7.
Huyết tế - Nghi lễ máu.
"Vào gặp Sakura lần cuối
đi." Kurosu Kaien đứng trước phòng cấp cứu nhìn Kaname Zero rồi lắc đầu.
"Kaname, Zero, con rất nhớ hai
người!" Trên mặt Sakura hiện lên nét hồng hào chưa từng có trước đây, có
thể thấy cô bé thật sự rất vui vẻ, nhưng điều này chỉ làm cho hai người đứng ở
bên giường càng hổ thẹn.
Mà câu nói của Sakura càng khiến
Zero dường như lại thấy Yuuki vươn tay về phía cậu.
"Cho dù có chuông của
Sayori-chan cũng không được, đúng không?" Nhìn đôi mắt tràn đầy áy náy của
Zero, Sakura hiểu chuyện kết luận, "Con sẽ đi đến một nơi rất xa ạ."
Kaname im lặng vuốt mái tóc cô bé.
"Ừ, nhưng Sakura sẽ trở về sớm
thôi, con đừng sợ." Zero cầm tay cô bé, muốn xoa dịu đứa trẻ trưởng thành
sớm mà kiên cường này.
"Con không sợ, con chỉ hy vọng
lúc con trở về còn có thể nhìn thấy Kaname và Zero." Là hai người thanh
niên xuất chúng này đã đón cô từ trại trẻ mồ côi đơn sơ, cho dù vì cái gì thì bọn
họ cũng đã cho cô những bữa ăn phong phú, quần áo đẹp, mang cô đi chữa bệnh, học
tập những điều tốt đẹp, nhìn cô với ánh mắt quan tâm, đúng lúc động viên, trước
đây cô thậm chí cũng không biết thì ra cuộc sống còn có thể tốt đẹp đến vậy,
tuy rằng bọn họ không thể giúp cô xua đuổi tử vong, nhưng ít ra đã giúp cô trải
qua một quãng thời gian ấm áp mà an nhàn trong những giây phút cuối cùng của
sinh mệnh. "Cảm ơn Kaname, cảm ơn Zero..."
Âm thanh liên hồi vô hồn của máy
theo dõi tuyên bố một sinh mệnh đã vội vã lìa xa nhân thế.
Kaname cẩn thận tiếp nhận chiếc hộp
trong tay Zero, mười quả chuông giống hệt nhau được đặt ngay ngắn bên trong, mới
tinh như lúc ban đầu, không phân biệt được đâu là cái đầu tiên, đâu là cái thứ bảy.
Anh thành thạo thi triển bí thuật đã từng tưởng tượng quá vô số lần kia, mười
quả chuông bay lượn xoay tròn trên không, sau đó xếp thành hình thánh giá ngược
phát ra thứ ánh sáng đỏ hồng, Zero cùng Kaname không chút do dự cắt cổ tay, ánh
sáng đỏ đó liền hút lấy máu chảy ra từ cổ tay hai người, dần dần chui vào trong
cơ thể của Sakura.
Âm thanh từ máy theo dõi đổi thành tiếng
tít tít đều đều, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời theo dõi sự sống của mình
chiếc máy này chào đón một linh hồn mới, thay vì phải chia tay.
Zero quỳ gối bên đầu giường nhìn
Yuuki dần dần sống lại, lại nhìn Kaname đang đứng bên kia giường, nụ hôn tưởng
chừng đợi cả ngàn năm chung quy không thể nào đáp xuống đôi môi gần trong gang
tấc kia.
Chờ cổ tay hai người khép lại hoàn toàn,
Kaname rung chuông gọi Kurosu Kaien tới.
Lại bắt đầu một chu trình cấp cứu.
"Tình trạng của Sakura đang
chuyển biến tốt, rất tiến triển." Kurosu Kaien bình tĩnh nhìn hai người
thanh niên trước mắt, "Các bác sĩ khác đang tiến hành kiểm tra cho cô bé, cứ
như là hoàn toàn khỏi hẳn vậy, đây đúng là một kỳ tích của ngành y. Chỉ là...
tinh thần của cô bé hình như không ổn định lắm, cô bé tự gọi mình là Yuuki, còn
gọi tôi là bố."
"Đã như vậy tôi nghĩ
Kurosu-sensei sẽ không phiền nếu nhận nuôi thêm một người con gái dễ thương như
vậy đâu nhỉ?" Ngữ khí của Kaname không giống đang trưng cầu ý kiến mà càng như đang ra
lệnh, "Đây là những gì thuộc về Yuuki, tôi hy vọng ông có thể nhận lấy." Nói
đoạn lấy ra một chồng dày danh sách tài sản.
Zero nhìn mọi việc phát sinh trước mắt,
phát hiện đây mới là Kuran Kaname chân chính, đã sớm dự liệu được tất cả, an
bài tất cả, khống chế tất cả.
