn xạ lại là một chuyện khác. Nhưng nếu như bé con mở miệng yêu cầu Zero dẫn đi, cho dù là đến hành xác cậu cũng cam tâm tình nguyện. Vấn đề là ngay cả bé con hình như cũng rất không muốn bác mình dẫn đến lớp, Zero dù cảm thấy khó hiểu nhưng thật ra cũng không mấy lo lắng tìm hiểu nguyên nhân. Chỉ là bỗng một đêm nhớ tới chuyện này thì rất lấy làm phiền muộn hỏi Kaname: "Không hiểu sao cục cưng hình như càng lớn càng không thích em như hồi bé nữa?"

Kaname bật cười, hỏi Zero có chuyện gì, mới nghe cậu rầu rĩ trả lời: "Thằng bé cũng không chịu để em dắt nó đến lớp học đàn, tuần trước đi một lần về còn giận em mấy ngày nữa."

Kaname không đành lòng để Zero khó chịu, ôm lấy cậu khẽ hôn trấn an, mãi đến khi người trong lòng hết hơi mà thở dốc, thân thể run lên mới nhẹ nhàng nói: "Vậy lần trước lúc em đưa thằng bé đến lớp có phải là vừa ra ngoài kiểm xác về không, mệt đến nỗi mặt xanh lè?" Kaname buồn cười cảm thấy cơ thể trong lòng rụt lui một chút, xoa xoa đỉnh đầu mái tóc bạch kim: "Cũng không phải thằng bé không muốn quấn lấy em, nó sợ em lao lực quá thôi. Đã mệt như vậy còn không nghỉ ngơi mà gắng sức, nó giận là phải rồi."

"Làm gì mệt đến nỗi mặt xanh lè chứ..." Zero uể oải bác bỏ.

"Thật không..." Kaname cười một cách tà ác, nghiêng người đè cậu xuống: "Nếu không mệt vậy anh cũng không khách sáo nữa nhé ^_^"

Sở dĩ, hai lần gần đây là đã được sự chấp thuận của  Kiryuu, Zero mới có được ân huệ đưa bé con đến lớp học đàn ^_^



Giáo viên dạy đàn dương cầm cho bé con vốn là một cô gái khoảng chừng 25 26 tuổi, nhã nhặn lịch sự, đoan trang, trình độ cũng khá cao, đây là Kaname chọn nên Zero dù không hiểu cũng yên tâm. Chỉ là gần đây cô này bận chút việc gia đình nên tạm thời nhờ người khác dạy thay, tuần trước mới vừa tới, Kaname không nhận ra.

Zero có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên kể từ tuần trước cậu chú tâm nghe hết toàn bộ buổi học đàn của bé con mà không buồn ngủ, chỉ là nghe xong nửa ngày Zero cũng không nghe ra được đồ rê mí gì, cũng sẽ không biết nên hỏi Kaname như thế nào, cứ bứt rứt trong lòng khiến Zero có chút uể oải.

Lúc tan học, vị giáo viên dạy thế này còn cố ý lại chào hỏi riêng với Zero, mỉm cười lễ độ lịch sự, thoải mái mà phóng khoáng, chìa ra một bàn tay thon dài trắng trẻo: "Tôi đoán đây là Kiryuu-san, tôi là Takamiya Kaito, chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã không báo trước với các vị phụ huynh về việc tạm thời thay đổi giáo viên, hy vọng rằng ngài sẽ không quá thất vọng về bài giảng của tôi." Âm thanh nhẹ nhàng mà rành mạch, ngôn từ khiêm nhường khiến Zero khá là thiện cảm, cũng hơi chút ngượng ngùng, nhanh chóng vươn tay ra bắt tay.

"Không sao đâu Takamiya-sensei, thật ra tôi càng muốn nghe đánh giá của ngài về thằng bé nhà tôi một chút." Cũng không phải Zero kiêu ngạo gì, tuy rằng bệnh mù âm nhạc khiến cậu cảm thấy hơi chột dạ khi đối mặt với sự khiêm tốn của vị giáo viên thanh nhạc này, nhưng dẫu vậy nó cũng không ảnh hưởng đến sự tự hào của Zero đối với bé con nhà mình, nhất là ngay trước mặt đông đảo trẻ em cùng các bậc gia trưởng như thế này.

Takamiya Kaito nhưng thật ra không thấy chút kiêu ngạo nào trong lời nói của Zero, trái lại càng cười thoải mái hơn, đúng lúc buông bàn tay của vị phụ huynh này ra, nhìn cậu học trò Kiryuu vừa chỉnh lý túi sách vừa đùa giỡn với bạn bè trong lớp, mái tóc bạch kim giữa một đám con nít cùng tuổi càng đặc biệt nổi bật: "Trò Kiryuu và anh rất giống nhau, đương nhiên sẽ không kém."

