8.
Huyết luyến.
Tuy rằng vẫn là thuần chủng, nhưng
trên đời này đã không còn những Level B thần phục anh như một vị đế vương, thế nên
bây giờ rất nhiều việc Kaname cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh. Mà khi anh hoàn
tất thủ tục nhận nuôi của Yuuki về đến nhà thì, chờ đợi anh chính là người bạn
cũ đã lâu không gặp, Bloody Rose.
"Đánh với ta một ván cờ trước
đã được không? Dù sao cũng đã đợi một nghìn năm." Kaname không cảm thấy
kinh ngạc, càng không hề tức giận.
Quân cờ uy phong lẫm liệt đứng giữa
bàn cờ, thân cờ được làm từ ngọc đen và trắng trong suốt phản chiếu một ánh
sáng bí ẩn.
Zero cầm quân trắng đi trước, Kaname
cười cười từ tốn đi quân tốt đen đầu tiên.
"Gần đây ta vẫn hay ngẫm lại một vấn đề, đó chính là — ta rốt cuộc có từng yêu Yuuki hay không, yêu
đến mức nào." Kaname thành thạo lật ngược đồng hồ cát tính giờ, những nước
cờ đầu tiên với anh mà nói căn bản không cần suy tính, vậy nên bày cục rất
nhanh.
"Tôi đã nhìn thấy câu trả lời, anh
chắn hẳn phải yêu Yuuki rất nhiều, vì vậy mới sẵn sàng buông tay để cho cô ấy hạnh
phúc." Zero thủy chung nghĩ không ra vì sao Kaname lại làm như vậy
Vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu được
vì sao Kaname lại thay đổi 180 độ, đây là lý do duy nhất cậu cảm thấy hợp lý.
"Như những gì cậu đã làm một
nghìn năm trước? Đó là lựa chọn của cậu, ta lại cho rằng nếu như thương ai thì bằng
bất cứ giá nào cũng phải có được người đó."
"Đó là vì anh là ma cà rồng, anh
không hiểu tình cảm của nhân loại." Vậy nên Zero mới chán ghét loài sinh vật
tên ma cà rồng này.
"Điều này thì ta đồng ý, chỉ có điều
nên thêm hai chữ ‘đã từng’ thì chính xác hơn. Một nghìn năm trước, ta lợi dụng
Hanabusa Aidou lợi dụng cậu, ta giết chết Hiou Shizuka giết chết Rido, mang
Yuuki đi, làm tất cả những việc này ta chưa từng quan tâm đến cảm giác của bất
kì ai, tất cả đều là vì thực hiện ý chí của mình ta." Kaname hy sinh
một quân tốt, chế tạo một cơ hội giúp tượng đen nuốt được xe trắng.
Zero không đoán được Kaname rốt cuộc
muốn nói gì, muốn làm gì, vậy nên cậu quyết định để tâm vào bàn cờ vội vàng tìm
cách giải cứu quân xe của mình.
"Cho dù là Yuuki cũng vậy, ta
chẳng bao giờ nghĩ xem bản thân em ấy muốn gì, ta chỉ quan tâm ta muốn dành cho
em ấy điều gì, ta vẫn luôn đi theo lý trí, ta biết rõ Yuuki thích cậu, nhưng vẫn
giải trừ phong ấn trong người em ấy, chia cách hai người." Kaname ngắm nghía lọ bông hồng hổ phách, "Nhưng bây giờ ta cuối cùng
đã hiểu, không thể yêu ai đó mà không quan tâm đến suy nghĩ của đối phương, yêu
một người là không thể nào duy trì lý trí, tình yêu sẽ khiến người ta hóa rồ, giống
như Hiou Shizuka vậy." Nhìn Zero đang chìm trong suy nghĩ, Kaname tiếp tục
nói, "Yuuki đúng thật là người ta trân trọng nhất, nhưng đó không phải ái
tình, mà là một loại chấp nhất đối với số mệnh đã định sẵn, nếu như người được
sinh ra với sứ mệnh làm vị hôn thê của ta là Ruka, có lẽ ta cũng sẽ quan tâm
Ruka y như vậy."
"Đây có lẽ là bản chất tàn nhẫn
của ma cà rồng." Zero rốt cục cũng giải cứu được quân xe của mình.
"Vì vậy vấn đề khiến ta cảm thấy
hứng thú hơn là, cậu có thật sự yêu Yuuki hay không, yêu nhiều đến đâu." Kaname thậm chí không nhìn bàn cờ, đi một nước vua xe đổi chỗ.
"Đây là vấn đề của tôi và Yuuki, không liên quan đến anh." Zero dần dần đuổi
kịp tốc độ tư duy của Kaname.
"Ta kinh ngạc phát hiện vốn dĩ cậu cũng không hề yêu
Yuuki."
"Kaname-sama, làm ơn đừng dùng những suy lý xấu xa của ma cà rồng so sánh với tình cảm thuần khiết của con người."