"Cậu nên biết có thể khiến
Sakura hạnh phúc cũng không phải mấy thứ này." Kurosu Kaien nghiền ngẫm
nhìn thanh niên tóc nâu trước mặt.
"Là Yuuki." Kaname mặt không
chút biểu cảm sữa chửa.
"Chúng tôi biết, cũng chính vì
vậy mới càng hy vọng Yuuki có thể sinh sống cùng ông và Sayori, bởi vì chỉ có như
vậy mới là hạnh phúc viên mãn nhất đối với cô bé." Zero cũng mong muốn có
thể xúc tiến chuyện này, cậu tin tưởng Kurosu Kaien sẽ bảo vệ Yuuki thật tốt, giống
như nghìn năm trước đây.
"Lần này anh dự định bao giờ sẽ
lại biến Yuuki thành ma cà rồng?" Nhìn theo bóng lưng rời đi của Kurosu
Kaien, Zero hỏi Kaname. Cậu âm thầm hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối sẽ không để
Kaname hoàn thành kế hoạch, bởi vì cậu sẽ giết anh trước khi điều đó xảy
ra.
"Ta cho tới bây giờ cũng không
dự định làm việc đó, Yuuki cứ như thế này là tốt rồi." Kaname phản bác.
"Như thế này?" Zero nhíu
mày không rõ.
"Một nghìn năm trước, Juuri
không tiếc hy sinh mạng sống chỉ để giúp Yuuki thoát khỏi lời nguyền của máu tanh, hưởng
thụ cuộc sống thanh nhàn hạnh phúc như một con người, vậy nên như thế này không
phải rất tốt sao."
"Lẽ nào những việc anh làm trước
đây cũng không phải là vì kế hoạch, không phải vì chuyện này? Vậy thì vì cái
gì?" Zero nghi hoặc nhìn Kaname, cậu căn bản không tin người này.
"Quả nhiên thấu hiểu ta nhất vẫn
là Zero, ta trước đó đúng là vẫn tiến hành theo kế hoạch, nhưng không phải vì
chuyện này, hơn nữa cuối cùng ta đã quyết định buông tha."
Zero phát giác chính mình càng ngày
càng nhìn không thấu Kuran Kaname, nhưng kinh nghiệm cùng trực giác đều nói cho
cậu người này nguy hiểm không ai sánh kịp, sở dĩ cậu quyết định bỏ đi, đến xem người
mà cậu đã đợi một nghìn năm.
"Ngươi là một người sẽ chấp nhận
buông tay sao, Kuran Kaname?" Nhìn theo bóng lưng kiên định của Zero,
Kaname tự hỏi chính mình.
"Hai chú là ai? Là bạn của bố con sao?" Theo sau Zero bước vào phòng bệnh Kaname nghe thấy Yuuki đang hỏi.
"Đúng vậy, chú là Kiryuu Zero, kia
là Kuran Kaname." Zero đờ ra một lúc lâu mới từ tốn trả lời.
"Kiryuu-ojisan, Kuran-ojisan, cảm
ơn hai người đến thăm con." Yuuki rất là hiếu kỳ nhìn hai người trước mắt,
"Con vừa mơ một giấc mơ rất kỳ quái, mơ thấy một trường học thật là lớn, con
và Sayori-chan đều theo học ở đó, cả bố con nữa."
"Yuuki vừa khôi phục, cần phải
nghỉ ngơi." Kaname thấy sắc mặt Zero càng lúc càng tái nhợt, vuốt tóc
Yuuki thoải mái, liền lôi kéo cậu cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
"Hiou Shizuka có lẽ đã xóa sạch
tất cả những ký ức của Yuuki về ma cà rồng rồi." Kaname đang nói dối, chuyện
này là do anh làm, nhưng anh lại quăng nó lên người Hiou Shizuka, giống như một
nghìn năm trước giết chết Hiou Shizuka xong rồi đổ hết mọi trách nhiệm lên người
Zero vậy.
"Như vậy cũng tốt, có lẽ cô ta
nghĩ chỉ khi quên chúng ta Yuuki mới có thể hạnh phúc, người đàn bà này rốt cuộc
là tàn nhẫn hay là lương thiện cũng không biết nữa?" Chấp niệm của Zero đối
với Yuuki đã tiêu tan, chỉ là đối với người phụ nữ tên Hiou Shizuka đã giết chết
cha mẹ cậu biến cậu thành ma cà rồng thay đổi cả cuộc đời cậu này, cậu thủy
chung không biết nên đối mặt như thế nào cho phải.
"Cô ta chỉ là điên rồi mà thôi."
Kaname hy vọng người đàn bà này sẽ không bao giờ tới nhiễu loạn cuộc sống của
anh thêm nữa, vì vậy anh quyết định cho cô ta một kết luận cuối cùng, tặng một
câu có thể giúp cô ta yên tâm chìm vào quên lãng.
0 comments:
Post a Comment