"A?" Những lời này quả thật khiến cho Zero đang phấn khởi vì bé con nhà mình xã giao rất tốt lấy làm kinh hãi. Mãi đến lúc gần về đến nhà cũng nghĩ không thông vì sao vị giáo viên rõ ràng chỉ vừa mới quen này khi nói chuyện với cậu mới đến câu thứ hai đã đổi từ kính ngữ thành những từ dùng cho xưng hô thân mật với nhau, còn nói một cách rất trôi chảy như thể đó là điều đương nhiên nữa chứ.

"Có thể đây là cái mà người ta gọi là dù mới gặp nhưng dường như đã thân quen nhỉ..." Từ xa Zero đã thấy bóng dáng Kaname đứng đợi trước cửa, trái tim ngay lập tức bị một dòng nước ấm lấp đầy hoàn toàn không còn tâm tư miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa.



Thế nên lần thứ hai tới lớp học đàn nghe Takamiya Kaito giảng bài, Zero quả thật không thoải mái chút nào ― cậu thật sự là không thích kiểu người như thế.

Cũng may lần này Zero lại dễ thở một cách bất ngờ.

Zero không biết thường ngày Kaname dẫn cháu đi học thì như thế nào, nhưng so với kinh nghiệm vài lần trước của Zero thì lần này số lượng phụ huynh đến lớp hình như tăng đột biến, hơn nữa hầu như đều là nữ, âm thanh xì xầm nói nhỏ của chị em cứ vang lên liên tiếp trong giờ học, ánh mắt đều đổ về phía Takamiya Kaito, giờ giải lao không hẹn mà tất cả cùng xông lên, ríu ra ríu rít náo nhiệt vô cùng!

Zero mừng rỡ tranh thủ giờ giải lao lôi kéo bé con nhà mình ra ngoài đi dạo, vừa lúc tránh cho bản thân không biết phải đối diện với sự nhiệt tình kia như thế nào mà xấu hổ.

Bé con hai tay hai chân đều giống như bạch tuộc quấn lên Zero, hai cha con vốn đã quen với loại quấn quít tay chân này nên đến tận bây giờ cũng không thấy động tác thân mật này đối với một đứa bé càng lúc càng lớn mà nói thì có hơi gần gũi quá mức: "Ba ba, trên lớp con thấy người lại ngủ gà ngủ gật nữa rồi!"

"Ha ha..." Hơi thở của bé con khi nói phà hết vào sau tai của Zero khiến cậu thấy hơi ngứa, quay đầu hôn nhẹ lên má bé: "Cục cưng đi học mà lại lơ là đúng không, để xem về nhà cha có phạt con không!"

"Đâu phải con lơ là đâu, là sensei không chuyên tâm mà, nghe một phát là biết liền." Bé con thoải mái được Zero hôn, ra sức dùng khuôn mặt béo múp mọng nước cọ cọ ba ba mình: "Sensei cứ nhìn ba ba mãi."

"Vậy lần sau để cha dắt con đi học nhé." Zero sợ bởi vì hành động vô lễ của bản thân sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của giáo viên đối với bé con nhà mình, suy nghĩ một lát rồi nói.

"Hmm..." Bé con nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng cũng đồng ý với ý kiến này, chỉ là cánh tay càng buộc chặt hơn quanh cổ Zero.



Hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần qua nhanh như chớp, thứ Hai mới đến trụ sở liền chết ngộp trong đống báo cáo cần nộp, cả ngày không ngẩng đầu lên được, Zero dụi đôi mắt mỏi nhừ do ánh sáng hắt ra từ màn hình, trong lòng càng thêm kiên định về mặt nào đó mà nói ra ngoài khám nghiệm tử thi vẫn khỏe hơn, chí ít sẽ không bị máy vi làm tổn hại đến thị lực.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp xoa lên mi mắt Zero, khô mát, mềm nhẹ, mang theo mùi hương đã quá quen thuộc.

"Kaname?!" Zero kinh ngạc lập tức mở mắt, xoay người quay đầu lại vừa vặn đánh lên trước ngực Kaname: "Sao anh lại đến đây?" Vừa định thả lỏng thân thể thoải mái mà dựa vào trong lòng người vừa xuất hiện nghỉ ngơi một chút, Zero bỗng giật mình nhận ra đây cũng không phải trong nhà liền nhanh chóng tách ra.