"Nhưng cậu cũng là ma cà rồng mà,
Kiryuu Zero-san,
tuy rằng cậu
chưa từng phản bội nhân loại, nhưng
sự thật cậu là một ma cà rồng cũng không thể chối bỏ."
Kaname trưng ra một nụ cười
hiểu thấu tất cả. "Đây không phải là kết luận chủ quan, cho dù là một nghìn năm trước
hay hiện tại, cậu vẫn luôn buông tay Yuuki một cách đơn giản như vậy, dù biết em
ấy sẽ bước lên con đường bất hạnh của một ma cà rồng." Kaname đưa quân xe
của mình vào địa bàn của quân trắng. "Khi cậu rơi xuống thành ma cà rồng
thì Yuuki đã tin tưởng dùng chính máu của mình giúp đỡ cậu, mà khi Yuuki trở
thành ma cà rồng, cậu lại muốn giết em ấy, sau lại buông tay hai lần. Ta thực sự
không nhìn thấy yêu ở chỗ nào cả."
"Rồi
sao?" Zero buông cờ, phẫn hận nhìn Kaname.
"Cậu
không thương Yuuki, tất cả những gì cậu làm đều chỉ vì chính bản thân cậu, đừng
lấy Yuuki ra làm cái cớ cho mình nữa, Kiryuu Zero." Kaname quyết tâm đả
kích Zero.
Zero ngay
lập tức vươn tay bóp cổ Kaname, nhưng anh không lấy gì làm bất ngờ.
"Nhìn
thấy Kiryuu Ichiru, Kurosu Kaien, ta bỗng nhiên hiểu ra, toàn bộ thế giới đều đang tiến
về phía trước, chỉ có hai chúng ta vẫn sống ở một ngàn năm trước, bằng những ảo
ảnh trong ký ức." Kaname nhẹ buông lỏng tay ra, choang, chiếc lọ chứa đựng
tình cảm đã được bảo tồn trong hàng ngàn năm rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh,
đóa hồng đẹp nhất kia phút chốc thành tro bụi. "Nhưng khoảnh khắc mà Yuuki
sống lại, tất cả đều nên kết thúc, chúng ta không yêu Kurosu Yuuki, chỉ là vẫn không
chịu thừa nhận."
"Vậy anh làm tất cả những việc này để làm gì?" Zero khiếp sợ nhìn cử động
của Kaname, chậm rãi buông tay, chán nản ngồi phịch xuống ghế, nhìn thẳng vào
người cùng thế cờ làm cậu đau đầu.
"Vua."
Kaname kiêu ngạo trả lời, nhìn Zero bỏi vì câu trả lời của anh mà mê man khó hiểu,
người thuần chủng cười cười tiếp tục, "Trong cờ vua, tuy rằng quân hậu có
quyền lực lớn nhất, nhưng vua mới là quân cờ có giá trị nhất, quyết định thắng
bại, nhưng quân cờ nào cậu cũng không dám hy sinh, vậy thì làm sao giành chiến
thắng cuối cùng được." Mới chơi được nửa bàn, Kaname đã nhìn thấu từng nước
đi của Zero, không phải tư duy không chu toàn, cũng không phải nước cờ không
quyết đoán, mà là bận lòng nhiều lắm, lo lắng nhiều lắm.
"Anh
đang bàn về cờ vua, thật là bài học quý giá."
"Thế
cờ cũng như sự đời."
"Nhưng
không phải ai cũng muốn trở thành một vị vua độc ác và ích kỷ."
"Nhưng
mỗi người đều là vua của riêng họ!" Kaname vươn tay nắm lấy tay Zero,
"Kiryuu Zero cậu có khi nào sống cho chính mình chưa, đến tận
bây giờ cậu vẫn luôn một mình gánh chịu những đau đớn và bất hạnh này, từ Ichiru
đến Yuuki thậm chí cả nhân loại, đã bao giờ cậu nghiêm túc nghĩ xem cậu thật sự
muốn gì chưa?"
"Kuran
Kaname-sama đánh ván cờ này chắc không phải để dạy cho tôi một khóa nhân sinh
triết lý trước khi chết đâu nhỉ."
"Zero,
ta có thể không cần nói những lời này, chỉ cần tiếp tục theo kế hoạch, mục đích của
ta vẫn có thể đạt được. Cậu nói không sai, trước đây ta đúng là đã vạch ra
một âm mưu, bắt đầu từ lúc ta để cho Kiryuu Ichiru xuất hiện, nhưng cuối cùng
ta thực sự đã từ bỏ, ta đoán cậu vẫn chưa nhìn ra ván cờ này đâu."
"Nói
nghe xem." Zero quả thực muốn biết kế hoạch kia là gì, bởi vì cậu cho rằng
chỉ khi nào sáng tỏ kế hoạch đó mới có thể
hiểu được những thay đổi của Kuran Kaname.