Kaname bật cười khẽ cắn vành tai cậu: "Em nhìn đồng hồ mấy giờ rồi, mọi người về hết cả rồi kìa!"

"A!" Zero lúc này mới phát hiện bầu trời đã tối đen từ lúc nào, trong văn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người họ, "May là hôm nay bé con đến nhà Hiệu trưởng chơi,... cũng không ngờ đã trễ thế này!" Thở dài một hơi để mình thư giãn trong vòng tay của Kaname, Zero lầm bầm.

"Sở dĩ, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé ^_^" Kaname nháy mắt mấy cái.



SINCE là một nhà hàng nhỏ theo phong cách Tây Âu nằm trong chuỗi kinh doanh của tập đoàn Kuran hiện do Kaname tiếp quản, tên cũng do anh đặt; mặt tiền nhà hàng được bao phủ bởi ánh đèn nê ông màu sẫm đỏ sâu thẳm, phối hợp với bóng đêm dày đặc càng tô thêm vẻ huyền bí, màu là do Zero chọn; cách bố trí trong nhà hàng do Kaname tự tay thiết kế, bếp trưởng cũng chính anh mời về, vậy nên dù mặt tiền không mấy bắt mắt nhưng vẫn khá đắt khách.

Ngày hôm nay Kaname đã báo trước với nhân viên buổi chiều ngừng kinh doanh, di chuyển vách ngăn giữa các không gian khác nhau đi, điều chỉnh một chút đã biến không gian nhà hàng thích hợp để kinh doanh bình thường thành một căn phòng rộng mở, ấm áp.

Zero đã quen với cung cách lãng mạn tùy hứng và thích đổi mới này của người bạn đời, đi thẳng đến vùi mình vào chiếc ghế sô pha dài khoan khoái thả lỏng sau một ngày làm việc uể oải, cho dù là địa điểm xa lạ đến đâu, chỉ cần nơi đó có sự tồn tại của Kaname thì đó cũng chính là nơi khiến cậu an tâm nhất.

Ánh đèn lờ mờ không biết bao thuở đã bắt đầu lắc lư theo dòng chảy êm ái của tiếng đàn dương cầm, Zero bừng tỉnh mở đôi mắt đã hơi lim dim, phóng tầm nhìn đến nơi phát ra âm thanh, sau đó buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cũng không thể dời mắt được nữa.

Nơi cuối đường nhìn là Kaname đã cởi bỏ áo vest, vài sợi tóc nâu rơi lả tả trên cổ áo sơmi hơi mở rộng tạo một cảm giác tùy tính xen lẫn khí chất sang trọng, ngón tay thon dài, cẳng tay linh hoạt, động tác lên xuống trên từng phím đàn vừa dứt khoát vừa toát lên sự phóng khoáng và cao quý khiến người ta ngẩy ngẩn, dọc theo bờ vai vững chãi kiên nghị, theo những nếp gấp trên áo trượt xuống là vòng eo săn chắc, sự tự tin và mạnh mẽ trong mỗi một cử chỉ hành động như được rót vào vào tiếng đàn chấn động linh hồn người nghe, đôi tròng mắt màu nâu đỏ sậm phối hợp với tia sáng rực rỡ lướt trên từng phím đàn trắng đen mê hoặc mỗi một giác quan...

Đây là lần đầu tiên Zero cảm giác được từng nốt nhạc đang nhảy múa trên dòng kẻ chảy xuôi ngay trước mắt, xoay tròn quanh mình, khi thì linh động hoạt bát như những sinh linh đang hát vang, lúc lại xa xưa triền miên, như hồi ức, lại như ước mơ, rồi lại nhẹ nhàng thanh thoát, kiên định bóng bẩy...

Đêm nay, Zero nhớ kỹ tên khúc nhạc này ― “Fantasie Impromptu – Khúc ngẫu hứng phóng túng” của Chopin, bởi vì sự xuất chúng của Kaname, cũng bởi vì câu trả lời của anh ― khi Zero lần đầu tiên nhận ra những cảm xúc mới mẻ trong những âm sắc chính mình nghe mãi vẫn không hiểu này, bèn hỏi Kaname bản nhạc này muốn chuyển tải điều gì, anh mới cười nói: Đã gọi là ‘Khúc ngẫu hứng phóng túng’ nên ngẫu hứng mà chơi, ngẫu hứng mà cảm, Zero cảm nhận nó ra sao thì đó cũng chính là điều nó muốn biếu đạt ^_^

"Cảm nhận..." Đôi mắt màu tím nhạt của Zero dập dìu tình cảm, tựa như trên mặt hồ sâu thẳm phản chiếu bầu trời sao lấp lánh, nay in thêm hình bóng của một người gọi Kaname Kuran, "Nó nhất định muốn nói nó yêu anh mất rồi." Bởi vì ở nơi đó có hoài niệm, có triền miên, tràn ngập ràng buộc, hướng tới tương lai, nhưng mỗi một cung bậc đều bộc lộ chung một điều: Yêu say đắm.