"Cậu
cho rằng ta sẽ một lần nữa biến Yuuki thành ma cà rồng, chỉ có điều lần này em ấy
sẽ không còn là thuần chủng nữa, nếu như không có ta Yuuki sớm muộn gì cũng sẽ
rơi xuống thành Level E, thế nên vì Yuuki cậu sẽ không giết ta, còn có thể để
ta dẫn em ấy đi." Ngón tay thon dài khéo léo của Kaname khẽ lướt trên quân hậu
màu đen.
"Đúng
vậy." Zero rất thẳng thắn thừa nhận.
"Như
vậy lại có ích gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là lặp lại một nghìn năm trước, cậu vẫn
có thể lựa chọn bỏ đi." Kaname bỗng nhiên rời khỏi quân hậu đen, nhấc lên
quân mã đẩy về phía trước ăn quân tượng trắng, đồng thời để lộ ra quân hậu đen
đang trốn sau mã đen, chiếu tướng quân vua trắng, sau đó thản nhiên nói,
"Quân cờ thật sự mà ta chọn là Kiryuu Ichiru."
Nhìn thế
cờ bị chiếu tướng bất ngờ, Zero biết tượng trắng khó mà giữ được.
"Cậu
nói xem, nếu ta biến Kiryuu Shinichi thành ma cà rồng thì cậu sẽ làm thế
nào?" Kaname mỉm cười nói tiếp, "Tuy rằng ta tin chắc đến lúc cần thiết
cậu sẽ không chút do dự kết liễu chính mình, nhưng sau khi đào mộ của Ichiru
lên, cho dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng không thể nào xuống tay với cậu ta một
lần nữa, mà lần này là đến cơ hội đầu thai kiếp khác cũng không còn, một việc
mà ngay cả Hiou Shizuka cũng không đành lòng ta không tin cậu đủ nhẫn tâm để thực
hiện, đương nhiên cậu càng không thể chịu được việc cậu ta biến thành Level E, phải làm sao mới tốt đây Zero, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang theo
Kiryuu Ichiru tiếp tục chung sống cùng ta."
"Đúng
là một kế hoạch hoàn hảo, vì sao lại bỏ qua?" Zero hy
sinh tượng để cứu vua.
Đã đến
tàn cục, chỉ còn lại một ít quân cờ trên bàn cờ.
"Bởi
vì vẫn chưa đủ hoàn hảo, như vậy cậu tuy rằng vẫn sẽ ở bên cạnh ta, nhưng cũng giống
như một nghìn năm qua, thống hận ta chán ghét ta, cậu sẽ khổ sở, ta không cần."
Kaname đẩy quân hậu của mình đến gần quân vua của đối phương.
"Vậy
anh muốn gì?" Zero rốt cục bắt được một lỗ thủng của Kaname, ăn luôn quân
tốt đen cuối cùng trên bàn cờ.
"Kiryuu
Zero, cậu thật sự không rõ hay giả vờ không rõ." Kaname thở dài một hơi,
nói nhiều như vậy, anh thực sự mệt mỏi, quyết định kết thúc bàn cờ này, tàn nhẫn
đặt quân hậu đen vào giữa hai quân vua, đối mặt vua trắng của Zero, bên cạnh
vua đen của chính mình, mà ở tuyến trên xéo qua một bên là quân hậu trắng của đối
phương.
"Anh
đang ép tôi đối hậu." Hậu trắng ăn hậu đen.
"Ta
chỉ muốn ở bên em." Vua đen ăn hậu trắng.
Trên bàn
cờ chỉ còn lại hai quân vua đen và trắng sóng vai đơn độc mà đứng.
"Ván
này hòa." Zero quyết tâm không để ý tới những lời mà cậu cho là nói nhảm của
Kaname.
"'Hòa'
thật đúng là một từ lý tưởng, liên từ hoàn hảo." Kaname hài lòng nhìn bàn
cờ.
"Anh
đi sai một nước trong thời khắc quyết định, con tốt đó không cần phải hy sinh, hơn
một quân tốt với khả năng của anh là có thể thủ thắng."
"Ngốc!
Đó là ta nhường em." Kaname nhìn bàn cờ cười khổ, dùng đôi mắt đong đầy
tình cảm nói cho Zero, "Em không thấy rằng khi chỉ có hai vị vua trên bàn
cờ, nó trông đặc biệt hài hòa và hoàn hảo sao?"
"Zero,
em không muốn ta sao?"
Kaname đứng dậy từ phía sau ôm lấy Zero.
Từ ngày
hôm đó bọn họ không còn thân mật thêm lần nào nữa, Zero tận lực né tránh, mà
Kaname lại là một người để đạt được mục đích mà vô cùng kiên nhẫn.
"Ta
rất nhớ em." Đôi môi lửa nóng của Kaname dán lên cần cổ vì tức giận mà cứng
ngắc của Zero, khẽ hôn nhẹ nhàng.
Đoàng một
tiếng, Kiryuu Zero đem phẫn nộ hóa thành một phát súng của Bloody Rose, xuyên
qua vai của mình chui vào trong cơ thể Kaname.
------
Còn 1 phần nữa là xong rồi :v
0 comments:
Post a Comment