"Mới vừa nãy sao?" Kaname nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt phản chiếu hình ảnh của anh trong đó, chính là ánh mắt này, có lạnh lùng, có quan tâm, sẽ vui cười, sẽ khóc, sẽ trách móc, từng tấm chắn kiên cố được dựng lên nhưng không đỡ được sự kiên trì của Kaname, nó thẩm thấu vào từng tế bào, bởi vì một khi xem qua sự mềm mại trong ánh mắt này rồi sẽ không đành lòng để nó bị bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào xâm chiếm nữa.

"Ngay từ lúc mới bắt đầu, lại đi lặp lại, càng sâu hơn, càng lâu hơn." Zero hơi ngửa đầu, kề môi vào vành tai của người cao hơn trả lời.



"Cha à quả nhiên chỉ có ngài là cao tay." Kiryuu bé con lung lay hai cẳng chân bé nhỏ, hai tay nâng gương mặt mũm mỉm dựa vào bên người Zero, thì thầm vào tai Kaname.

"..." Kaname liếc thằng bé một cái, ý bảo nó hạ giọng một chút, không nên đánh thức Zero.

"Ba ba có thể tỉnh lại mới là lạ." Bé con nhưng không hề lưu ý đến lời cảnh cáo của anh, còn cả gan rúc vào cổ Zero dụi dụi, "Thấy chưa, đã mềm nhũn đến mức này rồi..."

"Con giờ này còn chưa chịu ngủ, sáng mai làm sao đến trường?" Khóe miệng Kaname hơi giật giật, nhưng không tránh được đôi mắt của Kiryuu bé con ― ai bảo mặt Zero ba ba vô cảm chứ? Kỳ thực cha của cậu mới chính là người vô cảm! Lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười che giấu mọi âm mưu tính toán hết trong đầu, lừa cả thế giới cũng được, chẳng giống Zero ba ba chỗ nào hết, mọi suy nghĩ đều viết hết lên mặt ^_^

"Con đã ngủ một giấc ở nhà ojisan rồi..." Bé cưng cười tiếp tục cọ Zero: "Để có thể chiêm ngưỡng thành quả của cha đó ^_^" thấy sắc mặt Kaname rốt cục hơi chút thay đổi mới chậm rãi đứng lên: "Xem ra ngày mai dậy không nổi cũng không phải con đâu ^_^ "

"Nhưng cha à ngài đúng là chân nhân bất lộ tướng!" Kiryuu bé con cuối cùng cũng dùng vẻ mặt bội phục nhìn Kaname: "Takamiya Kaito-sensei kia dốc hết tâm tư vào đàn bản nhạc đó giữa lớp vậy mà ba ba chẳng hề để ý, cũng chỉ có ngài có thể khiến một người mù âm nhạc như ba ba nghe ra tình cảm lãng mạn trong đó!"

"Bởi vì đó là Kiryuu Zero." Hoàn toàn thuộc về gia đình này, độc nhất vô nhị, bị anh dùng rất nhiều năm, từng bước từng bước, giăng lưới bắt về.

Đầu ngón tay thon dài của Kaname thong thả xẹt qua bả vai Zero, trượt trên cổ, mơn trớn khóe môi chân mày, từng đường nét trông mỏng manh nhưng quật cường cứng cỏi cho dù lúc chủ nhân của nó đang say ngủ thì cũng làm cho người khác không thể dời mắt. Vật cứng dễ bị bẻ gãy, Kaname đương nhiên hiểu đạo lý này, nên anh sẽ không ngu ngốc dùng cương chế cương, như Rido và cha anh tranh đấu bao năm dẫn đến tổn thất đôi bên, còn để các gia tộc khác lợi dụng cơ hội chen vào. Anh không cho phép một Zero kiêu ngạo, kiên cường như vậy phải chịu bất kỳ thương tổn nào trước mắt mình, vô luận là ai. Đối với những đau thương mất mát trong quá khứ ― hai tròng mắt đỏ sậm lóe lên sự kiên định và chở che ― chỉ có kẻ yếu đuối mới có thể sa vào trong hối hận tự trách.

Sở dĩ anh chuyên tâm đan lưới, một lòng giăng lưới con mồi của chính mình, từ thân thể đến linh hồn, buột chặt từng sợi, thu lưới từng bước một, cho đến khi tất cả những gì mà tầm mắt người đó có thể phóng đến, ngự trị trong tim người đó đều là chính mình, không còn chỗ trống để bận tâm đến cái khác, cũng không cho phép người đó bận tâm đến cái khác.

"Đúng vậy." Kiryuu bé con tặc lưỡi. Chính vì ba ba là Kiryuu Zero, có một số chuyện chậm tiêu không chịu nổi, rồi lại đặc biệt dễ thu hút người khác. Thật ra cũng có khối người ngưỡng mộ Kaname vừa muốn thân cận vừa muốn tạo mối quan hệ, nhưng Kiryuu biết cha của cậu có bản lĩnh và năng lực để bóp chết tất cả ảo tưởng của những người đó từ trong nôi ― chẳng hạn như lúc giáo viên chủ nhiệm lớp nói chuyện quá ân cần niềm nở với cha thì, ngài chỉ mỉm cười khách sáo đáp lại một câu “Cảm ơn sensei đã quan tâm đến con trai chúng tôi, cả nhà tôi đều cảm thấy vô cùng may mắn khi thằng bé có được một giáo viên tận tụy như vậy.” đã giải quyết xong vấn đề ― đương nhiên không đến lượt cậu bận tâm. Zero thì coi như xong, về điểm này bé trai vô cùng lý giải cũng như đồng tình với cha của mình, bởi vì cậu cũng đặc biệt đặc biệt đáng ghét những kẻ ‘không thuộc phe mình’ đến gần Zero. Ví dụ như đám bạn cùng lớp với mình, tới một lần liền nhớ mãi không quên nụ cười của ba ba, bánh ngọt và bữa tối do ba ba nấu, giống mấy kẻ ‘háo sắc’ giữa ban ngày ban mặt mà dám ước ao ba ba vừa đẹp vừa tài giỏi của cậu! Zero ba ba là ba ba của mình cậu thôi, sao có thể để cho bọn họ mơ ước được! Còn có cô giáo dạy đàn dương cầm nữa chứ, ba ba cùng lắm là theo lễ nghi thông thường cười với cô ta có mấy cái, liền cả ngày chú ý đến cậu mãi, chỉ mong cậu có thể nói tốt vài câu về cô ta trước mặt ba ba! Đương nhiên càng không thể cho cô ta có cơ hội gặp lại ba ba nữa!

Chỉ là hình như ba ba hiểu lầm ý mình thì phải ~~~~

"Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ." Kiryuu bé con quay về phòng, chu môi hôn lên khung ảnh gia đình đặt ở tủ đầu giường thầm nghĩ: "Bao giờ mới trưởng thành được như cha nhỉ?" Có thể diệt trừ tận gốc mọi nguy cơ một cách âm thầm mà không khiến ba ba cảm thấy khó xử? Ngẫm lại gấp gáp mấy cũng không được, dinh dưỡng phải từ từ bổ sung mới hấp thụ được, Kiryuu bé con không suy nghĩ miên man nữa, thả lỏng cơ thể chui vào ổ chăn mềm mại, ý thức chậm rãi chìm vào bóng đêm: "Được rồi, bắt đầu từ khai trừ Takamiya Kaito trước tiên, ai bảo thầy ấy cả gan khiến Zero ba ba cảm thấy tự ti như vậy chứ, lại còn không tốt nữa. . . xí..."

 END 

OK vậy là xong cái fic xã hội đen bình yên nhất mọi thời đại :))) vì không có máu me bắn nhau sứt đầu mẻ trán nên kéo theo là mấy cảnh chịch choạc cũng hem có luôn (đùa bạn ko thích edit thôi chứ bạn thích đọc H lắm :)))) Ai lỡ quên cmn nội dung fic do mình delay lâu quá thì chịu khó vô đây  đọc lại nhé. 

Ps: ban đầu định để xưng hô giữa Kaname và Zero thay đổi dần dần, từ tôi - cậu/tôi - anh sang tôi - em/tôi - anh, tiếp đến là anh - em/tôi - anh rồi cuối cùng mới là anh - em/em - anh nhưng do khoảng cách mình edit giữa các chap dài quá nên thành ra xưng hô cuối cùng lại bị lộn xộn, khi nào rảnh sẽ beta lại, sorry mn nhé.

Cuối cùng, có cảm giác thằng cu nhỏ trong fic này trước sau gì cũng bị Kaname sama của chúng ta tìm cách tống ra ngoài \m/ Không bao giờ có chuyện bé bằng được Kaname sama đâu bé ạ :))))




0 comments:

Post a Comment